Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 38: Tôi muốn đi Tạ gia



Editor: Trâu lười

Đầu Trình Dao Dao hỗn loạn, cả người mềm nhũn như kem hòa tan dưới ánh nắng chói chang, tản ra mùi thơm ngọt ngào mát mẻ. Cô giống như mèo con liếm giọt sương giải khát, chỉ là ngẫu nhiên cái lưỡi sẽ bị quấn lấy, mút đến rưỡi run lên.

Giữa trưa trong ruộng ngô, dãy ngô mênh mông rộng lớn lay động rì rào, nơi xa có tiếng ve kêu râm ran. Tất cả thanh âm đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ có tiếng nước dinh dính do môi lưỡi quấn nhau, quần áo ma sát tạo ra âm thanh xột xoạt, còn có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng nghẹn ngào yếu ớt.

Trình Dao Dao trong thoáng chốc bị con sư tử lớn đặt ở trong ngực, một thân da lông dày rậm bao lấy cô, xoa nắn làm cả người cô nóng hổi, trên làn da thấm đầy mồ hôi, ngơ ngác một mảng dinh dính.

Hơi thở mênh mông thuần khiết chui vào cơ thể, cảm giác nóng bỏng dần dần tản đi, Trình Dao Dao liền bắt đầu giằng co, đầu lưỡi đẩy ra phía ngoài chống đỡ kẻ xâm lược. Cô phát ra giọng mũi không vui, nhưng lại bị cái lưỡi linh hoạt ẩm ướt chặn lại miệng.

Lá sen lặng lẽ chui cái đầu ra, tinh thần phấn chấn không chịu được, vốn dĩ lá đồng tiền nho nhỏ bỗng nhiên lớn hơn một vòng.

Tinh thần của Trình Dao Dao dần dần trở về, mới phát hiện mình đang nằm trong ngực Tạ Tam, một đôi tay siết chặt vạt áo hắn. Áo choàng ngắn của Tạ Tam bị cô kéo lệch đi, lộ ra cơ ngực màu lúa mạch rắn chắc.

“…” Cả người Trình Dao Dao cứng ngắc, vội vàng nhắm chặt mắt.

“Tỉnh rồi dậy thôi.” Tiếng nói của Tạ Tam khàn khàn, chỉ là nhìn cơ cơ bắp bỗng nhiên căng cứng của hắn, tâm tình chưa chắc thoải mái hơn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao lại run lên một cái, lông mi dày vểnh lên, kiên quyết giả chết không mở mắt.

Tạ Tam dừng một lúc, thử ôm Trình Dao Dao đứng dậy, mới khẽ động, Trình Dao Dao liền ngẩng đầu lên như bị điện giật.

“Anh làm gì!” Trình Dao Dao bị hắn nhấc lên, nửa người đều mềm mại, vành mắt cũng đỏ lên.

Bắp thịt Tạ Tam kéo căng, cũng không nhúc nhích. Trình Dao Dao chống vào vai hắn muốn đứng lên, nhưng hai chân mất cảm giác, giày vò nửa ngày cũng chưa đứng dậy được, ngược lại Tạ Tam càng lúc càng có tinh thần.

Trình Dao Dao tức giận sắp khóc: “Anh…Anh không biết xấu hổ!”

“Không có.”

Còn dám mạnh miệng! Trình Dao Dao trừng hắn, lại đối mặt với đôi mắt hẹp dài sâu xa của Tạ Tam. Lúc này trong đôi mắt kia không còn lạnh lùng, trong đó dường như có hàng tỉ ngôi sao, muốn đem linh hồn người hút vào bên trong.

Trình Dao Dao bị hắn nhìn như vậy, gương mặt nóng hổi lúc đầu lại nhiễm thêm một tầng hoa đào đậm: “Anh nói cái gì?”

“Ôm em, không xấu hổ.” Tiếng nói Tạ Tam khàn khàn không tưởng tượng nổi, giọng nói lại nghiêm túc trịnh trọng, có lý.

“Vì cái gì?” Trình Dao Dao kinh ngạc mở to hai mắt, nốt ruồi dưới mắt sáng ngời, vừa quyến rũ vừa ngây thơ: “Anh lưu manh đùa giỡn, còn dám nói xạo!”

Trình Dao Dao không để ý mình còn đang ngồi trên người Tạ Tam, đâm vào chỗ đau của hắn: “Anh không cho em ở nhà anh, còn lưu manh đùa giỡn em, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!”

Tạ Tam không nói, lông mày hắn sâu sắc, lúc không cười vô cùng hung dữ. Hắn cứ bình tĩnh như vậy nhìn Trình Dao Dao, Trình Dao Dao giống như mèo con bị nắm gáy, dáng vẻ hung hăng mất dần, ánh mắt trốn tránh: “Anh còn trừng em…”

Tạ Tam nói: “Em còn nhớ rõ vừa rồi đáp ứng cái gì với anh không?”

“Vừa rồi? Vừa rồi làm sao?” Ánh mắt Trình Dao Dao hỗn loạn, vừa rồi… Nghĩ đến chuyện vừa rồi, không khí kỳ quái xuất hiện giữa hai người.

Trình Dao Dao không nhớ nổi, cô vừa rồi chìm vào hôn mê quấn lấy Tạ Tam muốn dương khí, trong lúc đó không nhớ Tạ Tam nói gì bên tai cô, còn trốn tránh không cho cô hôn, Trình Dao Dao gấp gáp cọ sát vào hắn, khóc thút thít đáp ứng gì đó, lúc này Tạ Tam mới cho cô hôn.

Trình Dao Dao dứt khoát chơi xấu: “Em không nhớ rõ.”

Tạ Tam liền nắm cằm nhỏ của cô, nói cho cô nghe: “Em đáp ứng anh, sau khi chuyển vào nhà anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện nữa.”

“Em không ngoan lúc nào? Trình Dao Dao mở to hai mắt nhìn.

Tạ Tam ưỡn vòng eo gầy một cái, Trình Dao Dao giống như bị điện giật, ai oán không dám động.

Tạ Tam cúi đầu, nhẹ nhàng liếm nốt ruồi dưới mắt Trình Dao Dao, nếm được toàn hương vị ngọt ngào. Hắn dán vào bên tai Trình Dao Dao, hơi nóng cùng tiếng nói khàn khàn rơi vào trong tai Trình Dao Dao, không phải do cô không đồng ý nghe.

“Không ngoan một lần, liền…”

Tạ Tam chưa từng nói lời thô tục bên tai cô. Tiếng nói lạnh lẽo trầm thấp phun ra lời nói không biết xấu hổ, ý tứ nguy hiểm trong đó kích thích gáy Trình Dao Dao run lên.

Dư âm còn đang ở trong thân thể gặm nhấm cô, ngón chân Trình Dao Dao vô thức cuộn lại, tức giận phun ra một câu: “Em sẽ ngoan mà!”

Cô cũng không tiếp tục nói lý với Tạ Tam nữa! Dù sao sau khi vào nhà Tạ Tam ở, có rất nhiều cơ hội lấy dương khí của hắn. Trình Dao Dao sưng mặt lên rầu rĩ tính toán, Tạ Tam cũng không bắt nạt cô nữa, để cô ngồi bên trên đống cỏ.

Công việc buổi chiều đều do Tạ Tam tự mình làm, sắc mặt hắn sáng ngời, không biết mệt mỏi, thoải mái đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời chói chang.

Trình Dao Dao rửa mấy quả đào ăn, tiện thể mắng lá sen máu chó đầy đầu.Gặp được nguy hiểm đều vứt cô trốn đi, cần nó làm gì! Còn quấy rầy, hại cô đầu óc choáng voáng đi hôn Tạ Tam, ăn thua thiệt lớn. Vẫn may không phải là ai khác, nếu không Trình Dao Dao tự nguyện chết đi.

Lá sen lớn một chút, nhận thức cũng rõ hơn nhiều. Nó để Trình Dao Dao yên tâm, qua nhiều năm như vậy nó chỉ gặp được một người như Tạ Ba, thừa nhiều dương khí như thế, Trình Dao Dao chỉ hút dương khí một mình hắn là đủ rồi.

Trình Dao Dao nói: “Có biện pháp hấp thu dương khí khác không? Ví dụ như phơi dưới mặt trăng?”

Lá sen biểu thị mặt trăng thuộc âm, nhờ trăng hoàn toàn có thể trợ giúp nó tụ linh khí lại, nhưng hiệu quả rất chậm, căn bản không đủ duy trì nhu cầu của Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao buồn bực nói: “Vậy lần sau lúc hút dương khí có thể đừng để chị giống như một đứa mê trai được không?”

Lá sen vô tội đung đưa, cắt đứt thần thức, lại bắt đầu cuộn lại nhỏ sương.

Trong cơn tức giận Trình Dao Dao rất ra hơn nửa chén linh tuyền, cầm khăn thấm ướt rửa mặt. Lá sen hôm nay hút đủ dương khí, căn bản không quan tâm, còn lay động qua lại giống như khiêu khích.

Trình Dao Dao suýt chút nữa tức chết, thử mấy lần, cuối cùng học được cách che đậy lá sen. Lúc này mới cầm lấy ấm nước chạy đi tìm Tạ Tam.

Cả người Tạ Tam ướt sũng như mớt vớt lên từ trong nước, cái xẻng sắt cắm vào đất, nhận ấm nước uống nước.

Chất lỏng ngọt nào mát lạnh vào miệng, Tạ Tam nhấc lông mày, Trình Dao Dao mềm mại giải thích: “Là nước kim ngân, hôm qua hái cây kim ngân về làm.”

Tạ Tam ừ một tiếng, bên trong đôi mắt có một tia ấm áp: “Uống rất ngon.”

Gương mặt Trình Dao Dao đỏ lên, trong lòng có chút kỳ quái. Bây giờ Tạ Tam nói chuyện thật kỳ quái, giọng nói đơn giản có thể gọi là … dịu dàng. Thật kỳ quái.

Trình Dao Dao nhận ấm nước Tạ Tam đưa về, bên trong còn sót lại chút nước kim ngân. Nhưng cô cũng không cần, dù sao hôm nay hút đủ vốn rồi.

Mới nghĩ đến, liền nghe Tạ Tam nói: “Ngày mai anh phải đi học lái máy kéo.”

“Cái gì?!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Dao Dao lập tức sụp đổ: “Sao đột nhiên vậy?”

“Anh muốn đi kiếm tiền.” Trình Dao Dao bất mãn hiển nhiên lấy lòng Tạ Tam, hắn nghiêm túc nói: “Trong thôn một thời gian nữa mới lái máy kéo vào huyện chở phân hóa học, anh vẫn có thể ở nhà.”

Trình Dao Dao âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngoài miệng lại nói: “Vậy rất tốt, anh thích thì tốt rồi.”

Tạ Tam lại nói: “Bí thư chi bộ phân em đi làm công việc nhẹ nhõm, về sau cũng không cần đi xa như vậy.”

“Lại phân em đi làm việc gì vậy?” Trình Dao Dao nghe có chút bận tâm, mắt nhìn Tạ Tam.

Tạ Tam hỏi: “Em biết làm gì?”

“…” Gương mặt nhỏ của Trình Dao Dao nâng lên, đôi mắt hoa đào hung hăng lườm Tạ Tam: “Em biết làm rất nhiều việc!”

Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam có ý cười: “Sẽ không mệt mỏi, anh cam đoan.”

Mặt trời lặn về phía Tây, luống ruộng mới được lật lên nằm ngang giữa cánh đồng, lá ngô nhẹ nhàng lay động, đưa mắt nhìn Tạ Tam và Trình Dao Dao sóng vai đi xa.

Đại hội vận động thôn dân tổ chức vào buổi tối vô cùng sôi nổi.

Chuyện nhóm thanh niên trí thức muốn phân công đến nhà các thôn dân ở, đại đội trưởng Lâm Đại Phú cũng đã sớm truyền đạt cho các thôn dân. Trong lòng các thôn dân cũng bắt đầu tính toán.

Thôn Điềm Thủy mặc dù không đến mức túng thiếu phòng ở như ở trong nội thành, nhưng đầu năm nay nhà nhà đều nhiều trẻ con, nhà ở cũng không giàu có. Trong nhà có nhiều trẻ con, anh chị em từ nhỏ chen trong một phòng cũng có. Rất nhiều trẻ con đều chạy đến nhà bạn mình ngủ, người lớn cũng mặc kệ.

Ở trong một cái nồi dùng chung một cái muôi, người thân ruột thịt còn cãi nhau, huống chi là nhóm thanh niên trí thức từ thành phố tới! Các thôn dân ngay từ đầu không ai nguyện ý nhận thanh niên trí thức.

Nhưng Lâm Đại Phú nói, nhóm thanh niên trí thức theo đầu người mỗi người có 100kg khẩu phần lương thực, không thể tự nấu, đều góp chung vào nhà thôn dân kết phường ăn. Nhận nhóm thanh niên trí thức vào ở, mỗi nhà còn được phát 50kg lương thực phụ.

Mười thanh niên trí thức, năm nam năm nữ. Được hoan nghênh nhất đương nhiên là nữ thanh niên trí thức, không cần phải nói, nữ thanh niên trí thức ăn ít, ăn không có bao nhiêu lương thực! Nhưng nhóm nữ thanh niên trí thức ai cũng yếu ớt, Lâm Đại Phú cũng không dám để các cô ở tùy tiện. Trong thôn có nhiều lưu manh không cưới được vợ lắm, xảy ra chuyện có thể làm hỏng thuần phong mỹ tục!

Cũng may Lâm Đại Phú sớm nói chuyện qua, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đều xác định trước với người ta, Lưu Mẫn Hà luôn u ám im lặng cũng không giao tiếp tốt với thôn dân, Lâm Đại Phú liền sắp xếp cô ở nhà Lâm Quý. Đến phiên Trình Nặc Nặc, hội trường chợt im lặng.

Lâm Đại Phú ho khan hai tiếng, hỏi một lần nữa: “Thôn dân nào nguyện ý để thanh niên trí thức tiểu Trình vào ở? 100kg lương thực ở chỗ này, khiêng trở về a!”

Trình Nặc Nặc cúi đầu, bộ dáng người vô tội. Các thôn dân xì xào bàn tán, không ai mở miệng. Cuối cùng có một người phụ nữ mập mạp nói: “Đến nhà chúng tôi đi!”

Trình Dao Dao quay đầu nhìn lại, là Trương Ái Hoa chán ghét kia.

Bên cạnh có người nói: “Nhà Lâm Kiến Quốc, mẹ chồng bà chịu để thanh niên trí thức tiểu Trình vào ở nhà bà à?”

“Sao lại không nguyện ý? 100kg lương thực đó!” Trương Ái Hoa toét miệng cười: “Mẹ chồng tôi khẳng định vui lòng!”

Lâm Đại Phú nói: “Đây là khẩu phần lương thực của thanh niên trí thức, cũng phải tặng cho nhà bà!”

“Tôi biết tôi biết!” Trương Ái Hoa khoát khoát tay: “Đây cũng không phải không ai muốn cô ấy sao.”

Lâm Đại Phú nghĩ nghĩ , đồng ý. Trình Nặc Nặc quay đầu nhìn Thẩm Yến, mặt hắn lạnh lùng, không nhìn qua mình một chút.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua Trình Dao Dao. Trình Dao Dao yên lặng ngồi ở đằng kia, giơ lên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, cướp đi lòng mọi người.

Cô là trọng đầu hí*, tất cả mọi người đều chấp nhận điều này. Mấy hộ gia đình tốt âm thầm đủ nhiệt tình, muốn tranh giành vị Quan Âm này.

(Trọng đầu hí: tiết mục áp chảo, màn kịch quan trọng nhất)

Lại chậm chạp không có ai dám mở miệng.

Rất lâu sau đó, Vương Thúy Bình bị con trai Lâm Gia Tuấn dùng sức giật ho khan hai tiếng, rốt cuộc quyết định mở miệng đầu tiên.

Trình Dao Dao mềm mại mở miệng: “Tôi muốn đi Tạ gia.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.