Mắt Trái

Quyển 5 - Chương 5



Tài chính Đằng Long cũng khí phách như tên của chính nó. Tập đoàn này trụ tại Ôn Châu tấc đất như tấc vàng, phải nói có thể bám trụ bền vững tại khu trung tâm thành phố như thế này quả thật rất tuyệt vời.

Diệu Diệu lần đầu tiên đến nơi này liền cảm thấy tòa nhà này rất có khí phách.

Nói gì đi chăng nữa thì vật cực tất phản, mặt trời chói chang chỉ biết hòa tan vạn vật, không gặp khó khăn cũng gặp đau khổ.

Nhưng tài chính Đằng Long lại hoàn toàn tương phản, không những thế lại còn có thể phát triển mạnh mẽ, phát triển không ngừng.

Nguyên nhân của sự may mắn này có thể là do Tiết Khiêm Quân mang âm sát khí, ngược lại trung hòa được dương khí nồng đậm nơi đây.

Cũng giống như cô và Bạch Lập Nhân.

Diệu Diệu đến công ty Đằng Long đi làm đã dần quen việc, công việc nơi này quả thật vô cùng đơn giản, ngoại trừ mỗi ngày gõ văn bản và tư vấn khách hàng thì không còn gì khác.

Tiết Khiêm Quân vừa nhận được cuộc điện thoại cá nhân mà Diệu Diệu chuyển cho, nhíu mày.

“Tìm tôi làm gì?”

“Tiết Hồ Ly, cha tôi có gọi thì nhớ nói tối nay chúng ta có hẹn!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Đỗ San San.

Anh vừa nghe thì bật cười: “Tại sao tôi lại phải dấu diếm giúp cô?”

Rõ ràng có người đang bị cha mình làm phiền đến chịu không nổi, nhưng đây là điệu bộ nhờ người khác giúp đỡ sao? Đỗ San San này trước mặt đàn ông đều tỏ vẻ ngoan hiền, nhưng một khi đứng trước mặt anh thì ngay cả giả vờ một chút cũng lười, vì cô ta đối địch anh, khinh thường anh.

“Không phải anh đang hẹn hò với Diệu Diệu à? Tôi cũng có thể giúp anh che dấu.” Những lời này của Đỗ San San, kỳ thật cũng chỉ đang dò hỏi.

Anh nghe cô nói vậy lại càng cười dữ dội hơn: “Hình như tôi không cần ai che dấu hộ mình thì phải?!” Anh làm chuyện gì, đi nước cờ nào đều tự mình cân nhắc kỹ lưỡng.

“Nghe nói Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn cãi nhau to. Cô ta cũng đã xin từ chức rồi, không phải anh đang giở trò mèo đấy chứ?” Đỗ San San có phần vui sướng khi người gặp họa.

Anh cười không nổi.

Trên thực tế, mọi chuyện thuận lợi đến mức kì lạ.

Bạch Lập Nhân không đời nào vô duyên vô cớ sa thải Diệu Diệu, hơn nữa ngày đó lúc nhìn thấy anh đưa Diệu Diệu về nhà, lại còn “thân mật” trước cửa nhà, đôi mắt Bạch Lập Nhân gần như phun ra lửa.

“Đừng tưởng tôi không biết chuyện anh cho người điều tra mối quan hệ giữa Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn. Hơn nữa còn nghe vị đại sư gì đó nói Liêu Diệu Trăn rất có mệnh vận phu, bất kể người đàn ông nào ở chung với cô ta, dính liền với số mệnh của cô ta đều trở nên xuôi chèo mát mái!”

“Đỗ San San, tôi cũng không phải là người quá tin vào chuyện đó.” Anh dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thanh minh.

“Nhưng thà rằng tin là có còn hơn không. Liêu Diệu Trăn rất có khả năng. Tách cô ta ra khỏi Bạch Lập Nhân mới có lợi đối với anh!”

“Tôi không ngờ cô lại hiểu tôi đến như vậy!” Tiết Khiêm Quân trào phúng.

“Tiết Hồ Ly, không phải tôi hiểu anh, mà là chúng ta cùng một loại người!” Đỗ San San ngọt ngào: “Tôi cũng nhìn Liêu Diệu Trăn không vừa mắt từ lâu rồi, có cơ hội đối phó với cô ta, tôi đương nhiên không thể bỏ qua!” Đỗ San San đến tận bây giờ vẫn còn mang thù!

“Cô đúng là làm thiên kim tiểu thư đến phát chán rồi, không có chuyện gì làm sao?!” Đề tài này khiến anh cảm thấy thật nhàm chán.

“Tiết Hồ Ly. Là ai khiến tôi thành ra thế này?!” Vừa nghe Tiết Khiêm Quân nói mát, cô liền kích động: “Anh đối phó Đan Thiểu Quan thì thôi, sao lại còn tiêu diệt cả tôi vậy hả?!” Vì tên bạn học kia mà hiện tại quyền hạn ở công ty của Đỗ San San cũng bị ảnh hưởng không ít.

Cho nên hiện tại nếu tiếp tục làm việc ở nơi này, cô cũng không mấy hứng thú.

Mà vừa hay… cô có ý tưởng mới.

Tiết Hồ Ly trong lúc vô ý lại giúp cô một tay.

Vừa nghĩ như vậy thì đầu Đỗ San San chợt lóe, vừa rồi giọng nói chậm rãi của cô trợ lý nghe rất quen tai, so với giọng nói lưu loát của trợ lý trước hoàn toàn khác xa.

“Tiết Hồ Ly, anh đừng nói anh đẩy Liêu Diệu Trăn đến bên người mình rồi nhá?!” Đỗ San San hô to: “Anh thực sự tin những lời vị đại sư kia nói sao? Muốn mượn vận trình của Liêu Diệu Trăn à?!”

Cô nhìn Liêu Diệu Trăn không vừa mắt từ lâu rồi, người gì mà ngoại hình đầy chất dụ dỗ thế kia, chẳng khác gì Tiết Lệ Viện.

Tiết Hồ Ly nhìn kiểu gì cũng là người tuấn tú lịch sự, để Liêu Diệu Trăn được lợi, cô thật không cam tâm.

“Tôi nói rồi, tôi không tin nhiều vào mấy chuyện đó. Nhưng tôi đánh giá cao năng lực của cô ấy.” Tuy anh không phải dạng đàn ông hay so đo, nhưng hôm nay nghe Đỗ San San nói vậy, không hiểu sao hơi giận: “Đỗ San San, cô đúng là rảnh rỗi không có gì làm, nếu thừa thời gian vậy thì đi thẩm mỹ hay Spa đi, đừng để người khác nghĩ tôi cũng như cô!”

Nói xong, cúp điện thoại.

Tiết Khiêm Quân thở dài.

Nói thật, tuy miệng nói vậy nhưng anh cũng không đủ tự tin, không biết về sau mình có “thục” giống cô ta hay không.

Tùy cơ ứng biến đi.

Anh thích đi từng bước, mỗi bước đi phải được lên kế hoạch một cách rõ ràng.

Nếu không vận mệnh không biết sẽ thay đổi ở bước nào.

Tiết Khiêm Quân suy tư một chút rồi cầm điện thoại lên, gọi một cuộc gọi nội tuyến.

“Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc.” Đầu kia của điện thoại lập tức truyền đến giọng nói mềm nhẹ của Diệu Diệu.

Kỳ thật giọng nói cô rất hay, không nhanh không chậm, vừa mềm mại lại giàu kiên nhẫn.

So sánh với ngoại hình thì quả thật một trời một vực.

Anh biết ngày đó tại sao mẹ mình lại nói câu đó. Vì Diệu Diệu và bà rất giống nhau, đều sở hữu một đối mắt hạnh tiêu chuẩn, lông mi dài cong vút, rất quyến rũ, gợi cảm như mèo và đầy vẻ mị hoặc.

Thú thật lúc chưa hiểu rõ con người cô, anh nghĩ Diệu Diệu nhất định là loại người làm việc qua loa, ngả ngớn, chỉ thích hợp để Bạch Lập Nhân dùng làm bạn nhảy mỗi lần đi xã giao.

Dù sao phụ nữ đẹp căn bản đều là bình hoa di động.

Nhưng càng tiếp xúc anh lại càng bất ngờ, Diệu Diệu tuy không quá mạnh mẽ, nhưng thái độ lúc làm việc của cô thật sự rất nghiêm túc, rất cố gắng, hiệu quả công tác cũng rất cao, bất cứ chuyện gì giao cho cô đều đạt kết quả rất tốt.

“Nếu lần sau còn nhận được điện thoại của cô tiểu thư kia, em không cần chuyển máy nữa.” Tiết Khiêm Quân cố ý.

Anh không hy vọng cô tiếp xúc nhiều với Đỗ San San.

“Xin lỗi anh, em hiểu rồi.” Diệu Diệu lễ phép trả lời.

Khiến người đang định giải thích là anh đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.

“Đúng rồi, tổng giám đốc, vừa rồi đổng sự Vương đến hỏi thăm, bữa trưa hôm ấy có phải anh trả tiền hay không.”

“Em trả lời thế nào?” Tiết Khiêm Quân không ngại, mục đích chính của anh là khiến mấy lão già kia giật mình chút đỉnh, cũng không có ý định dọa các lão sợ.

“Không có.”

“Em làm tốt lắm.” Anh khen ngợi.

“Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Mới đi làm mấy ngày nhưng Diệu Diệu cũng lờ mờ cảm nhận được, tình hình trong công ty có hơi phức tạp.

Tiết Khiêm Quân không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.

“Buổi tối em có rảnh không? Hình như lâu rồi chúng ta không đi xem phim.” Anh mở lời mời, cũng cố ý nói: “Tối nay có bộ phim bom tấn của Mỹ, anh đã mua vé rồi.”

Nói là lâu, nhưng cũng chỉ mới mười ngày mà thôi, chỉ là cảm thấy sớm chiều ở chung nhưng thời gian hẹn hò rất ít.

Mua vé rồi?

Diệu Diệu cười gượng, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”

Cúp điện thoại, cô hơi thất thần.

Thật ra tạm thời cô không thể đối mặt với anh được.

Cô cần chút thời gian.

Diệu Diệu lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Cô tiếp tục đánh văn bản, chỉ có điều mới đánh được mấy chữ đã dừng tay.

Không biết Bạch Lập Nhân đã tìm được thư kí mới chưa? Nhiều ngày nay hình như anh đi sớm về trễ, hai người căn bản không lúc nào chạm mặt.

Hai người vốn sớm chiều gặp nhau đã nhiều năm, lâu rồi không gặp, cô đúng là có hơi nhơ nhớ gương mặt của tên thối kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.