Chương Chấp Nhận
3
t/g: HOT…..HOT.,..hơi hót thôi nha..T/g lượt bớt dồi.. Để khỏi phải rớt máu mũi a… ^_^
_-_-_
Cô đưa anh về tới nhà cô thì anh đã tỉnh dậy. Cô đỡ anh lên lầu, mở cửa phòng cô dìu anh lại giường. Anh chỉ chờ có thế đo kéo cô ngã xuống giường anh đè lên người cô nói:
-” Em có nghĩ là anh sẻ thịt em ngay đây không?”
-“A.. không nên a. Em..em nghĩ mình nên bàn bạc lại” Cô nhanh chóng kháng nghị nói.
-“Nếu cứ bàn bạc như thế này thì em nghĩ xem có phải hay không anh là thầy chùa” Anh nheo mắt dài nhìn cô.
-“Có thể sau, nếu được em nghĩ anh nên ăn đậu hủ” Cô không biết mình đang đùa với lửa sau mà còn chọc anh như vậy. Anh không nói nữa mà hành động. Để lâu quá không “thịt” cô, chắc chắn anh sẻ thành thầy chùa.
-“Ngô..ô..” Anh hôn cô làm cô không kịp trở tay, anh táo bạo cạy mở răng cô mà xâm chiếm vào cùng lưỡi cô vui đùa. Tay chân cô thật dư thừa không biết để đâu, cô chấp nhận anh lần này không phải vì ham muốn mà vì cô yêu anh.
Anh một phần vì rượu một phần vì cô mà làm cho dục vọng của anh trỗi dậy. Anh nhìn môi cô đỏ mộng, cùng con mắt hơi sương mà anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh khàn giọng hỏi cô một lần nữa:
-“Em có hối hận không? nếu em hối hận anh sẻ ngừng lại”
Cô nhìn anh mà mỉm cười, cô biết anh lo nghĩ cho cô, nhưng cô làm việc gì từ đó đến nay đều không hối hận. Cô ngẩng đầu lên hôn lên môi anh thay lời chấp nhận. Anh như được mở đường anh liền tiến công hối hả =_=. Anh làm việc cật lực nơi nào đi môi anh đi qua đều để lại ấn kí đỏ tươi. Anh nhìn cô đẹp lộng lẫy mà anh lên tiếng:
-“Gọi tên anh, tiểu hồ ly , gọi tên anh”
-“Ưm,,, Vũ,,a,,” T_T Cô dường như đang ngập chìm trong hoan ái mà thuận miệng gọi. Anh nghe cô gọi tên anh thì nhanh chóng tiến vào:
-“aaa.. đau..Vũ đau..” Cô cào cấu tay anh nói
Anh dừng động tác lại ôm cô vào lòng nói:
-“Ngoan a..lát sẻ hết đau..” Anh hôn môi cô làm phân tán sự chú ý rồi nhẹ nhàng luân động..TT_TT
Cô dường như đã thích nghi được anh , mà cũng thuận theo ý anh.
Không biết bao lâu anh mới buông tha cho cô a.. Chỉ biết là khi cô tỉnh dậy là 3h sáng rồi. Thân thể cô thật giống như vừa mới bi té xuống vực thẩm mà không may sống xót, aa thật mệt mõi a.. Làm chuyện này chẳng có lợi có sức khỏe gì cả… Anh thật cầm thú mà… Cô lết cái thân xát tan rã của mình mà đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Nhìn cô trong gương mà cô hoảng sợ, trời ạ.. Cô đây sao, thật tàn tạ trên mình đầy ấn xanh ấn đỏ, môi thì sưng phồng lên a. đầu tóc rối bù. Thật giống con quỷ..Cô thở dài rồi nhanh chóng tắm rửa, đi ra khỏi phòng vệ sinh nhìn cái người hại mình thân tàn ma dại đang nằm trên giường ngủ say mê mà cô cảm thấy anh thật đáng ghét. Cô bị nhiều như vậy mà anh chẳng có gì lại còn ngủ say sưa được nữa chứ. thật không công bằng.
Bổng điện thoại cô reo, cô nhanh chóng đem ra ban công dựa lưng vào tường bắt máy:
-“Chị nghe”
-“Thưa chị, em biết được rằng bà ta đang định bắt cóc cô Nhất Vĩ Nha, hiện giờ bà ta đang bàn kế hoạch với những người trong bang. Nghe nói bà ta định sẻ tiêu diệt con tin để dằn mặt anh Minh Vũ nữa ạ.” Đầu dây bên kia trả lời
-“ừm, cảm ơn” Nói rồi cô cúp máy, a thật tuyệt nha, lâu rồi không có người bắt cóc để xem lần này bà ta làm được những gì..hahah bắt cóc cô sau. Cô sẻ diễn cho thật đạt..
Cô nhìn lên bầu trời đen tối, một mảng như vậy thật giống với cô. Cô cũng đã từng có một thời đen tối như vậy đấy, nhưng cái đen của cô tốt chứ không phải đen ác. Hứ..để rồi xem bà ta dám làm người đàn ông của cô đau à, sẻ không có kế quả tốt đâu. Nghe có tiếng mở cửa ra ban công cô biết anh đa thức nên thu hồi ánh mắt lạnh lại trở về một Vĩ Nha của ngày thường. Anh nhìn cô đừng tựa lưng vào tường mà nhíu mày, hỏi cô:
-“Trời chưa sáng hẳn sau em không ngủ tiếp”
Cô thấy anh thì đi lại gần anh ôm anh lười biếng nói:
-“Em thức giấc, ngủ lại không được”
Anh nhẹ vuốt tóc cô,
-“Còn mệt sau không nằm nghỉ cũng được, hết đau chưa?” Anh nhìn phần ngực hơi lộ ra của cô mà hỏi… A.. anh để ấn kí lại đẹp nghê a.
Cô đỏ mặt lắt đầu vùi vào lòng anh nói nhỏ:
-” Vũ này, nếu một ngày anh anh cảm thấy ghê sợ và không cần em nữa thì hãy nói cho em nhé”
-“ừm, anh không hứa. Bởi vì sẻ không có ngày đó” Anh ôm cô chắc chắn nói.
-“em mong là như vậy” Cô nhẹ nhàng ôm anh nói nhỏ. Em thật mong sẻ không có ngày đó, một ngày mà thức dậy sẻ không có anh bên canh, không còn ai ôm em trong những lúc em buồn, Không còn ai mè nheo với em trong những lúc vui vẻ. Em mong mình sẻ hạnh phúc mãi thế này nhé Vũ. Em sợ anh sẻ ghê tởm bởi quá khứ kinh hoàng của em, em sợ phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của em và nghe anh nói”Tôi thật kinh tởm cô”.. Thật sự em rất sợ đấy Vũ à…
Hứa mãi bên em nhé………………………………..
+++
“Từ khi yêu anh em bắt đầu biết sợ..T_T”)