Giường lớn của Lục Nhai rất thoải mái, Cố Phồn hãm ở bên trong, dùng thần thức nhìn trộm Lục Nhai một lúc, thấy anh đang ngồi trầm tư trong đêm tối, nghiêm trang, Cố Phồn cũng đi cân nhắc kinh nghiệm bốn lần luyện đan vừa rồi.
Đỉnh núi tuyết ban đêm vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng ngừng.
Cố Phồn cũng không biết mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại, bên ngoài sơn động đã sáng chói mắt.
Thần thức mệt mỏi giống như con sông khô cạn một lần nữa rót đầy dòng nước dồi dào, thể xác và tinh thần Cố Phồn thoải mái.
Cô ngồi dậy, thấy Lục Nhai dựa vào một bên cửa động, nhắm mắt lại, ánh tuyết chiếu vào, chiếu sáng nửa khuôn mặt nghiêng của anh, lông mày cao ngất, mặt như quan ngọc, môi mỏng khẽ mím, thật sự đặt ở Tu Chân Giới cũng là mỹ nam số một số hai, có thể sánh ngang ánh trăng.
Cố Phồn không khỏi nghĩ lại câu hỏi tối hôm qua, nếu như đồng thời có một nữ tu chân giả mọi thứ đều mạnh hơn cô tới Trái Đất, Lục Nhai còn có thể nhìn thấy cô sao?
Lục Nhai nói anh sẽ, nhưng đáp án ngoài miệng, thậm chí có thể ngay cả chính anh cũng không dám khẳng định, nói ra chỉ để dỗ cô vui vẻ mà thôi.
Chẳng trách rất nhiều người bình thường khi quyết định tu tiên đều sẽ chặt đứt tình duyên, tình cảm là thứ hay thay đổi, biến tới biến lui nghi tới nghi lui, quá hao tổn tinh thần.
Cố Phồn quyết định không suy nghĩ nữa.
Lục Nhai thích cô, cô liền ở cùng một chỗ với anh, tận hưởng một đoạn tình duyên tựa như chocolate tuyệt vời kia. Mặc dù ngày nào đó Lục Nhai nhận ra cô bình thường thay lòng đổi dạ bỏ rơi cô, Cố Phồn vẫn tiếp tục tu luyện, cũng không có tổn thất gì, chocolate mà, ăn thì ngọt, không ăn cũng sẽ không lấy mạng người.
Tốt xấu gì cũng sống một trăm năm, chút tâm tình này Cố Phồn vẫn phải có.
Cô ra khỏi giường.
Lục Nhai nhìn sang.
Cố Phồn: “Anh đi nằm một lát đi, tôi luyện thêm mấy lò thử xem, đến trưa vẫn chưa thành công, chúng ta về thành phố C trước.”
Bây giờ là tám giờ sáng, Cố Phồn còn có hai ba cơ hội thử.
Cố Phồn đối với mình rất có lòng tin, chỉ cần có năng lực luyện đan, luyện chế bất kỳ đan dược nào cũng chỉ là quá trình từ xa lạ đến thuần thục, khác nhau chính là thiên tài có thể một lần sẽ thành công, người bình thường phải luyện thêm mấy lần.
Tỷ lệ thành đan của cô không cao nhưng cũng không quá kém, trong tay lại có thảo dược đầy đủ, không sợ thất bại.
Lục Nhai cũng không buồn ngủ, nhưng mà anh nằm nghỉ ngơi Cố Phồn có thể sẽ bớt chút áp lực.
Anh lên giường nằm xuống.
Cố Phồn một lần nữa ngồi xuống trước lò luyện đan, nhớ lại quá trình luyện đan lần thứ tư, cô lại bỏ thảo dược vào trong lò luyện đan.
Lục Nhai có thể nghe được tiếng nổ lách tách nhẹ của đan hỏa, có thể cảm nhận được hơi ấm từ hướng lò luyện đan truyền đến.
Vòng tay thông tin đối diện mặt của anh, cho dù Lục Nhai không nhúc nhích, cũng có thể nhìn thấy thời gian thay đổi.
Mười giờ rồi.
Gần mười giờ hai mươi phút, một mùi thuốc thanh u thoảng qua.
Lục Nhai không dám động, sợ làm phiền cô.
Cố Phồn cười thu hồi đan hỏa, mở nắp lò ra, một viên đan dược màu trắng ngà to bằng anh đào ngoan ngoãn bay ra, rơi vào lòng bàn tay cô.
Bởi vì là lần đầu thử Tục Cốt Đan, Cố Phồn mỗi lần đều chỉ dùng một lượng dược liệu nhỏ nhất, chờ tỷ lệ luyện chế thành công một viên đan dược tăng lên, về sau lại dần dần gia tăng phân lượng, cho đến một lần luyện chế năm viên.
“Nhìn đi.”
Thấy Lục Nhai tỉnh, Cố Phồn có chút đắc ý vươn lòng bàn tay ra.
Lục Nhai không hiểu luyện đan, hỏi: “Cần kiểm tra dược hiệu sao?”
Dược phẩm hiện đại, mỗi loại thuốc nghiên cứu chế tạo ra đều phải xác định trước dược hiệu, xác định có hay không có tác dụng phụ mới có thể sản xuất hàng loạt, chính thức đưa vào sử dụng.
Cố Phồn trừng anh: “Dược đủ công hiệu mới có thể thành đan, nếu thiếu sót gì thì sẽ đều thất bại ở bước này.”
Đây chính là linh tính của đan dược, hoặc là tối đa hoặc là không điểm, không có cái gì gọi là phế phẩm.
Nhắc tới chuyện này, Cố Phồn nhớ tới Tránh Thú Đan lúc trước cô bán cho Lục Nhai, bị Lục Nhai nghi ngờ dược hiệu, nhất định phải dẫn cô đi giết Phong Hùng.
Tính nợ cũ, ánh mắt Cố Phồn nhìn Lục Nhai tự nhiên sẽ không ôn nhu như vậy.
Thật ra Lục Nhai lúc ấy đã kiểm tra qua dược hiệu của cô, anh kiên trì mang Cố Phồn đồng hành là muốn ở trên đường thăm dò năng lực của cô.
Tuy anh không có ác ý, nhưng từ góc độ của Cố Phồn mà suy xét, anh đã làm người xấu một lần.
“Xin lỗi.” Anh chân thành nói.
Cố Phồn cũng không keo kiệt như vậy, thu hồi Tục Cốt Đan và lò luyện đan, đồng thời thi triển thuật thanh tẩy cho hai người.
“Đi thôi.” Cố Phồn nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Phong Hỏa.
Nàng xuất phi kiếm ra, Lục Nhai bước lên, ánh mắt lướt qua dải lụa chuyên buộc cho anh, rơi xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Cô gái này lại dùng thần thức nhìn lén anh.
Hôm qua ở hang động, anh muốn hôn cô, cô hình như cũng không có phản cảm.
Tối hôm qua anh ôm cô lên giường, hình như cô cũng không tức giận lắm.
Cố Phồn một lòng tu tiên, Lục Nhai tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng nếu cô cũng không ngại phát triển một đoạn tình cảm trước khi bế quan thời gian dài, anh cần gì phải kiềm chế bản thân.
Tay Lục Nhai tay lướt qua dải lụa bay bổng, đỡ lên eo Cố Phồn.
Tim Cố Phồn lỡ một nhịp.
Lục Nhai dán lên, hai tay ôm lấy cô, hô hấp rơi vào bên tai cô: “Có thể không?”
Cố Phồn chỉ cảm thấy Lục Nhai phóng một tia sét yếu ớt về phía cô, dòng điện vô hình thông qua màng nhĩ xông vào cơ thể cô, trực tiếp đánh trúng thần hồn của cô, làm cho cả người cô như nhũn ra.
Đây chính là ban ngày ban mặt!
Người địa cầu đều không nói phép tắc như vậy sao?
“Không thể.” Cố Phồn cứng rắn nói, nếu anh tiếp tục phóng điện, sẽ ảnh hưởng đến khả năng ngự kiếm của cô, hơn nữa trong núi rừng phía dưới không biết ẩn giấu bao nhiêu quái thú, cô cần Lục Nhai giữ bình tĩnh tùy thời sẵn sàng ra tay.
Lục Nhai lông mi rủ xuống, anh lui về phía sau một bước, buông lỏng eo của cô, vớt dải lụa kia lên.
Cố Phồn: “Chú ý cảnh giác.”
Lục Nhai: “Ừ.”
Cố Phồn tăng tốc độ, bay về phía thành phố C.
Sau khoảng nửa giờ, quần thể kiến trúc bỏ hoang của thành phố C liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Nửa giờ này, hai người không nói một câu, Cố Phồn thả chậm tốc độ, thần thức quét về phía sau, thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lục Nhai, cụp mắt nhìn xuống phía dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Sắp đáp mặt đất rồi.” Cô nói.
Lục Nhai nâng mi mắt, nhìn về phía sườn mặt của cô.
Cố Phồn cúi mặt, nghiêm túc nói: “Ban ngày tôi không quen như vậy, nhất là lúc ngự kiếm, sẽ phân tâm.”
Trong mắt Lục Nhai hiện lên một tia ý cười: “Xin lỗi, về sau anh sẽ chú ý.”
Cố Phồn ậm ừ, không chậm trễ nữa, nhanh chóng đáp xuống quảng trường đã hẹn.
Bốn người Tinh Hà lập tức tập trung lại.
Phong Hỏa đi phía sau cùng, muốn nhìn Cố Phồn nhưng lại sợ tăng thêm áp lực cho cô.
Cố Phồn mỉm cười lấy ra viên đan dược kia, đưa cho Phong Hỏa: “Đã tìm được hồng sâm, luyện năm lò mới luyện ra viên này, dược hiệu của đan dược còn chưa qua kiểm tra của công nghệ trên Trái Đất, cậu dám ăn sao?”
Lúc nói lời này, Cố Phồn liếc xéo Lục Nhai một cái.
Lục Nhai mặt không chút thay đổi, giống như anh cái gì cũng chưa từng nói chưa từng làm.
Nhưng mùa hè năm ngoái Lục Nhai cầm Tránh Thú Đan chỉ còn lại ba phần tư đến biệt thự uy hiếp Cố Phồn, bốn người Tinh Hà đều là người chứng kiến.
Mạnh Liên Doanh vừa đồng cảm với anh họ lại có chút hả hê khi người gặp họa, đáng đời, ai bảo anh họ lúc trước ỷ thế hiếp người.
Phong Hỏa đối với đan dược của Cố Phồn hoàn toàn có lòng tin, cầm lấy đan dược cho vào trong miệng.
Cố Phồn kịp thời nhắc nhở: “Khi dược hiệu phát huy có thể sẽ rất đau.”
Vết thương máu thịt diện tích nhỏ phục hồi như cũ sẽ ngứa, máu thịt sống lại nhất định phải chịu đựng thống khổ tột cùng.
Phong Hỏa mỉm cười: “Chỉ cần có thể mọc ra, đau bao nhiêu mình cũng có thể chịu.”
Cả nhóm trở lại tòa nhà bỏ hoang lúc trước nghỉ ngơi.
Phong Hỏa không muốn để cho mọi người nhìn thấy tình trạng đau đớn của mình, một mình vào một cái phòng.
Cố Phồn ngồi cùng Tinh Hà và những người khác, thần thức lại ném qua, vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dược hiệu phát huy rất nhanh, Phong Hỏa để trần nửa người trên toàn thân chảy mồ hôi, cậu ta kịp thời nhét vào trong miệng một đoạn gỗ mềm.
Cố Phồn chỉ ở bên ngoài quan sát, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Lục Nhai, Tinh Hà bọn họ thấy, liền biết Phong Hỏa bên kia đã bắt đầu.
Mọi người không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện.
Hai tiếng đồng hồ không dài lắm, nhưng nó trở nên dài hơn vì cơn đau của Phong Hỏa, khi cánh tay phải và bàn tay phải của Phong Hỏa cuối cùng cũng mọc ra hoàn toàn, cơn đau biến mất, Phong Hỏa cũng té xỉu trên mặt đất.
Cố Phồn thi triển thuật thanh tẩy cho Phong Hỏa và căn phòng cậu đang ở, sau đó nói với Mạnh Liên Doanh: “Kết thúc rồi, đỡ Phong Hỏa lên giường ngủ đi.”
Mạnh Liên Doanh vừa muốn đứng dậy, Thanh Đằng đi qua trước một bước.
Cố Phồn cũng không có suy nghĩ nhiều, Thanh Đằng là dị năng giả cấp A hệ mộc, tự có biện pháp thay Phong Hỏa tiêu trừ sự mệt mỏi của cơ thể.
Mạnh Liên Doanh kịp phản ứng, cười hắc hắc với Tinh Hà: “Ngàn phòng vạn phòng, trộm trong nhà khó phòng, không ngờ phải không?”
Thanh Đằng chính là cô bé mà Tinh Hà nhặt về, quan hệ giữa cả hai luôn tốt hơn so với anh em ruột.
Tinh Hà chỉ cười.
Mạnh Liên Doanh nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên lại không vui: “Cậu thân là anh trai, Thanh Đằng đương nhiên sẽ không thích, nhưng mình nơi nào kém so với Phong Hỏa, vì sao Thanh Đằng lại thích cậu ta? À biết rồi, bởi vì mình xuất hiện muộn, Phong Hỏa gia nhập với các cậu trước, chiếm tiên cơ.”
Cố Phồn nhớ lại hình ảnh mấy người họ ở cùng một chỗ, dường như mỗi lần Phong Hỏa nấu cơm, đều đem món Thanh Đằng thích ăn bày ra trước mặt Thanh Đằng, lúc ấy Cố Phồn chỉ hiểu thành Phong Hỏa biết chăm sóc Thanh Đằng nhỏ tuổi nhất, hiện tại xem ra, Phong Hỏa chưa chắc không có tư tâm a.”
Phong Hỏa vừa ngủ, liền ngủ thẳng đến chạng vạng tối, sau khi tỉnh lại lập tức trở nên sinh long hoạt hổ, vui vẻ bổ mấy cái đồ gỗ gia dụng, dùng nồi lớn làm cho mọi người một bữa tối phong phú.
Đã lâu lắm rồi Cố Phồn chưa được ăn một bữa ăn ngon như vậy, nhìn thấy trong đĩa còn đặt một con tôm hùm cay, cô khách khí hỏi bạn bè: “Các cậu ai còn ăn?”
Bốn người Tinh Hà đều biết cô tham ăn, tự nhiên sẽ không cùng cô tranh giành.
Ngay khi Cố Phồn mỉm cười vươn tay lấy con tôm kia, một bàn tay thon dài đột nhiên nhanh hơn cô một bước, cướp đi con tôm kia.
Cố Phồn khó có thể tin nhìn về phía Lục Nhai.
Không phải thích cô sao? Thậm chí ngay cả một con tôm nhỏ cũng muốn cướp với cô? Cái này tính là thích cái gì?
Đừng nói là cô kinh ngạc, Mạnh Liên Doanh cũng thê thảm che mắt, anh họ ơi anh họ, anh rốt cuộc có biết theo đuổi người ta hay không?
Trong một đoạn trầm mặc xấu hổ, Lục Nhai giống như không có ai lột sạch vỏ con tôm, sau đó đem thịt tôm đặt vào trong đĩa bên cạnh Cố Phồn.
Cố Phồn:…
Cô cũng coi như không có ai mà ăn.
Mạnh Liên Doanh lặng lẽ hướng Lục Nhai giơ ngón tay cái lên.
Phong Hỏa chờ Cố Phồn ăn xong, mới mở miệng hỏi: “Phồn Phồn, cậu với Lục thiếu đây là tu thành chính quả?”
Cố Phồn giả ngu: “Cái gì gọi là tu thành chính quả?”
Phong Hỏa: “Chính là mấy kịch bản yêu đương trên Trái Đất lúc trước mình bảo cậu đề phòng đó, một người trước tiên tìm một người khác giả vờ yêu đương, sau đó giả vờ thành thật, thật sự ở bên nhau.”
Cố Phồn nhìn về phía Lục Nhai, chẳng lẽ lúc ấy anh thật sự muốn lừa gạt cô?
Lục Nhai: “Ừm.”
Một chữ “Ừm” vô cùng đơn giản, cũng không biết là đang trả lời Phong Hỏa anh và Cố Phồn thật sự ở bên nhau, hay là đang giải đáp nghi hoặc Cố Phồn dùng ánh mắt nhìn anh.
Mạnh Liên Doanh là người đầu tiên ồn ào, vỗ tay cho hai người.
Lục Nhai mặt không chút thay đổi, Cố Phồn cúi đầu ăn cơm.
Náo loạn xong, Tinh Hà nói: “Nếu đã như vậy, Phồn Phồn nhất định cũng phải về căn cứ định cư, Lục gia dễ nói, bốn gia tộc lớn khác chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay.”
Lục Nhai: “Với thực lực hiện tại của cô ấy, bốn nhà kia chỉ biết tìm mọi cách nịnh bợ.”
Cố Phồn: “Ai muốn làm khó, chúng ta liền giết gà dọa khỉ.”
Phong thủy luân chuyển, cô bây giờ không phải người nào cũng có thể tùy tiện khi dễ!