Bình minh bắt đầu lên. Ánh mặt trời hừng sáng dần dần quét sạch
bóng đêm hãi hùng trên vùng biên địa phân mao Việt Trung. Cảnh vật trở lại
bình thường, chim kêu, vượn hú vang lừng chào đón một ngày chớm sang thu…
Viên tướng lạc thảo Quảng Tây Thoòng Mềnh đảo một vòng quan sát đoạn
quay về cùng viên giám binh vào chân núi thăm “đứa nhỏ vòng xanh” cùng
mấy người bị nạn.
Qua một đêm kinh hoàng thức trắng, lão Kinh trưởng đoàn buôn lậu vẫn
còn hơi mệt, nhưng nhờ đắp thuốc nên các vết thương bị sói cắn cũng đỡ đau
nhức. Mọi người đang quây quần quanh đứa nhỏ bàn tán không ngớt. Đứa bé
vừa thức. Nó giương cặp mắt đen láy nhìn mọi người, rồi như nhớ mẹ, nó mếu
máo, bi bô gọi mấy tiếng, cả tiếng Kinh lẫn tiếng Thổ lơ lớ. Người đàn bà Thổ
vội bế nó lên cho bú. Viên tướng lạc thảo nhe răng cười đùa với nó. Đứa bé
ngừng bú nhoẻn miệng cười. Trông nó rất xinh, mắt sáng, mày dài, miệng như
hoa nở, da dẻ hong hào. Càng ngắm càng đáng yêu, viên giặc khách bất giác
thở phì, vò bộ râu xồm kêu lên:
– Nhỏ con ngộ dữ à! Tội nghiệp! Tự nhiên phải chịu mồ côi! Tỉu nà, bố nó
đâu để vợ con lạc lõng giữa rừng mắc nạn chó sói! Hầy à! Nhỏ con ráng ăn
cho mau lớn, học võ, giết hết loài chó sói, báo thù cho mẹ à!
Lạ thay, tự nhiên thằng bé không cười nữa. Hình như linh giác nó cũng
biết, mặt nó bỗng trầm hẳn, hai con mắt trong sáng vụt như có một đám mây
mờ kéo qua rồi… trước sự kinh ngạc của mọi người, nước mắt thằng bé từ từ ứa
ra ướt đầm đìa hai má phính có núm đồng tiền như con gái.
Lão Kinh buôn lậu ngậm ngùi ứa lệ, đưa tay ôm đứa bé vào lòng run giọng:
– Trời ơi! Oan cừu này động đến Cửu tuyền… Con nhỏ lên hai cũng linh
cảm được mẹ hiền thác oan!
– Chỗ biên thùy vắng vẻ này không thể ở lâu được! Giờ mọi người mau ăn
uống cho khỏe rồi còn theo bản chức về tỉnh!
Viên giám binh Cao Bằng khoát tay ra lệnh cho mọi người. Tướng lạc thảo
Quảng Tây Thoòng Mềnh chợt trầm lời bảo:
– Đường về Cao Bằng qua nhiều vùng núi hiểm, quân phải đi hàng một.
Nếu như bị tấn công dễ bị cắt vụn từng khúc à! Tụi áo đen không sợ bằng lũ
sói quỉ mắt đỏ bốn chân! Chúng có thể chui bờ bụi, vượt ghềnh đá đến sát lối
quân đi ào vào bắt đứa bé, rất khó ngăn chặn. Nó lại đánh hơi rất thính. Nếu
không lừa nổi nó chắc khó lòng đem đứa bé về Cao Bằng. Vậy phải chia làm
hai toán, theo hai con đường. Quan giám binh cứ rút binh theo lối cũ, chở theo
cái thây người đàn bà, để lừa nó theo, còn đứa bé này, ngộ sẽ bí mật đem nó
đi đường khác, xuyên sơn tới vùng Nước Hai rồi mới về tỉnh. Độc hành mình
ngộ đủ rồi!
Ai nấy đều khen hay, lão Kinh gật lia lịa:
– Phải đấy! Chỉ có cách đó mới đánh lừa nổi chúng! Đại vương Thoòng
cho lão theo cùng, phụ giúp một tay!
Viện giặc khách ngại lão buôn lậu chưa mạnh hẳn, ý muốn đi một mình,
nhưng sau hiểu ý ông già không muốn rời đứa nhỏ nên đành để lão cùng đi.
Sửa soạn cơm nước ăn uống no nê xong, nghỉ giây lát, rồi đoàn nhân mã
bắt đầu nhổ trại lên đường. Trước đó viên tướng lạc thảo Quảng Tây đã cùng
lão Kinh buôn lậu bí mat bồng đứa nhỏ kiếm chỗ nấp kín, trét đất khắp người,
cả đứa nhỏ cũng được trùm chăn phủ đất cho khỏi lộ hơi người. Chừng đoàn
quân của viên giám binh đã rút khá lâu, cả hai người mới lần ra chỗ dấu ngựa
sẵn. Viên giặc khách lắng nghe tiếng con hoẵng kêu “hoăng hoăng” trong
sương sớm, hất hàm bảo lão Kinh:
– Đi về phía đó! Có tiếng hoẵng kêu chắc rừng không có sói… chẩu gấp!
Hai con ngựa cùng ra roi phóng như gió cuốn. Bóng nhân mã bôi trát đầy
đất phi loang loáng qua những tia nắng mờ xiên kẽ lá coi quái gở như vừa từ
dưới lỗ huyệt chui lên.
Mãi đến lúc rời xa vùng đóng trại đêm qua đến bảy, tám dặm, hai người
mới hạ nước ngựa, chạy kiệu băm lóc cóc. Người, ngựa cứ nhắm thẳng theo
hướng Nước Hai – Cao Bằng đi tới. Cả hai đều mang “địu” trước bụng nhưng
viên tướng lạc thảo mang đứa nhỏ. Ngựa phi hơi xóc như nhẹ như ru đứa bé
mồ côi vào giấc ngủ thiu thiu.
Đến khoảng năm sáu giờ chiều, ngựa đang lướt trên một trái đồi, bất thần
giữa cảnh hoàng hôn cô tịch chợt nổi lên tiếng chó sói tru hộc vang vang.
Tướng lạc thảo Thoòng Mềnh cùng lão Kinh giật mình ghìm cương ngoái nhìn
tứ phía: từ đằng sau cách khoảng hơn trăm bộ, một bầy sói mắt đỏ đang ào ào
đuổi theo.
– Tỉu nà! Đúng lũ “quỉ mắt đỏ” rồi! Chẩu a!
Cả hai thất kinh quất ngựa vọt đi chạy miet. Vượt qua ngọn đồi, hai người
tế ngựa xuyên qua một cánh rừng đến gần một con suối thác, có cây cầu mây
bắc ngang vắt vẻo. Lão buôn lậu mừng rỡ reo lên:
– A! Câu mây treo kia rồi! Qua khỏi chỗ này có lối về tỉnh đấy! Lão đã qua
đây một lần, Sếnh sáng Tài Wang à! Ta qua cầu xong chặt phứt đi ắt lũ sài kia
không theo được!
Lão cùng viên tướng lạc thảo tế ngựa vọt lên cầu. Ngờ đâu mới tới giữa
cầu mây, dập dềnh ngó sang bờ bên kia đã thấy một hình thù lông lá xồm
xoàm, bờm vàng rũ lòa xòa, hai con mắt đỏ khé như hai cuc than hồng, đứng
lù lù dòm sang.
– Trời đất! Con tinh… chúa đàn sói… kìa, Tài Wang!
Lão Kinh bật kêu run giọng. Trong ánh nắng quái chiều hôm, hình thù con
sói chúa trông càng mười phần quái đản. “Nó” phát âm, chìm gai rợn tiếng
người:
– Hai tên kia mau nộp đứa con nít vòng xanh, chúa sẽ tha tội. Bằng trái lời
chúa sói cho sói ăn thịt hết!
Kinh hoàng hai người quay đầu ngựa định lộn trở lại thì bầy sài kíu đã kéo
đến chan đầu cầu bên này. Tướng lạc thảo Quảng Tây bật kêu thảng thốt, đầy
giận dữ:
– Trời! Huê Dung Đạo là đây! Trời hại đứa nhỏ mồ côi rồi! Tỉu nà! Bắn!
Y rút phăng hai khẩu pạc-hoọc nổ liên hồi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Cư mỗi phát đạn là một con chó sói ngã gục. Lập
tức đồng loại chúng lại xúm vào xé xác ăn hết tiêu. Lão buôn lậu cũng rút hai
khẩu súng cối bắn bầy sói.
– Bỏ súng xuống! Trái lời chúa sói ăn thịt hai thằng trâu đất!
Giọng con tinh sói chúa âm u vang lên giữa tiếng súng nổ. Pạc-Hoọc Đại
Vương Thoòng Mềnh chĩa vụt ngọn súng về phía nó nổ liền hai phát. Một phát
trúng giữa tam tinh, một phát ngay giữa ngực, nhưng nó chỉ hơi lắc lư thân
hình đôi chút, không hề hấn gì. Cạch! Hết đạn! Viên tướng lạc thảo trợn mắt,
thở phì:
– Tỉu nà! Thế là hết!
Lão Kinh cũng bắn hết hai cối đạn, chán nản ném súng xuống vực thác.
– Trời hại ta rồi, Tài Wang ơi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Tình thế hoàn toàn tuyệt vọng. Một đầu cầu
con chúa sói trấn giữ. Một đầu là bầy sói hung tợn đang tru hộc và càng lúc
càng đông vì những đám sau ào ào kéo tới. Nhưng hình như chưa có lệnh con
chúa đàn nên chúng chưa xông tới ngay, chỉ nhe nanh múa vuốt rú lên từng
tràng rởn ốc, vẻ bồn chồn nóng nảy. Con sói chúa ung dung xem người ngựa cử
động như muốn để mấy con mồi thấm thía nỗi tuyệt vọng thảm thê. Bỗng nó cùng cất giọng khàn âm:
– Hai thằng trâu đất. Còn đợi gì không nộp đứa con nít cho chúa sói!
Nó cười ré lên tiếp:
– Bọn mi bôi đầy đất vào người ngựa đánh lừa lũ sói con! Hà hà!
Thằng khách xồm, chúa sói nhận ra mày rồi! Mày ăn cắp cái thây con đàn
bà! Hà hà! Chúng bay khôn hồn mau nộp trả đứa con nít, chúa sói sẽ tha
tội! Ngu dại không nghe lời, chúa sói sẽ cho hai đứa thành hai cái túi
da!
Giọng nó như cào màng tang khiến ai nấy đều dựng tóc gáy. Trong
phút nguy nan, lão Kinh buôn lậu chợt động tâm nghĩ vụt trong đầu:
– Lạ dữ! Tại sao nó không ùa ra vồ? Con quỉ này lợi hại vô cùng, nó chụp
bắt lúc nào chẳng được, sao còn mất công giục nộp? À, chắc nó sợ bồng đứa
nhỏ đứng giữa cầu… Nó sợ rớt mất đứa nhỏ vòng xanh này!
Lão ghé tai viên giặc khách thì thầm, tướng lạc thảo Thoòng Mềnh hiểu ý,
dòm xuống vực thác sâu hun hút, vùng hô lớn như lệnh vỡ:
– Chó sói đông như kiến, thà chết mất xác còn hơn vào bụng chúng! Buôn
lậu! Chuẩn bị nhảy xuống thac… mau!
– Khoan, hai thằng trâu đất! Nộp đứa con nít cho chúa sói sẽ được toàn
mạng!
Con tinh sói chúa đàn vội lên tiếng ngăn cản. Có lẽ nó cũng sợ đứa nhỏ
rớt xuống vực sâu.
– Chúa sói không ăn thịt thằng con nít! Hai đứa mau nộp đây!
– Tỉu nà! Tin sao được! Trao nó cho mi để mi ăn thịt nó à! Tỉu! Tao thà
nhảy thác chết cả lũ còn hơn để nó bị mi biến thành cái túi da như mẹ nó đã
bị…
Viên giặc khách cố ý nói dông dài với con sói tinh đầu đàn giục hoãn cầu
mưu. Lão Kinh bèn thừa dịp đảo mắt quan sát địa thế hòng tìm cách thoát
hiểm. Đang lúc căng thẳng, vô kế khả thi, thình lình từ xa bỗng vẳng tiếng
nhạc đồng khua loong coong hết sức lạ tai. Cả Lão Kinh, tướng lạc thảo và con
tinh chúa sói cùng ngoảnh trông ra. Từ sau vách núi cạnh đường mòn bên bờ
kia có một người cưỡi con lừa đủng đỉnh đi ra. Người và vật nom hết sưc cổ
quái. Con lừa nhỏ bé như con ngựa thồ, tai vểnh như hai tàu lá dừa, mắt thao
láo, gầy nhom, cổ đeo tràng lục lạc từng cái to bằng nắm tay một. Ngồi trên
lưng nó là một ông già hình dung rất ngộ, mặc quần áo sô như có đại tang, râu
dài đến rốn. Mặt nom sáng lạ nhưng coi đầy vẻ bi thảm thê lương. Bên mình
đeo lủng lẳng đến mười mấy cái bầu lớn nhỏ, tay lại cầm một cái ô màu trắng
đương xòe rộng. Ngó gần càng lạ vì tuy mặt mũi ông ta nom bi thảm nhưng da
dẻ hồng hào, tuyệt không một nếp nhăn, đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
Đến gần con tinh sói đầu đàn, ông già đưa tay vẫy vẫy ra hiệu:
– Chó sói! Mi đứng đó làm gì? Tránh ra cho lừa đi, nào!
Con tinh chúa sói đưa mắt đỏ khé dòm ông lão lừ lừ, viên giặc khách vùng
kêu lớn:
– Ông già! Chạy mau đi kẻo nó vồ ăn thịt bây giờ!
Ông lão ngó nghiêng ra nhận thấy hai người đứng giữa cầu, hất hàm hỏi:
– Ê, hai chú đứng đó làm gì? Phải bị con chó này chực bắt không?
– Trời, ông lão mau chạy khỏi đây! Con sói đã thành tinh, coi chừng nó
bắt!
Lão Kinh cũng bật kêu hoảng. Ông lão kỳ dị quay sang ngó sững con sói
chúa, cười hi hí như trẻ con:
– Hi! Con chó sói này to ghê! Dễ thường cao đến hai thước tây đấy nhỉ? À,
mắt đỏ khé như than hồng, đúng giống Hồng Cẩu Quẩy!
Con tinh sói nãy giờ im lặng bỗng giơ hai chân trước vẫy ra hiệu cho ông
già đi qua cầu treo.
– À, ngộ dữ à! Chó sói rừng biết đi hai chân, ra dấu… Hà hà!
Lão đưa cây dù khều nhẹ vào chân trước nó. Con tinh sói chừng nổi cáu vì
lối đùa bỡn của ông già, nó chìm giọng:
– Lão già, qua cầu đi! Không được đùa với chúa sói!
Ông lão sửng sốt, dụi dụi mắt kêu:
– Trời đất! Chó sói lại biết nói cả tiếng người nữa! Lạ dữ à! Ta sống cả thế
kỷ nay, bữa nay mới được mắt thấy tai nghe chuyện quái gở thế này! Hê! Mi là
chó sói thành tinh hay là người mang lối sói? Nói ta nghe coi!
Con tinh sói mắt long sòng sọc cất giọng nhọn hoắt, hung tợn:
– Chớ nhiều lời! Chúa sói làm chúa rừng, chúa loài sài kíu, chúa sói đem
đứa nhỏ kia về động, đứa nào ngăn trở, chúa sói ăn thịt!
Chừng không đợi được nữa, nó nghếch mõm tru lên một tràng. Lập tức
đàn sói bên kia cầu nhe nanh nhất loạt rống lên, lắc lư tiến đến chỗ Lão Kinh
cùng viên tướng lạc thảo đứng. Hai người dáo dác nhìn trước sau. Ông lão kỳ dị
chợt cao giọng bảo:
– Hai chú kia! Mau bồng đứa nhỏ qua đây với ta, không sợ!
Lão cưỡi lừa đứng giữa đầu cầu, con tinh sói đứng xế bên cạnh. Vừa thấy
viên giặc khách vượt hết nhịp cầu cuối cùng, bất thần nó lắc mình vọt tới thò
chân trước chụp bắt. Nhưng lẹ như cắt, ông lão đã quay ngoắt con lưa chắn
ngang trước mặt con tinh sói. Không chậm trễ, Lão Kinh buôn lậu và viên giặc
khách cùng xẹt vòng qua thân lừa vọt đi luôn mấy thước.
Con tinh ré lên vung “tay” đẩy mạnh ra một nhát cùng lúc thổi phù một
hơi vào mat ông lão kỳ dị. Nhưng ông già đã phất “phạch” tay áo rộng. Luồng
gió thối khẳm của con tinh sói cùng đòn công bằng “tay” của nó chạm phải
kình phong của ông già nghe “uỳnh” mấy tiếng chát chúa như khí trời tức hơi
phát sấm. Trông lại con tinh sói đã bị áp lực đẩy bật lùi lại hai, ba bước, loạng
choạng hai chân trên sườn đá nhấp nhô, mõm thở hồng hộc.
– Ôi! Con chó quỉ này ăn phân gì mà thở hơi thối quá! Hê! Mi làm ta muon chết ngạt thôi!
Ông lão cười hi hí. Bất ngờ quay ngoắt lại vung tay chém liên hồi những
sợi dây treo cầu. “Phựt” “Phựt” “Phựt”! Cây cầu bị đứt dây không còn điểm tựa,
bị sức nặng của bầy sói đè trĩu vụt sa xuống vực thác hun hút mang theo cả lũ.
Và như trong mộng ảo, cây cầu đu đưa như võng lần lượt hất bầy sói rơi lả tả
như sung rụng, giữa những tiếng tru rống lê thê chìm đáy vực.
– Hầy à! Thần lực! Quả ông già có sức phi phàm! Cho đàn sói xuống vực
hay quá!
Viên tướng lạc thảo Quảng Tây vùng reo lên mừng rỡ. Lão Kinh buôn lậu
tiếp luôn đầy phấn khích:
– Ôi! Cụ giỏi quá! Cụ đưa nốt con chó sói tinh xuống vực làm phước cho
đời!
Ông già kỳ dị không đáp, quay dòm con tinh sói cười như con nít thích
chí:
– Hi hi! Sao mi thấy thế nào? Có muốn xuống chơi với đám sói lâu la dưới
đó không? Hì hì!
Dứt câu, lão rút luôn một bầu rượu bên hông đưa lên miệng tu ừng ực. Con
tinh sói chừng đã mang thương qua lần thử sức với ông già vừa rồi, lại chứng
kiến cảnh ông ta đưa cả bầy sói xuống vực thác. Nó có vẻ ngán uy lực của con
người kỳ dị này. Nó đảo mắt, nghển cổ dòm đứa nhỏ viên giặc khách đang
giữ, mấy lần định xông tới lại thôi. Nó thở phì phì ré lên căm phẫn phát giọng
người gai gai:
– U…u…u… Ngươi là ai? Lão già quái gở kia… Lão là ai?
– Hi hi! Con sói này ngộ dữ à! Ta là ta chứ là ai? Còn mi, mi là sói thành
tinh hay người hóa sói, hay người mang giả lốt sói? Nói mau! Hi hi!
Ông già đậy nút bầu rượu, nheo nheo mắt cười hỏi con tinh sói:
– Hi hi! Nói mau, chó sói! Ngoan ta cho uống rượu đào, ngon lắm!
Lão dứ dứ bầu rượu trước mặt nó. Con tinh chợt cất giọng:
– Chúa sói muốn uống thử rượu của lão!
Ai nấy cũng thấy lạ. Viên tướng lạc thảo ghé tai Lão Kinh buôn lậu thì
thầm:
– Ngộ dữ! Chó sói cũng thích uống rượu!
Nhưng ông lão kỳ dị đã cười hi hí, gật lia lịa:
– Được lắm! Tinh chó biết uống rượu còn hơn đi bắt người ta ăn thịt! Mi
biết không, từ ngày tiểu lư của ta nghiện rượu nó trở nên hiền lành dễ bảo,
ngày đi ngàn dặm đấy! Đây, cho mi một bầu, mặc sức mà uống!
Lão ném bầu rượu sang, con tinh sói thò chân trước bắt dính, đưa lên mũi
hít hít mấy cái:
– Hừ, rượu lão ngon đó!
Nó ngửa cổ dốc cả bầu vào mõm. Loáng cái đã hết sạch bầu, nó đưa
“tay” chùi ngang mép, khà giọng hệt như một tay “bợm” chính hiệu
– Còn nữa không? Cho chúa sói một bầu nữa!
Ông lão kỳ dị thích thú vỗ đùi đen đét:
– Giỏi lắm! Chó sói cũng là tay tửu lượng cao, giỏi lắm!
Đoạn quài tay rút bầu nữa cho nó. Nhưng giữa lúc ông già đang nhoài
người đưa bầu rượu sang thì bỗng con tinh sói thở phì một cái, từ trong miệng,
mũi nó lập tức phun ra mấy vệt đỏ như máu bắn thốc vào mặt lão… Nhưng,
như tình cờ bị mất thăng bằng, ông già chúi hẳn xuống, mấy luồng huyết khí
con tinh sói phun ra bắn vào khoảng không tanh khắm muốn lộn mửa.
– À, con chó này hỗn xược quá! Dám lừa đánh trộm ta! Đã cho rượu uống,
còn dở trò… chó sói! Xem đây!
Ông lão bật ngồi ngay ngắn trên lưng lừa trợn mắt hét. Lời vừa dứt từ trong
tay áo ông già chợt vút ra một vệt trắng loáng bay sang con tinh sói. Nó hụp
vội đầu, vệt sáng hớt luôn một chùm lông bờm bay lả tả. Nó nổi hung giơ luôn
hai chân trước chụp bắt luôn vệt sáng. Sức nó vồ cực kỳ mạnh tới nỗi vệt sáng
đang đảo vòng quanh nó bị chạm phải văng ra ngót hai thước nhưng lập tức
quay ngoắt lại “liếm” thêm mấy mảng lông con sói.
– À! Chó sói liều dữ, dám chụp bắt cả lưỡi hái của ta!
Theo tiếng quát, ông già múa tít bàn tay, vệt sáng loằng ngoằng di động,
chém tới tấp vào con tinh sói. Nó phải tránh, đỡ không ngừng, quay trước quay
sau như đèn cù. Dần dần vô hình trung nó bị “đưa” đến chỗ bờ vực.
– Hi! Chó sói muốn xuống vực tắm mát chơi không? Nhảy nào!
Vệt sáng chém vút xuống chân, con tinh sói đành phải co chân nhảy vút
lên quay một vòng. Nó liếc vụt xuống thấy vực sâu hun hút, giật mình hất vội
hai chân sau lộn mấy vòng trở vào.
– À! Chó sói cũng biết nhào lộn như làm xiếc! Hi hi!
Ông già bất chợt thu lưỡi hái về, thúc lừa xông tới. Giữa lúc con tinh sói
đang lồm cồm bò dậy, con lừa quay đít tung luôn một cú đá hậu vào mông nó,
“Huỵch!”, một tiếng khô khan, con tinh sói chúi nhào lăn thêm một vòng và
ngay khi nó vừa đứng lên, ông già liền phất mạnh tay áo… “Bùng!” Con sói
tinh bị trúng độc ngã ngồi phịch dưới đất, hộc ra một búng máu tươi. Nó trợn
trừng mắt, hai chân trước ôm lấy ngực thở hổn hển.
– Cút mau! Chậm ta đổi ý làm thịt mi nhắm rượu đó!
Ông lão trỏ mặt nó mắng. Đoạn ung dung rút hồ lô rượu ra tu ừng ực. Con
lừa cũng ngoái cổ dòm lên hí nhỏ vẻ thèm thuồng.
– À! Tiểu Lư muốn uống phải không? Thưởng cho ngươi về cú đá hậu vừa
rồi!
Lão dốc luôn bầu rượu vào mồm lừa. Con tinh sói cố gượng dậy giương mắt
nhìn vẻ căm hận ghê gớm, nhưng chừng nó bị trúng đòn khá nặng, nên chẳng
còn sức chiến đấu nữa. Nó rít lên, toàn thân rung động theo từng âm thanh
quái gở phi phàm:
– Chúa sói bắt đứa con nít về động, bọn bay cản trở việc của chúa sói… rồi
chúa sói sẽ ăn thịt bọn bay… Hà hà! Tất cả sẽ thành cái túi da… Hà hà! Hãy
chờ xem… chạy xuống âm ty cũng không thoát tay chúa sói… Hà hà!
Rồi nó lắc mình chạy vọt đi như mũi tên bắn, âm thanh quái đản chờn
vờn bay lê thê trong buổi chiều nắng úa loang lổ rừng già…
– Hầy à! Con tinh chúa chạy mất rồi… Sao ông già không giết nó trừ hại
cho đời… Hầy à! uổng quá!
Viên tướng lạc thảo Quảng Tây như bàng hoàng chợt tỉnh, vò râu than.
Ông già kỳ dị quay sang vẫy hai người lại gần, cả hai cúi đầu tạ lễ. Ông
lão dòm viên giặc khách trố mắt cười khà:
– Hà hà! Trâu đất tham lam dữ a! Không bị sói ăn thịt là may rồi! Ta đã
giết hàng trăm con sói, tha cho con chúa đàn làm phước! Hì hì!
Lão ngắm đứa bé. Lúc này nó đã thức từ lâu ngơ ngác dòm quanh, thấy
ông già kỳ dị nhìn, nó chợt toét miệng cười. Lão khoái chí cười reo như con nít:
– Hi hi! Nhỏ con này ngộ dữ a! Ê, con nít không sợ lão à? Hi hi! À, sao
con chó sói lại gọi nó là con nít vòng xanh? Các chú biết không? À, mà các
chú bà con chi với đứa bé nhỏ này?
Lão Kinh buôn lậu lễ phép lên tiếng:
– Thưa lão trượng ân nhân vì đứa bé này có đeo một cái vòng ngọc xanh!
Đây, lão trượng coi!
Viên giặc khách bồng đứa nhỏ lên lấy tay kéo nâng hẳn sợi dây chuyền
vàng có buộc chiếc vòng xanh, miệng kể:
– Thưa, chúng tôi tình cờ gặp mẹ con đứa nhỏ lâm nạn bầy sói giữa rừng
biên giới cỏ phân mao. Tôi đã cố cứu nhưng không nổi… Hà! Mẹ nó bị con
tinh sói chúa đàn sát hại thảm khốc… Hà! Con tinh vô cùng lợi hại tôi suýt
chết vì nó, may tình cờ gặp bọn quan binh Cao Bằng, lũ chó bị súng lớn bắn
dữ quá, bỏ đi… Hà! Lại còn một bọn mặc đồ đen cũng kéo tới lùng kiếm đứa
nhỏ này… Hà! Tội nghiệp thằng nhỏ mồ côi sớm…
Giọng viên tướng lạc thảo trở nên nghẹn ngào xúc động lạ thường.
– Hà! Mẹ nó… Tôi đã chứng kiến tận mắt… Hà! Chưa có cái chết nào
khủng khiếp như vậy… Hầy! con tinh sói cực kỳ tàn ác… chẳng hiểu bố nó
đâu, để hai mẹ con giữa đường mắc nạn thảm thương… Hà!
Trên gương mặt “cô hồn” của kẻ từng dọc ngang vào sinh ra tử đùa với
súng đạn, tử thần khắp mấy cõi biên thùy, chợt như bị một đám mây mờ u ám
che phủ. Y thở phì một hơi dài như muốn trút sạch những bi cảm, xót thương
ray rứt trong lòng.
Ông già kỳ dị đưa tay đỡ lấy đứa nhỏ chép miệng liên hồi:
– Tội nghiệp! Chậc! Nhỏ con tội nghiệp qua! Đùa với lão chút cho vui nào! Hi hi!
Đứa nhỏ chẳng lạ người gì cả, nó để mặc lão bế, hai con mắt đen láy mở
to nhìn lão không chớp. Lão quét bộ râu dài như cái đuôi ngựa vào má nó
khiến nó cựa quậy cười ré lên. Mot già, một trẻ đùa giỡn tự nhiên thoải mái
như đã thân quen từ lâu rồi!
– Ôi chao! Nhỏ con ngộ dữ! Không sợ lão râu dài! Không sợ chú trâu đất
râu xồm! Ê, nhỏ con có sợ chó sói không?
Đang cười ngặt nghẹo vừa nghe nhắc đến “chó sói” tự dưng thằng bé nín
bặt, mếu máo chực òa khóc. Khiến ông già phải trố mắt ngạc nhiên:
– Ôi! Thằng con nít không lạ, nói đến chó sói nó mếu ngay! Chậc! Con nít
linh mẫn như thần, chắc nó biết mẹ nó bị chó sói ăn thịt đây?
Lão Kinh buôn lậu đỡ lời:
– Bẩm, từ lúc chúng tôi cứu được nó đến giờ, cứ hễ nhắc tới chó sói là nó
mếu máo. Hà! tội quá, con trẻ lên hai cũng đau xót nỗi mẹ hiền oan thác!
Ông lão kỳ dị vừa dỗ dành vừa sờ nắn tay chân mình mẩy đứa nhỏ một
hồi, chợt vùng hỏi hai người:
– Này, ta hỏi thật nhé! Các chú có muốn cho nó theo ta học võ không?
Thằng bé nhỏ này có căn cơ cốt cách đặc biệt, nhân diện nó mạnh tợn, nếu
được dạy dỗ đến nơi đến chốn chắc chắn sẽ thành tài! Ta sống cả thế kỷ nay
chưa hề thu nhận một đồ đệ, giờ thằng nhỏ này gặp ta âu cũng là có nhân
duyên, các chú nghĩ sao?
Giọng lão trở nên nghiêm trang đứng đắn lạ. Hai người đưa mắt nhìn
nhau tần ngần khó xử, không biết trả lời thế nào. Ông lão kỳ dị này là ân nhân
cứu mạng, nhưng hình dung cổ quái, hành tung lai lịch không rõ ràng. Nay bất
ngờ muốn thu nhận đứa bé đem theo dạy võ, hai người nào dám ưng thuận
bừa? Lão Kinh buôn lậu từ lúc cứu được nó đa muốn nhận làm con nuôi, quyến
luyến không rời một phút! Giây lâu Lão Kinh ấp úng ngỏ lời:
– Bẩm lão trượng… Kẻ này từ lúc gặp thẳng nhỏ… đã có ý muốn… nhận
làm nghĩa tử! Bẩm, kẻ này thực lòng… không muốn xa nó… mong lão trượng
ân nhân rộng lượng tha thứ cho!
Ông lão kỳ dị khoát tay bảo:
– Hà! Ta không ép buộc đâu! Ưng hay không là tùy các chú! Ta chỉ hơi
tiếc vì đứa nhỏ này có căn cốt thượng thừa! Thôi, tùy các chú! Chao nhé!
Dứt lời lão giao đứa nhỏ, lại đưa bầu lên uống luôn, chân thúc vào hông
con lừa. Con vật lững thững bước đi. Viên tướng lạc thảo Quảng Tây vụt đảo
nhanh ý nghĩ trong đầu, quay bảo Lão Kinh buôn lậu:
– Hầy à! Ông cụ này nom hình dung cổ quái khác đời nhưng xem ra rất
tốt! Vả lại, nếu ông ta có ý xấu thì với tài nghệ siêu phàm như vậy ông ta cướp
đứa bé này không khó! Hầy, thằng nhỏ vòng xanh đang bị nhiều kẻ ác săn
đuổi, mà đường về Cao Bằng còn xa, biết đâu lại xảy ra sự bất trắc! Hầy à, kẻ
thù của thẳng nhỏ là con tinh sói cực kỳ lợi hại, ai là người đủ tài sức dạy dỗ
nó báo nổi thù nhà sau này, ngoài lão dị nhân kia? Hầy! Buôn lậu tính sao? Ta
nghĩ nếu thương thằng nhỏ thì nên cho nó theo lão dị nhân kia thọ giáo! Hầy,
âu cũng là kỳ duyên may mắn của thằng nhỏ!
Lời viên tướng lạc thảo Thoòng Mềnh vang lên mạnh mẽ như thôi thúc lão
Kinh buôn lậu. Lão cắn chặt môi muốn rớm máu cố nén xúc cảm, giây lâu chợt
thở ra giọng trầm hẳn buồn menh mang:
– Phải! Xếnh xáng Tài Wang Thoòng nói phải đó! Thôi, cũng là số mệnh
định sẵn!
Cả hai vội tế ngựa theo gọi ông lão kỳ dị, ông lão vẫn khoan thai ngồi trên
ưng lừa uống rượu, hơi ngoảnh lại cười hi hí:
– Sao? Hai chú trâu đất còn cần gì nữa? Sao không thẳng đường về Cao
Bằng cho sớm?
Lão Kinh buôn lậu ghìm cương, nhảy xuống phục luôn trước con lừa, rung
giọng nghẹn ngào:
– Bẩm lão trượng ân nhân… Kẻ tiện nhân này cúi đầu mong lão trượng…
ra ơn cho đứa bé côi cút!
Ông già kỳ dị xua tay nói:
– Chú trâu đất bất tất phải diễn cái trò lễ nghi lẩm cẩm đó… có gì nói mau!
Viên tướng lạc thảo gãi râu xồm vội đáp thay cho bạn:
– Hà! Chúng tôi xin ông cụ ân nhân thâu nhận thằng nhỏ vòng xanh, dạy
dỗ cho nó thành tài. Sau này còn báo thù cho mẹ nó à! Mong lão thương nó
giùm.
Ông lão sáng mắt lên, nhe răng cười:
– A, hai chú trâu đất ưng chịu rồi à! Tốt lắm! Mà này, ta nhắc lại rằng ta
không ép buộc các chú đâu nhé. Kẻo sau này lại than trách để tội cho ta.
Viên giặc khách bồng đứa nhỏ sang cho lão. Lão dị nhân tròn mắt ngắm
thằng bé cười vang:
– Ha ha! Con nít vòng xanh dễ thương theo lão học võ, lớn lên về giết chó
sói báo thù cho mẹ! Tốt lắm! Tiểu lư ơi, từ nay cũng ta có thêm một anh bạn tí
hon. Hi hi! Ha ha!
Lão Kinh buôn lậu đợi lão dứt tràng cười khoái trá, rụt rè hỏi:
– Bẩm, chẳng hay lão trượng có thể cho bọn này biết đại danh cùng nơi cư
ngụ của ngài chẳng?
Ông già kỳ dị dòm sững lão buôn lậu rồi ngửa mặt tiếp tục cười. Toàn thân
lão rung động lên theo tiếng cười bốc cao vang động khắp cánh rừng. Thằng
nhỏ ngơ ngác giương mắt nhìn thao láo. Bỗng nó đưa bàn tay tí xíu túm râu lão
giật lại mấy cái. Ông già ngưng cười cúi dòm nó:
– A, nhỏ con không thích nghe giọng cười chói tai của lão! Xin lỗi! Xin lỗi!
Hà! Tại chú trâu đất hỏi ấm ớ khiến lão buồn cười đó thôi! Lão không có tên
họ cũng không có nhà cửa, thân thích. Hà hà! Trời đát mang mang, với lão
đâu cũng thế thôi! Cùng với chú tiểu lư, lão ngao du khắp cùng trời cuối đất!
Ha ha! “Lai như xuân mộng bất đa thời, khứ tựa triều vân vô thỏa xứ…” chính
là lão đó! Thôi, đời người như mộng huyễn, hai chú trâu đất chẳng cần biết lão
là ai? Hãy tin rằng mười bảy năm sau thằng nhỏ se trở về với các chú! Sao?
Liên lạc nơi nào, nói mau?
Lão chợt đổi giọng, hất hàm hỏi hai người. Lão Kinh buôn lậu lật đật đáp
lời:
– Dạ bẩm, tôi họ Võ tên Minh Phương có đồn điền tại Yên Bái… Còn đây
là chúa núi Mã Đầu Sơn Quảng Tây, Pạc Hoọc đại vương Thoòng Mềnh…
Ông già kỳ dị ngắt lời:
– Thôi được! Cứ thế nhé! Đồn điền họ Võ tại Yên Bái! Mười bảy năm sau
thằng nhỏ sẽ trở về! Các chú sẽ nói cho nó hay về thân thế của nó, còn ta, ta
chỉ dạy nó thành tài! Nhớ nhé! Thôi, chia tay!
Lời vừa buông, con lừa vụt hí lên cất vó phóng đi, nhanh như gió cuốn,
viên tướng lạc thảo Quảng Tây cùng Lão Kinh buôn lậu đứng sững sờ nhìn theo
ngơ ngác. Hình bóng ông già cổ quái cưỡi con lừa mang theo đứa nhỏ vòng
xanh hút chìm dần sau hẻm núi xa xa…
Rất lâu viên tướng lạc thảo Quảng Tây từ từ quay sang bạn đồng hành, thở
ra nhè nhẹ:
– Thôi, chúng ta về Cao Bang!
Hai người lặng lẽ quay đầu ngựa thả kiệu băm về hướng Cao Bằng. Viên
giặc khách câm nín không nói một lời duy chỉ có lão buôn lậu lảm nhảm nói
một mình:
– Hình dung cổ quái không tên họ, nguồn gốc, tính khí bất thường như trẻ
nít, nhưng tài võ lại siêu phàm hạ tinh sói như bỡn, sống cả thế kỷ… Ông già
này là người hay là tiên? Không thể biết được! Nhưng rõ ràng là bậc kỳ nhân
dị sĩ! Hay “người” thọ khí thiêng liêng sông núi trong trời đất mà sinh ra
chăng? Xưa đức Khổng Tử từng bảo có các sơn nhân vật khí gọi là Qui Võng
Lạng! Hay “người” là giống Qui Võng Lạng? Hà! Khó hiểu! Cầu trời phù hộ đứa
nhỏ vòng xanh.
– Hầy! Buôn lậu lảm nhảm cái gì Qui Võng Lạng đó? Trời sắp tối rồi, mau
lên nào!
Viên giặc khách cho ngựa vượt lên trước phi nước đại. Lão buôn lậu lật đật
phi theo. Hai bóng nhân mã theo nhau lướt nhanh qua những thung, đồi trùng
điệp… Màn đêm đang bắt đầu phủ xuống núi rừng cô tịch…