Một ngày kia, Bán Hạ
đang trong nhà Thất Cân bà bà giúp bà nhìn mấy con gà con bị làm sao một chút, chợt có người bên ngoài kích động chạy tới: “Bà bà, chuyện lớn
không được rồi, tôn tử nhà bà phen này sợ không giữ được!” Nói xong liên tục vỗ ngực khóc lớn không thôi.
Bán Hạ vừa nhìn, người này
chính là con dâu của Thất Cân bà bà Dã Hoa Nhi, cũng không biết đã xảy
ra chuyện gì, mà khóc lớn như vậy.
Thất Cân bà bà cũng sợ hết
hồn, vội hỏi đến cùng. Thì ra là bắt đầu từ tối hôm qua, tôn tử mới hơn
một tuổi của Thất Cân bà bà không chịu bú sữa, cứng rắn ép cũng không
ăn. Lúc ấy cũng không để ý, chỉ cho là nó không muốn ăn, liền để nó đói
bụng một đêm, kết quả cả ngày, vẫn không có ị, chỉ là nôn mửa.
Dã Hoa liền mang đứa nhỏ này tới thượng nhân để chẩn trị, thượng nhân cho nó uống thuốc, quả nhiên nó đã ị. Vốn tưởng rằng lần này là tốt, nhưng
Dã Hoa Nhi thấy phân nhất thời sợ đến choáng váng, rõ ràng là đi ngoài
ra máu!
Dã Hoa Nhi mặt mũi trắng bệch, vội vàng mời thượng nhân
tới đây. Thượng nhân nhìn kỹ huyết thỉ, nhất thời lắc đầu mà thở
dài nói không cứu được.
Thất Cân bà bà vừa nghe câu này, sắc mặt cũng là trắng bệch, khóc nói: “Ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này ta là đã từng gặp. Ban đầu muội muội Tri Thu của Bán Hạ chết non,
cũng là bị bệnh này, sống sờ sờ đó đột nhiên chết rồi ! Nghiệp chướng a, không ngờ tôn tử đáng thương của ta cũng bị như vậy.”
Nhà Bán Hạ vốn là có một muội muội gọi Tri Thu, vì vậy tỷ muội các nàng đặt tên là Nghênh Xuân, Bán Hạ, Tri Thu, Nhẫn Đông. Tri Thu muội muội mất lúc Bán
Hạ còn nhỏ, đầu mơ mơ màng màng không nhớ nổi chuyện đời trước, vì vậy
nàng cũng không biết muội muội của mình mắc bệnh này rồi mất.
Lập tức Bán Hạ suy nghĩ một chút, đỡ Thất Cân bà bà cùng đi nhìn tiểu tôn
tử, quả nhiên trông thấy liền huyết sắc đại tiện ở chỗ ấy, nhìn thấy mà
ghê người.
Bán Hạ cau mày, trong đầu cố gắng nghĩ lại, cái này dường như nàng cũng biết, chỉ là nhất thời nhớ không rõ.
Nàng gõ đầu mình một cái, bỗng nhiên một mảnh trí nhớ giống như mây bay vào trong đầu.
Đúng rồi, đây là bệnh lồng ruột!
Đây là một loại bệnh trẻ sơ sinh rất hiếm thấy, là ruột lồng vào vị trí của đoạn ruột khác, cũng làm cản trở tiêu hóa trong ruột . Nếu như không
kịp thời chữa trị, tất nhiên là đứa bé mất mạng!
Bán Hạ nhớ cái
này có hai biện pháp, một là đẩy khí, một là làm giải phẫu —— cái này dĩ nhiên là biện pháp vạn bất đắc dĩ mới dùng.
Hôm nay điều kiện không đủ, cũng chỉ có thể đẩy khí.
Nhưng đẩy khí thế nào đây?
Dưới tình thế cấp bách, Bán Hạ nói với Thất Cân bà bà đang khóc lớn: “Bà bà, cái bệnh này cũng có thể trị , chỉ là phiền toái chút.”
Thất Cân bà bà không ôm chút hy vọng nào, thượng nhân đã nói không chữa được,
Bán Hạ trẻ tuổi nói lời kia cũng chỉ là an ủi mình thôi. Nhưng Dã Hoa
Nhi bên cạnh vẫn không muốn buông tha, khóc lóc nói: “Bán Hạ, ngươi là
một cô nương tài giỏi, ngươi có thể đi tìm nha nha thảo cứu mệnh cha
ngươi, hôm nay ngươi nếu là có biện pháp gì, cũng phải thử một chút, cứu tính mạng Cẩu Đản nhà ta, ta về sau làm trâu làm ngựa cho ngươi!” Nói
xong định quỳ xuống.
Bán Hạ sao có thể để cho nàng quỳ, vội đỡ
nàng, đồng thời giải thích: “Chính là phải đẩy khí vào trong bụng, đả
thông ruột, nhưng ta nhất thời cũng không biết nên dùng cái để đẩy khí
vào bên trong.”
Con trai Thất Cân bà bà Lang Đản Nhi lớn tiếng
nói: “Đẩy khí, cái này có thể dùng bàng quang cùng ruột a!” ( chú thích
của tg: bàng quang, bàng quang chỉ là cách gọi)
Dã Hoa Nhi lau nước mắt gật đầu: “Đúng đúng, nhanh, nhà ai có ruột a! Heo bò dê , đều được!”
Lúc này hàng xóm láng giềng đều đã vây lại nhìn, nghe thế, tất cả rối rít
đi hỏi nhà ai có, rất nhanh mấy cái ruột dê cũng heo bàng quang được đem tới.
Lập tức Bán Hạ chỉ huy, đem một đầu ruột nhét vào hậu môn Cẩu Đản Nhi, đầu còn lại đưa Lang Đản Nhi giữ để thổi hơi .
Cẩu Đản nhi đáng thương vốn đã khó chịu khóc rống không ngừng, bây giờ bị
giày vò như vậy, sao có thể chịu được, tay chân liều mạng quẫy đạp, mấy
phụ nhân trong nhà cơ hồ giữ không được thân hình nhỏ của nó.
Hàng xóm láng giềng nhìn thấy cách làm này, cũng ồn ào nghi ngờ, dù sao tất
cả mọi người cũng đều chưa từng thấy qua, Thất Cân bà bà càng nhìn càng
thêm đau lòng vô cùng, ở bên cạnh kêu to: “Đại tôn tử của ta không sống
được rồi, các ngươi lại còn giày vò nó như thế, tác nghiệt a!”
Nhưng đương sự là Lang Đản nhi cùng Dã Hoa nhi lại kiên trì muốn thử , dù là một tia hi vọng bọn họ cũng muốn thử!
Lang Đản nhi phồng má thổi đến mặt đỏ bừng, cuối cùng buông ruột dê, hô lớn: “Không được ah…, thổi không vào được!”
Dã Hoa Nhi ôm đầu con trai mình khóc nói: “Thổi không vào được, xem ra là thực sự không thông, ngươi lại gắng sức thổi đi!”
Cẩu Đản nhi càng khóc lớn như tê tâm liệt phế, láng giềng bên cạnh nhìn
thấy cũng đều đau lòng muốn rơi lệ, lập tức có nam tử trung niên rối rít tiến lên: “Chúng ta cùng giúp thổi! Nếu thật sự không thông, cũng
không tin ta thổi không thông!”
Vì vậy mọi người tiếp lực, thay phiên nhau thổi hơi, nữ nhân một bên cũng đều tới đây giúp giữ Cẩu Đản nhi.
Cẩu Đản nhi đáng thương khóc đến mất tiếng, khóc gào lên, cuối cùng
tiếng của nó khàn dần, giống như mệt mỏi, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Dã Hoa nhi ôm con trai của mình, vui mừng nói: “Có thể có tác dụng rồi, nó thoạt nhìn cũng không còn khó chịu như trước nữa!”
Nói xong nàng vội ôm Cẩu Đản nhi vỗ nhè nhẹ , chỉ thấy Cẩu Đản nhi vẫn còn
đang thút thít khóc, nhưng cuối cùng cũng không còn dữ dội nữa, chỉ là
mở ta đôi mắt uất ức đẫm lệ thút thit .
Mọi người nơm nớp lo sợ
hồi lâu, đợi đến khi Cẩu Đản nhi bắt đầu bú sữa mẹ, mọi người lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm. Thất Cân bà bà vốn nghĩ rằng tôn tử của mình
khẳng định không giữ được, bây giờ mất mà lại được, tự nhiên cảm thấy
vui mừng không phải nói, Dã Hoa nhi cùng Lang Đản nhi quả thực là thiên
ân vạn tạ với Bán Hạ, chỉ kém quỳ xuống cảm tạ.
Mọi người cũng
đều rối rít khen Bán Hạ, cứu mệnh cha mình, hôm nay lại cứu Cẩu Đản nhi, thật sự là nữ nhân hiền huệ nhất trong Vọng Tộc thôn. Tự nhiên cũng có
người tò mò, Bán Hạ làm sao biết biện pháp thần kỳ như vậy? Không đợi
Bán Hạ nói chuyện, bên cạnh có người thay Bán Hạ trả lời: ngươi xem Bán
Hạ là ai, nàng là người tiến vào cấm địa lấy nha nha thảo đó! Nàng tự
nhiên biết biện pháp chúng ta không biết . . . . .
Bán Hạ nghe
giải thích này, nghĩ thầm đây quả thật là một cách nói hay, mọi chuyện
đều có thể giải thích là: bởi vì nàng là Bán Hạ.
Vậy là Bán Hạ yên tâm, nhưng ai biết, không lâu sau đã có người tới tìm, nói là thượng nhân muốn Bán Hạ đi qua một chuyến.
Bán Hạ đi tới nhà thượng nhân, chỉ thấy trong tiểu viện này khắp nơi đều là thảo dược, căn phòng nhỏ của thượng nhân rất cũ rách nhỏ hẹp, đứng đơn
độc ở đó.
Nàng không khỏi nghĩ đến những lời của người trong
thôn, nói là thượng nhân cả đời này không cưới nữ nhân, không sinh con,
chỉ có một mình, mỗi ngày loay hoay đều là những thứ thảo dược này.
Nàng đi vào phòng nhỏ của thượng nhân thì thấy thượng nhân đang nấu thuốc
một mình, hắn đang cúi người về trước, cả người đều lấm tấm đầy mô hôi
lại không thèm để ý. Nghe tiếng Bán Hạ tiến vào, vội bảo Bán Hạ ngồi
xuống, sau khi quan sát kỹ Bán Hạ, quả nhiên bắt đầu hỏi cách súc ruột
của Bán Hạ làm sao nàng biết.
Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là nói: “Vốn là Vô Mạt nghe ngoại nhân nói, ta cũng không biết, cũng chỉ
là thử một lần thôi, ai biết thật đúng là có tác dụng.”
Thượng
nhân gật đầu một cái, vẫn xem xét kỹ lưỡng Bán Hạ, Bán Hạ không khỏi đỏ
mặt, nàng biết trong lời nói của mình có trăm ngàn chỗ hở, xem ra thượng nhân không tin.
Nhưng ai biết thượng nhân cũng không hỏi nhiều,
chỉ nói là về sau muốn Bán Hạ cách một ngày lại tới một lần. Bán Hạ
trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn y mệnh làm việc. Ai biết lần sau Bán Hạ
đến, thượng nhân lại lấy ra một xấp giấy bằng da dê ghi lại những biện
pháp chữa bệnh cho Bán Hạ nhìn.
Bán Hạ biết được chữ Vọng Tộc ,
nhưng cũng không nhiều, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đọc, gặp chỗ nào không hiểu liền đi tim người hỏi. Lâu ngày, số chữ biết được
càng ngày càng nhiều, dần dần cầm sách thuốc da dê đi so sánh các loại
thảo dược trong sân.
Bán Hạ biết thượng nhân tính bồi dưỡng mình, lại càng nghiêm túc, có lúc cầm cả sách thuốc về nhà học. Ai ngờ hôm đó tiện tay đem sách thuốc đặt ở đầu giường, Vô Mạt thấy được, lại cầm lên xem một chút. Điều này làm cho Bán Hạ kinh ngạc cực kỳ: “Chàng cũng
biết chữ này?”
Vô Mạt gật đầu: “Có biết mấy chữ.”
Bán Hạ lại càng không hiểu: “Ai dạy chàng?”
Vô Mạt cười, thuận miệng nói qua: “Là một người rất tốt, giúp ta rất nhiều, nàng về sau tự nhiên sẽ biết.”
Vốn chuyện Bán Hạ cứu Cẩu Đản nhi đã khiến người trong thôn nhìn phu thê
Bán Hạ càng ngày càng tốt, bây giờ Bán Hạ lại được thượng nhân nhìn
trúng, nhìn như có ý muốn bồi dưỡng nàng làm người nối nghiệp, vì vậy
người trong thôn càng thêm tôn trọng hai người họ. Khi phu thê hai người đi vào trong Vọng Tộc thôn luôn có người nhiệt tình chào hỏi. Mấy lão
nhân khen ngợi họ, trẻ tuổi thì nhìn họ bội phục.
Tất cả những
điều này, lại có mấy người nhìn không vừa mắt, trong đó người không
thích Vô Mạt nhất dĩ nhiên là Mộc Dương. Vốn Mộc Dương muốn lôi kéo Vô
Mạt, nhưng sau đó lại thấy người này làm việc hoàn toàn không để ý đến ý kiến của mình, liền rất không vui, mỗi khi gặp chuyện đều ngáng chân
hắn. Vô Mạt đối với những hành động này của Mộc Dương cũng không để
trong lòng, chỉ cười trừ thôi. Điều này tất cả những người trẻ tuổi
trong thôn đều nhìn thấy, càng thêm bội phục Vô Mạt, đối với Mộc Dương
lại có mấy phần bất mãn.
Sau khi mùa đông qua đi, Vô Mạt đem nhà
lá xây rộng hơn một chút, làm thành một nhà bốn gian, phòng chính là
phòng bếp, bên trái là phòng họ ở, kề bên phải tính về sau để cho đứa bé ở, còn có một gian bên nữa, làm phóng chứa các đồ thường dùng.
Sau khi mùa xuân đến, Tộc trưởng thường xuyên muốn mọi người kết thành từng đội đi vào núi săn thú, mà đội Vô Mạt lại biểu hiện cực kỳ nổi bật. Bán Hạ nghe người ta nói, hắn luôn có thể cảm thấy hơi thở của các loại vật xung quanh, có thể tìm được tung tích của bọn chúng một cách nhanh
nhất, thậm chí hắn có thể trong tình huống trên mặt đất cơ hồ không có
bất cứ dấu vết gì tìm được tung tích con mồi. Hắn còn có khứu giác nhạy
bén giống như dã thú, như có thể biết trước nguy hiểm.
Có một lần bọn họ nghỉ ngơi trong một sơn động, Vô Mạt cảm thấy gì đó, nói mọi
người nên rời đi, khi bọn họ rời đi không bao lâu, sơn động liền sụp đổ. Chuyện này trong thôn đồn đại rất nhiều, thế cho nên Bán Hạ tò mò hỏi,
hỏi vị phu quân của mình: “Đó là thực sao?”
Tại nhà trên cây, Vô
Mạt ôm Bán Hạ trong ngực, duỗi thẳng chân, cười cười nói: “Làm sao có
thể, ta cũng không phải là Thần Tiên.”
Bây giờ nhà trên cây đã
không còn những tấm lông cừu dầy cộm nặng nề, chung quanh đều là cửa sổ. Bán Hạ nằm trên ngực Vô Mạt, trên có thể nhìn trời xanh mây trắng, dưới có thể nhìn hết cả Vọng Tộc thôn, nhìn con gà mái hùng dũng dẫn dắt đại quân gà con ở trong sân tản bộ tìm côn trùng ăn; nhìn xung quanh,
chính là cây xanh hoa dại, còn có thanh âm dể nghe của chim nhỏ. Thoải
mái nhất chính là trong không khí giống như có mùi thơm phảng phất, thật là khiến người ta không muốn đi xuống.
Nghe Vô Mạt nói như vậy,
Bán Hạ lắc lư hai chân nhàn nhã trong không trung, cũng không để ý đá
một cành cây: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói một chút xem nào!”
Vô Mạt khẽ cười một tiếng, hời hợt nói: “Ta cũng chỉ là thấy phía trên
hang núi có tiếng rạn nứt, dựa vào kinh nghiệm cảm giác có vấn đề thôi.”
Bán Hạ nghịch ngợm tiếp tục đá nhánh cây kia, cười nói: “Vậy chàng dạy ta
một chút, ta cũng muốn học.” —— tương lai có nguy hiểm cũng có thể chạy
thoát.
Vô Mạt nhìn Bán Hạ đang nhăn mũi trong ngực, khuôn mặt vốn cương nghị dần nhu hòa lại, cưng chiều vuốt ve tóc nàng: “Nàng không
cần học, có ta ở đây, làm sao có thể để cho nàng đưa thân vào nguy hiểm
chứ.”
Bán Hạ tựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, trong lòng là vô hạn thỏa mãn. Nàng không khỏi nghĩ, trải qua mấy ngày nay, thật ra Vô
Mạt cũng đã thay đổi rất nhiều.
Hắn trước kia, bề ngoài kiên cường, nội tâm lại giống như có một tia yếu ớt cùng tự ti.
Nhưng bây giờ, thiên phú bẩm sinh cùng bản năng sống trong bầy sói kia giúp
hắn rất nhanh nổi bật giữa những nam nhân trong Vọng Tộc; ánh mắt sức
bén của hắn, gặp chuyện suy nghĩ kĩ, xử sự trầm ổn, cũng khiến hắn nhận
được tán thành nhất trí của mọi người.
Hắn giống như lột xác, bắt đầu tự tin khoan dung, rộng lượng hài hòa, thậm chí khi giơ tay nhấc
chân mơ hồ có khí phái của người đứng đầu.
Có lúc, trên người hắn còn tỏa ra dã tính được hun đúc trong núi rừng, thế nhưng chỉ càng
khiến hắn càng thêm đặc biệt hơn, càng có tư vị nam nhân.
Vô Mạt
nhìn Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết đang nghĩ cái gì, không nhịn
được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: “Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng
ngã xuống đó.”
( tràng điệp sáo – bệnh lồng ruột là một loại
tương đối ít thấy trẻ sơ sinh tật bệnh, xử lý chậm rất nguy hiểm,
nghiêm trọng sẽ phải cắt đứt một đoạn ruột. Bình thường phương pháp hay dùng là súc ruột, dùng khí đả thông. Dĩ nhiên cái này cần áp dụng trong bệnh viện bằng dụng cụ chuyên nghiệp, vả lại dụng cụ chuyên nghiệp cũng có thể súc ruột thất bại. Trong văn nói là dùng miệng thổi hơi mọi
người tạm thời cười một tiếng thôi, Tiểu Thuyết Gia nói đùa mà thôi. )