[*]: viên thuốc
“Là Đoan quận vương bọn họ!” Diêu Mật cau mày, đêm hè ngắn ngủi, lại để cho những người này ở lại, e rằng việc sẽ không thành. Phải tìm cách giải quyết bọn họ mới được.
Sử Tú Nhi cúi vẻ mặt nghẹn chết của mình xuống thì thầm bên tai Diêu Mật: “Tiểu Mật, muội thổi ngất Đoan quận vương đi, chúng ta không có nhiều thời gian!”
Phạm Tinh cũng gật đầu ra hiệu cho Diêu Mật, Diêu tỷ tỷ, mau thổi ngất người ngoài cửa sổ thôi! Nàng đưa tay ra dấu, trong lòng căng thẳng, muốn rót nước để uống, lại thấy trên bàn đặt ba chén canh giải rượu, dùng tay sờ một chén, canh đã nguội, liền bưng chén đó lên uống hơn phân nửa, thoáng chốc nàng cau mày, canh giải rượu này sao có vị kì lạ vậy nhỉ?
Diêu Mật ổn định tinh thần, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ra hiệu cho Sử Tú Nhi và Phạm Tinh mau chỉnh trang rồi cùng nàng đi ra ngoài.
Đoan quận vương ngọc thụ lâm phong, từ mười tuổi đã được nữ nhân vây quanh ái mộ, lần này tự mình ra tay theo đuổi con gái, cũng có chút hưng phấn, hắn tin chắc rằng mọi chuyện nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. Bởi vậy, hắn nói vậy bên song cửa sổ, nhưng lại yên tâm ngồi chờ, không tin nữ nhân kia không chạy ra nhào vào lòng hắn.
Hắn chờ như vậy một lúc, quả nhiên nghe thấy ở bên kia tiếng cửa mở “Cạch” vang lên, tiếp theo nhìn thấy Diêu Mật dưới ánh sao thướt tha đi tới, dung mạo mê người, phong tình vô hạn.
Đoan quận vương ngại cảnh Cố Đông Du và La Hãn té xỉu dưới cửa sổ, nên qua bên kia nghênh đón giai nhân, hắn tiến lên phía trước, cười tao nhã, nói: “Diêu tiểu thư đã tới! Những nơi khác trong phủ tướng quân xin thôi, nhưng khu vườn lại được xây dựng rộng lớn, mát mẻ. Chúng ta đến vườn tản bộ chút nhé!” Muốn bắt được tim mỹ nhân, phải lấy tình động người mới thú vị.
Nhìn dưới ánh sao, lông mi Đoan quận vương dài như liễu, mắt sáng như sao, so với nhìn vào ban ngày anh tuấn hơn nhiều. Móng tay Diêu Mật bấu vào lòng bàn tay, quyết định không nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, thoáng cái nàng dừng bước lại, đợi Đoan quận vương đến gần, mình cũng tiến lên hai bước, cùng Đoan quận vương nghe thấy hô hấp của lẫn nhau, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Quận vương!” Nói xong hít một hơi thật sâu, rồi thở ra từ mũi, thấy được Đoan quận vương tràn đầy tình ý lên tiếng: “Ừ!”, đột nhiên, liền phun một hơi vào mặt hắn, nhìn thấy hắn nhũn người ngã xuống, lập tức tay ngoắc ra phía sau, quát: “Đi mau!”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh từ phía sau lách mình xuất hiện, cúi đầu nhìn Đoan quận vương, thay Diêu Mật thở dài một tiếng: “Đáng tiếc quá đi! Một người tuấn tú đến thế, tướng mạo thân phận cao quý đến thế, lại…” Nói xong liếc Diêu Mật một cái rồi chuồn thật lẹ.
Ba người tới trước cửa thư phòng của Tạ Đằng, thấy bên trong tối đen như mực, dường như không có ai, không khỏi liếc nhìn nhau, sợ rằng sẽ không đủ thời gian, không nói hai lời đã chạy thẳng đến thư phòng của Tạ Thắng. Thư phòng Tạ Thắng cũng không khác gì tối đen như mực.
Diêu Mật sốt ruột, “Không biết hai ca ca đi đâu rồi?”
Sử Tú Nhi cũng nôn nóng nhìn quanh một vòng, hiến một tấm thân thôi mà cũng khó khăn vậy sao?
Diêu Mật không quan tâm tới Tạ Đằng bọn họ đi nơi nào, chỉ kéo lấy Phạm Tinh nói: “Mau, tới phòng tam ca xem sao!”
Phạm Tinh bị Sử Tú Nhi và Diêu Mật lôi xềnh xệch đến nỗi bước đi mà chân không chạm tới đất, trong lòng vừa sợ vừa hồi hộp, ngộ nhỡ Tạ Nam ở trong thư phòng, vậy thì ta là người đầu tiên hiến thân sao? Thật đáng sợ quá đi mất!
Đợi đến khi đến cách thư phòng của Tạ Nam không xa, thấy bên trong lộ ra ánh đèn, Diêu Mật và Sử Tú Nhi lập tức yên lòng. Tối nay bất luận thế nào cũng phải đè ngã được một người, để phủ tướng quân lưu lại một đời sau.
Diêu Mật thấy bàn tay nhỏ bé của Phạm Tinh run run, liền trấn an nói: “Có hai chúng ta ở đây, muội yên tâm!”
Yên tâm cái gì chứ? Phạm Tinh vẫn còn rùng mình, cẳng chân như nhũn ra, không nhúc nhích, mặc cho Sử Tú Nhi và Phạm Diêu Mật kéo lê về phía trước.
Mắt thấy Phạm Tinh như vậy, Diêu Mật và Sử Tú Nhi đành phải đứng lại làm công tác tư tưởng cho nàng.
Sử Tú Nhi: “Tiểu Tinh, nếu muội nhào vào lòng Tạ Nam, sinh con cho hắn, muội sẽ là phu nhân chân chính của phủ tướng quân. Con của muội còn chính là thiếu tướng quân nữa đấy. Ba chúng ta đến già vẫn sát cánh bên nhau mà.”
Diêu Mật: “Tiểu Tinh, muội phải đè ngã Tạ Nam, việc khác đã có chúng ta lo! Sau khi sinh đứa nhỏ, muội cứ yên tâm làm phu nhân. Ta sẽ xử lí mọi lễ vật thăm viếng của phủ tướng quân, các việc vặt vãnh giúp muội, sẽ không để muội chịu vất vả!”
Sử Tú Nhi: “Đúng vậy, Tiểu Mật đối ngoại xã giao. Ta đối nội chưởng quản gia sự, quản nô tì, quản lí mọi chuyện từ phòng bếp đến phòng thêu thật chu đáo, sẽ không khiến muội phải lo âu.”
Hai người đồng thanh: “Hạnh phúc của ba người chúng ta nằm trong tay muội!”
Phạm Tinh được cổ động, nhiệt huyết sôi trào, lá gan cũng to lên, thấp giọng hỏi: “Ta đẩy ngã thôi, còn tất cả chuyện phía sau đều do các tỷ xử lý?”
Diêu Mật và Sử Tú Nhi vội vàng gật đầu, chỉ cần đẩy ngã một cái, sinh hạ em bé, thì cái gì cũng được giải quết xong xuôi hết.
Tạ Nam ngồi trong thư phòng lật sách, sắp xuất chinh, bọn họ theo lệ cũ không ngủ trong phòng ngủ, mà ngủ trong thư phòng, cũng là để cho đầu óc tỉnh táo. Đến khi đặt sách xuống bàn, lại nghe ngoài phòng có âm thanh, tưởng là nô tài đến dọn ấm trà, đành miễn cưỡng mở miệng: “Sáng mai rồi tới dọn!”
Phạm Tinh được Sử Tú Nhi đẩy tới trước cửa thư phòng, lại nghe được giọng nói của Tạ Nam thì mặt mày đỏ ửng, thoáng chốc liền cảm thấy thẹn thùng, cả người nóng rang, muốn đẩy cửa lại không dám, chỉ lí nhí nói: “Tam ca, là ta!”
Là tiểu đầu bếp! Tạ Nam ngẩn ra, tức khắc đã nghĩ tới lời của Cao thị vệ, không khỏi xấu hổ, nàng, nàng chẳng lẽ đến đây hiến thân?
Sử Tú Nhi thấy Phạm Tinh chần chừ, lập tức nhét một viên thuốc vào tay của nàng, nhanh chóng rỉ tai nàng: “Đây là của mẹ ta cất rất kĩ, nghe bà nói nó rất hiệu nghiệm. Muội đút tam ca một viên, ca ca sẽ mặc cho muội hiếp đáp!”
“Đút là sao?” Phạm Tinh nổi khùng, có thuốc sao lại không nói sớm một chút, không đưa sớm một chút, không bảo nàng đút sớm một chút, sao lại cà kê đến lúc này mới đưa cho nàng hả?
Sử Tú Nhi cũng gấp, đút viên thuốc này chắc không sao chứ? Thôi cứ đợi xem thế nào…
Diêu Mật nhìn những đốm sao trên trời đoán giờ, cảm thấy không nên để Phạm Tinh chần chừ thêm nữa, nói bên tai nàng: “Muội tìm cách khiến ca ca mở miệng, miệng ca ca vừa mở thì đút thật nhanh. Đút xong là tốt rồi!” Nói xong liền mở cửa thư phòng, đẩy Phạm Tinh vào trong rồi vội vã đóng cửa lại, cầm khăn vặn thành dây thừng, buộc chặt cửa, lúc này mới kéo Sử Tú Nhi ngồi xuống bậc thềm, dỏng tai lên nghe ngóng.
Tạ Nam nghe thấy tiếng mở cửa vừa vàng lên, lập tức đứng dậy, chống người trên thư án, chỉ thấy Phạm Tinh nghiêng mình tiếng vào, sau đó cánh cửa nhanh chóng được đóng lại, hắn không hiểu tại sao, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, thầm nói trong lòng: Thật không có tiền đồ, tim sao lại đập nhanh như vậy chứ? Ra trận giết địch, sinh tử tồn vong cũng chưa từng khẩn trương như thế này.
Phạm Tinh nhìn ánh mắt của Tạ Nam, tim đập loạn như nổi trống, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhất thời cảm thấy lòng bàn chân bắt đầu khô nóng, cả người cũng khó chịu, hơi rũ mắt nói: “Các nàng đẩy ta đến!”
“Vậy muội không muốn đến?” Tạ Nam thuận miệng hỏi, tay gõ gõ trên thư án, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, ngồi lên, từ chỗ cao nhìn Phạm Tinh.
“Không đúng không đúng, tự ta, cũng, cũng nghĩ đến.” Phạm Tinh nghe ngữ điệu của Tạ Nam dường như trầm xuống, liền phản xạ có điều kiện biện bạch một câu, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cảm thấy không ổn, sau đó lập tức xoay người lom khom đi đến, thoáng chốc liền cảm thấy nôn nóng, không dám mở miệng nói thêm gì nữa, hất tay lên lại cảm thấy lòng bàn tay dinh dính, liền xòe tay ra đưa viên thuốc cho Tạ Nam xem, nhỏ giọng nói: “Cái này cho ca ca ăn!”
Tạ Nam nương theo ánh đèn nhìn Phạm Tinh, thấy nàng xấu hổ bất ổn không yên, mặt mày đỏ rực, cực kì ngượng ngùng, hắn có ý giải vây cho nàng, liền chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: “Ngồi vào đây, để ta xem xem là cái gì.”
“Là đồ tốt, ăn vào rất có lợi.” Ăn là có thể sinh con. Phạm Tinh ở trong lòng bổ sung một câu, tiến lên phía trước vài bước, nhưng không dám tới ngồi vào ghế, toàn tâm toàn ý đặt vào viên thuốc, giải thích lai lịch của nó, nói: “Đây là của mẫu thân Sử tỷ tỷ cất giữ, rất quý báu, Sử tỷ tỷ tình nguyện nhịn ăn nhường cho ta. Ta liền giữ lại cho ca ca ăn.”
Tâm ý của nàng sao ta nỡ cô phụ? Tạ Nam cảm thấy tình cảm mềm mại trào dâng trong lòng, trượt xuống thư án, tiến lên hai bước, vừa cúi đầu, đã ngậm lấy viên thuốc trên đầu ngón tay Phạm Tinh, cuộn đầu lưỡi, nhẹ nhàng cuộn viên thuốc vào miệng, giữ nơi lưỡi cho tới khi viên thuốc tan xong, lại nhẹ nhàng nuốt, nhanh chóng nuốt xuống bụng, sau đó cười nói: “Được rồi, ăn xong rồi!”
Phạm Tinh hơi kinh ngạc, ăn sao rồi sao? Nhất thời lại cảm thấy đầu ngón tay khe khẽ ngứa, tựa như đầu lưỡi Tạ Nam đã chạm qua đầu ngón tay, lại tưa như không, rốt cuộc là có hay không chứ?
Sau khi Tạ Nam nuốt viên thuốc đó vào, lại cảm thấy toàn thân nóng rang, nhất thời tiến lên rót trà, uống nữa ly, lại xoay người hỏi Phạm Tinh: “Muội có muốn uống trà không?”
“Muốn!” Phạm Tinh chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, trong tay Tạ Nam chỉ có một cái ly, lại không có chén, cũng không để ý nhiều, tiến lên phía trước nói: “Cho ta một chén!”
Tạ Nam thấy đôi mắt Phạm Tinh ngấn nước, hai gò má như hoa đào, cánh môi nói chuyện lúc hé ra rồi khép lại, hết sức chọc người, không khỏi muốt nước miếng, vội vàng cầm ly trà ực một cái uống cạn, cầm ấm trà châm trà, lau sạch ly trà, lại đổ bã trà lên thư án, lúc này mới rót đưa cho Phạm Tinh.
Phạm Tinh nhận ly trà, uống một hơi cạn, đặt ly trà sang bên cạnh, lại thấy Tạ Nam đưa lưng về phía nàng dọn sách trên thư án, trong lòng đánh bạo thét gào, nhào vào, nhào vào, không được do dự nữa!
Lại nói đến ba vị con em thế gia giả vờ say rượu, thấy đám người Đoan quận vương chạy ra khỏi sương phòng, bọn họ cũng vội vàng bám đuôi, chẳng qua là không dám đến quá gần, sợ bị Đoan quận vương phát hiện. Đơi đến khi Đoan quận vương đánh ngất Cố Đông Du và La Hãn, rồi lại bị Diêu Mật mê ngất thì không dám thở mạnh, nấp trong bóng tối lẩm bẩm: Ái chà, nghĩa tôn nữ phủ tướng quân quả nhiên có thủ đoạn, không biết đã làm cách gì mà Đoan quận vương bị ngã xuống đất ngất đi.
Bọn họ đợi tỷ muội Diêu Mật đi xa, lập tức “oành” một tiếng toàn bộ xúm xít quanh người Đoan quận vương, có người quạt, có người tìm nước vẩy lên mặt Đoan quận vương, thấy hắn tỉnh lại, lúc này mới thở ra một hơi nói: “Quận vương tỉnh lại là tốt rồi!”
Bên này la hét ầm ĩ, Cố Đông Du và La Hãn cũng tỉnh lại. Mọi người thấy tất cả bọn họ đã tỉnh, vội vàng báo cáo: “Ba vị tiểu thư đã đến thư phòng của Tạ tướng quân!” Đêm hôm khuya khoắt theo đuổi nữ tử là thú vị nhất! Mà nếu ba người này đánh một trận thì càng thú vị hơn!
“Đi, đi nhìn xem sao!” Đoan quận vương tỉnh lại hoàn toàn, đêm chưa quá khuya, cơ hội vẫn còn, không cần sốt ruột.
Cố Đông Du và La Hãn thấy Đoan quận vương vừa đứng dậy đã đi, cũng không cam lòng rơi lại phía sau, đi sát theo.
Ngoài thư phòng, Diêu Mật và Sử Tú Nhi dán lỗ tai lên cửa nghe ngóng cả buổi mà chỉ nghe được Phạm Tinh và Tạ Nam khách sáo với nhau, mời nhau uống trà, nửa điểm nhào cũng không thấy, không khỏi khẩn trương, tổ tông ơi, khách sáo thêm nữa thì trời sáng mất, thì bọn họ đi mất, thì em bé đâu ra.
Các nàng đang sốt ruột, chợt nghe bên trong có tiếng ghế vàng lên, hình như cái ghế bị lật, Phạm Tinh “Á” một tiếng, tiếp theo lại yên lặng.
Phạm Tinh đúng là lật cái ghế, nhào trên lưng Tạ Nam. Tạ Nam bị Phạm Tinh bổ nhào vào người, cả người cứng đờ, lúc này mới giật mình cảm thấy cơ thể mình có chỗ không ổn, Phạm Tinh vừa mới cho hắn ăn một viên thuốc, sợ là…
Phạm Tinh dán vào lưng Tạ Nam, khô nóng cả người tựa như giảm bớt, nhất thời dán chặt hơn, nhẹ nhàng cọ mặt trên lưng Tạ Nam, đôi tay cào loạn trên hông Tạ Nam, cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Tiểu nha đầu này không những cho ta ăn loại thuốc kia, sợ rằng nàng cũng ăn. Tạ Nam mặc cho Phạm Tinh cọ trên lưng mình, trong lòng sôi trào, đè thấp giọng hỏi: “Tiểu Tinh, nếu ta không thể quay về, nàng sẽ thế nào?”
“Ca ca nhất định sẽ quay về.” Phạm Tinh thấy Tạ Nam không hề giãy giụa, nhất thời cảm thấy, lời của Sử Tú Nhi thật không sai, quả là sau khi nhào vào người đàn ông, đàn ông sẽ mặc cho ngươi làm thịt. Nhưng mà, tiếp theo nàng phải làm gì?
Tạ Nam lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhẹ nhàng mở tay của Phạm Tinh, đưa mắt nhìn Phạm Tinh một hồi lâu, sau đó như ảo thuật móc từ trong ngực ra một cái hộp gấm, đưa tới trước mặt Phạm Tinh, nói: “Cho nàng!”
Vừa rồi ba huynh đệ bọn họ ở trong thư phòng Tạ Đoạt Thạch nói chuyện, lúc nói xong đi ra, Tạ Đoạt Thạch đưa ba hộp gấm cho bọn hắn, để bọn hắn cất vào trong ngực. Tạ Nam không nghĩ nhiều, tiện tay cất vào ngực áo. Không ngờ lúc này lại có tác dụng.
Trong hộp gấm là một cây trâm ngọc rất lớn và đẹp. Phạm Tinh lần đầu tiên thấy ngọc được khắc thành như vậy, không khỏi kêu lên một tiếng: “To đến như vậy, lớn đến như vậy!”
Lúc này, đám người Đoan quận vương tránh được tầm mắt của Sử Tú Nhi và Diêu Mật, vòng qua một bên, hai người lại đến hai người, lần lượt xếp thành hai hàng bên cạnh cửa sổ thư phòng Tạ Nam. Bởi vì giọng nói của Phạm Tinh không nhỏ, bọn họ nghe xong liền hiểu được, lập tức liếc nhìn nhau, tất cả đều kinh hãi: Tạ Nam nhìn cao nhưng ốm teo, không ngờ lại to đến vậy lớn đến vậy, khiến Phạm tiểu thư nhà người ta không chịu nổi cái ấy…