Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 63



Tôi như bị tia sét đánh vào người, cả
người loạng choạng, chụp lấy hai tay của Tiểu Ngọc, kêu lên: “Rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?”

‘Việt nhi đang buồn bã ở trong sân, tôi
liền đưa Việt nhi ra sau núi chơi, không ngờ gặp hai nam tử trẻ tuổi,
dường như Việt nhi quen họ, bọn họ, bọn họ cướp Việt nhi đi rồi.” Tiểu
Ngọc khóc lóc kể.

Hai người đàn ông trẻ tuổi? Là ai? Không
thể là người ở sơn trại cướp Việt nhi đi được, vậy thì còn ai xuất hiện ở đây được? Mồ hôi trên người tôi túa ra lạnh toát, tôi tự nhủ mình phải
bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn vạn lần không được rối loạn, nghĩ thật kỹ,
cần nghĩ kỹ xem, là ai cướp Việt nhi đi.

“Hình dáng hai người đó trông như thế nào?” Tôi cố trấn tĩnh hỏi.

“Một người có hình dáng chiến tướng, mặc
khôi giáp, một người là công tử rất nho nhã, rất đẹp trai, Việt nhi gọi
hắn là Mai thúc thúc.”

Mai Tốn Tuyết? Tôi cảm thấy hai chân bủn rủn, cả người như muốn ngã xuống.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ…’Tiểu Ngọc vội tới đỡ tôi, “Người kia nói, nếu tỷ muốn đòi Việt nhi về, hãy đến Quỳnh tiên động.”

“Quỳnh tiên động? Ở đâu?” Tôi vội hỏi.

Tiểu Ngọc khóc, lắc đầu, “Ta không biết, hắn nói tỷ tỷ sẽ biết.”

Quỳnh tiên động? Tôi từ trước tới giờ
chưa từng nghe nói đến. Mai Tốn Tuyết vì sao lại muốn tôi đến đó? Anh ta cướp Việt nhi đi là có ý đồ gì? Chẳng lẽ Hàn Kinh vẫn không chịu buông
tha chúng tôi sao? Không phải hắn đã trở thành thứ dân rồi sao? Sao lại
xuất hiện ở đây?

“Phu nhân, ta biết Quỳnh tiên động ở đâu.” Một tiểu binh đi theo bên cạnh tôi đột nhiên nói.

‘Mau dẫn tôi đi.” Tôi nôn nóng nói, tiểu
binh vội vàng đưa tôi đi, Tiểu Ngọc cũng muốn đi theo, tôi bảo: “Cô
không cần phải theo tôi, hãy đi nói với Nam Cung Vân để anh ấy tới Quỳnh tiên động cứu tôi.”

Tiểu Ngọc gật đầu, vội vàng chạy đi tìm
Nam Cung Vân, tôi đi theo tiểu binh đến Quỳnh tiên động, trên đường đi,
từ tiểu binh tôi mới biết Quỳnh tiên động chính là hang động không Vân
Phong sau này do thiên nhiên tạo thành, trước kia khi Chu quốc và Hung
nô đánh nhau, Hung nô đã chiếm lấy nơi đó.

Tôi và tiểu binh đi vội vã, tiến vào một
con đường nhỏ, gần nửa tiếng mới đến Quỳnh tiên động như lời họ nói, một sơn động to lớn xuất hiện xa xa, cửa sơn động cỏ dại mọc đầy, chỉ thấy
bên trong tối đen, nhìn không rõ.

‘Cậu ở đây chờ trại chủ tới, nhớ kỹ, bất
luận bên trong có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được vào.” Tôi dặn
dò, nếu có nguy hiểm, cậu ta đi theo cũng không cứu được tôi, có khi còn làm cậu ta mất đi tính mạng vô ích. Nói xong, tôi bước vào trong cửa
động.

Sơn động không nhỏ, bên trong có ánh sáng mờ mờ, tiến vào cái gì cũng không nhìn rõ, tôi chỉ thấy mờ mờ một bóng
người đang dựa vào vách tường nham thạch, tôi thong thả bước tới, mắt
cũng dần dần thích nghi được với ánh sáng bên trong, người đứng đó đúng
là Mai Tốn Tuyết, thân hình anh ta so với lúc gặp ở phủ thái tử càng cô
độc hơn, đôi mắt càng tối đen u ám hơn.

Từ lúc tôi tiến vào động, Mai Tốn Tuyết
không hề lên tiếng, chỉ ngồi một chỗ ôm một bình sứ nhỏ, lẳng lặng ngẩng lên nhìn tôi. Việt nhi đang nằm trên mặt đất bên cạnh, không hề cử
động.

‘Yên tâm, Việt nhi chỉ đang ngủ thôi.” Mai Tốn Tuyết thấy tôi chăm chú nhìn Việt nhi, đột nhiên mở miệng nói.

Việt nhi phát ra tiếng thở đều đặn, làm
tôi thở nhẹ nhõm, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Kinh
đâu, tôi hướng về Mai Tốn Tuyết, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh muốn gì?
Chủ tử của anh đâu?”

Mai Tốn Tuyết nở nụ cười nhẹ nhàng với
tôi, nói khẽ: “Điện hạ ở ngay đây.” Nói xong, đưa tay khẽ chạm vào bình
sứ đang giữ trong lòng, tôi cảm thấy người lạnh băng, rùng mình một cái, vì sao anh ta lại nói Hàn Kinh ở đây? Nhưng sao lại không thấy bóng
dánh hắn? Tôi khó hiểu nhìn Mai Tốn Tuyết, đột nhiên thấy bình sứ trong
lòng Mai Tốn Tuyết, một ý nghĩ đột nhiên nảy lên trong đầu, Hàn Kinh đã
chết!

‘Hắn đã chết, đúng không?” Tôi hỏi, giọng nói run run.

‘Nói láo!” Mai Tốn Tuyết ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, giận giữ nói: “Điện hạ không chết! Điện hạ ở đây, điện hạ ở đây.”

Tôi không dám đáp lời, thấy biểu hiện của Mai Tốn Tuyết, sợ anh ta sẽ làm tổn thương Việt nhi, anh ta cướp Việt
nhi rồi yêu cầu tôi đến đây để làm gì? Chẳng lẽ muốn giết tôi đã chôn
theo Hàn Kinh sao?

Mai Tốn Tuyết lại cúi gằm xuống, nhìn
chăm chú bình gốm sứ trong lòng, thâm tình nói: “Đây chẳng phải là nơi
mà ngươi nhớ mãi không quên được sao? Hiện giờ chúng ta đang ở đậy, Tĩnh Chi cũng đến đây rồi, không phải ngươi rất muốn nàng sao? Ta giúp ngươi đưa nàng tới đây.”

Giọng nói trầm trầm dịu dàng của Mai Tốn Tuyết vang lên bên tai tôi làm cả người tôi run rẩy, anh ta điên rồi sao?

“Ngươi xem xem, điện hạ, ngươi xem đi,
Tĩnh Chi đã đến rồi, đây chẳng phải là nơi trước kia hai người gặp nhau
hay sao?” Nói xong, Mai Tốn Tuyết ngẩng đầu lên, cười khẽ, nói với tôi:
“Tĩnh Chi, muội lại đây, điện hạ rất nhớ muội, muội lại đây gặp điện hạ, được không?”

Mai Tốn Tuyết điên rồi sao? Anh ta đang
ôm là tro cốt của Hàn Kinh, tôi không dám trái lời anh ta, chậm rãi bước đến, muốn tìm cơ hội để đoạt lại Việt nhi từ chỗ anh ta, liền mở miệng: “Được rồi, tôi qua.”

“Tĩnh Chi, muội cũng thích điện hạ sao?” Mai Tốn Tuyết hỏi khẽ.

“Có, tôi thích.” Tôi đáp bừa, lại lén lút bước về chỗ Việt nhi.

‘Ngươi gạt người.” Mai Tốn Tuyết đột
nhiên hét lên, tôi hoảng sợ, vội vàng cười nói: “Không có đâu, tôi thực
sự vẫn nhớ điện hạ.”

Mai Tốn Tuyết chậm rãi lắc đầu, nhìn
thẳng vào mắt tôi, đau khổ nói: “Muội gạt hắn, muội luôn gạt hắn. Nhưng
hắn vẫn yêu muội, lúc sắp chết vẫn muốn ta đưa hắn tới nơi này, hắn nói
đây là nơi mà hắn và muội gặp nhau lần đầu tiên, tuy hắn đã trải qua
quãng thời gian ngắn ngủi ở đây, nhưng từ đó về sau…hắn không bao giờ
thấy vui vẻ nữa.”

Mai Tốn Tuyết cúi đầu, ôm chặt bình tro
cốt trong lòng: “Hắn còn nói hắn vô cùng xin lỗi muội, hắn đã hại muội
biến thành bộ dạng như này, muội nhất định hận hắn, hắn không muốn muội
hận hắn.”

“Tôi không hận hắn, sao tôi lại hận hắn
được chứ.” Tôi nói khẽ, lại đi tới chỗ Việt nhi hai bước, Việt nhi gần
sát bên tôi rồi, tôi chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm lấy Việt nhi,
nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm.

Mai Tốn Tuyết dường như không để ý những lời tôi nói, vẫn lẩm bẩm: “Ngươi thật ngốc, ngươi làm như là ngươi thiếu nợ nàng.”

Tôi sửng sốt, hắn nói gì vậy?

Mai Tốn Tuyết tiếp tục chậm rãi nói:
“Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ, vì sao cứ luôn không chịu buông tay
chuyện đã qua chứ, vì sao đem tất cả tâm tư đặt trên người mình? Nàng ta đáng cho ngươi làm như vậy sao? Ngươi nói ngươi hại nàng, vậy sao ngươi không nghĩ ai đã hại ngươi? Vì sao?”

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Việt nhi, chắc Việt
nhi đã bị mai Tốn Tuyết điểm huyệt ngủ rồi nên đang ngủ rất say, tôi
đang định thừa dịp Mai Tốn Tuyết thần chí hỗn loạn để chuồn đi, Nam Cung Vân có thể sắp đến rồi, chỉ cần Nam Cung Vân tới, mọi chuyện sẽ tốt
hơn.

‘Đứng lại!” Mai Tốn Tuyết đột nhiên lạnh lùng nói: “Đặt Việt nhi xuống!”

Tôi quay lại hướng về Mai Tốn Tuyết cười gượng, đành phải đặt Việt nhi xuống cách xa Mai Tốn Tuyết một chút.

Mai Tốn Tuyết lạnh lùng nhìn tôi, làm tôi run sợ, anh ta có võ công, mặc dù ở Vọng mai sơn trang Nam Cung Vân đã
cắt đứt kinh mạch của anh ta, nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm, nhỡ võ
công của anh ta chưa mất hẳn, nếu tôi có một hành động thiếu suy nghĩ
thôi có thể khiến Việt nhi và tôi bỏ mạng ở đây.

“Tĩnh Chi, muội không có lương tâm sao?
Vì sao muội lại đối xử với điện hạ như vậy? Muội thật sự không nhớ gì
chuyện trước kia sao? Ngay cả chỗ này cũng không nhớ chút nào sao? Nơi
này chính là nơi muội và hắn đã từng sống qua.” Mai Tốn Tuyết đầy cõi
lòng chờ đợi tôi.

Tôi không dám nói lời nào, đành phải hướng về Mai Tốn Tuyết cười gượng.

Thái độ của Mai Tốn Tuyết trở nên càng
lạnh lùng hơn, lạnh băng nói: “Điện hạ nói hắn thiếu nợ muội, khiến muội phải trải qua sinh tử chi đau, lại ăn lầm quả chi hỏa. Điện hạ không nợ muội, những gì hắn nợ muội ta sẽ thay hắn trả.”

Mai Tốn Tuyết nói xong, đứng lên, tôi
hoảng sợ lui về sau, nhưng không cất bước nổi, Mai Tốn Tuyết đã điểm
huyệt của tôi, chết tiệt, anh ta muốn giết tôi sao? Nam Cung Vân sao còn chưa tới? Tôi kinh hãi nhìn Mai Tốn Tuyết, vội nói: “Anh không thể giết tôi, anh giết tôi điện hạ của anh sẽ rất thương tâm.”

Haizz, có cố cũng không được, hiện giờ
chỉ có thể kéo dài được phút nào hay phút ấy, chỉ hy vọng Nam Cung Vân
đến trước khi Mai Tốn Tuyết giết tôi.

Mai Tốn Tuyết cười nhạt, không để ý tới
tôi, đặt tôi nằm dưới đất, sau đó đặt bình tro cốt sang bên cạnh, lấy
chủy thủ trong ngực ra.

“Anh định giết tôi sao? Không cần cử hành nghi thức gì sao? Ví dụ như tế cho điện hạ của anh chẳng hạn.” Tôi nói, trong lòng tuy sợ chết, nhưng ý nghĩ lại rất tỉnh táo, hiện tại chỉ có
thể kéo dài.

Mai Tốn Tuyết quỳ xuống bên cạnh tôi, giơ chủy thủ lên.

Xong rồi, tôi thầm nghĩ, nhắm mắt lại,
miệng kêu: “Mai Tốn Tuyết, anh giết tôi, điện hạ của anh sẽ không cảm
kích anh đâu, nếu hắn yêu tôi, nhất định muốn tôi sống tốt.”

Một lúc lâu sau không thấy đau đớn, liền
mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra, Mai Tốn Tuyết tự cắt cổ tay mình, máu đỏ tươi trào ra, làm tôi choáng váng đầu óc.

“Ta không thể giết muội, điện hạ không hy vọng muội chết.” Mai Tốn Tuyết lạnh lùng nói: “Quả chi hỏa có thể làm
muội nam hóa, ở bắc hải có bông tuyết chi quả, có thể làm muội khôi phục lại.”

Mai Tốn Tuyết nói xong liền đưa tay lên
miệng tôi rồi bóp thật mạnh, máu từ bàn tay bị cắt chảy vào miệng tôi,
máu tràn vào miệng, chảy xuống yết hầu.

“Bỏ ra! Khụ khụ… Mai Tốn Tuyết… Đồ biến
thái! Khụ… khụ” Máu tươi chảy từ tay Mai Tốn Tuyết chảy vào miệng tôi,
vào dạ dày, tôi cảm thấy mình gần như ngất đi.

“Từ Tiết thần ý mà điện hạ biết được, nêu sau đó đã ngấm ngầm sai rất nhiều người đi bắc hải tìm kiếm bông tuyết
chi quả, nhưng thần quả kia thật sự là khó tìm, sao lại dễ dàng tìm thấy được chứ… Hắn lại không biết trước đây ta từng ăn phải quả đó, máu của
ta cũng có thể giải được độc trong người muội…” Mai Tốn Tuyết cười chua
xót.

Tôi cố giãy dụa, nhưng lại bị Mai Tốn
Tuyết điểm huyệt, không thể cử động được, lại bị anh ta nắm chặt cằm,
không thế thoát ra được, máu trên cổ tay anh ta dần dần chảy chậm lại,
không ngờ Mai Tốn Tuyết lại dùng dao cứa thêm một nhát nữa, máu lại chảy ra…

Tôi tuyệt vọng nhìn Mai Tốn Tuyết trước
mắt, sắc mặt anh ta dần dần tái nhợt, càng ngày càng trắng bệch, tay của anh ta vẫn cầm chặt cằm của tôi, tay anh ta dần dần run lên, máu trượt
ra khỏi khóe miệng tôi, lướt qua cổ, rơi vào quần áo, sau đó tụ lại trên mặt đất.

Tay Mai Tốn Tuyết giữ cằm tôi càng lúc
càng yếu, cuối cùng anh ta buông tay xuống, ngã xuống đất, vật lộn ôm
bình tro cốt của Hàn Kinh vào trong lòng, yếu ớt nói: “Cái này, ngươi
không nợ nàng nữa, không bao giờ… mắc nợ nàng…”

Giọng nói của Mai Tốn Tuyết yếu dần, máu
vẫn còn ở tay anh ta chảy ra, nhưng lại càng lúc càng ít, sắc mặt của
Mai Tốn Tuyết không còn chút huyết sắc nào, màu trắng của quần áo, màu
trắng của bình tro cốt, màu trắng của Mai Tốn Tuyết, hợp lại giống như
một pho tượng bạch ngọc.

Tôi nhắm mắt lại, không nỡ nhìn… cảnh tượng trước mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.