Mỹ Nhân Hệ Phật

Chương 9: “Hát thử một bài tớ nghe đi.”



Cuối tuần nắng rất gắt, lúc Lâu Tiêu chuẩn bị ra ngoài, Mộ Đông Dương đang dùng bếp cassette để đun chảy siro kẹo mạch nha dưới hai cái máy quay, nghe nói là làm kẹo râu rồng.

Đường mạch nha được bắt đầu làm từ lúa mì, chờ nảy mầm mất một tuần. Để phòng trường hợp thất bại, Mộ Đông Dương còn mua trên mạng một lon kẹo mạch nha làm sẵn to, định dùng kẹo mạch nha làm sẵn để tập trước, quen tay rồi mới dùng kẹo mạch nha mình tự làm để kéo kẹo râu rồng.Lâu Tiêu không quan trọng cô ăn diện thế nào, nghiêng ô về phía cô, nói: “Tớ tìm được hai quán lẩu, địa chỉ với ảnh hai quán gửi hết cho cậu rồi đấy, cậu muốn đi quán nào?”

Lâu Tiêu giả vờ không biết gì, ngạc nhiên: “Sao cậu biết là tin vịt?”

Lâu Tiêu thay quần áo xong bước đến cạnh bàn, nhìn chăm chú vào phần đường mạch nha dần đặc sệt lại trong nồi, nhắc Mộ Đông Dương: “Chị, chị làm xong nhớ để phần em một ít nhé.”

Nhưng mà…Cố Tư Tư không muốn Lâu Tiêu đi ăn lẩu một mình cô đơn như thế, cô hỏi Lâu Tiêu: “Hôm nay không ăn lẩu được không, tớ mời cậu ăn sushi nhé?”

Mộ Đông Dương sau khi chia tay ngoài đau lòng còn có cảm giác được giải thoát, vậy nên cảm xúc cũng không quá suy sụp.“Sushi?”

Cố Tư Tư kéo một cái ghế sang cho Lâu Tiêu ngồi, dùng điện thoại của mình nhắn WeChat đặt đồ ăn ở quán sushi. Vì có nhiều người ăn nên cô đặt rất nhiều, trả tiền xong thì bảo Lâu Tiêu canh điện thoại giúp mình, bảo chủ quán ra đến ngoài sân vận động sẽ nhắn WeChat cho cô ấy, lúc đó cô sẽ bảo vài người bạn cùng lớp đi lấy.

Cô dùng một cái que cuốn ít kẹo mạch nha trong nồi cho Lâu Tiêu, bảo Lâu Tiêu ra đường nhớ mang ô che nắng, uống nhiều nước, cẩn thận không bị say nắng.

Không phải ai cũng được vào trường ngày chủ nhật, Cố Tư Tư lấy chiếc thẻ từ màu tím giơ ra trước máy cảm biến cho Lâu Tiêu đi vào trước, lúc cổng đóng lại, cô lại lấy chiếc thẻ đó giơ ra một lần nữa.

Bác bảo vệ trong phòng bảo vệ nhìn thấy mới hỏi một câu, Cố Tư Tư không hề chột dạ mà nói: “Bạn ấy cũng đến tập ạ.”

“Em biết rồi.” Lâu Tiêu cầm que, đeo túi chạy ra huyền quan thay giày, lấy ô.ID của Mộ Đông Dương ở Y là “Cò trắng chíp chíp”, các fans hay gọi đùa cô là “Tiểu Điểu”.

Lâu Tiêu: “Vậy đấy, nên là tớ đi tỏ tình với Luyện Tịch, ghi âm lại cho chị tớ nghe, chứng minh cho chị ấy thấy là Luyện Tịch thích chị ấy.”

Lâu Tiêu và Cố Tư Tư hẹn gặp nhau ở cổng trường, chủ nhật nên trường học vô cùng yên tĩnh, vắng vẻ.Khoảng 40 phút sau, điện thoại Cố Tư Tư rung lên, quán sushi nhắn tin nói đã đến bên ngoài tường sân vận động.

Lâu Tiêu ăn hết kẹo mạch nha thì ném que vào thùng rác, quay đầu thấy Cố Tư Tư đi từ trong trường ra.Cố Tư Tư đen mặt: “Vì người bị đồn đính hôn với Luyện Tịch là tớ. Tại chú tớ hết, vừa thấy tớ hỏi đến Luyện Tịch đã nghĩ là tớ thích anh ta. Lớn đến thế này rồi mà làm việc không đáng tin tẹo nào, dám chạy sang hỏi ông nội Luyện Tịch xem có muốn tác hợp hai đứa cháu không. Thời đại nào rồi mà còn có kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, đúng là dở hơi. May mà ông nội Luyện Tịch không đồng ý, không thì lại phải nghĩ cách từ chối, phiền muốn chết.”Cố Tư Tư: “Hát thử một bài tớ nghe đi.”

Cô dùng một cái que cuốn ít kẹo mạch nha trong nồi cho Lâu Tiêu, bảo Lâu Tiêu ra đường nhớ mang ô che nắng, uống nhiều nước, cẩn thận không bị say nắng.

Cố Tư Tư bước ra cổng trường mặc quần áo rất giản dị, mái tóc ngắn được tết thành bím nhỏ sau đầu, dưới chân đi sục, nhìn qua hoàn toàn không có vẻ định đi ăn lẩu cùng Lâu Tiêu.

Lâu Tiêu đã nghe danh quán sushi kia từ lâu, còn thường xuyên thấy bạn cùng lớp không về nhà ăn cơm, không đến căn-tin ăn mà trộm mua sushi của quán này mang về lớp ăn. Cô nhìn mà thèm nhỏ dãi từ lâu, dù sao lần sau ăn lẩu cũng được, bây giờ ăn sushi trước cũng được luôn.

Lâu Tiêu không quan trọng cô ăn diện thế nào, nghiêng ô về phía cô, nói: “Tớ tìm được hai quán lẩu, địa chỉ với ảnh hai quán gửi hết cho cậu rồi đấy, cậu muốn đi quán nào?”

Lâu Tiêu nhún vai: “Tớ cũng hỏi thế đấy, nhưng chị ấy bảo không phải, chị ấy chỉ cảm thấy Luyện Tịch không thích chị.”

Cố Tư Tư để ý đến động tác che nắng cho mình của Lâu Tiêu, trong lòng hơi rung động nhưng vẫn nói ra những lời đã chuẩn bị trước: “Hôm nay tớ gặp cậu, không phải để đi ăn lẩu với cậu.”

“Không đi ăn lẩu á?” Lâu Tiêu ra vẻ hoang mang.

Lâu Tiêu lắc đầu: “Không rõ lắm, chị tớ không nói rõ với tớ, tớ cũng không dám hỏi nhiều, sợ làm chị ấy buồn.”

Cố Tư Tư hít sâu một hơi, nói với Lâu Tiêu: “Hôm họp phụ huynh, tớ nghe thấy cậu tỏ tình với Luyện Tịch.”Cố Tư Tư muốn để Lâu Tiêu cùng tham gia chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, bèn nói: “Hay là cậu gia nhập vào lớp tớ là được.”

Mộ Đông Dương sau khi chia tay ngoài đau lòng còn có cảm giác được giải thoát, vậy nên cảm xúc cũng không quá suy sụp.

Lâu Tiêu sửng sốt: “Cậu quen Luyện Tịch à?”

Lâu Tiêu thấy thú vị nên ngồi xem một lát, cho đến khi có một bạn trong lớp cần có người giúp cắt tấm ván xốp, gọi Lâu Tiêu đến phụ, Lâu Tiêu mới bắt đầu tham gia vào bận rộn cùng mọi người.Cuối tuần nắng rất gắt, lúc Lâu Tiêu chuẩn bị ra ngoài, Mộ Đông Dương đang dùng bếp cassette để đun chảy siro kẹo mạch nha dưới hai cái máy quay, nghe nói là làm kẹo râu rồng.

Cố Tư Tư không muốn nói đến hoàn cảnh gia đình mình, chỉ bảo: “Chú của tớ quen Luyện Tịch, chú ấy nói Luyện Tịch đã có bạn gái, bạn gái của Luyện Tịch là chị cậu, đúng không?”

Lâu Tiêu thay quần áo xong bước đến cạnh bàn, nhìn chăm chú vào phần đường mạch nha dần đặc sệt lại trong nồi, nhắc Mộ Đông Dương: “Chị, chị làm xong nhớ để phần em một ít nhé.”

Lâu Tiêu ra vẻ bây giờ mới biết cô ấy hiểu lầm chuyện gì, lấy ngón trỏ gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Ừm, Luyện Tịch đúng là bạn trai của chị tớ.”

“Ừm.” Lâu Tiêu đồng ý, sau đó hỏi: “Có đi ăn lẩu nữa không đây?”

Lâu Tiêu vừa định đồng ý thì một bạn nam cầm điện thoại chạy tới, nhỏ giọng hỏi Lâu Tiêu một cách vô cùng kích động: “Cậu là em họ của Tiểu Điểu à?!”

Suy đoán được xác thực, Cố Tư Tư hơi buồn bực, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, đúng là uất ức muốn chết: “Chị của cậu chứ không phải ai khác, sao cậu có thể… Thôi, cậu thích thế này thì kệ cậu. Hôm nay tớ đồng ý đến gặp cậu là để nói: Từ nay về sau mình đừng gặp nhau nữa, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

Lâu Tiêu: “Trước ngày họp phụ huynh, tớ hỏi chị tớ xem có muốn đi họp phụ huynh thay ba tớ không, vậy thì sau khi họp xong, chị ấy có thể đi hẹn hò với bạn trai, nhưng chị ấy từ chối.”

Cố Tư Tư nói xong, quay người về phía trường, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị Lâu Tiêu giữ cánh tay lại.

Cố Tư Tư nhớ đến dáng vẻ của Luyện Tịch, nghĩ thầm cái kiểu lạnh như băng của anh ta, đúng thật là không giống kiểu sẽ thích con người.

Cố Tư Tư nghe vậy, tính hóng hớt bẩm sinh trỗi dậy: “Hai anh chị ấy cãi nhau à?”

Cố Tư Tư mất kiên nhẫn: “Gì?”

Lâu Tiêu sửng sốt: “Cậu quen Luyện Tịch à?”

Lâu Tiêu: “Cậu có muốn, nghe tớ giải thích không?”Giọng hát và tiềm năng ca hát của nguyên chủ cũng không khác cô trước đây là bao, muốn luyện lại cũng không khó, nhưng cô thấy không cần thiết, đằng nào cũng không còn dị năng nữa, cố gắng ca hát như vậy để làm gì.

Cố Tư Tư mím môi, cô thật sự không thể quên được lúc mình và Lâu Tiêu mới gặp nhau, cũng nhớ đến thời gian hai đứa chơi chung với nhau.

Nói xong, Cố Tư Tư chạy đi tập luyện.Cố Tư Tư hiểu ra, bảo sao lúc ấy Lâu Tiêu chỉ chăm chăm hỏi xem Luyện Tịch có thích chị mình hay không, hỏi xong là đi luôn không lưu luyến. Bây giờ nghĩ lại, đấy hoàn toàn không phải dáng vẻ của một người đang thích người khác nên có!

Tuy lúc mới gặp, Lâu Tiêu thẳng tay đánh bạn nam ném bóng vào người mình, nhưng thật sự lúc bình thường, tính cách của Lâu Tiêu vô cùng hiền hòa, chẳng sợ vì sự xuất hiện của cô mà ảnh hưởng đến việc học hành của mình, không hề trách móc cô, lúc nào cũng kiên nhẫn nói chuyện với cô.

Lâu Tiêu nhét ô vào tay Cố Tư Tư, cúi đầu lấy điện thoại và tai nghe từ trong chiếc túi xách nhỏ của mình ra.

Quãng thời gian bên nhau hòa hợp khiến Cố Tư Tư khó lòng dứt ra, cô cho Lâu Tiêu một cơ hội giải thích với mình.

Lâu Tiêu nhét ô vào tay Cố Tư Tư, cúi đầu lấy điện thoại và tai nghe từ trong chiếc túi xách nhỏ của mình ra.Một bạn nữ không biết chuyện của Lâu Tiêu, muốn theo dõi tình hình “quân địch” nên cố tình hỏi Lâu Tiêu: “11-8 lớp cậu biểu diễn gì thế?”

Cố Tư Tư không hiểu ra sao, đeo tai nghe lên, nhìn Lâu Tiêu mở ứng dụng ghi âm ra, ấn phát đoạn ghi âm duy nhất trong đó.

Cuộc trò chuyện hôm ấy của Lâu Tiêu và Luyện Tịch truyền ra qua tai nghe, Cố Tư Tư nghe xong, hoang mang hỏi: “Cậu ghi âm lại làm gì?”Cố Tư Tư: “Nên là cậu nói với chị cậu ngay đi, đừng để bọn họ giống hai đứa mình, vì hiểu làm mà xa cách.”

Lâu Tiêu lắc đầu: “Tớ không biết, không nghe thấy lớp nói gì.”

Lâu Tiêu: “Trước ngày họp phụ huynh, tớ hỏi chị tớ xem có muốn đi họp phụ huynh thay ba tớ không, vậy thì sau khi họp xong, chị ấy có thể đi hẹn hò với bạn trai, nhưng chị ấy từ chối.”Cuộc trò chuyện hôm ấy của Lâu Tiêu và Luyện Tịch truyền ra qua tai nghe, Cố Tư Tư nghe xong, hoang mang hỏi: “Cậu ghi âm lại làm gì?”

Cố Tư Tư nghe vậy, tính hóng hớt bẩm sinh trỗi dậy: “Hai anh chị ấy cãi nhau à?”Cơm nước xong, cả nhóm không tập nữa mà cầm đạo cụ chơi đùa.

Lâu Tiêu nhún vai: “Tớ cũng hỏi thế đấy, nhưng chị ấy bảo không phải, chị ấy chỉ cảm thấy Luyện Tịch không thích chị.”

Cố Tư Tư nói: “Gần trường có một quán sushi còn gì, ngoài sushi còn bán cả trứng bọc cơm với cơm niêu nữa. Tớ có WeChat của quán, để người ta làm đồ ăn rồi lén đưa vào từ chỗ tường sân vận động cũng được.”

Cố Tư Tư nhớ đến dáng vẻ của Luyện Tịch, nghĩ thầm cái kiểu lạnh như băng của anh ta, đúng thật là không giống kiểu sẽ thích con người.

Suy đoán được xác thực, Cố Tư Tư hơi buồn bực, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, đúng là uất ức muốn chết: “Chị của cậu chứ không phải ai khác, sao cậu có thể… Thôi, cậu thích thế này thì kệ cậu. Hôm nay tớ đồng ý đến gặp cậu là để nói: Từ nay về sau mình đừng gặp nhau nữa, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

Lâu Tiêu: “Cậu có muốn, nghe tớ giải thích không?”

Cố Tư Tư bước ra cổng trường mặc quần áo rất giản dị, mái tóc ngắn được tết thành bím nhỏ sau đầu, dưới chân đi sục, nhìn qua hoàn toàn không có vẻ định đi ăn lẩu cùng Lâu Tiêu.

Nhưng mà…Bác bảo vệ đã được lãnh đạo nhà trường báo trước, chắc chắn Lâu Tiêu cũng là học sinh trường mình mới cho hai cô đi vào.

Đời trước, cô là thế hệ thứ hai của một gia đình có dị năng vô cùng mạnh, từ khi sinh ra đã có dị năng, dị năng có liên quan đến giọng hát, sức mạnh của dị năng có liên quan trực tiếp đến chất lượng của giọng hát. Dường như cả nửa đời của cô dùng để luyện hát, thậm chí, cô còn không được phép nói chuyện như người bình thường, chỉ để bảo vệ giọng của cô.

“Nhưng bọn họ là người yêu mà, không thích thì yêu đương cái gì?” Cố Tư Tư hỏi.Cố Tư Tư không hiểu ra sao, đeo tai nghe lên, nhìn Lâu Tiêu mở ứng dụng ghi âm ra, ấn phát đoạn ghi âm duy nhất trong đó.

Cố Tư Tư im lặng một lúc, run rẩy đưa tay lên đỡ trán: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Lâu Tiêu: “Vậy đấy, nên là tớ đi tỏ tình với Luyện Tịch, ghi âm lại cho chị tớ nghe, chứng minh cho chị ấy thấy là Luyện Tịch thích chị ấy.”

Cố Tư Tư nói đây là vở kịch nói chuẩn bị cho kỷ niệm ngày thành lập trường, Lâu Tiêu ngồi nghe một lúc, dựa theo lời thoại và đạo cụ, đoán chắc là bọn họ diễn cô bé Lọ Lem.

Cố Tư Tư mất kiên nhẫn: “Gì?”

Cố Tư Tư im lặng một lúc, run rẩy đưa tay lên đỡ trán: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Lâu Tiêu hơi đỏ mặt, như bây giờ mới nhận ra hành vi lúc trước của mình khó nói đến mức nào, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, lúc ấy tớ không nghĩ gì nhiều, chỉ là đúng lúc thấy anh ta đang đứng một mình, chị tớ lại tự làm khổ mình vì chuyện của anh ta, nên tớ làm thôi.”

Cô muốn ăn lẩu lắm rồi!

“Nhưng bọn họ là người yêu mà, không thích thì yêu đương cái gì?” Cố Tư Tư hỏi.

Cố Tư Tư hiểu ra, bảo sao lúc ấy Lâu Tiêu chỉ chăm chăm hỏi xem Luyện Tịch có thích chị mình hay không, hỏi xong là đi luôn không lưu luyến. Bây giờ nghĩ lại, đấy hoàn toàn không phải dáng vẻ của một người đang thích người khác nên có!

Cố Tư Tư: “Làm hậu cần cũng được mà, cậu có sở trường đặc biệt gì không?”

Cố Tư Tư mím môi, cô thật sự không thể quên được lúc mình và Lâu Tiêu mới gặp nhau, cũng nhớ đến thời gian hai đứa chơi chung với nhau.

Cố Tư Tư nén tiếng than thầm đau đớn xuống cổ họng, một lúc lâu sau mới nói: “Tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”“Không phải xin lỗi, cậu sẵn sàng nghe tớ giải thích nguyên nhân, tớ rất vui. Nếu không xóa bỏ được hiểu lầm thì tớ với cậu không chơi với nhau được nữa rồi.” Lâu Tiêu nói như trút được gánh nặng: “Mấy hôm nay cậu không đến chơi với tớ, hóa ra là vì chuyện này. Tớ cứ tưởng cậu cũng giống như những bạn cùng bàn khác của tớ, nghe lời của các bạn nữ khác, không quan tâm đến tớ nữa.”

11-8 có biểu diễn ư?

“Không phải xin lỗi, cậu sẵn sàng nghe tớ giải thích nguyên nhân, tớ rất vui. Nếu không xóa bỏ được hiểu lầm thì tớ với cậu không chơi với nhau được nữa rồi.” Lâu Tiêu nói như trút được gánh nặng: “Mấy hôm nay cậu không đến chơi với tớ, hóa ra là vì chuyện này. Tớ cứ tưởng cậu cũng giống như những bạn cùng bàn khác của tớ, nghe lời của các bạn nữ khác, không quan tâm đến tớ nữa.”Cố Tư Tư nén tiếng than thầm đau đớn xuống cổ họng, một lúc lâu sau mới nói: “Tớ xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”

Cố Tư Tư áy náy vô cùng, hứa với Lâu Tiêu: “Lần sau gặp chuyện thế này nữa, chắc chắn tớ sẽ hỏi cậu đầu tiên!”

“Ừm.” Lâu Tiêu đồng ý, sau đó hỏi: “Có đi ăn lẩu nữa không đây?”

Cô muốn ăn lẩu lắm rồi!

Cố Tư Tư cắn môi: “Sao bây giờ, tớ không biết là hiểu lầm, còn định nghỉ chơi với cậu xong là đi luôn nên hẹn bọn cùng lớp tập kịch mừng ngày kỷ niệm trường ở khán phòng rồi. Chắc là không có thời gian đi ăn lẩu với cậu.”

Lâu Tiêu cũng không ngờ, cô chớp chớp mắt: ‘Hay là, tớ đi một mình?”

Dù thế nào thì cô nhất định phải ăn bữa lẩu hôm nay.

Cố Tư Tư: “Thế thì vì sao?”

Cố Tư Tư không muốn Lâu Tiêu đi ăn lẩu một mình cô đơn như thế, cô hỏi Lâu Tiêu: “Hôm nay không ăn lẩu được không, tớ mời cậu ăn sushi nhé?”

“Sushi á?”

Hai người thảo luận xong, Cố Tư Tư dẫn Lâu Tiêu vào trường.

Cố Tư Tư nói: “Gần trường có một quán sushi còn gì, ngoài sushi còn bán cả trứng bọc cơm với cơm niêu nữa. Tớ có WeChat của quán, để người ta làm đồ ăn rồi lén đưa vào từ chỗ tường sân vận động cũng được.”

Như vậy có thể vừa ở lại trường tập luyện, vừa có thể cho Lâu Tiêu ăn ngon, một công đôi việc!Như vậy có thể vừa ở lại trường tập luyện, vừa có thể cho Lâu Tiêu ăn ngon, một công đôi việc!

Tuy lúc mới gặp, Lâu Tiêu thẳng tay đánh bạn nam ném bóng vào người mình, nhưng thật sự lúc bình thường, tính cách của Lâu Tiêu vô cùng hiền hòa, chẳng sợ vì sự xuất hiện của cô mà ảnh hưởng đến việc học hành của mình, không hề trách móc cô, lúc nào cũng kiên nhẫn nói chuyện với cô.

Lâu Tiêu đã nghe danh quán sushi kia từ lâu, còn thường xuyên thấy bạn cùng lớp không về nhà ăn cơm, không đến căn-tin ăn mà trộm mua sushi của quán này mang về lớp ăn. Cô nhìn mà thèm nhỏ dãi từ lâu, dù sao lần sau ăn lẩu cũng được, bây giờ ăn sushi trước cũng được luôn.

Đường mạch nha được bắt đầu làm từ lúa mì, chờ nảy mầm mất một tuần. Để phòng trường hợp thất bại, Mộ Đông Dương còn mua trên mạng một lon kẹo mạch nha làm sẵn to, định dùng kẹo mạch nha làm sẵn để tập trước, quen tay rồi mới dùng kẹo mạch nha mình tự làm để kéo kẹo râu rồng.

Hai người thảo luận xong, Cố Tư Tư dẫn Lâu Tiêu vào trường.“Không đi ăn lẩu á?” Lâu Tiêu ra vẻ hoang mang.

Không phải ai cũng được vào trường ngày chủ nhật, Cố Tư Tư lấy chiếc thẻ từ màu tím giơ ra trước máy cảm biến cho Lâu Tiêu đi vào trước, lúc cổng đóng lại, cô lại lấy chiếc thẻ đó giơ ra một lần nữa.

Lâu Tiêu ra vẻ bây giờ mới biết cô ấy hiểu lầm chuyện gì, lấy ngón trỏ gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Ừm, Luyện Tịch đúng là bạn trai của chị tớ.”

Bác bảo vệ trong phòng bảo vệ nhìn thấy mới hỏi một câu, Cố Tư Tư không hề chột dạ mà nói: “Bạn ấy cũng đến tập ạ.”

Bác bảo vệ đã được lãnh đạo nhà trường báo trước, chắc chắn Lâu Tiêu cũng là học sinh trường mình mới cho hai cô đi vào.

Cố Tư Tư dẫn Lâu Tiêu đến khán phòng, trên đường đi, cô hỏi Lâu Tiêu: “Chị cậu với Luyện Tịch bây giờ thế nào rồi?”

Lượng đồ ăn của quán này rất nhiều, cả nhóm thả lỏng tay chân đi ăn. Cố Tư Tư sợ đàn sói đói này hung mãnh quá nên lấy thay Lâu Tiêu nửa phần trứng bọc cơm, nửa phần cơm chiên đồ chua, gắp thêm cho cô mấy miếng sushi rong biển và một phần salad khoai tây nghiền.

Lâu Tiêu: “Vẫn chia tay rồi.”

Lâu Tiêu hơi đỏ mặt, như bây giờ mới nhận ra hành vi lúc trước của mình khó nói đến mức nào, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm, lúc ấy tớ không nghĩ gì nhiều, chỉ là đúng lúc thấy anh ta đang đứng một mình, chị tớ lại tự làm khổ mình vì chuyện của anh ta, nên tớ làm thôi.”

Lâu Tiêu cũng không ngờ, cô chớp chớp mắt: ‘Hay là, tớ đi một mình?”

Cố Tư Tư: “Có phải vì chị cậu nghe nói Luyện Tịch chuẩn bị đính hôn không? Cậu về nói với chị ấy, chỉ là tin vịt thôi, không phải thật đâu.”

“Chắc là không cần đâu.” Lâu Tiêu nói: “Chị tớ đã hỏi Luyện Tịch rồi, biết đấy chỉ tin đồn. Chị ấy chia tay với Luyện Tịch, không chỉ là vì một tin đồn.”

Cố Tư Tư gọi vài đứa bạn đi lấy, để lại vài đứa bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, dọn hết bàn ghế về đây làm bàn ăn.

Lâu Tiêu giả vờ không biết gì, ngạc nhiên: “Sao cậu biết là tin vịt?”

Cố Tư Tư đen mặt: “Vì người bị đồn đính hôn với Luyện Tịch là tớ. Tại chú tớ hết, vừa thấy tớ hỏi đến Luyện Tịch đã nghĩ là tớ thích anh ta. Lớn đến thế này rồi mà làm việc không đáng tin tẹo nào, dám chạy sang hỏi ông nội Luyện Tịch xem có muốn tác hợp hai đứa cháu không. Thời đại nào rồi mà còn có kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, đúng là dở hơi. May mà ông nội Luyện Tịch không đồng ý, không thì lại phải nghĩ cách từ chối, phiền muốn chết.”

Lâu Tiêu: “Hóa ra là thế.”

Cố Tư Tư: “Nên là cậu nói với chị cậu ngay đi, đừng để bọn họ giống hai đứa mình, vì hiểu lầm mà xa cách.”

“Chắc là không cần đâu.” Lâu Tiêu nói: “Chị tớ đã hỏi Luyện Tịch rồi, biết đấy chỉ tin đồn. Chị ấy chia tay với Luyện Tịch, không chỉ là vì một tin đồn.”

Cố Tư Tư: “Thế thì vì sao?”

Cố Tư Tư không muốn nói đến hoàn cảnh gia đình mình, chỉ bảo: “Chú của tớ quen Luyện Tịch, chú ấy nói Luyện Tịch đã có bạn gái, bạn gái của Luyện Tịch là chị cậu, đúng không?”

Cố Tư Tư: “Có phải vì chị cậu nghe nói Luyện Tịch chuẩn bị đính hôn không? Cậu về nói với chị ấy, chỉ là tin vịt thôi, không phải thật đâu.”

Lâu Tiêu lắc đầu: “Không rõ lắm, chị tớ không nói rõ với tớ, tớ cũng không dám hỏi nhiều, sợ làm chị ấy buồn.”

Đến khán phòng, trên sân khấu cao cao có mấy học sinh đang tập thoại tiếng Anh, chỗ đất trống dưới sân khấu có một nhóm người đang làm phông nền và đạo cụ.

Dù thế nào thì cô nhất định phải ăn bữa lẩu hôm nay.

Cố Tư Tư kéo một cái ghế sang cho Lâu Tiêu ngồi, dùng điện thoại của mình nhắn WeChat đặt đồ ăn ở quán sushi. Vì có nhiều người ăn nên cô đặt rất nhiều, trả tiền xong thì bảo Lâu Tiêu canh điện thoại giúp mình, bảo chủ quán ra đến ngoài sân vận động sẽ nhắn WeChat cho cô ấy, lúc đó cô sẽ bảo vài người bạn cùng lớp đi lấy.

Nói xong, Cố Tư Tư chạy đi tập luyện.

Cố Tư Tư nói đây là vở kịch nói chuẩn bị cho kỷ niệm ngày thành lập trường, Lâu Tiêu ngồi nghe một lúc, dựa theo lời thoại và đạo cụ, đoán chắc là bọn họ diễn cô bé Lọ Lem.

Để làm cho màn kịch hấp dẫn hơn, Cố Tư Tư đóng vai hoàng tử, mẹ kế của cô bé Lọ Lem được một bạn nam mập mạp khác sắm vai, hai cô chị của Lọ Lem cũng là hai bạn nam cường tráng đảm nhiệm. Chỉ có cô bé Lọ Lem, là một bạn nam thấp bé, thanh tú.

Có đứa cười bảo nhiều như thế, con gái như Lâu Tiêu ăn bao giờ mới hết. Nhưng Lâu Tiêu ăn sạch chỗ đồ ăn mà Cố Tư Tư lấy cho mình.

Toàn bộ vai trò được đảo ngược.

Lâu Tiêu thấy thú vị nên ngồi xem một lát, cho đến khi có một bạn trong lớp cần có người giúp cắt tấm ván xốp, gọi Lâu Tiêu đến phụ, Lâu Tiêu mới bắt đầu tham gia vào bận rộn cùng mọi người.

Khoảng 40 phút sau, điện thoại Cố Tư Tư rung lên, quán sushi nhắn tin nói đã đến bên ngoài tường sân vận động.

Cố Tư Tư gọi vài đứa bạn đi lấy, để lại vài đứa bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, dọn hết bàn ghế về đây làm bàn ăn.

Lượng đồ ăn của quán này rất nhiều, cả nhóm thả lỏng tay chân đi ăn. Cố Tư Tư sợ đàn sói đói này hung mãnh quá nên lấy thay Lâu Tiêu nửa phần trứng bọc cơm, nửa phần cơm chiên đồ chua, gắp thêm cho cô mấy miếng sushi rong biển và một phần salad khoai tây nghiền.

Có đứa cười bảo nhiều như thế, con gái như Lâu Tiêu ăn bao giờ mới hết. Nhưng Lâu Tiêu ăn sạch chỗ đồ ăn mà Cố Tư Tư lấy cho mình.

Cơm nước xong, cả nhóm không tập nữa mà cầm đạo cụ chơi đùa.

Một bạn nữ không biết chuyện của Lâu Tiêu, muốn theo dõi tình hình “quân địch” nên cố tình hỏi Lâu Tiêu: “11-8 lớp cậu biểu diễn gì thế?”Cố Tư Tư dẫn Lâu Tiêu đến khán phòng, trên đường đi, cô hỏi Lâu Tiêu: “Chị cậu với Luyện Tịch bây giờ thế nào rồi?”

11-8 có biểu diễn ư?

Cố Tư Tư áy náy vô cùng, hứa với Lâu Tiêu: “Lần sau gặp chuyện thế này nữa, chắc chắn tớ sẽ hỏi cậu đầu tiên!”

Lâu Tiêu rất thành thật: “Tớ dốt tiếng Anh.”

Lâu Tiêu lắc đầu: “Tớ không biết, không nghe thấy lớp nói gì.”

Cố Tư Tư muốn để Lâu Tiêu cùng tham gia chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, bèn nói: “Hay là cậu gia nhập vào lớp tớ là được.”

Lâu Tiêu rất thành thật: “Tớ dốt tiếng Anh.”

Cố Tư Tư: “Làm hậu cần cũng được mà, cậu có sở trường đặc biệt gì không?”

“Sở trường đặc biệt à…” Lâu Tiêu trả lời không do dự: “Chắc là hát.”

Toàn bộ vai trò được đảo ngược.

Đến khán phòng, trên sân khấu cao cao có mấy học sinh đang tập thoại tiếng Anh, chỗ đất trống dưới sân khấu có một nhóm người đang làm phông nền và đạo cụ.

Đời trước, cô là thế hệ thứ hai của một gia đình có dị năng vô cùng mạnh, từ khi sinh ra đã có dị năng, dị năng có liên quan đến giọng hát, sức mạnh của dị năng có liên quan trực tiếp đến chất lượng của giọng hát. Dường như cả nửa đời của cô dùng để luyện hát, thậm chí, cô còn không được phép nói chuyện như người bình thường, chỉ để bảo vệ giọng của cô.

Giọng hát và tiềm năng ca hát của nguyên chủ cũng không khác cô trước đây là bao, muốn luyện lại cũng không khó, nhưng cô thấy không cần thiết, đằng nào cũng không còn dị năng nữa, cố gắng ca hát như vậy để làm gì.

Cố Tư Tư: “Hát thử một bài tớ nghe đi.”

Lâu Tiêu vừa định đồng ý thì một bạn nam cầm điện thoại chạy tới, nhỏ giọng hỏi Lâu Tiêu một cách vô cùng kích động: “Cậu là em họ của Tiểu Điểu à?!”

ID của Mộ Đông Dương ở Y là “Cò trắng chíp chíp”, các fans hay gọi đùa cô là “Tiểu Điểu”.

Cố T


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.