Cuộc
nói chuyện mập mờ giữa Trần Tầm và Lâm Gia Mạt khiến Trần Tầm thực sự cảm nhận
được nỗi sợ hãi mơ hồ ẩn giấu trong đáy lòng, nhưng đến cùng với đó không phải
là sự hưng phấn đáng ra phải có, mà là cảm giác đau nhói.
Trần
Tầm nói có lẽ là do ngay từ đầu cậu đã linh cảm được kết quả về sau, nhưng cậu
không tỉnh ngộ, cuối cùng khiến phần mềm yếu nhất trong tâm hồn thực sự cảm
nhận được nỗi đau bị chia tách.
Vì
những câu nói của Lâm Gia Mạt mà Trần Tầm đã phải cố gắng giữ khoảng cách với
Thẩm Hiểu Đường, chỉ có điều trái tim đã hé cửa nên rất khó né tránh, chẳng mấy
chốc mà Thẩm Hiểu Đường đã chiếm được một vị trí trong trái tim Trần Tầm, thế
nên khi cô gái dễ thương đó vẫy tay gọi cậu, cậu vẫn không thể kìm được mà bước
tới.
Hôm
đó là dịp đoàn trường tổ chức hoạt động, Thẩm Hiểu Đường kéo Vương Thâm Chiêu
đi loanh quanh trong đám đông, nét mặt lộ rõ vẻ ngần ngừ. Trần Tầm đã nhìn thấy
từ xa, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu, bèn bước đến vỗ nhẹ vào vai cô nói:
“Hê! Đăng kí gì vậy?”.
Ngoảnh
đầu lại nhìn thấy Trần Tầm, nét mặt Thẩm Hiểu Đường rạng rỡ hẳn lên, cô cười
rồi nói: “Tớ đang băn khoăn không biết nên đăng kí nhóm nhạc cụ hay nhóm kịch
nói!”. Sau đó lại sực nhớ ra điều gì, mặt cô lại xị xuống nói: “Tối qua tớ nhắn
tin cho cậu, không phải cậu nói là không có thời gian đến đó sao?”.
“Tớ
vừa mới xong việc”. Trần Tầm nhìn cô, cảm thấy ấm lòng hẳn lên, “đưa tớ xem xem
nào”.
Trần
Tầm đưa tay đón lấy tờ giấy giới thiệu trên tay Thẩm Hiểu Đường, xem một lúc
rồi nói: “Cậu đăng kí nhóm kịch nói, tớ đăng kí nhóm nhạc cụ, hôm nào cậu chán
thì sang bên nhóm tớ chơi!”.
“Ừ!
Vừa nãy cậu ấy cứ lôi tớ đi bắt đăng kí nhóm kịch nói, đàn ông con trai đóng
cái quái gì!”. Vương Thâm Chiêu thở phào rồi nói: “Thôi cứ thế nhé, tớ phải đi
làm thêm đây, hai cậu cứ đi xem đi!”.
“Tớ
thèm vào đi loanh quanh với cậu ta!”. Thẩm Hiểu Đường “xí” một tiếng và nói.
Trần
Tầm liền cười: “Đại ca cứ đi đi! Tối đến mang ít thịt rán về cho em là được!”.
Vương
Thâm Chiêu gật đầu rồi đi, Thẩm Hiểu Đường vẫn trều môi nói: “Lúc nào cũng chỉ
thích ăn”.
“Tớ
gây gổ gì mà cậu bực hả?”. Trầm Tầm hỏi cô với vẻ rất hào hứng.
“Đâu
có!”. Thẩm Hiểu Đường đan hai bàn tay vào nhau nói.
“Nếu
không có thì lát nữa bọn mình lên phòng tự học nhé! Sau đó đi ăn cùng nhau!”.
Thấy cô cười cười, Trần Tầm cũng vui hẳn lên, rồi cậu lại nói tiếp: “Sau đó tớ
sẽ mời cậu ăn kem!”.
“Cậu
hứa rồi đấy nhé! Ok!” Thẩm Hiểu Đường không còn tỏ ra giận dỗi gì nữa mà vui vẻ
bước đi trước.
Hai
đứa đến phòng tự học trước, tìm một góc yên tĩnh rồi đặt hai cuốn sách tiếng
Anh lên để chiếm chỗ, sau đó đến nhà ăn ăn cơm, rồi lại quay về phòng tự học
vừa đọc sách vừa nói chuyện. Lúc viết từ mới, điện thoại của Trần Tầm liền đổ
chuông, cậu cau mày nhấc máy rồi đi ra ngoài, một lát sau lại vội vã quay lại.
“Sao
vậy? Lại có chuyện gì à?”. Thẩm Hiểu Đường thắc mắc.
“Ừ,
chuyn nghiêm trọng lắm”. Trần Tầm thở dài nói.
Thẩm
Hiểu Đường vội kéo cậu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu đừng làm tớ sợ!”.
“Gì
mà cậu phải cuống lên như vậy? Lo cho tớ à?”. Thấy cô như vậy, Trần Tầm rất
phấn khởi, không kìm được bèn trêu.
“Đừng
có mà tưởng bở!”. Thẩm Hiểu Đường đỏ mặt giận dỗi nói.
“Tớ
nói thật đấy, bạn chơi thân của tớ hồi nhỏ xảy ra chút
việc. Cậu có mang theo tiền không, cho tớ vay một ít, tớ cần gấp”. Trần Tầm
không cười nữa mà nói với vẻ mặt rầu rĩ.
“Tớ
không mang nhiều, ở phòng có một ít, hơn 100 tệ có đủ không?”. Thẩm Hiểu Đường
lục túi nói.
“Không
đủ… tớ cũng chỉ có 100 tệ”. Trần Tầm lắc đầu nói.
“Rốt
cuộc là chuyện gì vậy? Cần bao nhiêu tiền? Tớ có thể vay
tạm của mọi người trong phòng”.“Không cần đâu, nếu cần vay thì tớ sẽ đi vay,
chắc chắn không thể vay tiền của đại ca được, gã Tống Ninh chắc 10 tệ cũng
chẳng có, Cao Thượng thì kẹt xỉ… Quảng Cường chắc là có! Tớ đi vay cậu ta
vậy!”. Trần Tầm liền đứng dậy nói: “Người yêu của bạn tớ, cả hai đều là bạn
thân của tớ hồi nhỏ… có bầu. Phá thai cũng phải 700, 800 tệ mới đủ nhỉ? Thôi
tớ đi vay tiền đây, tối mang đến cho bọn họ, không ngồi học với cậu được nữa!”.
“Ừ…”.
Vừa nghe đến từ có bầu, Thẩm Hiểu Đường liền hít một hơi thật sâu và gật đầu
nói: “Có việc gì nhớ gọi điện cho tớ nhé!”.
Trần
Tầm vay mượn mấy nơi mới góp được 400 tệ, đến gặp bọn họ ở dưới sân nhà Dương
Tình nằm ở Đức Ngoại. Ngô Đình Đình đã đến trước, cô ôm Dương Tình, Dương Tình
thì sụt sịt khóc, Tôn Đào đứng một bên, cau có hút hết điếu thuốc này đến điếu
thuốc khác.
“Sao
bất cẩn thế? Không phải lúc nào cũng bẻm mép là tay trái thử que, tay phải đặt
vòng, hai tay tay nào cũng phải mạnh đó sao?”. Trần Tầm nhìn Dương Tình nói với
vẻ trách móc.
“Ông
tưởng tôi thích thế lắm hả? Bọn tôi coi bộ phim Sắc tức thị không, muốn bắt
chước trong đó nhưng lại để xảy ra sai sót… Tại ông hết! Đợt 1-10 không đi
chơi với bọn tôi! Nếu không chưa chắc đã để xảy ra chuyện này!”. Tôn Đào rầu rĩ
nói.
“Haizz!
Đúng là mất mùa đổ tại thiên tai! Chuyện này làm sao đổ tội được cho tôi! Tôi
chỉ mang đến được 400 tệ, chắc là không đủ!”. Trần Tầm móc tiền ra đưa cho cậu
ta nói: “Ông còn bao nhiêu?”.
“M.kiếp,
tôi chẳng còn xu nào cả, tiền của tôi và Dương Tình dồn hết vào quầy hàng ở
vườn bách thú rồi, giờ đã thu hồi được vốn đâu! Hải Băng đi công tác rồi, đợt
vừa rồi Đình Đình đã đưa hết tiền cho ông Bạch Phong… m.kiếp, đen thật!”. Tôn
Đào hậm hực vứt mẩu thuốc lá xuống đất nói.
“Cần
khoảng bao nhiêu?”.
“Riêng
thử thai, xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm máu, siêu âm cộng với thuốc tiêu
viêm đã là 180 tệ, bọn bệnh viện làm ăn vớ vẩn thật, cái gì cũng đắt dã man!
không biết phải tốn bao nhiêu nữa, tôi đoán kiểu gì cũng phải lên đến tiền
nghìn”. Tôn Đào xoa tay nói: “Haizz, không phải nhà Phương Hồi rất giàu đó sao?
Có vay cậu ấy một ít được không?”.
“Phương
Hồi…”. Trần Tầm ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi không muốn vay tiền cậu ấy,
ông cố gắng kiếm cho đủ rồi tôi nghĩ cách sau!”.
“Hai
người sao vậy? Không phải lần trước sau khi Đình Đình giải thích, mọi việc đã
ổn rồi đó sao? Cậu ấy vẫn chưa chịu à?”. Tôn Đào thắc mắc.
“Không
phải, tại tôi chưa chịu…”. Trần Tầm ngẩng đầu lên đáp với vẻ mông lung:
“Thôi, không nói chuyện này nữa. Ông dỗ Dương Tình đi, tôi vừa đến là cậu ấy
khóc, lâu lắm rồi còn gì?”.
“Haizz,
giờ tôi đâu dám nói chuyện với cô ấy đâu. Ông cũng biết đấy, cô ấy nhát gan từ
nhỏ, lại sợ đau, lần này cô ấy hận tôi chết đi được…”. Tôn Đào cúi đầu xuống
nói: “Thật sự cô ấy yêu tôi cũng khổ”.
Trần
Tầm liền vỗ vai cậu bạn rồi khoác vai cậu ta đến chỗ Dương Tình, Dương Tình
trợn mắt nhìn Tôn Đào rồi giận dỗi quay lưng đi, ngồi xuống bậc đá bên cạnh.
Tôn
Đào vội kéo cô lên nói: “Em đừng ngồi ở đó! Lạnh lắm! Ốm thì làm sao?”.
“Giờ
anh mới biết quan tâm đến tôi, trước đó thì làm gì? Lúc làm thì chỉ biết mình,
xảy ra chuyện mới cuống lên thì làm cái đếch gì?”. Dương Tình hậm hực khóc nói:
“Ốm thì đã sao? Đơn giản thôi! Đằng nào cũng để sảy thai, đỡ phải mất mấy trăm
tệ đi bệnh viện!”.
Tôn
Đào ngượng ngùng đứng sang một bên, Ngô Đình Đình liền lắc đầu với cậu ta, rồi
cô bước lên đỡ Dương Tình dậy nói: “Bây giờ giận dỗi cũng chẳng giải quyết được
gì, cậu ngồi thế này không tốt cho sức khỏe đâu. Cậu tưởng thích sảy thai là
sảy được ngay à, nếu để sảy thai thành nếp thì mệt lắm đấy! Đừng làm khổ mình
nữa!”.
“Thế
cậu bảo phải làm sao bây giờ? Hay là uống thuốc, rẻ hơn chút”. Dương Tình sụt
sịt nói.
“Không
được! Bỏ thai bằng thuốc cậu có làm được không? Nhỡ ra máu nhiều thì làm sao?
Thai không ra hết được thì làm sao? Cậu đừng nghĩ quẩn nữa, bọn mình đông người
mà, kiểu gì cũng tìm được cách!”.
“Đúng
vậy đó! Tôn Đào, định hôm nào vào viện hả?”. Trần Tầm hỏi.
“Đang
phải tiêu viêm, ít nhất ba ngày, chắc phải hẹn đến thứ ba tuần sau”. Tôn Đào
đếm ngày đáp.
“Thế
thì được, ông đừng sốt một, về tôi sẽ nghĩ cách thêm”. Trần Tầm gật đầu nói.
“Ừ,
tớ cũng sẽ giúp, hai cậu cứ yên tâm đi, thực ra cũng không phải chuyện gì
nghiêm trọng đâu!”. Ngô Đình Đình an ủi.
Trần
Tầm về trường, tối đến Ngô Đình Đình ở lại nhà Dương Tình với cô. Trước khi
Trần Tầm về, Dương Tình bèn kéo cậu lại, mắt đỏ hoe nói: “Cảm ơn cậu…”.
Trần
Tầm cũng thấy thương bạn, dưới ánh trăng, khuôn mặt tiều tụy của Dương Tình
trái hẳn với hình ảnh cô bạn thích đùa hằn sâu trong kí ức cậu, cậu nhìn Tôn
Đào đang đứng rầu rĩ bên cạnh rồi lại nhìn Ngô Đình Đình như vừa giã từ quá
khứ, làm lại cuộc đời, đột nhiên cậu có cảm giác rằng, đúng là bọn họ đã trưởng
thành, dần dần rẽ vào những ngả đường rất xa nhau.
Về
đến trường, Trần Tầm vẫn không đi vay tiền Phương Hồi, cậu tìm Thẩm Hiểu Đường
và kể cho cô nghe tỉ mỉ chuyện của bọn họ hồi nhỏ. Thẩm Hiểu Đường rất xúc
động, móc hết số tiền mang theo trong người ra, nói là nhất định phải giúp bọn
họ.
Thứ
ba Trần Tầm trốn học, đám Ngô Đình Đình đã đợi trước cổng bệnh viện từ sớm, Tôn
Đào lo cho Dương Tình, chạy qua chạy lại lấy số xếp hàng. Dương Tình không nói
với cậu câu nào mà thẫn thờ đứng bên cạnh.
Trần
Tầm đã có kinh nghiệm vào phòng khám, cậu và Tôn Đào đứng ngoài cửa, Ngô Đình
Đình đưa Dương Tình vào khám, lúc điền hồ sơ Dương Tình bịa ra một cái tên, có
lẽ bác sĩ cũng đã quen với việc này từ lâu nên không để ý gì.
Lúc
bác sĩ hỏi có dùng thuốc mê hay không Dương Tình liền ngần ngừ một lúc, dùng
loại thuốc đó sẽ phải mất 150 tệ, trong khi trong tay bọn họ bây giờ cũng không
còn bao nhiêu tiền.
Dương
Tình liền run rẩy hỏi: “Bác sĩ ơi có đau lắm không ạ?”.
Vị
bác sĩ liền liếc cô một cái rồi nói: “Xẻo đi một miếng thịt trên người không
đau sao? Lần đầu tiên phá thai phải mở tử cung, chắc chắn là đau, đã có gan làm
chuyện đó thì phải có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần mới đúng!”.
Dương
Tình xấu hổ mặt tái nhợt, Ngô Đình Đình liền đáp rất dứt khoát: “Có dùng ạ! Bác
sĩ kê đi ạ!”.
Chỉ
một mình Dương Tình được vào phòng phẫu thuật trong cùng, cô khúm núm nghe theo
lời nhắc nhở của cô y tá mặc quần áo và đi dép vào, Ngô Đình Đình đứng ngoài
nhìn không rõ, chỉ thấy nét mặt cô vô cùng tội nghiệp. Một lát sau, Dương Tình
từ trong đi ra, đôi chân cô đi không vững mà cứ dạng ra. Hai người phụ nữ ngồi
ở ghế đều nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, Ngô Đình Đình vội bước đến đỡ bạn.
Ngô
Đình Đình liền hỏi nhỏ: “Cậu đi được không?”.
Dương
Tình nghiến răng nói được, nhưng nước mắt đã lăn dài xuống gò má. Ngô Đình Đình
nhìn mà thấy xót xa, mắt cũng đỏ hoe.
Ra
khỏi cửa phòng khám phụ khoa, Trần Tầm và Tôn Đào liền bước đến, Tôn Đào vội
khoác cho Dương Tình một chiếc áo nhưng Dương Tình không hề để mắt đến cậu. Nét
mặt đứa nào cũng nặng nề, ra cổng liền bàn nhau xem về thế nào, nhưng sau khi
nộp tiền phẫu thuật, tiền thuốc mê, tiền thuốc, trong tay bọn họ chỉ còn lại 10
tệ, ngay cả tiền đi taxi cũng không đủ nên đành phải đi xe bus về.
Xe
bus rất đông người, không có chỗ ngồi, bọn họ đành phải đứng, ngay cả chỗ dựa
tốt cũng không có. Tôn Đào nhìn ánh mắt vô hồn của Dương Tình, trong lòng vô
cùng buồn bã. Đột nhiên cậu chen vào cạnh một chiếc ghế, mắt đỏ hoe nói: “Bạn
cháu bị ốm, cô ấy không thể đứng được. Cô bác anh chị nào tốt bụng nhường cho
bạn ấy chỗ ngồi được không ạ? Cháu cảm ơn mọi người, phiền mọi người nhường cho
cô ấy một ghế!”.
Nói
xong những điều này, Tôn Đào và Dương Tình đều bật khóc, bên cạnh có một người
phụ nữ trung niên đã đứng dậy, Tôn Đào vội cúi xuống cảm ơn và đỡ Dương Tình
ngồi xuống đó.
Trần
Tầm, Ngô Đình Đình nhìn mà vô cùng xót xa, Ngô Đình Đình cầm chặt tay nắm trên
xe bus nhưng vẫn không kìm được nước mắt. Trần Tầm liền vỗ nhẹ vào lưng cô, cô
mới bình tĩnh được đôi chút.
Mấy
đứa liền đưa Dương Tình về nhà, vừa nằm xuống giường, cô liền lên tiếng: “Tôn
Đào, bọn mình chia tay thôi”.
Cả
bọn đều sững lại, Tôn Đào cũng sững sờ, nhưng sau đó liền coi như không nghe
thấy gì và nói: “Anh đi đun sữa cho em nhé”.
“Tôn
Đào, em không nói đùa đâu, bọn mình chia tay thôi”. Dương Tình nức nở nói.
“Trong
tủ lạnh vẫn còn sữa chứ?”.
“Em
nói là chia tay mà!”. Dương Tình hét lên: “Tôn Đào, bọn mình không thể ở bên
nhau được nữa! Không thể yêu nhau được nữa! Lúc đầu em muốn được sống bên anh
suốt đời, anh không xông xáo bằng Hải Băng, không thông minh bằng Trần Tầm,
điều này không sao cả, em cũng không đòi hỏi anh phải kiếm được nhiều tiền,
giàu có, mà chỉ mong bọn mình được sống một cuộc sống bình yên. Bất luận mẹ em
nói anh là người vô tích sự thế nào em đều không quan tâm. Nhưng đến giờ thì em
phát hiện ra rằng không được, chắc chắn là không thể được! Hiện thực quá tàn
nhẫn, em mang trong mình đứa con của anh mà anh không có cả tiền để phá bỏ, làm
sao em có thể sống tiếp với anh được? Thế gian này có tình yêu thôi thì chưa
thể đủ, kể cả bọn mình không mơ giàu sang phú quý thì cũng phải có cái để sống
chứ? Nhưng Tôn Đào ạ, ngay cả bản thân anh cũng không nuôi nổi thì làm sao nuôi
được em? Nuôi được gia đình? Thôi, tình yêu là thứ quá xa xỉ, bọn mình không
thể đùa giỡn với nó được
Tôn
Đào sụt sịt bước đến, cậu nắm tay Dương Tình nói: “Tình Tình à, anh biết anh là
thằng đàn ông vô tích sự, không muốn cố gắng nhưng luôn mơ mình sẽ phát tài. Em
đòi anh pizza mà anh tiếc tiền không đưa em đi ăn, nhưng vì lòng sĩ diện mà anh
lại đi ăn uống linh đình với người khác, lại còn nói dối em là bọn họ mời. Anh
còn thường xuyên đổi tiền lẻ lấy tiền chẵn ở trong túi em, nhưng em… vì anh
mà em phải phá thai, còn anh thì chỉ đưa em về nhà bằng xe bus, m.kiếp, anh
không phải là thằng đàn ông nữa! Tình Tình, lỗi tại anh, em muốn đánh, chửi hay
bỏ anh đều được, anh không trách em. Nhưng anh yêu em, em hãy đợi anh, đợi đến
khi anh chơi được với tình yêu, chắc chắn anh sẽ quay lại tìm em! Chắc chắn anh
sẽ không bỏ rơi em? Giờ em hãy cho anh làm một việc gì đó cuối cùng cho em được
không? Để anh đun sữa nóng cho em rồi bọn mình chia tay, người em đang rất yếu,
phải tẩm bổ mới được…”.
Dương
Tình gục đầu xuống chăn khóc nức nở, Tôn Đào đứng dậy đi vào bếp, Trần Tầm muốn
đi theo nhưng cậu ta liền khua tay. Ngô Đình Đình ngồi xuống ôm chặt Dương
Tình, hai đứa không nói gì mà chỉ khóc.
Đun
sữa xong Tôn Đào liền về, tối đến Ngô Đình Đình còn ở lại với Dương Tình, thấy
Dương Tình đã bình tĩnh hơn, Trần Tầm cũng về trường.
Trên
đường đi, tiếng lá khô rơi xào xạc càng khiến những ngày cuối thu buồn tẻ hơn,
Trần Tầm ngẩng đầu lên, nhìn đường dây điện đậu đầy quạ đen mà trong lòng vô
cùng chán chường. Đột nhiên cậu rất muốn gặp Thẩm Hiểu Đường, chỉ mong được
nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ngay lập tức. Vừa bước vào cổng trường, Trần
Tầm liền gọi điện thoại cho Thẩm Hiểu Đường, cậu chạy đến dưới sân khu kí túc
cô đang ở, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng cô, cậu mới cảm thấy trong lòng nhẹ
đi được đôi chút.
Hai
đứa đi dạo quanh tường rào của trường, Trần Tầm kể hết cho cô nghe chuyện ban
ngày rồi than thở: “Không thể ngờ bọn họ lại như vậy, cậu không biết chứ ngày
trước bọn họ thân nhau lắm, từ nhỏ đã bám riết với nhau, tớ tưởng rằng chắc
chắn bọn họ sẽ đến được với nhau… Nhưng Dương Tình nói cũng đúng, bọn họ chỉ
sống lang bạt cho qua ngày đoạn tháng chứ không phải sống một cuộc sống thực
sự. Nếu muốn gắn bó với nhau mãi thì không thể chỉ có mỗi tình yêu là đủ, phải
chín chắn, mạnh mẽ hơn mới được”.
“Lớn
lên rồi nên không thể giống như hồi còn nhỏ được, có ai tránh được sự trưởng
thành đâu, người cao lên, bước chân cũng dài hơn, không thể loanh quanh mãi
trong khoảng trời cũ được, ngẩng đầu lên bước đi, có khi đường lại rộng hơn,
cậu có nghĩ thế không?”.
Trần
Tầm ngước mắt lên, nhìn Thẩm Hiểu Đường đi đằng trước đang ngoái đầu lại nhìn
cậu cười, cậu liền gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.