Lâm đứng trước cửa phòng nhìn vào , nhìn nó khóc , tim Lâm nó nhói lên từng cơn ” Hy àk !! Tớ xin lỗi tớ không thể nói cho cậu biết được . Nhưng tớ sẽ giúp cậu quên đi thằng đó , ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu ” Lâm mỉm cười nhẹ chứa đầy nổi khó xữ , rồi nhẹ nhàng rời khõi nhà nó .
Trong phòng nó :
– Chị ơi …_ My khẽ nho nhỏ tiếng kêu nó .
Vẫn không một tiếng trả lời , hình như nó vẫn đang khóc .
– Mình….về thôi chị _ My cuối đầu xuống ,đưa tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên mi mắt nó .
– Hả ??? À….ừ , về thôi _ nó giật mình nhìn lên , rồi bần thần ậm ự .
My đỡ nhẹ nó dậy cả 2 , từ từ bước ra khõi căn nhà đó rồi vụt mất .
Quay lại tối hôm qua :
Sau khi tiễn nó vào nhà , hắn cười thật tươi nhìn bóng nó khuất dần sau cánh cửa , rồi mới quay xe chạy .
Đạp được gần đến nhà , hắn nhìn thấy phía trước nhà mình có một toáng người mặc toàn đồ đen , đã đứng canh sẵn hai bên . Hắn nhìn bọn chúng một cách khó hiểu , và nghi ngờ .
– Chào thiếu gia _ thấy hắn , bỗng nhiên cả đám người vội chạy lại đứng trước mặt hắn , cả đám cùng gập người 90 độ mà chào .
– Mấy người là ai vậy ??? Sao lại ở đây???_ hắn đưa cái mặt khó hiểu mà nhìn chúng .
– Chúng tôi đến đây để đưa thiếu gia về _ Một tên lên tiếng nói .
– Về đâu ???_ hắn nheo mắt hỏi cộc lốc .
– Đương nhiên là về nhà ạ _ tên đó tiếp lời .
– Mấy người đang đứng trước cỗng nhà tôi đó _hắn chỉ vào nhà rồi nói .
– Đúng là cậu ấy mất trí nhớ thật rồi .
– Ừ nhìn mặt cậu ấy còn không nhận ra chúng ta mà .
Tiếng xầm xì to nhỏ vang lên :
– Rốt cuộc mấy người có xích ra cho tôi vào nhà không???_hắn tức giận quát .
– Xin lỗi , nhưng chúng tôi có lệnh phải đưa cậu về _ tên lúc nãy lại nói tiếp .
– Về là về cái quái gì chứ ??? Tôi nói là nhà tôi mấy người hiểu không ??? Cút hết đi_ lúc này cơn thịnh nộ trên người hắn dâng lên , hắn luồn qua định bước vào nhà thì một tên nắm tay lại :
– Xin cậu chủ hãy theo chúng tôi ạ _ tên đó nắm chặt tay hắn .
Hắn bức mình , quay lại hất văng cái tay của tên đó ra , và giọng một cái nắm đấm trời giáng vào mặt tên đó .
Cả bọn thấy vậy , quay quanh hắn , hắn nhìn lần lượt xung quanh , chúng đông lắm có khoảng cỡ 30 tên . Hắn lùi lại cởi cái áo khoác ra , vứt về phía đằng sau . Từ từ quan sát từng tên , rồi xông vào đánh .
Hắn đánh từng tên , từng tên ngã gục ,được một lúc sau thì :
– Rầm _ một tên dùng cây gỗ đánh vào đầu hắn làm hắn ngã quỵ xuống .
– Xin lỗi cậu chủ nhưng chúng tôi hết cách rồi _ tên đó khẽ nói , rồi khiêng hắn lên một cái xe đen bóng loáng rồi vụt đi tới sân bay .
Và rồi chiếc máy bay cũng cất cánh đem hắn đến nơi không có nó .
Sáng hôm nay , ánh nắng chói lòa len lõi chiếu vào hắn , làm hắn khẽ nheo mắt ngồi dậy , hắn khẽ nhíu mày vì cảm thấy hơi đau đau ở đầu . Hình ảnh căn phòng mờ nhạt dần hiện lên trên đầu hắn , một căn phòng hoàn toàn xa lạ , bao gồm : một cái máy chơi bóng rỗ , một cái kệ sách to tướng , một cái ti vi cũng to không kém , xung quanh lại treo toàn hình hắn . Hắn khẽ chóng tay ngồi dậy để nhìn cho rõ hơn , ” Đây là đâu ,sao đàu mình đau quá .., đúng rồi tối qua mình đánh nhau với một bọn người , rồi hình như có cái gì va vào đầu thì phải ” Hắn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng chợt mở ra :
– Con trai ….con tĩnh rồi sao……._ một người phụ nữ , vóng dáng tao nhã bước vào , vội chạy ngay đến bên giường hắn .
– Bà là ai ???_ hắn khẽ nghiêng đầu nói .
– Đúng là con mất trí thật rồi , ngay cả mẹ mà con cũng không nhận ra sao _ người phụ nữ , đôi mắt đã rưng rưng nước .
– Bà là mẹ tôi sao ???_ hắn đưa con mắt nghi ngờ nhìn người nhận là mẹ mình .
– Con không tin mẹ sao ………………_ mẹ hắn nhìn hắn một cách thất vọng rồi đứng dậy tiến về cái phía tủ sách , lấy một cái quyển gì đó trông to lắm .
– Đây là con lúc mới sinh ra , còn đây là con lúc học cấp 1 , cái này lúc con học cấp 2 , và đây là hình con chụp chung với mẹ trong lần sinh nhất thứ 15 _ mẹ hắn chỉ lần lượt từng hình rồi nói , từng hình đều có hình bà ấy chụp chung với hắn .
– Vậy bà là mẹ tôi thật ư ???_ hắn tròn mắt nhìn mẹ mình .
Mẹ hắn không nói gì , chỉ khẽ gật đầu rồi mỉm một nụ cười hiền hậu .
– Con xin lỗi mẹ , vì đã có lời lẽ vô phép như vậy _ đôi mắt hắn bỗng dịu đi , và khẽ chòm tới ôm mẹ mình .
– Không sao , không sao chỉ cần bây giờ con quay về là được rồi _ mẹ hắn cũng khẽ ôm hắn tay vỗ nhẹ phía sau lưng .
– Nhưng đây là đâu vậy mẹ ???_ hắn nhìn xung quanh rồi nói .
– Đây là nhà của chúng ta _ mẹ hắn nhẹ nhàng nói .
– Nhưng ……………….._ hắn đang định nói gì đó thì :
– Con yên tâm ,có lẽ bây giờ con nhìn thấy mọi thứ đều xa lạ nhưng mẹ sẽ tìm cách cho con phục hồi lại trí nhớ _ mẹ hắn khẽ xoa đầu rồi mỉm cười nhẹ .
– Không phải vậy , Hy……………………._ một lần nữa câu nói chưa được nói ra thì :
– Anh Rin …………………
Ai đang gọi hắn ???