Cố phu nhân vừa mừng vừa lo, mừng là vì ba người con rể lại quay về trong tay, phiền muộn vì, không phải Đoan quận vương và La nhị gia không vừa mắt nhau sao, sao lúc này lại đồng ý? Nếu như hai người suy nghĩ lại, đều không xuất hiện nữa, vậy thì chẳng phải là nữ nhi của mình sẽ là quá hời cho Cố Đông Du à.
Cố phu nhân suy nghĩ, vừa quay đầu nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi cùng Phạm Tinh đứng trong góc nói chuyện, bà vội vàng đi tới bảo: “Tiểu Mật,con mau về phòng trước đi!”
Thứ nhất ở đại sảnh có nhiều người, sợ Diêu Mật bị người ta đụng bị thương cánh tay, thứ hai, một cô nương vừa được cầu hôn, còn đứng ở đại sảnh mặc cho người dòm ngó, tóm lại là không thích hợp.
Tạ Đằng giương mắt nhìn lên, liền đến nói: “Tiểu Mật, muội đến phòng ta nghỉ ngơi đi, đợi thu dọn sương phòng xong, rồi hẵng bàn tiếp! Tiểu sương phòng của các ngươi không thông gió, không có lợi cho vết thương.”
Còn phải qua phòng nó để nghỉ ngơi? Cố phu nhân thầm nói: Nếu được ba nhà xin cưới, thì phải nên rụt rè đoan trang, có thể nào lại chạy đến phòng của nghĩa đại ca để ngủ chứ? Phủ tướng quân này người thì ít mà phòng lại nhiều, có cả đống sương phòng. Sương phòng lúc trước an giấc, kì thực cũng không nhỏ, hướng cũng tốt, sao không thông gió? Chẳng lẽ là?
Cố phu nhân nhìn Tạ Đằng một cái, lại nhìn Diêu Mật một cái, đột nhiên, một niềm vui sướng xông lên đầu. A nha, sao ta lại quên một … mối khác chứ? Lúc trước Tiểu Mật vào phủ tướng quân, không phải là vì muốn quyến rũ Tạ tướng quân mà đến sao? Tuy là hiện nay hai người đã thành nghĩa huynh muội, thì lẽ nào không thể tiến thêm một bước? Hơn nữa, Tiểu Mật đã đỡ giúp Tạ tướng quân một kiếm, tình ý không cần nói cũng biết. Tạ tướng quân ôm con bé vào phòng của chính hắn thì cũng đã tỏ rõ Tiểu Mật chính là người của hắn, bây giờ trước mặt ta lại bảo Tiểu Mật vào phòng hắn nghỉ ngơi, là muốn ám chỉ sao? Ớ, lại thêm một con rể được chọn.
Tạ tướng quân, Đoan quận vương, La nhị gia, Cố Đông Du. Trong lòng Cố phu nhân thầm so sánh bốn người với nhau, Cố Đông Du bị loại đầu tiên, tiếp là loại La Hãn, vậy còn lại Tạ Đằng và Đoan quận vương hai người đều lắc lư bất định, hai người đều tốt hết. Ừ, Tạ tướng quân là nghĩa huynh, thân càng thêm thân cũng tốt.
Hiện nay lòng Diêu Mật nghi ngờ chính khăn mình thêu đã rơi ở trong phòng Tạ Đằng, cũng muốn về tìm một chút, liền lên tiếng, để Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đưa nàng cùng nhau trở về phòng, muốn tự mình tìm chiếc khăn ở tiểu sương phòng.
Cố phu nhân lo lắng Diêu Mật, vốn cũng muốn cùng nhau về phòng, vừa nghĩ bây giờ ba nhà cầu hôn vẫn còn đang ở đây, chỉ sợ Tạ lão tướng quân có lời muốn thương lượng với bà, bên phụ thân chắc cũng ý kiến muốn nói với mình, do dự một chút, lòng đột nhiên sáng ngời, cười nói với Tạ Đằng: “Tiểu Mật hôm nay bị thương, vẫn chưa hết kinh sợ, xin tướng quân hãy đưa nó về phòng.”
Tạ Đằng chính là có ý đó, vừa nghe Cố phu nhân nói, đương nhiên gật đầu, tức khắc nói: “Bá mẫu đừng gọi ta là tướng quân nữa, gọi là A Đằng là được rồi.” Nói rồi gọi đám Diêu Mật: “Đi thôi!”
Cố phu nhân vội vàng kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lại nói: “Mẹ của tụi con có chuyện muốn nói, khoan hãy đi. Để tướng quân hộ tống Tiểu Mật là được.”
Sử Tú Nhi cũng sợ nàng đi một lúc, Sử di lại như người mất hồn, đồng ý loạn hôn sự, chính nàng cũng muốn nhắc nhở một chút đây! Phạm Tinh cũng muốn nói với Phạm di, nghìn vạn lần đừng hứa gả nàng cho Cố Đông Cẩn, nàng hiện nay mặc dù không nổi tiếng bằng Diêu Mật, nhưng nhất định cũng có người muốn bàn hôn sự, không cần phải sốt ruột. Hai người bỏ lại Diêu Mật, đều đi qua nói chuyện với mẹ mình.
Diêu Mật thấy dường như Đoan quận vương trộm nhìn sang bên này, lại không chịu để Tạ Đằng đưa nàng về phòng, chỉ quấn lấy Cố phu nhân nói: “Mẹ, mẹ đưa con qua đi.”
Cố phu nhân không biết làm sao, đành dìu nàng, hỏi vài câu cánh tay còn đau không các loại, hai mẹ con ra khỏi phòng.
Đoan quận vương cầu thân không như ý, trong lòng tức giận, trên mặt cũng không lộ vẻ, chỉ nói với Đức Hưng quận chúa: “Muội muội, muội thường lui tới phủ tướng quân, có biết Diêu Mật yêu thích cái gì hay không? Để ca ca muội sẽ tìm cách lấy lòng nàng. Ca ca muội chưa từng lấy lòng một nữ tử nào, không có kinh nghiệm.”
Lòng Đức Hưng quận chúa cũng giận, nữ nhân nào mà ca ca không chiếm được, lại đi thua trong tay của một nghĩa nữ phủ tướng quân? Nàng ở đây tranh cãi vô ích, nghe Đoan quận vương nói, liền nói nhỏ: “Này có là gì? Chỉ cần ca ca hứa cho nàng vị trí chính phi, làm sao mà nàng không động tâm? Chỉ là Tạ Đằng sẽ dùng lời nói để ngăn lại, có thể nàng sẽ không đồng ý ngay lập tức. Ca tìm cơ hội tiếp xúc với nàng, cứ biểu lộ, còn sợ nàng không nhớ nhung yêu thương ca ngay ư! Đến lúc đó, sẽ không lo phủ tướng quân không đồng ý.” Nàng là nữ tử, không tiện làm chuyện gì với Tạ Đằng, đó là lý do vẫn chưa lo xong Tạ Đằng. Còn ca ca là nam tử, chiếm ưu thế hơn, muốn lấy được Diêu Mật, có rất nhiều cách.
Một đầu khác, sớm có người chạy vào bẩm báo chuyện ở phủ tướng quân trước mặt Tuyên vương gia. Tuyên Vương gia vừa nghe, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già. Có lầm hay không? Năm xưa ông ta tranh vợ với cha Tạ Đằng, đường đường là một Vương gia, cứ vậy mà không tranh bằng một tiểu tướng quân. Đợi đến khi bản thân sống chết thành thân, nhi tử đã mười mấy tuổi, trong một lần yến hội, có người uống rượu vào lắm miệng, nhắc tới chuyện đó, làm ông rất tổn thương. Nhất thời ông phát hận, bảo nhi tử qua đòi nạp Tạ Vân làm thiếp, muốn thử kiếm về chút mặt mũi, không ngợ người không chiếm được, còn bị người phủ tướng quân bẩm lên với hoàng thượng, lần thứ hai bị mất hết mặt mũi. Bây giờ lại càng tuyệt vọng hơn, nữ nhi một tháng chạy tới phủ tướng quân một lần, vậy mà vẫn chưa bắt được Tạ Đằng. Cái này cũng được đi, dù sao hiện nay nữ tử khó tìm được chồng tốt, mà không phải Tạ Đằng vẫn không từ chối hoàn toàn sao? Nhưng chuyện của nhi tử là sao đây? Bao nhiêu người ái mộ quận vương, lại hứa cho nghĩa tôn nữ Tạ Đoạt Thạch vị trí chính phi, cầu thân trước mặt mọi người, mà vẫn không chiếm được người?
(-_-)|||
Phủ tướng quân rất ăn hiếp người, rất ăn hiếp người! ta Tuyên Vương gia nện một quyền lên bàn, lần này chẳng những phải lấy được người, còn phải hung hăng chà đạp mặt mũi của phủ tướng quân. Đúng, để nhi tử làm nghĩa tôn nữ kia mang thai trước, để cho phủ tướng quân gào khóc cầu xin bọn họ phụ trách, cầu con của ông cưới nghĩa tôn nữ đã từng lỡ dại. Đến lúc đó, bao nhiêu thù báo luôn một lần.
“Người đâu, đi báo cho Đoan nhi, không có được nghĩa tôn nữ của Tạ Đoạt Thạch, thì đừng hồi phủ.” Tuyên Vương gia lại đấm xuống bàn một cái, gọi quản gia lên phân phó vài câu.
“Vương gia, phủ tướng quân vẫn chưa đồng ý, mà ngài không cho quận vương hồi phủ vậy quận vương phải ở đâu?” Vẻ mặt Quản gia cực kì đau khổ. Tuổi Vương gia đã cao, có lẽ chuyện giống chuyện năm đó, vì một nữ nhân của phủ tướng quân, lại mất đi lý trí.
Tuyên Vương gia trợn mắt nói: “Chỗ nào sao? Ngay phủ tướng quân âấy! Đến khi nào nó ôm người vào tay thì hẵng tính chuyện về đây.”
Lúc này, Diêu Mật vào trong phòng Tạ Đằng, cúi đầu tìm khắp nơi, nhưng vẫn tìm không ra chiếc khăn tay, nhất thời bò lên giường lật cái gối lại, lẩm bẩm: “Đi đâu chứ?”
Cố phu nhân đứng bên giường nhìn nàng lăn qua lăn lại, sợ cánh tay nàng bị thương, cũng tìm giúp, cuối cùng cũng không tìm được, không khỏi thở dài nói: “Cũng may con thêu tiên hạc tùng bách, chứ không phải nữ nhi gia gì đó, nếu bị hạ nhân nhặt được, cũng không liên quan.” Nói xpng rồi đi xuống phòng bếp xem tiểu a hoàn sắc thuốc, bưng thuốc vào cho Diêu Mật uống, để nàng nằm xuống giường, lúc này mới ngồi ở bên giường nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mật, con nói cho mẹ coi, vừa ý nhà nào? Nói ra, chúng ta bàn bạc cho kĩ.”
Diêu Mật nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nói: “Con vừa ý, vừa ý…” Không còn giọng nói nào cả.
Cố phu nhân nhìn lên, thấy Diêu Mật đã ngủ, vừa bực mình vừa buồn cười, sờ trán của nàng, lại sờ trán mình, thấy Diêu Mật không nóng, lúc này mới yên lòng lại, bà đi tìm một cây quạt, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng quạt, khóe miệng mỉm cười suy nghĩ đến tương lai của Diêu Mật.
Đoan quận vương tuy tốt, nhưng Tuyên vương phủ lại phức tạp, sợ là Tiểu Mật ứng phó không được! Phủ Tướng quân này lại đơn giản, từ trên xuống dưới chỉ có bốn nam nhân, không có bà nội chồng, không có mẹ chồng hay tiểu cô phải đối phó, vừa vào cửa đã là đương gia chủ mẫu, muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, thoải mái không để đâu cho hết. Đúng, nếu có thể dò ra ý của Tạ tướng quân, bà sẽ khuyên Tiểu Mật chọn Tạ tướng quân.
Không bao lâu sao, Tạ Đoạt Thạch cho người nói cho Cố phu nhân, nói rằng vết thương trên cánh tay Diêu Mật chưa lành, nên ở lại phủ tướng quân dưỡng thương, không thích hợp di chuyển ra phủ. Rồi nói thêm với Cố phu nhân rằng trời nóng, trong phủ tướng quân lại rộng, vườn chòi nghỉ mát nhiều, có nhiều chỗ nghỉ mát, không như bên ngoài, xin mời ở lại phủ tướng quân.
Cố phu nhân lập tức đồng ý. Ngoại trừ phải chăm sóc Diêu Mật, bà còn phải trông chừng cho Mạnh phu nhân và Cố Mỹ Tuyết không điểu khiển được gì. Diêu Mật nhà bà hiện nay là tiểu thư phủ tướng quân, không bao lâu sau, không chừng sẽ là phu nhân tướng quân, không thể để cho hai người ngoài làm loạn ở phủ tướng quân.
Hôm nay có hai nhà hỏi Sử di nương bát tự Sử Tú Nhi, lại nghe tình trạng gia đình, lòng mang ước muốn, nghĩ hai nhà có thể hiểu rõ nhau hơn, cũng muốn ở lại phủ tướng quân đợi bước phát triển tiếp theo. Đương nhiên cũng đồng ý ở lại.
Phạm di thấy Diêu Mật nổi tiếng như vậy, lại bị kích thích, nữ hài tử Phạm Tinh nhà bà nhu thuận, lại bằng lòng đi lấy Cố Đông Cẩn? Lúc trước bà tìm mọi cách để lấy lòng người Cố gia, bọn họ lại không xem nữ nhi của bà ra gì, ỷ lại mặt mũi Cố phủ. Hiện nay nhớ lại, lòng vẫn còn chua xót. Khó khăn lắm mới đặt được một chân thân thích với phủ tướng quân, để xem sắc mặt mọi người Cố phủ sẽ như thế nào? Ta liền to gan ở lại. Sẽ chọn cho con gái một vị hôn phu tốt hơn.
Nếu đã ở lại, đám người Cố phu nhân hiển nhiên là gọi tiểu a hoàn chạy tới Cố phủ nói một tiếng với Phạm lão phu nhân, thu thập mấy bộ xiêm y khác.
Đợi đến khi Diêu Mật tỉnh lại, đã là ban đêm, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh sắc mặt đỏ bừng bước đến nói: “Chúng tân khách đã vào vườn tản bộ, đêm nay họ muốn nghe nhạc.”
Vì trời nóng, nên ba người thương lượng tắm rửa trước, thay xiêm y rồi đi dạo.
Nhất thời tắm xong, ba người phe phẩy cây quạt ngồi bên giường nói chuyện phiếm. Sử Tú Nhi chọc chọc cổ tay Diêu Mật nói: “Tiểu Mật, rốt cuộc thì muội thích vị nào thế?”
“Ta…” Trong lòng Diêu Mật so sánh Đoan quận vương và La Hãn, chớp mắt nói: “Ta không biết!”
Sử Tú Nhi hét lên một tiếng: “Ngoại trừ Đông Du biểu ca, muội chọn ai cũng không có vấn đề gì.”
Phạm Tinh cũng nói: “Dẫu sao cũng đừng nên chọn Cố biểu ca, chọn những người khác,ta đều ủng hộ!” Nàng nói xong, lại có chút phiền não, gãi gãi lòng bàn tay nói: “Ta cũng không muốn lấy Đông Cẩn biểu ca, hy vọng là mẹ đừng đồng ý!”
Sử di nương và Phạm di lúc này đang khuyên Cố phu nhân, “Đoan quận vương tướng mạo nhân phẩm như vậy, lại hứa lấy làm chính phi, không đồng ý hắn thật không còn thiên lý.”
Cố phu nhân đang muốn nói Tạ Đằng cũng là người tốt, nhất thời lại sợ mình hiểu sai ý, chỉ cười nói: “Mặc dù như vậy, cũng phải hỏi qua ý kiến của lão tướng quân và tướng quân đã. Nếu không phải Tiểu Mật được lão tướng quân nhận làm nghĩa tôn nữ, đừng nói Đoan quận vương, cả Đông Du cũng không hơn.”
Cũng đúng. Sử di nương và Phạm di gật đầu, lại cười nói: “Lão tướng quân giữ chúng ta ở lại phủ tướng quân, e là cũng muốn giúp chúng ta chọn con rể đây.”
Đám người Cố phu nhân quyết định ở lại phủ tướng quân, các bà không ngờ rằng, có mấy người tân khách cũng quyết định ở lại. Cũng không phải do Tạ Đoạt Thạch giữ họ lại, mà là do tửu lượng của bọn họ cực thấp, mới uống vài chén rượu đã say đến bất tỉnh nhân sự, phủ tướng quân phải giữ họ lại, dàn xếp cho bọn họ ở sương phòng. Không sai, mấy người này, một là Đoan quận vương, một là La Hãn, một là Cố Đông Du, một là Cố Đông Cẩn.