Gương mặt cô cũng chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng đối mặt với anh cả nụ cười cô không để lộ ra.
Hai ngày sau cùng Mạc Mạc dạo phố, đi qua gian hàng thời trang nam,
Thư Quân dừng lại. Con ngươi Mạc Mạc di chuyển, ma mãnh hỏi thăm dò:
“Muốn mua quần áo tặng ai à?”.
Gương mặt Thư Quân nghiêm túc, “Tùy hứng xem chơi thôi, ai nói là phải mua đâu!”. Ánh mắt rời khỏi chiếc áo sơ mi nam.
Quần áo của Châu Tử Hoành quá nhiều, đã được người giúp việc sắp xếp
vô cùng ngăn nắp. Cô đã từng có dịp trông thấy phòng y phục của anh. Bên trong có đến mười mấy kiểu dáng sơ mi nhưng chỉ có ba màu đen, trắng,
tro. Cô suy ngẫm, quà sinh nhật hay là thôi đi, dù sao anh cũng chẳng
thiếu thứ gì.
Trung tâm mua sắm lớn này của tập đoàn tài chính nổi tiếng thế giới
mới mở trong thành phố, quy mô hoành tráng, bất luận là trang trí hay cơ sở vật chất đều rất trang trọng.
Hai người đi dạo vừa đúng ba tiếng đồng hồ, cũng chẳng qua chỉ là ghé mắt lướt qua. Cuối cùng Mạc Mạc thật sự không thể kiên trì tiếp tục
được nữa, nói: “Tụi mình lên lầu ăn chút gì đi, chân sắp gãy ra rồi!”.
Vì không phải cuối tuần, thêm vào đó không gian bên trong trung tâm
mua sắm đủ rộng rãi, đưa mắt nhìn quanh thấy chẳng bao nhiêu người. Mà
ưu điểm của vắng người là không phải chen lấn lúc đi thang máy. Thực ra, Thư Quân mắc chứng bệnh sợ không gian eo hẹp, bình thường thà đứng ở
thang máy cuốn từng bậc từng bậc còn hơn đi thang máy nâng.
Thế nhưng, hôm nay thật sự quá mệt, Mạc Mạc mang giầy cao gót, gót
chân nổi lên hai mụn nước lớn. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Mạc Mạc,
Thư quân đành đi theo tiến về phía thang máy.
Hai cánh cửa kim loại mở ra, bên trong chỉ có đôi tình nhân. Thư Quân tiến vào trong, cho dù là mặt bức tường thủy tinh cao, sáng và trong
suốt, không gian vô hình phóng lớn trong thị giác, nhưng khi cửa đóng
lại, tim cô bất giác đập dồn.
Thang máy từ từ đi từ tầng ba lên tầng mười, cô vô tình ngẩng đầu đếm những con số chuyển động trên màn hình tinh thể lỏng. Mạc Mạc trông
thấy đứng bên nói đùa: “Đừng sợ, nếu không xoay người lại, nhìn ra bên
ngoài đi, dù gì cậu cũng không sợ độ cao mà!”.
Thư Quân cũng muốn nói gì đó để xoa dịu tinh thần căng thẳng quá mức
của mình, nhưng miệng vừa cử động thì ngay lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân rung động dữ dội. Vốn dĩ không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên mất
thăng bằng. Cô phải chống tay vịn vào bức tường thủy tinh mới đứng vững
được.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, rồi dừng lại, kể cả đèn trong thang máy vụt lóe lên, và trở lại như lúc ban đầu.
“Chuyện gì thế…” Người con gái đó tay nắm chặt lấy bạn trai, đầy hoảng sợ.
Thư Quân tựa vào tường, nhìn ra ngoài theo bản năng. Sau đó một cảm giác đè nén tận đáy lòng nhanh chóng nuốt trọn lấy cô.
Thang máy dừng lại, bọn họ bị kẹt giữa không trung.
Lập tức nghe thấy tiếng la thất thanh đầy hoảng loạn từ cô gái trẻ,
người phản ứng bình tĩnh nhất trong bốn người là bạn trai của cô gái
kia. Sau khi phát hiện sự việc này, anh ta nhanh chóng ấn vào chuông báo động trên phím điều khiển. Sau đó xoay người lại an ủi bạn gái.
“Đừng sợ, nhân viên cứu hộ sẽ nhanh chóng đến thôi… Không phải đợi lâu đâu, tin anh đi!”
Giọng anh ta còn rất trẻ, nghe kỹ thấy bản thân cũng có chút lo lắng
nhưng vẫn gắng an ủi bạn gái đang hoang mang, hoảng sợ. Tiếng kêu la tan biến, Thư Quân trong lòng cảm kích liếc nhìn một cái. Cô muốn nói
chuyện, nhưng nhận ra giọng điệu của mình dường như nghẹn lại trong
khoang ngực, không thốt nên lời.
Lúc này Mạc Mạc cũng dựa vào tường, đưa tay ra chạm vào cô, hỏi: “Không sao chứ ?”.
Gương mặt cô hẳn là đã trắng bệch, vì sự lo lắng của Mạc Mạc, cô miễn cưỡng gật đầu, vừa cử động cô liền có cảm giác muốn nôn.
Thư Quân cố gắng không nghĩ đến việc mình đang ở nơi nào, nhưng bộ
não hoạt động không theo sự kiểm soát của cô, dường như có tiếng nói cứ
quanh quẩn bên tai cô: “Ta bị mắc kẹt rồi, trong không gian nhỏ hẹp…
mắc kẹt rồi!”.
Giọng nói đó không ngừng lặp đi lặp lại, xâm nhập không chút thương
tiếc vào dây thần kinh đang căng cứng. Hơi thở của Thư Quân bắt đầu trở
nên khó khăn, có một cảm giác chết đuối đang bủa vây lấy cô, quấn lấy cô càng lúc càng chặt từ ngoài vào trong, khiến cô không tài nào vùng
thoát ra được.
“Thư Quân!”, thấy thần sắc cô càng lúc càng nghiêm trọng, Mạc Mạc
không khỏi bắt đầu lo lắng, “Đừng nghĩ lung tung!”. Mạc Mạc toan đưa tay ra ôm lấy Thư Quân nhưng Thư Quân từ từ trượt xuống mặt đất, căng thẳng đến mức môi trắng tái đi.
Đôi tình nhân đứng đó dường như cũng phát hiện ra sự khác thường, dần dần bị Thư Quân thu hút sự chú ý, nhất thời cũng quên cả hoảng sợ.
Mạc Mạc đành ngẩng đầu giải thích: “Cô ấy không quen ở trong không gian hẹp”.
Đôi tình nhân gật gật đầu ra ý hiểu chuyện, thế nhưng ánh mắt vấn không rời khỏi Thư Quân.
Mạc Mạc hết cách chỉ đành tiếp tục an ủi bạn: “Ráng chịu thêm chút nữa đi, người ta sắp đến rồi”.
Thư Quân nhìn cô ấy, mím môi khô trắng bệch như trả lời.
Mười phút sau nhân viên cứu hộ đến. Thang máy vừa lúc kẹt giữa tầng
năm và tầng sáu, khoảng cách gần với tầng sáu hơn. Họ mở cửa từ bên
ngoài, sau khi xác định người bị mắc kẹt bên trong an toàn, lập tức kéo
từng người lên.
Thời gian vài phút đối với Thư Quân mà nói dài tựa cả năm. Cô như
người bị chết đuối cuối cùng tìm được thanh gỗ, bán mạng ôm vào đất
liền. Sau khi thoát nạn cũng chẳng màng đến những thứ khác, cô lui sang
một bên, ôm lấy đôi cánh tay thở phào.
Lúc đó bên cạnh vọng lại giọng nói, hỏi: “Cô ơi, cô không sao chứ?”.
Thư Quân vẫn chưa hoàn hồn sau cơn hoang mang, ánh mắt không khỏi
ngưng đọng nhìn về dáng người đàn ông quản lý, lắc lắc đầu, với vẻ rất
kiên quyết.
“Bạn tôi mắc bệnh sợ không gian vây kín, cơ sở vật chất của các anh
làm sao mà…” Mạc Mạc giải thích thay cho Thư Quân. Vậy mà ánh mắt vừa
di chuyển thì những từ cuối cùng liền gượng gạo nghẹn lại.
Mạc Mạc khẽ há hốc miệng, không khỏi kéo vạt áo của Thư Quân, gọi nhỏ một tiếng.
Thư Quân lúc này mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn lên. Ánh mắt tự nhiên
lướt qua vai của người quản lý, xuyên qua đám người vây quanh. Cuối cùng hạ tầm nhìn xuống một bóng hình.
Người quản lý thành thật cáo lỗi: “Đây là sơ suất của chúng tôi, đem
đến phiền phức cho mọi người, thành thật xin lỗi…”. Người phía sau
bỗng chốc đã bước đến trước mặt, anh nghiêng nghiêng người, người quản
lý giới thiệu với bốn vị khách kẹt trong thang máy: “Vị này là người phụ trách hành chính của trung tâm mua sắm chúng tôi, Tổng quản Bùi”.
Người đàn ông trẻ tuổi vội vã chạy đến vừa dừng lại. Trước khi mở
miệng nói chuyện anh quan sát nhanh tình hình xung quanh. Ánh mắt bình
tĩnh, kiên định di chuyển từ thang máy lơ lửng giữa không trung sang
những người quan sát ngày càng đông, đầu mày bất giác khẽ nhíu lại. Sau
đó anh không có biểu hiện gì nữa, cuối cùng mới nhìn về phía đương sự –
cặp tình nhân cùng hai cô gái.
Lúc này, ánh mắt vốn bình tĩnh đột ngột gợn sóng, khẽ giật mình, ánh mắt dừng lại một hướng nào đó không rời đi.
Người quản lý cũng không phát hiện ra điểm khác thường nhỏ nhặt ấy,
chỉ đứng sang một bên nói thấp giọng vào tai anh mấy câu, cẩn thận
truyền đạt thông tin vừa nhận được.
Thư Quân đứng tựa vào tường, không cử động, chỉ nhìn chăm chăm đối phương.
Cánh tay cô vẫn vòng chặt trước ngực, tựa như cố gắng lắm mới giúp cô không khỏi run rẩy, ngón tay vô tình xoắn lấy vạt áo. Thật ra cô không
còn sợ nữa, thoát khỏi khoang thủy tinh nhỏ hẹp trở về không gian sáng
sủa, thoáng đãng, cảm giác bị dồn nén dần dần biến mất. Thế nhưng cô
phát hiện ra não cô đột ngột trống rỗng, dường như mất đi khả năng suy
nghĩ vậy.
Điều duy nhất cô có thể làm là, nhìn chăm chăm người đàn ông đã lâu không gặp, nhìn không chớp mắt.
Cuối cùng, cô nghe thấy anh nói: “Sự cố lần này là do trục trặc đột
ngột của thang máy…”. Giọng nói vẫn giống như trong hồi ức, mang chút
cảm xúc trong trẻo lạnh lùng như băng giá nhưng đồng thời có chút trầm
lặng và chín chắn.
“… Rất xin lỗi đã đem lại phiền phức cho mọi người đặc biệt là ảnh
hưởng đến tinh thần của bốn vị đây, trung tâm thương mại chúng tôi xin
chịu toàn bộ trách nhiệm.” Ánh mắt của anh lần nữa dừng lại ở Thư Quân
trong giây lát, cuối cùng nhìn đám đông xung quanh, giọng điệu bình tĩnh không mất đi sức thuyết phục. “Qua sự việc này, chúng tôi sẽ tìm hiểu
và yêu cầu các phòng ban có liên quan bảo đảm chất lượng cơ sở vật chất
và quản lý, đồng thời cũng hoan nghênh sự góp ý của quý vị.”
Mọi việc kết thúc, thấy mấy đương sự dường như không có ý định truy
cứu, những người xung quanh dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác
cũng dần dần tản đi.
Theo chỉ thị của Bùi Thành Vân, Thư Quân cùng mọi người tạm thời được đưa sang một căn phòng nhỏ trống bên cạnh, sau khi thương lượng xong
tiếp tục giải quyết sự việc. Phía trung tâm mua sắm thương mại chủ động
bồi thường đích đáng cho những người bị mắc kẹt, đồng thời đưa ra phương án giải quyết. Nếu cả bốn người đều không có ý kiến gì khác, thì đều
được nâng thành khách VIP, sau này được hưởng một số ưu đãi nhất định
của trung tâm mua sắm.
Bình thường, để trở thành khách VIP của trung tâm mua sắm thì số điểm được tích lũy sau mỗi lần mua sắm không phải nhỏ. Đôi tình nhân hiển
nhiên là khá vừa ý với phương án này, nhưng trước khi gật đầu đồng ý vẫn đưa mắt sang hỏi ý kiến của hai người đi cùng.
Thư Quân im lặng, trên thực tế, sau khi Bùi Thành Vân xuất hiện, cô
chẳng mở miệng nói gì. Mạc Mạc ở cạnh quan sát rất lâu, không đoán được
cô đang nghĩ gì, cuối cùng đành trả lời: “Vậy thì làm thế đi”.
Người quản lý thầm thở phào. Làm bảy, tám năm trong ngành này, khách
hàng khó tính thế nào anh cũng đều gặp qua rồi. Đương nhiên, anh cũng
biết chứng sợ không gian vây kín là thế nào, vốn dĩ còn nghĩ sự việc lần này chẳng thể giải quyết thuận lợi được. Thế nên Bùi Thành Vân vừa xuất hiện, anh liền báo cáo tình hình, kết quả thật bất ngờ, tình hình lại
dễ dàng giải quyết ngoài sức tưởng tượng. Đối phương chẳng những không
đưa ra điều kiện bồi thường thậm chí chẳng nói câu nào.
Nhân viên cứu hộ dẫn họ đến trung tâm mua sắm để đăng ký thông tin cá nhân. Khi mọi người bước ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh
đột ngột vọng lại từ phía sau: “Thư Quân”.
Bóng dáng phía sau khẽ sững sờ, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Sắc mặt cô không tốt lắm, có lẽ chưa hồi phục lại sau cơn hoảng sợ,
hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân nào khác. Gương mặt cô nhìn anh không hề biểu lộ gì, môi mím chặt, đôi mắt đen toát ra cảm xúc khiến anh cảm
thấy xa lạ.
Cô dường như có chút hờ hững, không biết là đang suy nghĩ gì, cứ thế lặng lẽ nhìn anh.
Bùi Thành Vân cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt, ngón tay trong túi áo co lại. Ở trước mặt cấp dưới, anh nói như không có việc gì: “Chúng ta
lâu rồi không gặp, lúc nãy có bị hoảng sợ không?”. Chờ trong giây lát
vẫn không thấy Thư Quân trả lời, anh đưa danh thiếp của mình ra: “Nếu
cần gì, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào”.
Ngón tay thon dài nhấc lấy tấm danh thiếp mỏng đưa ra ngay trước mặt
cô, có chút gì đó giống với nhiều năm trước đây, mỗi lần có kỳ thi, anh
đều khều khều cây bút nước vào vai cô, sau đó truyền cho cô giấy làm bài thi. Vì anh quen biết với anh Thư Thiên, trước đó cô đã chú ý nam sinh
ngồi bàn sau có đôi bàn tay cực kỳ đẹp, rất thích hợp học đàn piano
giống anh trai cô.
Những hồi ức vụn vặt tựa như sợi dây quấn quanh vấn vít vào nhau,
khiến Thư Quân hốt hoảng, nhưng cô cũng nhanh chóng hoàn hồn trở lại. Kể cả các nhân viên điều phối thuộc bộ phận quản lý đứng đó đều trông thấy cảnh này. Dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người, cô chỉ có thể đón nhận lấy tấm danh thiếp sau đó kéo Mạc Mạc xoay lưng bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Trung tâm phục vụ nằm ở lầu một, tài liệu cá nhân khách VIP cần phải
điền rất nhiều thông tin. Thư Quân xem biểu mẫu trong tay đột nhiên thay đổi quyết định: “Không điền nữa”.
Cô đặt bút xuống, bỏ đi. Mạc Mạc cố ngăn lại nhưng chẳng được.
Thư Quân đi được một đoạn, vừa đi vừa ngẫm: “Thật ngốc! Lúc đầu thì
chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào kẹt trong thang máy suýt mất mạng, sau đó thì lại bị dẫn đến đây điền thông tin gì đó. VIP cái gì chứ? VIP có
gì hay đâu nào? Có thể bù đắp tất cả kích động mà cô phải chịu đựng
trong thời gian ngắn ngủi một giờ đồng hồ không? Chẳng qua trung tâm
thương mại muốn tránh phiền hà nên mới dỗ ngon dỗ ngọt. Chẳng qua họ Bùi kia ban cho chút ân huệ nhỏ nhặt, còn cô dựa vào cái gì mà lại thuận
theo ý anh kia chứ. Vui mừng rộn rã nhận tấm thẻ từ mỏng hơn tờ giấy nữa chứ!”.
Lúc cặp tình nhân làm thẻ như thể đã có được thứ gì đó quý giá lắm
vậy, còn cô càng nghĩ càng thấy tức. Bùi Thành Vân mất tích mấy năm trời đột ngột xuất hiện, lại vào đúng thời điểm xấu hổ của cô nữa chứ. Còn
anh tuyệt nhiên tưởng bở rằng có thể xua cô đi bằng việc bù đắp nhỏ nhoi ấy.
Anh chẳng bồi thường được đâu, mãi mãi cũng không thể được.
Khi ra ngoài cô mới phát hiện trời đang mưa phùn, gió lạnh cùng hơi
nước lạnh hòa vào nhau hắt vào mặt khiến mắt cô không mở được.
Thư Quân chờ một lúc Mạc Mạc vẫn chưa bước ra, cô đành chui vào xe taxi một mình.
“Cô ơi, đi đâu đây?” Tài xế đặt bình nước giữ ấm xuống hỏi, máy điều hòa trong xe già cỗi, chẳng ấm bao nhiêu so với bên ngoài.
Thư Quân tháo khăn choàng cổ, nói luôn địa chỉ.
Cần gạt nước mưa trên kính cọ sát vào nhau phát ra tạp âm đơn điệu,
tài xế chưa kịp khởi động, đã trông thấy trước mặt có người đang nhanh
chân bước đến.
Người đó đi qua đầu xe, khom người xuống gõ vào cửa sổ ghế phụ.
Những giọt nước mưa nhỏ li ti đầy trên cửa sổ, gương mặt điển trai hoàn hảo có gì đó mơ hồ không rõ ràng.
Hạt mưa bụi lặng lẽ dày đặc thấm vào mái tóc ngắn đen nhánh ,thấm ướt một màng trên bả vai. . Thư Quân do dự trong chốc lát cuối cũng vẫn kéo hạ cửa sổ xe xuống.
“Giờ em có rảnh không?” Bùi Thành Vân đứng bên ngoài cúi người xuống hỏi.
Mùi thơm trong tiệm cà phê ngào ngạt, trên vách ngăn bằng kính rộng
lớn khung cảnh phía dưới mười tầng hiện ra rõ ràng. Đây là khu vực sang
trọng nhất, những ánh đèn sáng hội tụ lại thành dòng sông yên ả di
chuyển trong cơn mưa.
Tay Thư Quân ôm chặt chiếc cốc sứ, ngắm nhìn bột sữa dần dần hòa tan
vào dung dịch màu nâu ấy. Từ lúc xuống xe cô vẫn im lặng vì nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao mình lại dễ dàng đồng ý lời đề nghị của Bùi Thành
Vân.
Anh muốn ngồi nói chuyện với cô, thế nhưng, nói về cái gì?
Cô ngẩng đầu, ánh đèn không phải quá u ám mà người đàn ông đang ngồi đối diện khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Hơn bốn năm trời không gặp, cả một cuộc điện thoại trong khoảng thời
gian đó cũng không có. Họ từng liên lạc thường xuyên với nhau nhưng kết
quả từ giây phút anh lên máy bay, chỉ trong một đêm toàn bộ mối quan hệ
đã bị cắt đứt.
Cô vốn chưa từng nghĩ rằng anh sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của
mình. Những tháng ngày quá khứ cứ như một cơn gió, thổi qua rồi tan biến mất. Chí ít, cô hy vọng là vậy.
Trầm mặc hồi lâu, Bùi Thành Vân dựa vào sofa, giọng nói thoải mái: “Mấy năm nay em sống thế nào?”.
Khúc dạo đầu khuôn sáo, đơn điệu và nhàm chán. Thư Quân đánh giá
trong lòng không khỏi cười thầm. Ngày trước chẳng phải như thế này.
Trước đây bọn họ đấu võ mồm cũng phải liên tục vài giờ đồng hồ.
“Em rất khỏe.” Cô cũng có qua có lại hỏi: “Còn anh?”.
“Cũng tạm”.
Cô nghĩ, không khí thế này thật kỳ lạ, quả thực là đang kiểm tra sự kiên nhẫn và khả năng ngồi thiền của mình.
Nhưng cô che giấu rất giỏi, làm ra vẻ không có chuyện gì, hớp một ngụm cà phê.
Bùi Thành Vân suy nghĩ, nói: “Anh không biết em sợ không gian vây kín. Chuyện này khi nào vậy?”.
Cô lặng im một hồi, nói: “Lúc còn đi học chắc chắn không có”.
“Sau này đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, cơ hồ là thật lòng quan tâm nhưng cô
đột ngột cảm thấy không thích, chỉ trả lời đơn giản: “Có một số chuyện
không vui, chẳng có gì hay để nói cả”.
Hóa ra đã xa lạ như vậy rồi.
Bùi Thành Vân không nói gì. Gương mặt cô cũng chẳng thay đổi gì
nhiều, nhưng đối mặt với anh cả nụ cười cô cũng không để lộ ra. Dường
như có một lớp vỏ ốc cứng bao trùm lấy cô. Còn cô thì chỉ nhìn anh qua
lớp vỏ cứng ấy.
Thật ra anh vẫn còn nhớ dáng vẻ cô cười, khóe mắt khẽ cong cong, hàm
răng trắng như tuyết thẳng tắp tựa như những vỏ sò nhỏ, má trái còn có
lúm đồng tiền, vô cùng trong sáng, đáng yêu. Trước đây cô rất hay cười,
vẫn thường nói cười rạng rỡ, vẻ mặt tươi vui luôn có sức mạnh làm ấm áp
lòng người. Năm đó có lẽ chính là vì sức mạnh này cuốn hút anh ngày càng thân thiết với cô.
Mặc cho những hồi ức ấy cứ cuồn cuộn trong lòng, gương mặt của Bùi
Thành Vân vẫn không chút cử động. Trông thấy sự cố tình phòng bị của Thư Quân, anh trỏ vào món ăn trên bàn: “Ăn nhiều một chút”.
Thư Quân vâng lệnh, cắm đầu cắm cổ ăn, không nói gì.
Cuối cùng bước ra khỏi tiệm cà phê, Thư Quân suy ngẫm, dường như đã
một thời gian rất dài không giống như tối nay nữa rồi. Lúc đang ăn mà
trong lòng lại mang nỗi niềm tâm sự, quả là không tốt cho tiêu hóa. Bước đi hai bước, cô mới chợt ý thức được đó là câu Châu Tử Hoành đã từng
nói.
Đã bao lâu rồi?
Cô không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ hôm đó cô vừa mất việc trong lòng không
vui. Lúc bò dậy từ trên giường, căn phòng rộng lớn chỉ còn sót lại một
mình cô. Sau đó đi xuống nhà, cô nhìn thấy Châu Tử Hoành mặc bộ áo ngủ
ngồi trước bàn ăn xem tạp chí, trên bàn toàn là những sơn hào hải vị
thơm ngon.
Châu Tử Hoành vốn có tầm thưởng thức, từ ăn mặc hàng ngày đến phong
cách bày trí phòng ốc, khắp nơi đều là phong cách ấn tượng khiến người
khác phải trầm trồ. Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống, áo ngủ tơ tằm,
người đàn ông nho nhã lịch lãm, thêm vào đó là chiếc bàn ăn sáng, dài
cùng bữa sáng tinh tế phong cách Âu. Ánh mặt trời xuyên qua vách kích
ngăn rọi choáng cả nửa căn phòng khách. Thư Quân ngạc nhiên phát hiện ra cảnh tượng này vô cùng giống với tình tiết trong phim mà cô vẫn thường
xem. Tuyệt vời không gì bằng!
Thế nhưng rất nhanh, bộ phim trong mộng tưởng của cô bị phá vỡ, chỉ
vì người ngồi bên bàn đưa mắt nhìn cô với vẻ khó chịu, phán đoán không
chút thương tiếc: “Dáng vẻ em ngây ra trông thật ngốc”. Ảo giác biến
mất, cô bất đắc dĩ bĩu môi bước xuống lầu. Thật đáng tiếc, trong cảnh
tượng được xem là hoàn hảo đó Châu Tử Hoành không phải là nam diễn viên
chính nho nhã, lịch lãm trong phim. Tuy rằng anh có ngoại hình chẳng
thua kém bất cứ nam ngôi sao nào.
Sau đó, cô ngồi xuống ăn, trong lòng toan tính chuyện công việc.
Miếng bánh sandwich nướng vừa bén lửa, miếng ốp la chiên nhìn cũng đẹp
mắt. Yêu cầu của cô với đồ ăn vốn rất cao, thế nhưng hôm nay lại hoàn
toàn lơ đãng. Nuốt vội vài miếng, cô nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt vọng lại.
Cô tò mò nhìn sang, chỉ thấy Châu Tử Hoành khẽ nhướng khóe môi, thần sắc cười như không cười. “Mùi vị thế nào?”
“Ờ…” Cô nuốt thức ăn trong miệng, hàm hồ gật đầu: “Cũng được”.
“Nhiều muối tiêu và sốt cà chua trộn chung với nhau, có mùi vị gì chứ?”
Giọng anh thành thật, với vẻ đang nghiêm túc thỉnh giáo. Cô ngẩn
người một lúc mới hoảng hồn, ánh mắt liếc qua đĩa sốt cà chua còn sót
lại và biểu cảm của anh, nhất thời không nói gì.
Anh nhìn tờ tạp chí trong tay, lật sang trang mới, vừa xem lướt nhanh như gió vừa ung dung nói: “Lúc ăn mà đầy tâm sự rất dễ ảnh hưởng không
tốt cho tiêu hóa”.
Cô cất từng hũ gia vị trong tay về vị trí cũ, miệng vừa chua vừa mặn, ngoài mặt còn vờ như không có chuyện gì, phụng phịu đáp trả từng chữ
từng câu: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh”.
“Đừng khách sáo.” Anh thoải mái nhận lấy lời cảm ơn của cô, vả lại
cũng chẳng nhìn cô lấy một cái, dường như tin tức có sức hấp dẫn nhiều
hơn cả cô.
Nói ra cũng lạ, chỉ là một việc nhỏ nhặt huống hồ lại xảy ra rất lâu rồi, Thư Quân không ngờ mình lại có thể nhớ rõ đến thế.
Sau khi xuống lầu, cô khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô về nhà của
Bùi Thành Vân, tự đi taxi về. Mưa ngoài cửa sổ lớn dần, âm thanh đập vào cửa kính thật khó chịu. Cô nằm trên giường với nỗi buồn biết trước, tối nay chắc chắn chẳng thể nào yên giấc.
Nicole kết thúc buổi họp sáng, bước vào văn phòng trông thấy thuộc hạ đáng yêu đang ngồi trên sofa xem tạp chí.
Tuần san giải trí kỳ mới, nhân vật trên bìa chính là Từ Bội Bội mặt trời giữa ban ngày.
Nicole đưa tay giật cuốn tạp chí, vứt cùng với mớ chứng từ lên bàn,
cánh tay vòng trước ngực nhướng nhướng chân mày thon gọn hoài nghi hỏi:
“Em còn có thời gian rảnh rỗi xem xì căng đan nữa ư?”.
Cô nói chuyện vốn mang chút giọng điệu bề trên lấn át người khác,
cũng may Thư Quân đã quá quen rồi. Bình thường hai người đi dạo phố, dù
là bình phẩm chiếc áo đẹp Nicole cũng vẫn điệu bộ ấy, xoi mói hà khắc và không cho phép người bên cạnh phản bác, quả là tác phong của nữ hoàng.
Thư Quân làm vẻ mặt ma mãnh. “Đợi chị chán quá. Sao vậy? Gọi em đến có gì căn dặn không?”
Cô khẽ ngẩng mặt lên, bộ dạng đó vẫn còn mang chút khí chất trẻ con.
Nicole đẩy đẩy gọng kính, trong lòng không khỏi than thở. Làm trong
ngành này không thể mãi mãi ngây thơ trong sáng thế này được. Nếu muốn
nổi danh nhất định phải lão làng sõi đời. Thế nhưng về mặt này, Thư Quân hiện giờ vẫn chưa nhận thức được hết, so với Từ Bội Bội đúng là một
trời một vực.
“Nicole?”.
Giọng Thư Quân khiến người bầu sáng giá tạm gác lại những suy tư, lật tờ biên bản ghi chép cuộc họp liếc sơ qua xác nhận một lượt, Nicole
nói: “Ca khúc đơn đã tung ra được một thời gian rồi, lẽ nào em không
quan tâm chút gì về thành tích của mình sao?”.
Thư Quân không nghĩ gì liền ngoan ngoãn hỏi theo ý của cô: “Thành tích tốt không chị?”.
“Cũng tạm ổn.” Nicole cúi đầu xem chứng từ. “Các con số xếp hạng đang nhích lên phía trước, vả lại tuần này còn có xu hướng tăng nữa. Vừa rồi họp cũng có nhắc đến vấn đề này, ông chủ rất hài lòng.”
“Thế nên?”.
“Thế nên”, Nicole ngừng lại, mặc dù gương mặt vẫn không có biểu hiện
gì nhưng Thư Quân có thể nhận ra tâm trạng của cô không tệ. “Tiếp đến
công ty sẽ chính thức bắt tay vào làm abulm. Giờ là thời điểm cuối năm,
toàn bộ hoạt động tuyên truyền quảng bá cho em sẽ bắt đầu tiến hành vào
mùa xuân năm sau. Qua vài ngày sẽ có một bản kế hoạch cụ thể, em cũng
phải cố gắng nhiều, tranh thủ phát triển tốt hơn vào năm sau nhé.”
Trên thực tế, chẳng cần đợi đến mấy tháng sau đó, công ty đã nhanh
chóng khởi động bước đầu tuyên truyền. Cô bắt đầu liên tục lộ diện trước ống kính, tuy vẫn chưa phải là nhân vật chính nhưng đủ khiến cô mệt đến nhừ tử, dường như đến lúc này mới lãnh hội được vất vả của người làm
nghệ sĩ.
“Cậu gầy sắp giống dân tị nạn Châu Phi rồi đó.” Quách Lâm sau khi về nước đã đánh giá cứng nhắc.
Thư Quân nói mất kiên nhẫn: “Có hôm khi trang điểm người tạo hình nói tớ mụ mẫm như trẻ sơ sinh. Thế là ngay hôm sau bị Nicole lập tức bắt
giảm cân. Hiện giờ, nhiều đồ không thể ăn, hàng ngày còn phải vận động”.
“Như vậy là quá chú trọng hình dáng bên ngoài, lẽ nào cậu phải chạy trên đường thần tượng?”
“Chẳng biết, nghe theo sự sắp xếp.”
“Tớ gần như không thể tưởng tượng được cậu thật sự sẽ trở thành ngôi
sao.” Quách Lâm cẩn thẩn dò xét kèm theo biểu cảm kinh ngạc.
“Nhìn tớ không có chút tố chất nào sao?”
“Chí ít tớ không nhìn thấy.” Câu trả lời của cậu bạn chí cốt mang đầy sự quyết đoán.
Cậu ấy vốn là như vậy, châm biếm chế nhạo cô những khi cô không tận
lực cố gắng. Thư Quân hoài nghi, liệu có phải đó đã trở thành một niềm
vui thú trong cuộc sống của cậu ấy. Thế nên cô cũng chẳng chấp nhặt, ăn
tạm chút gì đó lót dạ rồi tiến vào phòng tập thể dục.
Nói theo lời của Nicole thì: “Đừng bao giờ suy nghĩ lười nhác. Chị
thừa nhận em có điều kiện trời cho không tệ, nhưng chính vì như vậy, chị mới không mong rằng em tự hủy hoại mình khi còn trẻ như vậy”.
Trên thực tế, cô ngày càng phát giác ra mình không cách gì thích ứng
với cuộc sống này. Vừa chạy trên chiếc máy, mồ hôi toát ra như mưa, Thư
Quân bồn chồn, lẽ nào trong hơn hai mươi năm qua, trước khi được Nicole
tạo dựng hình tượng cô vẫn sống những tháng ngày tự hủy hoại bản thân
mình ư?
Ban đầu cô dấn thân vào ngành này vì trời xui đất khiến, thế nên cô
vẫn chưa tìm ra được mục tiêu thích hợp thật sự. Tự bản thân không có
động lực phấn đấu, xung quanh không ngừng tạo sức ép với cô. Đến nay, cô cứ ngỡ bản thân mình tựa như đôi chân chạy trên chiếc máy này, bị động
di chuyển theo đai lưng mà thôi.
Kể cả Mạc Mạc, không ai biết được, cái thế giới hào quang đầy màu sắc này, bất luận trong con mắt người khác có bao nhiêu thần bí và hào
nhoáng thì cô cũng từng căm ghét nó.
Sau khi chạy chậm nửa giờ đồng hồ, Thư Quân nghỉ một lúc. Điện thoại
di động hiển thị cuộc gọi nhỡ, trong lòng cô hoang mang, nhanh chóng gọi lại.
Dì Lưu giọng khẩn cấp trong điện thoại: “Tiểu Quân à, cháu mau đến đi, San San nó nhập viện rồi.”