Mảnh Ghép Hôn Nhân

Chương 17: End



Quả nhiên, ngày thứ năm
sau hôm đó, Trụ Dương nhận được giấy gọi của tòa án. Cái ngày mà Lục Kỳ Thần
nói “không thể chịu nổi” cuối cùng cũng đến.

Lý Tử Duệ mới sáng sớm đã
đi lo liệu chuyện này, mấy ngày liền, mỗi lần đều thấy anh ôm hi vọng ra đi,
giống như thật sự có hi vọng gì đó vậy nhưng đến tối lại lê thân xác mệt mỏi về
nhà, toàn thân rêu rã và kiệt sức, Hi Hiểu lại cảm thấy xót xa.

Thế nhưng Lý Tử Duệ luôn
nói với cô rằng:

– Cứ đợi đi, trước sau gì
cũng tìm ra cách giải quyết!

Hi Hiểu nhớ lại nội dung
cuộc nói chuyện hôm trước với anh, cái chiến lược thí tốt để bảo vệ xe đến giờ
vẫn là cách giải quyết duy nhất của cô. Mà Lý Tử Duệ cũng chẳng có bất kì
phản ứng gì về chuyện này, xem ra anh cũng đành bó tay rồi, chỉ có điều ý chí
của bản thân vẫn đang cố giãy giụa.

Cô thở dài, đặt xấp tài
liệu đã phô tô lên bàn uống nước. Đó là những thứ mà cô đã chuẩn bị sẵn
sàng ngay sau khi nói chuyện với Lục Kỳ Thần ngày hôm ấy. Cứ tưởng rằng
sẽ không phải dùng đến nó, nào ngờ đó lại chính là phương pháp duy nhất có thể
giải quyết được vấn đề.

Chẳng nghĩ ra được cách
nào khác, thế nên cái cách tồi tệ nhất lại trở thành phương pháp cứu cánh cho
mình.

Hi Hiểu lặng người nhìn
những tập giấy trên bàn, bốn chữ “Đơn xin li hôn” được viết hoa in
đậm trên nền giấy trắng nổi bật, cuối trang là chữ kí của cô, quằn quại và mong
manh.

Đặt bên cạnh tờ đơn li
hôn là bản hợp đồng đã duy trì mối quan hệ của họ đến ngày hôm nay, kể từ ngày
kết hôn cho đến nay, bản hợp đồng mới chỉ có hiệu lực được khoảng nửa năm.

Lúc đó kết hôn với anh,
cảm thấy ba năm là đủ dài lắm rồi, nhưng thật không ngờ cả hai đã đánh giá quá
cao năng lực của đối phương, mới chỉ có chưa được một năm mà đã tan tác đường
ai nấy đi rồi.

Lúc đến Thừa Trạch, rõ
ràng là Lục Kỳ Thần không ngờ rằng cô sẽ đến. Vừa nhìn thấy cô ở cửa, anh
ta vội vàng khoát tay ra ý bảo cấp dưới đi ra ngoài. Sau khi vào phòng,
Hi Hiểu không nhịn được cười:

– Đấy lẽ nào chính là đội
ngũ luật sư hùng hậu mà Thừa Trạch định dùng để đối phó với chúng tôi?

Ánh mắt Lục Kỳ Thần lóe
lên một tia sáng nhưng ngay lập tức tắt ngấm:

– Em đã đoán đúng một
phần. Xin lỗi Hi Hiểu, anh không đủ nhẫn nại!

– Chẳng phải chỉ là để
bức tôi giao nộp con cho anh thôi hay sao?

– Đúng, nhưng từ
“bức” hơi khó nghe. Anh cảm thấy cách nói bố đẻ muốn đòi lại
con của mình dễ nghe hơn đấy!

– Tùy anh! – Hi Hiểu cầm
tờ đơn khiếu nại đã phô tô của Lý Tử Duệ ra. – Trên đó có ghi Thừa Trạch yêu
cầu chúng tôi phải bồi thường 300 vạn tệ, quả nhiên là tham lam! Mà theo nguyên
tắc của Trụ Dương thì người trong cuộc chi bị trừ ba mươi phần trăm tiền bồi
thường với tội trạng là làm việc không hiệu quả, cho nên… – Hi Hiểu cười
khẩy. – Tôi đã tính toán rồi, tôi bỏ ra 90 vạn, chuyện này đến đày châm dứt –
Cô nheo nheo mắt. – Anh rút đơn kiện lại, ân oán của chúng ta đến đây
chấm dứt,

– Thế nhưng Lý Tử Duệ
sáng nay đã đến đây hỏi tôi cách giải quyết chuyện này, em không nói với anh ta
phương án của em à?

– Chẳng liên quan gì đến
anh ấy cả. – Hi Hiểu nhướn mày.

– Chẳng phải anh không
thích con mình gọi anh ấy là cha, cảm thấy khó chịu vì tôi đã kết hôn với anh
ấy sao? Được thôi, tôi sẽ làm theo ý anh, chúng tôi sẽ li hôn, anh cứ tiếp tục
khiếu nại, tiếp tục làm ầm chuyện rò ri thông tin cơ mật lên đi, dù sao trách
nhiệm cũng thuộc về một mình tôi, chẳng có liên quan gì đến anh ấy cả!

– Em quyết định sẽ gánh
vác chuyện này một mình sao?

– Tôi đã nói rồi, chẳng
liên quan gì đến anh ấy cả. Đề án là tôi làm, cam kết bảo mật cũng là tôi
không kí, đương nhiên người đáng nghi nhất trong chuyện rò rì thông tin này chỉ
có thể là tôi, có liên quan gì đến anh ấy chứ? – Hi Hiểu cười nhạt:

– Lục Kỳ Thần, nếu như
anh không sợ nghịch lửa bỏng tay thì cứ tiếp tục trò chơi của anh đi!

– Số tiền đó…

– Anh cũng không cần lo
số tiền ấy có phải là của Lý Tử Duệ hay không, chẳng có liên quan gì đến Tử Duệ
hết. Tôi có bao nhiêu tiền thì chắc anh cũng biết rõ. Giờ cùng lắm thì của
thiên trả địa, dù sao anh cũng đối xử với tôi như vậy rồi, tôi chẳng cần đến
món tiền bồi thường ấy làm gì!

– Nhan Hi Hiểu, em dùng
tiền của anh, dùng danh tiếng của mình để bảo vệ cho người đàn ông đó sao? –
Anh mắt Lục Kỳ Thần toát lên vẻ lạnh lùng. – Em quả là cao thượng như Đức Mẹ
đấy!

– Tùy anh muốn nói thế
nào thì nói, dù sao tôi cũng quyết không giao con cho anh! Anh cũng đừng làm Tử
Duệ lung lay.

Hi Hiểu ngoảnh đầu lại.

– Lục Kỳ Thần, tốt nhất
anh nên nghĩ đường lui cho mình đi. Anh giờ chỉ giống như con châu chấu mùa
thu, chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu!

Nói rồi cô quay ngoắt
người bỏ đi.

– Nhan Hi Hiểu! – Lục Kỳ
Thần gọi với theo, giọng nói như có vài phần chua xót.

Còn chưa kịp mở miệng thì
đã bị tiếng mở cửa cắt ngang.

Hi Hiểu vừa ngẩng đầu lên
thì cánh tay đã bị ai đó kéo lại. Cô ngước mắt nhìn, sững người khi nhìn thấy
Lý Tử Duệ và Kiều Việt đang đi với nhau.

Cô đang băn khoăn không
hiểu sao hai người lại cùng nhau đến đây thì đã nghe thấy giọng nói đầy tức tối
của Tử Duệ:

– Nhan Hi Hiểu, rốt cuộc
em có nghe lời của anh không hả?

Còn chưa kịp phản ứng gì
thì cánh tay cô đã bị kéo đi. Lý Tử Duệ chẳng buồn liếc Lục Kỳ Thần lấy
nửa cái mà kéo tay Hi Hiểu đi thẳng ra ngoài.

Lúc Hi Hiểu lấy lại được
bình tĩnh thì phát hiện ra mình đã về nhà với Lý Tử Duệ từ bao giờ. Lý Tử
Duệ chỉ tờ đơn xin li hôn ở trên bàn, lớn tiếng ca cẩm:

– Hi Hiểu, em giờ giỏi
lắm rồi, đây chính là cái mà em gọi là ân đoạn nghĩa tuyệt đấy hả? Đây là cách
giải quyết vấn đề mà em muốn hay sao?

Hi Hiểu cúi đầu, không
nói nửa lời.

Tử Duệ ngồi phịch xuống
ghế sô pha, trong lòng như bị dè chặt với một cục tức to đùng:

– Anh nói đã có anh ở
đây, mọi việc đâu sẽ vào đấy, rốt cuộc em coi chồng em là cái gì? Một thứ bỏ đi
chỉ biết núp sau váy vợ thôi à?

Hi Hiểu không muốn tranh
cãi với anh về vấn đề này nữa, trong đầu cô hiên giờ chỉ có hình ảnh của anh và
Kiều Việt sánh vai đi bên nhau lúc nãy. Cô đinh không nói nhưng không
hiểu sao cơn giận lại bốc lên đùng đùng:

– Tại sao anh lại đi cùng
với Kiều Việt?

Hình như là không ngờ
rằng Hi Hiểu sẽ hỏi như vậy nên Lý Tử Duệ ngẩn người trong giây lát rồi thốt
lên một câu như châm chọc:

– Em đi tìm chồng người
ta bàn điều kiên, anh đi tìm vợ người ta bàn kết quả.

– Anh nói vậy là ý gì?

– Lục Kỳ Thần bây giờ đầu
óc u mê, làm ra toàn những chuyện hoang dường, thế mà chúng ta lại bó tay chẳng
biết làm thế nào! – Tử Duệ mím chặt môi, tức tối đập tay xuống ghế sô
pha. – Thế nhưng chúng ta không có cách cũng không có nghĩa là người nhà
họ Kiều để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm!

– Anh chỉ nói với Kiều
Việt ba điều: Thứ nhất, Lục Kỳ Thần đã kể rõ tình tiết chuyện vào tù cho Hi
Hiểu rồi, nếu như cứ để chuyện này tiếp tục tiếp diễn, chớ có trách chúng tôi
vì nóng ruột mà làm chuyện chẳng ra gì. Thứ hai, Lục Kỳ Thần tại sao cứ một mực
truy cứu đến cùng, chẳng phải là vì muốn đòi đứa trẻ hay sao… mà Hi
Hiểu cũng đòi li hôn với tôi, nếu như cứ để chuyện này tiếp diễn, e rằng cả nhà
ba người họ sẽ được đoàn tụ với nhau, lúc ấy người tổn thương nặng nề nhất
chính là cô ta. Thứ ba, Lục Kỳ Thần dã nói ra chuyện cô vô sinh với Hi
Hiểu rồi, mà Hi Hiểu lại là một thiết kế nóng nảy, có thể lúc này chưa có động
tĩnh gì nhưng sau này rất có thể cô ấy sẽ tận dụng chuyên môn của mình để làm
ầm ĩ chuyên này lên… – Nói đến đây, Lý Tử Duệ liền mỉm cười. – Đến lúc
đó, ai chết khó coi hơn thì rô tự biết!

– Anh dám nói như vậy à?

– Ừ. – Tử Duệ ái ngại
nhìn cô. – Chẳng qua là vì không có cách nào khác. Dù sao anh ta cũng dồn
chúng ta vào con đường chết, vậy thì còn lưu luyến gì mà không tiễn anh ta đi
Tây Thiên luôn? Chúng ta không có cái khả năng ấy nhưng kiểu gì cũng có người
có thể dắt mũi được anh ta, thật không may người đó chính là Kiều Việt.

– Thế nhưng tất cả những
gì mà anh ta làm chẳng nhẽ Kiều Việt lại không biết tí gì? – Hi Hiểu không giấu
được sự sửng sốt. – Chuyện này ầm ĩ đến vậy, Kiều Việt không thể không biết
được? Giờ lại đến giúp mình, chẳng phải là mèo khóc chuột hay sao?

– Kiều Việt cứ tưởng rằng
Lục Kỳ Thần muốn thông qua Trụ Dương để chèn ép Thiên Thần, hơn nữa cô ta luôn
coi em là tình địch, lại chả mong em dính vào chuyện lùm xùm này quá đi ấy chứ.
Lục Kỳ Thần không hề nói chân tướng sự việc cho cô ta nghe, Kiều Việt không hề
biết rằng chồng mình làm như vậy là vì đứa con của mình. Nếu như anh không
đoán nhầm thì Lục Kỳ Thần vốn định sẽ chơi trò “tiền trảm hậu tấu”,
một khi anh ta đòi được Đồng Đồng từ tay em, anh ta sẽ lập tức nói rằng đứa bé
này là do anh ta nhận nuôi. Đến lúc đó, Kiều Việt có muốn thoái thác em là mẹ
đứa trẻ cũng chẳng có lí do gì. Chính vì vậy anh ta mới khổ sở giấu nhẹm sự
thực như vậy!

Hi Hiểu gật đầu vẻ như đã
hiểu ra điều gì đó:

– Thế sao anh lại nghĩ ra
phải đi tìm Kiều Việt?

– Lục Kỳ Thần bỏ rơi em
lúc đó chi vì lợi ích, đến giờ tiền vẫn là cám dỗ chết người với anh ta.
Mà Kiều Việt lại là bí quyết khống chế anh ta. Gia Thái có thể viện đủ loại lí
do để rút cổ phần khỏi Thừa Trạch. Chỉ cần họ rút một phần nhỏ cổ phần thôi đối
với Đường Đô cũng là một tổn thất lớn.

– Nhưng ngược lại Lục Kỳ
Thần cũng có thể lợi dụng chuyện vào ngục thay lúc đó để khống chế Kiều
Việt. – Hi Hiểu mún chặt môi. – Đó cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì,
nhất là đối với những người quyền cao chức trọng. Chúng ta cảm thấy đó là điều
đáng xấu hổ thì với họ chẳng khác gì tử huyệt.

– Chuyện không đơn giản
như em nghĩ đâu!

Lý Tử Duệ không nói tiếp,
chỉ gục đầu vào vai Hi Hiểu. Dường như anh đã quá mệt mỏi nên ngay cả hơi thở
cũng trở nên yếu ớt.

Mãi về sau Nhan Hi Hiểu
mới biết cái “không đơn giản” mà Tử Duệ nói đến là chuyện gì.

Thừa Trạch rút đơn kiện,
nói rằng đó chẳng qua chi là một chuyện hiểu nhầm, hơn nữa lại không có liên
quan nhiều đến Trụ Dương. Trải qua bao ngày vất vả mới có được kết quả
như ngày hôm nay, Nhan Hi Hiểu cảm thấy bản thân như được hồi sinh từ trong cái
chết.

Trong khi đó, Lý Tử Duệ
dường như vất vả quá sức bao ngày qua nên chuyện này vừa lắng xuống, Tử Duệ đã
đổ bệnh.

Hi Hiểu vô cùng lo lắng,
bản thân mình phải nhờ người khác trông hộ con, khó khăn lắm mới được nhàn thân
nào ngờ lại phải vất vả chăm sóc cho chồng. Thấy Tử Duệ mệt mỏi thiếp đi
sau khi uống thuốc, Hi Hiểu liền gọi điện cho dì Cố, muốn hỏi xem dì Cố đã đưa
Đồng Đồng về đến nhà ông ngoại chưa.

Điện thoại gọi đi nhưng
chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc của tổng đài, không có người nhận điện.

Hi Hiểu bỗng cảm thấy có
điều chẳng lành.

– Tử Duệ… – Tử
Duệ vừa mới thiếp đi đã bị lay dậy. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Hi
Hiểu, Tử Duệ như tỉnh hẳn. – Sao thế?

– Em gọi cho dì Cố mà
không có ai nghe máy! – Giọng nói của Hi Hiểu nghèn nghẹn như sắp khóc òa. – Em
muốn đón Đồng Đồng về!

– Cái gì? Không có ai
nghe á?

– Vâng!

Tử Duệ cảm thấy có chuyện
chẳng lành, lúc đưa Đồng Đồng đi, anh còn trách Hi Hiểu hành sự lỗ mãng, thiếu
suy nghĩ. Cho dù gì Cố trông có vẻ tốt bụng nhưng dù gì cũng không thể tin tưởng
hoàn toàn mà giao con cho người ta được, tri nhân tri diện bất tri tâm mà!

Máu trong người anh như
sôi lên, mặc kệ cơn sốt đang hầm hập trong người và cơn đau đầu dữ dội, Tử Duệ
khoác thêm cái áo vào rồi lao xuống giường. Hi Hiểu thấy vậy vội vàng kéo
tay anh lại:

– Anh đi đâu đấy?

– Còn đi đâu được nữa? –
Tử Duệ như ngồi trên đống lửa. – Đi tìm con chứ đi đâu!

– Vậy em đi cùng với anh!

– Vậy thì nhanh lên! – Tử
Duệ lao ra phòng khách, miệng vẫn không ngớt oán thán Hi Hiểu thiếu suy nghĩ: –
Anh đã nói rồi mà, lúc đó em nghĩ cái gì thế không biết? Um chỗ nào mà giấu con
đi không được hay sao? Cứ phải cho người đưa con đi, lại còn tìm một người
không…

Chữ “không” vừa
ra đến cửa miệng thì chuông cửa vang lên. Tử Duệ cúi đầu lầm bầm:

– Đã rối rồi còn lắm
chuyện! – Nói rồi liền lật đật ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Tử
Duệ đã há hốc mồm kinh ngạc.

– Em xong rồi đây! – Hi
Hiểu đã thay xong quần áo, một tay cầm túi xách, một tay chỉnh lại cái thắt
lưng trên eo. – Ai thế anh?

– Hi Hiểu, là anh!

Hóa ra là Lục Kỳ Thần.

Mà lúc này, trên tay anh
ta đang ôm đứa con của họ, Đồng Đồng, dì Cố đang rụt rè lấp ló sau lưng anh.

Ba người ngồi trên ghế sô
pha, không khí có phần ngột ngạt. Hi Hiểu không chỉ một lần nhìn thấy
cảnh tượng này trong mơ.

Một Lục Kỳ Thần mấy ngày
trước còn có phần ngông cuồng nay đột nhiên trở nên hiền hòa, đôi mắt sâu thẳm
ấy lại trở nên trầm lắng và dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ:

– Nhan Hi Hiểu! – Anh khẽ
gọi tên cô. – Anh đã mang con về cho em đây! Không phải là của anh, rốt cuộc
vẫn không phải là của anh. – Lục Kỳ Thần khẽ nhếch môi: – Nhìn thấy hai
người vì con mà sốt ruột đến như vậy, anh cũng cảm thấy lo lắng. Em còn
nhớ lúc chúng ta chia tay không? Em đã nói một câu rằng: Anh tự làm tự chịu.

Hi Hiểu chợt chột dạ,
phản ứng đầu tiên của cô là ngoảnh sang nhìn Tử Duệ, thấy sắc mặt của anh vẫn
bình thường, cứ như thể chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả, trong lòng
cô có yên tâm hơn.

– Đúng vậy, anh tự làm tự
chịu. – Lục Kỳ Thần thở dài, cúi đầu nhìn đứa bé đang say ngủ ở bên cạnh.
– Chuyên vào tù thực ra cũng không hoàn toàn là vào tù thay cho người khác.
Đường Đô lúc đó gặp phải tình cảnh khó khăn, anh làm sao có thể bảo vệ sự trong
sạch của mình trong dòng chảy thị trường này chứ? Bởi vì một bước sai lầm nên
những bước sau đó lại tiếp tục sai lầm, vì thế anh mới ra nông nỗi này. –
Lục Kỳ Thần chợt ngẩng đầu nhìn Hi Hiểu. – Hi Hiểu, bước cuối cùng anh
cũng đã sai rồi! Lúc đó mặc dù nói chia tay em nhưng anh vẫn ôm hi vọng có thể
cùng em làm lại từ đầu. Vì vậy khi hay tin em có con với anh, anh mới
liều mạng đánh cược lần cuối. Chi có một điều duy nhất anh không ngờ, đó
là em lại dựa dẫm vào người đàn ông này như vậy, chỉ mới một năm thôi đã vượt
qua cả tình cảm của chúng ta ngần ấy thời gian. Cuộc hôn nhân trên giấy
của hai người không ngờ lại có thế duy trì được lâu như vậy… Thậm chí còn
chiến thắng cả tình cảm của chúng tôi bao năm trời. Hi Hiểu, anh nên nói
rằng em lãng quên anh quá đơn giản hay em đem lòng yêu thương người khác quá dễ
dàng.

Hi Hiểu chỉ lặng im ngồi
nghe mà không nói nửa lời, nhưng nghe đến đây cô liền giật mình kinh ngạc:

– Hôn nhân trên giấy á?

Lục Kỳ Thần gật đầu.

Hi Hiểu lập tức ngoảnh
đầu nhìn Tử Duệ, nhưng lại thấy anh há hốc miệng kinh ngạc:

– Làm sao anh biết?

– Nhiễm Nhược San, bạn
gái cũ của anh đã nói cho tôi biết. – Lý Tử Duệ nhìn Lục Kỳ Thần. – Sau
chuyện lùm xùm hôm hai người tổ chức tiệc đầy tháng cho Đồng Đồng, tôi đã biết
giữa ba người có chuyện gì đó không bình thường. Vài ngày sau tôi đã đi
tìm Nhiễm Nhược San, cô ta nói với tôi rằng hai người chỉ kết hôn với nhau trên
giấy tờ, bởi vì muốn nhập hộ khẩu ở đây nên mới kết hôn với nhau, có đúng
không?

Hi Hiểu mặt mày tái mét.

– Cùng là người lấy hôn
nhân ra làm trò đùa, vậy mà một người bị bỏ rơi, một người lại tìm được một bến
đỗ hạnh phúc.

Lục Kỳ Thần đột nhiên
ngoảnh đầu lại. – Nhan Hi Hiểu, em đúng là may mắn!

Nói rồi Lục Kỳ Thần đi
thẳng ra cửa định bỏ đi.

Hi Hiểu vội vàng ra tiễn,
bỗng thấy Lục Kỳ Thần quay lại hỏi:

– Chuyện đã qua rồi, anh
vốn có ý định cướp con lại cho mình, nào ngờ lại trở thành một thử thách đối
với tình yêu của hai người. Xét đến công lao này, Nhan Hi Hiểu, em có thể
thử mở lòng khoan dung với anh, cho phép anh một tháng được gặp con một lần có
được không? Anh sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé, nó cũng có thể
gọi Lý Tử Duệ là cha.

Anh chỉ cần nhìn nó một
chút thôi, đứng từ xa nhìn con một chút cũng được!

Ánh mắt Lục Kỳ Thần không
còn sự sắc lạnh như bức ép người khác mà trở nên buồn bã, van lơn.

Hi Hiểu nhìn anh ta, cảm
thấy hơi mềm lòng:

– Để tôi nghĩ đã!

Sau khi nhận được câu trả
lời, Lục Kỳ Thần lặng lẽ mở cửa ra về.

Một tháng sau khi sự việc
lắng xuống, Lý Tử Duệ đã làm đơn xin thôi việc ở Trụ Dương. Mặc dù không xảy ra
vấn đề gì nhưng trải qua mấy đợt sóng gió, những sự chỉ trích về anh đã vượt
qua cả sự thừa nhận giá trị của anh. Hi Hiểu cũng tán đồng việc Lý Tử Duệ
chuyển công ty. Trụ Dương mặc dù đãi ngộ không tồi nhưng không thể cứ làm việc
ở đó mãi được.

Nhận được điện thoại
thông báo đưa con đi tiêm vacxin, Hi Hiểu liền vội vàng mặc quần áo cho Đồng
Đồng, đang định gọi Tử Duệ lại giúp một tay thì đã thấy anh cầm điện thoại đi
ra ngoài rồi.

– Anh làm gì thế hả? – Hi
Hiểu cằn nhằn:.- Đồng Đồng càng lớn càng không nghe lời, phải đi đến nơi rồi mà
anh còn không qua đây giúp em một tay đi!

Lý Tử Duệ chỉ cười cười
không nói, đưa tay ra đón lấy Đồng Đồng trên tay Hi Hiểu một cách thành thạo
rồi bảo Hi Hiểu đi thay quần áo.

Càng nghĩ càng cảm thấy
nụ cười ban nãy của Tử Duệ có chút gì đó kì lạ, Hi Hiểu liền tò mò hỏi:

– Anh gọi điện cho ai
đấy? Sao vẻ mặt lại thế kia?

– Em đoán xem!

– Nhiễm Nhược San! – Hi
Hiểu đáp ngay không do dự.

– … – Tử Duệ ra hiệu im
lặng, nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Hi Hiểu, anh liền đáp: – Lục Kỳ Thần.

– Lục Kỳ Thần?

– Hi Hiểu, nói thế nào
thì anh ta cũng là bố của Đồng Đồng, không cho anh ta gặp con cũng có chút bất
công… Đứng từ xa nhìn cũng đâu mất mát của mình cái gì.

Tử Duệ có thể nghĩ như
vậy thật là đáng quý. Hi Hiểu hơi nhíu mày, không đáp lời anh, trước khi
ra cửa còn ngoảnh lại nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm nghị hỏi:

– Tử Duệ, anh thành thực
trả lời em một câu này!

– Câu gì? – Tâm trạng Tử
Duệ hôm nay hình như rất vui. – Vợ hỏi đương nhiên chồng phải trả lời rồi!

– Em có con với người
khác, thế mà anh vẫn chấp nhận em, có phải đến tận giờ em vẫn chỉ là gặp may
thôi không? – Hi Hiểu cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt Tử Duệ. – Nói thẳng ra
là thực ra anh không hề yêu em mà chả là cảm thấy cuộc hôn nhân này đã trở
thành thói quen, đã quen với cái không khí ấm áp mà người phụ nữ ràng buộc với
anh trên giấy tờ mang lại?

– Nhan Hi Hiểu, đầu em có
vấn đề à? – Nhìn vẻ mặt nghiêm nghi của Hi Hiểu, Tử Duệ bật cười. – Chúng
ta sống với nhau hơn một năm nay, thế mà em nghĩ rằng với anh đây chỉ là thói
quen thôi sao?

– Thế thì tại sao? – Hi
Hiểu ngạc nhiên. – Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là…

– Anh yêu em, chẳng liên
quan gì đến hôn nhân hết. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chân
thành. – Tình cảm không phải xuất phát từ hôn nhân. Chỉ có điều bây giờ
anh thực sự mong muốn dùng hôn nhân kể kéo dài tình cảm này mãi mãi.

Hi Hiểu ngẩn người nhìn
anh. Cô còn đang mải chìm đắm trong những điều anh nói thì anh dã bế Đồng Đồng
đi dược một đoạn khá xa rồi.

Nhìn bóng dáng cao lớn
của anh, trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh của anh trước bao nhiêu chuyện đã
xảy ra trong một năm qua: dáng vẻ lịch lãm của anh trong bữa tiệc kết hôn, vẻ
mặt kìm nén cơn giận dữ khi biết cô mang thai với người khác, bàn tay của anh
run run khi chỉ vào tờ đơn xin li hôn mà cô đặt trên bàn… từng cảnh,
từng cảnh cứ lần lượt hiện ra như một thước phim quay chậm tái hiện trước mắt
cô.

Cứ tưởng rằng một cuộc
hôn nhân như thế này chẳng qua chỉ là một cái ngõ cụt, nhưng thật không ngờ
những ngày tháng tươi đẹp của họ chỉ mới bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.