Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 31



Hình Khắc Lũy phách lối thành tính, lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy.

Cảm nhận được giọng nói của anh hàm chứa mong đợi, Mễ Kha không trực tiếp từ chối cô nhỏ giọng nói: “Em không biết.”

Câu trả lời Mễ Kha, khiến Hình Khắc Lũy có chút hi vọng, nghiêng người ôm cô vào trong ngực, “Anh không ép buộc em!” Giống như đang dỗ em bé, anh vỗ nhẹ nhẹ lưng cô, anh nhẹ giọng: “Đồng ý với anh, em không được suy nghĩ lung tung. Nói chuyện này với em cũng vì không muốn lừa gạt em, anh hôm nay đi Thẩm gia, không phải để em tiếp nhận hay gánh chịu cái gì. Tin vào anh, được không? Lát nữa đi ngủ sớm, đừng khóc. Nếu có gì muốn hỏi anh, lúc nào cũng được.”

Mễ Kha ánh mắt ướt nhẹp, trong lòng tâm trạng rối loạn, chua xót, khiến cô không nói được một câu.

Hình Khắc Lũy nhìn cô xuống xe, đi về cửa chính, khoảng cách một trăm mét cô không hề quay đầu lại. Anh đứng bên ngoài dừng thật lâu, đèn trong phòng Mễ Kha từ đầu đến cuối không có sáng. Nhưng anh biết, cô nhất định núp ở trong phòng khóc.

Đêm tối yên tĩnh, Mễ Kha đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe việt dã vẫn dừng ở dưới lầu không đi.

Một lát sau, trong xe có chút ánh sáng yếu ớt, sau đó chớp mắt, điện thoại cô vang lên.

Âm báo tin nhắn đến, Hình Khắc Lũy nói: “Bảo bối, không cần nghi ngờ tình cảm của anh đối với em!”

Nước mắt trào ra, Mễ Kha ôm đầu gối ngồi trên nệm, khóc thật lâu.

Mễ Kha có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, như hai chị em Thẩm gia bây giờ thế nào? Hình Khắc Lũy còn tình cảm với cô ấy hay không? Anh có phải vẫn chăm sóc Thẩm Gia Ngưng? Hay anh thích cô bao nhiêu? Mà thích cô có phải hay không chỉ là nhất thời?

Cả người đều bị những câu hỏi xoay quanh, giống như cần anh bảo đảm cái gì, lại mơ hồ sợ cam kết không có kết quả. Tóm lại, sau khi biết được quá khứ của Hình Khắc Lũy, Mễ Kha cũng bắt đầu sợ mất đi. Vào giờ phút này cô rốt cuộc hiểu rõ, cô thích Hình Khắc Lũy. Cho nên rất để ý anh có thích cô giống như thích qua người khác, hay anh đối với người khác tốt hơn.

Sau đó, hai ngày Mễ Kha trốn tránh Hình Khắc Lũy, thậm chí cả lúc đi kiểm tra phòng bệnh Hình Khắc Dao cũng không đi cùng Hạ Nhã Ngôn. Trong lúc này, Hình Khắc Lũy cũng không gọi điện thoại cho cô, nhưng luôn nhắn tin.

Sáng sớm: “Anh tới thăm Dao Dao, nếu em không muốn gặp anh, anh cũng không tới phòng làm việc của em.”

Buổi trưa: “Anh làm cơm trưa nhờ chị dâu mang cho em, đều là món em thích ăn, tranh thủ ăn lúc còn nóng.”

Buổi tối: “Hành Hành hỏi em, anh nói cậu chọc giận mợ nhỏ cho nên mới không để ý đến anh.”

Đêm khuya: “Anh ngày mai bắt đầu nghỉ phép.”

Tin nhắn vừa đến: “Bảo bối!”

Hai chữ đơn giản, nhưng Mễ Kha biết anh nói gì.

Thấy Mễ Kha cầm di động ngẩn người, Hạ Nhã Ngôn chuyển bữa cơm tình yêu qua cho cô: “Mới vừa rồi Hách Nghĩa Thành gọi điện bảo chị, Hình Khắc Lũy hai ngày nay thân thể không tốt, chị vừa bảo cậu ta kiểm tra, cậu ta lại không chịu, chị thấy dáng vẻ đi bộ của cậu ấy có chút không đúng, không biết là eo không thoải mái hay là chân…” Thấy Mễ Kha giương mắt, cô nói tiếp: “Chị sợ cậu ta vất vả quá mà sinh bệnh, nứt xương… Hách Nghĩa Thành trước kia….” Lời cô còn chưa dứt, Mễ Kha đã lao ra ngoài.

Hạ Nhã Ngôn cười khẽ, gọi điện cho Thiệu Vũ Hàn: “Anh họ, có mấy lời có lẽ em không nên nói.”

Thiệu Vũ Hàn giọng nói trước sau như một ôn hòa: “Nói đi.”

“Nhớ năm năm trước em đã nói Thẩm Gia Ngưng tâm tư quá nặng, không ở bên cạnh anh cả đời được. Hôm nay em muốn nói, Mễ Kha là thuộc loại người một khi đã bắt đầu yêu, thì chính là yêu cả một đời.”

“Em muốn nói cho anh biết cô ấy đối với Hình Khắc Lũy có tình cảm phải không?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Thiệu Vũ Hàn không cần Hạ Nhã Ngôn trả lời, anh cười đến khổ sở: “Anh đã biết. Về Thẩm Gia Ngưng, ai đúng ai sai anh không muốn nhắc lại. Anh nghĩ vì gặp cô ấy trước Mễ Kha, anh mới biết một cô gái đơn thuần có vẻ đẹp như thế nào.”

“Anh họ…”

“Yên tâm, nếu như cô ấy ở cùng với Hình Khắc Lũy hạnh phúc, anh sẽ không làm phiền họ. Nếu như Hình Khắc Lũy không thể cho cô ấy hạnh phúc, anh nhất định tranh thủ, không chừa bất kì thủ đoạn nào.”

Nghe lời nói của anh, nghĩ đến mối quan hệ của Mễ Kha và Hình Khắc Lũy, Hạ Nhã Ngôn có dự cảm không tốt.

Bên này hai người trò chuyện kết thúc, bên kia Mễ Kha vội vàng đẩy cửa phòng bệnh.

Nhưng Hình Khắc Lũy không có ở đây, chỉ có Hình Khăc Dao ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ như đang đợi cô.

Nhìn thấy cô, Hình Khắc Dao khẽ cười: “Là em xin bác sĩ Hạ giúp một tay, em có mấy câu muốn nói với chị.”

Mễ Kha do dự một chút, đi tới bên giường ngồi xuống: “Anh ấy, không có chuyện gì chứ?”

Hình Khắc Dao lắc đầu, “Thật ra trước khi bị tai nạn xe cộ, em đã biết chị.” Ánh mắt nhu hòa nhìn vào mặt Mễ Kha, cô mỉm cười.

Sau tiệc liên hoan, ngày thứ hai, Hình Khắc Lũy đến Hình Phủ. Cảm thấy tâm trạng anh trai cực kì vui vẻ, Hình Khắc Dao không nén nổi tò mò: “Chuyện gì vui mừng vậy, nói em nghe một chút.”

Sờ sờ đầu Hành Hành đang vùi mình vào chiếc bánh ngọt, Hình Khắc Lũy mỉm cười: “Thắng đối kháng chẳng lẽ không đáng vui mừng?”

Hinh Khắc Dao ôm con trai ngồi trên đùi: “Đó là chuyện thường như cơm bữa, anh khi nào thì để trong lòng.”

Điệu bộ lười biếng, dựa lưng vào ghế ngồi, Hình Khắc Lũy nhìn đám người cách cửa sổ không xa: “Vậy chuyện gì anh nên để trong lòng?”

Nhìn gò má cương nghị của anh trai, Hình Khắc Dao trịnh trọng nói: “Tìm cho em chị dâu.”

Trước mắt thoáng qua bóng dáng nhỏ bé, Hình Khắc Lũy mỉm cười mà không biết, một hồi lâu nói ra hai chữ: “Nhanh”

Hình Khắc Dao hai mắt tỏa sáng: “Có đối tượng?”

Hình Khắc Lũy xoay đầu lại: “Bát tự mới có một bên.”

Không để ý Hành Hành giương nanh múa vuốt lau khóe miệng đầy bơ, Hình Khắc Dao hỏi dồn: “Người nào vậy, em biết không?”

Hình Khắc Lũy lắc đầu, đặc biệt có kiễn nhẫn đem chuyện bị Hách Nghĩa Thành phái đi làm tài xế cho Lệ Hành, thuận đường gặp gỡ Mễ Kha, sau đó gặp nhau ở tiệc liên hoan, nói lại một lần, bao gồm cô từng cái nhăn mày, thẹn thùng xấu hổ nói anh lưu manh, nửa chữ không quên thuật lại. Dĩ nhiên, việc trên xe mạo phạm cô, anh giữ lại. Cuối cùng anh cười: “Nói thật, trước kia nghe ai nói vừa gặp đã yêu, anh cảm thấy thật buồn cười, không ngờ một ngày lại phát sinh trên chính mình.”

Một phút kia trong mắt Hình Khắc Lũy lóe ra ánh sáng mềm mại dịu dàng, khiến Hình Khắc Dao ý thức được anh trai đã động lòng.

Cô giọng điệu đùa giỡn khích lệ: “Vậy đánh nhanh thắng nhanh bắt lại thôi.”

Hình Khắc Lũy lại trầm mặc, đưa ánh mắt nhìn về phía xa, anh nói: “Chờ một chút.”

Thông minh như Hình Khăc Dao, lúc ấy cũng không hiểu anh trai nói chờ đợi có ý gì. Cho đến khi Thẩm Gia Nam tới Hình Phủ, nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức Hình Khắc Lũy, cô mới hiểu. Chờ Thẩm Gia Nam vừa đi, Hình Khắc Dao gọi cho Hình Khắc Lũy, cô nói: “Gia Nam đã tới, vừa đi.”

“Hả?” Hình Khắc Lũy chần chừ một lúc: “Anh hôm qua tới Thẩm gia, ý của anh là sẽ chăm sóc Gia Nam tới khi tốt nghiệp, đợi cô ấy tìm được công việc tốt, có một cuộc sống tự lập, tiền thuốc men của dì Trầm cùng Gia Ngưng anh sẽ lo, quá khứ cũng đã qua.”

“Anh, đối với ba người nhà họ, anh đã làm quá đủ.”

“Chăm sóc họ là lời thề của anh với chú Trầm.”

“Nhưng bây giờ anh chợt nghĩ Dao Dao, nếu họ có chuyện cần anh giúp, anh thật sự không thể lạnh lùng mà từ chối.”

“Anh…”

“Đối với Thẩm Gia Ngưng, anh có thể vuốt ngực mà nói với bất kì người nào, anh không có tình cảm. Chỉ là với dì Trầm, Dao Dao, em nói cho anh biết, anh làm sao có thể đối xử vô tình?”

Trách nhiệm này quá nặng nề, Hình Khắc Dao không biết khuyên anh thế nào.

Bên kia truyền tới tiếng thở dài, Hình Khắc Lũy nói: “Mễ Kha đơn thuần, thiện lương, anh không muốn để cô ấy vì quá khứ của anh mà phải gánh chịu những thứ này, không liên quan tới cô ấy, anh không bỏ được, cũng cảm thấy thật có lỗi.”

Hình Khắc Dao đề nghị, “Nếu Thẩm gia có chuyện gì, em sẽ ra mặt, anh không cần họ tiếp xúc.”

“Sống cùng trong thành phố, muốn nhắm mắt bịt tai, che dấu tin tức một người cũng không dễ dàng. Sớm muộn Mễ Kha cũng biết sự tồn tại của Trầm gia. Đến khi sự việc bại lộ, anh sao có thể chỉ vào người Trầm gia nói cho cô ấy biết, đây là vợ chiến hữu của ba anh, đây là em gái anh đang chăm sóc thay chiến hữu của ba, Dao Dao, anh không nói được.”

Có lẽ đây chính là tâm kết, với giao tình Hình Hiệu Phong cùng Thẩm Chính, Hình gia không thể vứt bỏ ba mẹ con Thẩm gia. Mà Hình Khắc Lũy vĩnh viễn không thoát khỏi thân phận bạn trai cũ của Thẩm Gia Ngưng, mặc dù không phải dẫu chia tay lòng còn vấn vương, nhưng một đoạn thời gian trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, giữa bọn họ đúng là có mối liên hệ.

Thích Mễ Kha, anh muốn đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho cô, như vậy mới công bằng. Hình Khắc Lũy nghĩ thời gian bắt đầu tình cảm với Mễ Kha, anh cố gắng loại bỏ những tổn thương gây ra cho cô, nhưng không có biện pháp chu toàn.

Sau đó Mễ Kha đi huấn luyện ở trại tân binh, cô bị người nhà buộc đi xem mắt, rồi viện trưởng sư huynh xuất hiện, Hình Khắc Lũy rốt cuộc không chờ được nữa. Anh không muốn bỏ qua, không muốn bị người khác nhanh chân đến trước. Vì vậy, anh nửa ép buộc nửa dụ dỗ muốn Mễ Kha làm bạn gái mình; Vì vậy, khi Thẩm Gia Nam gọi điện hỏi anh sao đã lâu không tới thăm bọn họ, anh bởi vì không thể xử lý tốt chuyện Trầm gia nên cả đêm không ngủ.

Điều phải đến sẽ đến. Hình Khắc Lũy biết không giấu được Mễ Kha cả đời.

Cố gắng đem mức tổn thương giảm xuống thấp nhất, anh nghĩ vậy, nên đã thẳng thắn nói cho cô.

Anh hi vọng Mễ Kha khóc lớn, náo loạn, anh hi vọng Mễ Kha đánh anh, mắng anh, anh thậm chí nghĩ cô sẽ nói không cần anh, nhưng cô không có. Trừ rơi nước mắt, cô chỉ tránh anh. Hình Khắc Lũy lần đầu tiên có cảm giác mình thật khốn kiếp, bởi vì anh đặt cô vào tình trạng khó xử.

Hình Khắc Dao biết được Hình Khắc Lũy đối với Mễ Kha vừa gặp đã yêu, nói đến việc anh chỉ muốn chăm sóc mẹ con Thẩm gia đến lúc Thẩm Gia Nam tốt nghiệp đại học, lại nhắc đến việc Mễ Kha đồng ý làm bạn gái anh, đêm hôm khuya khoắt tìm thủ trưởng viết báo cáo yêu đương, bị xách ra cửa, cuối cùng nói đến việc anh nhận được điện thoại Thẩm Gia Nam, sau đó do dự gạt cô đi Thẩm gia, cùng với tất cả điều anh lo lắng.

“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, không phải vì anh của em, em mới nói lời này, vì hai ngày nay không thấy mặt chị, em mới hỏi anh ấy, lúc đó mới biết anh ấy đã kể hết chuyện trước kia cho chị.” Nhẹ nhàng lắc tay Mễ Kha, Hình Khắc Dao nghiêm túc nói: “Em thay anh trai cầu xin chị, chị dâu, chị đừng giận anh ấy, anh ấy thật sự thích chị. Nếu anh ấy thật sự không quan tâm tới chị, cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện với chị, chị nói đúng không?”

Mễ Kha muốn nói: không phải cô giận anh, mà vì biết trong lòng anh có người tồn tại 14 năm, cô không vui nổi. Vậy mà cuối cùng cô nói: “Dao Dao, tôi không biết nên làm thế nào.” Cô không thích anh từng thích người khác, mà lại không thể nói ra miệng bảo anh không thể quan tâm tới họ. Cho nên, thật sự cô không biết làm như thế nào.

Hình Khắc Dao nháy mắt hiểu nỗi khổ của Mễ Kha: “Anh ấy muốn nói với chị tuyệt đối không phải có ý muốn chị chấp nhận, anh ấy chỉ cảm thấy chị có quyền biết quá khứ của anh ấy, nói cho chị biết, dù anh ấy đã trải qua cái gì, anh ấy bây giờ hay tương lai đều là của chị, của hai người. Anh ấy hi vọng chị luôn đơn thuần, vui vẻ.”

Giống như bị vây vào góc chết không thoát được, Mễ Kha sau khi tan việc hẹn tiểu Hạ, hai người quyết định đi Thiên Trì uống rượu.

Thiên Trì vốn là nơi tụ tập vui chơi, ông chủ giấu mặt Tiêu Dập từng là cảnh sát nằm vùng, năm ngoái giúp cảnh sát phá được đường dây buôn bán ma túy lớn sau đó rời khỏi thành phố A, Thiên Trì được người bạn đại học của anh Nhan đại thay mặt quản lý. Mễ Kha chính vì bị liên lụy mới bị bắt cóc, và cũng ở Thiên Trì gặp Hạ Hi, vì vậy cô thành khách quen ở Thiên Trì.

Nhan đại không có ở đây, người pha rượu bố trí chỗ ngồi cho tiểu Hạ và Mễ Kha, đang đi pha nước uống cho hai người Mễ Kha lại đột nhiên muốn uống rượu. Tiểu Hạ nghe vậy nhất thời hăng hái, may mắn cô vẫn còn khắc chế, một mặt lấy cho Mễ Kha chai bia, một mặt lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Mễ Kha uống được nửa chai đã say, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói Hình Khắc Lũy, nói anh gọi bạn gái trước, sau đó nắm tay tiểu Hạ hỏi: “Nếu như mình nói không cho phép anh ta quan tâm tới bạn gái cũ, anh ta sẽ nghe? Hay cảm thấy mình ích kỉ? Máu lạnh? Làm thế nào đây tiểu Hạ…?

Tiểu Hạ vỗ vỗ mặt cô: “Anh ta là người đàn ông của cậu, bản thân mình thấy rất bình thường! Đi gặp bạn gái trước của anh ta, trực tiếp giết chết!”

“Làm sao đây, mình không biết cô ta ở đâu…”

“Có phải đã chết rồi hay không?”

“À? Không phải chết, nghe ý tứ của anh ta là có bệnh, có thể là… người thực vật?”

“Người sống thực vật? Cũng thật là….!” tiểu Hạ chỉ lo uống rượu nghe Mễ Kha bày tỏ, hoàn toàn không chú ý lúc vào bọn họ bị theo dõi.

Hình Khắc Lũy cùng Thúc Văn Ba chạy tới chỉ thấy Mễ Kha cùng tiểu Hạ đứng cạnh mấy người đàn ông, nhìn dáng dấp của họ giống như không để hai người đi. Thấy một người đàn ông ngăn Mễ Kha lại. Hình Khắc Lũy bước nhanh đến.

Không ý thức được nguy hiểm đến gần, người đàn ông giữ chặt cổ tay Mễ Kha, giọng nói nhẹ nhàng: “Đi đâu mà vội thế tiểu cô nương, anh có ý tốt muốn mời em uống một ly…” Vậy mà một giây sau, bàn tay hắn duỗi ra bị một nguồn sức mạnh nắm lấy.

Cùng lúc đó, Hình Khắc Lũy âm thanh lạnh lẽo: “Ngươi muốn mời, ta còn chê ngươi khó coi!” Từng câu từng chữ.

Người đàn ông đó nghe thấy quay đầu, ánh mắt chạm đến gương mặt tức giận của Hình Khắc Lũy kinh ngạc: “Hình Khắc Lũy?!”

Kéo Mễ Kha vào trong ngực, Hình Khắc Lũy cười lạnh: “Lục Giang Phi, nhiều năm không gặp, thấy ngươi không có chút tiến bộ gì cả.”

Oan gia ngõ hẹp! Lục Giang Phi thuận tay đập ly rượu: “Thế nào Hình Khắc Lũy, lại muốn cùng gia giành cô ấy? Ngươi tin hay không ta hôm nay nhất định phải mang cô ta đi.” Lời nói vừa dứt phía sau xuất hiện bốn gã đàn ông cao lớn.

“Mang cô ấy đi?” Hình Khắc Lũy trên mặt cười, giọng nói lại càng rét lạnh: “Ngươi thử động vào cô ấy một chút?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.