Sư phụ bị ngăn cản đường đi thì nheo mắt lại, trầm giọng chất vấn: “Thân là một thuật giả, tại sao ông muốn giết hại người vô tội?”
Đại sư Cố dùng ánh mắt cười nhạo nhìn sư phụ, giống như ông hỏi vấn đề ngu xuẩn làm ông ta không thể chịu nổi, “Tại sao ư? ! Ông không cảm thấy vấn đề này buồn cười à? Không phải từng thuật giả đều khát cầu có một ngày mình có thể Trường Sinh Bất Lão ư? Hôm nay tôi có cơ hội này, tại sao tôi phải buông tha?”
“Ông Trường Sinh Bất Lão là dùng sinh mạng của người vô tội xây đắp nên, đối với những người vô duyên vô cớ mất đi sinh mạng, chẳng lẽ không cảm thấy có điều áy náy sao?” Lúc đang nói chuyện, đôi tay sư phụ đặt ở sau lưng nhanh chóng khắc họa pháp trận nhỏ cỡ lòng bàn tay ở giữa không trung.
Đại sư Cố liếc nhìn Sở Du nằm ở trung tâm pháp trận vẫn lâm vào hôn mê, lại quay đầu lại nhìn sư phụ, “Tính cách trách trời thương dân, cuối cùng sẽ chỉ làm ông lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.”
“Cái gì. . . . . .” Trong lòng sư phụ chấn động.
“Thạch Liên, dừng lại!” Đại sư Cố đột nhiên mở miệng, mãng xà vẫn đuổi tận cùng không buông người đàn ông nghe vậy, nhất thời ngừng lại. Con ngươi to như nắm tay chuyển động ở trong hốc mắt, nghi ngờ nhìn chủ nhân của mình, tựa như đang hỏi tại sao ông ta ra lệnh mình dừng lại, nó còn chưa có ăn được thức ăn của mình đâu.
“Mạc Lâm, cậu muốn chết chứ?” Ông ta nhìn người đàn ông, hỏi.
Người đàn ông bị mãng xà truy đuổi tầm vài vòng thì thở gấp gáp, chưa tỉnh hồn ngẩng đầu lên, “Ông…ông muốn làm gì?”
Đại sư Cố chỉ vào sư phụ, mím môi cười một tiếng: “Giết ông ta! Tôi sẽ thả cậu. Như thế nào?”
Sư phụ nhanh chóng liếc nhìn Đại sư Cố, thầm nghĩ lòng dạ người này quả thật ác độc.
Đồng thời lúc này ông lặng lẽ đưa pháp trận đã vẽ xong sau lưng chuyển dời đến bên người mình, lòng bàn tay lật pháp trận phía trên xuống dưới.
“Tôi sẽ không tin tưởng ông.” Người đàn ông lau mồ hôi, anh ta không ngốc, nếu giết lão già duy nhất có thể cùng anh ta chống lại ông ta, đến lúc đó một khi ông ta trở mặt với anh ta, cũng giết chết anh ta, vậy chẳng phải anh ta mất nhiều hơn được? Còn không bằng để cho hai bọn họ tranh đấu với nhau, mình ngư ông đắc lợi thì tốt hơn.
“Vậy thì tốt, tôi giải quyết cậu trước.” Đại sư Cố cũng không tức vì anh ta cự tuyệt, trực tiếp ra lệnh cho Thạch Liên: “Cậu ta là của mày, xơi tái hắn đi!”
Ánh mắt Thạch Liên sáng lên, nhanh chóng hoạt động thân thể của mình, bò về phía người đàn ông, chuẩn bị một hớp nuốt anh ta xuống bụng, lấy thịt người an ủi tư vị nó nhiều năm mới nếm.
Vào lúc Thạch Liên sắp tới trước mặt người đàn ông, sư phụ đẩy một tay, dùng tốc độ cực nhanh đẩy pháp trận bên người về phía Thạch Liên. Thạch Liên hoàn toàn không có nghĩ đến vào lúc mình đang ăn cơm lại bị công kích, “Ầm!” Bụng của nó dâng lên khói đen nồng nặc, nó tức giận trợn to hai mắt, sau khi từ biệt đầu rắn khổng lồ, ngắm nhìn bụng bị đả thương của mình.
“Tê tê ——”, nó cực kỳ tức giận, mặc dù vết thương như vậy không tạo thành tổn thương gì đối với nó, nhưng nó ghét nhất là có người quấy rầy nó khi nó ăn cơm. Nó quyết định nuốt lão già đáng chết trước mắt này trước, sau đó sẽ cắn nát người đàn ông chạy trốn thật mau thành hai nửa, một nửa giữ lại ngày sau ăn, một nửa ăn luôn sau đó.
“Thạch Liên!” Đại sư Cố thấy Thạch Liên mất lý trí bắt đầu công kích về phía sư phụ, ông ta nhíu hai hàng lông mày lại, ý muốn quát bảo Thạch Liên ngu xuẩn ngưng lại tiến công.
“Phanh ——”, thân thể Thạch Liên bị chặt thương, bị sư
phụ làm cho ngã xuống trên cột đá khổng lồ, bởi vì Thạch Liên ngã xuống đất, toàn bộ tầng hầm cũng chấn động không dứt.
“Ông lại dám đả thương nó?!” Đại sư Cố nheo mắt lại nguy hiểm, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chẳng biết lúc nào trong tay hiện ra một thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh, bổ tới chỗ sư phụ.
Sư phụ xoay người, tránh được công kích của Đại sư Cố.
“Ông làm như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị trời phạt.” Sư phụ giơ tay áo lên, lòng bàn tay chợt hiện một thanh màu vàng nhạt, sau đó triền đấu với Đại sư Cố. Hai tia sáng mũi nhọn nhất thời chợt ẩn chợt hiện ở phòng dưới đất ảm đạm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh vũ khí va chạm.
Người đàn ông thấy thế, len lén liếc mắt nhìn Lương Ý nằm ở trên bàn đá, nhẹ chân nhẹ tay đi tới chỗ bàn đá.
Đợi đầu ngón tay mới vừa chạm vào bả vai Lương Ý, “Tê tê ___”, Thạch Liên nằm trên mặt đất thoi thóp một hơi đột nhiên nhanh chóng bò qua từ một bên trên vách tường, một đầu cắn về phía người đàn ông, ngăn cản ý định muốn đưa Lương Ý đi của người đàn ông. Miệng nó không nhỏ nếu không có bị thương, nhất định có thể cắn đứt đầu người đàn ông, vì bụng của nó bị thương, hành động hơi chậm lại, cái miệng rơi vào khoảng không. Người đàn ông ôm Lương Ý dễ dàng tránh được cái miệng to của nó, trốn dưới bàn đá.
“Tê tê ___________”
Thạch Liên chịu đựng cảm giác bụng bị bỏng càng thêm mãnh liệt, từ từ leo lên trên bàn đá, chuẩn bị thừa dịp bất ngờ, cúi đầu cắn người đàn ông một miếng nuốt sạch.
Người đàn ông đã sớm có chuẩn bị, móc ra một thanh dao gọt trái cây nhỏ được anh ta kẹp trong giày, nắm chặt, chuẩn bị chờ đợi thời cơ.
Đầu Thạch Liên từ từ hạ xuống, tay người đàn ông nắm dao gọt trái cây không ngừng run rẩy, Thạch Liên lặng lẽ há mồm ra, “Tí tách ______”
Nước bọt nhỏ xuống cổ áo người đàn ông, ngay tại lúc này!
Người đàn ông nắm dao gọt trái cây không chậm trễ chút nào đâm lên, “Rống ___”
Cằm Thạch Liên bị đâm ra một lỗ máu, máu tươi nhanh chóng chảy xuống, té ở trên bàn đá không ngừng lăn lộn, bàn đá to như vậy bởi vì nó lăn lộn mà không ngừng rung lên. Mắt của nó khẽ mở khẽ khép, ngưng mắt nhìn người đàn ông, trong mắt mang theo ý thù địch.Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, để Lương Ý xuống, cầm dao gọt trái cây hung hăng đâm xuống trán của nó lần nữa.
“Rống ______”
Tiếng hô chấn động vô cùng thê lương, dọa người không thôi, Thạch Liên giãy giụa càng thêm kịch liệt, máu tươi nhất thời tràn qua bàn đá, nhỏ “Tí tách” dưới đất, chẳng mấy chốc, dưới bàn đá cũng đầy máu tươi tanh hôi mà chói mắt.
Người đàn ông nhìn qua tất cả trước mắt, cười phá lên “haha”, trên nét mặt mang theo hưng phấn cuồng nhiệt. Anh ta lại giơ dao gọt trái cây lên, hung hăng đâm về đầu Thạch Liên.
‘Keng!” Dao gọt trái cây bị thứ không biết tên làm cho văng ra, anh ta kinh ngạc nhìn dao gọt trái cây dính đầy máu tươi trên đất, không dám có động tác. Mà phía trước phát tán ra sát khí mãnh liệt làm hô hấp của anh ta cứng lại, ngay cả nhịp tâm đập hình như cũng thả chậm.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua Thạch Liên té ở trên bàn đá giống như đã mất đi hô hấp, cứng đờ nhìn Đại sư Cố đứng nghiêm ở trước mặt mình, ghê sợ giống như ác quỷ địa ngục.
“Chạy mau!” Sư phụ chống chân đứng lên từ trên mặt đất, đè lại vai trái đầm đìa máu tươi, lớn tiếng cảnh báo anh ta.
Người đàn ông dừng lại, bước chân định rời đi, vậy mà kiếm của Đại sư Cố nhanh hơn anh ta, ánh lạnh lóe rồi mất, kiếm bén nhọn hung hăng bổ về phía lồng ngực của anh ta.
Vào thời điểm đại sư Cố vung kiếm làm bốn phía trở nên yên tĩnh vô cùng, anh ta hình như rõ ràng nghe được da thịt mình, âm thanh máu tươi chảy ra khỏi ngực. Tiếp theo là đau đớn kịch liệt chiếm cứ tất cả suy nghĩ của anh ta. Anh ta vô lực té xuống đất, tròng mắt mở ra thật to, trơ mắt nhìn bộ ngực của mình chảy ra máu tươi, giống như dòng suối nhỏ quanh co, theo thang đá tràn ra.
“Cậu làm nó bị thương nặng như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cậu. Tôi muốn cắt thịt cậu thành từng mảnh, dùng để làm đồ ăn vặt cho nó.” Âm điệu lạnh lẽo giống như đến từ nơi cực hàn, làm lòng người phát lạnh, giống như trong nháy mắt có thể đóng băng người ghê tởm ở chung một chỗ, không cách nào phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết lại tới.
“Thạch Liên!” Sắc mặt Đại sư Cố âm trầm đi lên trước bàn đá, kiểm tra thương thế của Thạch Liên.
Con ngươi Thạch Liên từ từ quay một vòng ở trong hốc mắt, tiêu cự tan rã dần dần thu lại, từ từ nhìn về phía chủ nhân của mình, miệng khẽ mở khẽ đóng, tựa như đang nói với ông ta rằng mình đau đớn.
Đại sư Cố cắn răng, nâng một tờ giấy lên, lá bùa lơ lửng giữa không trung, màu vàng lá bùa bỗng nhiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng phủ trên vết thương của Thạch Liên, tròng mắt tràn ngập vẻ đau xót của Thạch Liên dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng nó từ từ nhắm hai mắt lại.
Hồi lâu, Đại sư Cố lại móc ra một bình sứ nhỏ, rắc trên vết thương của Thạch Liên. Đợi sau khi hoàn thành tất cả, ông ta nắm kiếm, chậm rãi đi về phía người đàn ông…
….
Bên ngoài cổng lớn nhà họ Sở.
“Hú hụ _____ hú hụ _______”, tiếng xe cảnh sát thổi còi vang lên ở ban đêm yên tĩnh, nó nhanh chóng chạy về phía đại trạch nhà họ Sở, ước chừng 7, 8 phút sau, mười mấy cảnh sát huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt từ trên xe đi xuống.
Đội trưởng đội cảnh sát đứng mũi chịu sào đi lên trước, cẩn thận nhấn chuông cửa, một cái tay khác nắm chặt súng lục, chuẩn bị tình huống đặc biệt xảy ra.
Chuông cửa vang lên thật nhiều lần, vẫn không có người nào đáp lại, đội trưởng quay đầu lại, gật đầu một cái với cảnh viên sau lưng.
Cảnh sát sau lưng vội vàng đi tới phía sau xe, lấy ra một cái loa màu trắng, đi tới trước cổng, phóng to âm lượng nói: “Người ở bên trong nghe đây, bây giờ chúng tôi hoài nghi chỗ các người có phần tử phạm tội. Vì an toàn, xin mau mở cửa!”
Không có ai đáp lại, chung quanh vẫn yên tĩnh, “Đội trưởng, chẳng lẽ người ở bên trong đã bị giết hoặc là bị khống chế?” Một người đội viên trong đó hoài nghi nói.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng nhíu nhíu chân mày, “Tiếp tục kêu. Nếu không ai đáp lại, vậy chúng ta cứ thế xông vào!”
“Vâng”, cảnh sát cầm trong tay cái loa thận trọng gật đầu một cái, mở to âm lượng lặp lại một lần nữa về phía cổng chính.
Vậy mà, bốn phía vẫn yên tĩnh, không có bất kỳ ai đáp lại.
“Lui về phía sau!” Đội trưởng phất tay, ý bảo cảnh viên lui về phía sau.
Đợi tất cả cảnh viên lui về phía sau, anh ta nhanh chóng móc súng lục ra, hướng về phía khóa cổng bắn một phát.
“Bùm!” Khóa cửa tản ra khói mù, bay lượn ở trong không khí.
“Tốt rồi. Đi thôi!”
Khi đội trưởng đưa tay đẩy cổng, giống như bị vài chục vạn sóng điện trong nháy mắt xâm nhập thân thể của anh ta, anh ta lập tức bị bắn ra xa tới 4 -5m, cả người tản ra mùi khét hôn mê trên mặt đất.
“Đội trưởng!” Cảnh viên còn lại thấy thế, vội vàng đi lên phía trước thăm hỏi.
“Thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một tên cảnh viên trong đó hỏi.
Một gã cảnh viên khác hốt hoảng liếc nhìn cổng sắt, lắc đầu nói: “Không biết, đột nhiên bị… Như vậy…”