Ma Hoàn Lãnh Nhân

Chương 47: Độc vương tây môn kình



Lão bộc tuy thấy Thanh Thanh với sắc diện toát ra sát khí đằng đằng nhưng vẫn bình thản, từ tốn nói :

– Thanh Thanh… tiểu thư có thể lấy mạng lão, dù lão chết cũng không hối tiếc, chỉ mong tiểu thư hãy bảo tồn sinh mạng cho công tử!

Thanh Thanh rít lên bằng giọng căm phẫn :

– Ta đã làm gì Tôn huynh nào mà lão lại thốt ra câu nói đó?

Nàng hừ nhạt lườm lão bộc. Bất chợt nàng lại thay đổi thái độ, miệng điểm một nụ cười.

Sự thay đổi thái độ của Thanh Thanh càng khiến cho Tôn Quách bồn chồn lo lắng hơn. Y nghĩ thầm :

– Mình vừa thoát được ả la sát Tình Tú Tú thì lại gặp mụ chằn Liệt Hỏa Thần Nữ. Cái số ứng mạng võ lâm của Tôn Quách chỉ gặp toàn những chuyện rắc rối thôi sao?

Trong khi Tôn Quách suy nghĩ thì Mộc Thanh Thanh đã rút cây trâm cài tóc.

Ánh sáng vàng chói của cây trâm đập vào mắt Tôn Quách khiến y càng lúng túng lòng dạ rối bời, nhưng chẳng biết phải hành động đối phó như thế nào, với lại y đang bị bế huyệt nên chỉ biết lấy mắt mà nhìn!

Lão bộc nhìn Thanh Thanh không chớp mắt!

Thanh Thanh ôn nhu hỏi :

– Tại sao lão lại muốn Thanh Thanh giữ lại cái mạng của Tôn huynh?

Lão bộc khẳng khái đáp lời nàng :

– Tôn công tử khác với những người khác!

– Khác như thế nào?

– Những gã mà tiểu thư sát tử chỉ là những hạng người háo sắc, sống nặng dục vọng, vừa đê tiện vừa bỉ ổi, song Tôn công tử thì không!

– Làm sao lão biết Tôn huynh khác những gã kia?

– Phong thái của Tôn công tử là một chính nhân quân tử. Chính vì phong thái đó mà tại võ đài khảo chứng võ công, người đã thốt lời dè bỉu Quỷ kiếm pháo của Quỷ chủ Hào Bân. Và ngay trong hiện thời, người cũng không bị sắc dục là hoen ố tâm niệm của mình. Phong thái của Tôn công tử khiến lão tâm phục khẩu phục!

– Lão ca ngợi Tôn tiểu huynh quá đó. Sợ rằng Tôn tiểu huynh không đúng như lời lão nói!

Lão bộc lắc đầu :

– Tiểu thư! Lão nô đã từng theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư kể từ lúc lão nhân gia quy tiên!

Buông một tiếng thở dài lão bộc nói tiếp :

– Bất cứ chuyện gì một khi tiểu thư đã quyết, tuyệt nhiên lão nô không hề phản bác, hay chống đối. Thậm chí còn giúp tiểu thư nhưng lần này, lão phu buộc phải xin tiểu thư giữ lại mạng Tôn công tử.

Thanh Thanh bất chợt buông một tiếng thở dài. Tiếng thở đó còn đọng trên miệng thì thình lình Thanh Thanh nhìn lại Tôn Quách. Chạm vào ánh mắt khe khắt của nàng, Tôn Quách chột dạ!

Thanh Thanh bước đến đối mặt với y!

– Tiểu huynh, đã biết Thanh Thanh là Liệt Hỏa Thần Nữ và cũng đã nghe lão nô nói hết rồi chứ?

Tôn Quách gật đầu!

Thanh Thanh mỉm cười nói :

– Thế bây giờ tiểu huynh tính sao?

– Thế theo ý nàng thì Tôn tiểu gia phải tính sao?

Thanh Thanh nhạt nhẽo nói :

– Một, tiểu huynh sẽ cùng muội động phòng loan phụng. Hai, lão bộc sẽ chết thay huynh! Huynh chọn cách nào?

Tôn Quách vừa nghe xong liền đáp ngay :

– Tất nhiên là Tiểu gia chọn cách thứ nhất rồi!

Thanh Thanh ngây người nhìn Tôn Quách :

– Nghĩa là tiểu huynh chọn muội làm kẻ nâng khăn sửa túi?

– Chứ chẳng lẽ để lão trượng kia chết thay cho Tôn tiểu gia à? Tiểu gia đâu có đành lòng!

Thanh Thanh thẹn đỏ ửng hai gò má :

– Tiểu huynh suy nghĩ rồi ư?

– Chẳng lẽ Tôn tiểu gia lại ngoa ngôn với nàng?

Tôn Quách ngập ngừng một chút :

– Nhưng rất tiếc!

– Tiểu huynh tiếc gì?

– Nàng nhìn lại ta thì biết chứ gì! Con muỗi cắn ta còn không đập được thì làm cái khỉ gì nữa!

Thanh Thanh bật ra tiếng cười sau câu nói của Tôn Quách. Cùng với tiếng cười đó, nàng điểm chỉ giải tỏa bế huyệt cho y!

Tôn Quách vươn va :

– Ui cha… Giờ mới thoải mái làm sao!

Y vuốt má Thanh Thanh :

– Tôn tiểu gia có nghe Liệt Hỏa Thần Nữ là kẻ khét tiếng độc ác, không ngờ lại là một giai nhân, nên ta mới chọn cách thứ nhất.

Thấy Tôn Quách thay đổi thái độ, Thanh Thanh cũng không khỏi ngạc nhiên nàng dè chừng nhìn y :

– Tiểu huynh nói thật đấy chứ?

– Ơ. Thế nàng nghĩ sao mà hỏi tiểu gia câu đó chứ? Tất cả ta đều nói thật hết.

Bỏ Thanh Thanh, Tôn Quách bước đến đối mặt với lão bộc. Y từ tốn kính cẩn nói :

– Vãn bối bất tài vô dụng nhưng tuyệt nhiên không phải hạng người tham sống sợ chết để mặc cho lão trượng chết thế!

Tôn Quách đặt tay lên vai lão bộc :

– Vãn bối vô cùng cảm kích trước tấm lòng độ lượng của tiền bối!

Chàng nhìn sâu vào mắt lão bộc, dụng truyền âm nhập mật nói :

– Vãn bối hứa sẽ không làm hại đến Mộc tiểu thư của lão trượng nhưng phải dạy cho nàng biết cách giữ đạo lý gia phong, chỉ cần lão trượng cho thuốc giải rượu tình, tức khắc tình thế sẽ thay đổi ngay!

Lão bộc nhìn Tôn Quách!

Tôn Quách nheo mắt nói :

– Rượu tình do chính tay lão trượng cất để vãn bối uống đặng tản mát công lực. Lão đừng nói là không có thuốc giải rượu tình!

Đôi chân mày của lão bộc thoạt nhíu lại ròi lại nhanh chóng giãn ra.

– Lão tin vào những lời của công tử!

Thanh Thanh bước đến gần Tôn Quách! Y quay lại nạt nàng :

– Tại sao chưa có lịnh của ta mà nàng lại bước đến gần ta chứ?

Thanh Thanh sượng mặt :

– Muội không nghe được những gì huynh nói với lão bộc sao?

– Hê Tôn tiểu gia là trai tân, chưa từng bước qua cửa loan phòng, cũng chưa từng chung đụng với nữ nhân. Ta nói chuyện với lão trượng đây là để thụ học cách thức động phòng loan, nàng nghe làm sao được chứ?

Thanh Thanh thẹn đỏ mặt trở bước quay về chỗ cũ.

Tôn Quách nheo mắt với lão bộc!

Lão buông tiếng thở dài ra rồi nhìn Tôn Quách nói :

– Một khi uống rượu tình mà công tử giao hoan với Thanh Thanh thì xem như đã truyền hết công lực qua nàng mà tự phế bỏ võ công của mình!

Tôn Quách nhướng mày sững sờ!

Lão bộc tiếp :

– Vì trượng cái nghĩa của công tử, lão mới nói ra điều đó!

– Thế còn thuốc giải thì sao?

Lão nhìn ra ngoài thảo xá.

– Thuốc giải ở bên ngoài thảo xá này!

Tôn Quách nhíu mày. Y suy nghĩ mông lung và sực tỉnh hiểu ra câu nói của lão bộc. Tôn Quách lí nhí hỏi :

– Ý của lão trượng là thuốc giải rượu tình chính là nước mưa?

Lão bộc khẽ lắc đầu!

Tôn Quách phấn khởi nói :

– Thế thì tốt rồi, đa tạ lão trượng!

Tôn Quách mỉm cười chấp tay sau lưng quay lại Thanh Thanh, y dí dỏm nói :

– Tiểu gia đã học rồi. Bây giờ thì có thể cùng muội nên duyên cầm sắt!

Thanh Thanh chớp mắt nhìn Tôn Quách :

– Tiểu huynh đã suy nghĩ và không ân hận chứ?

Lời còn đọng trên hai cánh môi Thanh Thanh thì một tiếng sấm trỗi lên. Liền ngay sau tiếng sấm ầm ì đó là một đạo phách không chưởng bổ thẳng tới cánh cửa thảo xá.

Ầm!

Cánh cửa bật ra đổ sầm xuống đất. Từ bên ngoài sồng sộc bước vào hai người một nam một nữ vận trường y sắc sỡ. Cả hai không giữ được vẻ mặt ôn nhu, mà đằng đằng sát khí.

Họ vừa xuất hiện đã đóng đinh tinh nhãn vào mặt Mộc Thanh Thanh. Gã hán nhân gằn giọng nói :

– Đường môn tìm đến ma nữ, bắt ả phải trả lại những nợ máu đã vay của Đường môn!

Tôn Quách nhìn Thanh Thanh nhún vai nói :

– Chưa động phòng loan mà oan gia đã tìm đến rồi. Xem chừng cái số của nàng dám hổng có phu tướng cận kề.

Tôn Quách vừa nói xong thì đôi phu phụ Đường môn đồng loạt lắc mình áp tới Thanh Thanh. Mặc dù thấy đôi phu phụ kia đồng loạt tập kích mình nhưng lại rất dửng dưng.

Hán nhân trung niên nắm lấy hai tay trung phụ lia cắt tới một đường vòng cung, đôi cước pháp của trung phụ duỗi thẳng đập ngay mắt Tôn Quách là ánh sáng chói lòa trước mũi hài của trung phụ. Hai đóm sáng kia nhắm vào cùng tử huyệt của Thanh Thanh!

Tôn Quách buộc miệng thốt :

– Hài đao!

Tôn Quách chưa hết bần thần vì thấy hài đao của trung phụ công và tử huyệt của Thanh Thanh mà tuyệt nhiên Thanh Thanh chẳng hề phản kích hay nhích động thân pháp.

Khi hai điểm sáng gần như điểm tới đích thì đôi trảo công của lão bộc vươn ra. Thủ pháp của lão vô cùng thần kỳ và chính xác ngoài mức tưởng tượng của Tôn Quách!

Đôi trảo công của lão bộc đã thộp cứng cổ chân của trung phụ và lão chỉ khẽ lắc mình đã hất cặp phu thê Đường môn té ngã về sau!

Lão bộc hằn giọng nói :

– Các người không được chạm đến Mộc tiểu thư!

Thấy lão bộc xuất thủ thần kỳ, Tôn Quách không bỏ lỡ cơ hội, dụng tình huống lộn xộn, lẩn nhanh ra bên ngoài thảo xá. Lão bộc đứng án ngữ ngay trước mặt Thanh Thanh, nhìn đôi phu phụ Đường môn nghiêm giọng nói :

– Vũ Văn Hân, phối kim ngọc, nếu hai người cãi lời lão thì đừng trách lão đó!

Vũ Văn Hân nghe lão bộc gọi đúng tên mình bật đứng lên ngơ ngác hỏi :

– Lão quỷ là ai, sao lai biết danh tính của Uyên Ương song đao chứ?

– Vũ Văn Hân, người biết như vậy là đủ rồi. Đáng lý ra Đường môn của các người đã bị làm cỏ, nhưng vì lòng hiếu sinh, lão phu còn chưa mở cuộc thảm sát đó. Các người còn dẫn xác đến đòi mạng Mộc Thanh Thanh là sao?

Vũ Văn Hân gằn giọng nói :

– Nhưng Vũ mỗ muốn biết lão là ai?

Lão bộc cáu gắt nói :

– Những hạng hậu sinh như người không cần biết!

Phối Kim Ngọc rít lên :

– Đại ca không cần nói với lão làm gì nữa!

Phối Kim Ngọc vừa nói vừa vũ lộng hai ống tay xiêm y, phối hợp cùng Vũ Văn Hân. Từ hai ống tay áo xiêm y của Phối Kim Ngọc, hai luồng khí độc xộc mùi hăng hắc thổi táp đến lão bộc, trong khi đó Vũ Văn Hân búng hai ngọn phi châm mỏng như lông ngựa công vào vùng hạ đẳng!

Lão bộc chẳng cần tránh né hai luồng khí độc của Phối Kim Ngọc cũng như hai mũi phi châm của Vũ Văn Hân. Ống tay áo trường y của lão xoay tròn tạo ra một hấp lực hút lấy hai lồng xú khí của đối phương, đồng thời đón lấy đôi huynh châm tử sát.

Vũ Văn Hân lẫn Phối Kim Ngọc ngẩn người bởi thủ pháp kỳ tuyệt của lão bộc!

Vũ Văn Hân nói :

– Lão cũng biết thu hồi độc khí của đường môn ư?

– Lão còn biết cách trả lại các người!

Cùng với lời nói đó, lão bộc chỉ đẩy đôi xong thủ tới trước. Từ trong ống tay áo của lão hai đạo khí xú uế của Phối Kim Ngọc bắn xẹt ra, nhưng lần này được thủ pháp của lão bộc, chúng tụ lại sắc như hai sợ chỉ cứng ngắc.

Hai sợ chỉ khí độc đó công tới ngay hai bờ vai Phối Kim Ngọc và Vũ Văn Hân!

Bộp!

Đôi phu phụ đường môn thốt lên :

– Ối!

Cả hai đồng loạt thối lui hai bộ, mắt đóng đinh nhìn lão bộc của Thanh Thanh!

Vũ Văn Hân ôm bả vai!

Lão bộc nói :

– Độc khí do hai người luyện ra tất hai người có giải được. Mau trở về Đường môn mà hóa giả độc dược đi!

Vũ Văn Hân bặm môi, Phối Kim Ngọc nhìn y khẽ gật đầu, Vũ Văn Hân gượng từ tốn nói :

– Tiên sinh hãy cho Vũ mỗ biết đại danh sau này còn dịp tái kiến!

Lão bộc khoát tay :

– Hai người đi đi! Lão chẳng có ngoại danh gì cả, và cũng không muốn gặp lại hai người!

Vũ Văn Hân lẫn Phối Kim Ngọc chẳng còn gì để hỏi, buộc phải trở bộ quay lưng nhưng không quên ném lại lão bộc ánh mắt hằn học và khe khắt.

Chờ cho đôi phu phụ Vũ Văn Hân và Phối Kim Ngọc đi hẳn rồi Tôn Quách mới quay trở lại thảo xá.

Thanh Thanh nhìn Tôn Quách :

– Muội ngỡ đâu tiểu huynh đã bỏ đi để mặc lão bộc ở lại đây!

Tôn Quách nạt luôn :

– Nói sàm! Tôn tiểu gia đâu phải hạng người tham sanh quý tử mà bỏ đi. Với lại tiểu gia cũng đường đường là một Võ lâm Minh chủ, đã thốt ra lời mà không giữ thì sau này còn nói ai nữa?

– Nghe huynh nói, Thanh Thanh càng khâm phục huynh hơn!

Tôn Quách xoa tay bước đến bên nàng :

– Với lại Tôn Quách đâu thể đi được khi trên người hổng có mảnh vải nào!

Ta cũng không nỡ bỏ qua một trang giai nhân muốn nâng khăn sửa túi cho ta!

Tôn Quách liếc trộm qua lão bộc, y gãi đầu nói :

– Ái chàng… không biết sau khi cặp phu phụ Đường môn đến đây, muội có còn cao hứng không nữa?

Thanh Thanh nhìn Tôn Quách :

– Muội chỉ sợ tiểu huynh đổi ý mà thôi!

Tôn Quách nhún vai :

– Ta đâu muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. Nhưng ta hỏi nàng nhe.

Nàng đã thấy lão trượng đây vì nàng như thế nào rồi, thế nàng còn giữ ý niệm đòi sát hại lão trượng không?

Tôn Quách ve cằm :

– Nghĩ cũng lạ thật, lão trượng đây thần công siêu hóa như vậy mà lại cam tâm trở thành lão nô cho nàng. Ông trời bất công quá!

– Tính mạng của lão bộc này tùy vào thái độ của tiểu huynh đối xử với Thanh Thanh!

– Tất nhiên là huynh phải đối xử tốt với Thanh muội rồi!

Y nheo mắt với Thanh Thanh :

– Sao tự dưng huynh thấy kỳ kỳ quá hà!

Tôn Quách nắm tay Thanh Thanh.

– Ta vào trong kia vậy nhé!

Thanh Thanh e lệ nhìn Tôn Quách!

Không chờ Thanh Thanh có phản ứng gì, Tôn Quách dìu nàng đưa vào gian thư phòng ngăn cách với gian ngoài. Vừa bước vào trong gian thư phòng đó, Tôn Quách liền buông tay Thanh Thanh ôm vùng đan điền gào lên :

– Ôi cha… đau quá… đau quá.

Y nhào xuống tràng kỷ, lăn lộn, tỏ lộ sự đau đớn cùng cực. Thanh Thanh vội vã đỡ lấy Tôn Quách :

– Tiểu huynh sao vậy?

Tôn Quách trợn tròng hai con mắt tưởng như sắp trút hồn ra khỏi xác. Động thái của y càng khiến Thanh Thanh lo lắng hơn!

– Tiểu huynh sao vậy?

– Vì nàng. Tiểu gia vì nàng mà ra nông nỗi này!

– Thanh Thanh đâu có làm gì huynh?

– Nàng đã cho tiểu huynh uống rượu tình, còn nói không làm gì à?

– Uống rượu tình chỉ bị tản mát công lực chứ đâu đến nỗi này!

Tôn Quách thều thào :

– Nhưng tiểu huynh thì khác!

Tôn Quách lại ôm bụng :

– Ôi cha… đau quá!

Tôn Quách nhỏm người lên :

– Nó chạy…

Thanh Thanh ngớ người :

– Cái gì chạy?

– Thì cái đau nó chạy chứ cái gì!

Tôn Quách hằn học nạt :

– Tại nàng khiến tâm bịnh của huynh tái phát rồi. Trời ơi, lần này ta mà chết yểu thề biến thành con ma theo nàng đòi mạng đó!

Tôn Quách duỗi tay phải :

– Nó chạy đến cánh khủy, nàng nắn chặn nó lại!

– Vâng! Muội sẽ chặn nó lại!

Thanh Thanh dụng công nắn vùng khuỷu tay Tôn Quách! Y duỗi người trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, xuýt xoa nói :

– Tốt lắm! Tốt lắm!

Tôn Quách chờ một lúc rồi lại giãy giụa :

– Cái cha… nó lại chạy nữa rồi! Lần này nó chạy quá tay trái!

Y lại duỗi tay bắt Thanh Thanh dung công xoa nắn trong thư thế thụ hưởng, Tôn Quách chắc lưỡi :

– Ái cha! Có được một phu nhân như nàng, Tôn tiểu gia chẳng khác nào sống trong cảnh thiên thai, đầy hoan lạc!

Thanh Thanh đỏ mặt!

Nàng toan mở miệng thì Tôn Quách bất thần nhỏm dậy, và chỉ pháp của y nhanh như cắt điểm vào tịnh huyệt của Thanh Thanh!

Thanh Thanh trố mắt buột miệng hỏi :

– Huynh sao lại điểm huyệt Thanh Thanh?

– Hê, thì nàng đã chẳng muốn động hòng loan là gì?

– Huynh động phòng loan sao lại điểm huyệt muội?

– Tôn Quách nhăn nhó :

– Cách thức của Tôn tiểu gai động phòng khác thường lắm!

Tôn Quách gãi đầu. Y thả chân xuống tràng kỷ, bước nhanh đến vách hậu rút ra một miếng tre!

Thanh Thanh cau mày nhìn Tôn Quách :

Nàng hồi hộp hỏi :

– Huynh định làm gì muội?

Tôn Quách lườm nàng :

– Người xưa có câu, dạy con từ thủa còn thơ, dạy phu nhân từ lúc ban sơ mới về. Nàng đã nhận ta là phu tướng thì trước tiên phải dạy nàng đã!

Tôn Quách nhịp roi lên tràng kỷ, tay còn lại thì ấn Thanh Thanh nằm sấp duỗi dài. Y nghiêm giọng nói :

– Thứ nhất ta dạy nàng lễ nghi của một thục nữ!

Lời vừa dứt, Tôn Quách đánh một roi vào mông Thanh Thanh!

Chát!

Nàng nhăn mặt nhưng nhắm mắt. Nhìn Thanh Thanh, Tôn Quách ngỡ như nàng chẳng hề đau bởi nhát roi vừa rồi mà ngược lại còn có cảm giác khác!

Tôn Quách cau mày :

– Roi thứ hai ta dạy nàng là cách là người đôn hậu, rộng lượng và nhân ái!

Chát!

Tôn Quách nảy người lên thều thào nói :

– Tướng công, thiếp đau lắm nhưng thiếp cũng thích lắm. Nhưng tướng công đừng để lại những vết thẹo trên người thiếp!

Tôn Quách cau mày :

– Được! nếu nàng muốn!

Ngồi bên ngoài, lão bộc nghe tiếng roi nã chan chát mà nóng lòng bước tới bước lui! Lão bặm môi toan xông vào gian thư phòng đó thì Tôn Quách đã mở cửa bước ra.

Y nhìn lão bộc :

– Lão trượng, Thanh Thanh đã ngủ say rồi!

– Sao tiểu thư có bị gì không?

– Lão trượng yên tâm, vãn bối chỉ đánh nàng mấy roi rồi phế bỏ võ công của nàng!

Lão bộc trợn tròng hai con người :

– Công tử phế bỏ võ công của Thanh Thanh?

Tôn Quách gật đầu.

Lão bộc gầm lên :

– Công tử nỡ đối xử với tiểu thư như vậy sao?

Lão vừa nói vừa vươn trảo nhanh ra một cái chộp lấy cổ Tôn Quách. Tôn Quách hốt hoảng :

– Lão trượng!

Lão bộc rít lên :

– Công tử biết rằng Thanh Thanh có rất nhiều kẻ thù, bây giờ bị phế bỏ võ công thì sao tự bảo vệ được chứ?

Tôn Quách gỡ tay lão bộc!

– Lão trượng hãy bình tĩnh. Vãn bối phế bỏ võ công của Thanh Thanh đã có chủ đích. Thanh Thanh bị phế bỏ võ công chỉ có lợi mà thôi! Vốn Thanh Thanh đã bị biến thái trầm trọng, nếu như không phế bỏ võ công thì một ngày nào đó nàng chẳng cách chi cứu vãn được số mệnh. Bây giờ vãn bối phế bỏ võ công của nàng buộc Thanh Thanh trở lại người bình thường, sau đó đưa về Kim Lăng phủ nhờ các đai phu kỳ tài phục hồi lại thể trạng của nàng. Vãn bối sẽ cưu mang nàng, tiền bối cứ yên tâm!

– Công tử!

– Lão trượng! Tôn Quách nói bằng tất cả lòng thành khẩn của mình. Nếu như để Thanh Thanh tiếp tục dụng võ công tại thêm sát nghiệp, e rằng sau này chúng ta có muốn đổi số mạng của nàng cũng không thể được!

Lão bộc thở dài :

– Lão phu cũng chỉ kỳ vọng vào một điều gì đó tốt lành thay đổi cuộc sống của Thanh Thanh!

Tôn Quách và lão bộc bước đến chiếc bàn đá. Lão lấy tĩnh rượu độ hai cân, rót ra hai chiếc chén! Tôn Quách lưỡng lự nhìn chén rượu!

Lão bộc như đọc được ý nghĩ của y liền nói :

– Tôn công tử yên tâm, đây không phải là thứ rượu tình mà Thanh Thanh dùng để chuốc công tử!

– Vãn bối cũng nghĩ như vậy!

Tôn Quách vừa nói vừa bưng chén rượu :

– Vãn bối kính lão trượng một chén!

– Mời!

Hai người cùng uống cạn số rượu chuốc ra chén. Đặt chén rượu xuống bàn, Tôn Quách nói :

– Vãn bối có điều muốn thỉnh giáo lão trượng!

Lão bộc gật đầu!

Tôn Quách nhìn lão ôn nhu nói :

– Lúc lão trượng giao thủ với đôi phu phụ Đường môn, vãn bối nhận biết người là một đại cao thủ kỳ tài trong chốn võ lâm. Thậm chí vãn bối còn ngờ ngợ lão trượng đây còn là trưởng tôn của Đường môn, nhưng sao người lại chấp nhận cuộc sống nô bộc cho Thanh Thanh. Thậm chí…

Tôn Quách bỏ lửng câu nói giữa chừng!

Lão bộc nhìn chàng :

– Công tử thắc mắc cũng đúng thôi! Với lại lão cũng đang tính bộc bạch sự thực cho công tử rõ!

– Nếu như đó là chuyện kín đáo của lão trượng, vãn bối không dám hỏi!

Lão bộc lắc đầu :

– Cho dù công tử không hỏi, lão phu cũng sẽ nói với người mà!

Lão chuốc rượu ra chén của mình nhấp một ngụm nhỏ, rồi nhìn Tôn Quách chậm rãi :

– Lão phu chính thật là Độc Vương Tây Môn Kình. Lúc sinh thời đáng ra lão phu đã là chưởng môn Đường môn, nhưng vì sư đệ dụng mưu chiếm ngự chức vị đó, đẩy lão xuống vực thẳm. Lão phu may mắn được thân phụ và thân mẫu Mộc Thanh Thanh cứu mạng và còn phục hồi vỗ công. Ơn cứu mạng đó lão xem như tái sinh lần thứ hai và tâm niệm mãi mãi sẽ đền ơn song thân Thanh Thanh! Cũng kể từ đó cái tên Độc Vương không còn trong chốn giang hồ!

Lão dốc hết số rượu trong chén vào miệng rồi chậm rãi kể tiếp :

– Ngỡ đâu cuộc sống của lão trôi đi êm đềm, chờ đến ngày viên tịch…

Lão lắc đầu nhìn Tôn Quách :

– Một ngày kia sư đệ của lão bất ngờ xuất hiện, sát tử song thân Thanh Thanh còn cưỡng hiếp Thanh Thanh nữa! Khi lão quay trở về thì đã quá muộn!

– Lão trượng đã hạ tử sư đệ mình?

– Đúng! Lão không thể để cho gã sống thêm thời khắc nào nữa!

– Sau huyết án đó, tiền bồi càng dốc lòng phù trợ Thanh Thanh bất kể nàng làm bất cứ chuyện gì!

Lão tâm nguyện như vậy! Nhưng với công tử, lão xin Thanh Thanh giữ lại cái mạng cho người! Hơn ai hết, lão phu nhận thấy trong phong thái lịch lãm của công tử có cái thần của bậc chính nhân quân tử!

– Đa tạ lão trượng quá khen!

Độc vương Tây Môn Kình lấy trong ngực áo r một quyển sách da dê đặt lên bàn.

– Lão biết Thanh Thanh đã gây ra biết bao oan nghiệt trên chốn giang hồ, bởi lẽ Thanh Thanh thù oán nam nhân mà lão thì không có lời chi để khuyên giải!

Lão buông một tiếng thở dài nhìn Tôn Quách nói tiếp :

– Công tử đã phế bỏ võ công và quyết cưu mang Thanh Thanh! Lão mong công tử nhận lấy quyển bí kíp Độc kinh để có cơ đắc dụng sau này!

Tôn Quách toan mở miệng từ chối nhưng Tây Môn Kình đã khoát tay như đọc được ý niệm của y!

– Công tử đừng từ chối! Nếu như công tử có lòng thành với Thanh Thanh thì lão cũng một lòng thành khẩn với người nếu công tử e dè lão xin nhận người làm lão đệ!

– Tôn Quách vô cùng may mắn vào cảm kích Tây lão huynh!

– Có một vị lão đệ như Tôn Quách, Tây Môn Kình còn gì thích thú hơn nữa!

Lão chuốc rượu ra hai chiếc chén không!

– Huynh kính lão đệ!

– Đệ kính lại lão huynh!

Hai người chạm chén, và cất tảng cười sảng khoái! Tôn Quách vừa uống rượu vừa nghĩ thầm :

– “Không ngờ mình lại luôn gặp những điều kỳ ngộ mà không ai có được!”

Xem tiếp hồi 48 Quyền uy tối thượng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.