Sau đó, Phương Hồi không
thèm nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng tôi có ấn tượng rất
sâu sắc về chuyện đó. Một người như cô, dù có đặt một con ốc biển Australia
sạch sẽ trước mặt, cũng chưa chắc đã thu hút được ánh mắt của cô. Nhưng cô lại
bất chấp tất cả để giật lấy một viên đá bẩn, hơn nữa sau khi giật lấy lại ném
đi, thật không thể lí giải. Chỉ riêng món đồ cũ rích ghi tên Trần Tầm đó cũng
đã đủ để chứng minh cho sự không ổn định trong suy nghĩ của cô, có thể Trần Tầm
là một người có vai trò rất quan trọng đối với cô.
Câu chuyện bí ẩn của
Phương Hồi vốn đã giúp tôi vơi bớt được phần nào nỗi buồn thất tình, nhưng thời
gian trôi qua, tôi cũng không còn hào hứng với cuộc sống của người ta nữa. Chớp
mắt đã đến sinh nhật của tôi, trước đó Hoan Hoan còn hào hứng nói rằng sẽ tặng
cho tôi một chiếc đồng hồ được bán ra với số lượng hạn chế, đến khách sạn để
ngủ một đêm lãng mạn, thế mà giờ chỉ còn lại mình tôi, cảm giác hụt hẫng hơn
nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.
Lúc về nhà, tôi đi qua
một tiệm bánh, tủ kính rất đẹp, trên giá bày rất nhiều bánh ngọt với đủ mọi
kiểu cách khác nhau. Tôi đứng trước cửa tiệm bánh nhìn một lát, có một chiếc
cheny cheese cake, nhìn rất ngon, là vị mà Hoan Hoan thích. Nhưng hồi đó chúng
tôi đều tiếc tiền, không dám mua, cô ấy nói đến khi tôi tổ chức sinh nhật, chắc
chắn sẽ mua về ăn thử.
Ông thợ bánh dáng dấp mập
mập bên trong nhìn tôi cười, tôi liền nghiến răng đi thẳng vào, chỉ vào chiếc
bánh đó nói, tôi mua cái này.
Nói chuyện vài câu với
ông thợ bánh, biết hôm nay là sinh nhật tôi, ông ta còn hào phóng tặng cho tôi
nến và bán cho tôi một chai rượu sparkling với giá ưu đãi. Tuy nhiên, một mình
xách chiếc bánh ngọt được bọc rất đẹp với giá không hề rẻ đi ra, tôi lại phát
hiện ra mình càng tội nghiệp hơn. Ai đó đã từng nói rằng, đối mặt với nỗi cô
đơn, ấm cúng chỉ là một sự che giấu thê lương mà thôi.
Tôi đã gặp Phương Hồi ở
hành lang, nếu như bình thường chắc chắn tôi sẽ lên tiếng chào, nhưng hôm đó
tâm trạng của tôi thực sự tồi tệ, chỉ gật đầu chào và thế là tôi đã vô tình bỏ
qua vẻ khác lạ trên khuôn mặt Phương Hồi.
“Hôm nay là sinh nhật anh
à?”. Cô ấy nhìn chiếc bánh ngọt và nến dưới tay tôi hỏi.
“Ừ”. Tôi vừa móc chìa
khóa ra vừa trả lời.
“Ngày 29 tháng 8 ư? Dường
như cô có vẻ không tin ”.
“Ừ”. Tôi mở cửa, tiện thể
nói: “Em vào chơi một lát đi”.
Không ngờ Phương Hồi cũng
theo vào thật, điều này lại khiến tôi hơi luống cuống. May mà có chiếc bánh che
hộ, tôi tháo dây ra, nói: “Cùng… cùng ăn nhé, anh không ăn được hết”.
“Cherry cheese cake à?”.
Phương Hồi nhìn chiếc bánh, ánh mắt lấp lánh.
“Ừ, con gái đều thích
loại này đúng không”. Tôi cười nói.
“Cũng có cả con trai
thích nữa”. Cô rút nến ra nói.
“Ừ, anh cũng thích”. Tôià
cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đặc biệt đó.
“Thế anh còn thích gì
nữa?”. Cô cười, hỏi.
Cô chưa bao giờ chuyện
trò dịu dàng với tôi như vậy, chính vì thế tôi cũng đã hào hứng hơn.
“Anh là người rất bảo
thủ, theo không kịp với trào lưu, thích toàn những thứ quê mùa. Năm xưa đọc
Saint Seiya, mọi người sùng bái nhân vật Seiya, nhưng anh lại cảm thấy anh ta
không thể bằng hình mẫu Tiểu Cường, kết quả là con gái trong lớp không cho anh
mượn truyện đọc nữa. Rồi con trai đều không thích ăn đồ ngọt đúng không, thế mà
anh lại thích, lại còn thật thà kể cho mọi người nghe, để rồi thường xuyên bị
mọi người trêu… Còn nữa, hiện nay đang mốt uống loại rượu sparkling này, em
có biết anh thích gì không?”.
“Pepsi?”. Phương Hồi hỏi
rất chăm chú.
“Như thế thì Tây biết
bao! Anh nói cho em, nhưng em không được cười đâu đấy”. Tôi xua xua tay và nói
một cách bí ẩn: “Trà đen lạnh của hãng Thống Nhất ấy”.
Phương Hồi nhìn tôi rất
lâu, khiến tự dưng tôi không dám nhìn lại.
“Hôm nay cũng phải chạy
theo mốt một bữa, vị đào, em có uống một chút không?”. Tôi lắc chai rượu nhỏ
trên tay, giấu đi vẻ thấp thỏm của mình, đôi mắt Phương Hồi dõi theo chai rượu
thủy tinh màu hồng phấn. Cô nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cái nhìn đó khiến tôi
ngơ ngác, tôi không biết mình đã làm gì hay bị làm sao, tóm lại là hôm nay
Phương Hồi đối xử với tôi khá… đặc biệt.
Trong lúc tôi còn đang
suy nghĩ lung tung thì cô lại cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Vâng, cho em một chén”.
Tôi lấy ra hai chiếc cốc
sứ và rót rượu vào. Trong đó có một chiếc cốc là của Hoan Hoan để lại và tôi cũng
không nỡ bỏ đi, hóa ra con người ta luôn lưu luyến với những thứ thuộc về quá
khứ.
Phương Hồi đã châm nến,
cả gian phòng chìm trong ánh nến mờ ảo, lãng mạn nhưng không chân
“Xin lỗi anh, em đã lén
ăn quả cherry mất rồi”. Phương Hồi chỉ vào phần bánh đã bị khuyết một lỗ nhỏ và
cười tinh nghịch, lúc đó tôi tưởng mình nhìn thấy ảo ảnh.
Tôi cũng nhấc một quả
cherry lên và bỏ vào miệng, cố gắng mấy lần thì nhổ được ra ngoài, cuống quả
cherry đã thắt thành một nút đẹp, kiệt tác của cái lưỡi tôi.
“Thắt được cuống cheny
thành nút chứng tỏ rất biết hôn!”. Tôi buông ra một câu như vậy, trước mặt
Phương Hồi, tôi không biết phải nói gì, làm gì.Vì không giống, thật sự không
giống.
Chỉ tiếc rằng, cuống quả
cherry đã được thắt nút đó không giúp được tôi thoát khỏi sự ngượng ngùng, mà
ngược lại, nó đã gây ra một hiệu ứng mà đến giờ tôi cũng không biết là tốt hay
xấu.
Đôi má ngày thường khá
nhợt nhạt của Phương Hồi hơi đỏ lên, đôi mắt mơ màng, cô hết nhìn nút thắt
cuống quả cherry rồi lại nhìn tôi, nâng cốc lên, môi khẽ mấp máy: “Chúc mừng
sinh nhật!”.
Rượu đào được cô uống một
ngụm hết bay, có thể những cái thơm ngọt dễ bốc hơi nhất, nước mắt tào ra ở
khóe mắt cô.
Tiếp đó cô bật khóc thành
tiếng.
Trong tích tắc đó, đột
nhiên tôi chợt hiểu ra.
Trong khoảng khắc đó, mỗi
câu nói, mỗi động tác nhỏ đáng yêu của Phương Hồi, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước
mắt của cô đều không phải dành cho tôi.
Tôi lặng lẽ chờ đợi bờ
vai cô thôi không còn rung nữa, sau đó hỏi: “Hôm nay cũng là sinh nhật của Trần
Tầm ư? ”
Phương Hồi ngẩng đầu lên,
khuôn mặt sinh động ban nãy đã biến mất, đây mới là Phương Hồi đích thực trước
mặt tôi.
Một điều l là, sau khi
phát hiện ra điều này, tôi lại cảm thấy buồn buồn.
“Anh có tin không? Có lẽ
người ta luôn có chuyện gì đó, dù muốn quên cũng không thể quên được. Cho dù
thời gian đã trôi qua bao lâu, trốn đi dù xa đến đâu, cũng không làm được gì.
Lòng không buông xuôi được, chỉ một chút thôi, cũng đã đủ rồi”. Cô nắm chiếc
cốc của Hoan Hoan, nói khẽ: “Hai anh sinh nhật cùng một ngày, ngày 29 tháng 8,
chòm sao Xử Nữ…”.
Sau đó, trong ngày sinh
nhật của tôi và Trần Tầm, tại căn phòng nhỏ của tôi ở Australia, Phương Hồi đã
chậm rãi kể cho tôi nghe một câu chuyện rất dài, dài đến nỗi tôi đứng ở bờ biển
bên này vẫn có thể nhìn thấy bờ bên kia và dường như tôi cùng họ sống lại với
những năm tháng đó, câu chuyện kéo dài suốt mười năm khiến tôi như nhìn thấy
tuổi thanh xuân đột nhiên bạc phơ mái đầu trong tích tắc…