Vô Mạt thấy Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết nghĩ cái gì, không nhịn
được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: “Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng
ngã xuống đó.”
Lồng ngực Vô Mạt khoan hậu khoẻ mạnh bởi vì khẽ
cười mà hơi phập phồng, Bán Hạ mềm mại nằm trên người hắn, cảm thụ hồng
ngực hùng hậu của hắn chấn động. Trong nhất thời bất giác có chút ý loạn thần mê, nghĩ tới thân thể nam nhân và nữ nhân khác biệt thật là lớn.
Bàn tay Vô Mạt ôm thắt lưng trắng nõn mịn màng của Bán Hạ chậm rãi chuyển
động, da thịt của nàng trơn mượt giống như mỡ thượng hạng, khiến hắn yêu thích không muốn rời tay. Vuốt ve của hắn khiến hai ngọc đoàn tròn trịa mà mềm mại của Bán Hạ theo động tác mà lên xuống đầy mị hoặc, cảnh này
khiến thân thể Vô Mạt căng thẳng, bàn tay thô ráp không nhịn được vuốt
ve dần xuống, đi tới nơi mềm mại giữa hai chân Bán Hạ, hài lòng phát
hiện nơi đó đã là một mảnh ướt át, giống như vũng bùn. Một ngón tay của
hắn không nhịn được tìm động khẩu, thử thăm dò tiến vào, điều này làm
cho Bán Hạ nhất thời căng thẳng cả người.
Nơi ấy của nàng mềm mại nhạy cảm như vậy, thế nhưng bàn tay nam nhân ngày thường chỉ quen gậy
mũi tên làm quen việc nặng , cảm giác thô ráp xẹt qua nơi mềm mại tinh
tế bên trong, chọc cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, nàng không
nhịn được cả người rúc vào trong ngực hắn, đôi tay nắm chặt cánh tay của hắn.
Vô Mạt lần nữa cười lên, tiếng cười trầm thấp mang theo khí nóng quanh quẩn bên tai nàng, điều này làm cho cả người nàng nóng ran,
mà tại chỗ mẫn cảm ngón tay hắn đã tiến sâu vào trong, còn ở bên trong
chừng trêu ghẹo, khiến cho nơi đó càng nhiều nước chảy xuống, làm ướt áo của hắn, nhỏ giọt lên thân cây.
Đôi mắt đen của Vô Mạt càng tối
lại, hơi thở cũng biến thành nặng nề nóng bỏng, món đồ mà Bán Hạ đã sớm
quen thuộc bên dưới nhanh chóng căng cứng , to lớn cứng rắn, dựng đứng
lên, chọc lên làm Bán Hạ không thể không hơi cong thân thể.
Nàng
gấp rút thở hổn hển, run rẩy đè nén mà nói: “Chúng ta. . . . . . Chúng
ta đi xuống đi. . . . . .” Tiếng của nàng mềm mại vô lực, giống như là
van xin, nhưng trong van xin lại mang theo mị hoặc vô tận, làm cho người ta hận không thể giày vò nàng.
Vô Mạt cúi đầu xuống, môi mỏng
ngậm lấy đôi môi đỏ thắm đang run rẩy của Bán Hạ, lúc hai môi đụng vào
nhau hắn cứng rắn nói ra từng chữ: “Không đi xuống.”
Bán Hạ hiểu
rõ nam nhân này, hắn một khi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm
được, lập tức nhẫn nhịn thân thể mềm yếu, miễn cưỡng khơi lên một chút
lý trí nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều không có người chú ý nơi
này, huống chi cành cây to lá cây rậm rạp, người khác coi như có nhìn
đến đây cũng không thấy rõ hai người đang làm gì trong nhà cây.
Lúc này bàn tay Vô Mạt không cho cự tuyệt gạt áo nàng ra, hai luồng mềm mại trong nháy mắt giống như được giải phóng nhảy bật ra, giống như hai quả đào mọc trên tàng cây đỏ ửng trong trong tuyết, đầy đặn đẫy đà, lộ ra
vòng eo mảnh khảnh càng khiến người yêu mến của nàng.
Bán Hạ mặt
ửng hồng, mềm nhũn thở gấp, muốn tránh né rồi lại không có chỗ có thể
trốn, chỉ có thể nắm chặt áo của nam nhân phía dưới. Ngón tay hữu lực
của Vô Mạt từ từ cởi sợi dây đai lưng, cuốn áo lên, quần cởi ra, trong
nháy mắt đem thứ nóng bóng tiến sát nơi mềm mại kia của Bán Hạ. Nơi ướt
át nhanh chóng che phủ cự vật, cảnh này càng khiến nó bành trướng hơn.
Vô Mạt híp mắt chuyên chú nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đã hết sức lực nằm
trên người mình, nàng mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, tinh tế thở gấp, mảnh mai giống như sắp không chịu nổi, nàng nắm chặt y phục của mình không
dám buông ra, giống như vừa buông ra sẽ ngã xuống .
Hai tay Vô
Mạt nắm vòng eo mềm mại của nàng, đem nàng hơi nâng cao lên một chút,
động tác này khiến cho hai luồng mềm mại kia hoàn toàn bày ra trước mắt
hắn, vừa tròn vừa vểnh lên, dường như cố ý muốn quyến rũ hắn .
Trong cổ họng Vô Mạt phát ra âm thanh thật trầm thấp, giống như dã thú, đôi
mắt nóng như nham thạch nóng chảy nhìn chằm chằm người trong lòng, cứng
rắn phía dưới lấy xu thế không thể chống đỡ chợt xông vào nơi chặt chẽ
lại mềm mại như vũng bùn ấy, chôn vào thật sâu.
Bán Hạ vội vàng
không kịp chuẩn bị, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, thân thể trong nháy mắt căng thẳng ngửa ra sau, gió mát thổi qua lá cây quét lên đoàn mềm
mại lộ ra trong không khí của nàng, nàng không thể kìm nén phát ra tiếng rên nhẹ giống như đang khổ sở.
Vô Mạt khẽ nâng đầu, há mồm ngậm
lấy điểm đỏ hồng đang nhảy lên xuống trước mắt mình, tỉ mỉ thưởng thức,
phía dưới lại bắt đầu chậm rãi đâm chen vào .
Bán Hạ run rẩy bất
lực ngửa ra sau , dư quang khóe mắt mông lung giống như thấy nhánh cây
bên cạnh đang đung đưa theo từng động tác của mình và Vô Mạt. Nàng nhẹ
nhàng nhắm hai mắt lại, trong mê mẩn, bị đôi tay đỡ trước sau đung đưa,
mà vật nóng phía dưới thoang thả mà hữu lực ra vào theo tiết tấu. Cái
vận động đó dần dần khiến nàng say mê, thân thể càng tê dại không nghe
sai khiến.
Nàng bắt đầu cảm giác mình đang trong một giấc mộng
đẹp, trong mộng mình là một chú chim nhỏ, có một đôi cánh, gió nhẹ nhàng thổi bên tai, nàng có thể ngửi thấy mùi hoa, nghe được tiếng côn trùng
kêu vang, nàng có thể cảm nhận được lá cây ở một bên vui vẻ lay động.
Phía dưới tiết tấu nhanh dần, từ nơi tiếp xúc bắt đầu nóng lên, vật trong cơ thể càng bành trướng cùng nóng bỏng, nàng ức chế không được khẽ rên
lên, nàng sợ bị người khác phát hiện, vô lực cầu xin tha thứ, lại càng
khiến nam nhân nàng đang dựa vào không khống chế cuồng đâm □.
Nhất thời, giống như cuồng phong bạo vũ tràn tới, nàng nghe được tiếng thở
dốc nặng nề, nghe được âm thanh thân cây lay động, thậm chí giống như
nghe được tiếng rên rỉ đứt quang của mình, thậm chí còn nghe được. . . . . . Âm thanh phát ra từ nơi kết hợp của hai người.
Nàng cắn lồng ngực của hắn không buông, hai tay siết chặt muốn nắm cái gì đó, trong
mông lung, tay trái bắt được cánh tay hắn, tay phải nắm lấy một cành cây khác.
Tay trái, cánh tay của hắn mồ hôi rơi như mưa, chuyển động vô cùng nhuyền nhuyễn; tay phải, cành cây bên cạnh cũng giống như đang ở trong gió bão dao động không dứt.
Nếu nàng bây giờ còn là một
chú chim nhỏ, thì đó chính là một con chim nhỏ đang trong cơn mưa to
không tìm được đường về bị sóng biển cuồng phong cuốn lấy rồi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong cơ thể nàng giống như có một dây
cung phịch một tiếng đứt rời, một cỗ chất lỏng ấm áp phun vào nơi đó của nàng, mồ hôi đổ đầm đìa nàng giống như bị người rút mất gân cốt, giống
như một bãi bùn xụi lơ trên thân thể cường tráng của hắn.
Vô Mạt
lại còn không biết đủ, đem thân thể giống như không xương thơm mềm khác
thường của nàng ôm thật chặt vào trong ngực dính sát lên lồng ngực khoẻ
mạnh của hắn, sau đó chợt mạnh mẽ đứng dậy, hắn một chân đạp trong nhà
cây, cái chân còn lại giẫm lên trên thân cây.
Bán Hạ kêu lên một
tiếng sợ hãi, đôi mắt mờ mịt mở thật lớn, nàng mặc dù cả người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn ôm thật chặt vòng eo thon mà hữu lực của
hắn, cứng ngắc núp trong ngực hắn.
Vô Mạt nhìn tiểu nữ nhân đang
dùng đôi mắt ướt át tố cáo mà nhìn mình, không nhịn được cười nhẹ ra
tiếng, hắn dùng cái mũi cao thẳng của mình nhẹ nhàng ma sát lên đôi môi
đỏ mọng oánh nhuận, khàn khàn trầm nhẹ mà nói: “Đừng sợ, ta sẽ không
để nàng ngã xuống đâu.”
Chân hắn đạp thân cây, đứng vững giữa không trung, ôm chặt tiểu nữ nhân đang bám vào trên ngực hắn, lần nữa cuồng động.
=== ======
Mấy ngày gần đây, Nhẫn Đông ăn không ngon không ngủ ngon, nàng luôn cảm
giác tỷ tỷ của mình trước kia mềm yếu vô cùng, dáng dấp lại không bằng
diễm lệ bằng mình, cho nên từ nhỏ ở nhà mình nói cái gì chính là cái đó, tỷ tỷ có lẽ không là cái gì! Tại sao kể từ khi nàng ta gả đi, tất cả
đều đã thay đổi chứ?
Lẽ ra nàng gả cho cháu trai ruột của Tộc
trưởng, đó là người tốt nhất, ăn dùng đều không cần lo lắng, Mộc Dương
lại là thanh niên tuấn tú nhất trong thôn, chẳng lẽ nàng không phải là
đối tượng mà mọi người hâm mộ kính trọng sao? Nhưng tại sao hiện tại
người trong thôn lại rất ít khi nhắc tới mình, ngược lại thường thường
tán dương tỷ tỷ đây?
Làm cho nàng hiện tại đều không thích ra
đường nói chuyện cùng người trong thôn nữa, dù thế nào đi nữa bọn họ vừa thấy mình đều nói”Ai u, đây là Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ đây” ,
sau đó lời nói liền chuyển hướng về tỷ tỷ.
Nàng nghe những người
khác tán dương tỷ tỷ, trong lòng cũng không thoải mái. Nàng nhìn thấy
người khác giơ ngón cái với Vô Mạt, trên người nơi nơi đều cảm thấy
không được tự nhiên. Điều này làm cho nàng thường xuyên cảm thấy tâm
phiền ý loạn, nàng khổ cực suy nghĩ, phương pháp có thể thay đổi tình
huống bây giờ chỉ có một rồi, đó là kỳ vọng duy nhất của nàng.
Trên chiếu nhỏ, sau khi trải qua một phen lửa nóng, nàng lấy tay nhẹ nhàng
vỗ về trêu chọc ngực Mộc Dương, không nhịn được len lén hỏi Mộc Dương:
“Lúc nào thì gia gia chàng đem vị trí tộc trưởng cho chàng vậy?”
Mộc Dương vốn đối với nàng cũng là trăm điều thuận theo, sau khi cưới hai
người cũng coi như ân ái, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới điều này, sẽ lộ ra
tính tình không tốt, cùng với không kiên nhẫnn: “Ta làm sao biết !” Nói
xong chân mày nhíu lại, trong mắt tràn ngập phiền não.
Nàng còn
chưa muốn buông tha, cái này dù sao cũng liên quan đến mặt mũi của nàng
a, vì vậy không nhịn được thúc giục: “Chàng có thể hỏi một gia gia chàng một chút được không, thử dò xét xem lão nhân gia ngài có ý gì?” Nàng mở to đôi mắt ngây thơ bắt đầu nghĩ kế: “Bằng không để cho phụ thân chàng
đến hỏi một chút cũng được a!”
Mộc Dương có chút tức giận:
“Chuyện như vậy đâu phải là chuyện có thể hỏi, nàng là nữ nhân không
được nói bừa, nàng cũng không hiểu!” Nói xong thở phì phò quay lưng đi.
Mộc Dương trong lòng cũng rất phiền, tự nhiên không muốn nghe một nữ nhân không hiểu cho hắn cằn nhằn về cái này.
Nhẫn Đông thấy tình cảnh này thiếu chút nữa khóc lên, chỉ là nàng vẫn là nhịn được.
Sáng sớm hôm nay, nàng liền chạy tới nhà tỷ tỷ, nàng nghĩ nói vài câu cùng
tỷ tỷ, thử dò xét xem nàng có tính toán gì trong tương lai.
Ai
biết vừa vào nhà tỷ tỷ, chỉ thấy một đám Gà đang nhàn nhã tản bộ trong
hàng rào, nàng liền có chút chần chừ, lần trước một cước dẫm lên cứt gà
nàng vẫn chưa quên a.
Sau đó nàng cũng không vào nữa, dứt khoát đứng ở cửa gỗ trên hàng rào gọi: “Tỷ, có ở nhà không?”
Vừa gọi, không ai trả lời.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, có ở nhà không?”
Kêu nữa, vẫn không có người trả lời.
Nhẫn Đông thở dài, chẳng lẽ tỷ tỷ và tỷ phu đều không ở nhà, lên núi sao?
Bằng không, ta ngồi ở chỗ này chờ một lát đi.
Vì vậy Nhẫn Đông đang ở dưới tàng cây chọn một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống chờ .
Trong nhà thỉnh thoảng có mấy con gà tò mò nhìn về phía này, ý tứ trong đôi
mắt nhỏ, giống như hỏi nàng có phải muốn tới đây kiếm ăn? Nàng tức giận
cầm một khối đá nhỏ ném qua: “Đi đi đi, cách xa ta một chút!”
Lúc nàng đang phiền muộn, dưới chân giống như nghe được một tiếng tí tách, nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời: “Trời mưa sao?”
Lúc này, nàng chợt ý thức được, trên cây là có chim và côn trùng .
Nàng nhíu nhíu mày: “Vô Mạt đó, cũng không biết nghĩ như thế nào, trên cây
lại xây phòng ốc, cũng không sợ chim chóc thải vào trong phòng hắn.”
Nàng lúc này đã không nhịn được nữa, oán trách một hồi, dậm chân một cái phủi mông rời đi.
Ngày khác lại đến tìm tỷ tỷ thôi.
Mà lúc này, ở trên cây Bán Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ôm hận mềm nhũn đánh vào ngực Vô Mạt.
Từ đó về sau, Bán Hạ mệt mỏi vô lực nằm trên thân nam nhân nào đó lập ra
gia quy: về sau, không được, trên tàng cây hồ nháo. . . . . .