Thạch Tiên về đến tiệm cũng đã gần giờ tan làm. Cô còn để một số thứ ở tiệm, phải ghé qua trước khi về nhà.
– Tiểu Tiên…
– Chị Hà…
Quán tan hoang. Mọi thứ đổ văng tung tóe khắp nơi. Chị Hà sợ sệt nấp trong góc, thấy Thạch Tiên mới dám lên tiếng:
– Chuyện gì vậy chị?
– Lúc nãy có khách vào uống trà. Nhưng rồi có mấy người nữa. Họ đánh nhau trong quán, ồn ào lắm… – Chị chỉ về hướng căn phòng kia – Có tiếng la
trong đó mà chị không dám vào xem. Không biết có ai bị gì không nữa.
– Để em xem…
Thạch Tiên tuy cũng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này, nhân viên thì đâu còn ai khác, cô đành phải dè dặt bước vào trong:
– Ai đó?
– Tôi… tôi là người của quán. Tôi vào dọn…
– À…
Giọng nói phía trong vang ra, vô cùng bình tĩnh:
– Đẩy cửa vào đi!
Phía trong, một dáng người dong dỏng đang ngồi. Trước mặt là một bàn trà kiểu Nhật, trên bàn vẫn còn một bình trà.
Xung quanh… có những thân người đang bất động. Máu nhuộm đỏ khắp nơi, bắn cả trên rèm cửa sổ:
– Á!
Thạch Tiên không khỏi kêu lên. Người đó vẫn nhẹ nhàng:
– Không sao đâu. Chúng chết cả rồi.
– Ông… ông giết người?
– Cô có nhìn thấy không? Trên tay chúng là súng. Chúng muốn giết tôi.
Hắn thong thả quay đầu lại. Thạch Tiên lại một phen kinh ngạc:
– Ông là… là…
Người đó, cô đã từng gặp. Bàn tay đó cũng từng bóp chặt cổ Thạch Tiên muốn nghẹt thở. Là Diệp Vũ Tường.
– Cô đừng sợ. Một lát nữa người của ta sẽ đến dọn dẹp, không làm ảnh
hưởng đến việc buôn bán của các người. Thiệt hại ta cũng sẽ bồi thường.
Tay của hắn… Thạch Tiên thấy có cái gì đó đang nhỏ xuống đất. Là máu sao?
– Ông… Anh đợi một chút. Tôi đi lấy đồ băng bó cho anh.
Diệp Vũ Tường không ngăn lại cũng không có phản ứng. Hắn đang tập sống như
con người. Đồ ăn thức uống cũng nên tập ăn, uống trà cũng là một cách
luyện tập nhưng dần dần thấy cũng khá ngon.
– Anh xòe tay ra… Tôi sát trùng cho.
Không biết có phải do phòng hơi tối không mà Thạch Tiên thấy máu hắn có màu đen. Chúng vẫn đang ồ ạt chảy:
– Anh chảy máu ghê quá. Phải rửa sạch rồi từ từ sẽ tính.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, nhúng khăn lau máu. Cử chỉ rất nhẹ nhàng. Diệp Vũ Tường thì vẫn tỉnh táo, lạnh lùng:
– Trà ngon quá! Khi nào băng bó xong cho thêm một ấm trà. À không, hai ấm chứ!
Thạch Tiên chợt nhớ tới ngày Thiệu Khải Đăng cũng đến đây, uống liên tục 25
tách trà. Mối quan hệ của hắn và người khách này nữa. Cả hai đều rất
thích uống trà. Cô bất giác đổ thuốc sát trùng hơi nhiều vào vết thương
của Diệp Vũ Tường. Đến khi nhận ra thì cuống quýt:
– Xin lỗi anh… Tôi…
Hắn không đáp, để cô tiếp tục. Cánh cửa bỗng bị đẩy ra một cách thô bạo. Rồi Thiệu Khải Đăng bước vào, giọng khẩn trương:
– Tiểu Tiên.
Thạch Tiên cảm nhận được mắt Khải Đăng đang chứa hung quang. Cô đang ở gần
người đó quá, lại đang chăm chú băng bó vết thương cho người ta. Máu
nóng đổ lên đỉnh đầu. Là cái tên Diệp Vũ Tường – Thi Quỷ đáng ghét này!
Cảnh tượng trước mắt thực ra không làm Thiệu Khải Đăng tức giận mấy, vì
nó không đủ độ ái muội, hơn nữa nhìn thì cũng biết là Tiểu Tiên của hắn
nhủ lòng thương hại kẻ khác. Song, thương hại của con người đôi khi đối
với quỷ lại biến thành thương thật thì chết. Gã Thi Quỷ đó thiếu thốn
tình thương mà. Chỉ một người đàn bà khóc lóc mất con đã làm hắn động
lòng. Ôm hắn một cái, hắn thà chịu đau đớn nôn mửa để tống vào bụng một
đống đồ ăn. Bây giờ Tiểu Tiên chăm sóc hắn, ai biết được…
– Tiểu Tiên!
– Đăng…
– Vỹ Tường – Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể đóng kịch được, Thiệu Khải Đăng cũng tự phục mình luôn – Anh… Tuy anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều,
nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng. Tôi yêu Tiểu Tiên, anh hãy buông tha tôi. Tôi không thể tiếp tục làm bạn với anh nữa.
Một mũi tên bắn hai con nhạn. Vừa khẳng định tình yêu với Tiểu Tiên, vừa
nói cho cô ấy biết Diệp Vũ Tường là gay. Con gái bình thường ít kẻ thích gay, nói gì là yêu hắn sau này. Diệp Vũ Tường không mấy để ý tới những
chuyện đó. Hắn kéo lại mảnh vải Thạch Tiên dùng để bó vết thương cho
mình, lạnh nhạt:
– Cảm ơn…
Trong lòng Diệp Vũ Tường ngoài tình cảm đối với mẹ, hoàn toàn không có tình cảm nào
khác. Cô gái này giúp hắn, hắn sẽ đền ơn khi nào thuận tiện. Con người
khổ vì tình yêu, Diệp Vũ Tường chẳng hứng thú chút nào. Trong mắt hắn,
hoàn toàn không để tâm đến Thiệu Khải Đăng:
– Nói với chủ quán, mỗi ngày mang đến biệt thự của ta 2 ấm trà loại này. Địa chỉ một lát sẽ có người đưa cho.
Cánh cửa bật mở. Hai người bước vào, cung kính:
– Thiếu gia… Người đã đến.
– Thu dọn sạch sẽ, không nên để ai biết chuyện này. Trả tiền bồi thường cho chủ quán.
– Dạ…
Cũng trong lúc đó, Thiệu Khải Đăng mơ hồ nghe tiếng gió rít. Cửa sổ trong
phòng vẫn mở. Dù nó nằm ở tầng 12 của một cao ốc, song không phải là có
người không thể vào.
– Đoành…
Là một phát
súng nhắm vào Diệp Vũ Tường. Bất ngờ đến nỗi đám vệ sĩ không phản ứng
kịp, đứng trơ như phỗng. Diệp Vũ Tường thì xưa nay không quan tâm đến
những việc ám sát loại này. Hắn vốn là một xác chết biết đi, có chết
thêm nữa cũng đâu hề gì. Thiệu Khải Đăng ôm trọn Diệp Vũ Tường lộn một
vòng trên nền phòng. Viên đạn cắm phập vào tường. Không phải là kiểu đạn bình thường, có màu óng ánh.
– Đám trừ tà.
Huyết Ma mấy ngàn năm trước từng gặp chuyện này. Một đám người muốn dẹp họa
cho nhân gian. Chúng là những con người được trang bị pháp thuật. Thực
lực không mạnh, song lại làm hắn bị giảm sút sức lực, sau đó mới gặp cựu thiên đế.
– Quái vật… chết đi!
Con người
hay gọi những thứ mình không biết là quái vật. Không quan tâm đến chúng
tồn tại và gây hại thế nào, chỉ có một cụm từ “giết” và “giết”. Loại này Thiệu Khải Đăng căm ghét vô cùng.
– Chuyện của ta.
Một làn khói mỏng. Những người không liên quan đều bất động, trong đó có cả Nương Tiên. Tay Diệp Vũ Tường bật ra những móng vuốt, y hệt Thiệu Khải
Đăng lúc trước muốn giết người.
– A…
Mặt
đất tràn ngập máu. Hắn cũng thọc tay vào lòng ngực chúng, moi ra những
quả tim còn đập. Bàn tay trái tiện thể quơ ngang, để lại những vết cào.
Thoáng chốc 3 người hùng hổ nhất lại thay nhau ngã quỵ. Người thứ tư là
một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú, vẫn đứng yên, bất động ở góc phòng.
Hình như là lần đầu theo sau nhóm người đấy, nãy giờ không thấy ra tay.
– Đừng giết người ta.
– Đã giết 3 người rồi, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
– Ngươi không nghĩ giữ cô ta lại chơi đùa à? – Thiệu Khải Đăng lại chợt
nảy ra một ý. Cô gái này xinh đẹp chẳng kém Nương Tiên của hắn, chết
thật uổng. – Cho ta đi. Ta có một chút việc phải làm với cô ta.
– Đừng giở trò. – Diệp Vũ Tường thu móng vuốt lại, lạnh lùng – Ngươi yên
tâm, ta không hứng thú gì với cô gái của ngươi. Tiêu diệt mọi nguy cơ
ngay từ khi còn trong trứng nước, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ yêu
cầu không được mang phiền phức đến cho ta.
– Ngốc. –
Thiệu Khải Đăng cười cười – Ngươi không nghĩ bây giờ ngươi còn bao nhiêu việc cần xử lý, song tông tích thì đã bị lộ. Bọn săn ác quỷ này xuất
hiện không chỉ là một lần, giết chết chúng ta thì có lẽ là không đủ sức, nhưng mang phiền phức cho những người bên cạnh cả đám thì nhiều. Giữ
lại một con tin, khiến chúng chùn tay vẫn tốt hơn đúng không?
Tay của Diệp Vũ Tường không ấn mạnh vào cổ cô gái nữa. Hắn liếc sang Thiệu Khải Đăng:
– Nhưng con bé này… Nếu bọn chúng không quan tâm sống chết của nó thì sao?
– Con bé không cần tham gia cuộc chiến. Đám người đó khi giao chiến vẫn
để mắt tới con bé… Quan trọng nhất là… pháp thuật nó còn non yếu, hầu
như không có pháp thuật nhiều. Một là nó là pháp sư tập sự, hai là… nó…
lẻn theo sau, bọn chúng bất đắc dĩ phải chấp nhận. Hiểu không?
Rắc rối quá. Diệp Vũ Tường lỏng tay hơn để suy nghĩ. Thiệu Khải Đăng lại dùng một đòn quyết định:
– Ngươi hiện là một con người bình thường trong mắt mẹ ngươi. Xóa ký ức
con bé này, nó cũng xinh đẹp. Mang nó về bầu bạn với mẹ ngươi. Con xà
tinh kia nguy hiểm lắm, dù nó thích ngươi thì với một con người là không thể được. Con người rồi sẽ già và chết, trước khi chết, cho bà ta cảm
giác sung sướng, nhìn con mình có bạn gái, sinh con đẻ cái vẫn tốt hơn
mà.
Diệp Vũ Tường cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên trong miệng. Sinh con đẻ cái, đùa sao?
– Ta không đùa…
– Ta cũng không có đùa. Người thì phải sinh con. Ngươi là Thi Quỷ nên
chẳng hiểu những chuyện đơn giản đó, song đối với mẹ ngươi thì lại mang
tới những niềm vui bất ngờ. Bà ta nhìn cháu, nó giống Diệp Vũ Tường thật càng tốt. Lúc đó cũng coi như trả lại cho bà ta một thâm tình rồi.
Người thì hữu hạn, còn chúng ta là… vô thời hạn mà.