Phương Hồi nói, cô là
người không giống không nhan sắc nhất trong số tất cả các bóng hồng của Trần
Tầm. Nếu phải đưa một tính từ thì cùng lắm cô chỉ được miêu tả là thanh tú.
Tôi rất hiểu, cái gọi là
thanh tú thật ra cũng chỉ là lời khen theo phép lịch sự. Hàm nghĩa sâu xa của
câu nói này là, cô gái này không xinh đẹp, bình thường, rất bình thường.
Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cô
nói hơi khiêm tốn. Mặc dù Phương Hồi không phải là mĩ nhân sắc nước hương trời,
nhưng rất có duyên. Tôi cảm thấy vẻ đẹp này của cô bắt nguồn từ những chuyện đã
xảy ra trong quá khứ của cô, những tình cảm đó lắng đọng lại, tạo ra sự cuốn
hút đặc biệt trên con người cô. Bởi, tôi không biết hồi mười mấy tuổi trông cô
thế nào, không biết trước khi trải qua mối tình đó, cô có đặc biệt như thế này
không.
Còn Trần Tầm, theo sự
phân tích của tôi cậu ấy đã phạm vào số kiếp đào hoa, được rất nhiều hồng nhan
ngưỡng mộ. Hồi đó bất ki trường cấp ba nào ở Bắc Kinh cũng có người như vậy,
đẹp trai, cao ráo, chơi bóng giỏi, khá thông minh, bạn nói gì anh ta cũng biết,
có người còn học khá giỏi. Họ trở thành đối tượng mộng mơ của các cô gái, họ
cũng là bạn chơi không tồi của các chàng trai. Tóm lại, họ là mối nguy hại của
nhân gian.
Phương Hồi – cô gái có
nhan sắc thường thường bậc trung chính là mối tình đầu của Trần Tầm, Phương Hồi
tự mỉa mai rằng, sau khi mọi người biết cô là người yêu Trần Tầm, thì họ đều
hỏi cô với giọng rất lạ kiểu như: “Hả? Cậu ta chính là Phương Hồi hả?”. Nhưng
tôi nghĩ chuyện này thật vô lí, nếu nói theo luật nhân quả, thì đó không phải
là nhìn thấu hồng trần mà là cái duyên đã được sắp đặt từ lâu mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì
nữa, Phương Hồi chính là cô gái mà Trần Tầm đã từng yêu, mặc dù nói như vậy có
phần chua xót, nhưng cộng với sự cảm nhận của tôi, tôi nghĩ rằng chắc chắn cậu
ta đã từng yêu Phương Hồi rất sâu sắc.
Lần đầu tiên tên của họ
được gắn với nhau, là trên một góc thông báo đăng trên trang báo nọ của tờ Bắc
Kinh buổi tối cuối thập kỉ 1990. Lúc đó các trường cấp ba có tiếng hoặc có
tiền ở Bắc Kinh thường đăng danh sách thí sinh trúng tuyển trên mặt báo. Hai
người đều thi đỗ vào trường phổ thông trung học, tên của họ người ở hàng trên
kẻ hàng dưới.
Tiếp đó, họ cùng được
phân vào lớp [1] của khối 10, lúc biết nhau mới chỉ 16 tuổi.
Thời gian đầu, Trần Tầm
không để ý đến chuyện trong lớp còn có một Phương Hồi, bởi cô thuộc mẫu người
quá đỗi bình thường, kể cả có nghỉ học, cũng chỉ có giáo viên chủ nhiệm và cán
bộ theo dõi sĩ số của lớp
Trần Tầm được vào thẳng
cấp ba vì thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa lại có kinh nghiệm làm cán bộ
lớp, nên đã được chủ nhiệm khối chọn làm lớp trưởng. Hồi đó cậu là người vừa
được thầy cô quý mến, vừa được bạn bè tôn sùng, thế nên cậu không có thời gian
để ý đến những người như Phương Hồi.
Sở dĩ Trần Tầm chú ý đến
Phương Hồi là do hai cậu bạn thân Triệu Diệp và Kiều Nhiên. Triệu Diệp là người
chơi bóng rổ rất giỏi của lớp, cao một mét chín mấy, tóc hơi xoăn tự nhiên, hàm
răng trắng, mỗi khi cười, khuôn mặt nhìn rất rạng rỡ. Nói như lời Trần Tầm thì
cậu ta không nên chơi bóng rổ mà nên đi quảng cáo cho hãng kem đánh răng
Colgate, để hãng kem đánh răng này khỏi phải gõ vỏ sò nữa, mà có thể gõ thẳng
lên răng theo từng độ tuổi của cậu ta, hiệu ứng quảng cáo sẽ chân thực, đáng
tin cậy và lôi cuốn khách hàng hơn vỏ sò rất nhiều.
Kiều Nhiên là một nam
sinh điềm đạm, là lớp phó sinh hoạt kiêm cán bộ theo dõi sĩ số của lớp, cậu là
người do Trần Tầm giới thiệu với cô giáo chủ nhiệm khi mới bước vào năm học
mới. Cậu tận tâm lại ít nói, được cả lớp quý mến. Trần Tầm cho rằng, trong tất
cả đám con trai, chắc chắn Triệu Diệp sẽ không giúp được việc gì, chỉ có Kiều
Nhiên là đáng tin cậy.
Trần Tầm, Triệu Diệp,
Kiều Nhiên đều cao nên bị dồn ngồi bàn cuối, trong giờ học ba cậu thường xuyên
nói chuyện, làm việc riêng. Hôm đó trong giờ học, cô giáo gọi Phương Hồi trả
lời câu hỏi, Triệu Diệp liền huých Trần Tầm: “Này, ông đã nói chuyện với bạn
kia bao giờ chưa?”.
Trần Tầm liền ngẩng đầu
lên, nói: “Tớ không nhớ lắm, hình như chưa”.
“Còn ông thì sao? Đã nói
chuyện bao giờ chưa?”. Triệu Diệp lại hỏi Kiều Nhiên.
“Nói rồi, mấy hôm trước
trực nhật với tổ bọn họ, sao vậy?”. Kiều Nhiên trả lời.
“Lạ lắm! Khai giảng được
một tháng rồi, con gái trong lớp mình chỉ có nàng đó chưa nói chuyện với tôi!”.
Triệu Diệp nói.
“Vậy hả?”. Trần Tầm liếc
một cái, cậu cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về cô bạn này. Hôm đó là lần đầu tiên
cậu nhìn kĩ, tuy nhiên cũng chỉ nhìn thấy chiếc bóng mảnh dẻ của cô.
Thời chúng tôi học cấp
ba, Bắc Kinh không rộng như bây giờ, khu vực vành đai bốn là khu đường đất giữa
cánh đồng bát ngát, nhà ai nằm ở vành đai ba cũng đã bị coi là xa rồi, vành đai
hai còn là đường bê tông, xe chạy trên đường tấp nập, nhưng về cơ bản không có
khái niệm tắc đường, tuyến xe bus số 44 lao vun vút như tàu lượn siêu tốc. Hơn
nữa hồi đó đời sống cũng không cao như bây giờ, xe hơi là đồ xa xỉ rất ít gia
đình có. Vì thế không có cảnh vừa đến giờ tan học, cổng trường đỗ đầy xe đón
con. Hầu như mọi người đều đi xe đạp hoặc đi xe bus đi học, trong trường chỉ có
khu để xe đạp có mái che, mỗi lớp một ô, hàng ngày các lớp cử người phụ trách
xếp xe cho thẳng hàng.
Lúc tan học lấy xe, đúng
hôm xe của Phương Hồi để giữa xe của Triệu Diệp và Trần Tầm, nhìn thấy hai cậu
bạn cao to, cô liền đứng đó không đến gần nữa. Triệu Diệp lại rất nhiệt tình,
cậu đẩy Trần Tầm ra, chủ động nhường ra một chỗ trống, cười rất tươi, để lộ hàm
răng trắng, nói: “Phương Hồi, cậu lấy trước đi”.
Phương Hồi nhìn Triệu
Diệp bằng ánh mắt sửng sốt rồi nói nhỏ: “Cảm ơn cậu”.
“Thôi để tớ lấy hộ cậu”.
Phương Hồi vừa mở khóa xong, Triệu Diệp đã sấn tới, không đợi cô trả lời, cậu
ta đã dắt chiếc xe đạp hãng Giant của cô ra.
“Phiền cậu quá”. Phương
Hồi rất khách khí, cố tạo ra khoảng cách.
Nhưng dường như Triệu
Diệp không muốn như vậy, cậu hỏi: “Phương Hồi, nhà cậu ở đâu?”.
“Song An”.
“Xa vậy hả! Ra khỏi cổng
trường là đi về phía Đông đúng không? Nhà tớ ở Đức Ngoại! Bọn mình cùng
đường!”. Triệu Diệp mừng rỡ nói.
Trần Tầm liền trợn mắt
nhìn cậu ta, nghĩ bụng nhà ngươi chuyển đến Đức Ngoại từ bao giờ vậy? Rõ ràng
là ở Triều Ngoại! Tự nhiên lại quay ngoắt 360 độ
“Thế à”. Dường như Phương
Hồi không hề tỏ ra hào hứng, vẫn rất lạnh nhạt.
Trần Tầm cười đầy ẩn ý,
lén giơ ngón tay giữa lên. Cậu thầm nghĩ bụng, Triệu Diệp, nhà ngươi thua chưa?
Người ta không thích chơi bài đó!
Nhưng cậu cũng liếc
Phương Hồi một cái, xét về tổng thể, Triệu Diệp không phải là người đáng ghét,
cũng là anh chàng khá đẹp trai, thông thường những lúc như thế này, con gái đều
tỏ ra dễ thương, nói: “Vậy hả? Hay quá nhỉ!”, hoặc là cười nói “thế mình lại
cùng đường à!” gì đó, còn cô, chỉ buông một câu “thế à!”, né tránh, tựa như chú
mèo con bị giật minh, rõ ràng là không tự nhiên.
“Bọn mình… về cùng nhau
nhé?”. Triệu Diệp cảm thấy rất hẫng hụt, giọng cũng không còn tỏ ra chắc chắn
nữa.
“Ờ… được”. Phương Hồi
ngần ngừ một lát rồi gật đầu nói.
Triệu Diệp như người trút
được gánh nặng, vội dắt xe đuổi theo, trước khi đi còn nháy mắt với Trần Tầm tỏ
vẻ thách thức.
Trần Tầm nhìn theo bóng
họ, nói chính xác hơn là nhìn theo bóng Phương Hồi, thần người ra một lát.
Đột nhiên cậu phát hiện
ra rằng, trong cả cuộc trò chuyện vừa rồi, Phương Hồi không đếm xỉa gì đến cậu,
thậm chí không buồn ngước mắt lên nhìn cậu một cái.
Trường F là trường đi đầu
trong cách dạy học theo lối mở và cách quản lí theo lối khép kín. Hầu hết học
sinh ở Bắc Kinh đều biết tiếng trường này. Hiệu trưởng của trường rất có đầu óc
thương mại, năm xưa ông là người đầu tiên giương cao ngọn cờ giáo dục tố chất,
bám sát tình hình để phát triển. Thông qua nhiều bài tuyên truyền, đẩy trường F
vốn đã im hơi lặng tiếng lên tốp đầu trong ngành giáo dục.
Học sinh đã từng truyền
tai nhau một câu chuyện về hiệu trưởng của trường F, chẳng là xe của ông không
may bị học sinh làm rơi sách từ trên tầng xuống. Lúc đó, câu đầu tiên mà ông
nói khi tình hình là: “Rơi xuống xe không sao cả, đừng rơi xuống đầu học sinh
của tôi là được!”. Từ đó trở đi, vị hiệu trường này nổi lên như cồn, danh lợi
bội thu. So với ông, các phóng viên chuyên thổi phồng sự thật hiện nay cũng còn
thua một bậc.
Vì quản lí theo lối khép
kín nên trường cũng có nhiều quy định, đi học phải mặc đồng phục, nữ sinh không
được để tóc thề, bàn học phải được trải khăn trải bàn, ngay cả giờ nghỉ trưa,
nếu không được cho phép cũng không được tự tiện rời trường. Tất cả học sinh đều
ăn trưa tại trường, cơm được đặt chung, hàng ngày các lớp đến nhận hộp đựng cơm
của lớp mình và mang về, sau đó mọi người tự chia thành nhóm, ngồi ăn cơm theo
bàn.
Trưa ngày thứ hai, chưa
được sự đồng ý của Trần Tầm và Kiều Nhiên, Triệu Diệp đã mở rộng số thành viên
trong bàn ăn của bọn họ lên 5 người.
“Kéo thêm chiếc bàn nữa
đi! Lấy hai cái ghế nữa!”. Triệu Diệp sai Trần Tầm.
“Làm gì vậy?”.
“Hôm nay bọn minh ăn trưa
với Phương Hồi và Môn Linh Thảo!”.
“Hả?”.
“Mau lên! Tôi và Kiều
Nhiên còn phải lấy cơm cho bọn họ, đừng đứng đó nữa”. Triệu Diệp hào hứng chạy
đi.
Trần Tầm rủa thầm tám đời
tổ tiên và con cháu đời sau của Triệu Diệp, miễn cưỡng kê lại bàn.
Môn Linh Thảo có biệt
hiệu là Tiểu Thảo, là cô bạn duy nhất trong lớp được tạm gọi là thân với Phương
Hồi, nhưng cái gọi là thân ở đây cũng chỉ bó hẹp trong phạm vi cùng ăn cơm,
cùng đi vệ sinh gì đó. Nhưng Tiểu Thảo không lặng lẽ như Phương Hồi, là một cô gái
dám nghĩ dám làm, hoạt bát, dễ thương. Đợt mới khai giảng, cô lấy ra một cuốn
sổ, bảo tất cả bạn bè trong lớp cho số điện thoại nhà. Hồi đó không có học sinh
nào dùng di động, Nokia giá đều 6.000 tệ trở lên, Erisson chưa sáp nhập với
Sony, ra mẫu điện thoại gập đề giá 7.200 tệ, chưa nói đến điện thoại di động,
ngay cả máy nhắn tin BP cũng chẳng bói đâu ra. Đây là những thứ mà học sinh cấp
ba dù mơ cũng chẳng dám. Bạn bè liên lạc với nh đều dùng điện thoại bàn ở nhà.
Chính vì vậy tự nhiên Tiểu Thảo đã quen với tất cả các bạn trong lớp.
“Triệu Diệp, nếu cậu đã
mời bọn tớ ăn cơm cùng thì từ nay trở đi cậu phải chủ động đi lấy cơm nhé!”.
“Đơn giản”. Triệu Diệp
gật đầu.
“Trần Tầm, cậu phụ trách
kê bàn, Kiều Nhiên phụ trách lau bàn sau khi ăn xong”. Tiểu Thảo tiếp tục phân
công.
Kiều Nhiên cười không nói
gì, Trần Tầm nói: “Thế cậu… các cậu… làm gì?”.
Nói đến từ “các cậu”,
Trần Tầm dừng lại một lát, cả bữa cơm Phương Hồi không nói câu nào, cậu vẫn
chưa coi cô là một thành viên của nhóm.
“Bọn tớ phụ trách việc ăn
thôi!”. Tiểu Thảo lại cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra, nhìn rất duyên: “Dĩ
nhiên rồi, tiện tay có thể giúp các cậu bỏ khăn trải bàn ra”.
“Cậu cứ mải ăn đi! Cậu
nhìn cậu xem, mặt bây giờ to gấp đôi mặt Phương Hồi rồi, ăn nữa cẩn thận biến
thành heo đấy!”. Triệu Diệp vừa lấy ngón tay vẽ vào không khí vừa nói.
“Đáng ghét!”. Môn Linh
Thảo liền ném ngay tờ giấy ăn vừa lau miệng, rồi cô lấy tay che má nói với
giọng hậm hực: “Phương Hồi chỉ được cái mặt nhỏ, nhìn thì gầy nhưng người nhiều
thịt lắm”.
Ba cậu bạn liền đưa mắt
nhìn Phương Hồi, mặt cô liền đỏ rần, môi hơi mấp máy, ngẩn người ra nhưng không
nói gì.
Kiều Nhiên vội nhìn ra
chỗ khác, đánh trống lảng, nói: “Triệu Diệp, hôm nay ông tập gì vậy?”.
“Không tập gì cả!”. Triệu
Diệp quay sang nhìn Phương Hồi và cười tủm tỉm: “Hôm nay bọn mình vẫn về nhà
cùng nhau nhé”.
“Ừ”. Phương Hồi
“Hả? Các cậu? Cùng về
hả?”. Môn Linh Thảo thốt lên với giọng sửng sốt: “Triệu Diệp, nhà cậu..
“Nhà tớ ở Đức Ngoại”.
Triệu Diệp nghiến răng ngắt lời cô bạn.
Trần Tầm liền liếc Môn
Linh Thảo một cái, cô liền hiểu ý gật gật đầu, ra bộ đã hiểu ra vấn đề, cười
rất ranh mãnh.
“Ờ, ờ, ở Đức Ngoại”.
Trên đường về nhà, Triệu
Diệp nói chuyện rất rôm rả.
Cậu không còn cách nào
khác, nếu cậu không nói chuyện, hai người sẽ yên lặng mãi như vậy, à không, có
nói một câu, lúc cuối chia tay nhau sẽ nói: “về nhé…”.
Thế nên cậu đành phải nói
liên hồi, nhưng cậu cũng không cảm thấy vất vả, sở trường của cậu thứ nhất là
chơi bóng, thứ hai là nói chuyện.
“Phương Hồi, cậu lạnh
không?”.
“Tớ không lạnh”.
“Hay là tớ đưa găng tay
của tớ cho cậu? Không sao đâu, đừng ngại, tớ không lạnh!”.
“Không cần đâu, cảm ơn
cậu”.
“Phương Hồi, cậu có biết
không, tớ đã phá được một kỉ lục!”.
“Gì vậy?”.
“Từ cấp một đến cấp hai
rồi cấp ba, chỉ trong vòng một tuần là tớ đã quen được hết với các bạn trong
lớp. Nhưng cậu, cả tháng liền không nói với tớ câu nào!”.
“Vậy hả?”.
“Ừ! Có phải cậu ghét tớ
không!”.
“Không”.
“Thế thì tớ yên tâm rồi,
nếu không thời cấp ba của tớ sẽ có điều đáng tiếc đấy”.
Phương Hồi liền nhìn
Triệu Diệp, cười ngại ngùng.
Triệu Diệp cũng cười, cậu
cảm thấy Phương Hồi rất thú vị, không giống với những cô bạn khác. Mặc dù lặng
lẽ, nhưng không giả tạo. Có lúc tần ngần, rất dễ thương.
“À, cấp hai cậu học
trường nào?”.
Phương Hồi đột ngột phanh
xe lại, hỏi một câu rất cảnh giác: “Cậu hỏi làm gì?”.
“Hả?”. Sự thay đổi thái
độ đột ngột của Phương Hồi đã khiến Triệu Diệp khó thích nghi, rõ ràng vừa nãy
còn vui vẻ thoải mái, chỉ trong tích tắc đã u ám, lạnh lùng.
“Tớ chỉ… chỉ hỏi… hồi
cấp hai cậu học trường nào…”. Cậu lắp bắp nói.
“Tớ không học khối trung
học cơ sở của trường mình, trước đây tớ học ở một trường rất tệ”. Chắc là
Phương Hồi cũng cảm thấy không ổn, bèn đáp một câu rất dài.
“Ờ, chẳng sao cả. Tớ cũng
có học cấp hai ở trường mình đâu, trường bọn tớ còn tệ hơn, tổng điểm thi tốt
nghiệp cấp hai của tớ được 556 điểm mà đã là cao nhất trường rồi, nếu không có
năng khiếu thể thao thì tớ làm sao vào được trường minh”.
Triệu Diệp tưởng rằng cô
tự ti nên vội an ủi cô.
Phương Hồi liền ngẩng đầu
lên, cười ngại ngùng và nói với giọng khẩn thiết: “Từ nay đừng nhắc đến chuyện
cấp hai cậu cũng đừng nói với người khác có được không?”.
“Ok, bọn mình cùng giữ bí
mật, ngoắc tay một trăm năm không thay đổi!”. Triệu Diệp thề chắc như đinh
đóng cột.
Từ hôm đó trở đi, Phương
Hồi đã bắt đầu thực sự chơi thân với Triệu Diệp. Triệu Diệp thường trêu cô,
thỉnh thoảng Phương Hồi cũng cự lại đôi câu. Kiều Nhiên học hành chăm chỉ, tính
tình hiền lành, thường xuyên đối chiếu kết quả bài tập với Phương Hồi, mượn vở
chép, thế nên hai người cũng chơi với nhau rất hòa bình.
Duy nhất chỉ có Trần Tầm,
hai người không thể nào gần gũi được với nhau. Kể cả hàng ngày ăn trưa cùng
nhau, trong khi mọi người trêu đùa nhau rất vui vẻ, nhưng Phương Hồi và Trần
Tầm dường như mãi mãi không có chuyện gì để nói.
Tuy nhiên, tình trang này
đã có sự thay đổi lớn.
Phương Hồi trở thành lớp
phó tuyên truyền, là do Trần Tầm cố tình giới thiệu.
Hôm đó là thứ hai – buổi
sinh hoạt lớp hàng tuần, vì trong cuộc thi báo tường, lớp [1] chỉ đứng thứ sáu,
trong khi cả khối có sáu lớp… Thế nên cô giáo chủ nhiệm Hầu Giai đã giáo huấn
cho lớp một bài.
Cô Hầu Giai vừa học xong
nghiên cứu sinh ở trường Đại học sư phạm, lần đầu làm công tác chủ nhiệm lớp
nên rất tâm huyết, lúc nào cũng mong lớp đạt được thành tích nổi trội. Dĩ nhiên
hai từ “nổi trội” và “thành tích” này phải kết hợp với nhau và có hiệu quả, nếu
không có thành tích, thì cũng đừng nổi trội. Nhưng lần này, không có thành tích,
nhưng lại nổi trội nhất, vị trí bét khối đã khiến cho cô chủ nhiệm rất chán
nản. Đặc biệt là trong văn phòng, mấy cô giáo có thâm niên còn nói mát: “Cô
Hầu, lạ nhỉ, học sinh đều rất thích hoạt động này mà, lần sau phải khích lệ
chúng tích cực hơn”. Cô bực quá mà không nói ra được.
“Các em đến từ khắp nơi,
đã đến đây hợp thành một tập thể mới rồi thì phải luôn luôn nghĩ rằng mình là
một thành viên của lớp”. Cô Hầu Giai nghiêm mặt nói: “Số báo tường lần này cô
không nói là một học sinh nào đó không nghiêm túc, mà là do tất cả học sinh
trong lớp đều không coi trọng nó. Mặc dù báo tường chỉ là một tờ giấy, nhưng nó
là thứ đại diện cho hình ảnh của lớp. Cô nghĩ các em không ai muốn mình bị học
sinh lớp khác chê cười đúng không. Cuối tháng là tết Trung thu, còn phải ra một
số báo tường nữa, bây giờ cô muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, xem ai có ý
tưởng gì hay không, hoặc là bạn nào hồi cấp hai đã từng tham gia làm báo tường
hoặc học vẽ gì đó, cũng có thể đứng ra làm giúp lớp”.
Tất cả mọi người đều cúi
đầu, không ai nói gì.
Mặc dù chương trình giáo
dục hồi đó cũng đề xướng cái gọi là cá tính và sự độc lập, nhưng chú trọng
nhiều đến hình thức và không coi trọng thực chất. Tất cả đều cá tính, độc lập,
thì giáo viên còn quản thế nào nữa? Từ khoanh tay lên bàn, xếp hàng thẳng đến
giơ tay phát biểu, nhìn phải thẳng, dường như chúng tôi đều đã được chăn thả,
nhưng thực chất lại là chăn thả trong chuồng. Bình thường trêu đùa, hò hét
thoải mái đến đâu, trước mặt thầy cô đều biến thành những chú cừu trầm mặc. Như
chuyện làm báo tường lần này, mặc cho cô giáo nói hào hùng, hiên ngang đến đâu,
thì học sinh ngồi dưới hầu hết đều không có phản ứng gì. Chính vì vậy trong giờ
sinh hoạt lớp và giờ giáo dục công dân, hầu như mọi người đều thích làm chim đà
điểu.
Trong lúc cả lớp yên tĩnh
một cách bất thường, Trần Tầm đã giơ tay đứng dậy.
“Trong chuyện này, em với
tư cách là lớp trưởng và bạn Hà Sa với tư cách là lớp phó tuyên truyền đều có
một phần trách nhiệm. Nhưng em nghĩ các bạn cũng không muốn như vậy, mặc dù Hà
Sa là lớp phó tuyên truyền, nhưng trước đây chưa làm báo tường bao giờ. Em cảm
thấy cần phải tìm một bạn biết vẽ để giúp bạn Hà Sa thì chuyện này mới làm tốt
được. Chính vì thế, em muốn giới thiệu một bạn để để cùng với Hà Sa phụ trách
mảng báo tường ạ”.
Cô Hầu Giai nhìn lớp
trưởng bằng ánh mắt hài lòng, nói: “Em muốn giới thiệu ai?”.
Dường như Trần Tầm đã có
chủ định từ trước, giọng rất dõng dạc: “Bạn Phương Hồi ạ”.
Từ nãy đến giờ Phương Hồi
vẫn đang làm chim đà điểu, nghe thấy vậy cô vội giật minh ngẩng đầu lên, cô
không thể ngờ rằng Trần Tầm lại nói ra tên cô, nên cô chỉ cảm thấy đầu óc u u
minh minh
“Trước đây Phương Hồi
từng học vẽ, chắc chắn bạn ấy sẽ làm được báo tường!”. Trần Tầm nói tiếp.
Cô chủ nhiệm liền gật
đầu, nói với Phương Hồi: “Cô cũng có ấn tượng, hồi nhập học em có ghi trong bản
đăng kí là từng học mĩ thuật đúng không?”.
Phương Hồi đứng dậy, tất
cả bạn bè đều nhìn về phía cô, đã lâu lắm rồi cô không được mọi người nhìn như
vậy, vẻ căng thẳng bất thường khiến cô cảm thấy bất an, mặt đỏ đến tận tai.
Cô liền ừả lời nhỏ: “Em
đã từng học… nhưng… nhưng…”.
“Thế thì số báo tường kì
tới em và Hà Sa sẽ phụ trách nhé, các bạn khác không có ý kiến gì chứ?”. Cô chủ
nhiệm hỏi.
“Không ạ! Không ý kiến gì
ạ!”. Triệu Diệp cố tình nói lớn.
Phương Hồi hậm hực lườm
cậu ta một cái, ánh mắt lướt qua Trần Tầm, nét mặt cậu lại tỏ ra rất thản
nhiên.
Sau khi tan học, Phương
Hồi bước đến chỗ Trần Tầm ngồi, đây là lần đầu tiên cô và Trần Tầm nói chuyện
trực tiếp với nhau, nhưng cô vẫn cúi đầu.
“Sao lại bảo tớ làm?
Tớ.. ”
“Lần trước ăn cơm nghe
Tiểu Thảo nói cậu đã từng học vẽ, không phải còn đạt giải nhì của quận đó sao”.
Trần Tầm liền ngắt lời cô.
“Nhưng, tớ chưa bao giờ
vẽ báo tường…”. Phương Hồi không ngờ Trần Tầm còn nhớ chuyện này, lần trước
cũng chỉ nói sơ qua thôi mà.
“Biết vẽ là được rồi, cậu
nhìn cái cây mà lần trước Hà Sa vẽ đó, ai không biết lại tưởng là bó rau cần!”.
Trần Tầm cố gắng nhìn vào mắt cô, nhưng chỉ nhìn thấy đám tóc mái lưa thưa, hai
hàng mi của cô vẫn chớp chớp, chỉ muốn gạt tóc ra nhìn.
“Nhưng…”.
“Không sao đâu, đến lúc
đó tớ sẽ giúp cậu”. Kiều Nhiên ôm một chồng vở bài tập bước đến: “Tớ không biết
vẽ, nhưng tô màu, viết chữ gì đó vẫn làm được”.
Phương Hồi liền nhìn Kiều
Nhiên bằng ánh mắt cảm kích, gật đầu rồi lặng lẽ quay về bàn của minh.
Giây phút đó, cuối cùng
Trần Tầm đã nhìn thấy mắt cô, nhưng ánh mắt dịu dàng đó không dừng lại ở chỗ
cậu.
Trần Tầm cố tình làm như
vậy.
Vì đột nhiên cậu phát
hiện ra rằng, trước cô bạn này, cậu đã tụt hậu so với hai cậu bạn thân.
Ví dụ như lúc ăn cơm,
Triệu Diệp nói thích ăn khoai tây, bữa nào trong hộp cơm có khoai tây, Phương
Hồi đều sẻ cho cậu ta một ít. Còn Trần Tầm cũng đã từng nói thích ăn cải thảo,
nhưng Phương Hồi chưa lần nào sẻ cho cậu. Hoặc là bài tập có bài nào không làm
được, Phương Hồi toàn hỏi Kiều Nhiên, thực ra môn vật lí cậu học giỏi hơn Kiều
Nhiên, nhưng Phương Hồi chưa từng hỏi cậu. Kể cả khi hai người đó vắt óc hồi
lâu mà không tìm ra đáp án, nếu Trần Tầm chủ động đến giảng cho bọn họ, thì cuối
cùng cũng vẫn thành ra là Trần Tầm giảng cho Kiều Nhiên, sau đó Kiều Nhiên lại
giảng lại cho Phương Hồi.
Quá đáng nhất là, có lần
trước giờ kiểm tra trắc nghiệm tiếng Anh, Phương Hồi nói chuyện với Kiều Nhiên:
“Không biết đề ra thế nào nhỉ, có khó hay không?”. Đúng lúc Trần Tầm đi ngang
qua, thế là cậu bèn dừng lại nói: “Lớp [2] vừa kiểm tra xong, khó lắm, bốn mặt
giấy liền, hai tiết không làm hết!”. Chủ ý của cậu là nói với Phương Hồi, nhưng
Phương Hồi lại quay đi, chỉ còn lại Kiều Nhiên thở ngắn than dài một hồi. Một
lát sau cô ngoảnh đầu lại, Trần Tầm tưởng rằng cô chuẩn bị nói gì, không ngờ cô
lại rút ra một quyển vở và đưa cho Kiều Nhiên, nói: “Bài tập ngày hôm nay, tan
học nhớ trả tớ nhé”. Sau đó lại quay đi mà không đếm xỉa gì đến cậu.
Cảm giác ấm ức đó, thật
là… nước sông cuồn cuộn chảy về đông..
Chính vì thế cậu quyết
định, bất luận thế nào, cũng phải để Phương Hồi chính thức đối mặt với mình một
lần.
Thực ra lúc đó Trần Tầm
làm như vậy, cũng chỉ vì không chấp nhận được thái độ thờ ơ của Phương Hồi đối
với cậu chứ không có ý đồ gì.
Tôi rất hiểu cậu ta, hồi
đó chúng tôi còn trẻ, còn có thể chỉ vì một suy nghĩ nhất thời trong đầu mà cố
gắng làm, còn có thể thích ai, ghét ai, không phục ai một cách thoải mái, còn
có thể làm theo ý mình mà không nghĩ đến việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì, thay
đổi chuyện gì.
Có lẽ sẽ có người nói đây
là sự bướng bỉnh và ích kỉ, tuy nhiên, bây giờ tôi cảm thấy chúng tôi đã trưởng
thành, đã học được cách đối nhân xử thế khéo léo, đã và đang âm thầm lặng lẽ làm
việc ở mọi ngóc ngách, sẽ không hối hận vì mình đã từng viết cho tuổi thanh
xuân của mình bằng thái độ thẳng thắn như vậy.
Giống như Trần Tầm, tôi
nghĩ cậu ta chưa bao giờ cảm thấy hối hận trước quyết định của mình ngày ấy.