Ma Đao

Chương 8: Tư mã trường cát



Tuổi Tư Mã Trường Cát xem ra dường như không chênh lệch lắm so với Thẩm Thăng Y, quần áo thì hoa lệ hơn Thẩm Thăng Y nhiều.

– Vị công tử này trên người ít nhất cũng phải có cả vạn lạng bạc.

Trương Thiên Hộ nói với vẻ mặt cười cười, nghe thì như nói đùa, nhưng không ai nghi ngờ câu nói của ông ta. Chỉ riêng thanh kiếm cán khảm hai viên đá quý của Tư Mã Trường Cát đeo trên lưng, nhìn qua cũng đã thấy ngay là giá trị không nhỏ.

Sở Liệt thẳng tính mau miệng lập tức nói :

– Chỉ riêng thanh kiếm trên lưng Tư Mã công tử nếu bán lấy ba ngàn lạng bạc, thì chắc không có gì khó.

Tư Mã Trường Cát lại đáp :

– Thanh kiếm này thật ra ta mua với giá bốn ngàn năm trăm lạng.

Quả thanh kiếm cũng phải tới giá bốn ngàn năm trăm lạng bạc. Nếu đem bán đi, chưa chắc chỉ có bấy nhiêu tiền.

Sở Liệt nói tiếp một câu :

– Ta vẫn chưa thấy thanh kiếm này có chỗ nào hay.

Tư Mã Trường Cát trả lời rất hay :

– Ta cũng chưa nhìn thấy, nhưng bất kể thế nào, thanh kiếm này cũng có giá ấy.

Tần Độc Hạc đứng một bên lập tức nói :

– Ta cũng muốn mua một thanh kiếm thế này, công tử cho mượn xem qua một chút để so sánh được không?

Tư Mã Trường Cát không do dự, tháo ngay thanh kiếm đưa cho Tần Độc Hạc.

* * * * *

Thanh kiếm tuy vẻ ngoài rất đẹp đẽ nhưng chắc chắn không phải là một thanh kiếm tốt, lưỡi kiếm tuy sáng loáng nhưng không qua mắt được bọn cao thủ như Tần Độc Hạc.

Xem ra dường như Tư Mã Trường Cát không phải là một cao thủ.

Tần Độc Hạc chậm rãi quan sát thanh kiếm một lượt, tra vào vỏ đưa lại cho Tư Mã Trường Cát.

Tư Mã Trường Cát hỏi ngay :

– Kiếm thế nào?

Tần Độc Hạc thản nhiên đáp :

– Đúng là kiếm tốt. Giá tiền cũng rất hợp lý.

– Nếu các hạ thích, tại hạ có thể nhường lại.

Tần Độc Hạc than :

– Tiếc rằng ta thì một là không quen dùng kiếm, hai là không hợp với tuổi tác, nếu ta trẻ hơn một chút thì cho dù công tử không nói thế, nhất định ta cũng đã suy nghĩ một phen.

Tư Mã Trường Cát cười cười, Tần Độc Hạc nói tiếp :

– Sao công tử lại đành lòng dứt bỏ được vậy?

Tư Mã Trường Cát nói :

– Ta mua thanh kiếm này, mục đích là để nhờ vào nó kiếm ít tiền.

Trương Thiên Hộ lập tức nói :

– Tư Mã công tử không yêu gì khác, chỉ yêu tiền.

Tư Mã Trường Cát cười nói :

– Trương đại gia có thể nói ngoài tiền ra còn có cái gì khác đáng yêu nữa không?

Trương Thiên Hộ vuốt râu nói :

– Không phải ta không nói được, nhưng không dám chắc rằng sẽ thuyết phục được ngươi.

Tư Mã Trường Cát cười khan hai tiếng :

– Thời giờ không có nhiều, các vị đem thời giờ vàng bạc lãng phí với tại hạ thế này, không biết có đáng tiếc không?

Trương Thiên Hộ hô hô cười lớn một hồi :

– Quả là mọi người nói hơi nhiều, nhưng đều là lần đầu làm khách, dĩ nhiên cũng khó tránh khỏi chút ít tò mò.

Tư Mã Trường Cát hỏi ngay :

– Đến như quy lệ, chắc Trương đại gia đã nói rõ với quý hữu đây rồi chứ?

Trương Thiên Hộ gật đầu, móc ra năm tấm ngân phiếu đưa tận tay Tư Mã Trường Cát, nét mặt Tư Mã Trường Cát càng tươi tắn.

Y không hề nhìn qua, nghiêng người nói :

– Mời năm vị theo tại hạ vào trong.

Đến hiện tại thì y vẫn có dáng vẻ rất thung dung, nhưng chỉ nghiêng người một cái thì dường như đã biến thành một kẻ khác.

Có lẽ vì mấy tấm ngân phiếu.

Y lập tức cất bước, cứ vài bước lại quay nhìn cung cung kính kính, đưa năm người vào nhà trong.

Trương Thiên Hộ rõ ràng đã có kinh nghiệm, theo sau Tư Mã Trường Cát như người vô sự, Tần Độc Hạc thì lại mang bộ mặt lạnh như băng.

Liễu Trường Phong làm ra vẻ rất ung dung đi theo, thái độ của Thẩm Thăng Y cũng giống hệt ông ta.

Sở Liệt thì tỏ vẻ khác hẳn, trừng trừng nhìn theo Tư Mã Trường Cát, vừa cau mày vừa lắc đầu, suýt nữa thì hừ lên một tiếng, chợt bước nhanh lên hai bước theo sát Thẩm Thăng Y :

– Ngươi có thích tiền như thế không?

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Không thích nhiều lắm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thích.

Sở Liệt nói :

– Ngươi là người thành thật nên mới trả lời như vậy.

Thẩm Thăng Y nói ngay :

– Lão tiền bối chắc cũng không phản đối rằng có tiền hay hơn không có tiền chứ.

Sở Liệt gật gật đầu :

– Nhưng bất kể thế nào, ta cũng không thể vì tiền mà khom lưng uốn gối.

Trương Thiên Hộ chợt quay đầu :

– Đó là vì ngươi chưa nếm trải qua mùi khổ sở của kẻ không tiền.

Sở Liệt nói không lớn lắm nhưng Trương Thiên Hộ nghe thì Tư Mã Trường Cát cũng không có lý do gì không nghe, có điều y vẫn như hoàn toàn không nghe thấy gì, không hề quay đầu lại, cứ bước thẳng về phía trước.

Sở Liệt nói :

– Ngươi nói rất đúng, nhưng chỉ là có thể mà thôi.

Trương Thiên Hộ “Ủa” một tiếng.

Sở Liệt lại nói :

– Ta vốn rất tin lời ngươi, tiếc là mới rồi ngươi nói một câu làm ta nghi ngờ.

Không chờ Trương Thiên Hộ đáp, ông ta nói luôn :

– Thật sự thì người kia rất là đáng chán ghét.

Trương Thiên Hộ lặng lẽ cười một tiếng, Tư Mã Trường Cát vẫn không hề có phản ứng gì, dường như tuy nghe rõ câu nói ấy song thấy chẳng có quan hệ gì tới mình.

Sở Liệt cũng thấy hết hứng thú, không nói thêm nữa, rảo bước nhanh hơn.

Trong phòng khách lớn bày biện vô cùng lộng lẫy, Tư Mã Trường Cát tuy khí chất là một kẻ tầm thường song bề ngoài khác hẳn chắc cũng vì thế, sự bày biện trong phòng tuy rất lộng lẫy nhưng không có chút tục khí.

Phòng trong cũng thế, chỉ khác ở chỗ đèn lửa không sáng bằng, nhưng ánh vàng mùi thơm tràn ngập, khiến toàn bộ khung cảnh xem ra quả có vẻ bí ẩn.

Trước cửa là một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn chạm tranh Tiên nữ múa lượn trong mây.

Nét chạm vô cùng điêu luyện, đường nét sống động, Thẩm Thăng Y vừa nhìn thấy lần đầu đã cảm thấy bị thu hút.

Trương Thiên Hộ không quay lại, song sau gáy dường như có mắt, chợt hỏi :

– Thẩm huynh đệ thấy bức tranh khắc này thế nào?

Thẩm Thăng Y không suy nghĩ, đáp ngay :

– Đây phải là tay thợ giỏi làm ra, rất khó tìm được, hình tiên nữ nào cũng vô cùng xinh đẹp, mà dung mạo y phục đều khác nhau, cho tới áng mây vờn cũng không chỗ nào không thể hiện tâm tư khéo léo.

Trương Thiên Hộ hỏi tiếp :

– Bức tranh khắc này theo ngươi thấy giá bao nhiêu?

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

– Không biết được.

Liễu Trường Phong chợt nói :

– Ở nhà ngươi dường như còn thiếu một tấm bình phong như thế này.

Trương Thiên Hộ cười nói :

– Cho nên hiện ta đang rất muốn mua tấm bình phong này về, tiếc là tuy ta muốn mua, Tư Mã Trờng Cát lại không chịu nói giá.

Tư Mã Trường Cát thản nhiên nói :

– Tấm bình phong này đặt ở đây nhưng nó không phải là của ta.

Trương Thiên Hộ nói :

– Thật sao?

Tư Mã Trường Cát đáp :

– Nếu không thì ta đã tìm tới y đặt làm một ngàn bức, những tấm bình phong như thế này thì không sợ gì không có người mua.

Câu nói vừa dứt, y vỗ tay một cái, mặt tấm bình phong lập tức kéo ra hai bên, để lộ ra một vòm cửa cong sau tấm bình phong.

Phía sau cửa buông rèm ngọc, cũng không biết là bao nhiêu loại, ánh sáng soi vào lóng lánh mờ mắt, xem ra càng có vẻ bí ẩn.

Trên vòm cửa khắc bốn chữ, nhìn vào cứ như bốn nhóm hoa văn kỳ quái kết thành, Thẩm Thăng Y ánh mắt ngừng lại trên bốn chữ ấy, hừ khẽ một tiếng.

Tư Mã Trường Cát ánh mắt theo tiếng hừ di chuyển, Trương Thiên Hộ lập tức nói :

– Công tử văn võ song toàn, dĩ nhiên chắc đã biết đây là loại văn tự gì rồi.

Thẩm Thăng Y nói :

– Nặng lời quá.

Sở Liệt bên cạnh chợt nói ngay :

– Đây chỉ là bốn khóm hoa văn.

Trương Thiên Hộ cười cười nói :

– Giống thì giống, nhưng thật ra là bốn chữ.

Tần Độc Hạc nói :

– Xem ra như là chữ Phạn.

Thẩm Thăng Y gật đầu nói :

– Nếu vãn bối không lầm, thì đây là bốn chữ “Cửa Vào Khoái Lạc”.

– Đúng thế!

Tư Mã Trường Cát cười một tiếng :

– Rất khâm phục, rất khâm phục.

Thẩm Thăng Y ánh mắt chuyển qua tấm rèm ngọc :

– Phía sau cánh cửa bí mật, lại là cửa khoái lạc à?

– Còn có một chặng đường nữa.

Tư Mã Trường Cát vung tay một cái, tấm rèm ngọc rung rinh rẽ ra, Tư Mã Trường Cát bước vào trước.

Hai bên tấm rèm đều có một nữ nhân đứng, trên người khoác một tấm sa mỏng, da thịt ẩn hiện, khuôn mặt cũng bịt khăn sa mỏng, nhưng vẫn hiện ra đôi mắt và khuôn mặt, đều rất rực rỡ, vóc dáng cũng rất yểu điệu.

Qua chín lớp rèm ngọc, hai bên có mười tám mỹ nữ, Thẩm Thăng Y thấy ai cũng nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng rực như một thằng lưu manh.

Chàng vốn hy vọng có thể qua trang phục nhận ra được lai lịch của số mỹ nữ này, nhưng vừa nhìn thấy rồi, chàng đã phát hiện ngay rằng tuy họ ăn mặc có vẻ hở hang nhưng chẳng có chỗ nào đặc biệt, chỉ là dáng dấp của họ đều có vẻ không tầm thường.

Mắt của họ đều vô cùng đẹp đẽ, con ngươi trong suốt như nước đóng thành băng, không hề chớp lấy một cái.

Ánh mắt rõ ràng đầy vẻ khêu gợi, nhưng là một vẻ khêu gợi không thay đổi, nhìn qua thì trong lòng rạo rực, nhưng nhìn lâu thì cảm thấy sợ sệt.

Thẩm Thăng Y nhìn lại rồi chợt có một cảm giác kỳ quái…

Những nữ nhân này mắt mũi thân hình hoàn toàn giống nhau, như là cùng một khuôn in ra, ngay cả mái tóc lông mày dài ngắn cũng phảng phất giống hệt nhau.

“Chẳng lẽ tướng mạo của họ lại hoàn toàn giống nhau?”

Thẩm Thăng Y vừa nghĩ tới đó, đã đi qua khỏi dãy rèm ngọc, mười mỹ nhân hai bên đồng thời bước về phía họ.

Dáng đi của số mỹ nhân này cũng giống hệt nhau, Thẩm Thăng Y càng nhìn càng lạ lùng, chợt có ý xông tới trước mặt họ lột bỏ tất cả các tấm sa che mặt.

Nhưng dĩ nhiên chàng không làm thế.

Mười mỹ nữ kia từng cặp từng cặp đi theo họ bước về phía trước.

Phía sau dãy rèm ngọc là một con đường, tường hai bên không phải là lạ đối với Thẩm Thăng Y, vì chẳng có gì khác với bức tường chàng đã nhìn thấy trong con hẻm.

Một đĩa đèn lưu ly từ bên trên rủ xuống, ánh sáng êm dịu, những tấm sa mỏng trên người các mỹ nữ dưới ánh đèn phảng phất như khói, thân thể ẩn hiện xem ra càng khêu gợi, càng hấp dẫn.

Trương Thiên Hộ rất tự nhiên, hai tay ôm lấy ngang hông hai mỹ nữ, Tần Độc Hạc xem ra vẫn lạnh lùng, đi cứng đờ giữa hai mỹ nữ, hai người này cũng chẳng để ý gì tới ông ta, cứ bước về phía trước.

Liễu Trường Phong cũng thản nhiên như Trương Thiên Hộ, hai tay quàng qua vai hai mỹ nữ đi hai bên, Sở Liệt đi sau ông ta, miệng cười cười, không biết là cười chuyện gì.

Thẩm Thăng Y ánh mắt dán vào bức tường hai bên.

Hai bức tường này như thật như giả, rất khó phân biệt, nhưng thật hay giả thì Thẩm Thăng Y không dám khẳng định, chàng chỉ khẳng định là nếu chưa thấy bức tường giống hệt như thế này trước đây, sẽ không bao giờ có cảm giác ngờ vực như hiện tại.

Chàng chợt nhìn qua mặt mỹ nữ đi bên phải :

– Qúy tính của cô nương là gì?

– Tư Mã.

Người mỹ nữ ấy trả lời rất rõ ràng.

Thẩm Thăng Y hỏi tiếp :

– Phương danh?

– Tiên Tiên.

Người mỹ nữ vẫn nhìn thẳng Thẩm Thăng Y nhìn qua người bên trái :

– Còn vị cô nương này?

Người mỹ nữ cũng trả lời vừa đủ nghe :

– Tiên Tiên.

Thẩm Thăng Y thoáng sửng sốt, lại hỏi :

– Còn quý tính?

– Tư Mã…

Nàng ta cũng không hề nhìn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y lại sửng sốt, Trương Thiên Hộ đi trước lập tức nói :

– Tuy họ có cả thảy mười tám người, nhưng chỉ có một cái tên là Tư Mã Tiên Tiên.

Thẩm Thăng Y lấy làm lạ lùng, bọn Tần Độc Hạc ai cũng ngạc nhiên, Trương Thiên Hộ nói tiếp :

– Thị lực của họ đều không tốt lắm, bề ngoài tuy có vẻ rất cao ngạo, nhưng đó không phải là bản ý của họ.

Thẩm Thăng Y lẩm bẩm :

– Kỳ lạ thật.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đi qua một chỗ cong, hai bên vẫn là tường như thế, Thẩm Thăng Y xoay chuyển ý nghĩ, cố ý đi chậm lại, giơ một ngón tay chọc chọc vào tường.

Đầu ngón tay có cảm giác vừa cứng vừa lạnh, đúng là tường thật.

Người mỹ nữ bên phải chàng bước chân cũng chợt chậm lại, vừa đúng rơi vào cánh tay Thẩm Thăng Y đang giơ ra.

Thẩm Thăng Y hoảng sợ, tay phải vội làm như tự nhiên đưa ra ôm lấy Tư Mã Tiên Tiên vào lòng, người bên trái cũng đồng thời đi sát vào, Thẩm Thăng Y tay trái hạ xuống, cũng gác lên vai nàng ta.

Trong phút chốc ấy, chàng đã xoay chuyển ý nghĩ mấy lần, nhưng hai nàng Tư Mã Tiên Tiên này rốt lại là hữu ý hay vô ý, chàng cũng nghĩ không ra. Nếu đó là hữu ý, thì thính giác của hai nàng Tư Mã Tiên Tiên này rất nhạy bén, người thường không sao bằng được. Thính giác người mù nghe nói vẫn nhạy bén hơn người thường, hay là do thị giác kém mà thính giác của hai nàng Tư Mã Tiên Tiên này trở nên nhạy bén như vậy.

Thẩm Thăng Y tay phải ôm tay trái gác không còn tay đâu mà sờ thử tường xem thật hay giả, mà hai nàng Tư Mã Tiên Tiên cũng không rời khỏi vòng tay của chàng, nhưng Thẩm Thăng Y hoàn toàn không dám khinh xuất, lại gia tâm đề phòng.

Trước đó chàng chưa để hai nữ nhân kề cận như thế, nếu lúc cần, hai nàng giở trò gì ra chàng không thể nào nhìn thấy.

Nếu không có chuyện gì khác, thì như thế cũng chẳng có chuyện gì nguy hiểm.

Thẩm Thăng Y có thể thử xem họ có biết võ công hay không, nhưng chàng lại thấy làm như thế chẳng có gì hay.

Trương Thiên Hộ nói rất đúng, đây thật là một nơi vừa bí ẩn vừa gay cấn.

Hiện Thẩm Thăng Y cảm thấy rất gay cấn.

* * * * *

Đường thông đạo cứ đi ba bốn trượng thì bước xuống một bậc, lại cứ ba bốn trượng thì ngoặt qua một bên, Thẩm Thăng Y vừa đi vừa ngầm đếm.

Sau bốn mươi chín lần ngoặt, bốn mươi chín bậc, trước mắt hiện ra một con đường như dài vô tận, nhưng không có chỗ ngoặt, cũng không có bậc xuống nữa.

Sở Liệt nãy giờ không nói tiếng nào, lúc ấy chợt nhịn không nổi nữa, cất tiếng hỏi :

– Còn xa không vậy?

Tư Mã Trường Cát ứng tiếng đáp :

– Không xa lắm đâu.

Sở Liệt càu nhàu :

– Cứ ngoặt qua ngoặt lại mãi như thế này, ngoặt đến nỗi chóng cả mặt, thì còn khoái lạc nỗi gì?

Trương Thiên Hộ cười :

– Đó là vì ngươi không chịu hưởng thụ.

Sở Liệt nói :

– Hưởng thụ gì chứ?

– Ngọc nhẹ hương thơm ôm đầy lòng, không phải là hưởng thụ thì là gì?

Sở Liệt bất giác nghẹn lời, Trương Thiên Hộ hỏi ngay :

– Các cô gái có thân hình như họ, ngươi đã gặp được nhiều chưa?

Sở Liệt không trả lời được, cũng là hiện tại mới lưu ý tới thân hình của hai cô gái đi bên cạnh.

Thấp thoáng sau tấm sa mỏng, thân thể họ đều đầy đặn, gò ngực vun cao, eo lưng thắt nhỏ, lại cũng nhìn thấy rất rõ ràng cặp đùi thon thả tròn trịa.

Sở Liệt bình sinh thật ra không tiếp xúc với nhiều nữ nhân, nhưng cũng gặp qua nhiều người có thể gọi là mỹ nhân, ông ta chợt nhận ra rằng những người ấy tuy dung mạo đẹp đẽ, thân hình cũng không được như những nữ nhân trước mắt.

Thật ra thì dưới lớp quần áo cũng chưa chắc đã đúng thế, nhưng ông ta không thể không thừa nhận rằng so với hai nữ nhân bên cạnh thì những nữ nhân kia không bằng.

Trương Thiên Hộ cười nói ngay :

– Ngươi sống đến chừng ấy tuổi, vẫn còn chưa biết rõ thế nào là gợi tình, ta thật tiếc cho ngươi.

Sở Liệt hừ một tiếng.

Trương Thiên Hộ rốt lại cũng quay đầu, ánh mắt chợt sáng lên nụ cưười ranh mãnh :

– Tiền đã đưa đủ rồi, chuyện khác thì đừng nhờ ta chỉ bảo cho ngươi đấy.

Sở Liệt đưa mắt nhìn qua hai bên, đột nhiên giơ hai tay ra hung dữ ôm lấy hai nữ nhân kéo vào lòng.

Trương Thiên Hộ ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Độc Hạc :

– Còn ngươi thì sao rồi?

Tần Độc Hạc lạnh lùng nói :

– Ta không thích loại nữ nhân một kiểu thế này.

Trương Thiên Hộ “Ủa” một tiếng, ngoảnh đầu trở lại, không để ý gì tới ông ta nữa.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đi thêm được vài trượng.

Ngoài sự quanh co, đường thông đạo cứ đi xuống cũng rất dễ làm người ta hoảng sợ, tuy mỗi bậc không cao quá một thước, nhưng tới đây thì đã thấp hơn mặt đất lối bốn mươi chín thước.

Thẩm Thăng Y lại tính không được phương hướng hiện tại của đường thông đạo, nhưng đường thông đạo quanh co không phức tạp lắm, mà làm cho chàng không còn nhận ra phương hướng lại là hai nàng Tư Mã Tiên Tiên.

Hai nàng giờ đây đã thân cận hơn một chút, Thẩm Thăng Y rốt lại cũng là một nam nhân bình thường, huống chi ngoài cảm giác ngây ngất, chàng còn gia tâm đề phòng, chuẩn bị đối phó với biến cố bất ngờ.

Nếu không có sự đe dọa ấy, cho dù hai nữ nhân kia có sức hấp dẫn tới bao nhiêu đi chăng nữa, Thẩm Thăng Y cũng vẫn có thể nhận ra phương hướng của đường thông đạo.

“Rốt lại đường thông đạo này thông về hướng nào?”

Thẩm Thăng Y cũng không nhìn ra.

Suốt đường thông đạo đều có đèn lưu ly treo ở phía trên, nhưng phía trước lại là một màn đen tối om, cũng không rõ là bao xa nữa.

Chàng còn đang nghĩ ngợi, thì Tư Mã Trường Cát đi đầu chợt dừng lại, Trương Thiên Hộ lập tức nói :

– Sau cánh cửa này là nơi có thể hưởng lạc.

Sở Liệt hỏi ngay :

– Đây là cửa gì? Ở đây à?

Trương Thiên Hộ cười nói :

– Chẳng phải trước mặt Tư Mã công tử sao?

Sở Liệt chăm chú nhìn, chỉ thấy một đường thông đạo dài vô tận, Thẩm Thăng Y cũng nhìn về chỗ tối om phía trước, chợt như nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng rực lên.

Sở Liệt vừa định hỏi nữa, câu trả lời đã xuất hiện trước mắt ông ta, một bên đường thông đạo trước mặt Tư Mã Trường Cát mở ra.

Chỗ tối om giống như đường thông đạo không có chỗ tận cùng trong màn đêm chỉ là một bức tranh.

Sở Liệt sửng sốt, Tần Độc Hạc, Liễu Trường Phong cũng đều bị bất ngờ, Thẩm Thăng Y buột miệng nói :

– Bức tranh đẹp quá, thật là đoạt quyền tạo hóa, không biết do ai vẽ ra?

Tư Mã Trờng Cát cười cười :

– Chuyện này ta đã trả lời rồi.

– Ngay cả ngươi cũng không khẳng định được à?

Tư Mã Trường Cát quay nhìn Thẩm Thăng Y nói :

– Công tử đến giờ này vẫn còn chưa biết ta là người nào.

– Các hạ không phải là chủ nhân ở đây sao?

– Ngoài dãy rèm ngọc thì trang viện đúng là của ta, nhưng từ đường thông đạo trở vào, ta chỉ là một người dưới.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

– Tha lỗi, chứ ta nghe không hiểu.

Tư Mã Trường Cát nói :

– Trương đại gia thì hiểu, khi nào ra về công tử cứ hỏi Trương đại gia một phen xem.

Trương Thiên Hộ nói :

– Thật ra thì ta cũng chẳng hiểu gì.

Tư Mã Trường Cát cười :

– Trương đại gia là người sang nên hay quên, chẳng lạ gì không nhớ.

Trương Thiên Hộ nói :

– Ta chỉ nhớ ngươi có nói qua rằng nơi đây vốn cũng là của ngươi, nhưng ngươi đã bán rất được giá cho người khác, mà ngươi cũng vui lòng tiếp khách giùm y, đón rước những khách quý thích tìm sự gay cấn.

Tư Mã Trường Cát cười cười nói :

– Chẳng có chỗ nào hay thì chẳng vui lòng gì cả, yêu tiền thì dĩ nhiên phải chịu sai khiến thôi.

Trương Thiên Hộ nói :

– Theo ta thấy thì ngươi chẳng sợ phải làm người dưới.

Câu nói chưa dứt, bức tường đã mở ra hết, trước mắt lại là một con đường san sát rèm ngọc, Tư Mã Trường Cát nép người qua một bên nhường chỗ, nói :

– Năm vị, xin mời…

Tấm rèm ngọc rào rào mở ra, Trương Thiên Hộ ôm hai mỹ nữ bước vào đầu tiên.

Tư Mã Trường Cát không bước vào.

Tấm rèm ngọc rơi xuống trở lại, bức tranh sau lưng Thẩm Thăng Y lại khẽ lách cách trở lại chỗ cũ, Thẩm Thăng Y như hữu ý như vô ý quay đầu nhìn một cái, nhưng chỉ thấy tua rèm rủ xuống, dưới ánh đèn chớp lóng lánh, ngoài ra không nhìn thấy gì cả.

Sau tấm rèm ngọc là một gian phòng rộng rãi sạch sẽ, đèn lồng treo cao sáng như ban ngày nhưng hoàn toàn không chói mắt.

Mười nàng Tư Mã Tiên Tiên đưa năm người vào chỗ ngồi, họ không nói gì nhiều, câu nào cũng là cần thiết mới nói.

Cho dù thị lực của họ không tốt, nhưng rõ ràng đối với chỗ này đã vô cùng quen thuộc, đi lại nhộn nhàng nhưng không vấp váp va chạm gì.

Mời trà xong, họ bưng ra một cái hộp bọc gấm, mở nắp đem ra mấy phiến gỗ khắc.

Mấy phiến gỗ khắc này chẳng giống một phiến gỗ nào cả, khắc hình trai gái đang hoan lạc, cảnh nào cũng sống động như thật, nổi lên trên mặt gỗ. Trương Thiên Hộ đưa tay vuốt vuốt một phiến nói :

Nếu các ngươi không thích lối chơi trên mấy phiến gỗ khắc này, hay ai muốn gì khác cứ nói ra, chỉ cần các ngươi nói ra thì chủ nhân ở đây sẽ không làm cho các ngươi thất vọng.

Không ai nói tiếng nào, dường như đều bị mấy phiến gỗ khắc thu hút không rời mắt ra được.

Trên các phiến gỗ còn có chữ giới thiệu, những kiểu chơi của đế vương các đời đặt ra chép trong dã sử đều có ở đó.

Sở Liệt nhìn tới nhìn lui, chợt nói :

– Tất cả các kiểu chơi trong này đều có ở đây thật à?

Trương Thiên Hộ cười cười nói :

– Ngay cả ta nói mà ngươi cũng không tin sao?

Trương Thiên Hộ tiếp :

– Ta chỉ là lúc đầu bị Tư Mã công tử khích nên có xem qua một lượt.

Sở Liệt lắc đầu, ánh mắt lại dán lên mấy phiến gỗ khác, Trương Thiên Hộ quay qua hỏi :

– Thẩm công tử định thế nào?

Thẩm Thăng Y ứng tiếng đáp :

– Mắt hoa cả lên, chẳng biết lựa kiểu nào bỏ kiểu nào.

Trương Thiên Hộ thản nhiên cầm lầy một phiến :

– Đêm nay ta lại chỉ muốn xem xem thôi.

– Xem xem à?

Thẩm Thăng Y đón lấy phiến gỗ khắc nhìn qua, lập tức hiểu ngay.

Cho nên cuối cùng chàng cũng quyết định xem xem, ba người kia cũng tỏ vẻ tán thành.

Trương Thiên Hộ bất giác cười ngất, đám Tư Mã Tiên Tiên nghe thấy họ đều quyết định như vậy, trong ánh mắt có nét cười cười, nhưng chẳng ai bật lên tiếng cả.

Người tới chỗ này nếu chỉ muốn xem xem, nếu không phải là loại còn sĩ diện, thường đều là loại có thể xem xem, chứ rất ít kẻ có tật muốn xem.

Năm người bọn họ đã có bốn ông già hơn sáu mươi tuổi.

Thẩm Thăng Y tuy trẻ tuổi, nhưng xem ra cũng còn rất sĩ diện, đám Tư Mã Tiên Tiên rốt lại cũng đoán ra, dĩ nhiên cũng chỉ là hiểu rõ theo cách nghĩ của họ.

* * * * *

Phiến gỗ khắc hình ba người.

Một người là một nữ nhân rất cao lớn bị treo lên, một nam nhân đang cầm roi đánh vào nàng ta.

Nữ nhân kia cũng không phải cao lớn lắm, nhìn thấy cao lớn chỉ vì nam nhân kia lùn tịt, chỉ đứng tới eo lưng nàng ta.

Dường như hạng nam nhân lùn tịt như thế không có nhiều, nhưng sức vóc y như vậy cũng có thể cầm roi đánh người.

Kiểu hoan lạc kín đáo này có lẽ ít nhiều có vẻ buồn cười, nhưng không thể phủ nhận rằng có thể cung cấp cho hạng người lùn tịt như thế cảm giác khoái cảm mãnh liệt.

Trên phiến gỗ khắc hình một nam nhân khác xem ra như đang khoái lạc, lại còn nhấp nhỏm muốn thử.

Thân hình y so với người cầm roi không cao hơn bao nhiêu.

Phiến gỗ khắc rất sống động, rất dễ thấy người cầm roi là một lão nhân.

Lần thứ nhất Thẩm Thăng Y trông thấy là lúc chàng cùng Phương Trực đứng trước con hẻm, là một lão nhân nhỏ bé suýt chút nữa đã giết chàng bằng Vô Âm Thần Chử.

“Chẳng lẽ đây là dịp gặp lão nhân nhỏ bé ấy lần thứ hai?”

Cho nên chàng quyết định xem xem.

* * * * *

Trong vách hẹp tuy không tối tới mức không nhìn thấy rõ bàn tay, nhưng cũng không sáng bằng ánh sáng bên kia tường xuyên qua mấy cái lỗ tròn.

Những cái lỗ tròn này lớn nhỏ khác nhau, lỗ nhỏ chỉ vừa lọt ngón tay cái, lỗ lớn đường kính cũng không quá một thước, một người ráng lắm mới có thể co mình chui qua.

Ánh sáng từ những cái lỗ tròn chiếu ra đều có màu đỏ như máu, không khí trong vách hẹp rất kỳ dị, thật khó nói là giống cái gì.

Trước những cái lỗ tròn có đặt một hàng ghế dựa, mười nàng Tư Mã Tiên Tiên đều ngồi cùng năm người bọn Thẩm Thăng Y.

Nhìn vào trong những lỗ tròn, thì thấy một cái phòng nhỏ, trên mặt đất trải một tấm nệm lông dày, ba phía nhàu nát như có một cặp trai gái vừa hoan lạc, số lỗ tròn đều ở khoảng giữa, cái thì như vầng trăng tròn, cái thì như mắt người.

Một mặt căn phòng nhỏ là một tấm rèm ngọc.

Một đĩa đèn pha lê lớn treo trên nóc, pha lê màu máu đỏ, ánh đèn vì thế cũng biến thành màu máu.

Trên tấm nệm dưới ánh đèn, có một thiếu nữ nằm ngửa, mặc một bộ quần áo sa mỏng, thân hình ẩn hiện.

Thân hình và dung mạo của nàng đều rất hấp dẫn, mái tóc sổ ra như một bầy rắn đen bay lượn, thân hình cũng uốn éo như con rắn, hai tay cào cào trên tấm nệm, mấy lần như muốn trút bỏ bộ quần áo sa mỏng trên người.

Đôi mắt nàng nhắm lại chỉ còn như một sợi dây, đôi môi son hé mở, lúc lúc lại phát ra tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ đầy vẻ khêu gợi, khiến người ta rạo rực.

Thẩm Thăng Y là một nam nhân bình thường, huống gì hai bên còn có hai nữ nhân xinh đẹp kề sát, nhưng chàng không ngừng lơ là đề phòng, cũng không quên rằng tới đây không phải để nhìn nữ nhân kia.

Tiếng rên rỉ lúc đứt lúc nối, dáng vẻ nữ nhân kia xem như rất bứt rứt.

Cũng may mà lúc ấy đã có một nam nhân xuất hiện, vừa thấy nam nhân ấy, ánh mắt của Thẩm Thăng Y chợt khẩn trương.

Người ấy rõ ràng là lão nhân nhỏ bé kia, có điều là đã thay một bộ áo gấm lộng lẫy, mái tóc trắng cũng được dùng một chiếc trâm vàng búi lên, trong tay cũng không cầm một ống sáo trúc mà là một chiếc roi dài.

Chiếc roi dài này không biết là lấy gì bện thành, ánh vàng chớp chớp, lóng lánh trên tay lão nhân nhỏ bé. Y như một quả cầu thêu từ sau chiếc rèm ngọc vọt tới, chẳng có vẻ gì là một người ngớ ngẩn, thần thái trông càng buồn cười.

Chiếc roi dài kia e rằng không phải là nhẹ, lão nhân nhỏ bé bước tới trước thiếu nữ, dáng vẻ như vừa bò qua mấy ngọn núi lớn. Thiếu nữ vừa nhìn thấy y, như gặp báu vật, vui mừng khôn xiết.

Lão nhân nhỏ bé chỉ chắp tay sau lưng đi quanh thiếu nữ.

Động tác của thiếu nữ càng mãnh liệt, dường như từ vui mừng trở thành cầu khẩn, đưa một tay ra, môi son hé mở, rung lên không phát ra tiếng nhưng dường như đang bị đè nặng bởi hai chữ.

… Cho ta!

Lão nhân nhỏ bé nhúc nhích môi, cũng không biết là nguyền rủa hay chửi mắng gì, bước chân dừng lại, chiếc roi vung lên, “vút” một tiếng ngọn roi dài tung ra như con rắn vàng vọt giữa không trung, đột nhiên hạ mau xuống.

“Phách” một tiếng nhỏ, thiếu nữ kêu khẽ một tiếng đau đớn, nhỏm người lên, tuy nàng kêu khẽ lên đau đớn nhưng trên mặt lại đầy vẻ khoái lạc.

Chiếc roi của lão nhân nhỏ bé cuốn quanh eo lưng thiếu nữ, rung một cái, thiếu nữ lật người lại, dáng vẻ kiều mị làm rạo rực lòng người. Mớ sa mỏng tung bay, da thịt ẩn hiện, càng làm người ta mắt hoa đầu váng.

Thẩm Thăng Y đôi con ngươi không hề động đậy, ý nghĩ cuồn trào dâng trong óc.

“Chỗ này rốt lại là của ai? Lão nhân nhỏ bé kia rốt lại là người nào? Bọn họ rốt lại có quan hệ gì với chuyện này?”

Thẩm Thăng Y nghĩ không ra, cũng không biết hiện tại mình nên làm gì.

Trương Thiên Hộ ánh mắt chợt đưa qua chàng :

– Thẩm công tử, thế nào?

Câu hỏi dường như có vẻ đề cập tới trò vui trước mắt, nhưng thật ra là về lão nhân nhỏ bé trước mặt Thẩm Thăng Y.

– Hay lắm…

Thẩm Thăng Y chỉ đáp có hai chữ.

Trương Thiên Hộ lại hỏi :

– Nhìn rõ chứ?

Thẩm Thăng Y không đáp, chỉ gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.