Khi Karen tỉnh giấc thì trời đã sáng. Lăn người trên giường, nàng mở mắt đón ánh sáng mùa đông tia nắng rực rỡ phản quang trên tuyết. Các tấm rèm được tô điểm vẻ tươi tắn, sàn nhà ngập tràn ánh sáng. Tất cả nhưđón chào một ngày tươi thắm mà nàng đã phí phạm một vài giờ. Đồng hồ chỉ 9 giờ 40.
Karen không thể tin nàng đã ngủ suốt đêm sau khi đã ngủ trọn một ngày trước đó. Một giọng nói ẩn trong tiềm thức bảo nàng rằng Brice có lý, rằng nàng bị kiệt sức, rằng cơ thể nàng chẳng những cần mà còn có nhu cầu nghỉ ngơi. Karen lắng nghe giọng nói bí ẩn đó đến khi nó dẫn nàng trở về những sự kiện chiều hôm trước. Rồi nàng lăn người trở lại, gặp đôi chiếc gối để kê đầu cao hơn và cố mường tượng nàng cảm thấy điều gì.
Brice là một người bí hiểm, nàng chưa bao giờ hình dung ra mẫu người kín đáo, buồn bã đó. Tim thì mảnh khảnh và thẳng thắn. Bằng phép so sánh, về thể chất và khía cạnh khác, Brice thực chất hơn.
Điều gì đã xảy ra đêm trước, trong căn phòng của anh? Nàng đang trò chuyện với anh, kể anh nghe về gia đình mình. Anh đang quan tâm lắng nghe và bị cuốn hút. Cả hai cùng tiến lại và đứng gần nhau, rồi nàng cảm thấy ấm và kích động. Nàng cảm thấy muốn…
Sau đó Brice trở nên lạnh lùng. Anh cắt ngang sự thích thú bằng cách lái cuộc nói chuyện sang bà Rowena và hành hạ nàng bằng cách đó. Karen cảm thấy như thể nàng đã bị trừng phạt.
Tuy nhiên, điều đó có lẽ đúng. Nàng không dành thời giờ cho một người đàn ông, nhất là vào thời điểm này khi nàng ở bên bờ của việc trả lại món nợ ân tình nàng vay của bà Rowena. Nàng cũng không thể quẫn trí, đó là lí do tại sao nàng phải trở về Syracuse. Giáo sư McGuire và nhà hàng Pepper Mill có thể được hoãn lại với một ít tiền công bị giảm. Nhưng nếu nàng không viết bài, nếu nàng không tham dự khóa học giữa học kỳ, nàng sẽ gặp trở lực. Không có quỹ học bổng nào dành cho các khóa thi hỏng.
Tung mền ra khỏi người, Karen ngồi bật dậy, rồi tự giữ vững tư thế bằng cách hai tay chống nạnh. Nàng có cảm giác là lạ. Chóng mặt. Nhưng đầu óc nàng minh mẫn hơn trước đó. Karen khép mắt lại đến khi cơn chóng mặt qua đi. Nàng khịt khịt mũi vài lần và thấy chứng nghẹt mũi đã khỏi. Karen bắt đầu ho. Nó vẫn còn nặng, nhưng không tồi tệ như lúc trước và nàng không cảm thấy đau khi các cơ co giật theo cơn ho. Rõ ràng chứng bệnh nàng đang thuyên giảm.
Sau đó Karen hạ thấp chân xuống sàn nhà, cố đứng… và ngồi phịch xuống. Nàng có cảm giác đôi chân mình giống như làm bằng cao su dẻo, toàn thân rã rời.
– Tất cả là do không sử dụng đúng ngày cuối tuần.
Karen lầm bầm, nhưng nàng biết đó không phải là sự thực. Sự suy yếu mà nàng cảm nhận không phải là hậu quả của sự không sử dụng đúng mà là sự lạm dụng. Nàng đã tự dồn mình vào thế khó khăn. Karen biết điều đó, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhờ Brice, nàng có sự lựa chọn khác qua những ngày cuối tuần, và nàng chấp nhận nó, có thể là miễn cưỡng, nhưng nàng đã làm điều đó. Nàng đã ngủ. Đã dưỡng sức. Đã thuyên giảm.
Chậm rãi hơn, Karen gượng người đứng dậy. Cập sát và vòng theo thành giường, nàng bước đến cửa sổ.
Quang cảnh trước mắt nàng sáng lấp lánh. Mặc dù tuyết không phải là đồng minh, nó vẫn tuyệt đẹp. Dĩ nhiên có cái gì đó cùng kết hợp với nó. Vùng đất của Brice rất nên thơ, ngoạn mục. Hầu hết phong cảnh mang dáng dấp xa xưa, ưa nhìn, được vẽ lên bởi kích thước khó tin của những cây thông. Những cây non tuy không to lớn, nhưng sung mãn và xanh tươi. Tất cả như được điêu khắc một cách thiện nghệ vào trong vùng đất.
Lối xe ra vào đã được ủi. Ép mũi vào khung kính, Karen dõi theo khúc quanh của nó, ngang qua cửa mặt tiền hướng tới một khu mà nàng cho là phòng mạch của Brice. Karen không thấy lối vào, nhưng nàng có thể thấy một khoảng đất nhỏ được ủi và có rải rác vài chiếc xe con trên đó.
Brice đang làm việc.
Tò mò muốn xem một, hai bệnh nhân của anh, Karen nán lại cửa sổ thêm một lúc. Nhưng đôi chân nàng nhanh chóng bị mỏi, vì thế nàng ngồi xuống chiếc ghế lắc và cố suy nghĩ làm điều gì kế tiếp.
Nàng phải tìm ra y phục của mình, gọi một chiếc taxi trở lại nhà điều dưỡng, gọi ai đó sửa xe nàng và trở về Syracuse. Tuy nhiên, một phần của cơ thể nàng không muốn tuân theo. Một phần khác muốn ở lại nơi nàng đang ở, thưởng thức sự tiện nghi của căn nhà, cái ấm cúng của căn phòng, môi trường xung quanh và được thư giãn. Một phần nữa nằm sâu bên trong, làm Karen hoảng, muốn ở lại để được Brice chăm sóc.
Điều đó không thể xảy ra được.
Vì thế Karen tập trung tư tưởng, cố gắng tiên liệu điều gì và khi nào có thể xảy ra. Thình lình tiếng bước chân ngoài hành lang vọng đến khiến nàng giật thót người, tim đập loạn xạ. Nhưng tiếng bước chân quá nhẹ, không đúng của Brice, vả lại anh ấy đang làm việc. Mắt chầm chầm nhìn vào cửa, nàng nghe tiếng lách cách của ổ khóa, rồi cửa được mở toang. Một người cùng phái có gương mặt nhỏ bé xuất hiện trong vóc người mảnh khảnh, mái tóc phủ vai vàng anh. Cô gái đang mang khay điểm tâm cho Karen, nhưng còn chần chừ, đứng tại cửa. Với cái nhìn đầu tiên, nàng không thể tin cô gái là người giúp việc của Brice. Với cái nhìn thứ nhì, nàng nhận ra cô gái là một phụ nữ, có lẽ chỉ trong lứa tuổi hai mươi như nàng. Cô gái mang đôi giày đế mềm, chiếc quần jeans rộng, bạc màu, một áo len đan bằng tay. Cô đang đứng chờ, nhìn Karen với vẻ bối rối, mong một sự hướng dẫn.
Karen giơ tay khẽ ngoắc, ra dấu cho cô vào. Điều đó dường như đúng là những gì cô gái cần, cô nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa hướng về Karen. Cô hạ thấp người và đặt khay vào lòng nàng, rồi đến bên cạnh giường, đứng chờ.
– Nó sẽ vững vàng hơn ở đó.
Karen từ tốn nói. Cô gái nhìn Karen, đôi mày nhướng lên lộ vẻ không hiểu ý. Nàng lặp lại, bổ sung thêm chi tiết:
– Những món trên khay có thể đổ, nếu tôi vô ý lắc ghế. Có lẽ tôi nên ở trên giường thì tốt hơn.
Đứng lên khỏi ghế, Karen trở lại giường, chui vào trong mền và làm thẳng thớm một khoảng cạnh nàng đẻ đặt khay.
Cô gái đặt nó xuống ghế và bẽn lẽn bước lui, đứng cạnh chân giường. Sau khi vén mái tóc ra sau gáy, cô nhìn Karen, rồi liếc xuống sàn, rồi lại nhìn Karen. Cuối cùng, với vẻ hơi bối rối, cô hỏi:
– Chị đang cảm thấy thế nào?
Đó là những từ đầu tiên cô thốt ra, và ngay lập tức Karen hiểu vì sao. Đúng, cô giúp việc cho Brice vừa trẻ vừa cả thẹn. Cô cũng bị chứng lãng tai. Giọng mũi nghẹt cứng của cô, hoàn toàn khác hẳn giọng mũi cảm lạnh, và cách phát ngôn hơi khác thường của cô cho thấy điều đó. Với đầu mối đó và một cái nhìn thoáng qua, Karen phát hiện một máy trợ thính trong tai cô.
– Tôi cảm thấy khỏe hơn.
Vừa nói, Karen để ý cô đang chăm chú nhìn môi nàng:
– Cám ơn cô hỏi thăm.
Karen nhìn xuống khay. Một ly nước cam tươi, một đĩa phủ đầy trứng chiên đánh tơi, xúc xích và khoai tây, hai mẩu bánh mì nướng và một ca nước sô cô la nóng.
– Chúng trông rất tuyệt. Tôi đang đói.
Cô gái trông có vẻ nhẹ nhõm:
– Bác sĩ Carlin bảo hãy làm nhiều món và phải chắc chắn chị ăn. Ông ấy nói chị cần tăng cân.
Cô ngừng một lát, rồi lại bẽn lẽn:
– Em thì không nghĩ vậy. Em nghĩ, chị hoàn hảo.
Karen ngước mắt nhìn vừa kịp nhận thấy mặt cô ửng đỏ.
– Rất tốt. Cô tên gì?
– Meg.
– Còn tôi là Karen.
– Tôi biết.
Karen uống một hớp nước cam, nó mới được vắt, và thêm một hớp nữa, lâu hơn. Vị giác của nàng đang đáp; đây là lần đầu tiên trong nhiều tuần lễ nàng thật sự thưởng thức món ăn.
Cầm ly đưa lên, Karen hỏi:
– Chính cô vắt nó phải không?
Meg gật đầu, nhưng không có biểu hiện nào muốn bỏ đi, điều đó khiến Karen mù tịt.Nàng dốt về các nguyên tắc dính líu đến bổn phận người giúp việc trong gia đình. Nàng cũng không biết chắc nàng phải được trông chừng khi ăn, trò chuyện và làm hay không. Vì lý do nào đó, nếu nói “bây giờ cô có thể đi” Karen thấy dường như hoàn toàn không ổn.
Sự tò mò là yếu tố quyết định. Nếu Meg làm việc cho Brice, cô phải biết điều gì đó về anh ấy. Nghĩ thế Karen liền hỏi:
– Cô làm việc cho bác sĩ Carlin bao lâu rồi?
– Hai năm.
– Bằng cách nào, ông ấy nhận cô vào làm việc?
– Ông ấy biết gia đình bên chồng tôi.
Điều bất ngờ đối với Karen là Meg đã lập gia đình. Cô còn quá trẻ, quá ngây thơ. Nhưng, nhìn kìa, Karen thấy một chiếc nhẫn nhỏ bằng bạch kim trên ngón tay bên trái của cô.
– Khi nào?
Karen vừa hỏi, vừa hất cằm về hướng chiếc nhẫn. Sau đó nàng ngước lên, chuẩn bị diễn tả câu hỏi đầy đủ nếu Meg không đọc được lối tốc ký bằng miệng của nàng.
Meg đọc được. Cô lại đỏ mặt và mỉm cười:
– Cách đây hai năm. Tôi đang làm việc trong một trung tâm chăm sóc ban ngày ở Schenectady thì Richie, tên chồng tôi, đến để sửa cái gì đó. Anh là thợ điện. Anh đưa tôi về đây sống đúng lúc bác sĩ Carlin cần người giúp việc. Tôi đoán họ đã tranh cãi nhiều. Cuối cùng ông ấy ngán ngẫm chuyện tranh cãi. Tôi không biết họ tranh cãi về việc gì. Tôi chưa bao giờ có vấn đề gì để tranh cãi với ông ấy. Ông ấy là người ít nói, dễ mến.
Karen có thể cãi về câu kết luận; nàng đã thấy khía cạnh khác của anh. Anh có thể là kẻ độc đoán, chỉ trích gay gắt, mỉa mai. Nhưng anh dường như quan tâm đến những thương bệnh nhân. Suốt những ngày cuối tuần, vào những thời điểm nàng cảm thấy tồi tệ nhất, anh lại tỏ ra dịu dàng. Khi nàng trong tình trạng hoảng loạn nhưđêm qua, anh cũng tỏ ra dịu dàng. Chắc chắn đối với Meg, anh luôn dịu dàng. Nàng đoán anh cũng dịu dàng đối với các bệnh nhân.
– Ông ấy hành nghề theo phân khoa nào?
Nhưng Meg đang lo lắng nhìn chiếc khay, không chú ý câu hỏi của nàng:
– Trong tách nhỏ kia là thuốc penicilin của chị. Chị nên uống nó đi.
Vì muốn xóa đi cái nhìn âu lo của cô gái, Karen vội uống viên thuốc kèm theo một ngụm nước ép. Sau đó, đưa nĩa lên, nàng xâm vào món trứng. Nĩa đầu tiên đi xuống dạ dày quá dễ chịu đến nỗi Karen tiếp tục thêm nĩa thứ hai, rồi thử món xúch xích, tiếp theo là khoai tây. Đến đây nàng tạm dừng nĩa:
– Tôi hy vọng cô biết, tôi thấy ái ngại khi phải ăn sáng trên giường. Chắc cô nghĩ tôi là kẻ giàu có ăn không ngồi rồi.
Meg hoang mang im lặng. Nhìn lên, Karen thấy gương mặt cô đầy bối rối; nàng bèn trấn an:
– Tôi không giàu, tôi cũng không thường ăn không ngồi rồi.
Sự bối rối vẫn còn trên gương mặt Meg:
– Chị là bà con với bác sĩ Carlin?
– Không.
– Vậy, một người bạn?
Karen xem xét điều này. Ba ngày qua nàng chưa bao giờ liệt Brice vào danh mục bạn, nhưng có nhiều chuyện đã xảy ra kể từ đó. Trên mức độ nào đó, họ vẫn còn gờm nhau. Tuy nhiên trên mức độ khác, phải, họ là bạn. Ít ra nàng nghĩ theo cách này.
– Thật ra…
Karen trả lời, dựa vào quan điểm chặt chẽ hơn:
-… Tôi là một người bạn của bà nội bác sĩ Carlin. Tôi đang viếng thăm bà thì ngã bệnh.
Meg gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng dường như thất vọng. Dần dần, Karen chợt hiểu ra, cô đang suy đón về mối quan hệ giữa nàng và Brice có khía cạnh lãng mạn, nhất là khi nàng đang khoác trên mình cái gì đó rõ ràng là sơ mi của Brice
– Có phải tên nội của bác sĩ Carlin là Rowena không?
– Phải.
Meg trở lại bản chất bẽn lẽn:
– Trước đây em không chắc là có mẹ, hay em gái, hay vợ cũ của ông ấy.
Vợ cũ. Một ý tưởng mới. Karen không biết nên vui hay buồn.
– Không bà Rowena là nội của ông ấy.
– Thỉnh thoảng, em có nhận vài cú điện thọai từ bà ấy, có một cách khuếch đại của ống nghe dưới lầu. À, chúng thật sự không phải từ bà ấy, mà từ ai đó tuyên bố bà ấy đang gọi. Em được lệnh phải nối những cú điện thoại đến thẳng qua phòng mạch.
Cô dừng lại, nở nụ cười méo xệch:
– Em luôn hình dung Rowena Carlin là một quý bà giàu có và thư ký riêng của bà gọi máy. Em có lý chứ?
Karen biết rằng bà Rowena là một phụ nữ phóng khoáng, rằng bà là người thích du lịch, là người mê một ly rượu vang hảo hạng, và sành điệu theo cách của bà. Tuy nhiên, thật ra, Karen không biết bà Rowena giàu có hay không. Nàng biết rõ các cú gọi đến không phải do một thư ký riêng nào thực hiện cả.
Tuy nhiên điều làm Karen kinh ngạc đó là Meg chẳng biết gì về bà Rowena, không biết bà là nội của Brice, cũng không biết bà đang bị giam mình trong khu điều dưỡng. Karen không sao hiểu nổi lý do cơ bản nằm sau điều này. Nếu Meg phụ việc cho anh được một tuần hay một tháng, có thể thông tin nào đó về bà Rowena đã lọt êm trước cặp mắt ngây thơ của cô. Nhưng cô gái làm việc cho anh đã được hai năm. Meg hay cả thẹn; điều đó khiến cô không dám hỏi. Hay… vì Brice xấu hổ? Ngượng? Hay đơn giản là chuyện riêng tư gia đình.
Bất cứ trường hợp nào, Karen sẽ không phản bội lòng tin của anh. Nhất là khi cả hai đang làm lành với nhau. Nhất là khi nàng vẫn còn cần sự giúp đỡ của anh.
Tiến thối lưỡng nan, Karen đành trả lời theo thế nước đôi:
– Bà Rowena là một phụ nữ đáng yêu. Tôi không nghĩ bà có thư ký riêng… trừ phi, trong khoảng thời gian này, bà đang giấu tôi một điều gì đó.
Với ý định lái câu chuyện trở về chủ đề chính, Karen hỏi:
– Bác sĩ Carlin có nhờ cô làm chuyện gì khác…
Ánh mắt nàng nhìn xuống khay:
– Ngoài việc làm những buổi điểm tâm thịnh soạn?
Meg nhìn khắp phòng:
– Tôi giặt ủi, chùi bụi, hút…
Mắt cô lướt qua bàn trang điểm, cái bàn nhỏ cạnh ghế dựa, cái bàn đầu giường, rồi cau mày:
– Đồ của chị đâu?
Rồi vội vàng quay lại để đọc câu trả lời của Karen.
– Tại nhà. Tôi không tính tới việc bị bệnh.
– Nhà ở đâu?
– Syracuse.
Meg gật đầu, rồi nhướng mày khi cô liếc vào khay:
– Chị ăn tiếp đi.
– Tôi đang nói chuyện.
– Tôi muốn để chị một mình, nhưng bác sĩ Carlin bảo tôi phải ở lại và chắc chắn chị ăn xong.
Cô rời trụ giường và đi đến ghế lắc:
– Có thể nếu tôi ngồi đây và nhìn ra cửa sổ, chị sẽ dùng điểm tâm tự nhiên hơn.
Meg nói sao, làm vậy. Karen biết rằng nếu nàng mở miệng, bộ trợ thính của Meg sẽ khuếch âm và cô sẽ quay lại đọc môi nàng. Nhưng Karen không nói. Giọng nói nàng ít khàn hơn lúc trước, nhưng nó chưa trở lại bình thường. Việc phát ra âm thanh vẫn phải cần một ít nỗ lực, và hiện giờ nàng cảm thấy kiệt sức.
Không khách sáo, Karen im lặng, tập trung vào việc ăn sáng. Chỉ cần thêm vài nĩa nữa là nàng đủ no, nhưng Karen vẫn cứ ăn tiếp. Nàng không muốn làm cho Meg thất vọng cũng như hiểu lầm thức ăn không ngon, và Meg đáng thương sẽ phải báo cáo với Brice rằng cô không làm tròn nhiệm vụ được giao.
Tuy nhiên mọi việc đều có giới hạn của nó. Sau một lúc:
– Meg?
Đầu cô gái quay lại, đôi mày nhướng lên như muốn nói “xin lỗi, tôi không nghe rõ” mà Karen đã thấy trước đó. Rồi đứng lên, đến cạnh giường, quan sát khay thức ăn, còn lại một mẫu xúch xích, nửa lát bánh mì, vài lát khoai tây. Gương mặt Meg hân hoan:
– Như vậy chị sẽ không thấy đói cho đến bữa ăn trưa.
– Ăn trưa?
Karen thảng thốt. Số lượng nàng vừa ăn sáng còn nhiều hơn số lượng nàng
thưòng ăn buổi sáng lẫn buổi trưa. Meg không bắt gặp giọng thất thanh của nàng:
– Bác sĩ Carlin không yêu cầu tôi nấu nhiều, nhưng tôi thích làm chuyện đó. Chị ngồi đây nhé, để tôi đi xin phép ông ấy.
– Ê, đừng, Meg, đừng làm vậy. Tôi không biết tôi có thể ở lại bao lâu.
– Bác sĩ Carlin nói chị sẽ ở đây khá lâu.
– Bác sĩ Carlin có thể lầm.
– Tôi hy vọng không. Tôi thực tình thích nấu nướng. Tôi đang nghĩ đến cách làm món ăn khoái khẩu cho buổi trưa. Tôi đã ăn vài món nhân tuần trăng mật của tôi. Riche, lúc đó dẫn tôi đến thành phố Atlantic, nhưng anh ấy nói, món ăn khoái khẩu chưa hẳn đúng khẩu vị của một người đàn ông.
Cô nhặt khay lên và tiếp tục nói khi quay đi:
– Món ăn của đàn ông, món ăn của đàn bà, sách nấu ăn dạy cứ sử dụng trứng, phô mai và thịt muối, những thứ đó sẽ bồi bổ cho bất cứ ai…
– Meg.
Lần này Meg quay lại. Biết cô gái có thể thấy môi mình, Karen hạ giọng:
– Đường xá thế nào?
– Ướt. Mặt trời đang làm tuyết tan.
– Sinh hoạt trở lại bình thường chưa?
– Tôi nghĩ vậy.
– Cô có nghĩ, tôi có thể tìm được một chiếc taxi?
– Có thể lắm chứ. Sáng nay tôi đã đi qua hai chiếc.
Karen ngả mình xuống gối. Còn thêm một câu hỏi quan trọng nữa:
– Cô có thấy quần áo tôi không?
Meg nhìn nàng, ngơ ngẩn:
– Quần áo chị? Chưa. Tôi chưa thấy chúng.
Đầu óc Karen ngay lập tức quay trở lại giả thuyết Brice đang giữ nàng như một tù nhân bằng cách để nàng không mảnh vải che thân… hoặc cũng gần như vậy. Karen chuẩn bị đương đầu với anh một lần nữa.
– Tôi chắc chúng đâu đây.
Karen lầm thầm, rồi nói lớn tiếng hơn:
– Cám ơn về bữa ăn sáng. Nó rất tuyệt.
Một nụ cười nhẹ và khẽ nhún gối chào, Meg rời khỏi phòng.
* * *
Karen trở lại giấc ngủ khi Meg bỏ đi không bao lâu. Nàng tỉnh giấc lúc mặt trời đứng bóng và muốn đi tắm, nhưng lại không muốn phí phạm năng lượng. Nàng đang lưỡng lự thì Meg xuất hiện mang theo bữa ăn trưa. Meg quả thật khéo tay, nhưng Karen không bụng dạ nào đụng đến món trứng nàng đã ăn buổi sáng. Nàng ăn qua loa món bánh mì mới ra lò và rau trộn, để rồi quá no đến nỗi lăn vùi lên giường ngủ tiếp.
Karen thức dậy lúc ba giờ chiều, tự căm ghét bản thân vô tích sự của mình. Trườn mình trên gối, lưng tựa vào thành giường, nàng nghiền ngẫm; và càng nghiền ngẫm, nàng càng ghét mình hơn. Chẳng những nàng chưa làm được trò trống gì, mà Brice cũng không đến thử một lần để thăm nàng.
Điều đó làm Karen thắc mắc. Những ngày qua anh rất ân cần. Nàng biết anh đang làm việc, nhưng đâu phải văn phòng anh trong thành phố, nó ở căn nhà cánh bên kia. Nếu anh muốn đến, anh có thể dễ dàng tạm ngưng giữa các cuộc hẹn để tìm hiểu sức khỏe của nàng.
Karen suy gẫm với một ít hờn mát. Anh ta chỉ biết sức khỏe nàng tồi tệ hơn; và thật ra Karen cảm thấy thân nhiệt mình tăng hơn so với giữa trưa và nàng nghĩ cơn sốt trở lại, mặc dù không nhiều. Điều này anh ta đâu có biết. Anh ta chỉ biết nàng bị sốt. Anh ta chỉ biết nàng sẵn sàng thay đổi y phục và rời khỏi nhà!
Dĩ nhiên, anh ta giữ quần áo nàng, và chỉ anh ta biết chúng ở đâu.
Nhưng Karen không cần ầm ĩ. Nàng có thể ra đi với bộ đồ không phải của chính mình.
Với hệ thống thần kinh bắt đầu khởi động, Karen trườn ra khỏi giường, bước ra và vào hành lang, quan sát hai bên. Có nhiều cửa ở cả hai phía. Một mối thắc mắc thoáng qua đầu nàng, tại sao một người đàn ông thích sống cô đơn lại ở một căn nhà có quá nhiều phòng. Thế là Karen bắt đầu “thám thính”.
Cửa đầu tiên mở ra đưa nàng vào một căn phòng hoàn toàn trống. Cửa thứ nhì cũng giống vậy. Cửa thứ ba mở ra đưa vào phòng Brice. Nó rộng hơn các phòng khác, kể cả phòng nàng, gần gấp đôi. Một cái nhìn lướt qua về cách sắp đặt các cửa ra vào và cửa sổ cho nàng biết anh đã kết hợp hai phòng để hình thành phòng này.
Căn phòng được khoác một lớp áo màu xanh nước biển và màu xám, cách trang trí đơn giản hơn nhiều so với phòng khách. Phòng ngủ của anh đúng là dành cho người đàn ông độc thân. Chiếc giường được phủ bởi một tấm chăn kẻ sọc, rộng và thấp. Tấm ván đứng ở đầu giường bóng nhoáng kéo dài từ bàn đầu giường bên trái đến bàn đầu giường bên phải. Trên bàn bên trái, có một điện thoại.
Tiến thẳng đến nó, Karen nhấc ống nghe lên, áp vào tai, hạ thấp nó xuống ngực một chút, rồi đặt nó xuống. Chưa phải lúc gọi taxi, cho đến khi nào nàng tìm thấy cái gì đó coi được để mặc. Vì thế nàng quay trở lại việc xem xét căn phòng. Sàn nhà được trải một tấm thảm nhung lông xám. Những tấm rèm vân hoa xanh nước biển treo trên các cửa sổ và được kéo lên cao để đón ánh sáng ban ngày. Các tủ đựng quần áo được xây dựng âm sát tường.
Karen hướng về bức tường đó. Kéo cửa đầu tiên, nàng thấy lưa thưa vài bộ đồ và giày ăn diện. Khép lại, nàng qua cửa kế tiếp, có những chiếc sơ mi ủi phẳng phiu và được xếp gọn gàng nằm trên các kệ. Karen cố tưởng tượng nàng có thể lấy đi một chiếc nhưng không làm mất đi vẻ tổng thể của chúng, nhưng nàng không thể hoàn toàn tự chủ để làm điều đó. Chúng trông quá ngăn nắp, quá tề chỉnh. Đóng cửa thứ nhì, Karen mở cửa thứ ba. Nó chứa một máy truyền hình và một đầu máy video, kệ phía trên chứa đầy băng video. Không cưỡng lại được, Karen nhón cao cổ đọc một vài cái tựa. Có cả cổ điển lẫn đương đại, hầu hết đều nghiêm túc hoặc có khuynh hướng nghệ thuật.
Đó là bộ sưu tập có ấn tượng, giống như bộ sưu tập âm nhạc ở kệ thấp hơn nằm phía dưới máy thâu băng stereo.
Tự hổ thẹn vì cảm thấy quá giống một kẻ lén lút đọc trộm, Karen đóng sập cửa lại, rồi tiếp tục đi tìm kệ chứa áo len. Sau lục lọi nhanh, nàng chọn một chiếc cũ và ôm ghì nó trên lồng ngực trong khi xem xét gian kế tiếp, nó chứa toàn quần nhung kẻ mà Brice luôn mặc trên người.
Karen trố mắt nhìn vào chiếc jeans. Đúng là nó. Rồi đến chiếc áo thun quen thuộc. Có lẽ còn đôi vớ nữa. Nàng chắc chắn sẽ tìm được đôi ủng và áo khoác trong khung tủ quần áo dưới lầu. Sự việc sẽ rất đơn giản. Nàng sẽ thay đồ và lên đường.
Karen đứng thừ người suy xét. Nàng nhận thấy hành vi lẻn ra khỏi nhà Brice không bằng phân nửa việc đường đường chính chính yêu cầu thẳng với anh, vì rằng hiện giờ nàng có phương tiện như trước đây. Nàng muốn y phục chính mình, xe của chính mình.
Nàng cũng muốn lời chúc thượng lộ bình an của Brice.
Dĩ nhiên, Karen quyết định, nàng sẽ không chấp nhận điều này. Anh ta sẽ nhắc nàng rằng, nàng vẫn còn bệnh, nhắc nàng nhớ cái cảnh nàng ngả quỵ trên tuyết, nhắc nàng nhớ chiếc xe bị chôn vùi dưới tuyết và việc làm được hoãn lại. Anh ta sẽ không nhắc nàng về khóa học giữa kỳ, bởi vì điều đó sẽ làm mục đích anh thất bại. Và đối với điều đó, anh rất tỉnh táo, rất mẫn cảm, rất võ đoán.
Vậy mà nàng vẫn muốn gặp Brice.
Thất vọng vì thiếu ý chí cương quyết, nhưng biết rằng không còn cách nào hơn để hành động, Karen lặng lẽ đặt chiếc áo len trở về chỗ cũ, kiểm soát lại xem tất cả cửa tủ đã được đóng lại chưa, luyến tiếc liếc nhìn chiếc điện thoại lần cuối trước khi rời khỏi phòng.
Karen về đến phòng nàng và đang tự hỏi có phải đó là quyết định ngu ngốc không thì Meg gõ cửa và đi vào. Lần này cô mang theo một khay nhỏ đựng nhiều sôcôla nóng hơn và ba cái bánh nhân nho khô lớn. Một túi xốp của cửa tiệm mua sắm đang lủng lẳng dưới tay cô.
Không để tâm đến việc Karen đang đứng bất động giữa phòng, cô đặt khay xuống bàn đầu giường, rồi đưa túi ra:
– Bác sĩ Carlin gởi.
Karen mở to mắt nhìn và cau mày khi Meg tiến đến, ấn hai quay túi vào lòng bàn tay nàng.
– Ông ấy đã đến cửa tiệm Chelsea.
Cô nói với vẻ khích động.
Karen có thể hình dung nơi anh đến. Chiếc túi hai màu rõ rệt xanh nhạt và tím không có nguồn gốc nào khác hơn ngoài Chelsea. Nàng đếm không xuể đã bao nhiêu lần nàng chiêm ngưỡng cửa kính chưng bày của nó tại một chi nhánh của Syracuse. Tuy nhiên nàng chưa bao giờ vào trong, đơn giản là vì giá ở đó cao cắt cổ.
Meg nhón chân ghé mắt nhìn vào túi, như muốn hối Karen mở nó ra. Karen chìu cô. Bên trong có vài món hàng, mỗi món đều được bọc bằng giấy bóng xanh nhạt. Nàng mở món đầu, đó là một bàn chải tóc, nhưng nó không giống cái nàng có. Nó là hàng nhập và được làm bằng lông lợn lòi tốt nhất cắm trong khung bạc quý giá, giống như tay cầm.
– Ú… ù.
Âm thanh từ Meg phát ra. Karen thận trọng hơn. Nàng không biết phải làm gì với món quà. Brice đã làm đủ rồi. Nàng cảm thấy khó xử.
Một bàn tay cầm bàn chải, tay kia là túi hàng, Karen ngồi xuống bên mép giường. Thoạt tiên, nàng thưởng thức vẻ đẹp của nó, sau đó nàng nhẹ nhàng đặt nó xuống và nhìn vào trong bao. Món hàng nàng tháo ra lần này là đôi dép đi trong nhà màu đỏ sậm được viền lông thú trên quai.
Meg lần này vỗ tay. Karen luồn các ngón tay vào mớ lông mềm mại, áp nó vào má một lúc, rồi đặt đôi dép bên cạnh bàn chải. Hộp kế tiếp vừa nhỏ vừa nhẹ. Karen nín thở, sợ cứng người khi nghĩ nó là một cái áo ngủ mỏng viền ren, và nếu là trường hợp này, nàng nhất thiết không được giữ nó.
Khá hơn chiếc áo ngủ dài mỏng viền ren, nó là áo ngủ len đan bằng tay, ngắn, nhẹ với một chú chuột Mickey xinh xắn ở thân trước.
– Ngộ quá!
Meg la toáng.
Karen bối rối hơn bao giờ hết. Bàn chải tóc bằng bạc quý là một hành vi quá kiểu cách của Brice. Nhưng đôi dép lông thú đi trong nhà và chiếc áo ngủ Mickey thì không. Không lẽ… Bán tín bán nghi, Karen lục trong bao và thấy một bọc cuối cùng và lớn nhất. Nó chứa một cái áo choàng bằng nhung lông xù màu đỏ sậm dùng để khoác mình sau khi tắm và rất xứng hợp với đôi dép.
– Thử chúng đi.
Meg nài nỉ.
– Xem chúng thế nào.
Karen, ngồi trên giường, đầu cúi thấp, mắt dán vào những món quà.
– Tại sao anh ấy làm điều này?
Câu hỏi được gởi vào không khí.
Meg vịn vai nàng, rồi rùn người xuống, nhỏ nhẹ yêu cầu Karen lặp lại điều nàng vừa nói, để cô có thể đọc được môi nàng.
Karen lảng tránh:
– Tôi nghĩ, tôi muốn tắm trước.
Ánh mắt Meg lướt qua khay thức ăn trên bàn đầu giường, quên mất sự hào hứng khi nảy.
Đoán được ánh mắt Meg, Karen chỉnh lại:
– Tôi nghĩ, tôi sẽ tắm sau. Tôi ăn trước.
Karen đang chạy đua với thời gian. Trước khi nàng khoác lên những món đồ Brice mua, nàng cần phải biết chắc việc nàng làm là đúng. Vì thế nàng vừa nhâm nhi miếng bánh vừa nhấm nháp nước sôcôla vừa suy nghĩ. Rồi nút một lát cam, nhón một ít bánh, tiếp tục suy nghĩ. Karen nhâm nhi thêm, nhấm nháp thêm, nút thêm nhưng không tìm ra một ý tưởng đột phá nào khả dĩ đáp ứng được tâm trạng khó xử của nàng. Đó là chỉ vì một lý do đơn giản; nàng không biết ý định của Brice. Karen không hiểu vì sao anh ấy mua cho nàng những món quà đáng yêu như thế. Bàn chải, áo choàng, đôi dép tự chúng nói lên điều đó. Nhưng Karen nghĩ áo ngủ Mickey cũng đáng yêu. Nàng đã trải qua một thời gian ngắn trong đời lối sống vui đùa, vô tư lự. Điều đó khiến nàng ao ước sống lại trong khung cảnh như thế một lần nữa.
Mải mê thả hồn bay bổng, Karen suýt quên việc làm thứ hai nếu không nhờ nhắc.
Ở Syracuse nàng không sử dụng vòi sen. Trong căn hộ riêng, Karen có một bồn tắm; và lắm lúc, chủ nhà, sống ở tầng dưới, cùng bà vợ và bốn đứa con sử dụng hết nước nóng với độc nhất một vòi sen được tận dụng liên tục. Trái lại, vòi sen của Brice rất tuyệt. Nó vừa to vừa sáng, áp lực nước thì không chê vào đâu được. Khi hòa mình vào những tia nước, nàng có cảm giác nhưđang thưởng thức tài xoa bóp của một thợ lành nghề.
Karen trở về phòng, ngồi lên giường, nàng đang dùng khăn lau tóc thì Meg trở lại. Không nói một lời, cô gái nhặt bàn chải lên, nhẹ nhàng gạt tay Karen sang bên và bắt đầu chải.
Nếu vòi sen như đưa nàng lên mây, thì việc chải tóc là một bước xa nữa. Trước đây Karen từng tắm vòi sen. Nhưng điều đó cách đây nhiều năm, và cũng nhiều năm không ai chải tóc giúp nàng. Nhắm mắt lại, Karen tận hưởn sự mơn trớn chạy dọc từ đỉnh đầu nàng xuống ngọn tóc đến khi nàng biêt chắc cơ thể mình được thả lỏng.
Tuy nhiên không phải được thả lỏng. Karen đã ngủ ngay khi Meg thôi chải. Lần này khi nàng tỉnh giấc, Brice đã ở trong phòng.
Karen nằm nghiêng, một má áp vào gối, cánh tay duỗi thẳng trên tấm mền. Ngay khi cựa mình, nàng nhận thức được sự có mặt của anh.
Brice đang ngồi bên cạnh giường, hai khuỷu tay tựa trên đầu gối, hai tay buông lỏng ở giữa. Chỉ có đầu anh quay sang nàng, và mặc dù trong tư thế không thoải mái, có vẻ anh ngồi như vậy đã lâu và vẫn thừa sức tiếp tục tư thế đó.
Nhất thời Karen không biết phản ứng thế nào. Lần cuối nàng gặp anh là vào chiều hôm trước, và hơi ấm cả hai truyền cho nhau vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng như thể nàng đã mơ thấy nó trong giấc ngủ. Không khí quanh nàng hiện giờ cũng ngập tràn hơi ấm đó. Điều đó không nói lên anh ngồi quá gần, hay u buồn và bí ẩn trong chiếc áo len đen và quần nhung màu xám tro. U buồn và bí ẩn là hai yếu tố tạo nên vẻ điển trai, kết hợp với vết mờ của bộ râu quai nón trên má khiến anh thật có sự thu hút. Và anh vẫn ngồi bất động ởđó, chăm chú nhìn nàng, đắm chìm trong mối suy tư u buồn, bí ẩn, và sự riêng tư.
Karen cũng không biết rằng, sở dĩ anh ngồi bất động là bởi anh cũng không biết phải làm gì.
Khi Brice vào phòng và thấy Karen ngủ, anh rất đỗi ngạc nhiên. Nàng đang bận chiếc áo ngủ anh mua, áo choàng ở cuối giường, đôi dép trên sàn, tất cả điều đó tạo cho anh một cảm giác vô cùng dễ chịu. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên là dáng vẻ của nàng. Trong suốt những năm hành nghề, anh chưa bao giờ thấy sự thay đổi mà chỉ vỏn vẹn ba ngày có thể thực hiện được như trong trường hợp Karen. Da nàng mịn và mượt, vẫn còn tái, nhưng tự nhiên hơn nhiều. Đôi mắt không còn quầng thâm. Nói chung thần sắc nàng đang dần hồi phục. Tuy nhiên chính mái tóc nàng khiến anh như chết trân. Nó đang thở.
Điểm thứ nhất, nó buông dài những lọn tóc quăn dày trên đôi vai tới lưng nàng. Điểm thứ hai, nó bóng. Điểm thứ ba, bất cứ thứ gì nàng dùng để gội đã mang lại cho mái tóc những nét chấm phá nổi bật màu vàng ánh quyến rũ của quả hồ đào. Cả mái tóc nàng trông bồng bềnh, sống động.
Nhận xét trên làm anh hơi hoảng, nhưng anh sẽ là tay chết tiệt nếu để lộ điều đó. Anh phải ở thế thượng phong khi nguồn sống trở lại với Karen. Nghĩ thế, Brice bắt đầu uốn nắn lại tư tưởng để kiểm soát nó hoàn toàn.
Cùng lúc Karen cảm thấy bối rối:
– Cám ơn anh về những món quà.
Nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ:
– Anh không cần phải làm vậy.
– Nhưng cô cần một bàn chải tóc.
– Một kiểu giá năm đô một hào là đủ rồi.
– Cô không thích kiểu bằng bạc?
– Thích. Nhưng nó đắt quá.
– Bây giờ tôi không thể trả nó lại được. Cô đã dùng nó rồi.
– Tôi biết.
Karen có cảm giác anh đang nhìn chầm chầm vào mái tóc mình, vừa mơn trớn, vuốt ve, vừa tách những lọn tóc quăn dài ra, ngắm nghía nó. Da đầu nàng như có kiến bò. Nó làm đầu óc nàng chần chừ để nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu anh thật sự dùng tay chạm tóc nàng. Anh đã làm điều đó đêm trước, nhưng với mục đích giúp nàng trấn tĩnh khi nàng bị hoảng loạn. Hiện giờ nàng có một suy nghĩ khác trong đầu.
Và suy nghĩ đó hoàn toàn trái đạo lý. Nàng phải dứt khoát từ bỏ.
Bực tức chính mình, Karen trở nên xẵng giọng:
– Anh đã né tránh tôi vì thế tôi không thể “bẩm” với anh việc tôi sẽ ra đi.
Đó chỉ là một trong những lý do Brice đã né tránh nàng. Lý do khác là anh cảm thấy quá nhiều khi anh đối mặt với nàng đêm trước. Quá nhiều vì anh đã xúc động trước sự bất lực của nàng, vì cảm thấy hối tiếc trước sự rũ rượi của nàng, vì để làm bất cứ điều gì anh có thể nhằm giải tỏa cơn đau thể xác của nàng. Lý do khác nữa là khao khát nàng. Anh muốn tạo cho lý do một ý nghĩa nào đó trong tâm trí anh trước khi anh đối diện nàng. Vì thế anh đã gởi Meg tới lo thức ăn, thuốc uống cho nàng cùng những món quà anh mua trong thành phố. Và qua những báo cáo của Meg, anh sẽ kiểm tra nàng.
Tuy nhiên, vào buổi trưa, Brice chợt nhận ra rằng, nếu anh không gặp mặt Karen, có khả năng nàng sẽ bỏ đi; và anh nhẹ người khi thấy nàng không làm điều đó. Một điều thực tế là việc anh cất y phục nàng chỉ nhằm tạm dừng nàng, không phải chận đứng nàng. Nếu nàng giống bà nội anh, nàng sẽ tìm được cách để thực hiện bất cứ điều gì được hoạch định trong đầu óc nàng. Và Brice đã lên kế hoạch để chận đứng điều đó.
Không màng lưu ý đến cách cáo buộc của nàng, anh thản nhiên hỏi:
– Cô cảm thấy thế nào?
– Khá hơn.
– Meg nói, trưa nay cô hơi nóng trở lại.
– Meg có cặp mắt tinh đời.
– Đúng vậy hả?
– Hơi sốt. Bây giờ tôi khỏe rồi.
Brice có thể thấy điều đó. Màu da nàng sáng mịn. Cách đôi môi nàng hé mở và đôi mắt long lanh có thần. Nàng không thay đổi tư thế vì mới tỉnh giấc và cũng có thể vì cảnh giác anh như anh đang cảnh giác chính mình vậy
Điều đó có nghĩa là nàng cũng nhớ những gì đã xảy ra giữa họ. Brice tự hỏi nàng sẽ phản ứng ra sao nếu anh chồm tới chạm người nàng.
Tuy nhiên anh trở lại chức năng người thầy thuốc:
– Một cơn sốt nhẹ không phải là chuyện bất bình thường trong trường hợp này,nhất là vào xế trưa. Nó có thể tăng và giảm trong vài ngày nữa.
– Vậy có một chuyện tôi có thể tự giám sát lấy.
Trở mình, Karen nhìn anh một cách nghiêm chỉnh:
– Tôi phải về nhà, Brice. Meg nói tuyết đang tan, như thế sẽ có ai đó sửa xe tôi. Cô bé tiếp tân tại dưỡng đường, Judy, nói rằng có một người anh rất giỏi về xe cộ, và cũng nói nếu tôi có bất cứ vấn đề gì, cô bé sẽ sẵn lòng nhờ ông anh xem hộ.
Brice đang tập trung nhìn vào gương mặt nàng, nhưng không quên để ý bộ ngực đang phập phồng dưới lớp áo:
– Nguyên nhân là do bình điện. Nó không thể tận dụng được nữa, vì thế tôi đã nhờ thợ lắp một cái mới. Nếu cô không kham nổi tiền trả, tôi có thể lo.
– Tôi kham nổi.
– Tôi tưởng cô nghèo chớ.
– Chuyện đó thì không nghèo. Tôi có quỹ phòng ngừa tai nạn.
– Nếu cô có quỹ đó, tại sao cô muốn phát điên khi nghĩ đến việc không đi làm trong thời gian dài?
– Bởi vì quỹ này chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp. Không làm việc để nằm dài trên giường không phải là trường hợp khẩn cấp.
– Không làm việc và nằm dài trên giường để hồi phục khỏi chứng bệnh viêm phổi và suy nhược là trường hợp khẩn cấp.
Sự khiêm tốn được tưởng thưởng khi Brice trong giây phút này không bắt bẻ nàng. Karen chợp lấy cơ hội thuận tiện này để đẩy mạnh ý định mình:
– Như vậy, tôi nhận ra rằng, điều đó không có nghĩa là tôi có thể lưu lại đây. Tôi còn quá nhiều công việc để làm. Nếu ở nhà mình tôi có thể đang đọc, viết bài vở và nghiên cứu.
Brice, ngay lập tức trở lại bản chất cố hữu:
– Điều đó rất chính xác những gì cô đang làm, nếu cô ở tại nhà. Cô sẽ tự dấn thân vào những công việc vất vả hơn bao giờ hết để theo kịp, rồi sau đó tiến lên dẫn đầu và cuối cùng, cô vẫn cần giấc ngủ. Tôi đã ngồi đây suốt nửa giờ đồng hồ. Cô ngủ như chết.
– Nửa giờ?
Ý nghĩ Brice nhìn mình ngủ khiến Karen cảm thấy khó chịu:
– Điều đó ắt hẳn chán lắm.
– Không.
Karen chờ anh nói tiếp. Nhưng không. Ánh mắt Brice chầm chầm vào cằm nàng, rồi xuống cổ, rồi đến cái mũi đen bầu bĩnh của chú chuột Mickey trên ngực áo nàng.
Thất thần, Karen cố tìm “phương án” tối ưu. Nàng có thể hoặc kéo mền lên tận cổ, hoặc ngồi dậy. Nếu Brice là con người phóng đãng, anh sẽ biết chính xác điều nàng sẽ phản ứng và tại sao. Nhưng một lần nữa nàng chẳng bao giờ thấy anh là kẻ phóng đãng. Nguy hiểm, đúng. Giận dữ và nản lòng, đúng. Cho dù nhu cầu sinh lý…
Karen ngồi lên và ghịt tấm mền cao hơn, quyết định thà nàng được an toàn hơn là làm phật lòng. Nàng cũng quyết định đã đến lúc nói rõ ý định mình:
– Tôi muốn ở lại đêm nay, nếu anh trao lại những món đồ của tôi, tôi có thể viết cho anh một chi phiếu và tôi sẽ lên đường vào sáng mai.
Brice đứng thẳng người, nhô hai bả vai lên, nhắm mắt, đu đưa đầu quanh cổ. Karen nghĩ trông anh giống như một võ sĩ đang chuẩn bị cho hiệp kế tiếp và chưng hửng khi, thay vì tấn công nàng, anh nhìn xuống sàn với vẻ trầm mặc:
– Bà tôi gọi điện muốn biết cô thế nào. Bà bảo tôi không được để cô ra đi cho đến khi cô hoàn toàn bình phục.
– Anh luôn làm những gì bà bảo anh làm à?
Brice nhìn nàng bằng cái cách biểu lộ rõ ràng như câu trả lời anh. Anh không phải là loại người hay vâng lời. Nhưng Karen đã nhận thức điều đó từ lúc đầu:
– Vậy bà không bị xốc khi anh tống tôi đi sớm.
– Tôi sẽ không tống cô. Nếu cô bỏ đi, điều đó chống lại ý muốn tôi.
Karen suy nghĩ câu anh nói một lúc, rồi trầm tĩnh nhưng không nhượng bộ:
– Tôi rất tiếc.
– Cô sẽ làm gì nếu tôi không trả lại cô y phục.
– Tôi sẽ lấy của anh. Anh có cả chồng áo len. Anh có thể không cần một chiếc trong một hoặc hai ngày.
Brice quay lại nhìn nàng, ánh mắt sa sầm, khó diễn tả:
– Cô đã ở trong phòng ngủ của tôi.
Karen nuốt mạnh. Anh ta quá gần. Quá lớn.
– Đúng vậy.
– Cô nghĩ gì?
– Tôi nghĩ gì? – Karen ngớ ngẩn lặp lại. – Về văn phòng.
– Ý anh nói, tôi nghĩ gì về dáng vẻ của nó?
– Tôi muốn nói điều gì khác nữa nào?
Brice nôn nóng hỏi. Karen đã chuẩn bị để tự phòng vệ chống lại những cuộc đột kích bất ngờ, nàng nhún vai và ngồi tựa lưng tấm ván đầu giường:
– Tôi nghĩ, nó ngăn nắp và sạch sẽ.
– Phần trang trí?
– Ồ. Cái đó… Nó dễ thương. Bức tường có những ngăn tủ rất tuyệt. Nguyên căn phòng đó trước đây là hai, đúng không?
Brice gật đầu nhanh:
– Trước đây là quán trọ.
– Thật vậy hả?
Điều này có lý. Nó giải tỏa thắc mắc của nàng về cách xây dựng các căn phòng dưới lầu, sự đa dạng, phong phú ở tầng hai và nhà cánh.
Brice đang bị cuốn hút bởi một lọn tóc nhỏ ở khóe miệng nàng. Lơ thơ và đáng yêu. Vì thế trong khi tiếp tục nói về căn nhà, mắt anh không rời điểm đó:
– Nó được chứng nhận. Tôi giữ giấy chủ quyền. Địa điểm này trước đây là một hồ nước nổi tiếng.
– Cho người.
– Cả ngựa.
Có một tình cảm ngấm ngầm nào đó trong sự lơ đãng của anh khiến Karen dừng lại. Cũng có một cảm giác là lạ thoáng qua trong mắt anh, nàng nghĩ, đó là vì tư thế không thoải mái, mặc dù nó chỉ chợt lóe lên. Nàng cố hình dung căn nhà như một quán trọ, các phòng dưới lầu chật ních những bợm nhậu, và các phòng trên lầu, phòng này nối tiếp phòng kia dọc theo hành lang, chứa đầy… .chứa đầy… người… đang làm… làm gì?
Gương mặt Karen sáng lên khi nàng dõng dạc tuyên bố:
– Nó là căn nhà thổ đúng không?
– Tôi không nói thế.
– Nhưng đúng là vậy.
Brice dám thề là anh đã thấy một nụ cười. Nó chỉ he hé, rất mờ nhạt, thậm chí hơi quái. Nhưng nó rất giống nụ cười, và nó làm mạch máu anh căng phồng lên:
– Điều đó làm cô khoái lắm hả?
Mắt nàng nhấp nháy:
– Đó chỉ là… một ý tưởng khôi hài thôi. Anh quá nghiêm túc và thẳng thắn. Một “ông” bác sĩ giỏi. Một cột trụ của cộng đồng. Ý tưởng về cuộc sống của anh trong một nhà chứa…
– Đó là trước đây.
– Trước đây?
Nàng vẫn chỉ hé cười, nhưng bờ môi tươi tắn hơn. Brice dò xét thái độ nàng:
– Điều đó có nghĩa là, căn phòng này đã từng chứng kiến những cảnh yêu nhau.
Nụ cười Karen vụt tắt. Anh ta quá gần, quá thực, quá nam tính.
– Không phải yêu nhau. Mại dâm.
– Được rồi. Mại dâm.
– Và không phải trên giường này.
Brice nhượng bộ điều này với vẻ thờ ơ, nhưng cách diễn tả của anh thì chẳng thờ ơ chút nào:
– Thôi được, trên giường người khác.Nhưng ở địa điểm này. Cuồng nhiệt. Thâu đêm.
Karen lầm bầm:
– Anh tưởng tượng thái quá.
Nhưng tim nàng đập lỡ một nhịp, vì đôi mắt Brice không được tin tưởng. Chúng sẫm lại, quyến rũ, như có sức thôi miên. Anh đang nhìn nàng như thể nàng là đối tượng của điều nàng vừa nói.
– Đừng nhìn tôi theo cách đó.
Karen thì thào.
– Cách gì?
Giọng anh hơi khàn. Và chính âm thanh hơi khàn khàn khỏi gợi ở Karen một tình cảm mà từ lâu nàng không dám nghĩ đến.
– Cách đó.
– Tôi chỉ đang nhìn cô bình thường thôi mà.
– Anh đang nói.
– Cô có cảm thấy vậy không?
Dựa thẳng người vào ván giường, hai tay bắt chéo ôm lấy ngực, Karen cuống cuồng:
– Tôi cần chỗ trống, Brice. Anh đang lấn tôi.
Nhưng Brice lấn sát hơn. Anh cảm thấy một sự thúc giục không sao cưỡng nổi được hôn nàng, và lần này lý trí anh nhường chỗ cho con tim. Ngoài ra anh dám thề, dám thề rằng nàng cũng đói.
– Brice…
Anh cầm hai cổ tay nàng, nhẹ nhàng tháo hai tay đang bắt chéo.
– Brice… xin anh Brice. Em không được khỏe.
Karen viện lý, nhưng giọng nói không có vẻ quyết liệt:
– Anh chưa bao giờ hỏi một câu như thế suốt mấy ngày qua.
Brice kéo nàng sát hơn.
– Ba ngày.
Và trong thời gian đó, anh có quá nhiều thắc mắc về điều này.
Ôm gọn nàng trong vòng tay, Brice vuôt má nàng. Và ngay khi Karen mở miệng định phản đối, anh khỏa lấp nó bằng chính đôi môi mình.