Julie lo lắng nhịp chân trên sàn trong khi chờ nghe câu chào của máy trả lời tự động. Nó vừa gọi đến số điện thoại cuối cùng trong nhóm các căn hộ có tiềm năng và hi vọng sẽ gặp may. Một giọng nữ hoạt bát thông báo: “Xin chào! Bạn vừa gọi cho Sally, (là tôi đây!), Megan, Barb và cô bạn cùng phòng mới nhất, Chelsea! Vui lòng để lại tin nhắn, và nếu chúng tôi không bận vui chơi, chúng tôi sẽ gọi lại!”
Julie hừ một tiếng rồi cúp máy. Không rõ nó có ghen tỵ với cô gái cùng phòng thứ tư kia hay không. Cô nàng Sally này ăn nói rất giống với cái đám bạn bát nháo mà nó đã bỏ lại ở quê nhà. Nhưng mặt khác, cũng hay ho khi được gia nhập một bầy con gái không thích gì hơn ngoài việc gọi pizza, làm tóc cho nhau và bình phẩm các show truyền hình thực tế nhảm nhí.
Julie để lại cho mẹ một tin nhắn lạc quan vờ vịt trong hộp thư thoại, theo đó nó đang có một cơ hội tìm được nhà trọ rất cao, và nhiều khả năng sẽ dọn đến nơi ở mới vào cuối tuần. Chuyện đó cũng có thể xảy ra chứ, tại sao không? Nhưng Julie hiểu rằng nó và mẹ đã quá ngây thơ trước những hệ quả của việc chuyển đến sống tại Boston. Nó rủa thầm trong bụng. Bây giờ nó đang tiến một bước gần hơn đến chỗ gọi điện cho ba để xin tiền. Hôm nay là tối thứ Tư, do đó nó vẫn còn vài ngày để biến lời nói dối của mình thành sự thật. Ngày mai nó sẽ có buổi định hướng, và nó sẽ hỏi bất cứ người nào mình gặp mặt để tìm cho ra một căn hộ.
Julie bật máy tính lên và kiểm tra các trang web tìm nhà mà nó đã đánh dấu. Không có gì mới mẻ. Tuy thế, cho dù những ngày đầu đến Boston có vẻ hơi vất vả, nó cũng không thể phàn nàn được. Ít nhất nó có một chỗ ở tốt, dẫu chỉ là tạm thời. Phòng của Finn khá tiện nghi, và không hiểu sao nó cảm thấy tương đối thoải mái khi ở trong đó. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.
Ngoài ra, nó đã khởi động cho công cuộc học đại học bằng bữa tối với gia đình Watkins còn gì.
Bữa tối lúc này có đồ ăn Ấn Độ nấu sẵn, kết hợp với chủ đề thảo luận về sự đa dạng tôn giáo tại đất nước này, cũng như các cuộc hôn nhân sắp đặt và xì căng đan dùng tiền mua phiếu bầu năm 2008. Julie chẳng có gì nhiều để góp chuyện vì hiểu biết của nó về nền văn hóa và chính trị Ấn Độ là cực kỳ hạn chế, nhưng nó rất thích cuộc thảo luận hào hứng. Cô Erin đập bàn một số lần khi trình bày các luận điểm, chú Roger nghiêng đầu trầm tư và đưa ra những lời bình luận đầy cảm thông với người dân Ấn Độ, còn Matt dẫn ra một số sự kiện lịch sử với ngày tháng chính xác. Dẫu chỉ lắng nghe trong phần lớn bữa tối, Julie vẫn cảm thấy cuộc đối thoại này rất thú vị.
Đây là điều mà nó đã hi vọng sẽ gặp được trên giảng đường đại học: những cuộc đối thoại gợi mở, năng động, đầy ắp thông tin, hoàn toàn đối lập với lớp học buồn tẻ và chủ yếu thuộc lòng ở trường trung học. Mặc dù ở đó không có nhân vật 2D nào.
Còn bây giờ, Celeste đã ngủ với Finn Phẳng đứng bên cạnh đầu giường, cô Erin và chú Roger đã quay lại làm việc, còn Matt thì mất hút trong phòng. Anh đã nộp đơn và được chấp thuận làm trợ lí cho một giáo sư, do đó tối nay anh phải nghiên cứu “Các chiến thuật phân tích hiệu quả cho các vấn đề tối ưu không lồi phi tuyến tính hỗn hợp nguyên.” Chẳng hiểu cái đó nghĩa là gì nữa. Theo Matt thì công việc của anh bao gồm mã hóa và kiểm tra một thuật toán mới, rồi tiến hành các thử nghiệm số học trên sự biểu diễn của thuật toán lung linh xinh xắn đó. Có vẻ Matt rất hào hứng với việc này. Biết đâu anh còn một sở thích bình dị nào đó mà nó chưa biết tới?
Hộp email của Julie cho biết nó đã kết bạn được với cả Matt và Finn. Ồ, anh Finn lại còn bình luận trên dòng trạng thái mà nó đã nhắc tới tên anh. Cập nhật. Hay nhất. Từng đọc. Anh đã viết như thế. Vậy ra anh Finn này cũng có óc hài hước đấy chứ. Cho dù Julie tự hỏi liệu anh có biết nó là ai. Đã có người nào trong gia đình báo cho anh ấy biết nó đến làm khách nhà anh chưa nhỉ? Julie gửi cho anh một tin nhắn cá nhân ngắn:
Em chào anh,
Mặc dù có vẻ như thế, nhưng thật ra em không phải là một đứa ngớ ngẩn chuyên đi kết bạn với người lạ trên Facebook rồi dẫn tên của họ trong các cập nhật trạng thái. Ít ra cũng không theo một tần suất đều đặn. Mẹ em và mẹ anh từng học cùng trường đại học, em đang ở Boston để chuẩn bị theo học tại trường Whitney trong vài ngày tới. Em mướn nhà không được, nên ba mẹ anh đã hào phóng cho em nhảy dù vô chiếm phòng anh trong thời gian tìm nhà. Em không chắc đã có ai kể cho anh nghe về em chưa…
Ở đây có cái bẫy nào mà em cần biết không vậy? Em không muốn Finn Phẳng gặp tai nạn trong trường hợp anh ấy ghé phòng tán chuyện đâu.
Julie
Julie truy cập vào trang cá nhân của Finn. Anh có cả đống album hình trên mạng. Nó duyệt xem qua một loạt những tấm hình long lanh của anh chàng: tạo dáng phía trước một rặng núi, ướt sũng khi lội qua một dòng sông, lấp ló giữa một đám cành lá rừng nhiệt đới, đóng hộp trong bộ đồ trượt tuyết giữa mù sương, và chèo xuồng trên một mặt hồ nguyên sơ. Bên cạnh đó còn có những tấm hình lưu lại công việc thiện nguyện của anh, chẳng hạn như bốc dỡ các thùng thực phẩm phía sau một chiếc xe tải tả tơi, quây quần với một nhóm trẻ con trong một lớp học đơn sơ, và vắt vẻo trên chiếc thang để đóng xà gỗ cho một căn nhà đang xây. Tấm hình mà Julie thích nhất là một anh chàng Finn rám nắng trồi lên từ mặt biển, tay cầm ván lướt sóng và trên người chỉ mặc độc chiếc quần bơi. Sao mà không thích được kia chứ. Finn đúng là nóng bỏng, anh có thể khiến bất cứ ai cũng phải thèm nhỏ dãi. Cơ bắp, thon gọn, mái tóc hoàn hảo, nụ cười mê hoặc…
Hộp email của Julie kêu beng một tiếng. Nó vừa nhận được tin nhắn của Finn.
Chào em, Julie,
Thực tình mà nói, anh hơi thất vọng vì em không phải là một người xem trộm. Anh đã làm mọi thứ có thể để dụ một cô nàng, và anh cứ tưởng rốt cuộc mình đã thành công. Thôi thì đành tiếp tục cố gắng vậy. Hi vọng đám ma xó bên dưới giường của anh không làm em mất ngủ. Bọn chúng có vẻ rất thích những buổi tiệc thâu đêm và nhạc sàn lớn hết cỡ. Nếu chúng gây rắc rối với em, anh nghĩ em nên hát những bài thuộc giai đoạn 2000-2006. Bọn chúng không thích nhạc của mấy năm đó do cuộc khủng hoảng kinh tế quái vật và tất cả đều phải cắt giảm biên chế. Em hãy thử vài bài của Green Day (đám quái vật không thích ứng tốt với những bài pop rock anthem đâu). Nhạc của John Mayer từng phát huy hiệu quả, nhưng sau khi anh ta hát mấy bài vớ vẩn thì lũ ma xó đã lờn thuốc rồi. Nếu thất bại với tất cả mọi cách thì trong tủ đồ của anh có một cây gậy bóng chày. Em cứ việc dùng, đừng ngại.
Vậy là Finn Phẳng không làm em sợ à? Vãi thật. Nhưng em nên để mắt đến cậu ta. Thỉnh thoảng cậu ta vẫn lén lấy xe phóng đi chơi mà không chịu đổ xăng đấy.
Finn
Julie bật cười và hồi âm.
Anh Finn,
Cám ơn anh về những lời cảnh báo. Em đã linh cảm FP là một người tinh ranh mà. Anh ta có cái vẻ đó. Chắc tại vì anh ta không chịu nhìn vào mắt người khác.
Em rất thích các mánh khóe của anh. Ma xó ở Ohio chỉ chịu thua khi em tua lại series truyền hình “According to Jim”, nhưng em chưa bao giờ đủ sức để buộc mình làm chuyện đó.
Julie
Nó quay về trang chủ Facebook. Cả Matt lẫn Finn đều có cập nhật mới. Ôi trời. Hai anh em thật là độc chiêu!
Matthew Watkins Thích Facebook hơn nói chuyện bên ngoài, vì không phải đợi cho người ta nói xong rồi mới được nói điều gì đó ngớ ngẩn không liên quan.
Finn Chúa Tể Người ta thường nói khi bị ai đó nhắc tới bạn sẽ ngứa mũi. Liệu có đúng không nhỉ? Nếu ngứa ở chỗ khác thì sao?
Julie cũng đâu có vừa. Nó hưởng ứng liền.
Julie Seagle Có một chữ trong dòng status chả liên quan tẹo nào.
Nó kiểm tra tài khoản Gmail của mình. Cuối cùng ba nó đã hồi âm.
Chào con, Julie,
Con nghĩ sao nếu đi một chuyến tới California trong dịp nghỉ đông năm nay? Ba tuần dạo quanh các bờ biển. Gửi cho thư ký của ba lịch nghỉ của con, rồi ba con mình sẽ đón Giáng sinh cùng nhau. Mẹ con nói là không sao, nên ba hi vọng con sẽ đồng ý.
Ba
Julie đọc lại email một lần nữa. Đây sẽ là quãng thời gian dài hơn tổng thời gian nó đã trải qua cùng ba mình kể từ lúc nhỏ. Nhưng còn mẹ nó thì sao? Mẹ sẽ buồn vì không có Julie ở nhà trong dịp lễ, mặc dù mẹ đã trao đổi với ba nó và đồng ý. Tất nhiên mẹ Julie hiểu đây là một cơ hội không nên bỏ qua. Mẹ nó là như thế mà. Julie viết hồi âm cho ba.
Con chào ba! Rất mừng khi được nghe tin của ba! Kỳ nghỉ nghe có vẻ rất hay đấy ạ! Con rất muốn được gặp ba. Ba gọi điện trao đổi thêm với con nha. Con yêu ba. Julie
Nó gửi cho ba số điện thoại của mình phòng trường hợp ông làm thất lạc, cùng với số điện thoại cố định của nhà cô chú Watkins.
Julie đóng máy lại và chọn đồ để mặc ngày mai. Buổi định hướng bắt đầu với tiệc cà phê và bánh mì vòng lúc tám giờ rưỡi, kéo dài cho đến hai giờ mười lăm. Nó nhét vào chiếc ví to đùng một cuốn sổ, cây bút, sơ đồ trường học và những chỉ dẫn của Matt. Khi nó nhét tất cả vào túi, một mảnh giấy bỗng rơi ra. Julie nhặt lên đọc và bật cười. Matt đã nhét một sơ đồ cac tuyến tàu điện ngầm vào đống giấy tờ của Julie, đồng thời vẽ hình đầu lâu xương chéo bên cạnh các trạm dừng có thang cuốn. Bên cạnh phần chú thích của bản sơ đồ, anh chàng đã thêm một dòng miêu tả cho ký hiệu của mình: Hiểm họa rình rập, đặc biệt cảnh giác. Julie mỉm cười. Nó không có cơ sở nào để chất vất Finn Phẳng khi mà bản thân nó còn không leo nổi thang cuốn. Nhưng tất nhiên nó thà bất tỉnh giữa chỗ đông người còn hơn chạy quanh với một cái hình cắt 2D.
Julie tắt đèn và chui vào giường, kéo chăn lên đắp, rồi dễ dàng ngủ thiếp đi. Trong vài giờ đồng hồ.
Âm thanh của chuyến tàu lúc hai giờ mười lăm thường làm nó choàng dậy hồi ở Ohio. Dù ở tận đầu kia của thành phố, nó vẫn có thể nghe thấy hồi còi rúc lên và tiếng xình xịch khi đoàn tàu vào ga. Sau khi giờ tàu chạy được thay đổi, Julie mất mấy tháng để có thể quen với tiếng động và ngủ thẳng giấc. Nó vẫn còn nhớ thời điểm bắt đầu bị mất ngủ trùng với lúc ba nó dọn ra khỏi nhà. Giờ đây sự thiếu vắng âm thanh của đoàn tàu lại là thứ khiến nó tỉnh giấc.
Julie bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường và lôi một cuốn sách từ trên kệ xuống. Thường thì nó có thể đọc cho tới khi không thể mở mắt nổi và ngủ thiếp đi. Nhưng đêm nay nó tỉnh như sáo mà không tài nào tập trung được. Chuyện này không liên quan nhiều đến sự căng thẳng do nhập học đại học, mà chủ yếu do háo hức với sự khởi đầu. Nó bỏ cuốn sách xuống và cầm tấm hình đặt cạnh chiếc đèn lên. Nó mỉm cười khi liên tưởng đến hình ảnh Finn cõng Celeste chạy trong sân sau. Cô bé đưa tay bịt mắt anh mình và ngửa đầu ra sau hét lên thích thú. Julie đoán Celeste lúc đó chừng năm tuổi, và cũng xinh xắn y như bây giờ.
Julie tắt đèn và mất ba mươi phút nằm trằn trọc. Nó phải ngừng suy nghĩ để cố ngủ, nhưng có quá nhiều thứ chộn rộn trong đầu nó: trường đại học, nhà trọ, cô bé Celeste lạ lùng với tấm hình của ông anh, những chiếc áo thun đúng chất mọt sách của Matt, sự cố của nó trên thang cuốn, mấy con tôm của chú Roger và quan điểm của cô Erin về mọi thứ…
Nó trùm một chiếc gối qua đầu và cố gắng hình dung ra những khung cảnh yên bình. Rồi nó cố gắng khiến mình chán chường bằng cách nghĩ tới những thứ như sữa chua và cấu trúc của bàn đạp côn. Vẫn không ăn thua. Chắc là do lũ ma xó dưới giường. Julie nằm ngửa ra, tự hỏi phải làm trống đầu óc bằng cách nào. Nó nảy ra một ý. Thật ngớ ngẩn, nhưng nó đang tuyệt vọng.
Nó bắt đầu hát khe khẽ. Trời ạ, nó khờ thiệt đó. Ít ra thì nhạc của Green Day là ý tưởng ngốc nghếch của Finn, chứ đâu phải của nó. Julie luồn tay vào trong tóc và hít một hơi thật sâu. Ai có thể ngủ nổi khi nghe nhạc của Green Day kia chứ? Julie ậm ừ một hồi rồi tiếp tục hát.
Chỉ mất đúng một câu là Julie đã dẹp yên được đám ma xó dưới giường. Trong khi chìm vào giấc ngủ, nó biết mình phải cảm ơn Finn.