Minh Vương Sủng Phi

Chương 38: Tràn ngập không khí phấn khởi



Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nhìn người phía trước, không để người đó vào trong mắt, Nhã phi bị mọi người nhìn chằm chằm.

Vừa định mở miệng, thái hậu uy nghiêm tức giận nói: “Làm càn, Minh vương phi, ngươi đem nơi này trở thành cái gì, Minh vương phủ sao?”

Dạ Thương Minh ánh mắt nhíu lại: “thái hậu muốn cho nơi này biến thành Minh vương phủ sao?” thành thật uy hiếp, đại nghịch bất đạo.

Thượng Quan Thương Vân thở dài, thầm nghĩ: quả nhiên là có vương phi đã quên huynh đệ.

Thái hậu chấn động, bị Dạ Thương Minh trong mắt sắc bén trấn trụ, khí thế nhất thời trầm xuống, nhưng cảm thấy mất mặt mũi, nên giọng điệu yếu đi nửa phần: “Mặc kệ như thế nào, Nhã phi cũng là vì ai gia chúc thọ, lại bị người ta nói thành như vậy, nếu Nhã phi muốn Minh vương phi múa một chút, tin tưởng Minh vương phi sẽ không keo kiệt như thế, kỳ thật ai gia cũng muốn nhìn một chút , mặc kệ như thế nào, ai gia đều thực thích Minh vương phi tự mình đưa thọ lễ, tin tưởng Minh vương phi sẽ không cự tuyệt đi.”

Không có gì lý do cự tuyệt, thái hậu đã nói như vậy, nếu cự tuyệt là kháng chỉ, tuy rằng Nhan Nhiễm Tịch không sợ, Dạ Thương Minh cũng không sợ, nhưng có một số việc Nhan Nhiễm Tịch chính là để người khác nói, mà Dạ Thương Minh vẫn muốn cho Thượng Quan Thương Vân mặt mũi, nếu vương phi không muốn thì Thượng Quan Thương Vân cũng không thể làm gì.

Nhan Nhiễm Tịch chậm rãi đứng lên, trên mặt tươi cười sáng lạn, đối với Thượng Quan Thương Vân phía trên thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, mọi người đều nói như vậy nếu ta không đồng ý thì thật là không nể mặt mọi người.” Quả nhiên cùng Minh vương rất xứng đôi, vừa lòng nhìn mọi người trợn mắt há hốc mồm, tiếp tục nói: “Cho nên bổn vương phi nguyện ý chúc thọ thái hậu, nhưng ta hy vọng hoàng thượng có thể đáp ứng ứng một yêu cầu của ta.”

“Minh vương phi muốn trẫm đáp ứng cái gì?” Thượng Quan Thương Vân đạm mạc cười hỏi, tận lực không phá hủy hình tượng của chính mình.

Mà Dạ Thương Minh trong mắt mang theo ý cười nhìn vương phi của mình, trong lòng một mảnh tự hào, vương phi như vậy hắn có thể tìm ở đâu?

Tươi cười sáng lạn, Thượng Quan Thương Vân đột nhiên có một loại cảm giác bị tính kế: “Bổn vương phi hy vọng sau khi bổn vương phi hiến vũ, làm cho không khí ở đây tràn ngập vui vẻ, hoàng thượng sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, hoàng thượng yên tâm ta sẽ không làm gì cướp đoạt hoàng quyền, đưa ra yêu cầu vô lý.”

Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch, Thượng Quan Thương Vân cẩn thận nghĩ, cũng không phải là đại sự gì, cho nên hắn đáp ứng.

Nhan Nhiễm Tịch, đi lên đài, đối với Nhã phi nói: “Nhã phi nương nương không cần đi xuống, một hồi bổn vương phi biểu diễn xong, còn muốn tặng cho thái hậu lễ vật, tin rằng thái hậu chưa gặp qua, còn cần Nhã phi nương nương hỗ trợ.”

Nhã phi nhìn Nhan Nhiễm Tịch tươi cười có chút bất an, nhìn vào ánh mắt Thượng Quan Thương Vân, chỉ nghe thấy Thượng Quan Thương Vân thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy Nhã phi liền ở lại trên đó đi.”

Nhã phi bất đắc dĩ đứng ở mặt trên, Nhan Nhiễm Tịch đi đến bên đàn tranh trước mặt, thản nhiên ngồi xuống, cử chỉ khinh đạm, đôi môi khẽ mở: “Khói báo động khởi giang sơn bắc vọng

Long khởi cuốn mã dài tê kiếm khí Như Sương

Tâm giống như Hoàng Hà thủy mờ mịt

Hai mươi năm tung hoành gian ai có thể chống đỡ

Hận muốn điên trường đao sở hướng

Bao nhiêu tay chân trung hồn mai cốt nó hương

Gì tích trăm tử báo gia quốc

Nhẫn than tiếc càng không nói gì huyết lệ mãn vành mắt

Vó ngựa nam đi nhân bắc vọng

Nhân bắc vọng thảo thanh hoàng trần bay lên

Ta nguyện gìn giữ đất đai phục khai cương

Đường đường Nam Lân muốn cho tứ phương

Đến hạ ~ ”

(xin lỗi đoạn này ta không biết dịch)

Đem Trung Quốc đổi thành Nam Lân, khí thế rộng rãi mãnh liệt, mọi người giống nhau đều thấy được mấy vạn quân đội ý chí chiến đấu sục sôi, chỉ đợi lệnh, ra sức giết địch, khơi dậy ý chí của mọi người, tràn đầy nhiệt huyết, cõi lòng đầy sự tin tưởng, nhiệt huyết sục sôi, một khúc xong, có thể nói thiên cổ có một không hai, Nhan Nhiễm Tịch dừng lại, thân hình tiêu sái, ai dám tranh phong.

Dưới đài Dạ Thương Minh con ngươi nhìn không rõ, nguyên lai hắn thật may mắn có được nữ tử như vậy, thiên cổ kỳ nữ.

Vỗ tay thật lâu không ngừng, Nhan Nhiễm Tịch thật lâu bất động, vẫn như cũ cười nhạt.

Rốt cục vỗ tay kết thúc, nhìn thái hậu sắc mặt xanh mét, cùng Nhã phi khuôn mặt tái nhợt, đây cũng là kết quả sự báo thù của nàng.

Thản nhiên cười khẽ: “Hoàng Thượng, đây là thọ lễ ta cho thái hậu, chúc thái hậu tuổi già an khang.”

“Hảo, mang lên đi.” Thượng Quan Thương Vân rất là chờ mong, Nhan Nhiễm Tịch làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa .

Dưới đài Dạ Thương Minh cũng là thực chờ mong, bởi vì hắn biết Nhan Nhiễm Tịch lúc đến đây đều không mang theo cái gì, nàng sẽ lấy cái gì làm lễ vật?

Nhan Nhiễm Tịch cười đối với Nhã phi sắc mặt tái nhợt vẫy tay: “Nhã phi nương nương phiền toái ngươi lại đây hỗ trợ ta một chút

Nhã phi nghi hoặc đi qua, Nhan Nhiễm Tịch cười, phong khinh vân đạm: “Thái Hậu nhìn rõ chứ , lễ vật của bổn vương phi là mãn —— đường —— hồng.”

Gằn từng tiếng một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.