Sau ba ngày, Tiết Dao, Trương Tứ cùng sai dịch nha môn dẫn theo hơn 500 thôn dân tới chỗ đã chuẩn bị trước đó ở thung lũng ngoại ô phía tây thành thực hiện cách ly.
500 người này cũng không phải đều là người nhiễm bệnh dịch. Trong đó có một phần bởi vì thân thể không khỏe, ho khan, bệnh thương hàn,… Hoài nghi mình bị dịch bệnh, bọn họ sợ chết van cầu được cứu. Cũng có một số người là bị thôn dân hoài nghi có bệnh dịch, bị cưỡng chế đưa đi cách ly.
Toàn huyện số người bị nhiễm dịch ở mỗi làng khoảng ba trăm người. Thoạt nhìn cũng không quá nhiều. Đây không đơn thuần là bởi vì tình hình bệnh dịch khống chế tốt, mà là bởi vì người nhiễm bệnh chết quá nhanh. Số người bị lây nhiễm còn sống không có ghi chép cặn kẽ.
Cũng chính bởi vì tốc độ chết quá nhanh, dẫn đến người bệnh ngoại trừ tìm thần tiên sống xin giúp đỡ, cũng không có cách nào khác.
Thời gian phát bệnh ngắn ngủi mấy ngày, người bệnh không chịu phối hợp cũng không có cơ hội gây ra chuyện lớn gì.
Cũng may điều kiện địa lý ở cái huyện này đặc biệt, thêm vào người dân có thói quen cư trú phân tán, nhà ở cùng thôn cũng có khoảng cách, tạo điều kiện cho Tiết Dao có thời gian phản ứng.
Tiết Dao chạy tới đúng lúc ngăn cản hoạt động cúng tế, phát xà phòng nước khử trùng, diệt bọ chét, diệt chuột, yêu cầu quan phủ phối hợp xử lý thi thể, do đó tốc độ lan truyền bệnh dịch diện rộng chậm lại.
Trước mắt trận ôn dịch này mới ở giai đoạn hạch, dịch hạch phổi vừa mới xuất hiện, tính lan truyền còn chưa có quá mạnh mẽ.
Thuận lợi đem người bệnh đi cách ly, Tiết Dao nhìn thấy hi vọng chiến thắng trận ôn dịch này.
Một đám người chạy tới sơn cốc, Tiết Dao để người bệnh phân tán ngồi xuống ngay tại chỗ, tự mình bắt đầu đi chia bệnh nhân theo chứng bệnh.
Bệnh dịch hạch thể hạch cùng thể phổi nhất định phải tách ra cách ly.
Người nhiễm thể hạch tỉ lệ tử vong thấp hơn, kết hợp dùng thuốc trị liệu còn có hi vọng sống sót.
Người nhiễm thể phổi sự lây nhiễm rất mạnh, tỉ lệ tử vong cơ hồ là trăm phần trăm, chỉ có thể cách ly riêng xa một chút.
Tiết Dao đem bệnh nhân chia làm ba nhóm: nhóm 1 là người bệnh dịch hạch thể hạch sẽ vào bên trong sơn cốc, nhóm 2 là người bệnh dịch hạch thể phổi đưa đến khu xa nhất, nhóm 3 là người không nhận biết được bệnh cách ly ở một chỗ.
4 người bệnh thành một tổ ở chung 1 lều. Các sai dịch mỗi ngày nấu thuốc đông y, cơ hồ mỗi cái lều dùng một loại thuốc.
Chỉ có thể dùng thuốc Đông y, bởi vì có thể mua được dược liệu tại địa phương.
Những năm gần đây, Tiết Dao ở trong không gian trao đổi được một ít thuốc kháng sinh Penicillin. Bởi vì số lượng không nhiều, còn phải để dành đề phòng tương lai Thái tử xuất chinh bị thương nhiễm trùng dùng. Cũng đổi được một ít thuốc streptomycin trị bệnh dịch hạch, chỉ có đủ cho một người dùng trong bảy ngày, căn bản có thể bỏ qua không tính.
Hết cách rồi, chỉ có thể lấy sổ ghi chép dựa theo các phương thuốc lão tổ tông từng phối chế, tất cả đều thử nghiệm một lần.
Bệnh nhân đưa tới khu cách ly bệnh tình giai đoạn không giống nhau, mỗi ngày đều có hai mươi, ba mươi người chết.
Người bệnh dịch hạch thể phổi phát bệnh càng nhanh. Đến ngày thứ hai đã chết một phần ba số người, thuốc cũng không kịp uống.
Nơi tập trung có nhiều người tử vong rất đáng sợ. Khu cách ly người bệnh dịch hạch thể phổi phảng phất như địa ngục.
Ngày thứ ba chạng vạng, có mấy người bệnh muốn ra khỏi khu cách ly, lại phát hiện cửa thung lũng bị rào kín, còn có hộ vệ đeo đao trông coi.
Người bệnh lập tức trở về gọi hết thảy người còn có thể nhúc nhích, nói đạo sĩ kinh thành tới muốn đem bọn họ cùng quỷ dịch khóa lại, đồng quy vu tận. Cả thung lũng đã bị đóng kín, bọn họ chỉ có chờ ôn thần lấy mạng.
Vì vậy, bạo loạn bắt đầu. Tiết Dao đang ngủ bị đánh thức, cùng sai dịch báo tin chạy tới khu cách ly.
Không thể để cho người bệnh gây chuyện lớn, nhất định phải động viên tinh thần. Bằng không vạn nhất tiết lộ tin tức gây nên khủng hoảng, sau đó xuất hiện người bệnh muốn chạy trốn, tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng cho công tác cách ly.
Đêm hôm khuya khoắt, Tiết Dao đứng ở cửa ra vào thung lũng. Đuốc chung quanh hàng rào chiếu sáng làm gia tăng sự âm u khủng bố bên trong, từng khuôn mặt đen như than chì chết chóc.
“Dựa vào cái gì giam giữ chúng ta! Chúng ta không phạm pháp!”
Có người bệnh dùng thân thể va chạm mạnh vào hàng rào.
Nha dịch theo bản năng lùi về sau một bước.
Tiết Dao vẫn không nhúc nhích, hờ hững nói:
“Các hương thân không nên hiểu lầm. Hàng rào này bần đạo dùng thần mộc có pháp lực gia cố, để phong ấn quỷ dịch, cũng không phải dùng để giam giữ dân chúng vô tội.”
Có người vừa khóc vừa quát:
“Ngươi không phải nói sẽ thay chúng ta xua đuổi ôn dịch sao? Người đến chỗ này trái lại đều chết hết!”
“Đừng kích động, mọi người ngồi xuống tại chỗ, để tránh bệnh tình tăng thêm.”
Tiết Dao vẫn như cũ không nhanh không chậm nói.
“Xin mọi người nghĩ lại đi. Người bệnh được đưa tới đây đều đã bị quỷ dịch quấn thân, nếu như không tới đây lẽ nào sẽ không phải chết sao?
Các ngươi đã ở trong trận bát quái này chịu đựng qua ba ngày. Có mấy người trước khi tới đã bị nhiễm ba ngày. Mọi người đều biết, một khi bị loại quỷ dịch này quấn thân, từ 2 đến 5 ngày sẽ bỏ mình. Nếu như không tới đây, sẽ càng mau chóng chết.
Người bị nhiễm bệnh tập trung một chỗ, thoạt nhìn số người tử vong sẽ nhiều. Trên thực tế, các ngươi ai về nhà nấy, trái lại càng thêm nguy hiểm. Ở lại chỗ này, kiên trì uống thuốc, sống qua bảy ngày thì có cơ hội khỏi hẳn là năm phần mười. Sống qua mười bốn ngày liền có thể khỏi hẳn. Hơn nữa trong cơ thể sẽ có sự đề kháng, không cần phải tiếp tục lo lắng bị loại quỷ dịch này bám vào người.”
Người bệnh oán giận rốt cục được trấn an.
Trận gây rối này nguyên nhân là do sợ hãi. Tiết Dao dùng “khỏi hẳn” cùng “đề kháng” bảo đảm, làm cho người bệnh dấy lên hi vọng.
Lại qua bốn ngày, trong khu cách ly thật sự xuất hiện bệnh nhân có chuyển biến tốt.
Bệnh này một khi chữa trị sẽ sản sinh kháng thể. Cho nên bệnh nhân chuyển biến tốt được Tiết Dao lưu lại, dùng ứng phó một ít yêu cầu trị liệu cần thiết tiếp xúc nguy hiểm.
Phương thuốc giúp bệnh tình chuyển biến tốt cũng được Tiết Dao tách ra, chú ý sử dụng.
Bởi vì mỗi cái lều dùng một phương thuốc trong bảy ngày, Tiết Dao chọn lựa ra ba phương thuốc có hiệu quả trị liệu rõ rệt nhất.
Có thể khống chế bệnh dịch tăng lên trên diện rộng, niềm tin của người bệnh dành cho Tiết Dao cũng càng thêm vững chắc. Đặc biệt có người khỏi hẳn bệnh, quả thực đem Tiết Dao trở thành Quan Thế Âm Bồ Tát. Mọi người nhẫn nhục chịu khó, cực kỳ thành kính.
Nửa tháng sau, bệnh dịch toàn huyện giảm xuống đáng kể, mỗi ngày bệnh nhân đưa tới khu cách ly càng ít.
Tiết Dao đi ở trên phố lớn, dân chúng đều như nhìn thấy thần tiên hạ phàm, quỳ xuống đất, dập đầu lạy tạ ơn.
Nhưng mà không lâu sau đó, phương thức xử lý thiêu hủy thi thể ở khu cách ly đã bị người tham dự công tác tiết lộ ra ngoài.
Tiết Dao không muốn vấn đề này gây bạo loạn. Hắn nghĩ tới rất nhiều lý do dao động lòng người, tỷ như nói:
“Nhất định phải thiêu hủy thi thể trước khi quỷ dịch thoát ra, như vậy mới có thể đồng thời diệt trừ quỷ dịch bên trong. Bằng không quỷ dịch sẽ có cơ hội chuyển đến thân thể một người sống khác.”
Nói như vậy có thể làm cho thôn dân không nhiễm bệnh đồng ý, người thân người bệnh cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, nhưng bản thân người bị bệnh sẽ không thể nào chấp nhận được.
Người bệnh một khi không phối hợp liền có thể chạy trốn hoặc là trả thù xã hội.
Nhưng nếu không đốt thi thể, để người nhà người bệnh mang thi thể về mai táng, dù nghi thức đơn giản cũng kéo theo một nhóm người bệnh mới xuất hiện.
Nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Bất ngờ chính là chuyện này truyền ra, đa số dân chúng trong huyện đều đứng về phía Tiết Dao. Thậm chí không đợi Tiết Dao giải thích, đã có thôn dân đứng ra bảo vệ biện pháp đuổi ôn của thần tiên sống.
Sự thực thắng hùng biện. Sau một thời gian phòng chống, Tiết Dao đã làm ôn dịch biến mất hoàn toàn ở vài thôn.
Ban đầu mỗi ngày đưa tới khu cách ly vài trăm người bệnh, biến thành mỗi ngày chỉ có hai ba người.
Trong mắt người dân, Tiết Dao chính là thần tiên cứu bách tính toàn huyện.
Hiểu chuyện cùng phối hợp đó khiến ý nghĩ Tiết Dao đối với đám người “ngu dân mê tín” càng thiện cảm hơn.
Bọn họ cũng hiểu được cảm ơn, có thể phân biệt thị phi, chỉ là hoàn cảnh giáo dục không có cho bọn họ tiếp xúc tư tưởng tiến bộ. HunhHn786
Sinh mệnh kéo dài mang đến tương lai càng tốt hơn. Quá trình giải quyết sự việc chậm chạp gian khổ, nhưng điều này làm cho Tiết Dao cảm thấy vinh hạnh vì tham dự chống lại ôn dịch.
Bí mật đốt thi thể bại lộ không có mang đến bạo động, Tiết Dao như thường lệ mỗi ngày đi khu cách ly giám sát.
Ngày hôm nay trước kia đi khu cách ly, có nha dịch đến báo, nói có một cái lều thiếu một người bệnh.
Tiết Dao vội vàng gọi người phân công nhau tìm kiếm.
Một đám người căng thẳng tìm tòi đến giữa trưa, cuối cùng tại một góc thung lũng phát hiện người mất tích tự đào hố đem mình chôn một nửa.
Đây là hành vi nghệ thuật gì?
Tiết Dao vẻ mặt không cảm xúc nói người đem nam nhân kia khỏi hố thẩm vấn.
Nam nhân quỳ trên mặt đất thẳng thắn nói với Tiết Dao. Hắn cảm thấy được chính mình không chịu đựng nổi, không muốn làm phiền chư vị quan gia đào hố vùi lấp, cho nên tự mình đào xong.
Hắn nói chuyện này khiến nha dịch đều bị chọc phát cười. Có người miệng mồm lanh lẹ nói.
“Ngươi thật là biết giúp chúng ta bớt việc.”
Còn có người kích thích hắn.
“Không cần phiền toái như vậy, chờ ngươi chết ta liền tha ngươi đến hậu sơn đốt xác.”
Nam nhân vừa nghe thấy đốt xác, liền dập đầu lạy Tiết Dao. Hắn nói con gái của mình mới ba tuổi, có thể chờ cô bé lớn lên lấy chồng rồi đốt xác được hay không.
Chỗ này dân chúng cho là người đã chết thiếu mất cánh tay cái chân đều không thể đầu thai. Thân thể bị thiêu hủy, hồn phách sẽ không còn. Nam nhân này nghĩ chính mình chết rồi, vẫn còn hồn phách nhìn con gái lớn lên.
Nha dịch đều đang chê cười hắn làm chuyện ngu xuẩn, đào hố tự chôn giúp mọi người bớt việc. Tiết Dao ngược lại không cười chê, giơ tay ra hiệu cho hắn đứng lên, nhàn nhạt nói:
“Đã đến canh giờ phải uống thuốc, nhanh đi về.”
Nam nhân không chịu đứng lên, khẩn thiết ngửa đầu nhìn thần tiên sống, muốn hắn đáp ứng đừng thiêu chính mình.
Tiết Dao đi lên trước nắm lấy cánh tay nam nhân kia, cưỡng ép kéo dậy, cau mày hung bạo quát:
“Muốn nhìn con gái lớn lên thì đúng giờ uống thuốc, chôn thi thể ở chỗ này có thể làm được gì? Phải đi dưỡng bệnh cho khỏi. Thi thể không đảm đương nổi người cha tốt, sống tiếp mới được.”
Buổi chiều Tiết Dao cùng đội ngũ vận chuyển thi thể đến sau núi, giám sát đốt cháy.
Chuyện gì Tiết Dao cũng phải tự thân làm. Bởi vì đốt thi thể phải dùng dầu, đó là dầu quân dụng rất đắt tiền. Nếu không giám sát, sai dịch có khả năng tham trộm mấy bình, thi thể thiêu đốt không hết thì phiền toái.
Ngoài ý muốn, ngày hôm nay khi mở cửa vận chuyển thi thể khỏi khu cách ly, bỗng nhiên có một đám người bệnh lao ra. Bọn họ tay cầm cục đá cành cây hướng về cửa.
“Lui về phía sau!”
Trương Tứ đem Tiết Dao kéo hướng phía sau.
Nha dịch chung quanh đồng loạt nắm chặt chuôi đao, rống to nhắc nhở:
“Đừng tới đây!”
Một đám người không muốn bị đốt, dự mưu một buổi tối, quyết định mang theo bã thuốc trở về tự mình mua dược liệu điều chế thuốc dưỡng bệnh. Ở lại chỗ này bỏ mạng còn bị thiêu xác.
Trương Tứ một cước đạp trúng người dẫn đầu gây chuyện. Những người còn lại lập tức tránh khỏi Trương Tứ. Bọn họ có ý đồ chạy trốn, lại bị thủ vệ ngăn cản.
Người bệnh căn bản không có sức chiến đấu, nhưng bọn họ người đông thế mạnh. Thủ vệ canh cửa chỉ có mười mấy người, vài thủ vệ bị người bệnh quào trầy mặt.
Thủ vệ lo lắng mình bị nhiễm quỷ dịch, sợ đến rút ra bội đao, không chút do dự chém vào người bệnh.
Hỗn loạn tưng bừng, Tiết Dao vội vàng rống to:
“Đừng dùng đao! Không được dính máu! Đánh ngất bọn họ!”
Một đám thủ vệ cuống quít thu hồi bội đao, tay đẩy chân đạp cũng không ngăn cản được lượng lớn người bệnh từ bốn phương tám hướng kéo tới. Thủ vệ chạy trốn càng ngày càng nhiều.
Tiết Dao túm một người thủ vệ hỗ trợ đem hàng rào khóa lại. Quay đầu liền nhìn thấy hai người bệnh chạy tới, thủ vệ lập tức ném dây xích, chạy trốn bán sống bán chết.
Tiết Dao cuống quít nhặt lên dây xích chuẩn bị khoá cửa, hai người bệnh cũng đã chạy tới. Một người bắt được tay Tiết Dao, không cho hắn khóa cửa.
“Thả chúng ta đi ra ngoài!”
Tiết Dao nhìn thấy cánh tay của chính mình cũng sắp bị người bệnh bấm thương tổn, vội vàng buông tay, từ bỏ khóa cửa. Mấy người bệnh như chó dữ xông thẳng đến cửa.
Tiết Dao không kịp né tránh, bị một người đẩy lảo đảo lui về sau một chút. Chỉ chút nữa là phải ngã sấp xuống, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay Tiết Dao, ổn định bước chân.
Sau đó có tiếng va chạm vang lên. Hai người lao ra cửa đầu tiên bị đạp trở lại. Một bóng dáng màu trắng đến trước mặt Tiết Dao.
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn, nhất thời kinh ngạc thốt lên:
“Thái tử điện hạ!”
“Lui về phía sau!”
Không kịp nói thêm, liền nhìn thấy mấy người lao ra.
Thái tử vừa mới thông qua thái y tìm tới chỗ Tiết Dao. Hắn không rõ đám người tập kích Tiết Dao cùng quan sai là ai. Hắn rút ra bội kiếm liền hướng một người xông lại đâm tới.
“Điện hạ! Đừng để dính máu!”
Trong chớp mắt, Tiết Dao bước nhanh về phía trước, một cánh tay kéo Thái tử, xoay người nhón chân che chắn hắn.
Máu nóng phun ra ở phía sau lưng, Tiết Dao vội vàng đẩy Thái tử ra. Trương Tứ vừa xô ngã người gây chuyện, quay lại nhìn thấy Thái tử, vội vàng tiến lên thỉnh an.