Khúc Huy dù biết anh
hai cá tính không bình thường nhưng cũng không cần không bình thường đến thế chứ? Giữa quán trà nổ súng khiến người ta hỗn loạn. Tin tức nhanh
chóng lên Internet, khắp nơi đều biết. Sử dụng súng trái phép không phải là chuyện nhỏ, lại khoa trương đến vậy, thật là không biết làm sao?
– Cần có luật sư không?
Viên cảnh sát hỏi chiếu lệ. Loại công tử ăn no rửng mỡ dạng này, thế nào mà chẳng có luật sư biện hộ cho:
– Tôi chính là luật sư.
Khúc Huy tốt nghiệp 2 trường đại học, tuy nhiên từ khi về đây, bằng cấp thứ
hai chẳng mấy khi được dùng đến. Chuyện của “anh hai” có thể để người
khác lo, song lại có thể ảnh hưởng đến tổ chức, Khúc Huy cảm thấy không
yên:
– Thế thì mời…
Anh hai quả là anh
hai. Thiệu Khải Đăng hết sức bình tĩnh. Chân khẽ gác lên bàn, tay chống
lên cằm, cơ bản hắn vốn không để ý những lời viên cảnh sát kia đang hỏi:
– Này… Không cần phải giả điếc vậy chứ? Này…
Viên cảnh sát có lẽ cũng đã đến giới hạn chịu đựng, đập bàn, hét tướng lên.
Cùng lúc đó, Khúc Huy bước vào.Nhìn thấy nhau, cả hai đều có không ít
ngỡ ngàng:
– Tiểu Huy.
– Chào anh. – Khúc Huy vẫn bình thản như cũ, tay giơ ra – Tôi là Khúc Huy là luật sư đại diện cho ông Thiệu.
Ra là vậy. Bàn tay người đó ngừng lại, rồi giọng cũng nhẹ tênh:
– Vâng. Tôi là Thái Triển Tâm. Là người chịu trách nhiệm vu án này. Mời anh ngồi!
– Anh Tâm, vậy tôi ra ngoài nhé?.
– Ừ. Cậu đi đi!
Khúc Huy là một người bình tĩnh. Ngay cả khi đối diện cùng người bạn thời
thơ ấu,anh vẫn không có cảm xúc gì rõ rệt. Triển Tâm hít một hơi dài,
vào thẳng vấn đề:
– Ông Thiệu không có giấy phép sử dụng
súng, lại không xuất trình được giấy tờ gì. Chúng tôi sẽ truy tố ông ấy
tội sở hữu vũ khí trái phép. Còn hành động dùng súng tấn công người nữa. rất nguy hiểm nên có thể tạm giam thêm để điều tra.
Lại
còn không mang theo chứng minh. Thật là không nói nổi mà. Khúc Huy cố
nén tiếng thở dài, chậm rãi lấy từ trong cặp ra một số giấy tờ:
– Đây là giấy phép sử dụng súng bên Mỹ cấp. CMND tôi cũng có mang đến,
còn nữa chúng tôi cũng mong phía cảnh sát các anh xem xét lại một chút. – Hắn cười nhẹ – Theo tôi biết, tình hình lúc đó là rất hỗn loạn. Đám
người hâm mộ của Lục Hàm vô cùng kích động, thân chủ tôi không có ý tấn
công ai cả. Tôi cũng sẽ nhờ người bên xét nghiệm hiện trường xem xét
đường đi của viên đạn, xem nó là cố ý nhắm vào người khác, hay chỉ là
một phát bắn chỉ thiên. Trong trường hợp này, đó là phòng vệ chính đáng, có thể nộp phạt, nhưng không cần phải bị tạm giữ như ý cảnh sát các
anh. Đúng là cực phẩm. Thiệu Khải Đăng thú vị nhìn Khúc Huy. May mắn
thật, kiếm được người thế này, lo gì nữa. Nghĩ lại, trong 3 sinh vật cổ, hắn đúng là sung sướng nhất rồi.
– Ông Thiệu. Phía trước có tài xế chờ sẵn, ông về trước đi! Tôi ở lại làm một số thủ tục.
– Ừ.
Đi qua Khúc Huy, Thiệu Khải Đăng chợt dừng lại. Tay vỗ nhẹ lên má anh:
– Ngoan. Em phải cười nhiều lên, nhóc Huy ạ!
Nhóc Huy? Khúc Huy sau phút cứng người thì cũng bật cười. Anh hai thật là…
– Mày không hối hận sao?
Không cần quay lại cũng biết đó là ai. Triển Tâm!
– Tao sau này sẽ làm cảnh sát.
– Tao cũng vậy!
– Mình sẽ học trường cảnh sát chung, ra trường làm ở một khu. Như ba tao với ba mày vậy.
– Ừ.
Hai đứa nhỏ. Hai nụ cười tít mắt y hệt nhau. Khúc Huy còn nhớ rõ, khi đó
anh nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn cười. Cười vì những trò thằng bạn
thân ngày nào cũng làm khiến anh vui. Ba anh và ba Triển Tâm là bạn
thân, cùng làm cảnh sát. Cả hai đều thương yêu con của mình. Vì quá
thương anh, ông Khúc đã chấp nhận làm tay trong cho xã hội đen. Cảnh sát mà buôn bán ma túy, đương nhiên khi bị phát hiện sẽ bị nhiều người
khinh bỉ. Song ba của Triển Tâm không như vậy. Ông ấy hiểu và thương ba
Khúc Huy lắm – đều cùng làm cha mà. Nhưng rồi cũng chính ông, trong vòng xoáy số phận cay nghiệt, đã nổ súng bắn chết bạn mình. Vì ông ấy lầm
đường, và đã gây ra quá nhiều chuyện không thể tha thứ nổi. Bà Khúc hiểu điều đó, bà không hận người bạn đó – dù ông đã bắn chết chồng mình. Đôi khi cái chết đối với một người lại là sự giải thoát. Song, bà cũng
không thể nhận sự giúp đỡ hay sống cùng một nơi với ông ta. Không hận là một chuyện, nhưng nhìn mặt kẻ giết người thân lại là chuyện khác. Khúc
Huy cùng mẹ âm thầm rời khu chung cư nhỏ xíu thời thơ ấu. Mẹ cũng dự
định cũng sẽ không dính dáng tới giang hồ nữa. Tuy nhiên, với sự trêu
đùa của số mệnh, Long lão gia lại là một người trọng tình. Ba Khúc Huy
giúp ông thoát nạn, ông sẽ chăm lo cho con trai và vợ người đó đến suốt
đời. Bà Khúc chỉ là một người phụ nữ truyền thống giỏi nội trợ hơn là
bươn chải, căn bệnh của Khúc Huy, việc học hành của anh. Cuối cùng cũng
đành đưa tay nhận sự giúp đỡ. Long lão gia từng nói, ông ban đầu chỉ
định giúp Khúc Huy học xong trung học, song nhìn thấy sự chăm chỉ và
nhiệt thành ấy, thấy được sự cố gắng đến cùng của đứa trẻ chẳng chịu
thua hoàn cảnh, ông lại tiếp tục tiếp thêm sức cho nó. Không cần đền
đáp, nếu khi tốt nghiệp không thích, cũng không cần trở về nhà họ Long.
Được sao? Xã hội đen và tình cảm giang hồ như một cái mạng nhện. Nó mỏng nhưng lại vô cùng dính chặt. Khúc Huy cũng không thể xem như mình không liên quan gì với nơi đó. Huống gì Long lão gia thực sự bất hạnh, ông
vốn chẳng có ai để tin tưởng, dù đó là con trai mình.
– Tao không có gì phải hối hận cả.
Triển Tâm đã từng lang thang khắp nơi tìm nó. Tình bạn của trẻ con nhìn thì
hời hợt, song lại sâu đậm đến bất ngờ. Nó làm người ta đã có là không
thể nào quên được. Nhất là người bạn ấy, không chỉ là bạn. Trong thâm
tâm Triển Tâm, nó đã là người thân thiết của anh rồi.
– Tao không muốn sau này cũng như ba tao vậy. Đau lòng cả đời vì đã chính tay bắn chết bạn mình.
Khúc Huy hơi khựng lại để rồi lại lạnh lùng:
– Không sao. Ba mày đau lòng nhưng không hối hận. Bác không có làm sai.
Ba tao cũng vậy. Và dù mày có bắn chết tao đi nữa, chúng ta cũng chỉ có
thể đau lòng mà không nuối tiếc vì chúng ta không có làm sai.
Xã hội đen và cảnh sát, vốn là không bao giờ có thể chung đường. Khúc Huy cứ thế mà đi. Đằng sau, giọng Triển Tâm như gió:
– Triển Yên cũng rất nhớ mày.
Nhớ? Nhớ thì làm gì được chứ? Nhớ cũng không thể xích gần lại được. Vốn đã
là hai thế giới khác xa nhau. Gió thốc vào mặt Khúc Huy – lạnh buốt. Anh sực nhớ, hôm nay dự báo thời tiết là sắp có bão mà. Phía bên ngoài,
Thiệu Khải Đăng tựa người vào chiếc xe – hình như đang chờ anh:
– Ta hứa, sẽ không khiến em phải chọn lựa. Không cần em phải đổ máu, nhóc Huy à!