“Ca, anh làm sao có thể tìm được em? Số điện thoại của em đúng là không ai biết, ngay cả trở lại em cũng không nói cho bất cứ ai.” Mộ Tình dương mặt nhìn Mộ Diễn, hiện tại cô rất vui, đã nhiều năm không gặp, ca ca vẫn nuông chiều cô như mọi khi. Tất cả đều không có khoảng cách, ca đối cô trước kia hay bây giờ vẫn tốt như vậy.
Ca lúc nào cũng nói.”Tình Nhi, tùy hứng cũng cần phải có lúc, em cho là Nhậm gia sẽ để cho em biến mất sao? Em cho là em có thể giấu hết hành tung của mình sao? Em cũng không phải con nít lên ba, làm việc phải có đầu óc.”
Mặt cô vô cùng thân thiết dán lên cánh tay Mộ Diễn cọ xát, trên mặt treo nụ cười thỏa mãn , “Ca, anh có vẻ già đi.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, Mộ Diễn không kiêng nể liếc nhìn cô một cái, đáy lòng thở dài, khóe mắt dễ dàng tha thứ, khiến cho ai nhìn cũng đều hâm mộ. Thật hy vọng chính mình cũng có được một người anh như vậy.
Lúc trước, Mộ Tình cầu anh trở về thay ba tiếp quản Mộ thị, lại bị anh cự tuyệt. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của anh, chính anh đã đẩy người em gái nhỏ này đi, chính vì thế cuộc sống về sau của anh gần như lệch khỏi quỹ đạo.
Chỉ là, nếu thời gian thật sự trở lại, anh vẫn không xác định được mình nên làm gì, Mộ Diễn cũng không nắm chắc được kết quả. Nhưng vào ngày hôn lễ của Mộ Tình, anh chưa bao giờ hận cái gọi là nguyên tắc của bản thân mình đến như vậy.
Có nắm chắc hay không, làm mới có thể biết.
Mộ Tình biết, ca ca có ý với chính mình, anh không bao giờ để mình khuất xa tầm mắt vĩnh viễn, nhưng là, ngay lúc đó Mộ thị có nguy cơ bị sụp đổ, sau cùng xin giúp đỡ không có kết quả, nếu tài chính liên tục giảm sút, hoạt động của Mộ thị sẽ đưa vào tắc nghẽn dẫn đến phá sản, đó là cơ nghiệp cả đời ba cô đánh cược, cho nên mẹ đã an bài cho cô một cuộc hôn nhân, theo nhu cầu hai bên, cô đáp ứng không chút do dự.
Cái người đàn ông kia, khí thế hùng dũng vóc người cao lớn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta đã mê muội, cho nên lặng im tổ chức hôn lễ. Chỉ là, hiện thực quá tàn khốc, Mộ Tình chỉ cần nghĩ tới những tháng ngày sống trong địa ngục đó, cô liền hối hận với quyết định của mình trước kia.
Là cô ruồng bỏ Ca ca. . . . . .
Mộ Tình cắn cắn môi, lúc ấy cô thật sự không có biện pháp, mà cô còn nghĩ mình sẽ cực kỳ hạnh phúc.
“Lữ ca ca, Liêu ca ca, đã lâu không gặp, em nhớ hai người quá !”
Đẩy cửa phòng ra, Mộ Tình hướng về phía Lữ Phương cùng Liêu Tuấn Vĩnh chạy vội qua, mỗi người một cái ôm, trên mặt của cô có nụ cười thật tươi, ai cũng có thể bị nụ cười dễ thương của cô cuốn hút, cô cười rộ lên có uy lực mưu sát bất luận kẻ nào.
Lữ Phương nhìn, đột nhiên nghĩ tới Hạ Tử Ca, cô ấy luôn luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi cô ấy cười lại khiến người khác nín thở, ẩn chứa sức hút vô cùng lớn
Giữa hai người, trừ bỏ thân hình, trên khuôn mặt có lẽ cực điểm giống là nụ cười.
“Nếu nghĩ muốn chúng ta, như thế nào không trở về nhìn xem? Vừa nghe liền thấy không có thành ý.” Lữ Phương phỉ nhổ.
Biết anh ta miệng ác nhưng tâm không ác, Mộ Tình lè lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Mộ Diễn, “Không phải bây giờ em đã trở về gặp mọi người sao.”
“Trời sắp đổ mưa máu thôi, quá vui đến quên cả trời đất làm sao có thể nghĩ đến chúng ta được nhỉ? Tám phần là gặp chuyện tình gì rồi!” Chương Tiểu Hiền từ toilet đi ra, miệng cô xếch lên , chân mày có ý châm.
Đều nói yêu cầu của phụ nữ đối với phụ nữ càng thêm hà khắc, lời này không sai. Chương Tiểu Hiền không thích Mộ Tình, hai người cùng nhau lớn lên, đó gọi là quen thuộc, Mộ Tình là tiêu điểm của mọi người, lúc nào cô ta cũng là người đưa tới sự chú ý đầu tiên.
Đúng là, Tiểu Hiền không thích Mộ Tình ra vẻ đáng yêu, biểu hiện đó chỉ hợp với đàn ông thôi, ở trước mặt đàn ông lúc nào cô ta cũng bày ra vẻ hoàn mỹ.
Lời Chương Tiểu Hiền nói khiến sắc mặt Mộ Tình khẽ biến sắc, nhưng cô vẫn cong mắt lên lơ đễnh cười, “Tiểu Hiền.”
Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, Tiểu Hiền nghĩ cô ta sẽ xông tới ôm mình kia, chỉ là nhìn cô ta như con chim nhỏ nép vào người Mộ Diễn, Chương Tiểu Hiền lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái kia.
Mặc kệ Tử Ca có thừa nhận hay không, Tiểu Hiền biết trong ánh mắt của cô ấy dĩ nhiên mang theo sự quyến luyến, mặc dù không rõ ràng, Tiểu Hiền cũng nhìn ra được trong ánh mắt của cô ấy luôn thể hiện một tình cảm sâu đậm dành cho Mộ Diễn. Chỉ là, Mộ Diễn, chính Tiểu Hiền cũng không dám xác nhận, rốt cuộc anh có thái độ gì.
“Đột nhiên lại trở về? Cũng không lên tiếng kêu gọi?” Liêu Tuấn Vĩnh đẩy kính hỏi, anh ta cảm thấy Tình Nhi vội vàng trở về như vậy chắc chắn còn chuyện khác
“Em lâu như vậy không trở về, thật nên suy nghĩ, cũng muốn phóng đãng với mình một chút, coi như là đi du lịch. Nếu em vụng trộm trở về để cho Nhậm gia biết thì khổ, nếu không phải ca đến tìm em, em cũng nghĩ tới vài ngày nữa cũng sẽ đi tìm mọi người.”
“Không chuẩn bị về nhà? Mẹ cực kỳ lo lắng cho em” Mộ Diễn trầm thấp nói, tầm mắt xuyên thấu nhìn về phía Mộ Tình. Cô bối rối cúi đầu, ánh mắt có chút né tránh, sau một khắc mới sâu xa thỉnh cầu, “Ca, anh coi như chưa thấy qua em, chờ em nghĩ thông suốt sẽ đi gặp mẹ.”
Mộ Diễn không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt. Mộ Tình biết, thỉnh cầu của cô, Mộ Diễn không cự tuyệt thì đó là đáp lại rồi.
Tử Ca đứng ở trong gió nán lại một hồi, mãi đến khi đầu óc bị gió thổi buốt lạnh mới tỉnh táo lại. Gió thổi khiến hai gò má cô rét run, cô ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn kia, một ngày cứ như vậy qua đi, cô ra khỏi cửa lúc mặt trời lên cao, dĩ nhiên hiện tại đã là buổi tối.
Chiếc điện thoại màu trắng cầm trong tay, nó đã nhiều ngày chưa từng vang lên, mà bên trong thủy chung chỉ có một dãy số. Tử Ca nghĩ nghĩ, tiện bấm số di động của anh.
Chỉ là, chậm chạp không ai nghe máy, Tử Ca lại thử lần nữa, nhưng khi có người nhấc máy, thì bên kia truyền đến một giọng con gái, “Ai vậy?”
Tử Ca nắm chặt điện thoại trong tay, cô nhăn lại mày, trong lỗ tai chỉ có thanh âm thanh thúy của người con gái kia.
“Mộ Diễn, anh ấy ở nơi nào?” Thật lâu sau, Tử Ca mới tìm lại được tiếng nói của chính mình thanh.
Bên kia, cô gái dương cao âm điệu, “Ca ca, điện thoại của anh.”
Ca ca. . . . . .
Cô nhớ tới ngày đó, cô vô ý thức nói ra câu cửa miệng, lại bị anh cướp đoạt đi chút hô hấp của bản thân. Sắc mặt của anh trầm lãnh, cô gọi một tiếng ca ca khiến anh nổi điện, anh trầm giọng, “Ca ca, cô không xứng?”
Cô cảm thấy kỳ quái, vì sao xưng hô như vậy lại khiến anh mẫn cảm.
Hoá ra, nó có ý nghĩa riêng của nó. Là cô không thể đụng vào điều cấm kỵ đó.
“Có chuyện gì?” Thanh âm của người đàn mang theo một chút lạnh nhạt.
Tử Ca nắm điện thoại ngón tay hơi dùng lực, “Em đang ở gần nhà hàng Phúc Thuỵ , vừa rồi nhìn thấy một người giống anh. Em có thể đi vào tìm anh không? Mộ Diễn, mỗi ngày chúng ta đều không gặp nhau, em cũng yên tĩnh nhiều ngày rồi thời điểm này nên gặp qua anh một chút chứ ?