Thái tử muốn hỏa tốc 800 dặm kịch liệt chạy về bên cạnh thê tử.
Trên đường cách một cái trạm dịch đều đổi một con ngựa thượng đẳng.
Ngựa tốt cũng sắp bị hắn thúc ép đến mệt chết đi, mà chính hắn không biết mệt.
Không nghỉ không ngủ chạy như bay, trên đường chỉ xuống đổi ngựa uống mấy ngụm nước, lại tiếp tục chạy như bay.
Ngũ hoàng tử lén lút phái thân tín đi theo đuổi sao kịp được?
Đoàn xe dâng quả lệ chi tươi cho Dương Quý phi cũng không gấp bằng Lục Cẩm An.
Trước đây hắn không nghĩ tới chính mình sẽ vội, hiện tại đã gấp như thế vẫn không hiểu tại sao mình như vậy.
Trong đầu hắn không có ý nghĩ tỉnh táo.
Một chốc hiện lên ánh mắt Nhiễm Nhiễm e ngại yên tĩnh, một chốc lại hiện lên ánh mắt Nhiễm Nhiễm ngây thơ cùng không muốn xa rời.
Những thứ đó từng khiến Lục Cẩm An cảm thấy không thú vị vô vị, giờ khắc này đều thành hồi ức hắn muốn liều mạng nắm lấy.
Người dễ dàng có được hạnh phúc trong tay thường không để ý thứ mình có đối với mình quan trọng bao nhiêu.
Cần phải đến khi ngập đầu tai ương, cần phải có ông trời thông báo chính xác còn mấy ngày nữa sẽ lấy đi hạnh phúc đó, cần phải thật sự cảm giác được sắp mất đi mới biết mình không thể đánh mất.
Bởi vì không có thông báo trước, trạm dịch không chuẩn bị nước, đường đi bụi bặm đầy trời.
Lục Cẩm An cưỡi ngựa liên tục mấy ngày bụi bặm bám vào người giống như bức tượng đất.
Cho nên Thái tử đến cửa cung đã bẩn đến khó nhìn ra dung mạo.
Thủ vệ canh cửa cung không nhận ra Thái tử, rút đao khỏi bao, đến khi nhìn thấy ngọc bài mới nhận ra Thái tử, nhanh chóng lui lại cho đi.
Lục Cẩm An giành giật từng giây phút chạy về, Thái tử phi lại không cho trượng phu mặt mũi, ngủ mê không tỉnh.
Hoàng hậu ở trong điện Thái tử trông coi con dâu hơn nửa tháng, tâm tình vẫn luôn không tốt.
Con dâu sinh hạ tôn tử cũng không thể làm cho Hoàng hậu giảm bớt phiền muộn.
Không hề hối hận chính mình trước kia khắt khe con dâu, Hoàng hậu chỉ cảm thấy mình là dạy con dâu hiểu quy tắc.
Thái tử phi là nha đầu thẳng thắn, sau khi sinh con chỉ còn một hơi, Hoàng hậu hỏi nàng có cái gì muốn nói hay muốn làm.
Vốn tưởng rằng Thái tử phi muốn lưu lại di ngôn, muốn Lục Cẩm An tương lai đối với con nàng tốt hơn một chút, lại không ngờ rằng nàng chỉ nói:
“Mẫu hậu, cái ghế ở bên giường có một chân lỏng ra, phải cẩn thận gọi người sửa chữa.”
Cô nương này di ngôn trước khi chết lại là nhắc nhở mẹ chồng sửa chữa ghế ngồi để tránh té bị thương.
Thực sự là không phân nặng nhẹ.
Vì lời này, Hoàng hậu khổ sở đến bây giờ.
Đột nhiên phát hiện người mình xem là đối thủ rất nhiều năm, từ đầu đến cuối căn bản chưa đi vào vòng chiến.
Chỉ có Hoàng hậu tự mình vụng về ở trong vòng chiến liều mạng múa đao lộng thương.
Thời điểm nhìn thấy con trai vì nữ nhân này từ biên cương chạy về, cả người xám xịt giống tượng đất, Hoàng hậu lần đầu tiên không có ganh ghét con dâu được sủng ái.
Thái tử vọt tới bên giường thê tử, duỗi tay phát run.
Ngón tay thăm dò hơi thở, rồi sờ sờ má thê tử, sau đó hắn liền chậm rãi co quắp quỳ gối bên giường.
Bàn tay xám xịt cầm lấy tay thê tử, hai má dán vào mu bàn tay nhỏ, cứ như vậy dùng tư thế quỳ ngủ thiếp đi.
Vì tranh thủ thời gian, dọc đường cơ hồ không có nghỉ ngơi, mệt nhọc khiến Thái tử ngủ rất say, khóe miệng còn có chút bọt mép chảy ra bên ngoài.
Người chú trọng hình tượng bên ngoài như Lục Cẩm An, đời này có lẽ không có lần thứ hai lộ ra chật vật như vậy.
Hoàng hậu gọi người lau sạch mặt cho Lục Cẩm An, cũng không thể làm tỉnh lại hắn.
Nhưng khi lay động tay nắm bàn tay Thái tử phi, hắn lại đột nhiên thức tỉnh, tức giận khi người tách ra hắn và tay vợ hắn.
Buổi chiều, Thái tử phi tỉnh lại một lần.
Nàng khẽ động, Thái tử liền tỉnh rồi.
Hắn đứng lên nhìn thê tử, vai rộng chặn hết ánh sáng chiếu vào mặt Thái tử phi.
Thái tử phi nhìn không rõ, lại bị chặn ánh sáng, mở mắt ra chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn phía trên.
Nhưng nàng không cần nhìn rõ chi tiết, Lục Cẩm An bất luận hình dạng gì nàng đều có thể nhận ra.
Liên tiếp mấy ngày chỉ còn nửa hơi, đôi mắt không mở ra được, vừa nhìn thấy trượng phu, nàng liền như hồi quang phản chiếu cười rộ lên.
Nụ cười ngây thơ giống trẻ con.
“Con…”
Nàng vất vả há mồm, muốn nói với trượng phu một tin tức vô cùng tốt.
Thái tử nắm chặt tay nàng, cúi người, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
“Con rất tốt.”
Thái tử phi vẫn cười.
Nàng cũng không phải muốn nghe con như thế nào, chỉ là đơn thuần muốn đem tin tức nói cho chồng biết.
Thái tử phi nhiều năm qua luôn tự nhận mình không đúng, cảm thấy được có một ngày làm tốt trước mặt trượng phu.
Lục Cẩm An như tìm lại được bảo vật vô giá đã đánh mất, nhìn chăm chú vào Thái tử phi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra tóc rối bị mồ hôi dính vào hai má.
Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt Thái tử phi lại rất sống động, thậm chí có điểm hả hê nhìn Lục Cẩm An.
Không thể chờ đợi được nữa nàng phát ra tiếng nói yếu ớt:
“Nhìn thấy chưa? Con…!giống ngài…”
Đứa trẻ vừa ra đời nhìn ra được giống ai?
Nàng chính là cảm thấy trượng phu không vui, cho nên muốn nói, suy nghĩ nói nhiều một chút chính mình đã lập đại công.
Ánh mắt mong đợi liên tục nhìn chằm chằm vào Lục Cẩm An, thật giống như hắn nợ nàng một cái sờ đầu biểu dương.
Lục Cẩm An thần sắc gần như đau xót, căn bản không thể mừng rõ khi con trai ra đời.
Hắn nhẹ nhàng cúi người ôm thê tử, giọng khàn khàn nói:
“Cô chỉ muốn nhìn nàng.
Nhìn đến già.”
Trong doanh trướng.
Ánh nến chập chờn, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, cùng với tướng lĩnh, quan tham mưu đều quỳ gối bên cạnh giường Hoàng đế.
Hoàng đế lại lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Muốn tập trung tinh thần lại lực bất tòng tâm.
Thật vất vả mở mắt ra lại quên mất chính mình gọi các con tới, cũng không nhớ chính mình dự định làm cái gì.
Một đám người kiên trì cùng đợi, vẫn luôn đợi đến Hoàng đế hôn mê ngủ thiếp đi.
Thái y tới mấy lần.
Các quan dùng ánh mắt dò hỏi thái y thánh thượng có bình yên hay không.
Thái y dùng sắc mặt cho biết tình huống không thể lạc quan.
Các hoàng tử luôn ở trong lều quỳ đến nửa đêm.
Lục hoàng tử Lục Tiêu vẫn luôn rơi nước mắt.
Người nằm ở trên giường nhỏ kia là người từ khi năm tuổi hắn mong đợi đến năm mười lăm tuổi.
Mẫu phi thất sủng thống khổ, khiến Lục Tiêu âm thầm thề sau này mình cũng sẽ đối với phụ hoàng lạnh nhạt, như vậy mới công bằng, chỉ ở ngoài mặt tuân thủ hiếu đạo mà thôi.
Nhưng mà không biết tại sao, khoảng thời gian ngắn ngủi được phụ hoàng yêu thương khi còn bé giờ khắc này thành cái kim đâm vào lòng Lục Tiêu.
Hắn đột nhiên nghĩ phụ hoàng bất công thì cứ bất công, chỉ cần có thể vạn thọ vô cương.
Tứ hoàng tử Lục Khánh Du luôn chăm sóc mấy huynh đệ.
Cách một chốc, hắn liền rón rén đứng dậy đi lấy khăn cho Tam ca lau nước mắt, khuyên Tam ca bảo trọng thân thể, ổn định đại cục.
Thất hoàng tử Lục Tiềm trước sau như một trong trạng thái mê man lo lắng.
Chưa từng có trải qua lo lắng thế này, bắt đầu lộ ra khuyết điểm hạn chế năng lực giao lưu.
Mấy người ca ca cùng hắn nói chuyện, hắn đều cúi đầu, phảng phất không nghe thấy, chỉ thỉnh thoảng gặm móng tay cái.
Lục Tiêu ôm đệ đệ, nỗ lực giúp giảm bớt lo lắng, lại có thể cảm giác được thất đệ đã triệt để đem linh hồn nhốt vào trong thân thể, như trở về khi còn bé.
Đây là chuyện rất lâu chưa từng xảy ra.
Thất hoàng tử khi mới vừa học đi học nói thường ở trạng thái như thế này.
Linh hồn của hắn giống như ngăn cách với người chung quanh bởi một vách tường vô hình.
Thỉnh thoảng cũng sẽ nảy sinh hiếu kỳ với thế giới, hai mắt quan sát chung quanh, mà chẳng hề gia nhập.
Chính vì Lục Tiềm xa cách cùng bài xích thế giới chung quanh, khiến Lục Sùng Sơn vẫn luôn rất căm tức.
Cảm thấy thất đệ bất kính huynh trưởng, cho nên Lục Sùng Sơn thường cố ý đe dọa Lục Tiềm.
Khi đó chưa tìm được cách tiến vào thế giới này, cũng không biết làm sao cầu viện, bị bắt nạt, Lục Tiềm càng thêm xa lánh thế giới này.
Lục Cẩm An mỗi lần phát hiện tam đệ bắt nạt thất đệ, đều sẽ quát lớn ngăn cản.
Nhưng hắn hoàn toàn không nhận được bất kỳ đáp lại nào của đệ đệ nhỏ mập mạp.
Cho là đệ đệ nhỏ nhất trời sinh không thích cùng người khác thân cận, Lục Cẩm An cũng không quá để ý.
Mãi đến một ngày, vào buổi trưa, sau khi bị phụ hoàng răn dạy, Lục Cẩm An ngồi ở đình nghỉ mát trong hoa viên âu sầu.
Nghĩ về thất bại của mình, hắn nhìn chằm chằm mặt hồ ngẩn người.
Bỗng nhiên cảm giác bàn tay trái có thứ gì bị nhét vào.
Lục Cẩm An cúi đầu nhìn, liền phát hiện ngón tay nhỏ của đệ đệ hai tuổi lén lén lút lút nhét thứ gì vào lòng bàn tay hắn.
Lục Cẩm An chậm rãi khép ngón tay, nắm lấy đồ vật.
Giơ tay lên, mở ra bàn tay, hắn phát hiện là một khối mứt bị gặm một nửa…
Hắn vẻ mặt buồn bực cúi đầu nhìn đệ đệ mập.
Lục Tiềm hai tuổi ngẩng khuôn mặt bánh bao nhìn đại ca.
Bàn tay nhỏ múp míp nâng lên nắm không khí, hướng trong miệng nhét vào, sau đó miệng nhỏ chu chu làm động tác mút.
Bé mập mạp ra hiệu cho đại ca hưởng dụng nửa viên mứt mình vừa ban thưởng.
Lục Cẩm An dở khóc dở cười, liếc nhìn nửa khối mứt trong lòng bàn tay, có chút ghét bỏ.
Ca ca nhận tấm lòng có được hay không?
Đệ đệ nhỏ tuổi một lần lại một lần dạy đại ca động tác ăn mứt, hiển nhiên muốn hắn cũng phải thưởng thức.
Lục Cẩm An bất đắc dĩ đem mứt nhét vào trong miệng.
Lục Tiềm chưa hài lòng, miệng nhỏ chu chu dạy đại ca bí quyết hưởng thụ món ngon.
Đại hoàng tử chịu nhục, thuận theo ý đệ đệ làm động tác ngu xuẩn.
Ngay trong lúc này.
Thất hoàng tử mập mạp nở nụ cười, đôi mắt luôn lạnh nhạt đột nhiên cong thành hai vành trăng lưỡi liềm.
Lục Tiềm đã nhìn ca ca nở nụ cười rất đáng yêu.
Đại khái chính là vào thời khắc ấy Lục Cẩm An đã xem đệ đệ nhỏ nhất mập mạp thành bảo bối.
Vậy là từ đó về sau, Đại hoàng tử có cơ hội sẽ chơi cùng thất đệ mập mạp.
Dần dần hắn phát hiện ở gần thật lòng quan tâm, thất đệ cũng sẽ giống đứa trẻ bình thường hoạt bát nghịch ngợm, thỉnh thoảng cũng nguyện ý giao tiếp cùng mọi người.
Một năm sau, đệ đệ có một thư đồng gọi là Tiết Dao, cũng càng ngày càng thân thiện với mọi người hơn.
Lục Tiêu đã không nhớ rõ lắm tính cách thất đệ quái lạ khi nào.
HunhHn786 Giờ khắc này thần sắc thất đệ dần dần xa cách, lập tức làm cho Lục Tiêu nhớ lại cảm giác đó.
“Thất đệ, đừng sợ, phụ hoàng rất nhanh sẽ khá hơn.”
Lục Tiêu nhỏ giọng an ủi.
Sau nửa canh giờ, Hoàng đế tỉnh lại, lúc này rốt cục có một chút tinh thần, mở miệng hỏi:
“Cẩm An về doanh trại chưa?”
Lục Sùng Sơ trả lời:
“Phụ hoàng không cần phải lo lắng, sứ giả Khiết Đan ngày mai đến quân doanh đàm phán.
Nếu đại ca trong tay người Khiết Đan, chúng ta lập tức yêu cầu dẫn người qua sông.”
Hoàng đế nhắm mắt lại, trong lòng không nói ra được tư vị gì.
Hắn hiểu tính cách đứa con lớn nhất.
Nếu là biết hắn gặp nạn, Thái tử nhất định sẽ nghĩ cách đi cứu viện trước nhất, bây giờ hành tung không rõ, rất có thể đã gặp bất trắc.
Đã không khí lực bi thương, Hoàng đế giờ khắc này nhớ tới trước khi xuất cung.
Bạc Di từng nói trận chiến này nhất định thắng lợi, chỉ là Hoàng đế cùng Thái tử không thích hợp tham chiến.
Tiên đoán này của Bạc Di bị Hoàng đế xem thường.
Bây giờ những lời đó như sấm nổ vang ở bên tai Hoàng đế.
Bởi vì Bạc Di gần mười năm qua chưa tiên đoán chuẩn xác bất luận một cái nào.
Lời nói ra đã không còn khiến Hoàng đế lưu tâm.
Trước khi rời đi, Hoàng đế còn thuận miệng trêu chọc:
“Thái tử kiếm thuật vang danh thiên hạ, nếu hắn bại bởi tặc Khiết Đan, Trẫm còn có đứa con trai nào có thể gánh nổi lãnh thổ quốc gia ngàn dặm, trăm ngàn con dân?”
Một khắc kia, Bạc Di cũng không biết Hoàng đế chỉ là tùy ý trêu chọc, nàng còn tưởng rằng Hoàng đế thật sự đang trưng cầu ý kiến.
Đối với Tịch Phi trung thành tuyệt đối, Bạc Di cũng không rõ ràng quy tắc người Hán truyền ngôi vua.
Nàng chỉ muốn giúp con trai chủ nhân có giang sơn Đại Tề, tương lai còn cần cầu người khác ân sủng sao?
Nàng cơ hồ không quá cân nhắc, liền gật đầu trả lời:
“Ngoại trừ Thái tử điện hạ, Thất hoàng thất Ninh Vương nếu như chịu nhận chức trách lớn, nhất định có thể không phụ lòng trông cậy!”
Hoàng đế bị câu trả lời làm sững sờ.
Nghĩ tới đó là lời vu bà ngoại bang trung thành với Tịch Phi, hắn lập tức đoán nàng là muốn tốt cho chủ cũ.
Lời nói này có thể thành tội danh lớn.
Hoàng đế chỉ là đùa một chút, người nữ nhân ngoại ban lại dám nói ra những lời ngông cuồng.
Đó chính là mong muốn hắn cùng Thái tử mất mạng.
Hoàng đế mặc dù có chút nén giận, nhưng dù sao do hắn hỏi trước, cũng không cần thiết cùng người không biết suy nghĩ tính toán.
Hắn cũng không xử trí Bạc Di, nhưng vẫn là nghiêm nghị uy hiếp một câu, lệnh sau này không được cuồng ngôn.
Mà vào giờ phút này đang thoi thóp, Hoàng đế luôn nhớ tới lời Bạc Di nói.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía bốn đứa con quỳ trên mặt đất, rồi đưa ánh mắt chuyển hướng đến thái giám bên cạnh:
“Dìu Trẫm ngồi dậy.”
“Phụ hoàng!”
Tam hoàng tử lập tức thân thiết nức nở nói:
“Ngài thương thế chưa lành, chỉ cần nằm dặn dò nhi thần thôi!”
“Trẫm có đại sự muốn xác định, nằm không ra bộ dáng.”
Hoàng đế thần sắc uy nghiêm.
Thái giám chỉ có thể tiến lên cẩn thận dìu Hoàng đế dựa vào gối mềm.
Hoàng đế nhắm mắt lại, nói với Binh bộ Thượng thư:
“Khanh đi chuẩn bị giấy bút.”
Đại thần đã biết Hoàng đế là chuẩn bị nói di chiếu, chỉ có thể nhịn bi thống lui ra đi mang tới giấy bút.
Hoàng đế vẫn nhắm hai mắt, lạnh nhạt mở miệng:
“Trẫm sức yếu, đã nhận đại nghiệp tổ tông hai mươi bảy năm…”
“Phụ hoàng!”
Mấy vị hoàng tử lập tức kinh hô la lên.
Hoàng đế chậm rãi lắc đầu một cái, để cho bọn họ chớ có lên tiếng, tiếp tục nói ưu khuyết điểm được mất cả đời.
Đến chỗ tuyên bố hoàng tử thế chỗ, Tam hoàng tử Lục Sùng Sơn cúi nhìn sàn nhà, nhếch miệng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Đây là thời điểm hắn rất mong đợi.
HunhHn786
Hoàng đế nói:
“Hoàng trưởng tử tư thế oai hùng hậu đức, trên tuân tổ huấn, dưới thuận dân tình.
Vốn là người kế vị trọng trách, lại bởi vì cứu giá không có tin tức, tạm thời thay đổi…”
Lần này không chỉ là Tam hoàng tử Lục Sùng Sơn, Tứ hoàng tử Lục Khánh Du cùng Lục hoàng tử Lục Tiêu cũng đồng thời xiết chặt nắm đấm.
Lục Tiêu hi vọng phụ hoàng chiếu theo trình tự chọn nhị ca thay thế.
Lỡ như đại ca là bị người Khiết Đan bắt đi, sau khi đại ca trở về nhị ca nhất định sẽ trả lại vị trí Thái tử cho đại ca.
Tim Lục Khánh Du sắp nhảy tới cổ họng, còn không quên quay đầu nhìn tam ca mỉm cười cổ vũ, cho hắn bình tĩnh.
Trên thực tế, tâm tình Lục Khánh Du rất mâu thuẫn.
Hắn không hề tôn nghiêm nịnh hót Tam hoàng tử nhiều năm, thật giống đang chờ đợi thời khắc bất ngờ.
Đông gia trăm phương ngàn kế giở hết thủ đoạn phá hoại Thái tử làm thử chính sách mới, cũng không thể xô ngã Thái tử khỏi đài.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống bất ngờ như thế này.
Lục Khánh Du cảm thấy quả thật là mệnh trời.
Một khi Tam hoàng tử vào chỗ, những năm này chịu nhục có thể đổi lấy một đời vinh hoa cùng địa vị.
Nhưng mà, không biết tại sao trong mơ hồ Lục Khánh Du hi vọng phụ hoàng chọn nhị ca là Thái tử thay thế.
Ánh mắt Hoàng đế chậm rãi đảo qua bốn đứa con trai, cuối cùng cố định ở trên mặt Lục Tiềm, tiếp tục nói:
“Nên đổi Thái tử, chọn hiền, Ninh Vương thay thế Thái tử, văn võ quần thần hiệp tâm phụ tá…”
Câu này hơi thở mong manh mà giống như sấm sét, chấn động toàn bộ.
Lục Tiêu cùng Lục Khánh Du kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thất đệ mập.
Lục Sùng Sơn như bị sét đánh thành tro bụi, hồi lâu mới cứng đờ quay đầu.
Một đôi mắt như muốn ăn thịt người, kinh nộ đến cực điểm nhìn về phía Thái tử mới..