Ma Hoàn Lãnh Nhân

Chương 48: Quyền uy tối thượng



Ánh dương quang còn choạng vạng mà tiếng đại hồng chung đã gióng lên giục giã. Cùng với những hồi chuông hối hả đó, những vị cao tăng Thiếu Lâm từ trong võ tăng đường với thuật pháp khinh thân thần kỳ băng lên Đại Hồng bảo điện.

Họ nhanh chóng kết thành một hàng ngang án ngữ trước cửa tòa Đại Hồng bảo điện tôn nghiêm chốn Phật môn!

Từ phía cổng tam quan cao sừng sững xuất hiện một đoàn người võ lâm nai nịt gọn gàng. Đi đầu đoàn người võ lâm là cỗ kiệu sơn son thiếp vàng, trên nóc là ngọn đại kỳ Cửu Trùng Đài, biểu trưng uy quyền của Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên!

Bốn gã đại hán lực lưỡng đặt cỗ kiệu xuống ngay trước mặt các vị tăng võ Thiếu Lâm, Chu Thiên vén rèm bước xuống!

Phương trượng đại Sư Huệ Viễn từ trong Đại Hồng bảo điện bước ra, ôm quyền kính cẩn xá Đại Chu Thiên :

– A di đà Phật! Chu Thiên thí chủ quá vãng cảnh chùa quá sớm, lão nạp và các chư tăng không kịp nghênh đón, mong thí chủ miễn chấp!

Chu Thiên mỉm cười nhìn Huệ Viễn đại sư nói :

– Lão tăng quá đa lễ, bổn nhân đâu có ý đến Thiếu Lâm để làm phiền cá vị cao tăng Thiếu Lâm!

– A di đà Phật! Thí chủ nói ra điều đó, lão nạp đây rất cảm kích vô cùng!

– Được các vị cao tăng Thiếu Lâm cảm kích, bổn nhân toại nguyện rồi!

Chu Thiên chấp tay sau lưng dấn đến trước hai bộ. Ánh mắt sáng ngời lia nhanh qua các vị võ tăng Thiếu Lâm ròi định lại chiếu vào mặt Phương trượng đại sư Huệ Viễn!

– Bổn nhân đến Thiếu Lâm lần này không biết các vị cao tăng Thiếu Lâm còn xem Chu Thiên là Võ lâm Minh chủ hay không?

– A di đà Phật! Chu Thiên thí chủ đã gác kiếm quy ẩn, Đình Phương phu nhân đã triệu hồi võ lâm đại hội, bầu chọn Minh chủ mới. Thiếu Lâm mặc dù không can dự vào võ lâm đại hội nhưng một khi đại hội mở ra thì ắt đã có Minh chủ mới. Võ lâm chỉ có một nên không thể tồn tại hai vị Minh chủ!

Chu Thiên gật đầu :

– Nói như lão hòa thượng thì các vị tăng nhân Thiếu Lâm đã không thừa nhận Đại Chu Thiên này là Võ lâm Minh chủ?

– A di đà Phật! Chu Thiên thí chủ vốn đã quy ẩn giang hồ, và tất cả mọi người đều đã biết vụ huyết án Kim trang đại phủ. Chính vì vụ huyết án đó nên…

Chu Thiên cướp lời Huệ Viễn đại sư :

– Thôi, lão tăng đừng nói nữa. Bổn nhân đến Thiếu Lâm lần này không phải để dùng lời phân trần, hay thỉnh thị các vị phải thừa nhân tôn kính bổn nhân!

Chu Thiên trở bộ khoanh tay trước ngực, biểu thị phong thái của bậc trưởng thượng :

– Bổn nhân đến Thiếu Lâm trong tư cách Minh chủ võ lâm và ban phát mệnh lệnh cho các vị tăng nhân Thiếu Lâm. Những gì bổn nhân nói đều là sự thật. Các chư tăng Thiếu Lâm có một cách để lựa chọn. Một là Thiêu lâm tuyệt diệt trên giang hồ, hai là các vị tăng nhân phải đầu phục Đại Chu Thiên!

Chu Thiên cười khảy :

– Đúng ngày rằm, Phương trượng đại sư cùng các vị cao tăng Thiếu Lâm đến Tổng đàn võ lâm dự hội đăng cơ Minh chủ của Đại Chu Thiên! Nhớ, khi đến Tổng đàn võ lâm, Phương trượng phải đem theo ngọc Phật cùng bộ Dịch Cân kinh kỳ thư của Thiếu Lâm tự đặng làm lễ dâng Minh chủ!

– A di đà Phật! Chu Thiên thí chủ định bức ép Thiếu Lâm tự đó ư?

– Bổn nhân không ép mà ban phát mệnh lệnh! Nếu Thiếu Lâm phản lệnh Minh chủ thì kiếp họa đầu rơi máu chảy khó tránh đó! Lão tang có muốn chứng kiến uy quyền của Đại Chu Thiên này không?

– A di đà Phật! Chu Thiên thí chủ định dụng quyền uy mà buộc Thiếu Lâm tự sao?

– Không sai! Minh chủ tất phải có uy quyền của Minh chủ. Quyền uy đó phải thống trị tất cả các bang, các phái trong giang hồ!

Chu Thiên thối lui hai bộ, mắt đóng đinh vào Phương trượng đại sư Huệ Viễn :

– Bổn nhân sẽ cho lão tăng thấy quyền lực tuyệt đối vô song của một Minh chủ mà suy ngẫm quyết định số phận của Thiếu Lâm tự!

Chu Thiên nói xong rút thanh Can Tương thần kiếm xanh rờn. Y thủ đốc kiếm bằng hai tay, từ từ giơ lên trời. Các vị võ tăng thấy Chu Thiên thủ binh khí lướt đến dàn hàng ngang án ngữ trước mặt Phương trượng Huệ Viễn.

Đại Chu Thiên cười khảy gằn giọng nói :

– Quyền uy của một Minh chủ sẽ minh chứng qua thanh kiếm này!

Lời còn đọng trên hai bờ môi của Chu Thiên thì cả bầu trời Tung sơn như xám xịt hẳn lại, liền theo đó là những luồng sét trời xuất hiên phóng thẳng xuống lưỡi kiếm Can tương. Hiện tượng thần kỳ đó khiến các vị cao tăng Thiếu Lâm ngây người ra nhìn. Những màn sét nhanh chóng truyền qua lưỡi kiếm Can tương rồi phủ lên người Đại Chu Thiên tạo thành một màn sét quang rờn rợn bao phủ toàn thân gã.

Phương trượng Huệ Viễn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra thì Chu Thiên hú vang lồng lộng. Tiếng hú của gã cất đi vang động cả vòm trời Tung sơn Thiếu Lâm, kèm theo một tia sét kiếm thoát ra từ thanh Can Tương thần kiếm!

Rét!

Lưỡi kiếm cắt dọc không gian và khi nó biến mất thì hàng cao tăng Thiếu Lâm án ngữ trước mặt Phương trượng Huệ Viễn đại sơ tợ như những cây chuối non bị đốn ngang đổ xuống rầm rập!

Phương trượng đại sư biến hẳn sắc diện, chắp tay lần chuỗi hại miệng niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Tế độ chúng sinh!

Các vị tăng nhân còn lại của Thiếu Lâm tưởng chừng như đã biến thành những pho tượng la hán bất động. Tất cả đều hồn siêu phách lạc bởi nhát kiếm càn khôn vô thường do Chu Thiên thi triển cướp đi tính mạng của mười vị võ tăng hộ đàn!

Chu Thiên hóa giải càn khôn kiếm khí nhìn các vị cao tăng Thiếu Lâm rồi định nhãn đóng đinh vào mặt Phương trượng Thiếu Lâm Huệ viễn, gã tằng hắng nghiêm giọng nói :

– Lão tăng đã chứng nghiệm quyền uy của một vị Minh chủ rồi chứ? Nếu đã chứng nghiệm thì phải quy ngẫm về quyền uy đó mà quyết định vận mạng của Thiếu Lâm! Đúng ngày đăng cơ của bổn nhân, bất cứ bang phái nào mà không đến dự xem như phản lệnh Minh chủ, tất phải chịu kiếp nạn diệt vong! Hãy nhớ những gì bổn nhân nói đó!

Chu Thiên rút ngọn đại kỳ trên nóc kiệu phóng xuống mặt sân Đại Hồng bảo điện!

Phập!

Cán ngọn đại kỳ Cửu Trùng Đài ghim thẳng xuống quá một phần ba, giũ lá đại kỳ phần phật nghe như tiếng giữ chéo áo của tử thần!

Chu Thiên lừ mắt nhìn qua các vị võ tăng hộ đường Thiếu Lâm giờ đã biến thành những xác chết vô hồn vô cảm rồi thản nhiên trở vào trong kiệu!

Các vị cao tăng Thiếu Lâm như bừng tỉnh, sau khoảnh khắc thất thần, toàn động thủ thì Phương trượng Huệ Viễn đã ngăn lại bằng tiếng niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Máu đã nhuộm thánh địa Phật môn, đừng để nhuộm thêm nữa!

Chiếc kiệu sơn son thiếp vàng được bón gã đại lực sĩ nhấc lên rời Thiếu Lâm trong khi các vị chư tăng còn chưa hết nỗi bàng hoàng!

* * * * *

Vừa thấy chiếc kiệu có ngọn đại kỳ Cửu Trùng Đài, Hành Hành đạo trưởng cùng với Khư Khư đạo trưởng từ trong đại đường Võ Đang băng ra chặn đường.

Hành Hành đạo trưởng thủ kiếm nghiêm giọng nói :

– Tôn giá là ai?

– Đạo sĩ không còn nhận ra ngọn đại kỳ Cửu trùng dài của Minh chủ Đại Chu Thiên sao?

Hành Hành đạo trưởng cau mày :

– Ác đạo Đại Chu Thiên đã tán tận lương tâm, hoạt sát Kim trang đại phủ, giết sư đệ, cướp cổ vật Long cốc, sau đó tự quy ẩn để tránh công đạo võ lâm, nay lại còn dám tự xưng mình là Minh chủ ư?

Chu Thiên vén rèm bước xuống, thần nhãn chiếu ngời vào mặt Hành Hành đạo trưởng.

Y gằn giọng nói :

– Lão đạo sĩ thúi vừa nói gì?

Hành Hành đạo trưởng thấy Chu Thiên gay gắt nói :

– Đại Chu Thiên, tất cả mọi tội lỗi đều do người gây ra, vậy mà còn dám dẫn xác đến Thái Hòa Võ Đang sao?

– Lão đạo sĩ dám ngang nhiên nói với Minh chủ như vậy sao? Lão không thể giữ được cương đạo võ lâm à?

– Người chẳng còn là Minh chủ nữa rồi!

– Thái Hòa Võ Đang sao lại có một tên đạo sĩ hồ đồ e chẳng biết kỷ cương võ lâm. Võ Đang đáng tội suy vi diệt vong!

Hành Hành đạo trưởng trợn mắt nạt :

– Đại Chu Thiên! Người mới đáng là kẻ tội đồ của võ lâm chính nghĩa đó!

Chu Thiên hừ nhạt một tiếng rút thanh Can Tương thần kiếm từ từ hướng mũi lên trời, bầu trời Thái Hòa Võ Đang liền chuyển hóa càn khôn xám xịt rồi từng luồng sát hóng thẳng xuống mũi kiếm Can tương nhanh chóng kế thành một màn kiếm sét vây bọc thân pháp Đại Chu Thiên!

Chu Thiên nói :

– Lão đạo sĩ thúi nghĩ bổn nhân là một tội đồ đáng phán xét thì sao chưa phán xét đi? Bổn nhân chờ sự phán xét của lão đạo sĩ đó!

Hành Hành đạo trưởng tuy thấy hiện tượng lạ nhưng vẫn cương cường nói :

– Đại Chu Thiên, bần đạo thay mặt quần hào võ lâm phát xét công đạo với người!

Hành Hành đạo trưởng hướng mũi trường kiếm, lắc vai áp thẳng tới, chém một nhát vào vùng sét kiếm bao bọc thân pháp Đại Chu Thiên! Thấy Hành Hành đạo trưởng sử kiếm tập kích mình, Chu Thiên chẳng hề phản kích.

Thanh trường kiếm của Hành Hành đạo trưởng vừa chạm vào vùng sét kiếm bao bọc thân ảnh Đại Chu Thiên thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra!

Ầm!

Kèm theo tiếng nổ đó thì một tia sét kiếm phóng ra điểm vào vùng thượng đẳng của Hành Hành đạo trưởng. Mùi da thịt bốc cháy khét lẹt và Hành Hành đạo trưởng chỉ kịp rú lên một tiếng thảm khốc.

A… A.

Tiếng rú thảm của Hành Hành đạo trưởng khiến cho Khư Khư đạo trưởng giật thót ruột! Lão đạo sĩ toan lướt đến đỡ lấy thân pháp của đại sư huynh nhưng Hành hành đạo trưởng đã đổ sụp xuống đất.

Vùng thượng đẳng của lão đạo sĩ còn bốc khói phả ra mùi khét của da thịt bị cháy đen thành than!

Khư Khư đạo trưởng không còn tin vào mắt mình nữa. Rõ rằng lão thấy sư huynh chu động tập kích Chu Thiên nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Gần như lão đạo sĩ chẳng hề thấy Chu Thiên phản kích nhưng sư huynh lão lại nhận một cái chết khủng khiếp!

Khư Khư đạo trưởng bất giác thối lui hai bộ!

Chu Thiên nhìn Khư Khư đạo trưởng!

Chạm vào đôi tinh nhãn ngời ngời sát khí của Đại Chu Thiên, Khư Khư đạo trưởng tưởng chừng như có đợt khí băng hàn xuất hiện trong cột sống khiến lão liên tục rùng mình!

Chu Thiên gằn giọng nói :

– Lão đạo sĩ thúi còn xem bổn Minh chủ là tội đồ của võ lâm không?

Khư Khư đạo trưởng rùng mình. Lão lưỡng lự!

Chu Thiên cười khảy nói tiếp :

– Chắc lão đạo sĩ lại muốn chứng nhiệm quyền uy của Võ lâm Minh chủ?

Cùng lúc đó thì Thiên Vân đạo trưởng từ trong lướt ra. Vừa thấy Thiên Vân đạo trưởng, Khư Khư đạo trưởng hối hả nói :

– Chưởng môn! Khủng khiếp quá!

Thiên Vân đạo trưởng nhìn Chu Thiên rồi rảo bước đến quan sát thi thể Hành Hành đạo trưởng. Lão đạo sĩ buông một tiếng thở dài, quay lại đối mặt với Chu Thiên!

Chu Thiên bình thản khoanh tay đối nhãn với Thiên Vân đạo trưởng.

Thiên Vân đạo trưởng nén nỗi phẫn uất vào trong, lấy giọng từ tốn nói :

– Tôn giá lặn lội từ xa đến đây để gây thù chuốc oán với Võ Đang phái?

Đôi chân mày của Chu Thiên nhíu hẳn lại :

– Gây thù chuốc oán là sao? Lão đạo sĩ quên hẳn ngoạn đại kỳ Cửu Trùng Đài là biểu trưng chức sắc và quyền uy của Minh chủ võ lâm rồi ư?

Chu Thiên dấn đến hai bộ :

– Võ Đang, Thiếu Lâm, Cái bang, Hoa sơn, Hằng sơn, Côn luân… Tất cả đều thuộc về võ lâm tức thuộc về Minh chủ! Minh chủ chính là bổn nhân. Nói thẳng ra các người đều là nô dịch của bổn tọa, không phân biệt bạch đạo hay hắc đạo. Bất cứ ai dám cãi lệnh của bổn Minh chủ đều phải chịu xét tội tử!

– Tôn giá tự nhận mình là Minh chủ?

– Trên giang hồ không ai đáng mặt là Võ lâm Minh chủ khi có mặt Đại Chu Thiên!

Chu Thiên nhìn thẳng vào mặt Thiên Vân đạo trưởng!

– Lão đại sĩ đã thấy quyền uy của bổn nhân?

Chu Thiên cười khảy chỉ Thiên Vân đạo trưởng :

– Lão đạo sĩ hãy quỳ xuống bái lễ bổn nhân, rồi đúng ngày rằm đem lưỡng nghi thái cực âm dương đến Tổng đàn võ lâm dâng lên bổn tọa dự lễ đăng cơ để để Võ Đang mãi mãi được chăn dắt.

Vừa nghe xong câu nói xấc xược với giọng khinh thị của Đại Chu Thiên, mặt Thiên Vân đạo trưởng sa sầm lại, lộ rõ những nét bất nhẫn, lão đạo trưởng ngắt lời nói :

– Bần đạo không thể tuân theo chỉ dụ bất minh của một người đã từng tạo ra sát nghiệp bất nhân, bất nghĩa!

– Thế là lão đạo sĩ đã cãi lại phản lệnh của Minh chủ!

Cùng với lời nói đó, thanh Can Tương thần kiếm được Chu Thiên chuyển hóa hướng mũi lên không trung. Ngay lập tức bầu trời chuyển hóa càn khôn, và những luồng sét xuất hiện phóng xuống mũi kiếm tạo lập màn sét kiếm bảo hộ thân ảnh Đại Chu Thiên!

Thấy Chu Thiên thi triển thần công quái lạ, Thiên Vân đạo trưởng đâu dám xem thường. Liền trụ bọ vận hóa Lưỡng nghi âm dương thái cực!

Khư Khư đạo trưởng nói :

– Chưởng môn cẩn thận!

– Sư đệ yên tâm!

Thiên Vân đạo trưởng dụng Thái cực lưỡng nghi chuyển hóa khí công. Đôi song thủ của Thiên Vân đạo trưởng di chuyển thật mềm mại, trông như đang múa nhưng không gian trong phạm vị mươi trượng vuông lại dao động xuất hiện những đạo khí vần vũ!

Chu Thiên nói :

– Lưỡng nghi âm dương thái cực cũng hay đó!

Song thủ của Thiên Vân đạo trưởng chuyển động nhanh hơn, cuồng phong nổi lên ầm ầm. Lão đạo sĩ thét lên một tiếng đẩy song thủ đến trước.

Những đạo cuồng phong dũng mãnh ào ào thổi đến Đại Chu Thiên kéo theo đá và cát. Trong màn cát đã vần vũ đó, có cả những cụm lá bắn xẹt đi như phi châm!

Không gian thật hỗn độn, không còn phân biệt được đâu là trời, đâu là đất.

Trước cơn cuồng nộ của tạo hóa do Lưỡng nghi thái cực âm dương tại ra, Chu Thiên vẫn dửng dưng đón chờ.

Màn sét kiếm tợ như một vách tường kiên cố che chắn Chu Thiên, không để bất cứ thứ gì có thể xuyên thủng qua nó mà chạm đến thân pháp chủ nhân Can Tương thần kiếm!

Mặc cho Thiên Vân đạo trưởng thi triển Lưỡng nghi âm dương thái cực tập kích mình, Chu Thiên vẫn dửng dưng trong màn sét kiếm hộ thể. Y còn ngạo nghễ cất tiếng cười vang động không trung!

Thiên Vân đạo trưởng thét lên một tiếng vũ lộng phất trần lao tới Chu Thiên :

– Mãn vũ luân hồi!

Cây phất trần biến tháo thành muôn ngàn chiêu thức công vào thân ảnh Đại Chu Thiên!

Cùng với sự chuyển đổi chiêu công, của Thiên Vân đạo trưởng thì Chu Thiên hú vang lên một tiếng lồng lộng. Tiếng hú của gã át cả tiếng thét của đối phương.

Màn sét kiếm tợ một màn lưới khổng lồ chụp xuống thân pháp Thiên Vân đạo trưởng. Thân ảnh của lão đạo sĩ Võ Đang tưởng chừng như mất hút trong màn sét kiếm khủng khiếp đó.

Ầm! ầm! ầm!

Những tiếng nổ kinh thiên động địa nổi lên vấy động cả không gian Thái Hòa Võ Đang. Khi màn sét kiếm được Chu Thiên thu hồi thì Thiên Vân đạo trưởng chẳng khác nào bị cực hình phanh thây! Thân ảnh của lão đạo sĩ bị cắt thành năm khúc, da thịt bốc cháy khét lẹt!

Khư Khư đạo trưởng đứng ngây ra hồn siêu phách lạc. Từ cổ chí kim lão mới thấy lần đầu một thứ tà công khủng khiếp như vậy. Khư Khư đạo trưởng mặt cắt không còn một giọt máu. Hai chân thì cứ như muốn nhũn ra thành bùn nhão.

Chu Thiên định nhãn nhìn Khư Khư đạo trưởng :

– Còn lại mỗi một mình lão đạo sĩ!

Khư Khư đạo trưởng run bần bật. Lão như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, từ từ quỳ mọp xuống chân Chu Thiên!

Chu Thiên cười khảy :

– Lão đã thấy quyền uy tối thượng của Minh chủ rồi chứ?

– Bần đạo đã thấy!

– Đã thấy, vậy còn dám cãi lịnh Minh chủ không?

Khư Khư đạo trưởng cúi mọp đầu xuống đất.

– Bần đạo không dám phản lệnh Minh chủ!

– Vậy thì được! Đúng ngày rằm, bổn Minh chủ sẽ đăng cơ, lão thay Thiên Vân đạo trưởng đến Tổng đàn võ lâm phó hội!

– Tuân phục Minh chủ!

– Tốt lắm!

Chu Thiên cất tràng cười ngạo nghễ, trở bước vào trong kiệu. Gã đại lực sĩ rút cây đại kỳ Cưu trùng đài ghim thẳng xuống đất biểu thị cho quyền uy tối thượng của Chu Thiên!

* * * * *

Mộ Dung phủ!

Bao bọc bằng một vách tường kiên cố, Mộ Dung Phủ tách biệt hẳn với bên ngoài, mặc dù tòa trang viện tọa lạc ngay trong trấn Giang Tô sầm uất. Với vẻ bề thế và quyền uy của dòng họ Mộ Dung thì bất cứ cư dân nào ngụ ở Giang Tô đều biết và kiêng dè Mộ Dung Phủ!

Sự ngưỡng một của các cư dân trong trấn Giang tô càng tôn tạo uy danh của Mộ Dung Phủ. Đương nhiên tòa trang viện Mộ Dung Phủ trở thành thánh địa của cư dân Giang tô, điều đó đồng nghĩa với sự chễnh chệ của các vị chủ nhân thuộc dòng họ Công Tôn!

Trước cổng vào trang viện Mộ Dung Phủ luôn túc trực một đội võ sĩ nai nịt gọi gàng, binh khí tuốt trần, sẵn sàng sát thủ bất cứ một ai xâm nhập khi chưa có lệnh của Công Tôn Hách!

Trời vừa chạng vạng tối, chiếc kiệu sơn son thếp vàng của Đại Chu Thiên xuất hiện hướng về Mộ Dung Phủ. Đi trước kiệu là tám gã đại lực võ sĩ cầm bảng hiệu với dòng chủ Chu Thiên minh chủ! Độc ton thiên hạ! Uy vũ võ lâm! Chuyển đảo càn khôn!

Đi sau kiệu chừng ba mươi đại hán đoạn hậu là Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn!

Đoàn kiệu của Chu Thiên hướng thẳng vào cổng Mộ Dung Phủ.

Đôi võ sĩ gác cổng toan bước ra chặn đường. Tám gã đại lực cầm bảng hiệu liền rút đại đao. Đao pháp của tám người đó thật là thần sầu và chỉ bằng một chiêu đao bất ngờ và khốc liệt, đội võ sĩ gác cổng Mộ Dung Phủ đều biến thành những xác chết vô hồn!

Kiệu của Đại Chu Thiên tiếp tục tiến vào trong Mộ Dung Phủ.

Tiếng binh khí vang động bên ngoài làm kinh động nội phủ. Hơn năm mươi gã gia nô của Mộ Dung Phủ nai nịt gọn gàng tay lăm lắm đại đao bước ra!

Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn từ phía sau phi thân lướt lên trước.

Bọn gia nô Mộ Dung Phủ xếp thành hàng ngang án ngữ trước cỗ kiệu Đại Chu Thiên!

Chu Thiên vén rèm kiệu đưa mắt nhìn qua một lượt bọn gia nô Mộ Dung Phủ.

Y chau mày rồi hạ rèm xuống trước khi quẳng ra một tấm linh bài màu đỏ.

Thấy tám lệnh bài đó Mạc Linh Cẩn liền lớn tiếng nói :

– Huyết tử bài!

Câu nói cộc lốc của Mạc Linh Cẩn như một mệnh lệnh phát ra cho tám gã đại lực thủ đao cùng hai mươi cao thủ hộ kiếm mở cuộc đại sát.

Mạc Linh Cẩn vung kiếm xông thẳng vào đám gia nô Mộ Dung Phủ. Kiếm pháp của Mạc Linh Cẩn đã được thiên hạ gán cho ngoại hiệu Ma Kiếm Vô Nhân quả chẳng sai. Ảnh kiếm của y loang loáng như chiếc lưỡi hái tử thần tung hoành giữa bày dê non!

Thây người đua nhau đổ xuống nhuộm đỏ sân trang Mộ Dung Phủ. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bọn gia nô Mộ Dung Phủ chỉ còn vỏn vẹn không quá mười người đứng túm tụm, thần hồn nát thần phách, tứ chi run lẩy bẩy!

Bọn đại lực thủ đao vây quanh những kẻ tội nghiệp hốt hoảng đó!

Ma Kiếm Vô Nhân nhìn bọn gia nô cười khảy nói :

– Các người đã tới số rồi!

Tám tên gia nô đồng loạt quỳ xuống :

– Xin tha mạng!

Mạc Linh Cẩn nhún vai :

– Tha mạng là trái với huyết tử lệnh bài! Giết.

Tám gã đao thủ đồng loạt nhảy xổ tới. Đao pháp nhoang nhoáng chém xả vào bọn gia nô không một chút nương tay, nương tình. Đầu roi, thây ngã, máu rưới đỏ thảm cỏ xanh mượt tôn tòa Mộ Dung Phủ.

Tòa trang viện Mộ Dung giờ ví như một bãi thây ma ngổn ngang xác chết.

Chiếc kiệu được bọn đại lực tiếp tục khiêng thẳng tiến vào trong Mộ Dung Phủ. Bên trong gian tiền sảnh trống hoác, vắng lặng lạ lùng. Chu Thiên vén rèn kiệu bước vào. Sự vắng lặng đó khiến gã ngạc nhiên.

Chu Thiên tiến đến tràng kỷ, yên vị! Y ra lệnh cho Mạc Linh Cẩn :

– Tìm Công Tôn Hách!

Mạc Linh Cẩn ôm quyền xá :

– Tuân lệnh Minh chủ!

Bọn đao thủ và kiếm thủ tỏa ra. Một lúc sau Mạc Linh Cẩn ôm xốc Công Tôn Cửu đến đặt ngay dưới chân Chu Thiên.

Chu Thiên nhìn Thiết phiến thư sinh Công Tôn Cửu, lão ôn nhu hỏi :

– Sao người lại ra nông nỗi này?

Công Tôn Cửu thuật lại cuộc giao thủ giữa Công Tôn Hách và Cát Thiên Phong!

Chu Thiên gật đầu :

– Người định giở quỷ kế nhưng không qua được thần nhãn tinh tường của Ma Hoàn Lãnh Nhân nên bị gã chủ công bắt người phải nằm liệt một chỗ phải không?

– Không sai!

– Người cũng đáng tội lắm!

– Giết Cát Thiên Phong có lợi cho tôn giá, sao lại đáng tội?

Chu Thiên lắc đầu :

– Cát Thiên Phong phải do chính tay bổn Minh chủ phán xét kìa. Nếu y lỡ chết về tay người thì ta đâu còn cơ hội đó chứ!

Chu Thiên chống tay lên bắp chân chờ tới hỏi :

– Người cho ta biết Công Tôn Hách thúc thúc của người đang ở đâu?

– Tôn giá hỏi thúc thúc của ta để làm gì?

– Bổn nhân muốn lấy lại những gì thúc thúc của người đã vay của bổn nhân!

Công Tôn Cửu nheo mày :

– Tôn giá muốn đoạt lại cổ vật Long cốc?

– Nhiều thứ khác nữa!

Chu Thiên lấy miếng tín phù bằng ngọc lưu ly chìa đến trước y ôn nhu nói :

– Bổn nhân muốn gửi lại thúc thúc của người miếng tín phù này!

Công Tôn Cửu e dè nhìn Chu Thiên :

– Công Tôn thúc thúc đang khảo cứu cổ vật Long cốc!

Chu Thiên lắc đầu :

– Thứ cổ vật mà phu nhân ta trao cho thúc thúc chỉ là giả, chẳng có giá trị gì đâu. Người hãy chỉ chỗ thúc thúc của người cho ta biết, đừng để ta với lão đừng mất thời gian vô ích!

Công Tôn Cửu xẵng giọng đáp :

– Nếu như Công Tôn Cửu không chỉ thì sao?

– Đó là chỉ dụ của Cửu Trùng Đài Minh chủ Đại Chu Thiên! Tiểu tử không nên cứng đầu phản linh mà hối không kịp đó!

Công Tôn Cửu nhìn vào mắt Chu Thiên :

– Lão là Minh chủ ư?

Chu Thiên bình thản gật đầu :

– Minh chủ chính là bổn nhân!

– Thúc thúc của Công Tôn thiếu gia mới xứng là Minh chủ!

Chu Thiên nhạt nhẽo nói :

– Vọng ngôn hồ đồ!

Chất giọng của Chu Thiên khiến Công Tôn Cửu giật mình, toàn thân nổi đầy gai ốc.

Chu Thiên nâng cằm Công Tôn Cửu lạnh lùng nói :

– Đừng để bổn nhân phải mạnh tay với một kẻ phế nhân như người!

Công Tôn Cửu ghì đầu toan ngoảnh mặt chỗ khác nhưng y không sao thực hiện được ý định của mình!

Chu Thiên bất ngờ vươn trảo chộp xuống vùng hạ đẳng của Công Tôn Cửu. Y bóp nhẹ vào vùng hạ bộ của gã Công Tôn thư sinh. Công Tôn Cửu nhăn mặt tỏ lộ sự đau đớn tột cùng.

Chu Thiên nói :

– Người chịu đau được chứ?

– Lão… lão. Ôi cha…

Công Tôn Cửu toan thè lưỡi cắn tự sát nhưng ý niệm của gã không qua được cặp mắt sáng ngời của Đại Chu Thiên! Y vươn tả thủ bóp miệng gã há hốc ra rồi tọng luông miếng tín phù vào miệng của Công Tôn Cửu.

– Ơ…

Bổn tọa chưa cho tiểu tử chết. Nếu người chết thì người là người đầu tiên chống được mệnh lệnh của bổn nhân!

– Lão nỡ thẳng tay không nương tình với một người tàn phế như ta sao?

– Ta không hề nương tay với bất cứ ai chống lại chỉ dụ của Minh chủ Đại Chu Thiên!

– Lão tàn nhẫn quá!

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng Công Tôn Cửu thì gã lại rống tiếp bởi bị Chu Thiên bóp hạ bộ :

– A…

Mặt Công Tôn Cửu xuất hạn mồ hôi.

Chu Thiên mỉm cười :

– Đây chỉ mới là cực hình ban đầu chứ bổn tọa còn chưa cho tiểu tử nếm cái đau của Quỷ kiếm pháp!

Công Tôn Cửu lắp bắp :

– Lão… lão…

Chân mày Chu Thiên cau lại, hai mắt đóng đinh và mặt Công Tôn Cửu.

Chạm vào cái nhìn ngập ngụa sắc na khủng bố, Công Tôn Cửu như bị mất cả thần thức lẫn thần hồn. Y lắp bắp mãi một lúc mới thốt ra nổi :

– Nhưng…

Chu Thiên cướp lời gã :

– Nghe được đó! Bổn nhân nghĩ tòa trang viện Mô dung phủ này cũng cần phải có người quán xuyến chăm sóc. Nếu như người ương ngạnh thì dòng họ Công Tôn Mộ Dung sẽ chẳng còn ai đâu. Bổn tọa nói đúng chứ?

Công Tôn Cửu khẽ gật đầu.

Đại Chu Thiên rút miếng tín phù trong miệng gã :

– Sao người nói cho bổn tọa biết chứ?

– Tiểu bối sẽ nói!

– Thúc thúc của người đang ở đâu?

Công Tôn Cửu lưỡng lự một lúc mới hỏi ngược lại Chu Thiên :

– Minh chủ tha mạng cho kẻ tàn phế này?

– Ta sẽ giữ lại mạng cho những ai biết tuân phục chỉ dụ mệnh lệnh của Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên!

– Vãn bối sẽ nói!

– Bổn Minh chủ đang chờ người nói!

Chu Thiên nâng cằm Công Tôn Cửu nhìn thẳng vào đáy mắt gã như thẩm định lời nói của Thiết phiến thư sinh!

Công Tôn Cửu không thể chịu được ánh mắt ngập sắc na khủng bố tinh thần của Đại Chu Thiên! Y mấp máy hai cánh môi một lúc sau mới thốt ra lời :

– Thúc thúc… thúc thúc của vãn bối đang khảo cứu cổ vật Long cốc dưới mật thất cổ mộ dòng họ Mộ Dung!

Chu Thiên gật đầu :

– Tiểu tử đã kịp nhận ra quyền uy của Minh chủ! Bổn tọa để lại cho người một cái mạng tàn phế.

Xem tiếp hồi 49 Kiếm máu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.