Ma Đao

Chương 7: Bức tường lửa



Tiếng lá bị gió thổi rì rào đột nhiên nổi lên.

Thẩm Thăng Y càng ngưng thần, nhưng vẫn không phát giác được gì.

Sau đó, chàng đột nhiên phát giác ra là màu khói vốn có màu trắng như sữa, giống như khói sớm trong núi.

Chỉ có một cách giải thích, là trong con hẻm đột nhiên có đèn.

Ngọn đèn này chắc chắn là ở phía trước mặt.

Thẩm Thăng Y không khỏi có chút ngỡ ngàng trầm ngâm chậm rãi bước tới.

Càng bước tới thì màn khói càng trắng, ngoài màn khói ra, Thẩm Thăng Y không thấy gì khác, nhưng không dừng lại.

Bước tới nữa, chàng thấy có cảm giác nóng dần.

“Cái gì nóng thế nhỉ?”

Thẩm Thăng Y bước thêm một bước về phía trước rồi chợt dừng lại, ngầm vận chân khí, đột nhiên đánh ra ba chưởng.

Màn khói theo chưởng phong dạt ra, rồi lập tức khép lại.

Nhưng trong chớp mắt Thẩm Thăng Y đã nhìn thấy ánh lửa, nhưng không nhìn thấy là cái gì cháy?

Kế đó chàng lập tức nghe thấy tiếng chân bước từ phía sau lưng vang tới.

“Chẳng lẽ là Phương Trực?”

Vừa nghĩ tới đó, chàng đã nghe tiếng Phương Trực kêu :

– Thẩm huynh, ngươi ở đâu thế?

– Ở đây!

Thẩm Thăng Y ứng thanh lại đánh mấy chưởng.

Mấy chưởng này là từ dưới đánh lên, chàng hy vọng màn khói dày bốc lên sẽ bị gió cuốn tan đi.

Nhưng vẫn không có kết quả, tuy chàng không biết nhưng làn khói không có độc, chàng dám khẳng định như vậy.

Gió thổi mạnh trên tường cao, màn khói dày từng trận từng trận tan đi, khi khói đã loãng Thẩm Thăng Y thấy có kết quả, lại phát thêm mấy chưởng.

Sau mấy chưởng này, màn khói càng loãng, Thẩm Thăng Y cuối cùng đã nhìn thấy ngọn lửa trước mắt, vẫn là trên mặt tường.

Ánh lửa rừng rực, mặt tường bị đốt cháy lộ ra một lỗ thủng.

“Lửa gì thế này?”

Thẩm Thăng Y rất lạ lùng, bước lên một bước, vận kình vào hai tay áo phất ra.

Làn khói theo tay áo tan đi, ngọn lửa nhảy nhót, bức tường trước mặt cũng lung lay.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy chợt sửng sốt, lại bước lên một bước, cuối cùng đã phát hiện được bí mật.

Lửa chỉ là lửa bình thường, nhưng bức tường này là tường gỗ, có điều được vẽ thành như tường gạch, vẽ rất giống, nên nhìn trong ngõ hẻm lúc ban đêm, không thể nào phân biệt được.

Bức tường gỗ chỉ rất mỏng, một cửa thoát đang mở ra sờ sờ ở đó.

Cửa thoát này chỉ cao có ba thước, vừa đủ cho lão nhân nhỏ bé chạy qua.

Ngọn lửa đang cháy rực hai bên cửa thoát.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy rõ ràng rồi, không kìm được tiếng cười gượng, đây thật là điều bất ngờ đối với chàng.

Phương Trực từ phía sau chạy tới, nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên :

– Tại sao bức tường lại cháy như thế?

– Nhìn kỹ đi, tường gỗ đấy.

Phương Trực bước lên nhìn kỹ, kinh ngạc nói :

– Tại sao lại có bức tường thế này ở đây, chẳng lẽ là do lão nhân nhỏ bé kia sắp đặt sao?

Thẩm Thăng Y chép miệng :

– Màn khói dày lại còn thêm bức tường, y muốn rời khỏi đây cũng không phải là chuyện khó.

Phương Trực tỏ ý tán thành.

Thẩm Thăng Y lại cười lặng lẽ một tiếng :

– Y nói không sai, có mọc thêm cánh cũng khó bay, chứ hóa làm làn khói thì bay thoát được.

Phương Trực lắc đầu quầy quậy :

– Ta chẳng hiểu gì cả.

– Đúng thế, y căn bản có thể không cần phải mạo hiểm.

– Như vậy chẳng lẽ y muốn cho chúng ta biết rằng y là một kẻ rất đáng sợ, rất khó đối phó sao?

– Xem ra thì đúng là y có ý ấy.

– Thẩm huynh, nhưng chắc ngươi đâu vì thế mà sợ sệt.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Đã lâu lắm ta chưa gặp phải đại địch.

– Ngươi phải đọ sức với y?

– Chắc là y cũng có ý ấy, mọi hành động của y đều là khiêu chiến.

– Ngươi phải chuẩn bị tiếp nhận thôi.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Không tiếp nhận cũng không được. Chắc ngươi cũng đã nhìn thấy rằng cho dù ta không có hứng thú, thật lòng muốn thôi, y cũng không chịu cho ta thôi mà.

Phương Trực than :

– Vì y nhất định không tin là ngươi chịu thôi.

Thẩm Thăng Y có vẻ cảm khái nói :

– Xưa nay ta quá tò mò, vả lại chuyện này còn có dính líu tới bạn bè của ta.

– Bạn bè giang hồ đều biết rằng xưa nay ngươi là một kẻ rất trọng nghĩa khí, rất nhiều bạn bè.

Thẩm Thăng Y “Ờ” một tiếng nói :

– Có thể đến một lúc nào đó, ta sẽ muốn rút lui thật.

Phương Trực lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y.

– Chuyện ở đời đều như thế cả, càng tới gần sự thật, càng khiến người ta không chịu nổi, đến một lúc nào đó, có khi chợt thấy rằng không biết sự thật lại tốt hơn.

– Điều gì khiến Thẩm huynh cảm khái như vậy?

Thẩm Thăng Y ngẩng đầu nhìn trời :

– Những điều đã gặp trong quá khứ. Tuy ta có rất nhiều bạn bè, nhưng bạn thân thì rất ít.

Câu nói ấy có ý tứ gì, dĩ nhiên Phương Trực đã rõ, cười cười nói :

– Thẩm huynh lo xa quá.

Thẩm Thăng Y gật gật đầu :

– Có thể!

Rồi cất bước đi về phía trước.

Màn khói đã tan đi rất nhiều, mặt tường cũng cháy đỏ rực, Thẩm Thăng Y đột nhiên tuốt kiếm, “soạt soạt” mấy nhát, chém cả mặt tường bên cạnh xuống.

Chàng lập tức lấy kiếm khều một mảnh, bước tới bức tường đang cháy đỏ chói, nhìn thấy rõ rồi bất giác thở dài một tiếng.

Phương Trực nghe thấy, lạ lùng hỏi :

– Thẩm huynh phát giác ra chuyện gì rồi?

Thẩm Thăng Y nói :

– Chẳng lẽ ngươi không phát giác được sao? Bức tường này đều là tường vẽ thôi.

Phương Trực gật đầu nhìn kỹ :

– Tuy ta đã biết đây chỉ là tường vẽ, nhưng bây giờ nhìn kỹ vẫn có cảm giác như là thật.

– Trong ánh lửa soi sáng, mà còn giống như thật, thì trong màn đêm càng khiến ngời ta không nghi ngờ gì Thẩm Thăng Y cười gượng.

– Đem một bức tường giả như vậy bày ở đây mà không làm cho người ta chú ý, chắc không dễ đâu.

– Nhưng cũng không khó lắm!

Thẩm Thăng Y tay phải giơ lên xô một cái, bức tường bên cạnh lập tức đổ xuống.

Phương Trực mới nhìn thấy bức tường ấy là nhiều mảnh ghép lại.

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

– Trong thời gian ngắn như thế mà làm được chuyện như vầy, mới đáng cho người ta kinh ngạc.

Phương Trực tán thành.

Thẩm Thăng Y lắc lắc đầu, lại nói :

– Thật ra cũng không khó giải thích, bọn họ rõ ràng là một tổ chức rất to lớn, nên không những tin tức nhạy bén, mà cả tay chân cũng linh hoạt.

– Phải rồi, chỉ có như vậy mới có thể mau lẹ dựng nổi một bức tường giả trong hẻm này được.

Phương Trực thở dài một tiếng

– Ta còn có chỗ chưa rõ, rốt lại làm như thế thì có gì hay?

– Xem ra ngươi còn chưa thấy rõ được tác dụng của bức tường này.

– Bức tường có tác dụng gì?

Thẩm Thăng Y nhìn nhìn mẩu gỗ đang cháy rực trên mũi kiếm :

– Khinh công của ta dường như còn kém lão nhân nhỏ bé ấy, đuổi không kịp y, y muốn dùng cửa thoát trong bức tường để chạy quyết không phải là chuyện khó, nhưng khi ta tới gần rất dễ chết dưới chân tường.

Phương Trực kinh ngạc hỏi :

– Bức tường này có gì lợi hại?

– Nếu ta tin chắc đây là một bức tường, đột nhiên trong tường có một nhát kiếm đâm ra, thì ngươi nói sao?

Phương Trực không nói được.

– Chỉ là một thủ đoạn ám toán đơn giản.

Phương Trực không thể không tán thành.

– Mới rồi nếu ta tiếp tục tiến tới sát tường trong làn khói dày, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

– Chẳng lẽ mới rồi ngươi đã phát hiện bức tường có chuyện sao?

Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng :

– Ta chỉ có một cảm giác là nguy hiểm. Mỗi lần sắp có nguy hiểm thì ta lại có cảm giác ấy, nhờ có cảm giác ấy mà ta đã thoát chết mấy lần.

Phương Trực cười gượng :

– Không phải nói nữa.

– Cũng như mới rồi tuy ta không biết là nguy hiểm sẽ xuất hiện từ đâu, nhưng đã biết là phải cẩn thận đề phòng.

Phương Trực nói :

– Lúc ngươi cẩn thận đề phòng, chắc rất ít người có thể hại ngươi được.

Thẩm Thăng Y nói :

– Lão nhân nhỏ bé kia chắc chắn là một trong những người ấy.

Phương Trực gật đầu nói :

– Chắc chắn y là một người rất đáng sợ, mới rồi nếu ngươi cho rằng y là một kẻ ngớ ngẩn thật, thì bây giờ đã thành một cái xác chết rồi.

Thẩm Thăng Y “Ờ” một tiếng.

– Y giả dạng rất giống. Cũng như bức tường này vậy.

Thẩm Thăng Y mũi kiếm rung lên một cái, hất mẩu gỗ trên mũi kiếm vào bức tường cháy gần hết.

– Rõ ràng chúng ta đang đối đầu với một kẻ rất giỏi ngụy trang.

– Giả mạo ta, giả làm người ngớ ngẩn, giả làm bức tường, cứ như thế này, chỉ sợ rồi đây cái gì chúng ta cũng không tin.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Có thể ít lâu nữa, lại có một kẻ giống hệt Thẩm Thăng Y xuất hiện trước mặt ngươi.

Chàng như nói đùa, nhưng Phương Trực nghe thấy bất giác biến sắc, chuyện đó không phải không có khả năng.

Đã giả được Phương Trực, giả được Âu Dương Lập, làm gì không giả được Thẩm Thăng Y?

Thẩm Thăng Y cười cười nói tiếp :

– Nhưng muốn giả một người giống hệt, chắc cũng không phải là chuyện dễ, nếu không thì thỉên hạ đã loạn cả rồi. Cho nên nếu Thẩm Thăng Y giả xuất hiện thì cũng như Thẩm Thăng Y thật đã chết trước mặt ngươi, khả năng sau mới lớn.

– Thẩm huynh quá lời rồi.

– Lão nhân nhỏ bé kia xuất hiện, có lẽ là để xem xem muốn tạo ra một người như ta có dễ không, hay là giết ta thì đơn giản hơn.

– Ngươi thấy y là kẻ có quyền à?

– Chắc chắn địa vị của y là trên Âu Dương Lập, chỉ xem bức tường này và Vô Âm Thần Chử trong ống sáo thì đủ biết.

Thẩm Thăng Y lấy kiếm khều khều một mẩu gỗ của bức tường

– Vô Âm Thần Chử là bí truyền của Mật Tông, giá trị của bức tường này chắc chắn còn thua Vô Âm Thần Chử.

– Nhưng một bức tường như thế này không tốn ít tâm huyết đâu.

– Cho nên thật ra ta còn có chút ít nghi ngờ y chính là chủ nhân của thanh đao kia.

Phương Trực buột miệng :

– Không giống…

Thẩm Thăng Y hỏi ngay :

– Vì dáng mạo của y à?

Phương Trực cười gượng một lúc, quả y có ý ấy, lão nhân nhỏ bé kia quả thật không giống với một người đứng đầu.

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

– Dáng mạo và tác phong của y, ta thấy rất là hợp với những chuyện như thế này.

Phương Trực chợt hiểu ra nói :

– Chuyện này thật kỳ quái, thật bất ngờ.

Thẩm Thăng Y nói :

– Bất kể thế nào, chúng ta chỉ cần tìm được y, cho dù không giải quyết được chuyện gì cũng nhất định sẽ tìm được manh mối, hơn là không biết gì như hiện nay.

Phương Trực lo ngại nói :

– Chỉ sợ y cũng lại như Âu Dương Lập.

Thẩm Thăng Y lấy mũi kiếm khều khều trong bức tường gỗ hất ra một mẩu nho nhỏ

– Không đâu. Thật ra y cũng đã cấp cho ta một đầu mối rồi.

– Là bức tường giả này à?

– Có thể khẳng định đây không phải do một thợ vẽ tầm thường vẽ ra, lại thêm tin tức của họ nhạy bén mà hành động còn mau lẹ, ngoài chuyện có đông người ra, thì sào huyệt của họ chắc phải gần đây.

Thẩm Thăng Y nhặt lấy mẩu gỗ bỏ vào tay áo.

Phương Trực cũng nhặt lấy một mẩu, nói :

– Ở đây ta có nhiều bạn bè, chuyện này cứ giao cho ta.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Ngươi tìm kiểu ngươi, ta tìm kiểu ta, ngày mai ta tới nhà ngươi xem có tìm được gì không.

Phương Trực nói :

– Xem ra Thẩm huynh đã có được đối tượng rồi, là ai thế?

– Trương Thiên Hộ…

Phương Trực gật đầu nói :

– Ở đây Trương Thiên Hộ có tiền có thế, bình sinh lại thích sưu tầm những đồ kỳ trân dị bảo, đã có được tác phẩm của một họa gia, trừ phi trước nay đều ẩn mặt, nếu không thì không thể che giấu được tai mắt của y.

– Ngươi đã nói thế, ta lại càng phải tới đó.

Thẩm Thăng Y rảo bước chân đi.

Phương Trực vừa bước theo vừa nói :

– Nếu Trương Thiên Hộ cũng không biết người ấy, thì trong thành Gia Hưng trừ một người ra, chỉ sợ không ai biết được.

Thẩm Thăng Y vừa đi vừa hỏi :

– Con hẻm nhỏ này xem ra không phải dừng lại ở đây mà rất dài, ngươi có biết nó thông tới đâu không?

Phương Trực lắc đầu nói :

– Không biết.

– Ta lại quên mất ngươi là một kẻ quân tử, ngày thường toàn đi đường lớn.

Phương Trực chỉ còn cách cười gượng.

* * * * *

Con hẻm quả rất dài, ngoặt bên trái, cong bên phải, mấy lần như thế, Thẩm Thăng Y chợt thấy có một cảm giác quen thuộc.

Ánh trăng thê lương từ phía đông chiếu xuống, cánh cửa dưới trăng vẫn đỏ như màu máu.

Đó đúng là con đường hẻm sau viện Di Hồng, xác Âu Dương Ngọa đã không còn ở đó.

Muốn thủ tiêu một cái xác còn dễ hơn thủ tiêu một người sống.

Thẩm Thăng Y không tới gõ cửa, cũng không thấy cần thiết.

Đi thẳng ra khỏi hẻm, Thẩm Thăng Y mới nói :

– Bây giờ chắc ngươi đã thấy con hẻm này có chỗ đặc biệt.

– Nó chạy quanh viện Di Hồng…

– Ta cũng từng thấy ngươi đi vào con hẻm này.

Phương Trực nói :

– Không phải ta.

Thẩm Thăng Y không đi tiếp, chàng đã nhìn thấy bên cạnh có một đám đông vây quanh cái gì đó, đó chính là chỗ Âu Dương Lập chết.

Mấy người công sai đang quát thét, ở đất Gia Hưng này, thế lực của quan phủ cũng không nhỏ.

Thẩm Thăng Y cười ngoảnh nhìn Phương Trực :

– Ta muốn đi vòng đường này, ngươi thấy thế nào.

Phương Trực chép miệng :

– Ý kiến hay đấy.

Lúc ấy, đêm đã rất khuya.

Đêm càng khuya, trăng càng sáng.

Trong sân, ngoài cổng nhà Trương Thiên Hộ, đèn đuốc sáng rực như ban ngày.

Nhà Trương Thiên Hộ ở giữa thành Gia Hưng, nếu không hỏi thăm rất khó tìm ra. Nhưng nếu hỏi thăm, thì không khó tìm được một người biết rõ.

Thẩm Thăng Y theo một người chỉ, tìm đến nơi.

Bốn thanh niên áo lam đứng gác ngoài cửa, người nào cũng sắc mặt nghiêm trọng, Thẩm Thăng Y vừa tới gần, ánh mắt của bọn họ lập tức bắn cả vào người chàng.

Rõ ràng bọn họ không nhận ra Thẩm Thăng Y, nên khi chàng tới trước bậc thềm, ánh mắt của bọn họ càng thêm vẻ đề phòng, có người để tay lên cán kiếm.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy, cười cười bước tiếp, lần này chàng biết rằng nếu nói tên họ mình ra thì chắc không bị rầy rà, theo như tính cẩn thận của Trương Thiên Hộ, thì nhất định đã nói rõ cho bọn thuộc hạ biết.

Bốn thanh niên áo lam thấy chàng tới cùng nhìn nhau, một người bên trái nhịn không được cất tiếng hỏi :

– Công tử có lẽ là họ Thẩm.

Thẩm Thăng Y gật đầu :

– Tại hạ Thẩm Thăng Y.

Bốn thanh niên áo lam cùng thở phào, không chờ Thẩm Thăng Y nói tiếp, một người đã vội ôm quyền :

– Gia sư đã dặn lúc nào công tử tới thì mời ngay vào phòng khách.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Xem ra lệnh sư không chỉ tính tình cẩn thận, mà còn thần cơ diệu toán, rõ ràng đã biết rằng ta sẽ đến trong đêm nay.

– Mời công tử…

Bốn thanh niên áo lam cung kính nhìn Thẩm Thăng Y, trong mắt không hề có ý gì đề phòng.

Thẩm Thăng Y danh chấn giang hồ, vốn là thần tượng của các thanh niên.

Xem dáng vẻ bọn họ, Thẩm Thăng Y lại cảm thấy lạnh người.

Trước đó đã xuất hiện hai Lãnh Huyết Âu Dương, hai Quân Tử Phương Trực, đều là giống hệt nhau, không phân biệt được giả thật.

Biết đâu lại có hai Khoái kiếm Ngải Phi Vũ.

Nếu lại có hai Thẩm Thăng Y cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, mà nếu mình là giả, muốn giết bốn thanh niên áo lam thì thật dễ dàng như trở bàn tay.

Nhưng chàng cũng chỉ là lạnh người, chứ không cho rằng thái độ của mình như vậy là sai.

Chuyện này vốn là bất ngờ, trước đêm hôm nay, nếu gặp Ngải Phi Vũ và Phương Trực, chắc rằng chàng cũng không đề phòng như bốn thanh niên áo lam.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chợt thấy mình vô cùng may mắn.

Nếu Phương Trực giả đâm chàng một kiếm, Ngải Phi Vũ cũng thế, thì cho dù chàng có theo dõi Phương Trực, nguy cơ đối với họ tự nhiên tiêu tan.

Bốn thanh niên áo lam đương nhiên không biết Thẩm Thăng Y đang nghĩ gì, chỉ quan sát chàng từ trên xuống dưới.

Thẩm Thăng Y chợt nói :

– Trước nay chúng ta chưa gặp nhau.

Một thanh niên áo lam nói :

– Đại danh của Thẩm đại hiệp, bọn tôi đã nghe như tiếng sét bên tai từ lâu.

– Chắc lệnh sư cũng đã nói với các ngươi là ta ăn mặc như thế nào rồi.

– Đã nói rất rõ.

– May mà ta là Thẩm Thăng Y thật.

Bốn thanh niên áo lam nhìn Thẩm Thăng Y với vẻ lạ lùng, một người buột miệng nói :

– Thẩm đại hiệp nói gì ta không hiểu.

Ba người còn lại tuy không nói tiếng nào, nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của họ cũng biết là họ không hiểu.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Rồi sẽ hiểu thôi.

Câu nói vừa buông ra, một người trung niên áo xám từ trong đi ra, vừa đi vừa nói :

– Các ngươi làm cái gì mà…

Câu nói chưa dứt, y đã nhìn thấy Thẩm Thăng Y, chợt sửng sốt nói :

– Chào Thẩm công tử.

– Chào Hàn huynh…

Thẩm Thăng Y vẫn chưa quên người này tên Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ chợt cười một tiếng :

– Công tử khách sáo quá. Xin mời vào trong nói chuyện.

Thẩm Thăng Y cũng cười :

– Dường như các ngươi đều đã biết chắc là ta sẽ tới.

– Gần viện Di Hồng xảy ra chuyện có một người bị thuốc nổ xé xác, có người thấy một người ăn mặc giống hệt công tử, tranh chấp với y.

– Tin tức của các ngươi nhanh thật.

– Đúng thế, khắp thành Gia Hưng này đều có tai mắt của chúng ta bố trí.

– Bốn vị tiền bối có nói gì không?

– Chỉ nói công tử quả nhiên là danh bất hư truyền, họ đang gặp phải chuyện không sao hiểu được, công tử vừa tới đã tìm ngay được đầu mối.

Hàn Kỳ vừa nói vừa quan sát thái độ của Thẩm Thăng Y. Thẩm Thăng Y không nói gì, trên mặt cũng không có vẻ gì thay đổi.

Hàn Kỳ có vẻ ngạc nhiên :

– Sau đó họ dặn người ra cửa đón công tử. Lạ ở chỗ họ biết công tử nhất định sẽ tới trong đêm nay.

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Ta cũng rất lạ.

Hàn Kỳ nói tiếp :

– Nói cho cùng thì chỉ có một người như thế, còn ba người kia đều cảm thấy lạ lùng.

– Người ấy không nói rõ à?

Hàn Kỳ lắc đầu :

– Chắc là chờ đến khi công tử tới, để khỏi một phen hao hơi tốn sức.

Thẩm Thăng Y nói :

– Vậy thì chúng ta vào mau đi.

Hàn Kỳ nói :

– Công tử không ngại có người không nhịn nổi làm ầm lên trong kia à?

Thẩm Thăng Y hỏi lại :

– Chẳng lẽ ngươi không ngại sao?

Hàn Kỳ thở dài :

– Ngại cũng phải chịu.

Tiếng thở dài chưa dứt, “ầm ầm” mấy tiếng rất lớn xé không gian vang tới, Hàn Kỳ vội vung tay :

– Công tử, xin mời đi mau.

Thẩm Thăng Y ngoảnh lại Hàn Kỳ cười :

– Trương lão tiền bối tính tình cẩn thận, dĩ nhiên không nhìn lầm người, trong đời chắc ngươi đã giúp ông thu xếp được nhiều lần rồi.

Trong câu nói bước chân không hề dừng lại, Hàn Kỳ cũng theo sát Thẩm Thăng Y.

* * * * *

Phòng khách trong hậu viện đèn đuốc sáng trưng, nhưng không gây cảm giác chói mắt, mỗi đĩa đèn đều đặt ở chỗ thích hợp, bấc đèn rõ ràng cũng được chọn lựa, chỗ nào cũng được sắp xếp kỹ càng.

Trong phòng tuy bày biện nhiều thứ, nhưng thứ nào cũng đúng chỗ, cực kỳ đẹp đẽ, hoàn toàn không chút tục khí, khiến người ta nhìn tới thấy vô cùng khoan khoái, không hề có cảm giác về một gã trọc phú.

Thẩm Thăng Y vừa bước vào, đã thấy chỗ hay của phòng khách này.

Chàng không bất ngờ, vì chàng đã biết Trương Thiên Hộ không phải là một nhà giàu mới phất lên.

Đối diện với cửa là một tấm bình phong lớn, phía trên vẽ tùng hạc, lại có thêm một vầng trăng tròn.

Bức họa này không những linh động như cảnh thật, mà còn phảng phất ý tứ người xưa, rõ ràng là của một họa gia nổi tiếng.

Giang Nam tứ hữu đều đang tại phía trước tấm bình phong, ba người ngồi, một người đứng như ngồi mãi phát chán.

Đó là Tích lịch Sở Liệt.

Ông ta không thể không đứng ở đó, vì bên cạnh ông ta có một cái ghế Thái sư gỗ tử đàn đã gãy làm ba bốn năm mảnh lăn lóc trên mặt đất.

Trương Thiên Hộ, Tần Độc Hạc, Liễu Thanh Phong ánh mắt đều hướng vào Sở Liệt, Liễu Thanh Phong thì như không có chuyện gì, Tần Độc Hạc thì mặt lạnh như băng, tỏ vẻ không quan tâm như thường ngày.

Trương Thiên Hộ thì đang cười.

Sở Liệt chỉ nhìn nhìn Trương Thiên Hộ, mặt đầy vẻ tức tối, thấy ông ta tươi cười lại càng giận dữ, hừ lạnh nói :

– Tinh Đả Kế Toán cái gì, có cái ghế cũng đóng không chắc, cũng không chịu nổi khách ngồi.

Trương Thiên Hộ cười nói :

– Lúc ấy quả là ta quên dùng đủ mười thành công lực để thử, xem cái ghế gỗ tử đàn này có chịu nổi không.

Sở Liệt trừng mắt nói :

– Là ngươi nói ta ngồi xuống cái ghế của ngươi bằng mười thành công lực phải không?

Trương Thiên Hộ chưa đáp, Sở Liệt đã nói tiếp :

– Ta chỉ tùy tiện ngồi xuống, vận mười thành công lực làm gì, ngươi đừng chọc ghẹo ta, hừ, để cho ngươi thấy mười thành công lực của ta ra sao.

Câu nói vừa dứt, thân hình vọt lên, một bước đã tới cái ghế Bát Tiên đặt cạnh bàn.

Trương Thiên Hộ không hề vội vã, lặng lẽ nói :

– Mấy năm không gặp, đang muốn biết công lực của ngươi đã tiến bộ tới mức nào.

Ngừng một chút lại cười nói tiếp :

– Thẩm lão đệ, ngươi tới vừa kịp lúc.

Thẩm Thăng Y bên cạnh ứng thanh nói :

– Cũng có thể nói là có phúc được nhìn.

Sở Liệt vụt quay đầu lại, thấy đúng là Thẩm Thăng Y, thoáng sửng sốt rồi cười lớn nói :

– Đang muốn tìm ngươi đây.

Thẩm Thăng Y cười cười nói :

– Vãn bối tới chắc cũng đúng lúc.

Trương Thiên Hộ lắc đầu :

– Ta nói là tới vừa đúng lúc, chứ thật ra là rất hay.

Sở Liệt lườm Trương Thiên Hộ một cái :

– Đúng là vừa đúng lúc, chứ thật ra là rất không hay.

Thẩm Thăng Y cười nói :

– Xem ra nếu vãn bối muốn được thưởng thức uy lực mười thành công lực của tiền bối thì phải tìm dịp khác…

Sở Liệt cười rộ không ngớt :

– Còn nhiều cơ hội lắm.

Thẩm Thăng Y nhìn qua Trương Thiên Hộ :

– Ít nhất thì cũng đỡ tốn một ít tiền.

Liễu Thanh Phong bên cạnh thản nhiên nói tiếp :

– Đỡ được một chút cũng tốt lắm rồi.

Tần Độc Hạc cười nhạt :

– Nếu y thật lòng không tiếc một cái ghế, thì Thẩm lão đệ đã không nói ra câu ấy.

Trương Thiên Hộ cứ cười.

Sở Liệt lập tức hỏi Thẩm Thăng Y :

– Chuyện xảy ra ở viện Di Hồng, có dính líu tới ngươi không?

Thẩm Thăng Y gật đầu nói :

– Rốt lại ta chưa chết ở đó.

Sở Liệt lập tức vỗ tay cười lớn :

– Thằng nhỏ giỏi, có ngươi đấy, sao mà tìm ra manh mối lẹ thế.

Ông ta lại lườm Trương Thiên Hộ một cái làm ra vẻ thô lỗ nói :

– Bây giờ ngươi tới đây, có phải là muốn nói rõ nội tình chuyện kia ra không?

Thẩm Thăng Y lắc lắc đầu, Sở Liệt lại hỏi :

– Vậy là đã tìm ra được sào huyệt của đối phương, thì dắt chúng ta tới đó, một trận tiêu diệt chúng.

Thẩm Thăng Y lại lắc đầu, Sở Liệt trợn mắt nhìn Trương Thiên Hộ :

– Vậy ngươi nói đi, rốt lại là tại sao?

Trương Thiên Hộ khẽ cười đáp :

– Đây vốn là một chuyện không đơn giản, nên chúng ta mất mấy ngày vẫn không tìm ra được đầu mối, hoàn toàn không tìm được người nào có dính líu, nếu vừa bắt tay vào một phen mà giải quyết được ngay, thì phải là người có dính líu tới câu chuyện, nếu không thì chỉ là chuyện thần thoại.

Thẩm Thăng Y nói :

– Trước nay dường như ta rất may mắn, nhưng thật ra chỉ là không lầm mà thôi.

Sở Liệt nói tiếp :

– Lão đệ, có phải người kia biết ngươi bắt tay vào chuyện này đã bắt đầu đối phó ngươi không?

Trương Thiên Hộ đáp thay Thẩm Thăng Y :

– Kẻ kia không lẽ nào không biết Thẩm lão đệ của ngươi là ai, biết là không dễ đối phó, nên phải ra tay trước, chỉ có thằng ngốc mới không làm thế.

Sở Liệt hừ tức tối :

– Người ta ai cũng thông minh chắc.

Thẩm Thăng Y nói :

– Không hẳn thế, cho nên một chuyện rất bí mật như thế này rốt lại cũng đã lộ ra.

Tần Độc Hạc chen lời :

– Lộ ra nhiều không?

Thẩm Thăng Y cười cười :

– Không nhiều lắm.

Trương Thiên Hộ nói ngay :

– Trong chưa đầy một ngày mà có kết quả như vậy không phải dễ đâu.

Sở Liệt trợn mắt nhìn Thẩm Thăng Y :

– Ngươi nửa đêm tới đây, thì nên nói cho chúng ta những gì đã trải qua.

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

– Không phải tất cả…

Trương Thiên Hộ nói thay chàng :

– Trong chuyện này ắt có cái gì đó rất đặc biệt, hoặc nhân vật đặc biệt, nếu nói với người khác một chút, thì dĩ nhiên ta là người nghe lý tưởng đấy.

Thẩm Thăng Y không thấy đắc ý chút nào, chỉ cười cười :

– Lão tiền bối có hiệu Tinh Đả Kế Toán quả nhiên danh bất hư truyền.

Sở Liệt cười nhạt nói :

– Y chỉ giỏi tính toán chi ly về tiền bạc thôi.

Trương Thiên Hộ thân thiện cười nói :

– Đến lúc nào ngươi mới chịu tin phục ta?

Sở Liệt nói :

– Ta chỉ tin phục sự thật.

Ngừng một chút lại nói tiếp :

– Làm sao ngươi biết được y nhất định đã gặp chuyện đặc biệt hay nhân vật đặc biệt?

Trương Thiên Hộ nói :

– Ngươi quên người chết cạnh viện Di Hồng chết thế nào rồi à?

– Thuốc nổ…

Nói tới đó Sở Liệt chợt im bặt. Trương Thiên Hộ nhìn nhìn ông ta cười nói tiếp :

– Người dùng thuốc nổ là người tầm thường sao, dùng thuốc nổ giết người là người không đặc biệt sao?

Sở Liệt không thể không tán thành.

Thẩm Thăng Y nói chen vào :

– Thật ra người ấy không chắc bị thuốc nổ giết chết, y bị nổ tung có thể chỉ vì người kia muốn huỷ thi thể xoá dấu vết.

Trương Thiên Hộ “Ủa” một tiếng, Sở Liệt hỏi ngay :

– Người ấy là ai?

– Lãnh Huyết Âu Dương…

Sở Liệt giọng nói tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc :

– Âu Dương Lập à?

Thẩm Thăng Y gật đầu, bốn lão nhân lập tức trầm mặc một hồi, Thẩm Thăng Y nhìn nhìn họ cũng không nói gì nữa.

Một lúc, lại là Trương Thiên Hộ cất tiếng trước :

-Tuy Lãnh Huyết Âu Dương không có gì ghê gớm lắm, nhưng chết vì thuốc nổ như vậy lại là chuyện không đơn giản đâu.

Thẩm Thăng Y nói :

– Phải rồi!

Sở Liệt lại hỏi :

– Âu Dương Lập không phải là người Gia Hưng, ngươi cứ hỏi lão Tinh Đả Kế Toán này xem, chắc cũng chẳng biết y từ đâu tới.

Trương Thiên Hộ điềm nhiên gật đầu :

– Câu nói ấy của ngươi không sai, đáng tiếc là Thẩm lão đệ muốn hỏi người, mà không phải là hỏi về Âu Dương Lập.

Sở Liệt trừng mắt :

– Ngươi biết cái gì?

Trương Thiên Hộ nói :

– Tuy ta trên giang hồ ít có tiếng tăm, nhưng ở trong thành Gia Hưng, lại không cần lấy võ công gặp người.

– Nhưng Âu Dương Lập là người trong võ lâm kia mà?

Trương Thiên Hộ cười nói :

– Đó chỉ là một lý do, chủ yếu là một người lúc nào cũng có thể hung dữ thì không thể nào là một người quan trọng, sự hiểu biết dĩ nhiên rất có hạn, cũng đúng như ngươi nói y không phải là người Gia Hưng, càng không nhất thiết phải hỏi ta.

Sở Liệt cười ha hả, quay qua hỏi Thẩm Thăng Y :

– Điều ngươi muốn hỏi y đúng là không phải về Âu Dương Lập thật à?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

– Ta cũng nghĩ nói thế thật không nên, nhưng lại không thể không nói thế.

Sở Liệt ngớ mặt, vừa định nói gì đó thì Trương Thiên Hộ đã nói ngay :

– Trước khi nói ngươi muốn biết về ai vẫn còn nhiều thời giờ, tốt nhất là ngươi kể cho chúng ta những chuyện ngươi đã trải qua đã.

Thẩm Thăng Y vốn vẫn có ý ấy.

Chàng không khéo nói, nhưng khả năng tổ chức lại vô cùng chặt chẽ, cho nên có thể dùng lời lẽ giản dị đem toàn bộ mọi việc kể lại một cách rõ ràng minh bạch.

Dường như chàng nói như vậy dĩ nhiên ít nhiều không hấp dẫn, may mà bản thân sự việc đã đầy vẻ thần bí, vả lại rất gay cấn.

Cho nên bọn Trương Thiên Hộ đều chú ý lắng nghe, vẻ kinh ngạc càng lúc càng tăng.

Đến lúc Thẩm Thăng Y kể xong, họ vẫn còn sững sờ, Tần Độc Hạc khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng dường như đã biến thành một tảng băng.

Sở Liệt mắt trợn to, Liễu Thanh Phong vẻ nhàn nhã đã mất đi mấy phần, Trương Thiên Hộ khuôn mặt vẫn cười cười, cũng là ông ta phá tan cảnh yên lặng, cười cười nói :

– Chuyện quả lạ thật.

Sở Liệt ánh mắt đột nhiên nhìn vào Trương Thiên Hộ :

– Chẳng lẽ ngươi vẫn còn cười được à?

Trương Thiên Hộ cười nói :

– Trợn mắt lên mới thấy kinh ngạc phải không?

Sở Liệt hừ lạnh một tiếng, im bặt.

Trương Thiên Hộ quay lại Thẩm Thăng Y nói :

– Tuy kỳ quái như thế, nhưng ta có một điểm hoàn toàn không nghi ngờ gì trong câu chuyện của ngươi.

Thẩm Thăng Y thở dài :

– Ta vẫn còn nghi ngờ đôi mắt của mình.

Trương Thiên Hộ than một tiếng :

– Mọi chuyện có quan hệ tới Ngải Phi Vũ, thật ra chúng ta đã điều tra được không ít, càng biết càng nhiều, nhưng càng kỳ quái là tại sao y lại đối đầu với chúng ta.

Liễu Thanh Phong nói ngay :

– Nhưng nếu không phải là Ngải Phi Vũ, câu chuyện đã trở thành rất đơn giản.

Trương Thiên Hộ gật đầu nói :

– Đúng thế, người nhà của chúng ta bị y giết không dưới mười người, bất kể như thế nào, đây cũng là một câu chuyện kỳ lạ hiếm có.

Sở Liệt hừ lạnh một tiếng :

– Người giang hồ nào chẳng có kẻ thù.

Trương Thiên Hộ không hề để ý tới ông ta, hỏi tiếp Thẩm Thăng Y :

– Mảnh tường kia còn ở trong tay áo ngươi không?

Thẩm Thăng Y lấy mảnh gỗ trong tay áo đưa ra.

Trương Thiên Hộ đón lấy nhìn qua, nói :

– Không ngoài điều ta nghĩ, chính là loại tường này đây.

Thẩm Thăng Y chợt sửng sốt.

Sở Liệt vội vàng không đợi ông ta nói tiếp, hỏi ngay :

– Lão đại, ngươi thấy mẩu gỗ loại này ở đâu thế?

Trương Thiên Hộ rờ rờ cằm :

– Một nơi rất kỳ quái.

Sở Liệt hiện rõ vẻ nóng ruột :

– Rốt lại là nơi nào?

Trương Thiên Hộ bình thản đáp :

– Không biết.

Sở Liệt trợn mắt :

– Nhưng ngươi từng tới nơi đó mà.

Trương Thiên Hộ thản nhiên :

– Đúng thế, có ghé qua, nhưng vẫn không biết đó là nơi nào.

Sở Liệt mắt càng trợn tròn :

– Ngươi đừng nói đùa chứ?

Câu này vừa buông ra, đột nhiên ông ta im bặt, Trương Thiên Hộ chỉ lặng lẽ nhìn ông ta một cái, hoàn toàn không trách móc.

Thẩm Thăng Y nói :

– Nói cách khác, đó cũng là một nơi rất kỳ quái, rất bí ẩn.

Trương Thiên Hộ cười cười :

– Không những kỳ quái bí ẩn, mà còn gay cấn…

Ánh mắt của mọi người đều dồn cả vào ông ta, đều chờ ông ta nói tiếp, nhưng ông ta vẫn cười cười.

Lần này Sở Liệt lại không hỏi han gì cả, Liễu Thanh Phong cũng thản nhiên cười cười, Tần Độc Hạc thì thái độ vẫn như cũ.

Tuy không ai nói tiếng nào, nhưng ánh mắt họ lúc ấy tựa hồ đều có vẻ quái dị, Thẩm Thăng Y nhìn thấy, đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, cũng chẳng nói gì.

Trương Thiên Hộ ánh mắt lướt qua một vòng thở dài một tiếng :

– Chắc nhất định các ngươi cho rằng đó là một nơi gay cấn lắm.

Liễu Thanh Phong lặng lẽ cười :

– Cho đến giờ này, chúng ta đều biết, chỉ có nghĩ tới nơi ấy ngươi mới dùng hai chữ gay cấn.

Trương Thiên Hộ cười cười :

– Xưa nay thì thế.

– Hiện tại thì không à?

Trương Thiên Hộ lại thở dài :

– Có thể, đây cũng có thể là nơi như thế, có điều ta không dám khẳng định.

Tần Độc Hạc im lặng suốt từ đầu, chợt nói :

– Lần cuối cùng ngươi tới nơi đó là lúc nào?

– Cách đây bốn năm.

– Hôm nay là sau bốn năm, ngươi vẫn chưa khẳng định được à?

Tần Độc Hạc khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nét cười, nói thêm một tiếng

– Kỳ lạ…

Trương Thiên Hộ chậm rãi nói :

– Chẳng có gì kỳ lạ cả, ta cũng chỉ là một con người.

Tần Độc Hạc im bặt, Thẩm Thăng Y rốt lại nhịn không được cất tiếng hỏi :

– Nơi đó thật ra là nơi nào?

Trương Thiên Hộ chỉ đáp lại có hai tiếng :

– Kỹ viện…

Thẩm Thăng Y không bất ngờ, vì thật ra chàng cũng đã ít nhiều nghĩ tới chuyện này.

Trương Thiên Hộ nói tiếp :

– Thật ra chẳng phải ta thích gì những nơi đó, đáng tiếc những người bạn buôn bán với ta lại rất thích tới đó, mà trong chuyện làm ăn của ta thì có khi phải tới nơi đó bàn bạc mới thuận lợi trôi chảy…

Sở Liệt phẩy tay nói :

– Mọi người đều rất rõ, ngươi không cần phải giải thích nhiều nữa.

Trương Thiên Hộ than :

– Đại khái ta tới những nơi đó rất nhiều, nên các bạn bè đều cho rằng ta rất thích trò đó, có chỗ nào hay lạ, đều không quên gọi ta.

Sở Liệt nói :

– Vậy là có một chỗ hay lạ à?

Trương Thiên Hộ gật đầu :

– Vả lại cũng có rất nhiều chuyện lạ lùng khác. Ở những nơi khác thì chẳng có gì hay.

Dừng lại một lúc, ông ta lại bổ sung :

– Có lẽ ta quê mùa, nên không biết nói như thế nào.

Trương Thiên Hộ lắc đầu nhìn Sở Liệt :

– Ngươi à? Ngươi thì đương nhiên ngoại lệ.

Tần Độc Hạc lạnh lùng nói :

– Ngươi cũng còn chưa bằng Phương Trực, nhưng xem ra thì cũng được hơn một nửa quân tử.

Liễu Thanh Phong lặng lẽ cười một tiếng.

Sở Liệt vẫy tay :

– Đừng lạc đề….

Trương Thiên Hộ trầm ngâm nói :

– Nơi đó cũng chưa chắc là một nơi bí mật, nhưng đến nay vẫn còn có vẻ bí ẩn làm người ta vẫn có cảm giác là bí ẩn như thế, đó là chỗ khó phán đoán.

Sở Liệt ngờ vực nhìn nhìn Trương Thiên Hộ.

Trương Thiên Hộ nhìn ông ta một cái, nói :

– Tuy đã rất lâu ta không đi, nhưng rất nhiều bạn bè của ta vẫn tới đó vui chơi không chán.

Sở Liệt cười cười hỏi :

– Quả thật lâu lắm ngươi không đi à?

Trương Thiên Hộ vuốt nhẹ râu :

– Đó chắc là vì ta đã thấy rõ mình là một ông già.

Sở Liệt cười rộ.

Trương Thiên Hộ bình thản nói tiếp :

– Tuy ta cũng giống như ngươi, xưa nay không chịu già, nhưng tiếc là trong mắt người khác, thì đúng là ta đã già.

Sở Liệt vẫn cười, nhưng không còn to lắm nữa.

Trương Thiên Hộ ánh mắt nhìn lên mặt Thẩm Thăng Y :

– Nơi đó rốt lại bí ẩn như thế nào, thì rất khó nói rõ.

– Ý của lão tiền bối là…

– Mọi người cứ đi xem xét thực tế một lần không sao mà.

Trương Thiên Hộ vừa nói vừa nhìn khắp mặt ba người anh em, đột nhiên cười rộ.

Sở Liệt hừ một tiếng :

– Chẳng biết có cái gì đáng cười?

Trương Thiên Hộ nói :

– Bốn người chúng ta từ khi kết giao với nhau đại khái còn chưa lần nào thử kéo nhau tới kỹ viện tìm vui.

Sở Liệt nói :

– Lúc bọn ta kết giao với nhau, thì đều không còn trẻ nữa!

– Bây giờ không phải là tuổi tìm vui nữa rồi.

Tần Độc Hạc lạnh lùng nói ngay :

– May mà chúng ta lần này lại không phải là đi tìm vui.

– Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là một chuyện rất thú vị!

Trương Thiên Hộ cười nói tiếp :

– Trước khi tới nơi đó, chúng ta cũng cần trở thành những kẻ đi tìm vui.

Ngừng một chút, Trương Thiên Hộ ánh mắt di động :

– Trong bốn người bọn ta, ít nhất có hai người chưa từng có loại kinh nghiệm này.

Liễu Thanh Phong lặng lẽ cười nói :

– Cho nên chuyện này thật ra cũng không phải là không hay, ít nhất nếu sau này có người hỏi kỹ viện nó ra làm sao, ta cũng không đến nỗi không trả lời được.

Câu này chính thừa nhận ông ta là một trong hai người không có kinh nghiệm.

Trương Thiên Hộ thoáng kinh ngạc nói :

– Ngươi chẳng để ý gì cả.

Liễu Thanh Phong chậm rãi nói :

– Ba mươi thì thành người, bốn mươi thì không còn lầm lạc, năm mươi thì hết mệnh, sáu mươi thì thuận với đạo, bảy mươi thì muốn gì cứ làm nấy.

Trương Thiên Hộ nói tiếp :

– Ta là vô tình mà phát hiện được, bức tường kia rất kỳ quái, gõ gõ mới biết là giả, lúc bấy giờ ta rất kỳ quái rằng lại có bức tường giả như vậy, không biết là do tay ai làm ra.

Thẩm Thăng Y nói :

– Lão tiền bối có hỏi thử người ở đó không? Chủ nhân của nơi đó là ai?

– Không ai biết chủ nhân nơi đó là ai, tuy rất muốn gặp mặt y một lần nhưng rốt lại cũng không được thỏa mãn.

Trương Thiên Hộ trầm ngâm nói :

– Có người bạn nói rằng y thật ra là một công tử nhà giàu ở Gia Hưng, nhưng theo ta biết thì vị công tử ấy vốn không có khả năng như vậy.

– Nhưng tại sao người ta lại ngờ là y?

– Đó là vì y thường ngày rất thích vui vẻ, lại đặc biệt xa xỉ, nơi nào có y, lập tức ồn ào náo nhiệt đủ trò.

Trương Thiên Hộ ngừng một lát lại nói tiếp :

– Điều làm cho người ta nghi ngờ nhất là người ở nơi đó, đều là do y thuyết phục, lại do y đưa tới.

Thẩm Thăng Y nói :

– Người ấy tuy không phải là chủ nhân, nhưng với nơi đó cũng phải có quan hệ ít nhiều.

Trương Thiên Hộ nói :

– Ban đầu ta cũng ngờ thế, nhưng kết quả lại phát giác ra sở dĩ y nhiệt tình thế, chỉ vì ham cái danh hão.

– Nếu y muốn người khác biết, y vẫn có thể tìm tới một chỗ tốt khác mà?

Trương Thiên Hộ nghĩ ngợi, nói :

– Thì đúng như thế. Nếu tin tức của ta không sai, thì y là người đầu tiên biết có nơi đó.

– Chẳng lẽ y không nói lộ với người khác là phát hiện được nơi đó à?

– Đó rõ ràng là một bí mật của y.

Trương Thiên Hộ cười cười :

– Y vốn có hai người bạn sinh tử chi giao, nhưng họ vẫn không biết được bí mật ấy.

Thẩm Thăng Y lạ lùng nhìn Trương Thiên Hộ :

– Xem ra tiền bối rất lưu ý tới nơi đó.

– Ta cũng là một kẻ rất tò mò.

Tần Độc Hạc cười nhạt nói chen vào :

– Không như thế thì y đã không tính toán chi ly vậy.

Trương Thiên Hộ nói tiếp :

– Một người có thể tìm ra một nơi như vậy, chắc chắn là một kẻ có tài năng đặc biệt, nhưng tức là ta tốn bao nhiêu tâm cơ mà thủy chung vẫn không biết được.

Thẩm Thăng Y nói :

– Vị công tử ấy lẽ ra là một đầu mối hay đấy.

Trương Thiên Hộ nói :

– Lẽ ra là thế. Nhưng căn cứ vào lối hành sự trong quá khứ của y thì đấy lại như một người không thể giữ bí mật được tới mức như vậy, nên ta dám to gan khẳng định một câu rằng thật ra y biết không nhiều.

Thẩm Thăng Y nói ngay :

– Nhưng vẫn là có biết một chút.

Trương Thiên Hộ nghĩ ngợi :

– Ừ! Ta cả vô tình lẫn cố ý gặp y cả thảy mấy lần, hỏi dò được từ miệng y chỉ được một sự so sánh đáng lưu ý.

– So sánh gì?

Trương Thiên Hộ từ từ đưa đôi tay mình ra :

– Một đôi tay… Lần ấy rõ ràng y hơi say, chợt đưa hai bàn tay ra như thế này, ngẩn ngơ nhìn một hồi, rốt lại nói với ta một câu.

Thẩm Thăng Y chăm chú nhìn Trương Thiên Hộ.

– Theo ngươi thì người đời mong muốn chuyện gì nhất?

– Lão tiền bối trả lời như thế nào?

Trơng Thiên Hộ ho khẽ một tiếng :

– Phải là hai chuyện. Một là trường sinh bất lão, hai là biến sắt thành vàng.

Thẩm Thăng Y tán thành :

– Y thấy thế nào?

Trương Thiên Hộ nhìn vào hai tay :

– Y chỉ hy vọng có một đôi tay ma.

Thẩm Thăng Y rất kinh ngạc :

– Tay ma à?

Trương Thiên Hộ lẩm bẩm :

– Ta đang muốn hỏi y là có ý gì mà nói thế, y chợt tỉnh hẳn, không nói gì nữa. Lúc ấy thật ra ta cũng hơi ngờ vực, chẳng biết có phải y từng thấy qua một đôi tay ma không.

Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt rực lên :

– Âu Dương Ngọa nhắc tới một thanh Ma đao, giữa thanh Ma đao ấy và đôi ma thủ này có chút quan hệ nào chăng? Xem ra chúng ta phải tìm vị công tử ấy nói chuyện mới được.

Trương Thiên Hộ nói ngay :

– Y họ kép là Tư Mã, tên kép là Trường Cát.

– Chỗ y ở cách đây xa không?

– Ngươi sẽ biết rất nhanh thôi.

Thẩm Thăng Y kinh ngạc :

– Hiện chúng ta phải đi tìm người này.

– Phải là y dẫn đường, chúng ta mới tới được nơi đó.

– Tới nơi đó chẳng lẽ còn phải sắp xếp gì nữa sao?

Trương Thiên Hộ gật đầu. Chợt ông ta thở dài :

– Không có gì phức tạp, nhưng rất có kết quả. Hiện tại ta chỉ lo rằng không biết y còn sống không?

Thẩm Thăng Y biết ý Trương Thiên Hộ, rằng đối phương không khó đoán được rằng họ đã từ bức tường giả liên tưởng tới nơi đó, đi trước một bước cắt đứt đầu mối.

Trương Thiên Hộ nói ngay :

– Có thể nói rằng nơi đó với chuyện chúng ta gặp đây chắc chắn có quan hệ.

Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng nói :

– Nhưng đến nay chúng ta đã có một đầu mối khác rồi, nếu đối phương thông minh thì nhất định không làm thế.

Trương Thiên Hộ nhìn nhìn Thẩm Thăng Y cười cười nói :

– Tiếc là ngươi không làm nghề buôn bán, nếu không thì chắc chắn ngươi giàu có chẳng kém gì ta.

Thẩm Thăng Y hỏi lại :

– Tư Mã Trường Cát là người thế nào?

– Rất trẻ tuổi, thói tật của bọn người trẻ tuổi dường như y đều có cả, nhưng chắc chắn không phải là kẻ làm cho người ta chán ghét, nên y có nhiều bạn bè.

Thẩm Thăng Y không nghi ngờ gì câu nói của Trương Thiên Hộ, sự thật chứng minh Trương Thiên Hộ nói không sai, chỉ sau một thời gian ngắn, họ đã gặp Tư Mã Trường Cát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.