Hà vũ bật thốt lên: “Không phải hơn hai triệu sao?!”
Ở đâu ra hơn ba triệu như vậy?
Nụ cười bên môi Vinh Nhung càng nở rộ.
Những năm này Hà Vũ đúng là mượn cậu không ít tiền, nhưng không phải lần nào hắn cũng vay không trả.
Ví dụ hắn hỏi vay 80.000 và trả lại 50.000 thì lần sau vay 150.000, trả 30.000.
Khi phải trả đầy đủ mọi thứ, hầu hết đều là ít hơn.
Cậu cho là Hà Vũ bất cẩn nhớ nhầm nên cũng chưa bao so đo.
Bây giờ nhìn lại, là cậu quá ngu xuẩn.
Nào đâu có chỗ nào bất cẩn đâu, không phải là nhớ rất rõ sao?
Còn cố tình nhớ ít.
Nếu Hà Vũ nhéo mũi hắn và nhận tiền, có lẽ cậu có thể ban chút tử tế mà cho hắn một ít tiền lẻ.
Cãi vã cũng không có ý nghĩa.
Vinh Nhung gật đầu, nụ cười trên môi không hề giảm, “Đúng vậy, khoản vay ban đầu quả thực không nhiều, nhưng Hà thiếu không phải sẽ nghĩ rằng vay tiền người khác sẽ không bị tính lãi chứ?”
Lần này Hà Vũ hoàn toàn tỉnh rượu!
Sắc mặt hắn nhăn nhó.
Đừng nói tiền lãi, ngay cả tiền gốc cũng không có ý định trả đầy đủ!
“3.885.879 là con số từ những ảnh chụp màn hình chuyển tiền tôi đã chuyển cho chuyên gia quản lý tài sản của tập đoàn Vinh gia. Người lập kế hoạch tài chính đã tính toán con số và đưa cho tôi. Nếu cậu có phản đối gì về con số này, cậu cũng có thể tham khảo ý kiến của các chuyên gia có liên quan.
Như cậu đã biết, tuần trước tôi vừa bỏ ra rất nhiều tiền để mua quà sinh nhật cho anh trai mình. Tôi đã quen với việc tiêu tiền một cách xa hoa, giờ đang kẹt tiền. Tôi cũng mong Hà thiếu có thể trả lại số tiền này trong thời gian sớm nhất. Hay là Hà thiếu hy vọng tòa án đến cửa thúc giục? ”
Ý tứ là nếu Hà Vũ không nhanh chóng trả lại tiền, cậu sẽ đâm đơn kiện và buộc hắn phải trả lại số tiền đó.
Ánh mắt Hà vũ đỏ thẫm đất nhìn chằm chằm vinh nhung, “Tôi cho là chúng ta là bạn.”
Cuối cùng, ngay cả lãi cũng phải tính toán với hắn!
Vinh Nhung uống cạn ly Alexander.
Vinh Nhung đứng dậy, đặt ly rượu trong tay lên quầy đá cẩm thạch, phát ra một tiếng vang giòn.
Giọng nói trong trẻo của Vinh Nhung đồng thời vang lên: “Từ hôm nay trở đi, không còn nữa.”
Hà vũ ngây dại.
Vinh nhung thanh toán hóa đơn.
Tay ở trong túi sờ một cái.
Ách…
Cậu quên mất rằng cậu đã “thưởng” cho Chu Chỉ bằng toàn bộ số tiền trong túi.
Tại quán bar có thể quét mã QR bằng điện thoại di động để thanh toán nhưng không được boa, số tiền quét mã QR sẽ chuyển thẳng vào hộp đêm nên tất nhiên bartender không nhận được tiền.
Vinh nhung nhớ người bartender tên Ngả Luân này.
Kiếp trước, bạn bè của Hà Vũ đã cố gắng đánh thuốc mê cậu, nhưng Ngả Luân đã lén lút nhìn cậu khi đưa rượu cho cậu nên cậu mới thoát được.
Nhân tình này, cậu không thể không trả.
Mặc dù vừa rồi cậu rất lạnh lùng khi tính toán với Hà Vũ, nhưng đối với Vinh Tranh, cậu trông giống như một chú cún nhỏ quyến rũ, nịnh nọt nhìn Vinh Tranh, “Anh ơi, anh có thể trả tiền boa giúp em được không? Em sẽ trả cho anh sau.”
Vinh tranh từ trong túi móc bóp ra, liếc cậu một cái, “Không cần trả lại.”
“Chưa đủ. Có thể cho em thêm được không?”
Vinh Nhung với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn của mình, lấy thêm vài tờ tiền từ trong ví của Vinh Tranh.
Vinh Tranh khẽ cau mày.
Tiền boa có chút nhiều
Đương nhiên Vinh Tranh sẽ không lấy lại số tiền Vinh Nhung đưa cho bartender, tất cả đều là của cậu.
Cho dù không đồng ý với Vinh nhung thì anh cũng không nói gì.
Ngả Luân không phải không hiểu, hắn chỉ nhận một tờ, còn lại trả lại: “Vinh thiếu, thế này quá nhiều, tôi không thể nhận.”
Vinh nhung câu môi cười một tiếng, hai tay cắm vào túi, một chút cũng không có ý đưa tay nhận tiền.
Quay đầu nói với vinh tranh, ” Anh, chúng ta đi thôi.”
Ngả luân cầm một sấp tiền trong tay, kinh ngạc nhìn theo hai người vinh nhung và vinh tranh hai người rời đi
Luôn cảm thấy vị vinh thiếu này giống như có chút gì đó thay đổi
Hà vũ lúc này bỗng nhiên phản ứng.
Hắn đuổi theo.
Không biết trong khoảng thời gian này đã đụng phải bao nhiêu người, giữa những lời chửi rủa, cuối cùng hắn cũng đuổi kịp hai anh em Vinh Nhung và Vinh Tranh ở cửa.
Hắn chặn đường Vinh Nhung lại, đôi mắt đỏ hoe, “Tại sao?! Hà Vũ tôi có làm gì có lỗi với cậu không? Tại sao cậu lại làm như vậy với tôi!?”
Vinh Nhung cảm thấy buồn cười: “Tôi đã làm gì cậu? Trả nợ là chuyện đương nhiên không phải sao? Thế nào? Chỉ vì trước đây tôi không chủ động đòi tiền cậu, nhưng bây giờ tôi yêu cầu cậu trả lại lại trở thành tôi không đúng à?”
Hà Vũ ngay lập tức cứng đờ.
Hắn có vẻ xấu hổ, “Tôi, ý tôi không phải vậy.”
Vinh Nhung nhìn chằm chằm Hà Vũ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Hà Vũ, đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc.”
Trăng và sao thưa thớt.
Gió đêm thổi qua, trong không khí thoang thoảng hương thơm của cây dành dành.
Đứng trước mặt Mulsanne của Vinh Tranh, trên mặt cậu hiện lên một vẻ xấu hổ hiếm thấy.
“Ừm…Anh hai, anh có muốn gọi tài xế lái thay không?”
Cậu và Vinh Tranh đều uống rượu vào ban đêm, có vẻ như cả hai đều không thích hợp lái xe.
Trong mắt Vinh Tranh hiện lên một tia kinh ngạc.
Anh vốn tưởng rằng với tính khí của em trai mình, chỉ uống một ly rượu sẽ trực tiếp lái xe về.
Có ý thức an toàn là chuyện tốt.
Vinh tranh: “Gọi tài xế lái thay đi.”
Sau đó Vinh Nhung dùng ứng dụng di động để gọi tài xế.
Phải mất thời gian để tài xế đến nơi.
Vinh Nhung cảm thấy trong xe ngột ngạt, không muốn lên xe trước nên ngồi xuống cạnh đài phun nước cạnh bãi đậu xe.
Vinh Tranh do dự một chút rồi cùng Vinh Nhung ngồi xuống.
Vinh Nhung đặt tay lên mép đài phun nước, đung đưa chân.
“Anh ơi, nhìn em rất ngu phải không?”
Vọng tưởng đi ôm lấy một khối đá sẽ không hề ấm lên, tự đập mình chảy máu đầu.
Dùng trái tim mình để kết bạn, hóa ra người kia chưa bao giờ thực sự coi mình là bạn.
Ngược lại, vì Chu Chỉ lại cãi vã với bố mẹ, xích mích với anh trai, tự tay đập nát một quân bài tốt.
Nhẹ dạ tin hà vũ, đem bạch nhãn lang làm huynh đệ để che chở, ngược lại hời hợt với vinh tranh.
Ở kiếp trước, cậu dường như thực sự ngu ngốc.
Chính vì vậy mà ông trời không nhịn được đã rút lại toàn bộ quân bài của cậu.
“Không.”
Vinh Tranh chần chờ giơ tay lên xoa đầu Vinh Nhung một cái.
Vinh Nhung ngẩng đầu.
Nhận thấy em trai mình có thể không thích việc mình làm, Vinh Tranh khép lòng bàn tay lại.
Vinh Nhung hỏi: “Anh, anh đang an ủi em phải không?”
“An ủi em cũng không sao.”
Vinh Nhung mỉm cười, dụi đầu vào lòng bàn tay Vinh Tranh
Có lẽ sau này cậu sẽ không thể hưởng thụ được sự quan tâm như thế này nữa.
Thời điểm có thể làm nũng với anh trai đương nhiên là sẽ hết sức làm nũng với anh rồi.
Thân thể Vinh Tranh hơi cứng đờ vì sự chủ động của Vinh Nhung.
Cột nước của đài phun nước phía sau anh dâng lên và hạ xuống.
Hai chân Vinh Nhung lơ lửng trên không, loạng choạng đá, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên đầu, “Em và Hà Vũ quen nhau từ khi còn học cấp hai.”
Khi Vinh Nhung học trung học cơ sở,cậu đã bị bắt nạt.
Những lần khác thì không nghiêm trọng, họ chỉ tẩy chay tập thể, lén giấu bài thi và ném gián vào túi khi cậu không chú ý.
Cậu đi thẳng đến phòng bảo vệ của trường và yêu cầu giám sát để xem rõ ai đang cố quấy rối mình rồi làm theo cách tương tự, lấy mắt đền mắt.
Lần nghiêm trọng nhất là khi cậu bị nhốt trong nhà vệ sinh, yêu cầu cởi hết quần áo và mặc quần áo phụ nữ mà họ yêu cầu, có người ở bên cạnh cười đùa quay phim bằng điện thoại di động.
Vinh Nhung đã luyện tập Taekwondo và bắt đầu chiến đấu với những người đó ngay tại chỗ.
Lúc đầu Vinh Nhung chiếm thế thượng phong, nhưng sau đó đối phương gọi người tới, thể lực của Vinh Nhung nhanh chóng cạn kiệt.
Người ra vào nhà vệ sinh nhiều như vậy nhưng mỗi một người đều sợ rược họa vào thân, vội vàng trốn.
Là hà vũ quát to một tiếng nói rằng thầy tới, lúc này mới dọa đám người kia chạy.
Sau đó cậu tiêu một số tiền và thuê một vài người.
Từng người một, cậu yêu cầu tất cả những người đã bắt nạt cậu cởi quần áo, mặc quần áo phụ nữ và quay video.
Nếu không tinh mắt mà dám gây sự với cậu, cậu sẽ tung video lên mạng.
Sau đó, họ chung sống hòa bình với nhau suốt ba năm trung học cơ sở.
Lấy ác chế ác so với bất cứ lúc nào cũng cũng đơn giản lại hữu hiệu hơn.
Hà Vũ có lẽ đã không nhớ ra cậu từ lâu nên trong một lớp học ở trường đại học, hắn dại dột cố gắng đến gần cậu.
Cậu hơi mù mặt, ban đầu không nhận ra Hà Vũ, chỉ khi tình cờ nghe được một người bạn cùng lớp gọi tên Hà Vũ và nghe nói rằng hắn học cùng trường cấp hai với cậu, cậu ghép tên hai người lại mới nhận ra là hắn.
Cũng là bởi vì trước đây Hà Vũ đã giúp đỡ hắn nên hắn chưa bao giờ nghi ngờ Hà Vũ.
Nhưng hóa ra con người sẽ thay đổi.
Chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết, dũng cảm hành động vì công lý ngày ấy đã bị thời gian tôi luyện đến mức không thể nhận ra.
Đây là lần đầu tiên Vinh Tranh nghe Vinh Nhung nhắc đến chuyện cấp hai của mình, cũng là lần đầu tiên hắn biết Vinh Nhung bị bắt nạt ở cấp hai.
Con tim khiếp sợ cùng kinh ngạc tất nhiên tột đỉnh.
Hồi lâu, vinh tranh khàn giọng mở miệng, “Tại sao không nói cho anh hoặc ba mẹ?”
Đúng vậy, tại sao vậy chứ?
Vinh nhung suy nghĩ một chút, “Có thể là do anh hai quá ưu tú đi. Em cảm thấy thân là em trai của anh, nếu nhưng ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không có cách giải quyết, quá mất mặt. Còn có chính là… Thời kỳ trưởng thành phản nghịch. Cái gì cũng giấu, gạt người nhà, còn cảm thấy mình đặc biệt ngầu đến mức có thể gánh cả vũ trụ.”
Vinh Nhung quay đầu lại, trên môi nở nụ cười giễu cợt: “Nghe có vẻ buồn cười phải không?”
Sắc mặt Vinh Tranh tối sầm.
Không tìm thấy điều gì buồn cười về nó.
Vinh Tranh trầm giọng hỏi: “Anh khiến em thấy áp lực sao?”
Vinh Nhung không biết người khác có một người anh trai giỏi hơn mình nhiều sẽ có trải nghiệm như thế nào.
Đối với Vinh Nhung ở kiếp trước, có lẽ trải nghiệm đó không được tốt cho lắm.
Trong những buổi họp mặt gia đình, sự chú ý của mọi người luôn đổ dồn vào Vinh Tranh, các giáo viên trong trường cũng hết lời khen ngợi cậu học trò đáng tự hào đã tốt nghiệp cách đây vài năm.
Mọi người đều muốn cậu học hỏi từ Vinh Tranh.
Cậu thì càng sinh lòng trở nên nổi loạn.
Bọn họ càng để cho hắn hướng vinh tranh học tập, hắn liền khăng khăng không.
Vinh Nhung không hút thuốc hay uống rượu nên cố gắng đến các hộp đêm và hút thuốc; Vinh Tranh thích câu cá, chơi gôn và các môn thể thao yên tĩnh và tao nhã khác, nhưng cậu không chơi gôn mà đi đua xe, lướt sóng, chơi tàu lượn,…Tất cả những môn thể thao mạo hiểm cậu đều thử qua một lần.
Vinh Nhung dùng ngón trỏ thon dài chỉ cằm: “Trước đó một chút. Bây giờ…”
Vinh Nhung nhớ có một lần tan làm, cậu đến một cửa hàng nhỏ gần công trường để mua nước.
Ở trong cửa hàng nhỏ, cậu nhìn thấy tin tức liên quan đến Vinh Tranh. . ngôn tình hoàn
Vụ hỏa hoạn xảy ra tại một khu dân cư cao cấp, lửa cháy nhanh và dữ dội nhưng không có ai trong khu vực cháy bị thương hay bị thương.
Sau khi phóng viên điều tra, người ta phát hiện ra Vinh thị chịu trách nhiệm phát triển và xây dựng khu dân cư cao cấp này.
Khu dân cư không chỉ sử dụng vật liệu xây dựng chống cháy chất lượng cao, bình chữa cháy thường xuyên được thay thế định kỳ mà cộng đồng còn có thang thoát hiểm cao tầng.
Mỗi khi xảy ra hỏa hoạn, cư dân trong các tòa nhà cao tầng có thể thoát xuống phía dưới bằng cách mở thang thoát hiểm.
Bất động sản của Vinh thị cũng vì vậy mà danh tiếng vang xa.
Mọi người đều biết rằng các công ty bất động sản của Tập đoàn Vinh thị thực sự đặt người tiêu dùng lên hàng đầu, mua vật liệu xây dựng chống cháy chất lượng cao bằng mọi giá và chi số tiền khổng lồ để cung cấp thang thoát hiểm cao tầng.
Trên thực tế, lý do khiến phúc lợi ở công trường của cậu tốt hơn so với các đội xây dựng khác là do Vinh Tranh đã thực hiện một loạt biện pháp nhằm cải thiện phúc lợi của công nhân xây dựng. Phàm là chung cư thuộc danh nghĩa của Vinh thị, phúc lợi của công nhân luôn là tốt nhất.
Người ta thường nói giàu có là bất lương.
Nhưng trên đời này luôn có một số người, dù thế giới có bẩn thỉu đến đâu, họ vẫn luôn kiên định với niềm tin của mình và tồn tại như gió và trăng sáng.
Cái kết của Vinh Tranh không được đề cập trong tiểu thuyết.
Nhưng Vinh Nhung tin rằng người tốt như anh trai mình sẽ có nhiều con cháu và sống lâu.
Vinh Nhung mỉm cười nhìn Vinh Tranh, “Có thể trở thành em trai của anh, cùng cha mẹ và anh trở thành người nhà là điều may mắn nhất đời em.”
Ánh mắt Vinh Nhung nghiêm túc, ” Anh hai, anh là vinh quang của em.”
Dù cho sẽ có một ngày Vinh Tranh không nhận người em trai này nữa.
Cậu cũng sẽ vĩnh viễn hãnh diện vì người anh trai như Vinh Tranh.