Cơm chiều qua đi, nhóm Rikkaidai đỡ nhau đi ra cửa nhà Yukimura, Yukimura mỉm cười đưa mọi người tới cửa, còn cười nói “Hoan nghênh lại đến thăm nhà nhé!”, làm mọi người khựng lại một chút, sau đó không khỏi bật người chạy mất, hôm nay xem như bọn họ không hay ho…
Sumitobi nhìn mọi người biến mất ở góc phố, nhớ tới chiều nay mọi người chơi đùa rất vui vẻ, không nhịn được cười cười, nhưng chỉ chớp mắt đã phát hiện nơi này chỉ còn lại mình và Yukimura, nhất thời không biết nên nói gì, sửng sốt một hồi lâu, vẫn là Yukimura lên tiếng “Vào nhà thôi”.
Không hiểu sao cứ cảm thấy quan hệ của hai người lại trở nên là lạ…
Tích tích
Đột nhiên di động của Sumitobi vang lên, đánh vỡ sự xấu hổ này, Sumitobi vội vàng lấy di động từ túi váy ra, vừa nhìn màn hình, thì ra là Watanabe Koji…
Yukimura cũng dừng lại, xoay người lại nhìn về phía Sumitobi, cười hỏi: “Sao vậy, ai gọi thế?”
Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi liếc Yukimura một cái, dừng một chút rồi nói “Là
bố tớ…”
Yukimura thấy Sumitobi sững sờ, liền thúc giục Sumitobi nhanh nhận điện thoại, rồi anh vào nhà thu dọn bàn mà đám vừa rồi chơi đùa, Sumitobi thấy Yukimura vào phòng, thế mới định thần lại, ấn phím nghe điện thoại.
“Moses Moses? Tobi à?” Giọng nói hoạt bát điển hình của Watanabe Koji vang lên, làm Sumitobi lập tức có cảm giác cực kỳ thân thiết, nhưng Sumitobi còn chưa kịp mở miệng, người ở đầu bên kia điện thoại lại thay đổi, lần này là tiếng Sumisaku…
“Moses Moses, chị? Hì hì… chị và Yukimura-senpai bây giờ thế nào rồi?” trêu chọc cực
kỳ rõ ràng, Sumitobi thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Sumisaku đoạt điện thoại trong tay
Watanabe Koji, còn che miệng cười trộm nói chuyện với cô.
Nhất thời Sumitobi không biết nên làm gì cô em gái này, xem ra chuyện cùng cả nhà bạn bè đi lữ hành cũng là có dự mưu, Sumitobi chỉ có thể tức giận nói: “Tốt lắm, chỉ là trong nhà thiếu chút nữa bị trộm cướp sạch không còn gì thôi!”
Bên kia đầu điện thoại dừng một chút, sau đó la lên: “Hả?! Chẳng lẽ là kẻ trộm mà người ta nói mấy ngày hôm trước lại tái phạm? Chị không sao chứ?”
Bây giờ mới nhớ tới hỏi cô có sao hay không à? Lúc quyết định đi ra ngoài du lịch
chẳng phải là nên nghĩ đến vấn đề này ngay sao? Nghĩ vậy, Sumitobi tức không có chỗ trút, hoàn toàn quên mình đã cực kỳ hưng phấn lúc Watanabe Koji nói muốn đi ra ngoài du lịch…
“Không sao!” Sumitobi như là cố ý muốn trút cơn tức lên người Sumisaku, còn nhấn mạnh.
Thấy chị mình có vẻ tức giận, Sumisaku ngẩn người, sau đó ấp úng nói: ―Chị đừng nóng giận mà! Chẳng phải bọn em chỉ… à… hi vọng… có phát triển tốt sao?”
Lần này Sumitobi bắt được hai chữ ‗bọn em‘, chẳng lẽ còn có tòng phạm…
Đầu điện thoại kia, Sumisaku thấy chị chậm chạp không nói lời nào, định thần lại mới đột nhiên phát hiện mình lỡ miệng, vội vội vàng vàng ném một câu “Đúng rồi, bố có việc tìm chị” rồi giao điện thoại di động cho Watanabe Koji, làm Sumitobi còn chưa kịp hỏi rõ đã nghe thấy tiếng Watanabe Koji lại vang lên, nên đành thở dài một cái, làm mình tỉnh táo lại…
“Tobi, bố có chuyện quên nói cho con”
Bắt buộc mình tỉnh táo lại, Sumitobi hỏi: “Bố, có chuyện gì ạ?”
Watanabe Koji nghe thấy tiếng Sumitobi, có vẻ không có biến hóa gì, còn rất hoạt bát nữa, sự lo lắng mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng biến mất, kỳ thật ông vốn không quá tán thành đi du lịch trước khi Sumitobi trở về, nhưng lại ngại mẹ Yukimura mời nhiệt tình, Sumisaku còn phụ họa thêm, cùng mẹ Yukimura cam đoan sẽ nhờ Yukimura chăm sóc Sumitobi cho tốt, ông mới đáp ứng, nhưng hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện…
“Tobi, từ khi con bị tai nạn xe cộ rồi xuất viện đã qua hai tháng, về tình hình sức khỏe
của con và chuyện khôi phục trí nhớ, ngày mai con phải đi bệnh viện khám lại một lần…” Watanabe Koji cố ý nói chậm lại, sợ Sumitobi nghĩ linh tinh khi nghe thấy từ ‗khám lại‘: “Chỉ là khám lại mà thôi, Tobi đừng quá khẩn trương, sẽ không sao đâu, trước kia bố quên mất chuyện khám lại, bố xin lỗi, ngày mai con nhờ Seiichi đi cùng nhé”
Trên thực tế, đúng là khi nghe được hai chữ “Bệnh viện”, tim Sumitobi đập lỡ một nhịp, đó là ác mộng vĩnh viễn của kiếp trước của cô thậm chí cả kiếp này, nhưng hiện tại Sumitobi không chỉ lo chuyện nó là ác mộng, mà còn lo lắng chuyện mình giả mất trí nhớ bị phát hiện, thật vất vả mới yên ổn lại được, thật vất vả mới cùng Yukimura…
Sumitobi lắc lắc đầu, khiến mình tỉnh táo lại, không muốn để Watanabe Koji lo lắng nên Sumitobi ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngày mai ạ? Con biết rồi, không sao đâu bố, con sẽ đi khám…”
Thấy Sumitobi đáp ứng, Watanabe Koji liền yên tâm, vội vàng nói: “Tốt quá, sau khi con khám xong thì nhớ gọi điện thoại cho bố đấy, nếu không bố sẽ lo lắm”
Sumitobi gật đầu dạ vâng, Watanabe Koji lại dặn dò vài câu “chú ý an toàn”, rồi mới tắt điện thoại…
Sumitobi ngơ ngẩn bước vào nhà, Yukimura lau bàn xong, thấy Sumitobi còn chưa vào,
đang định ra xem thế nào, đã nhìn thấy Sumitobi ngơ ngẩn đi đến.
Thấy Sumitobi rõ ràng không bình thường, Yukimura nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt
Sumitobi, lo lắng hỏi câu: “Sumitobi, làm sao vậy? Bác Watanane nói gì à?”
Thấy Yukimura lo lắng, Sumitobi có chút băn khoăn, hơi do dự mới mở miệng nói với
Yukimura: “Bố tớ nói ngày mai phải đi bệnh viện khám lại…”
Yukimura nghe xong liền ngẩn người, mới nhớ tới Sumitobi từng bị tai nạn xe cộ còn mất trí nhớ, hơn nữa anh còn nhớ rõ lần đi chơi công viên giải trí, Sumitobi rất phản kháng, bài xích bệnh viện…
Vươn tay nắm chặt lấy tay Sumitobi, Yukimura dẫn Sumitobi vào trong phòng khách, cười nói: “Đừng lo lắng, cậu bây giờ chẳng phải là vẫn khỏe sao? Chỉ là khám lại mà thôi, không sao đâu, có tớ đây rồi mà”
Yukimura nói xong, giơ tay vỗ vỗ lưng Sumitobi, Sumitobi cảm nhận được Yukimura cổ vũ, cảm thấy yên tâm rất nhiều, liền gật gật đầu, Yukimura thấy Sumitobi đã tốt hơn, nên cũng yên tâm không ít, rồi nói tiếp: “Ngày mai, tớ sẽ cùng cậu đi bệnh viện, bây giờ Sumitobi phải đi nghỉ ngơi hay là…”
Yukimura cố ý dừng lại, khiến Sumitobi chú ý, mắt thấy Sumitobi nghi hoặc ngẩng đầu
nhìn mình, Yukimura mới cười nói: “Hay là đi học bổ túc?”
Nghe thấy ba chữ ‗học bổ túc‘, tim Sumitobi lập tức đập nhanh hơn hai cái, mặt đen hơn nửa, đen đến mức thiếu chút nữa đã vượt qua Sanada, thượng đế có thể làm chứng, Sumitobi sợ nhất là bệnh viện, thứ hai là học bổ túc…
Vì thế Sumitobi vội vàng nói: “Nghỉ ngơi!”
Đã sớm dự đoán được Sumitobi sẽ nói như vậy, Yukimura cũng không để ý, vốn quyết định tối hôm nay sẽ giúp Sumitobi học bổ túc lịch sử, nhưng bây giờ có vẻ không quá thích hợp, thôi để Sumitobi nghỉ ngơi vậy, thả lỏng tâm tình, sau đó đối mặt ngày mai đi khám lại…
Nói bệnh viện là ác mộng của Sumitobi, sao không phải của anh nữa?
Chỉ là vì có thể làm Sumitobi yên tâm, nên Yukimura không thể nói gì cả, hơn nữa anh
cũng tin tưởng mình hiện giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh, sẽ không bị gì nữa, anh không sao
cả, cô cũng sẽ không!
Sumitobi tắm rửa một cái, rồi đi ngủ sớm, Yukimura trở lại phòng mình, liền nhìn thấy tập tranh vẽ Sumitobi ở trên mặt bàn, đột nhiên cảm thấy cả ngày hôm nay, mình giống đang nằm mơ vậy…
Cám ơn cậu, đã gặp tớ ở thế giới này…
Tớ muốn cùng Seiichi… ngắm hoa anh đào, mỗi một năm sau này…
Cứ nghĩ đến những lời Sumitobi từng nói với mình, Yukimura liền mỉm cười, sau đó càng nghĩ càng không ngủ được, cứ thế, Sumitobi ăn no ngủ no thẳng đến sáng ngày hôm sau, thiếu niên Yukimura lại mất ngủ…
Nhưng cho dù Yukimura mất ngủ, ngày hôm sau vẫn là người đầu tiên rời giường, sau đó nét mặt toả sáng chạy đến phòng Sumitobi, gọi Sumitobi dậy, đợi Sumitobi tỉnh táo mới xuống tầng chuẩn bị bữa sáng, giống như đã dưỡng thành ăn ý vậy, Yukimura cảm thấy trong vài ngày ngắn ngủn này, tình cảm của họ đã tăng lên không ít…
Buổi chiều, đợi Sumitobi chuẩn bị xong, hai người liền đến bệnh viện khám lại, do Sumitobi vẫn có chút khẩn trương, nên Yukimura không đi xe buýt mà lựa chọn đi bộ, vừa giúp Sumitobi quen đường, vừa trò chuyện linh tinh để giúp cô bớt căng thẳng.
Lúc đến nơi, sắc mặt Sumitobi đã tốt hơn nhiều so với lúc mới đi, dù lúc đến cửa bệnh viện, mặt cô xanh lại, tay đang nắm Yukimura cũng chặt hơn, thậm chí bắt đầu ra mồ hôi lạnh…
Yukimura cảm thấy Sumitobi hơi khẩn trương, vỗ vỗ bả vai Sumitobi đưa cô vào văn phòng bác sĩ chủ trị hồi cô nằm viện — bác sĩ Kitagawa.
Làm kiểm tra xong, bác sĩ Kitagawa cởi ống nghe bệnh ra rồi nói cho Sumitobi, ngoài chuyện trí nhớ chưa khôi phục, xem ra thân thể Sumitobi không có vấn đề, làm Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, thậm chí lúc đi ra phòng bác sĩ Kitagawa, cô vẫn còn vui vẻ ngẩn người…
Yukimura cũng nhẹ nhàng thở ra, thần kinh vốn bị căng lên cũng được thả lỏng, khiến di chứng mất ngủ tối hôm qua lại tới, Yukimura ngáp một cái, đúng lúc đó Sumitobi lại gặp
rắc rối…
Yukimura vừa định thần lại đã thấy Sumitobi ngơ ngẩn va phải y tá đang vội vàng chạy, hồ sơ ca bệnh trong tay y tá bị rơi xuống đất, Sumitobi và cô y tá đồng thời ngã sấp xuống đất.
Sumitobi thế mới định thần lại, biết mình gây họa, Sumitobi vội vàng đứng dậy, vừa xin
lỗi cô y tá vừa hỗ trợ y tá nhặt lên hồ sơ báo cáo ca bệnh bị rơi trên mặt đất.
“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi!” Sumitobi không ngừng cúi đầu xin lỗi cô y tá, thật là, đã nói là không sao rồi, cô còn lo lắng gì chứ? Lại gây rắc rối rồi…
“Không sao đâu, tôi cũng có lỗi mà” Y tá không quá để ý khoát tay áo, cùng đỡ Sumitobi đứng dậy, Sumitobi cười cười, cô y tá này dịu dàng hơn bác y tá hay kiểm tra sức khoẻ cô kiếp trước rất nhiều.
Nghĩ vậy, Sumitobi càng vui vẻ cười, nhưng lúc lơ đãng đảo qua trang giấy ca bệnh lại cứng ngắc lại, hai mắt trợn to, Sumitobi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, không thể tin được những gì mình nhìn thấy…
Cô y tá nhặt xong mọi hồ sơ ca bệnh, thấy Sumitobi cầm một phần hồ sơ ngơ ngác nhìn, hơi sốt ruột đoạt lấy nó: “Tôi xin lỗi, cô không thể tùy ý lật xem ca bệnh của bệnh nhân!”
Dứt lời, cô ý tá sửa sang lại xong hồ sơ ca bệnh rồi lại gật đầu với Sumitobi tỏ vẻ xin lỗi, sau đó sải bước rời đi, nhưng Sumitobi vẫn cứng ngắc, sững sờ ngồi xuống…
Thẳng đến khi cô y tá rời đi, Yukimura mới chú ý tới Sumitobi không bình thường, vội vàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, thấy Sumitobi sững sờ không thể tin, anh nhíu nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Sumitobi hỏi: “Sumitobi, cậu làm sao vậy?”
Chẳng phải vừa rồi vẫn ổn sao? Sao vừa va phải người ta đã biến thành như vậy?!
Yukimura không nghĩ ra nổi tại sao…
Nghe thấy tiếng Yukimura, Sumitobi định thần lại, quay đầu, đôi mắt Sumitobi hơi ướt
nhìn phía Yukimura…
“Nanako… bị bệnh tim bẩm sinh…”