Cuối
cùng Phương Hồi và Trần Tầm vẫn làm lành với nhau.
Ngô
Đình Đình đã đích thân ra mặt để giải thích Đường Hải Băng rất không hài lòng
với việc bọn họ để Ngô Đình Đình đứng ra hòa giải, cậu cảm thấy cho dù Trần Tầm
và Phương Hồi cãi nhau to đến đâu thì cũng không thể kinh khủng bằng chuyện của
Bạch Phong. Trong khi vì muốn cho bọn họ làm lành với nhau, chắc chắn Ngô Đình
Đình sẽ phải nhớ lại chuyện buồn của mình và lại một lần nữa phải sống trong
đau khổ. Trần Tầm cũng cảm thấy ngại, nhưng mặc dù miệng nói cứ mặc kệ Phương
Hồi, nhưng trong lòng vẫn muốn sớm giải thích để Phương Hồi khỏi hiểu lầm. Dĩ
nhiên là Ngô Đình Đình cũng hiểu, cô cam tâm tình nguyện làm điều gì đó cho
Trần Tầm, cô không ngại việc hi sinh vì cậu mà chỉ sợ hi sinh chưa đủ. Báo đáp
cũng được, tình nguyện cũng được, tình cảm giữa Ngô Đình Đình và Trần Tầm khó
có thể diễn tả bằng lời.
Trần
Tầm lưu luyến, Phương Hồi cũng vậy, hai người không còn cãi nhau nữa, không ai
muốn nhắc nhiều đến chuyện đó, coi như đã cho qua. Chỉ có điều những gì đã nói
ra không thể lấy lại được nữa, những chuyện làm tổn thương người khác, làm mình
buồn ít nhiều vẫn để lại những vết sẹo khó liền.
Một
trong những di chứng để lại chính là Trần Tầm không muốn ở bên Phương Hồi nữa.
Phương Hồi luôn tỏ ra oán trách, còn Trần Tầm cũng không có cách nào để xóa đi
ý trách móc của cô, hơn nữa cậu cũng không muốn xóa đi, sợ cuối cùng tất cả lại
biến thành cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa, khiến vẻ bình lặng vốn có không còn
tồn tại.
Khi
những kỉ niệm đẹp trong kí ức và những thay đổi lớn lao trong cuộc sống hiện
thực hòa nhập với nhau, trái tim mỗi người chỉ còn lại nỗi buồn không thể an
ủi. Thời gian đó, Trần Tầm thường xuyên đi chơi với Vương Thâm Chiêu và Thẩm
Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường gợi ý cùng tìm chỗ nào để làm thêm, tranh thủ năm
thứ nhất chương trình học còn nhẹ kiếm ít tiền tiêu vặt. Thực ra trong ba
người, người coi trọng việc làm thêm nhất là Vương Thâm Chiêu, cậu thực sự muốn
kiếm thêm ít tiền để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Còn Thẩm Hiểu Đường chỉ
đơn thuần là thấy tò mò, muốn được như trong truyện tranh Nhật Bản, tìm việc
trong cửa hàng bánh ngọt hay cửa hàng đồ ăn nhanh nào đó vừa thú vị vừa kiếm
được tiền. Trần Tầm cũng không có việc gì nên đã đi theo, cậu thích cảm giác
được vui vẻ cùng bọn họ. Nói một cách chính xác hơn là cảm giác vui vẻ khi được
ở bên Thẩm Hiểu Đường, cô luôn đem lại những cảm giác mới lạ, còn Trần Tầm rất
vui vì điều đó.
Chỉ
tiếc rằng họ đã nhận định sai tình hình, hồi đó chuyện sinh viên đi làm thêm ở
Bắc Kinh không phổ biến, đầy rẫy những người làm thuê còn không tìm được việc,
làm gì đến lượt các sinh viên này ngó nghiêng? Ban đầu họ đi khắp các cửa hàng
ăn nhanh như KFC, Mc Donald, người ta còn lịch sự cho họ điền bảng biểu, tiếp
đó đặt vào chiếc hộp đụng khoảng vài trăm bảng biểu tương tự ở bên cạnh, bảo họ
quay về đợi thông báo. Thấy tình hình vậy, Trần Tầm đoán nếu đợi cho đến khi
nhận được thông báo thì rất có thể họ đã tốt nghiệp đại học rồi, chính vì thế
ba đứa đã chấm dứt ý định đi xin việc ở cửa hàng đồ ăn nhanh của Tây. Sau đó cả
ba lại đến cửa hàng ăn bình dân để hỏi, cửa hàng cũng chật hẹp, nhân viên cộng
ông chủ chỉ có ba người, ba người mà đứng một chỗ thì không còn chỗ chen chân
nữa, lúc đi ra còn phải xếp thành hàng dọc, hỏi làm thêm bọn họ cũng thấy buồn
cười. Cuối cùng, bọn họ đành phải tìm đến các nhà hàng lân cận, lúc mới bước
vào phòng, cô nhân viên còn rất nhiệt tình, vừa nghe nói đến là đi xin việc,
mặt liền xị xuống, miễn cưỡng đi gọi ông chủ, vừa đi còn vừa ra sức lườm nguýt.
Ông chủ cũng không làm bọn họ cụt hứng ngay, nhìn Thẩm Hiểu Đường nói, cô gái
này trông xinh xắn đấy, có thể phục vụ trong quán, nhưng phải làm việc cả ngày,
còn cậu thanh niên, cùng lắm là ra sau bếp phục vụ, bê bình gas gì đó. Đang nói
chuyện thì có hai nhân viên nam khiêng bình gas đi vào, chiếc áo màu cháo lòng
dính bết dầu mỡ, Thẩm Hiểu Đường chỉ nhìn một cái rồi kéo Trần Tầm và Vương
Thâm Chiêu ra ngoài. Nhưng Vương Thâm Chiêu nghĩ không thể cứ lang thang như
thế này mãi được nữa, không làm được gì thêm mà mất khá nhiều tiền xe bus, thế
là cậu quay lại nói chuyện với ông chủ, định ở đây làm thử xem sao.
Trần
Tầm và Thẩm Hiểu Đường ngồi bên vệ đường đợi cậu, Thẩm Hiểu Đường xoa chân nói:
“Ôi, mệt chết đi được, sao mà sinh viên tìm việc khó thế nhỉ, không biết tốt
nghiệp rồi thì sẽ thế nào?”.
“Không
phải bọn mình không cố gắng, không phải bọn mình không thực tế, mà là xã hội
không cho bọn mình cơ hội, không cho bọn mình mảnh đất rộng rãi để đón nhận mưa
gió! Không cho cũng chẳng sao, nhưng quan trọng là lại quay lại nói bọn mình là
cây hoa trong nhà kính, sống trong tháp ngà, là thế hệ vô tích sự! Đúng là vô
lí thật!”. Trần Tầm thở dài nói.
“Đúng
vậy! Sớm muộn rồi sẽ đến ngày bọn mình phải phá tan xiềng xích và tự mở mang
đất trời cho mình, sớm muộn gì thế giới cũng thuộc về mình! Bọn mình không phải
là thế hệ vô tích sự, mà là thế hệ dũng cảm! Bọn mình buộc phải sáng tạo ra
tương lai bằng phương thức của mình, nhìn thế giới bằng đôi mắt trong sáng hơn,
không nhìn sẽ không biết, thế giới thật kì diệu!”. Thẩm Hiểu Đường dang tay ra
ôm bầu trời filepos-id=”filepos2076144″>“Giọng điệu này cậu học
của ai vậy, mới cách mấy ngày mà khác hẳn nhỉ!”. Trần Tầm nhìn cô với ánh mắt
sửng sốt hỏi.
“Lời
biện luận trong cuộc thi hùng biện của khoa tớ, bàn về cái được và cái mất
trong mô hình tư duy của thế hệ con một trong tương lai lập nghiệp, tớ là bên
ủng hộ”. Thẩm Hiểu Đường chớp mắt nói.
“Được
đó nhỉ! Sao không báo để tớ đến xem?”.
“Có
gì mà xem… cuối cùng bài hùng biện thất bại thảm…”. Thẩm Hiểu Đường cúi đầu
xuống nói.
“Sao
lại thất bại? Tớ thấy cậu nói hay đấy chứ! Rất trữ tình!”.
“Chính
vì quá trữ tình nên cuối cùng bạn bè tớ mới nói hai câu cuối cùng của tớ không
giống hùng biện mà giống cuộc thi ngâm thơ…”.
“Thế
cuối cùng cậu nói gì?”.
“Không
khí trong lành biết bao, cuộc sống tươi đẹp biết bao, chứng ta hãy tiến về
tương lai rạng ngời…”. Thẩm Hiểu Đường nói nhỏ.
Trần
Tầm liền bật cười ha ha, Thẩm Hiểu Đường hậm hực gục đầu xuống cánh tay, Trần
Tầm ra sức xoa đầu cô nói: “Hiểu Đường, cậu kute quá, đúng là kute quá!”.
Thẩm
Hiểu Đường đỏ mặt ngẩng đầu lên, Trần Tầm nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô
rồi không cười nữa. Xe cộ chạy qua chạy lại như mắc cửi trên đường, giữa thành
phố phồn hoa đô hội, Trần Tầm cảm thấy tim mình đập khác hẳn với bình thường.
Đúng
là rung động thật rồi.
Tiếng
chuông điện thoại báo tin nhắn đã cắt đứt cái nhìnhai người, Thẩm Hiểu Đường
ngượng ngùng quay mặt đi, Trần Tầm luống cuống móc điện thoại ra. Đó là tin
nhắn của Phương Hồi, nói lát nữa Tống Ninh mời Lâm Gia Mạt đi ăn, Lâm Gia Mạt
cứ bắt cô đi cùng cho bằng được, cô muốn có Trần Tầm đi cùng, như lần trước nói
là tạo cơ hội cho bọn họ. Phương Hồi đã từng vô tình nhắc đến giấc mơ mà Lâm
Gia Mạt kể cho cô nghe, lúc đó Trần Tầm nói rằng nếu có cơ hội chắc chắn sẽ vun
vào cho bọn họ, Phương Hồi đã ghi nhớ chuyện này, một là không muốn Lâm Gia Mạt
cứ lang thang mãi một mình, hai là cô cũng muốn ở bên Trần Tầm một lát, đã một
thời gian khá dài bọn họ không đi ăn với nhau.
Trần
Tầm nhìn điện thoại rồi quay đầu lại nói với Thẩm Hiểu Đường: “Hiểu Đường, tối
tớ có chút việc nên phải về trước đã. Nếu đại ca quay lại, cậu nói với đại ca
một tiếng nhé”.
“Không
ăn cơm với bọn tớ hả? Có chuyện gì vậy?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với vẻ hơi thất
vọng.
“Ừ… chuyện của Tống Ninh, lần sau tớ sẽ mời cậu đi
ăn riêng nhé!”. Trần Tầm không nói ra tên Phương Hồi, cậu chưa bao giờ nhắc đến
Phương Hồi trước mặt Thẩm Hiểu Đường, có lúc cậu cũng tự hỏi rằng, như thế có
phải là cố tình lừa dối hay không, nhưng rồi cậu đã nhanh chóng thuyết phục
được mình, một mực cho rằng trước mặt bạn bè, không nhất thiết phải nói đến
chuyện người yêu. Nhưng dù thế nào, tự đáy lòng mình, cậu cũng vẫn không muốn
để Thẩm Hiểu Đường biết Phương Hồi và dĩ nhiên cũng không muốn để Phương Hồi
biết về Thẩm Hiểu Đường.
“Ừ!
Tớ muốn ăn món bánh rán nhân đậu sữa!”. Thẩm Hiểu Đường cười rạng rỡ nói.
“Ok!”
Trần Tầm vẫy tay rồi chạy sang bên kia đường.
Lúc
Trần Tầm về đến trường, đám Phương Hồi đã ngồi trong quán, Tống Ninh cười gọi
cậu nói: “Bảo ông đến, ông đến thật à? Biết ngân khố của tôi đang sụt giảm mà
còn mò đến ăn trực, thật chẳng hào hiệp gì cả!”.
“Thôi
đi ông! Tôi không gọi đại ca đến đã là hào hiệp lắm rồi!”. Trần Tầm giật lấy
thực đơn nói: “Gọi cho tôi món thịt hấp cay
“Thế
ông không gọi 42 đến được coi là hào hiệp hay không hào hiệp?”. Tống Ninh nháy
mắt nói.
“Vớ
vẩn!”. Trần Tầm luống cuống trợn mắt nhìn Tống Ninh một cái rồi quay sang nói
với cô phục vụ: “Đổi món thịt hấp cay thành món cá hấp cay cho em ạ!”.
“Thôi
thôi thôi! Tôi phục rồi!”. Tống Ninh vội ngăn cậu lại nói: “Thịt hầm cay, vẫn
là thịt hầm cay nhé!”.
“Hai
ông sử dụng ám hiệu gì vậy? Sao nhìn gian giảo thế!”
Lâm Gia Mạt hỏi với giọng hồ nghi.
“Bọn
tớ đang bàn bạc để tìm cách gả cậu cho ai đó, dĩ nhiên là phải thận trọng rồi!
Đây là do bọn tớ có trách nhiệm với cậu, ngộ nhỡ gả cậu cho thằng cha nào không
ra gì thì tớ biết ăn nói thế nào với bà con láng giềng!”. Trần Tầm cười giả lả
nói.
“Biến
đi!”. Lâm Gia Mạt ném tờ giấy ăn sang nói: “Ai cần các cậu phải có trách nhiệm?”.
“Tớ
cần, tớ cần được không?”. Tống Ninh tiếp lời: “Trần Tầm, nhiệm vụ khó khăn mà
ông giao phó cho tôi, tôi đã chính thức tiếp nhận, chắc chắn tôi sẽ không phụ
lòng mong mỏi của mọi người, phát huy tinh thần không sợ khổ, không sợ chết,
thề sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”.
“Ông
nói cái gì vậy? Đừng đùa kiểu đó với tôi!”. Lâm Gia Mạt nói với giọng bực mình.
“Thôi
thôi, ăn cơm đi đã!”. Phương Hồi cười nói, theo thói quen, cô gắp món cay vào
bát Trần Tầm, còn Trần Tầm cũng gắp món không cay cho cô. “Chi cha, coi vẻ ăn ý
giữa bọn họ kìa!”. Tống Ninh tặc lưỡi nói: “Đúng là vợ chồng già cả có khác!”.
“Ông
cũng có cơ hội đấy, cứ tu hành từ từ với Lâm Gia Mạt, bọn tôi sẽ làm giảng viên
miễn phí cho hai người”. Trần Tầm gắp một miếng thịt nói.
“Trần
Tầm, ông đừng có lắm điều như thế!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu.
“Gia
Mạt, cậu ăn đi!”. Tống Ninh ân cần gắp thức ăn cho cô, Lâm Gia Mạt lườm cậu một
cái, gạt thức ăn sang một bên và không động vào.
“Gia
Mạt nhà mình cái gì cũng ổn, chỉ có điều tính tình hơi nóng nảy, sau này cậu
phải bỏ quá cho!”. Trần Tầm không thèm đếm xỉa tới cô mà nói.
“Chắc
chắn rồi, chắc chắn rồi! Ông yên tâm, tôi cái gì cũng không ổn, chỉ có tính
tình là nhẹ nhàng”. Tống Ninh liền tiếp lời.
Phương
Hồi nhìn sắc mặt Gia Mạt mỗi lúc một khó coi, không kìm được bèn huých Trần Tầm
một cái và nói nhỏ: “Đừng đùa thế…”
“Trần
Tầm!”. Lâm Gia Mạt đập bàn đứng phắt dậy: “Cậu ra đây tớ bảo!”. Nói xong cô
liền bỏ ra ngoài, Trần Tầm bèn đi ra theo, Phương Hồi thấy hơi lo, vừa cũng định
ra ngoài xem thế nào thì bị Tống Ninh kéo lại.
“Không
sao đâu, để bọn họ nói chuyện với nhau”. Tống Ninh múc cho Phương Hồi bát canh
nói: “Cậu cũng ăn đi, bọn họ ra ngoài, mình tha hồ ăn”.
“Gia
Mạt giận thật rồi, Trần Tầm đùa quá trớn quá!”. Phương Hồi cau mày nói.
“Đâu
có, tớ thấy hay mà. Những điều Trần Tầm nói chính là điều mà tớ muốn nói, bình
thường tính tớ thích trêu trọc, nhưng việc này tớ không bao giờ nói linh tinh.
Tớ cũng không giấu nữa, tóm lại là tớ muốn theo đuổi cậu ấy, sớm muộn gì cũng
sẽ theo đuổi”. Tống Ninh cũng múc cho mình một bát canh và nói.
“Nhưng…
nhưng Gia Mạt chỉ coi cậu…”. Phương Hồi rụt rè nói.
“Cậu
ấy không có tình cảm gì với tớ, tớ biết!”. Tống Ninh trả lời rất thẳng thắn:
“Cái đó cũng không sao cả, việcthích cậu ấy và cậu ấy có thích tớ hay không
không liên quan gì nhiều với nhau, trừ phi bọn tớ yêu nhau thật thì mới cần
quan tâm đến chuyện đó”. “Sao tớ thấy cậu rất giống một người bạn cũ của tớ!”.
Phương Hồi cười buồn nói.
“Triệu
Diệp hả?”. Tống Ninh đắc ý nhìn vẻ sửng sốt của Phương Hồi rồi nói: “Trần Tầm
đã kể hết cho tớ nghe chuyện của các cậu, nhưng tớ muốn nói với cậu rằng tớ
không giống Triệu Diệp! Sau khi biết Lâm Gia Mạt thích người khác cậu ấy đã rút
lui trước, để giữ lòng tự trọng để tránh bị tổn thương, nhưng tớ không như thế,
cậu ấy thích ai là quyền của cậu ấy, tớ thích cậu ấy mới là chuyện của tớ! Tớ
sẽ bảo vệ cậu ấy cẩn thận, thế nên tớ cảm thấy mình có thể ngẩng cao đầu đứng
trước mặt Gia Mạt. Hơn nữa tớ có nghe kể là Gia Mạt mơ thấy tớ mà. Bất luận là
mơ gì thì vẫn chứng tỏ tớ đã để lại thông tin trên vỏ não của cậu ấy!”.
Phương
Hồi nhìn Tống Ninh đang tỏ ra rất tự tin và cười rất chân thành: “Cố lên! Tớ
mong cậu và Gia Mạt đều được hạnh phúc!”.
“Cảm
ơn cậu!”. Tống Ninh cũng đáp lại rất chân thành rằng: “Phương Hồi, cậu là cô
bạn rất tốt bụng!”.
Phương
Hồi liền bẽn lẽn cúi đầu xuống. “Trần Tầm cũng là một cậu bạn tốt bụng”. Tống
Ninh dừng lại một lát rồi nói: “Tuy nhiên… cô bạn tốt bụng và cậu bạn tốt
bụng chưa chắc đã có một kết cục đẹp…”.
Phương
Hồi liền sững lại, cô chớp mắt liên hồi nhưng không giấu nổi vẻ u buồn, một lát
sau, cô mỉm cười gật đầu nói: “Tớ biết”.
Lâm
Gia Mạt và Trần Tầm đi ra ngoài, một người đi trước, một người đi sau, gió thu
vờn nhẹ tóc cô, ánh đèn lấp loáng trong sân trường dát lên một lớp sáng màu
vàng trên người cô.
Trần
Tầm bước đến trước mặt cô hỏi: “Sao vậy? Cậu giận thật à?”.
“Rốt
cuộc là cậu có ý gì!”. Lâm Gia Mạt hỏi.
“Chẳng
có ý gì cả, tớ thấy Tống Ninh được nên muốn vun vào cho bọn cậu thôi! Miếng
ngon không nên để lọt vào miệng người ngoài mà!”. Trần Tầm cười nói.
“Tớ
yêu ai là việc của tớ, cần gì cậu phải nhúng tay vào? Nhàn cư vi bất thiện à?”.
Lâm Gia Mạt vẫn nghiêm mặt nói.
“Đừng
giả vờ giả vịt nữa, tớ biết hết rồi, thành thật khai báo đi thôi!”. Trần Tầm
không hề quan tâm đến vẻ bực bội của cô mà vẫn nửa đùa nửa thật nói.
“Cậu
biết cái gì chứ?”. Lâm Gia Mạt nhìn Trần Tầm với vẻ thắc mắc.
“Đêm
qua mơ thấy Tống Ninh, một giấc mơ đẹp…”. Trần Tầm cười ranh mãnh, bắt chước
giọng cô nói.
Lâm
Gia Mạt lạnh lùng nhìn cậu rồi quay mặt đi nói: “Trần Tầm, cậu thấy buồn cười
lắm à?”.
“Không
buồn cười, không buồn cười!”. Trần Tầm vội nghiêm mặt nói: “Tớ không có ý đó,
chỉ có điều muốn giúp các cậu phá vỡ sự ngại ngùng ban đầu thôi”.
“Tớ
kể cho cậu nghe chuyện còn buồn cười hơn”. Lâm Gia Mạt quay lưng về phía cậu
nhún vai, dường như hít một hơi thật sâu nói: “Đúng là tớ đã nằm mơ, cũng là
một giấc mơ đẹp, trong mơ tớ còn ôm người khác nữa, và người đó…”.
“Là
cậu”. Lâm Gia Mạt từ từ quay sang Trần Tầm, cô nhìn thẳng vào mắt Trần Tầm,
nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc. Trần Tầm im bặt nhìn cô, một hồi lâu mới lắp
bắp nói: “Cậu… cậu đừng trêu tớ…”.
“Tớ
không đùa đâu”. Lâm Gia Mạt chùng vai xuống, trong tích tắc đó nhìn cô yếu đuối
hẳn đi.
“Tại
sao?”. Trần Tầm chớp mắt hỏi.
“Tớ
không biết…
“Phương
Hồi…”.
“Tớ
không kể với cậu ấy”.
“Tớ…”.
“Tớ
không bắt cậu làm gì cả, mà chỉ nói với cậu vậy thôi, yên tâm, tớ không còn sức
để theo đuổi cậu như theo đuổi Tô Khải ngày trước đâu”. Lâm Gia Mạt ngẩng đầu
lên nói rất dứt khoát.
“Cậu
thích tớ à?”. Trần Tầm quay mặt sang hỏi.
“Cậu
thích Phương Hồi không?”. Lâm Gia Mạt cũng nghiêng mặt sang hỏi.
“Cậu
biết tình cảm của tớ dành cho cậu ấy là thế nào mà”. Trần Tầm chăm chú nói.
“Tớ
biết, là tình cảm khi ăn cơm tự giác gắp thức ăn cho cậu ấy, là tình cảm trước
khi đi ngủ muốn nhắn cho cậu ấy cái tin, là tình cảm lúc nào cũng cho rằng buộc
phải tồn tại, tuy nhiên đó không phải là tình yêu”. Lâm Gia Mạt nháy mắt, như
đang nhìn thấu tim Trần Tầm và nói.
“Đừng
nói linh tinh!”. Trần Tầm bực bội né tránh ánh mắt của cô.
“Tớ
không nói linh tinh đâu, bất luận tớ thích hay không thích cậu thì có một điểm
không thể thay đổi, đó chính là tớ hiểu cậu, tớ hiểu nhất cậu!”. Lâm Gia Mạt
mỉm cười nói.
“Gia
Mạt, như thế không hay đâu”. Trần Tầm lắc đầu nói.
“Cậu
không muốn biết tại sao tớ nói đây không phải là tình yêu hay không?”. Lâm Gia
Mạt hất cằm lên, nhìn nét mặt Trần Tầm đang có sự thay đổi rất kín đáo.
“Đó
là
“Không
phải!”. Lâm Gia Mạt ngắt lời Trần Tầm, cười buồn và bình thản nói: “Là vì cậu
đã gặp Thẩm Hiểu Đường, thế nên tình cảm giữa cậu và Phương Hồi không phải là
tình yêu nữa”.