Studio bắt đầu hừng hực mà tiến hành chụp ảnh, dù đã hết giờ làm việc, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, thậm chí có một số người không cần ở lại nhưng vì có Bạch Dịch mà tiếp tục làm việc.
Buổi chụp diễn ra hơn ba tiếng đồng hồ, Bạch Dịch đáp ứng yêu cầu chụp ảnh cùng mọi người.
Sau khi kết thúc.
“Anh đợi một chút.” Bạch Dịch cùng trợ lý của mình ra khỏi studio, Thẩm Thần liền đuổi theo.
Bạch Dịch hiển nhiên biết cậu có chuyện muốn hỏi anh, vì thế dừng lại, vẻ mặt hiền lành nói: “Thẩm Thần, hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại.”
Thẩm Thần: “Xin lỗi, mặc dù rất cám ơn anh đã giúp đỡ, nhưng mà muốn hỏi là….Tôi, tôi không quen biết anh.”
Bạch Dịch mỉm cười: “Chúng ta quả thật không quen biết.”
Thẩm Thần: “Vậy…”
“Nhưng là em và Quý Nhiễm là bạn, vậy thì đương nhiên cũng là bạn của tôi.”
Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn: “Quý Nhiễm?”
“Ừ.”
“Là anh ấy nói cho anh công ty xảy ra chuyện, nhờ anh tới giúp sao?”
Bạch Dịch gật đầu: “Đúng vậy, tôi với anh ta có quen biết, Thẩm Thần, về sau còn có chuyện như vậy em có thể tìm đến anh.”
Người trợ lý bên cạnh Bạch Dịch đúng lúc đưa cho cậu danh thiếp, Thẩm Thần có chút thụ sủng ngược kinh, vội vàng nhận lấy: “Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Bạch Dịch cười cười, xoay người rời đi.
Thẩm Thần nhìn bóng dáng anh ta, rơi vào trầm tư.
Quý Nhiễm làm sao biết được? Là bởi vì Cửu Dạ sao?
Rất có thể bởi vì Trúc Lan Khuê đã nói rõ với Cửu Dạ lúc hỏi số điện thoại của Trình Yên Chi.
Thẩm Thần nhăn mày, mới đây cậu gặp Quý Nhiễm, lần trước gặp anh ở văn phòng Dương tổng, kể từ lần đó, cấp trên rất chiếu cố cậu.
Đây không phải là sự trùng hợp đó chứ.
Nhưng cậu tự hỏi bản thân mình và Quý Nhiễm không thân thiết đến mức anh ấy phải quan tâm đến cậu.
Càng nghĩ thì chỉ còn một khả năng….Lục Tranh.
Sau buổi chụp ảnh là công đoạn chỉnh sửa hình ảnh, Thẩm Thần không dám rời khỏi máy tính dù chỉ một phút, cậu sợ sẽ mất hình ảnh như trước đó.
Nhưng sắc trời đã tối, nếu cậu còn không trở về Lưu Lương nhất định sẽ nghi ngờ.
Đắn đo mãi, Thẩm Thần liền gọi điện cho Lục Tranh.
“Alo.” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của anh, hơi trầm, như hũ rượu đã lắng đọng nhiều năm.
Thẩm Thần nhẹ giọng: “Em là Thẩm Thần.”
“Tôi biết.” Lục Tranh hỏi: “Đã giải quyết xong việc rồi?”
Thẩm Thần sửng sốt một chút: “Đúng là anh, anh nói Bạch Dịch tới sao?”
Lục Tranh: “Không biết, có lẽ là Quý Nhiễm chọn.”
Thẩm Thần: “Vậy, vậy có phải anh đã nói Quý Nhiễm đến chỗ em làm nói…”
“Nói gì?”
Thẩm Thần: “….”
Ngữ khí của anh vẫn rất bình tĩnh phảng phất như không phải mình làm.
Nhưng Thẩm Thần cũng không thể hỏi, có phải anh đã nói với Quý Nhiễm đến công ty của cậu nói với cấp trên, nhờ anh ta chiếu cố đến cậu hay không.
Bởi nếu là không phải thì có vẻ câu hỏi này quá tự cao đi.
Đang do dự, bên kia ống nghe đột nhiên nói: “Thẩm Thần, hình như em rất sợ làm phiền đến tôi.”
Thẩm Thần nhấp môi một chút: “Không có.”
“Không có? Đã xảy ra chuyện như vậy sao không nói với tôi, còn để tôi nghe được từ miệng người khác.”
Cái này “người khác” có thể chính là Cửu Dạ.
Thẩm Thần hết đường chối cãi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không có gì để giải thích, bởi vì anh nói đều là sự thật.
Cậu theo bản năng mà tránh đi anh, vì cậu nghĩ một chút chuyện nhỏ cũng phải nhờ đến anh thì có vẻ cậu quá vô dụng.
Thẩm Thần trầm mặc khiến Lục Tranh có chút tức giận, vì vậy ngữ khí của anh có chút lạnh lẽo: “Chỉ một lần này thôi.”
Thẩm Thần vừa nghe giọng nói này của anh liền sợ hãi, có thể đừng hung dữ như vậy không…
“Có nghe không?”
Thẩm Thần cúi đầu như một đứa trẻ vừa làm sai: “Dạ.”
Bên kia di động, sắc mặt Lục Tranh dịu lại: “Gọi cho tôi có chuyện gì?”
Thẩm Thần nghe anh nhắc đột nhiên nhớ ra mục đích của mình: “A…em muốn hỏi tối nay khi nào anh trở về.”
Lục Tranh: “Không rõ, sao vậy?”
“Anh có thể nói với mẹ em là em đang đi với anh được không…Bên công ty có việc em không thể về được, em sợ về muộn mẹ em sẽ nghi ngờ, nếu anh nói cho mẹ em thì bà sẽ không nói gì.”
Lục Tranh lặng lẽ nhếch khoé môi: “Ồ, biết nói dối rồi.”
Mặt Thẩm Thần lập tức đỏ ửng: “Cái này không tính…”
“Được, tôi sẽ gọi điện thoại, em ở đó còn bao lâu nữa?”
“Có lẽ khoảng còn một hai tiếng.”
“Được.”
“Cám ơn anh Lục Tranh.”
“Ừ.”
………………….
Bóng đêm bao phủ, đường phố yên tĩnh đến lạ thường.
Cúp điện thoại, Lục Tranh ngồi ở trong xe một lúc, mắt nhìn con đường tối tăm dường như không có điểm cuối, khẽ bật cười một tiếng.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên tay lái, đột nhiên bắt đầu tự hỏi: Từ lúc nào cậu gọi một tiếng “anh Lục Tranh” lại làm cho anh có thể hưởng thụ như vậy?
Stuido, mười giờ tối.
Lúc này, mọi người trong công ty lần lượt rời đi, chỉ còn hai ba studio còn sáng đèn, bên trong cơ hồ còn có một nhóm người bận rộn.
“Này này, tôi vừa nhìn thấy một anh đẹp trai ở ngoài cửa đấy!” Một đồng nghiệp cầm ly cà phê từ bên ngoài đi vào vẻ mặt kích động nói.
Một đồng nghiệp khác cười: “Tối nay tôi đã gặp được nam thần Bạch Dịch đẹp trai nhất rồi, vậy nên đừng nhắc trai đẹp với tôi, những người khác không đáng nhắc đến.”
“Cô thôi đi! Người bên ngoài thật sự rất đẹp trai! Không phải kiểu đẹp trai như Bạch Dịch đâu, tôi càng thích kiểu này hơn!”
“Là thật hay giả đây.” Đồng nghiệp nghe thế thân tâm rạo rực nhìn đồng nghiệp hỏi.
“Thật đấy! Có dám đi ra ngoài với tôi để nhìn không, nếu thật sự không đẹp bằng Bạch Dịch tôi sẽ mời cô ăn cơm!”
“Được! Có thể để cô không làm người keo kiệt thật không dễ dàng, đi thôi đi thôi!”
Hai cô gái nhỏ lôi kéo nhau ra ngoài nhìn lén, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở hành lang.
“Thế nào? Có mời hay không.”
“Mợ nó….mời!”
“Haha, tôi đã bảo là rất đẹp trai rồi mà!”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đúng lúc này, người đàn ông đứng ở hành lang xoay người nhìn về phía bọn họ.
Người nọ: “Xin chào.”
“….”
Hai cô gái nhìn nhau, ngượng ngùng một hồi lâu mới nói: “Xin chào.”
“Xin hỏi, hai người còn đang làm việc sao?”
“A…đúng, đúng vậy.”
“Thẩm Thần còn ở đây không?”
“Còn, anh tìm….Thẩm Thần hả?”
“Ừ, còn là được, hai cô không cần nói với em ấy có người tìm, tôi chờ ở đây là được.”
Hai người đồng nghiệp nhìn nhau, ngoài mặt thì đồng ý, vừa về đến studio nội tâm hóng chuyện liền trỗi dậy.
“Thẩm Thần!!”
“Hả?” Thẩm Thần đang chăm chú chỉnh sửa hình ảnh, nghe thế thì giật mình: “Sao thế?”
“Bên ngoài có người đang chờ cậu!”
“Chờ tôi?”
“Đúng vậy, đúng vậy là trai đẹp đó! Ôi mẹ nó, Thẩm Thần, người cậu được làm bằng gì mà xung quanh toàn trai đẹp thế kia!”
Thẩm Thần: “Là ai vậy?”
“Không biết, cậu đi ra mà xem! Đừng để người ta chờ lâu.”
Thẩm Thần: “Không được, tôi còn…”
“Ay yo không sao đâu có chúng tôi ở đây sẽ không có việc gì đâu, cậu mau đi đi!”
Hai cô đồng nghiệp đẩy cậu đi ra ngoài, Thẩm Thần không còn cách nào đành phải đi ra studio.
Bởi vì hầu hết các nhân viên trong công ty đều đã về nhà nên đèn điện trong công ty đã tắt gần hết, nhưng đèn hành lang vẫn sáng, Thẩm Thần vừa liếc mắt đã nhận ra người đang đứng ở hành lang.
Chỉ nhìn bóng lưng cậu vẫn biết người chờ cậu là ai.
Người đưa lưng về phía cậu nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, dưới ánh đèn đôi mắt anh ánh lên tia sáng, tựa hồ như một lốc xoáy ngập tràn sự mê hoặc.
Thẩm Thần: “….Sao anh lại ở đây?”
Lục Tranh dựa trên lên can, khoé miệng cười nhẹ: “Tôi nói với mẹ em đi chung với tôi, em nghĩ tôi sao có thể trở về một mình đây?”
Mặt Thẩm Thần nóng lên.
Cậu chỉ thuận miệng biện một lời nói dối, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ giải quyết thế nào.
“Nhưng em vẫn chưa xong…”
“Không sao, tôi ở đây chờ.”
“A?” Thẩm Thần áy náy, nhưng cũng không còn cách nào khác, vì thế cậu tiến lên vài bước, vươn tay nắm lấy tay áo anh: “Đứng đây sẽ mệt lắm, anh vào trong đi, vào bên trong ngồi chờ.”
Lục Tranh rũ mắt nhìn ngón tay đang nắm tay áo mình, nhỏ nhỏ mảnh mai, được hoạ bởi màu đen của áo càng trắng nõn vô cùng.
Anh dời tầm mắt sang một bên, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu như lúc còn bé.
“Không cần, vào đó không tránh khỏi việc phải chào hỏi đồng nghiệp em.”
Thẩm Thần phản ứng kịp thời, tính tình anh vẫn luôn lạnh nhạt, nói vậy cũng không quá nguyện ý cùng người khác xã giao.
“Được rồi….vậy, vậy anh có muốn vào trong xe ngồi lại không?”
Lục Tranh nhìn vẻ mặt “anh đứng ở đây khiến nội tâm em bị giày vò” của cậu khiến anh bật cười: “Được rồi, em trở vào đi, còn nói nữa thì đến khi nào mới có thể về nhà.”
Thẩm Thần: “….Vâng.”
“Đi đi.”
Thẩm Thần do dự, nghe lời quay đi, đi được vài bước liền quay đầu lại: “Anh Lục Tranh, em sẽ nhanh…”
Lục Tranh nâng mắt, ánh mắt có chút thâm trầm: “Được.”
Hơn nửa giờ sau, Thẩm Thần có chút bức bối khó chịu, nhưng cũng may công việc cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc, Thẩm Thần cầm túi mình chạy về phía cửa.
“Xong rồi!”
Lục Tranh xoay người nhìn cậu thở hổn hển, khẽ cau mày: “Em gấp cái gì.”
“Anh đang đợi….”
Lục Tranh trầm mặc, đi lên kéo lấy balo của cậu: “Đi thôi, ăn cơm.”
Thẩm Thần có cảm giác bị anh mang đi: “Đã trễ như vậy còn ăn cơm?”
“Không phải em còn chưa ăn cơm sao?”
“Em không đói bụng…”
Lục Tranh dừng bước, nhìn thân hình nhỏ bé của cậu: “Tôi đói, được chưa.”
“….Vâng.”
Đến dưới lầu công ty, Lục Tranh đi lấy xe, Thẩm Thần đứng chờ ở cửa.
Một nhóm đồng nghiệp cũng vừa lúc đi xuống.
“Thẩm Thần, anh đẹp trai kia đâu rồi!”
Thẩm Thần: “Đi lấy xe.”
“Yo anh chàng đẹp trai kia là bạn trai cậu đúng không!”
Thẩm Thần vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải là bạn trai vậy sao đã trễ thế này còn tới đón cậu, còn đợi lâu như vậy a.”
“Anh ấy….rất tốt, nhưng không phải là bạn trai.”
“Ôi, tôi đây cũng muốn có một lam nhan tri kỷ như vậy.”
Mục An Thâm nãy giờ vẫn luôn im miệng đột nhiên cười lạnh: “Thôi đi Tiểu Kỳ, chúng ta không có loại năng lực biến tất cả mọi đàn ông thành lam nhan tri kỷ được đâu.”
Lời này vừa nói ra, tình cảnh có chút lúng túng.
Mục An Thâm liếc mắt nhìn Thẩm Thần: “Lần trước ở quân khu cậu còn nói anh ta chỉ là hàng xóm, là hàng xóm vậy mà nửa đêm rồi còn tới đón cậu, cũng tốt quá đấy.”
“Quân khu? Người vừa rồi là quân nhân sao, mẹ nó! Bảo sao lại đẹp trai như vậy.”
Một đồng nghiệp đứng bên cạnh lôi kéo, thấp giọng nói: “Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao…”
“Ồ…”
Thẩm Thần sắc mặt lạnh lùng nhìn Mục An Thâm, giọng điệu cứng rắn: “Cậu nói như vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy cậu rất lợi hại.” Mục An Thâm cười: “Đến sĩ quan cũng dám quyến rũ, Thẩm Thần, cậu nên chú ý một chút.”
“Cậu…”
“Ai nói với cậu là quyến rũ?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Thẩm Thần quay đầu lại nhìn, không biết Lục Tranh đã lái xe đến từ lúc nào, anh bước xuống xe, sắc mặt cực kỳ kém.
“Việc của em ấy không đến phiên cậu xen vào.”
Ngữ khí rõ ràng không nặng nhưng người nghe vào tai cảm thấy bị xúc phạm.
Lục Tranh đem Thẩm Thần kéo về bên cạnh mình: “Sao hả? Là hàng xóm thì không được làm bạn trai? Nhà nước có quy định sao?”
Mục An Thâm: “….”
“Phụt ha ha….” Có người bật cười.
Sắc mặt Mục An Thâm lúc trắng lúc đỏ, hiển nhiên cậu ta không nghĩ đến Lục Tranh là bạn trai của Thẩm Thần.
Mà lúc này Thẩm Thần khi nghe được câu nói kia của anh cả người liền cứng đờ, máu trong người đang chậm rãi chảy bỗng chốc điên cuồng, lập tức dồn lên mặt.
“Đi thôi.” Lục Tranh kéo tay Thẩm Thần đi về phía xe, vừa đi vừa bất mãn nói: “Không phải đã nói Dương Giang chiếu cố em sao? Tại sao bên cạnh còn có loại đồng nghiệp không đạt tiêu chuẩn như thế này.”
Thẩm Thần sớm đã bị câu nói bạn trai của anh làm kinh động đến ngu người, Dương Giang? Người đó là ai?
Nhưng lúc này, các đồng nghiệp đang đứng trước cửa công ty bị chấn kinh rồi…!Dương Giang, đó là cấp trên của cấp trên bọn họ đấy, là Dương tổng đó.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Mục An Thâm sắc mặt đã trắng bệch.
May quá may quá, bọn họ cũng không ngu ngốc đến nỗi hùa theo Mục An Thâm..