Cất điện thoại đi, Sumitobi xoay người, đúng lúc Takagi Akina khập khiễng từ trong toilet đi ra, lấy khăn tay trong túi lau bọt nước trên tay, cười đi về phía Sumitobi. “Thật tốt quá, tớ còn tưởng rằng lúc đi ra sẽ không thấy Sumitobi đâu!”
Những lời này thành công làm Sumitobi ngẩn người, sau đầu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, Sumitobi ho khan hai tiếng, chột dạ nói: “Sao… sao thế được, cậu bị thương mà! Ha ha…”
Takagi Akina vẫn cười sung sướng, làm Sumitobi có chút xấu hổ, vội vàng xoay người
nói: “Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng về lớp học thôi.”
Vì thế Takagi Akina gật gật đầu, đi theo phía sau Sumitobi, cẩn thận đi, đi không được bao lâu, Sumitobi không nhịn được nữa, xoay người giúp đỡ Takagi Akina, cùng nhau đi về phòng học, đến cửa, Sumitobi mới nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc buông tay đang giúp đỡ Takagi Akina ra, lại bị Takagi Akina cầm lấy.
Vừa quay đầu định hỏi sao thế, liền nhìn thấy đôi mắt Takagi Akina đầy sao: “Sumitobi, tuần sau chính là cuộc thi cuối kỳ, nhưng thành tích Toán học của tớ kém quá, cậu có thể dạy tớ được không, nếu không thì kì nghỉ hè này, bố tớ sẽ mời gia sư dạy tớ học bù, nhưng mẹ tớ vốn định mang tớ đến biệt thự bờ biển để nghỉ ngơi cho nên…”
Nói tới đây, Takagi Akina dừng một chút, kỳ thật cô vừa nói tới đây, Sumitobi liền có
một dự cảm xấu mãnh liệt, sau đó câu dưới của Takagi Akina quả nhiên chính là…
“Sumitobi, sau khi tan học, cậu dạy tớ học được không?”
Sumitobi thật sự không muốn dính lấy Takagi Akina mỗi ngày trước cuộc thi, làm như thế thì cô căn bản không thể chuyên tâm ôn tập, hơn nữa sau khi tan học, cô và Yukimura đã hẹn nhau rồi, càng không có khả năng đáp ứng Takagi Akina, vì thế Sumitobi bắt đầu tổ chức ngôn ngữ, định cự tuyệt: “Chuyện này… Tớ…”
Nhưng Sumitobi còn chưa kịp nói xong, Takagi Akina đã cướp lời “Cứ thế đi nhé”, rồi xoay người khập khiễng về chỗ ngồi, Sumitobi vốn đang muốn gọi lại Takagi Akina để nói rõ ràng rằng mình không có thời gian dạy cô, muốn bảo cô nhờ cao minh khác, nhưng bất đắc dĩ thấy Miki sensei ôm sách dạy đi vào, Sumitobi vừa nhìn thấy Miki sensei là bắt đầu khựng lại, làm Takagi Akina trốn thoát…
Dù sao vẫn còn thời gian, sau khi tan học lại đi tìm Takagi Akina cũng được. Nghĩ vậy, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa tiết này là tiết của Miki sensei, Sumitobi phải nghiêm túc học, dù nghe không hiểu, cũng phải giả vờ giả vịt, cho nên chuyện Takagi Akina bị cô vứt ra sau đầu rất nhanh…
Nhưng sau khi tan học, Takagi Akina và mấy nữ sinh trong lớp tụ lại, nói cười bàn tán
chuyện trò, làm Sumitobi căn bản không chen được câu nào, trước mặt nhiều người như
vậy, Sumitobi khó có thể nói chuyện học bổ túc với Takagi Akina, hơn nữa bởi vì lúc trước, mọi người hiểu lầm “Watanabe Sumitobi”, làm cô khá bài xích các bạn trong lớp, cho dù hiện tại hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, cô cũng bởi vì không thói quen nên uyển chuyển cự tuyệt những người muốn đến gần kết bạn, cũng chính là vì như vậy nên cô mới
càng phản cảm Takagi Akina khi cô ấy chủ động tiếp xúc…
Vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, mỗi giờ nghỉ giữa giờ, Takagi Akina đều đứng nói chuyện phiếm với các nữ sinh khác trong lớp, cứ thế đến tiết học cuối cùng, Sumitobi bắt đầu có chút phiền chán, không thể nghĩ ra được biện pháp cự tuyệt Takagi Akina, Sumitobi quyết định vẫn như mọi khi, tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay trốn…
Thật vất vả đợi đến khi tan học, Sumitobi đã sớm thu dọn xong đồ đạc, đợi giáo viên
chân trước vừa bước ra cửa phòng, là cô có thể lập tức chuồn ra từ cửa sau…
Nhưng hôm nay lại không thuận lợi như mọi hôm, tiếng của Takagi Akina còn nhanh hơn bước chân của cô, đúng lúc chân Sumitobi vừa bước một bước ra phòng học, chưa kịp chạm đất thì Takagi Akina đã gọi lại.
“Sumitobi, cậu đi nhanh quá, tớ không theo kịp…”
Làm chân Sumitobi khựng lại trong không trung, ngượng ngùng thu lại, Sumitobi vừa xoay người, liền thấy Takagi Akina gian nan ôm balo vòng qua các bạn đi về phía cô, không nhịn được thở dài. Đợi đến khi Takagi Akina đi đến trước mặt Sumitobi, đã thở hồng hộc,
Sumitobi ngoảnh mặt đi, không nhìn Takagi Akina, mở miệng nói: “Takagi, sau khi tan học,
tôi có việc, không thể giúp được cậu, xin lỗi…”
Takagi Akina nghe Sumitobi nói vậy, ngẩn người, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt khổ sở: “Sumitobi, cậu có chuyện gì à? Sau khi Mika đi rồi, tớ chỉ có cậu là bạn tốt nhất của tớ, ngoài cậu ra, tớ không biết còn có ai có thể giúp tớ…”
“Nhưng mà hôm nay tôi thật sự…” Sumitobi còn chưa nói xong đã bị hốc mắt ướt át của Takagi Akina nuốt trở vào, phiền chán xoa xoa tóc, Sumitobi thở dài, đành nhờ Yukimura xem sao…
Vì thế Sumitobi vẫn phải dẫn theo Takagi Akina đến thư viện, dọc theo đường đi, Takagi Akina đều tươi cười thỏa mãn khập khiễng gian nan đi theo phía sau Sumitobi, Sumitobi liên tục thở dài, dùng tạm câu cửa miệng của Sanada, gần đây mình thật là… quá lơi lỏng!
Trên đường, do chân Takagi Akina bị thương chưa lành nên chậm trễ không ít thời gian, lúc đến thư viện, Sumitobi bắt đầu lo lắng liệu Yukimura có nghĩ là cô cho anh leo cây nên đã đi trước hay không, nhưng lại thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn, Yukimura sẽ không bao giờ không chào hỏi đã rời đi, bởi vì vừa đến thư viện, Sumitobi đã thấy Yukimura đang khoanh tay tựa vào lan can bên ngoài thư viện…
“Seiichi!” Sợ làm Yukimura đợi lâu, Sumitobi còn chưa đến gần đã vội vàng gọi tên Yukimura một tiếng từ xa, Yukimura nghe thấy tiếng Sumitobi, vừa quay đầu đã thấy Sumitobi đang giơ tay, không chú ý tới Takagi Akina phía sau Sumitobi, Yukimura cười đáp, Sumitobi cũng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Đợi Sumitobi đến gần, ngượng ngùng xin lỗi anh, lại hỏi anh vì sao không vào thư viện rồi hãng đợi cô, Yukimura mới bất đắc dĩ cười cười nghĩ nên kể cho Sumitobi tình huống trong thư viện như thế nào.
Ngay tại lúc Sumitobi nghi hoặc liếc Yukimura một cái, sau đó lập tức đi vào thư viện, Yukimura mới phản ứng lại, không kịp giữ lại Sumitobi, Sumitobi vừa vào thư viện liền trực tiếp sững sờ tại chỗ.
“Kirihara, đã lớp 10 rồi mà từ đơn giản như apple mà cũng bị viết sai là sao?” Yagyu một tay cầm sách bài tập của Kirihara, một tay đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nhìn từ apple bị viết thành apgle, tỏ vẻ áp lực rất lớn, bất đắc dĩ cảm thán một câu, thuận tiện liếc Kirihara đang ôm đầu thống khổ đọc Tiếng Anh.
Yagyu vừa dứt lời, đầu Kirihara liền hứng lấy cú đấm thép trừng phạt của Sanada, cộng thêm một câu “Quá lơi lỏng”, mà bên kia, Niou cũng rất khốn khổ lấy các công thức dạy Marui đáp đề, Kuwahara cau mày phê bài thi vật lý mà Marui vừa làm xong, Marui cắn đầu bút cố gắng nghe Niou giảng giải các đề thi.
Sumitobi nhìn thư viện cơ hồ bị đội thành viên chính thức của câu lạc bộ Tennis Rikkaidai chiếm lĩnh, quay đầu nhìn Yukimura, cực kỳ nghi hoặc, Yukimura ôm trán bất đắc dĩ thở dài, giải thích: “Tuần sau là kiểm tra cuối kỳ, nếu môn Tiếng Anh của Kirihara và Toán học của Marui thất bại, kì nghỉ hè sẽ bị học bổ túc mà không thể đi tham gia huấn luyện, sau khi kết thúc học kỳ này sẽ tiến hành trận đấu khu vựa, sau đó là giải cả nước, kì nghỉ hè này không thể lơi lỏng được, cho nên mọi người đang giúp các cậu ấy học bổ túc…”
Nghe xong Yukimura giải thích, Sumitobi hiểu rõ gật gật đầu, lại quay đầu nhìn thư viện một cái, ba vạch đen không nhịn được xuất hiện trên đầu, không nghĩ tới câu lạc bộ Tennis
cũng sẽ thê thảm như vậy…
“Seiichi, người cậu chờ đã đến chưa?” Yanagi Renji ôm một đống bài tập đi ngang qua, thấy Yukimura đứng ở cửa, mở miệng gọi.
Yukimura gật gật đầu với Yanagi, thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, còn có bàn trống không?
Tớ muốn bắt đầu giúp Sumitobi học bổ túc”
Nói xong còn cười quay đầu nhìn Sumitobi, đối mặt với ánh mắt của Yanagi và Yukimura, Sumitobi lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, Yukimura giờ mới chú ý tới Takagi Akina phía sau Sumitobi, lập tức ngẩn người: “Ủa? Takagi-san?”
Sumitobi nghe thấy Yukimura nói vậy mới nhớ tới Takagi Akina bị cô quên mất, thầm thở dài một tiếng không tốt, nhưng lúc quay đầu lại lại không nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của
Takagi Akina như cô nghĩ, ngược lại rất im lặng, làm Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng cảm giác được Takagi Akina không bình thường…
“Seiichi, Takagi nhờ tớ giúp cậu ấy học bổ túc Toán học…” Sumitobi cau mày cẩn thận liếc Yukimura một cái, quả nhiên thấy Yukimura ngẩn người.
“Vậy môn lịch sử Nhật Bản của cậu thì làm sao bây giờ?” Yukimura nhìn Sumitobi lại
nhìn Takagi Akina, cuối cùng dừng lại ở Sumitobi, mở miệng hỏi.
Sau đó, ba người trầm mặc, Yanagi thấy vậy, rất thức thời ôm sách bài tập chuẩn bị
chuồn, lại bị Yukimura sắc mắt chú ý tới, sau đó Yukimura cười cười, nói một câu làm
Yanagi trực tiếp sững sờ tại chỗ.
“Chẳng phải Yanagi rất rảnh sao? Vậy thì nhờ Yanagi giúp Takagi-san học bổ túc nhé” Sumitobi và Takagi Akina đồng thời ngẩn người, Sumitobi mở miệng hỏi: “Phiền toái
Yanagi-kun như vậy có được không?”
Yukimura nhìn Yanagi, tươi cười càng sáng lạn: “Yanagi là người luôn vui vẻ giúp
người khác mà, làm sao có thể cảm thấy phiền toái”
Yanagi ủ rũ cầm sách bài tập xuống, gật gật đầu với Sumitobi, số liệu nói cho anh, nếu
không nhận, tỷ lệ bị Yukimura ‗trả thù‘ là 100%…
“Thế thì tốt quá, Yanagi-kun, chuyện Takagi-san, mong cậu giúp cho!” Sumitobi cảm
kích gật đầu với Yanagi.
Takagi Akina từ nãy tới giờ vẫn do dự muốn nói lại thôi, bỏ lỡ mất thời cơ phản bác tốt nhất, bây giờ Yanagi đã đồng ý rồi, cô đâu thể cự tuyệt được nữa, vì thế chỉ có thể trơ mắt
nhìn Sumitobi theo Yukimura đi mất, còn mình lại phải cùng Yanagi ngồi xuống chỗ khác…