Sau khi tập huấn trở về, câu lạc bộ Tennis Rikkaidai có một tuần nghỉ ngơi, không phải luyện tập, nhưng đột nhiên nhàn nhã, mọi người lại cùng nhất trí rằng, thì phải là… thật nhàm chán…
Sau đó, hôm nay, Kirihara nhàm chán đi dạo trên đường, vừa tiêu hết tiền tiêu vặt vào trò chơi điện tử, trên người không còn xu nào, trùng hợp gặp được Niou và Yagyu cũng đang đi dạo phố, không biết mua gì đó cổ quái, ba người vốn tính tìm đại một cửa hàng đồ uống lạnh ngồi xuống, thuận tiện ăn gì đó, trong cửa hàng đồ uống lạnh, lại trùng hợp gặp được Marui đang nếm thử kem mới ra và Kuwahara đi cùng để trả tiền.
Mọi người cùng ngồi xuống, đồng thời thở dài, trò chuyện một lát, Kirihara đột nhiên đề nghị đến nhà đội trưởng chơi, bình thường mọi người cũng chưa đến nhà Yukimura bao giờ, cho nên Kirihara vừa nổi hứng lên liền được mọi người nhất trí đồng ý, thuận đường gọi điện thoại cho Sanada và Yanagi, lý do là dẫn đường…
Cứ như thế, toàn thể Rikkaidai xuất hiện ở cửa nhà Yukimura, Kirihara phát hiện cổng trước sân nhà Yukimura không khóa, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Yukimura đang phơi quần áo trong vườn, liền lập tức đẩy cửa ra đi vào, những người khác tuy cảm thấy đau đầu với hành vi của Kirihara, nhưng nghĩ lại, lại thấy dù sao đều là người quen, nên cũng không nghĩ nhiều, đi theo Kirihara vào sân, vì thế liền xảy ra tình hình bên dưới…
“Đội trưởng, bọn em tới tìm anh!”
Kirihara vừa dứt lời, mọi người bỗng khựng lại, đều hóa đá…
Trong vườn, hai người bị tiếng nói đột ngột làm cho sửng sốt, chần chờ chốc lát mới phản ứng lại, nhanh chóng tác ra, sau đó Yukimura vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đám người bỗng dưng xuất hiện trong vườn, Sanada, Kirihara, Yagyu… Tốt lắm, đều tới đủ cả!
Yukimura cảm thấy mình khó lắm mới có được thời gian một mình ở chung với Sumitobi để tăng tình cảm, nhóm người này muốn làm gì thế, tại sao luôn xuất hiện trong thời khắc mấu chốt thế?
Nghĩ đến đây, Yukimura tức giận không có chỗ trút, không nhịn được tươi cười còn sáng lạn hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, quay đầu nhìn về phía mọi người đang hóa đá, ngay lập tức, nửa mặt trời vừa mới ló ra sau tầng mây cũng thức thời trốn trở lại tầng mây để tị nạn…
“Thật trùng hợp quá! Sao các cậu lại đến đây?”
Yukimura cố ý nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từ “trùng hợp”, ngay sau đó, kính mắt của Yagyu trượt xuống một chút, Yanagi Renji mở mắt, lộ ra đôi mắt màu rám nắng, Niou còn cúi lưng thấp hơn bình thường mấy phần, kẹo cao su của Marui bị dính vào mặt mà vẫn chưa phát hiện ra, đầu trọc của Kuwahara ảm đạm thất sắc, vành nón của Sanada cho dù đã kéo đến rất thấp nhưng vẫn không thể che khuất được mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Kirihara… yên lặng lui ra sau mấy bước, sau đó run run nói ra lời mà mọi người đều muốn nói…
“Em xin lỗi, đi nhầm rồi, hai người cứ tiếp tục…”
Sumitobi đã sớm rụt mình trong góc tường lúc nhìn thấy một đám người ở cổng rồi, còn Yukimura khi nghe thấy Kirihara nói vậy liền cười càng thêm ‗vui vẻ‘, mọi người đều cách Kirihara ra một khoảng cách nhất định, Kirihara lập tức bị cô lập, làm Yukimura gật đầu, tiếp tục cười nói: “Nếu đã đến đây thì sao có thể không vào ngồi chơi chứ, Sumitobi, trong tủ lạnh có nước trái cây, cậu mau đi lấy cho mọi người dùng đi!”
Yukimura nói xong, kéo Sumitobi ra khỏi góc, Sumitobi gật đầu với Yukimura, xám xịt cúi đầu nhanh chóng trốn vào phòng, cô cảm thấy mình thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa…
Sumitobi vừa đi, đối mặt với Yukimura tươi cười, một đám Rikkaidai lập tức lâm vào không khí tĩnh mịch quỷ dị, cuối cùng Marui vẫn không chịu nổi, mở miệng đánh vỡ xấu hổ: “Đội trưởng, bọn tớ… thấy hôm nay thời tiết không tệ, bọn tớ đến… thăm nhà…”
Thấy Marui mở miệng, Kirihara cũng muốn nhân cơ hội nói sang chuyện khác, nhưng mà lại ngốc nghếch đụng phải bom: “Đúng vậy, đội trưởng, vừa rồi bọn em không hề nhìn thấy gì hết!”
Kirihara vừa nói xong, Yukimura cười càng thêm ‗vui vẻ‘, “Thật muốn đóng gói
Kirihara lại ném đến Siberia” thành suy nghĩ nhất trí của mọi người…
“Các cậu đã có lòng như vậy, vậy thì mời các cậu, cần, phải, ở nhà tớ chơi tận hứng
nhé!” Yukimura vừa mời mọi người vào nhà, vừa nhấn mạnh hai chữ ‗cần phải‘.
Nhìn cửa nhà Yukimura đang rộng mở, mọi người có cảm giác như mình sắp đi vào hang sói vậy, cuối cùng vẫn là Sanada đen mặt nghiêm nghị mang vẻ “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”, dẫn đầu bước về phía hang sói… Không đúng, là nhà Yukimura,
chần chờ một lát, mọi người mới lê bước chân trầm trọng cứng ngắc đi theo…
Thay dép lê, lúc mọi người vào phòng khách, Sumitobi đã làm xong, đặt các đồ uống lên bàn trà, mọi người tới sofa ngồi xuống, sau đó nhất thời không biết nói gì, chỉ biết căm giận vung ánh mắt giết người về phía Kirihara, làm Kirihara cảm thấy rất không được tự nhiên, để đánh vỡ không khí xấu hổ, Yanagi đưa ra đề nghị chơi bài…
Vì thế mọi người bắt đầu lấy bài tú-lơ-khơ ra, chơi trò rút bài joker, không khí nhanh chóng nhiệt tình lên, lập tức quên xấu hổ, mọi người đều hào hứng chơi, trò rút bài joker đối với Niou mà nói xem như thế mạnh, luôn dùng các loại biểu cảm lừa Kirihara rút phải bài joker, sau đó mình trở thành người thắng cuối cùng.
“Khả năng Kirihara sẽ đặt bài joker ở phía trước có tỷ lệ là 78,88%!” Yanagi nâng lên một bàn tay xoa cằm mình, trầm tư một lát rồi báo ra một chuỗi số liệu, rồi dứt khoát rút đi lá bài bình thường ngay bên cạnh bài joker trong tay Kirihara, nhìn lá bài trên tay mình,
Kirihara lại thảm bại.
Lại là một ván mới, trong tay Kirihara lại chỉ còn lại một lá bài joker, Marui tiêu sái xong hết mọi lá bài trong tay, sau đó nghịch ngợm mở to mắt nhìn Kirihara: “Thế nào? Anh là thiên tài đúng không!”
Kirihara khó chịu dùng lỗ mũi thở phì phì, sau đó không phục lại yêu cầu chơi lại, Sanada nghiêm mặt rút lá bài chính xác trong tay đang run rẩy của Kirihara, lại để cho
Kirihara cầm một lá bài joker, thắng xong, anh còn nghiêm nghị chỉ trích Kirihara: “Ayaka, em thật là… quá lơi lỏng!”
Sumitobi đứng bên cạnh nhìn bọn họ hào hứng chơi trò rút bài joker, cô cảm thấy rất hứng thú, bị “tướng quân Thường Thắng” Niou sắc sảo liếc thấy, liền đánh gãy mọi người đang đấu tranh kịch liệt, rồi kéo Sumitobi vào cuộc chiến, Sumitobi vừa ngồi xuống, Marui liền nhiệt tình giảng cho cô quy tắc trò chơi, xong còn khẳng khái vỗ vỗ bả vai Sumitobi nói: “Thám tử Watanabe hãy dùng sự sắc sảo để đả bại Kirihara đi! Ha ha!”
Ban đầu, Sumitobi còn không quá tự tại, nhưng rất nhanh được Kirihara và Niou dẫn dắt, Yagyu cũng rất thân sĩ ngồi ở bên cạnh Sumitobi chỉ điểm, cuối cùng Sumitobi vẫn thành công hết bài, Kirihara lại cầm bài joker thảm bại…
Yukimura phơi xong số quần áo còn lại, vào phòng thấy Sumitobi và mọi người chơi rất vui vẻ, được Yagyu chỉ điểm chơi thắng rồi sung sướng cười nhìn Kirihara, anh vui mừng mỉm cười, anh cảm thấy Sumitobi đã có thể mở rộng cửa lòng với những người ngoài gia đình và anh, Yukimura thật sự cảm thấy cao hứng thay cô…
Chơi bài suốt buổi chiều, Yukimura tính toán giữa trưa mua thức ăn vẫn còn thừa, buổi tối cũng nấu cà ri vậy, Sumitobi cũng nghĩ tới thành quả nấu cà ri của mình rồi giơ hai tay tán thành, vì thế Yukimura liền mời mọi người lưu lại ăn bữa tối, rồi cùng Sumitobi vào phòng bếp chuẩn bị…
Thấy Sumitobi và Yukimura bận rộn trong phòng bếp, Kirihara không nhịn được cảm thán “thật giống vợ chồng”, nhưng còn chưa nói xong liền bị Marui và Kuwahara ngồi ở hai bên tay mắt lanh lẹ bưng kín miệng, sau đó cẩn thận liếc phòng bếp một cái, thấy Yukimura
không nghe thấy, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đồng thời ném cho Kirihara một cái ánh mắt cảnh cáo “Xin em đừng gây thêm phiền nữa!”…
Cùng lúc đó trong phòng bếp, Sumitobi cao hứng phấn chấn chuẩn bị bữa tối, Yukimura bước đến bên cạnh Sumitobi đang nấu cà ri, rắc vào trong nồi ‗mấy‘ hạt tiêu, Sumitobi mắt thấy một đống hạt tiêu rơi xuống, miệng biến thành hình “O”, một hồi lâu mới định thần lại, mấy vạch đen xuất hiện trên đầu, do dự hỏi: “Seiichi, hình như rắc hạt tiêu hơi nhiều thì phải?”
Yukimura vẫn tươi cười nhu hòa không thay đổi, nhưng Sumitobi cứ cảm thấy trông anh
cười hơi là lạ, thấy anh giải thích: “Không sao đâu, bọn họ thích ăn cay mà”
Nghe Yukimura nói như vậy, Sumitobi gật gật đầu, nhưng khi nhìn thấy cà ri đỏ lừ, một giọt mồ hôi lạnh lại chảy sau gáy Sumitobi, lại do dự nói: “Nhưng tớ không ăn được cay cho lắm…”
Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura như sớm có chuẩn bị, sờ sờ đầu Sumitobi nói: “Tớ nghĩ cũng phải, cho nên tớ có chuẩn bị cả cơm trứng nữa, tớ cũng không muốn ăn cà ri cho lắm, lát nữa bọn mình cùng nhau ăn cơm trứng nhé”
Sumitobi vừa nghe xong, lực chú ý phút chốc liền dời khỏi cà ri, bay trở về cơm trứng sáng nay vừa ăn qua, Sumitobi không nhịn được nuốt nước miếng một cái, lập tức gật đầu với Yukimura.
Yukimura thấy Sumitobi gật đầu đồng ý, cũng thấy cà ri có vẻ chín rồi, liền đi chuẩn bị mâm, Sumitobi phụ trách rót cà ri vào cơm trắng trong mâm, ngửi thấy mùi hương trong mâm bay ra, Sumitobi vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị bưng mâm đi ra ngoài, ai ngờ Yukimura đột nhiên lại nói một câu: “Đúng rồi, Ayaka rất thích Mù-Tạt, cậu nhớ cho em ấy chút Mù-Tạt nhé!”
Sumitobi ngẩn người, âm thầm oán giận sở thích của Kirihara thật cổ quái, nhưng vẫn chạy đi lấy Mù-Tạt…
Đến khi cơm cà ri cho mọi người đều được bưng lên bàn, mọi người từ lúc ngửi thấy mùi hương từ phòng bếp bay ra đã sớm rục rịch, cấp tốc cầm lấy thìa, chỉnh tề nói một câu “I ta da ki ma su”, khẩn cấp múc…
Một ngụm cà ri vừa đi vào miệng mọi người, ngay sau đó, mặt mọi người biến thành cà chua chín, một tiếng kinh hãi hét to chỉnh tề thiếu chút nữa xốc cả nóc nhà Yukimura lên…
“Cay quá!!!!”
Sumitobi nhìn người thì ngã trái ngã phải, người thì nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách, không nhịn được nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Yukimura, thấy Yukimura vẫn tươi cười như gió xuân, dù chậm hiểu nhưng cô cũng hiểu được thứ thổi qua bên người mình hình như là khí lạnh…
Cuối cùng, trò khôi hài này lấy toàn thể Rikkaidai ngoài Yukimura ra bị sốc mà chấm
dứt…