– Hi!
Phạm Vĩnh Kỳ vào trước, Khúc Huy dừng lại gọi điện. Không ngờ Thiệu Khải Đăng đang ngồi ở bên trong:
– Ngài không đi học à?
– Lúc nãy Tiểu Tiên gọi điện cho ta.
– Ừ. Mấy hôm trước phu nhân có hỏi số điện thoại của ngài.
– Cô ấy hỏi ta có sao không? Ta chưa kịp trả lời cô ấy đã nói rất lo vì
hôm trước có nhiều người đạp lên ta. Mượn cớ, ta nói luôn là mình bị tổn thương gan gì đó, hiện đang điều trị ở nhà.
– Để phu nhân đến thăm ngài à?
– Phối hợp một chút đấy… Một lát tìm Diệp Thi Quỷ diễn kịch nữa. Haiz, ta thật là thông minh.
Khúc Huy cũng vừa vào tới. Thấy Thiệu Khải Đăng, anh nói ngay:
– Anh về rồi là tốt. Ngày mai Long lão gia phải sang Macau sớm nên cuộc họp dời lại. 5 giờ chúng ta phải có mặt.
– Mấy giờ cũng được. – Thiệu Khải Đăng chống tay lên cằm – Ta muốn ăn bánh hoa quế…
Ngày xưa còn ở thời không cũ, Phạm Vĩnh Kỳ rất hay làm món này. Đến đây thì
công việc bận rộn, không có thời gian làm chuyện ấy nữa.
– Tôi bảo người đi mua.
– Không chịu… Kỳ Kỳ…
Phạm Vĩnh Kỳ thật không biết. Người trước mặt mình có phải là Huyết Ma trong truyền thuyết không nữa. Hắn trẻ con thật hay chỉ giả vờ trẻ con?
– Lần sau đi… Lần sau sẽ làm…
– Đời người không nên có những lần sau. – Thiệu Khải Đăng bỗng nhiên trầm ngâm – Khi đã muốn thì nên thực hiện ngay. Ai biết được, lần sau sẽ là
khi nào.
Đầy triết lý… Nhưng tóm lại cũng là:
– Ta muốn ăn bánh hoa quế.
– Rồi… rồi… Tôi đi làm ngay.
Khúc Huy bật cười. Phạm Vĩnh Kỳ rất giống một người anh trai chiều đứa em
đang nũng nịu… Như… như Triển Tâm ngày xưa vậy. Theo sau hắn luôn là anh và một cô nhóc, Triển Yên! Lại là một tiếng thở dài:
– Thở dài chi cho mệt. Thích thì cứ làm thôi.
– Anh hai…
– Nhóc đừng nghĩ là ta không biết nhóc đang muốn gì… – Thiệu Khải Đăng
tựa người lên ghế – Các anh em thấy ta nhiều khi phải bỏ nhiều tâm
huyết, giả khờ giả ngốc đeo đuổi một cô gái thì cười khúc khích sau lưng cho là ta dại. Thực tế không có cái nào là ngu là dại cả. Quan trọng là mình thích… và mình muốn làm…
– Ý anh hai muốn nói gì?
– Nhóc thu thập bao nhiêu thứ về cô bé Triển Yên gì đó không phải để ngắm xem thời thơ ấu đến giờ cô ấy đã thay đổi thế nào. Chẳng qua là không
quên được, phải không?
Không quên? Đúng là thế. Nhưng
không quên thì làm sao được. Một cô bé bình thường và một kẻ gia nhập xã hội đen từng làm nhiều chuyện xấu, vốn là không thể giống nhau.
– Làm chuyện xấu mà không bị phát hiện thì xem như chẳng ai biết, cũng
chẳng cần nhớ làm gì. Hiện nay nhóc theo ta, nhóc sẽ không phải làm
những chuyện mà nhóc không thích nữa.
Bỏ mặc Khúc Huy ngồi đó suy nghĩ, Thiệu Khải Đăng chạy xuống dưới bếp – nơi có mùi hoa quế đang nồng:
– Bánh hoa quế… Bánh hoa quế!
Trên ghế, Khúc Huy ngồi yên như tượng. Suy nghĩ và lại nghĩ suy, làm việc
xấu mà không ai biết có thể xem như chưa làm. Lý lẽ kiểu gì thế này?
Nhưng tự nhiên lại thấy lòng nhẹ bớt, một tiếng thở ra nhẹ nhõm, bờ môi
thoáng hiện nụ cười.
Đúng 5 giờ… Thiệu Khải Đăng mặc một
chiếc áo sơ mi sọc ca rô bước vào phòng họp. Hắn thích cái áo này nhất.
Bên trong có khá nhiều người. Ngay cả Diệp Vũ Tường cũng đã chỉnh tề áo
vest lịch lãm, ánh mắt cả hai nhẹ lướt qua nhau.
– Xin chào!
– Đúng là không biết phép tắc. – Người ngồi cạnh bên ông lão mái tóc bạc phơ, ngồi bên ghế chủ tọa nhíu mày – Cậu có biết…
– Không cần để ý tiểu tiết như thế – Ông lão hướng về phía Thiệu Khải
Đăng, nhẹ giọng – Cậu là quản lý của khu Đông mới? Tên cậu là…
– Thiệu Khải Đăng…
– Ngồi đi. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
– Cảm ơn. Tôi cũng đang rất mỏi chân.
Long lão gia tuổi đã qua 70, chuyện đời trải qua bao thăng trầm, gặp không
ít người. Kiểu “tiểu tử” không biết trời cao đất dày cũng có không dưới
trăm người. Tuy nhiên gã này không có cái khinh khỉnh khinh người, khí
chất toát ra một vẻ tự tin khác thường, làm người ta không khỏi ngại
ngần:
– Nghe nói cậu chủ trương không đổ máu ở khu Đông.
Thời gian qua từ lúc nhậm chức đã gần 3 tháng, cậu mấy lần vào bệnh viện vì một cô gái, gần đây còn khuấy động truyền thông khắp nơi khi nổ súng chốn công cộng. Cậu có biết đã làm chúng ta phải lao tâm khổ tứ thế nào để xử lý hậu quả không?
Gương mặt có một chút mơ màng, rồi Thiệu Khải Đăng hỏi lại Khúc Huy:
– Chuyện này không phải chỉ chúng ta xử lý thôi à? Họ có giúp sao?
Câu hỏi bất ngờ không che giấu khiến cho bao ánh mắt trong bàn đều dồn về
phía hắn, ngơ ngác cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là nửa tin lẫn nửa ngờ. Tên này… thật không biết hay là giả vờ không biết?
– Việc bưng bít giới truyền thông này… đúng là chỉ có Khúc Huy là phụ trách đi làm. Và cậu ấy xử lý rất tốt.
Diệp Vũ Tường bất ngờ lên tiếng. Đám “nguyên lão viện” này, có lẽ chưa biết
gì về Thiệu Khải Đăng. Cũng phải, những cuộc họp quan trọng, hắn chỉ để
Khúc Huy hoặc Phạm Vĩnh Kỳ thay thế, còn bản thân mình thì mải miết chơi đùa:
– Không thể nói như vậy – Tổng quản 4 khu Chu Chính Khải lên tiếng – Cậu phải biết nếu để bọn phóng viên điều tra được thân thế thật của cậu, mọi chú ý chắc chắn sẽ dồn về phía chúng ta. Cảnh sát cũng không để yên đâu.
– Vậy bây giờ bọn phóng viên đó đã điều tra được gì chưa?
Lại một câu hỏi… Và lại khiến không ít người ngắc ngứ:
– Khi làm việc, không nên có chữ nếu thêm vào. Là tổng quản 4 khu mà lý
lẽ đó cũng không biết, thật tình không hiểu ông làm quản lý kiểu gì.
Thiệu Khải Đăng dùng chân tựa vào bàn, đẩy nhẹ ghế ra ngoài, sau đó lại kéo nó về chỗ cũ, liên tục lập lại như một trò chơi:
– Tôi thừa nhận việc mình nổ súng chốn đông người là sai. Nhưng chuyện
tôi gây ra, người khu Đông của tôi cũng tự mình giải quyết, đâu có làm
phiền các khu khác đúng không?
– Cậu…
–
Lấy chữ “nếu” ra nói nhé. Nếu xét việc làm ảnh hưởng tới các khu khác
thì phải xem lại khu Tây. Các người liên tục dùng súng hơi cay, đạn hoa
cải, lung tung thứ ném vào nhà dân. Cảnh sát nơi đó sợ các người nên im
lặng, nhưng nếu làm to chuyện quá, những nơi khác vào cuộc thì sao?. Ba
cái tin tức rẻ tiền kiểu thiếu gia ngủ với ngôi sao này, làm le với ngôi sao khác, dân chúng đọc xong cũng tặc lưỡi cho qua, còn việc xã hội đen dùng quyền lực khống chế dân thường, buộc người ta bán đất cho mình xây sòng bạc, khủng bố liên tục, báo chí chính luận khoái nghe lắm. Dân
chúng cũng quan tâm tới cái này hơn, mức độ chú ý có lẽ hơn hẳn chuyện
này, lúc ấy không biết các vị có mời khu Tây đến mà chất vấn như đã làm
với tôi không nhỉ?
Khúc Huy đã hiểu vì sao Phạm Vĩnh Kỳ
lại nói “Khi cần sáng suốt, anh hai cũng sẽ sáng suốt thôi”. Thiệu Khải
Đăng ngồi ngay ngắn lại, khóe môi hơi nở nụ cười:
– Còn
nếu muốn bắt bẻ chuyện làm ăn của khu Đông bọn tôi thì xin lỗi… Mỗi khu
có cách làm ăn khác nhau. Các người thích lấy máu thuộc hạ mình đổi lấy
tiền thì tôi thích lấy máu và nước mắt của kẻ khác nuôi thuộc hạ mình.
Mỗi bên một chọn lựa, nước sông không phạm nước giếng. Miễn bàn!
Dừng lại một chút, hắn tiếp lời:
– Nếu các vị sợ “khách hàng” của bọn này phật lòng vì chúng tôi nắm giữ
nhiều bí mật của họ quá, khu Đông chúng tôi cũng chẳng quan tâm. Làm ăn
hơn nhau là cách chiếm thế thượng phong, các người kinh doanh thứ bị
người ta cấm, sợ nên phải có chỗ dựa. Có trách thì trách các người để
cho người ta nắm đằng chuôi, mình thì cứ lưỡi mà cầm. Còn bọn tôi, để
đổi lấy việc buộc người khác nắm bằng lưỡi cũng phải bỏ ra không ít công sức. Gieo cái gì gặt cái nấy, đây là quy luật của đời. Đúng không?
Đúng. Đúng đến nỗi vẫn có gì đó ngang ngang mà không ai cãi lại được. “Nguyên lão viện” hùng hổ, uy nghiêm là thế bỗng nhiên im lặng, im đến bất ngờ:
– Không còn ý kiến gì nữa thì thôi nhé! Tôi cũng không có nhiều thời gian nói chuyện. Chào.
Hắn rời khỏi ghế, không cần ai cho phép. Và cũng chẳng ai ngăn trở hắn,
trông nét mặt bình thản của Diệp Vũ Tường mà thấy, hắn ta hoàn toàn
không lầm khi trao quyền quản lý khu Đông cho Thiệu Khải Đăng. Phạm Vĩnh Kỳ cũng khẽ lắc đầu. Sơn vương đúng là… lý lẽ của kẻ không màng lý lẽ
nhiều khi lại hợp lý. Hợp lý trong cái vô lý, khiến người tức tối, song
cũng không đủ “lý” mà bẻ lại câu nào.