Mặc Diện

Chương 42: Người thứ ba trong căn cứ bí mật



Tiếng chuông tan học của tiết thứ tư vừa vang lên, Sumitobi lập tức chạy nhanh lấy cơm hộp tình yêu nghe nói là mất rất nhiều thời gian làm mà Watanabe Koji làm cho cô, thần không biết quỷ không hay chuồn ra phòng học.

Đột nhiên nhớ tới Takagi Akina đi lại bất tiện, cho dù mình không chạy nhanh, có lẽ Takagi Akina cũng không đuổi kịp mình, lại cảm thấy làm vậy có chút ác, dù sao Takagi Akina cũng là người bị thương, nhưng mình lại không muốn miễn cưỡng bản thân đi có lệ cô ấy, Takagi Akina là người có tính cách mà cô đau đầu nhất.

Rối rắm mãi, Sumitobi vẫn một mình chạy tới sân thượng tìm Yukimura…

“Cạch” một tiếng đẩy cửa sân thượng ra, Yukimura sớm đã ở trên tháp nước chờ cô, Sumitobi đột nhiên nghĩ đến, hình như Yukimura luôn đều là người tới trước, chỉ cần bọn họ đã hẹn trước, thì mỗi lần tới địa điểm hẹn, nhất định sẽ nhìn thấy bóng dáng thon dài của anh…

“Đang nghĩ gì vậy? Nhập thần thế” Thấy Sumitobi vẫn nhìn anh ngẩn người, nhập thần thoạt nhìn ngơ ngác, làm Yukimura không nhịn được cười cười, tuy rằng muốn nhìn nhiều hơn, nhưng nếu Sumitobi cứ đứng ở đó ngẩn người, thì bên cạnh anh sẽ vẫn trống rỗng.

Trước kia, trên sân thượng này chỉ có một mình anh, anh cũng vui vẻ được thanh tịnh, hiện tại chỉ cần một mình ngồi ở đây, anh sẽ cảm thấy bên cạnh trống rỗng, cho nên lúc chỉ có một mình, anh cũng không sẽ đến sân thượng, mà là lên vườn hoa trên nóc nhà hoặc là trồng hoa hoặc là làm cỏ, tóm lại là muốn tìm việc gì đó để làm, sân thượng đã không còn là nơi chỉ có một mình anh, chỉ cần một mình thì sẽ không nhịn được nghĩ đến Sumitobi, không tìm việc để làm thì sẽ không ngừng được…

“Hả? À!” Sững sờ đáp lại hai tiếng, Sumitobi ôm cơm hộp, chạy tới trèo lên thang dây, Yukimura giúp Sumitobi cầm hộ cơm hộp, vừa định hỗ trợ kéo Sumitobi, ai ngờ vừa quay người lại, Sumitobi đã đứng bên cạnh anh, chuẩn bị ngồi xuống.

Yukimura chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi xuống theo, hiện tại anh muốn hưởng thụ mỗi một khắc ở bên cạnh Sumitobi.

Sau khi ngồi xuống, nương theo gió nhẹ mát mẻ, Sumitobi hít sâu một hơi, rất nhiều ngày không lên sân thượng, nếu không cảm nhận mùi hương của biển trong không khí, Sumitobi sẽ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giờ thì rất tốt, Sumitobi bắt đầu ăn cơm hộp.

“À, đúng rồi…” Ăn ăn, Sumitobi đột nhiên ngẩng đầu, như là nhớ tới gì đó, mở miệng

nói: “Seiichi, cậu đã nghĩ ra xem cần tớ đáp ứng chuyện gì chưa?”

Yukimura ngẩn người, nhìn Sumitobi, vốn định trả lời nhưng lại bị dáng vẻ của cô làm cho bật cười “Phì” một tiếng, khóe miệng Sumitobi còn dính một hột cơm mà không biết, cho nên khi thấy Yukimura đột nhiên tươi cười, Sumitobi cảm thấy rất lạ lùng…

Yukimura cười đủ, mới vươn tay lấy hột cơm dính trên khóe miệng Sumitobi xuống, khi Sumitobi nhìn thấy hột cơm trên tay Yukimura, lập tức đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, sân thượng là khắc tinh của cô hay sao, nếu không thì sao lại mất mặt nhiều lần ở đây thế?!

Thấy Sumitobi càng ngày càng quẫn bách, Yukimura ho khan hai tiếng mở miệng dời lực chú ý của Sumitobi: “Ừm… Tớ còn chưa nghĩ ra, mà lúc ấy Sumitobi nói chắc như đinh đóng cột, có phải đã nghĩ xong nên yêu cầu gì với tớ không, nói cho tớ nghe đi”

Sumitobi lập tức càng thêm quẫn bách, lúc ấy, kỳ thật cô không nghĩ tới chuyện muốn yêu cầu Yukimura điều gì, bây giờ nghĩ đến, nhưng lại không có lập trường yêu cầu, tuy rằng muốn nhờ Yukimura giúp, nhưng bây giờ do chuyện đánh cuộc, Sumitobi cảm thấy nhờ Yukimura thì hình như có chút mặt dày…

Nhưng mà trái lo phải nghĩ, Sumitobi vẫn cảm thấy cuộc thi cuối kỳ quan trọng hơn! Hơn nữa cô cũng biết Yukimura sẽ không cự tuyệt cô, thôi vậy, mặt dày một lần đi, dù sao nếu không mặt dày trước mặt Yukimura một chút, thì cô sớm đã không còn mặt…

Vì thế Sumitobi nói một cách rất đúng lý hợp tình, tuy rằng là vậy, nhưng chỉ cần xem nhẹ tiếng nói càng ngày càng nhỏ kia thôi: “Tớ định nhờ cậu giúp tớ học bổ túc lịch sử Nhật Bản…”

“Chỉ thế thôi?” Yukimura nghe thấy đáp án, có chút mất mát, anh rất muốn nghe thấy Sumitobi đưa ra yêu cầu tùy hứng hơn, nhưng nghĩ lại, thấy Sumitobi vẫn rất tin tưởng anh, đến nhờ anh hỗ trợ, tâm tình lập tức tốt lên: “Không sao đâu, còn có một tuần nữa, chúng ta cứ học từ từ…”

Tuy rằng biết Yukimura sẽ không cự tuyệt mình, nhưng khi nghe thấy Yukimura đáp ứng, Sumitobi vẫn rất vui vẻ, trước đó cô vẫn còn rất khẩn trương dù biết rõ đáp án của anh, đối với tâm trạng như vậy, Sumitobi rất nghi hoặc.

Nhưng Sumitobi nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, cẩn thận liếc Yukimura một cái, Sumitobi cảm thấy nên sớm thẳng thắn với Yukimura, vì thế tổ chức ngôn ngữ nửa ngày mới chột dạ nói: “Ừm… Lúc trước, tớ đã quên gần hết rồi…”

Cho nên khi nghe thấy Yukimura nói “Còn có một tuần, cứ học từ từ”, Sumitobi tỏ vẻ rất áp lực.

Nhưng điều này đã ở trong dự kiến của Yukimura, cho nên Yukimura không quá kinh ngạc, chỉ thở dài, thừa dịp Sumitobi không chú ý, vươn tay nhẹ nhàng cốc cái trán Sumitobi một cái, sau đó cười nói: “Đây là trừng phạt!”

Thật ra cô không đau, nhưng bị cử chỉ giống như nghịch ngợm của Yukimura làm cho

sửng sốt, chất phác giơ tay lên xoa xoa trán mình xác định đây không phải ảo giác.

Yukimura bị cử chỉ của Sumitobi chọc cười, vì thế một tay nâng cằm làm dáng vẻ tự hỏi, nếu xem nhẹ ý cười bên khóe miệng…

“Xem ra buổi học bổ túc của tớ không đủ lưu lại khắc sâu cho Sumitobi”

Một câu, lập tức làm Sumitobi cảm thấy gió lạnh qua gáy, cũng là lần đầu tiên làm Sumitobi cảm thấy Yukimura tươi cười giống như bao hàm một tầng ý tứ khác, hơn nữa không phải chuyện tốt…

Sumitobi chột dạ liên tục chảy mồ hôi lạnh, sợ sệt nói: “Tớ… lần này tớ sẽ không quên!”

Nghe Sumitobi nói vậy, Yukimura vừa lòng gật gật đầu, lại tươi cười trở lại, kỳ thật anh rất chờ mong buổi học bổ túc lần này. Bởi vì lần trước giúp Sumitobi học đã để lại cho anh trí nhớ sâu sắc, có lẽ lần này cũng vậy…

Gió nhẹ khẽ thổi qua, mây trên trời cũng vội vàng trôi theo, không biết thế này có tính là hai người ngồi cùng nhau nhìn mây tụ mây tán trên trời hay không, đáng tiếc bây giờ lại là mùa hè, cây hoa anh đào của Rikkaidai chưa nở, nói cách khác, có lẽ họ còn có thể cùng nhau ngắm hoa nở hoa rơi trước đình.

(Tojikachan: Trong “Tiểu song u ký” của Trần Kế Nho triều nhà Minh có một câu đối:

“Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt, ngắm trước sân hoa nở hoa tàn; Tùy ý ra đi hay ở lại, nhìn khung trời mây tụ mây tan”

Ý của những lời này là thái độ làm người nên coi sủng nhục như hoa nở hoa rơi, mới có thể không sợ hãi, coi chức vị như mây tụ mây tan, biến ảo, mới có thể vô tình. Không màng danh lợi, trong sạch cao nhã, không vì thế tục mà tâm tình lay động)

Anh muốn… làm người một lòng của cô…

Nhìn bên mặt của Sumitobi, Yukimura đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nói từ đâu. Suy nghĩ nửa ngày, Yukimura chỉ nói một câu.

“Sang năm, cùng nhau ngồi ở đây, ngắm cây anh đào nhé! Chỉ hai chúng ta…”

Đây là lời yêu cầu mà anh muốn nói với Sumitobi sau khi thắng trong chuyện cá cược

ấy, nhưng khi anh nói ra, một trận gió thổi qua, mang theo tiếng cạch rung động của cửa sân thượng, làm Sumitobi không thể nghe rõ lời nói của Yukimura, chỉ nghe thấy, ‗sang năm‘,

‗cùng nhau‘…

“Seiichi, vừa rồi cậu nói gì?” Cứ cảm thấy là chuyện rất quan trọng, Sumitobi quay đầu nhìn Yukimura, mở miệng hỏi.

Yukimura oán giận trận gió vừa rồi, đến rất không đúng lúc, nhưng Yukimura lại tươi cười nhu hòa hơn, nghiêng đầu chậm rãi đến gần Sumitobi…

Nếu nói ở bên tai cô, cho dù gió lớn, cô vẫn có thể nghe rõ!

Nhưng đến gần Sumitobi quá, Yukimura lại bất giác khẩn trương cộng thêm đỏ mặt, nhưng không dừng lại được, mắt thấy mặt Sumitobi cũng càng ngày càng hồng, giống như cà chua trong cơm hộp tình yêu hôm nay mang đến, làm Sumitobi khẩn trương không nhịn được nhắm hai mắt lại, Yukimura thậm chí còn thấy rõ lông mi cô run run.

Đúng lúc này…

“Sumitobi!”

Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên dọa hai người nhảy dựng, đều ngẩn người, nhanh

chóng tách nhau ra.

Tiếng hô quen thuộc, làm Sumitobi vừa quay đầu đã thấy Takagi Akina ôm cơm hộp, khập khiễng đi về phía tháp nước, trên gương mặt còn nở miệng cười tươi như ánh mặt trời, đắc ý vẫy vẫy tay với cô: “Tớ rốt cục cũng tìm được cậu rồi!”

Nhất thời, Sumitobi và Yukimura không biết nên nói gì, Yukimura tuy trong lòng rất buồn bực, nhưng vì không để cho người khác nhìn ra sự quẫn bách của mình, nên anh liền nở nụ cười ôn hòa lại xa cách như ngày thường.

“Takagi-san, sao cậu lại tới đây?”

Takagi Akina vừa thấy Yukimura cười ôn hòa, liền vội vàng cúi đầu ngượng ngùng nghịch nghịch ngón tay, nói: “Giữa trưa hôm nay tớ và Sumitobi hẹn nhau sẽ cùng nhau ăn cơm, kết quả Sumitobi đã không thấy tăm hơi, hại tớ tìm rất lâu, thì ra cậu ở đây, Sumitobi thật không có tình nghĩa gì cả…”

Nói xong, bất mãn chu chu miệng, nhưng bàn tay đang cầm hộp đựng cơm lại cứng nhắc

căng thẳng.

Nghe Takagi Akina nói vậy, Yukimura ngẩn người, quay đầu nghi hoặc nhìn Sumitobi, bọn họ vốn đã hẹn rằng giữa trưa mỗi ngày đều lên sân thượng cùng ăn cơm, sao Sumitobi lại hẹn với Takagi Akina cùng ăn cơm trưa…

Sumitobi rất buồn bực khó hiểu Takagi Akina sao có thể tìm tới nơi này, hơn nữa cô ấy đã nói như vậy rồi, cô lại không dễ phản bác, lúc ấy cô không nhận lời cũng không cự tuyệt, cho nên bây giờ khi đối phương nói thẳng ra là đã hẹn với cô cùng ăn cơm trưa, cô thật sự không biết nên nói thế nào…

Chú ý tới Sumitobi nhăn lông mày rất chặt, Yukimura ngẩn người, vẫn lựa chọn tin tưởng Sumitobi, tuy rằng bây giờ cô không nói gì cả.

“Chân của cậu còn chưa lành, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều trong phòng học, Sumitobi cũng nghĩ như vậy nhỉ!” Nói xong, chuyển mắt nhìn Sumitobi, nhìn thẳng vào đôi mắt Sumitobi, gật gật đầu với Sumitobi.

Vì thế Sumitobi cũng chỉ có thể gật đầu theo, Takagi Akina thấy Sumitobi gật đầu, có vẻ

rất vui mừng, ôm cơm hộp khập khiễng đi tới định leo lên thang dây.

“Tớ muốn ăn cơm trưa với Sumitobi cơ!” Sumitobi và Yukimura lại sửng sốt, Sumitobi khẩn trương là vì nghĩ người này không biết mình đi đứng bất tiện hay sao, đã chạy khắp nơi rồi giờ lại còn định leo thang dây nữa, mà Yukimura thì nghĩ đối phương đang bị thương, càng không muốn nơi mà chỉ thuộc về anh và Sumitobi lại có thêm người thứ 3, vì thế hai người trăm miệng một lời nói…

“Khoan đã!”

Dứt lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, Sumitobi lại nhìn về phía Takagi Akina, nói: “Bọn tớ xuống ngay, cậu đừng leo lên đây…”

Sau đó Sumitobi và Yukimura leo xuống khỏi tháp nước, cùng Takagi Akina đến ghế dài ngồi xuống, đều không có tâm tình tán gẫu đề tài ban nãy, cho nên Sumitobi vẫn không biết vừa rồi Yukimura định nói gì, Yukimura cũng dựa vào lưng ghế dài, nhìn mây trôi trên bầu trời khi thì tụ, khi thì tán.

Chỉ có Takagi Akina hưng phấn bàn tán về lễ hội Hải Nguyên với Sumitobi, ngẫu nhiên cũng hỏi cái nhìn của Yukimura, Yukimura cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái sau đó đồng ý cái nhìn của cô.

Cứ thế, bọn họ mang tâm sự riêng, không khí dần dần xấu hổ, đến khi Takagi Akina ăn xong cơm trưa, dù còn một lúc nữa mới đến giờ học, Sumitobi và Yukimura vẫn quyết định đều tự về lớp học, vì thế Sumitobi giúp đỡ Takagi Akina chuẩn bị về lớp, Takagi Akina lại đột nhiên nói muốn đi toilet, nhờ Sumitobi đi cùng cô, vì thế ở đầu cầu thang, Sumitobi và Yukimura phải tạm biệt.

Giúp Takagi Akina đi tới cửa toilet, Sumitobi không đi toilet cho nên một mình Takagi Akina đi vào, Sumitobi tựa vào bên cửa sổ hành lang rảnh rỗi nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới câu nói của Yukimura bị gió che lấp làm cô không thể nghe rõ, thật ra thì anh định nói gì?

Lúc này, Sumitobi cảm giác được di động trong túi áo đang rung rung, đánh gãy dòng

suy nghĩ của cô, Sumitobi lấy điện thoại ra, mở ra thấy là tin nhắn của Yukimura. “Sau khi tan học, tớ chờ cậu ở thư viện.”

Đọc tin nhắn, lòng Sumitobi đột nhiên căng thẳng, tuy rằng chỉ có mấy chữ, lại quét đi tâm tình phiền chán vừa rồi, Sumitobi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng đã bay về phía thư viện, làm Sumitobi không nhịn được khẽ nhấc khóe miệng…

Yukimura sensei, từ hôm nay trở đi lại phải nhờ cậu rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.