Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 48: Dao nhi muốn gả cho chàng



Lạc Tuyết các, Diệp
Tích Tuyết đã sớm thức dậy, nhìn Cổ Nhược Dao yên lặng ngồi bên cạnh cái bàn ăn điểm tâm, trong lòng hối tiếc, phẫn hận! lqd

Bà vú bên kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy rốt cuộc là ai động tay chân?

Thượng Quan Mạn Nhu hay là Cổ Nhược Phong?

Bất luận là người nào! Hai người này nàng tuyệt đối không bỏ qua!

Dao nhi con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con!

Nếu như Cổ Nhược Phong nghe được tiếng lòng nàng, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng! Báo thù? Cổ Nhược Dao biến thành như vậy, căn
nguyên cái tội ác này còn không phải bắt nguồn từ Diệp Tích Tuyết ngươi?

“Phu nhân, Cổ Tiểu Tứ và Huyết Vương tới.” Bà vú đến gần bên giường thấp giọng nói.

“Cái gì! Bọn họ còn có mặt mũi tới đây? !” Nếu không phải bọn họ, tội gì
nàng phải hạ Si Sỏa Tán*? Dao nhi sao có thể biến thành như vậy!

*Si Sỏa Tán: Thuốc làm người ta ngu si đần độn

“Phu nhân trước đừng tức giận.” Trong mắt lão nhân chợt lóe lên ác độc,
“Tiểu thư biến thành như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho
bọn họ! Hôm nay bọn họ tới vừa đúng lúc, vô luận chuyện này có phải Cổ
Tiểu Tứ làm hay không, chúng ta đều đem chuyện này vu oan trên người bọn họ! Về phần ba người kia, sau này có rất nhiều cơ hội dọn dẹp!”

“Bà vú ngươi nói không sai, ta tuyệt đối không bỏ qua cho Cổ Tiểu Tứ!” Ánh
mắt tàn nhẫn của Diệp Tích Tuyết bắn thẳng ra ánh sáng, đợi lát nữa bọn
họ tới. . . . . .”

Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân hai người mười ngón tay đan xen, nhàn nhã đi trên đường nhỏ tới Lạc Tuyết các, bộ dáng không có chút khẩn trương gấp gáp, Cổ Hạo Nhiên ở phía trước dẫn đường, mặc dù khó chịu hai người quá đáng, nhưng cũng không có lên tiếng phản
bác. Dù sao, hiện nay tam đại gia tộc càng ngày càng không yên ổn rồi. . . . . .

“Chủ tử, lão nữ nhân kia và bà vú đang tính toán làm thế nào để chỉnh người!” Mị lâng lâng ở một bên, gương mặt hả hê, không
chút nào lo lắng cho Cổ Nhược Phong

“Ngươi rất rỗi rãnh?” Cổ
Nhược Phong truyền âm cho hắn, tiếng nói chuyện chỉ có Cổ Nhược Phong,
Phong Huyết Lân và tứ quỷ nghe thấy.

“Ha ha, ha ha, tiểu nhân đây không phải đi thăm dò tin tức cho người sao?” Mị vô cùng chân chó tiến
lên phía trước hai bước, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Phong Huyết Lân trong lòng hơi hồi hộp một chút, “Vèo” một tiếng
chạy đến sau lưng Si, vẫn là nơi này an toàn a!

Si giật giật khóe miệng, cúi đầu nhắm mắt chỉa ánh mắt càn quét vào người nào đó . . . . .

“Sẽ để cho các ngươi xem kịch vui, chỉ là. . . . . .” Cổ Nhược Phong hơi
nhíu đầu lông mày, “Sau khi xem kịch vui. . . . . .” Một ánh mắt hiểu
thấu, tứ quỷ nhất thời nổi lên gió lạnh, kêu rên từng trận, lão đại,
chúng ta lại sai lầm rồi sao? Kịch vui này chúng ta không xem có được
hay không?

Cổ Nhược Phong tâm tình vui vẻ lôi kéo Phong Huyết Lân đi về hướng Lạc Tuyết các, muốn nhìn Cổ Nhược Phong ta diễn trò? Vậy sẽ phải chuẩn bị trả giá thật lớn!

“Nàng thật đúng là hiểm độc
a!”Phong Huyết Lân cảm thán một tiếng, một màn kịch vui đổi lại tứ quỷ
phải làm việc bận rộn, thật là bóc lột a!

“Chàng có ý kiến?” Cổ Nhược Phong giương mắt, trần truồng không che đậy sự uy hiếp

“Vi phu nào dám à? !” Phong Huyết Lân kéo kéo khóe miệng, chuyện cười,
chuyện đó tứ quỷ không đi làm chẳng phải sẽ đến phiên hắn đi làm? Vậy
thời gian đâu để hắn mỗi thời mỗi khắc cùng Phong nhi dính lại một chỗ?

“Chàng nói Diệp Tích Tuyết lại chuẩn bị cái trò hay gì?” Cổ Nhược Phong rất có hăng hái, dạo này, muốn xem màn kịch vui thật sự là không dễ dàng, xem
ra mình còn phải trợ giúp một phen a!

“Ha ha, vẫn là những cái…thủ đoạn cũ thôi.” Trong đại viện này trừ bỏ những cái đó sẽ còn cái gì?

“Ta xem không nhất định a.” Cổ Nhược Phong có nhiều thú vị, Mị thấy ánh mắt nàng rõ ràng là cực kỳ vui sướng khi người khác gặp họa! Nơi đó, ít
nhất có một nửa là nhằm vào mình đấy!

“Yên tâm, có ta.” Vô luận là âm mưu quỷ kế gì, hắn cũng thay nàng ngăn lại!

Một khắc đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng tới Lạc Tuyết các, hoa cỏ quý báu ở đây không giống với những thứ hoa dại cỏ dại ở phong viện!

Phòng của Diệp Tích Tuyết, bày tòan đồ cổ, món nào món nấy không phải thượng
hạng thì cũng có thể so với đồ của vua dùng trong hoàng cung!

“Vương Gia và vương phi tới a, khụ khụ. . . . . .” Diệp Tích Tuyết yếu đuối
nằm ở trên giường, xem ra, tình hình thật sự không tốt.

“Đại phu
nhân thân thể khó chịu, lễ liền miễn đi.” Cổ Nhược Phong thản nhiên nói, sau đó lôi kéo Phong Huyết Lân ngồi xuống trên ghế dựa bên cạnh, đường
đi tới đây dài như vậy, tuy nói phong cảnh không tệ, lại không đỡ được
Cổ Nhược Phong lười vận động. . . . . .

Khóe miệng Diệp Tích Tuyết co rút, Cổ Tiểu Tứ này quả thật không biết phân biệt, chủ nhà không kêu liền tự động ngồi xuống!

Ngay sau đó nha hoàn vương phủ dâng trà Đại Hồng Bào lên, Cổ Nhược Phong mở
nhẹ nắp trà, hương trà nồng đậm thoáng chốc lan tràn cả phòng, bàn tay
đặt dưới chăn của Diệp Tích Tuyết hung hăng nắm chặt, đầu ngón tay đâm
thủng lòng bàn tay, máu bẩn dính lên áo ngủ bằng gấm! Lão gia lại đem
Đại Hồng Bào này cho con tiện nhân cổ Tiểu Tứ kia! Người dâng trà lên
không phải hạ nhân Cổ gia, trà này dĩ nhiên là Huyết vương phủ tự chuẩn
bị! Đại Hồng Bào một năm vẻn vẹn chỉ cho ra mấy cân, ngay cả hoàng
thượng Mộ Dung Tô cũng chỉ có một cân, bình thường dùng để chiêu đãi sứ
thần quốc gia khác, nàng tuyệt đối không tin hoàng thượng sẽ đem Đại
Hồng Bào kia ban cho Huyết Vương!

Cổ Tiểu Tứ này thật sự được lão gia sủng ái sao? ! Diệp Tích Tuyết rũ con ngươi xuống, hận ý xẹt qua,
Dao nhi của nàng phải làm sao bây giờ? Dao nhi đáng thương của nàng!

Trong phòng yên tĩnh hình như có chút kỳ quái, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược
Phong căn bản cũng chưa quyết định nói chuyện, Diệp Tích Tuyết một mình
đắm chìm trong bi thống phẫn hận của mình

Cổ Hạo Nhiên nhìn bọn
họ, dù là đầu óc từ trước tới giờ thông minh nhưng cũng có chút không đủ dùng rồi. Hắn biết rõ tâm kế của Diệp Tích Tuyết, hôm qua Cổ Nhược
Phong đối đãi với nàng như vậy, không báo được thù nữ nhân này chắc chắn sẽ không bỏ qua. Mà Cổ Nhược Phong thay đổi hắn cũng xem ở trong mắt,
Tiểu Tứ bây giờ, sống chung cũng không tốt a!

Trong không khí quỷ dị, cuối cùng Cổ Hạo Nhiên cũng nhíu mày một cái, đứng lên: “Vương Gia. . . . . .”

“Nương, vị này chính là Huyết Vương gia sao?” Cổ Nhược Dao vẻ mặt tò mò đi vào, cắt đứt lời nói Cổ Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm Phong Huyết Lân, giống như muốn xem thấu người này. . . . . .

Cổ Nhược Phong không vui nheo mắt lại, ánh mắt của nàng ta như vậy là sao đây? Nam nhân của nàng mà
Cổ Nhược Dao cũng có thể khải vu sao?!

Hồi hồn, trong lòng kinh ngạc, lúc nào thì nàng đem Phong Huyết Lân coi như là nam nhân của nàng rồi hả?

Còn chưa chờ Cổ Nhược Phong hiểu rõ ràng, lời nói của Cổ Nhược Dao lại
truyền đến: “Dao nhi rất là ngưỡng mộ Huyết Vương gia !” Người đi về
trước vài bước, càng đến gần Phong Huyết Lân.

Chân mày sau mặt nạ của Phong Huyết Lân nhíu lại, lửa giận trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Nữ nhân này dám nhìn mình như vậy, nàng là chán sống sao? !

“Dao
nhi!” Cổ Hạo Nhiên bị phản ứng của Cổ Nhược Dao làm cho khiếp sợ, đây là Dao nhi nhu thuận của hắn sao? Sao có thể nói ra những lời không hợp
quy tắc đạo đức của gia tộc như thế!

“Dao nhi?!” Diệp Tích Tuyết
tỉnh táo lại, nhìn Phong Huyêt Lân cách xa Cổ Nhược Dao năm bước, trong
đôi mắt thoáng qua một chút hoảng hốt, vì sao con lại đến đây? Không
phải bảo con ở trong phòng chờ đợi cho tốt sao?

Cổ Nhược Dao làm
như không nghe được Diệp Tích Tuyết và Cổ Hạo Nhiên kêu gọi, tự nhiên đi lên phía trước hai bước nữa: “Dao nhi muốn gả cho chàng!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.