Buổi tối họ ngủ ở nhà bác Mục, Lô Lâm với Vương Bồi và vợ con của bác Mục cùng ngủ một phòng, còn nhóm nam giới thì trải chiếu nằm la liệt
trên nền nhà.
Lúc mới ngủ Ngao Du còn cảm giác mới mẻ, về sau ngủ trên chiếu lăn
qua lăn lại, nói to náo loạn, chờ mãi đến khi buồn ngủ vẫn không quen
lắm. Anh ta lén gọi điện thoại cho Vương Bồi, “Vương Bồi Bồi, tôi không
muốn ngủ cùng họ đâu, họ thối quá…”
Vương Bồi hỏi anh ta, “Vậy anh đã tắm chưa?”
Anh ta lập tức kích động bật dậy, “Tôi tất nhiên là tắm rồi, Chu Tích Quân cũng đã tắm, có họ thì chưa tắm thôi” Nói xong lại hạ giọng cầu
xin: “Bồi Bồi à, tôi đến chỗ cô ngủ được không, tôi cam đoan…” Anh ta
còn chưa kịp nói xong thì Vương Bồi đã cúp máy. Hiện giờ cô không muốn
mắng anh ta, có phải là đã tiến bộ lắm hay không? Ngao Du lại bắt đầu mơ mộng.
Được vài giây sau, Ngao Du lại thấy tiếng điện thoại reo, mở ra thì
thấy tin nhắn của Vương Bồi gửi tới: “Nếu anh chịu không nổi, thì dựng
lều lên đi ra ngoài ngủ. Nếu có ai hỏi thì bảo là họ ngáy to quá không
ngủ được. Đừng có dại mà bảo họ thối nhé” Ngao Du bỗng chốc vui sướng
đứng dậy, nhảy một nhát lăn ra ngoài đi dựng lều.
Sáng sớm hôm sau, bác gái Mục rời giường, vừa mở cửa thì khiếp sợ lùi lại mấy bước, hét lên vài tiếng. Vương Bồi và Lô Lâm cũng lao nhanh ra
để xem xem có chuyện gì thì thấy trước cửa có chiếc lều mới thả lỏng
người cười khổ sở.
Cùng lúc đó cửa lều kéo ra, Ngao Du đầu tóc rối bù thò đầu ra, trông
vô cùng ngốc nghếch, mơ màng nhìn mọi người lại còn hỏi: “Sao thế, sao
thế?”
“Anh sao lại ngủ ở đây hả?” Lô Lâm buồn cười hỏi, nhìn về phía bác
gái Mục cười giải thích: ‘Không có việc gì rồi, trẻ con mà” Bác gái Mục
cũng phì cười, lắc lắc đầu bỏ đi.
Ngao Du vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm mắt mở, không nghĩ ngợi gì nói thành
thực: “Họ thối quá, tôi muốn ngủ cùng Vương Bồi Bồi, cô ấy lại không
cho..” anh ta nói tới đây bỗng chợt nhớ tới tối hôm qua lời Vương Bồi
dặn dò thì bừng tỉnh, mở to mắt nhìn về phía cô xem thì thấy cô đang ôm
đầu chán nản quay vào phòng. Ngao Du lập tức nhanh nhẹn đứng lên, chưa
kịp mặc quần áo, đuổi theo cô, “Vương Bồi Bồi à, cô đừng đi mà, có phải
cô đau đầu không, tôi có thuốc này…”
Thần dược của Ngao Du đúng là tốt, chỉ qua một đêm mà chân Chu Tích
Quân đã đỡ hơn nửa, nhìn bề ngoài thì cũng thấy vết thương không nặng
lắm, nhận không ra. Nhưng vì an toàn, mọi người ai cũng không cho anh đi lại. Bác Mục thì đúng như lời của Cửu Tử, đem Tiểu Mã Câu cho nhóm họ
mượn, vì vậy lần này lên đường cả nhóm lại có thêm một chú ngựa.
Vương Bồi đối với chú ngựa này rất thích, cô đã đặt tên cho nó là
Tiểu Hoa. Chu Tích Quân cưỡi ngựa, cô nắm dây cương dắt trông vô cùng
thích thú. Ngao Du thì vẫn đi bên cô nói hưu nói vượn là nhà mình có rất nhiều ngựa, chẳng hạn như có con ngựa đen tuyền chạy cực nhanh, cón có
con ngựa mẹ tên là Tiểu Na lại vô cùng ngoan ngoãn, xinh đẹp…
Về sau Lô Lâm không nhịn nổi cười hỏi: “Ngao Du à, nhà anh ở Mông Cổ sao?”
Ngao Du không thèm quay đầu lại trả lời: “Tôi không ở nơi đó, tôi ở…”
Bỗng dưng trong rừng có tiếng kêu cao vút, quái dị truyền tới, làm
cho chim chóc gần đó hoảng loạn đều hướng về tiếng kêu đó bay tới. Ngao
Du sửng sốt, che miệng lại, mắt chớp chớp, vừa nghĩ mà thấy sợ.
Mọi người ai cũng bị sự cố này làm cho thất thần, Lô Lâm thậm chí còn liên tục hỏi Cửu Tử, “Cái gì thế? Sao lại vậy nhỉ, vừa rồi là tiếng kêu gì vậy?’
Cửu Tử cũng không trả lời cô nàng, quỳ rạp xuống đất lạy, vẻ mặt vừa
thành kính vừa sợ sệt, miệng thì không ngừng lẩm bẩm gì đó mà mọi người
nghe không hiểu. Ngả Đông thì ngơ ngác nhìn anh ta sững sờ, mãi lúc sau
cũng bắt chước Cửu Tử quỳ rạp xuống vái lạy ba cái rồi mới đứng lên.
Lô Lâm kéo tay áo Vương Bồi, hỏi nhỏ: “Cậu nói thử xem, có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Trong lòng Vương Bồi cũng đang loạn, không sao hiểu được mà trả lời,
chỉ còn cách nhìn về phía Chu Tích Quân cầu cứu, hy vọng kiến thức anh
hiểu rộng có thể nhìn ra manh mối từ hành động của Cửu Tử và Ngả Đông.
“Phượng Hoàng..” Chu Tích Quân nhỏ giọng thì thào, vẻ mặt không dám
tin, anh từ từ ngẩng đầu nhìn Vương Bồi và Lô Lâm, tự nói một từ: “Họ
đều cùng nói, Phượng Hoàng”
Phượng Hoàng ư? Vừa phát ra tiếng kêu quái lại – à không, phát ra âm
thanh đó là phượng hoàng sao? Chuyện này cũng quá hoang đường đi! Vương
Bồi cảm thấy kiểu gì cũng không tiêu hoá được từ này, Phượng Hoàng trong truyền thuyết, không phải là loài chim có nhiều màu lông sặc sỡ, mắt
sáng, còn có giọng cao vút, sáng ngời mà lại duyên dáng hay sao. Vừa rồi nghe thấy tiếng kêu của con chim kia – thực là làm cho lòng người hoảng loạn.
“Thất thần cái gì, sao còn không đi tiếp” Một giọng không kiên nhẫn cất lên.
Ngao Du tức giận trừng mắt mất hứng nhìn Cửu Tử và Ngả Đông quát lên: “Đi nhanh, không phải việc của mình đừng xen vào, đừng để ý đến nó.
Chạy mau đi”
Anh ta lên tiếng làm Cửu Tử và Ngả Đông mới từ từ bình thường trở
lại, trịnh trọng hành lễ với anh ta rồi sau đó lại cầm dây cương dẫn
ngựa Chu Tích Quân, đi lên phía trước mở đường. Cả đội ngũ bỗng dưng trở nên im lặng khác thường, hình như ai cũng có tâm sự cả, Lô Lâm và Chu
Tích Quân thỉnh thoảng nhìn lên trời, dường như đang chờ mong có thể
nhìn thấy gì đó. Trong lòng Vương Bồi cũng đầy tâm sự nhìn Ngao Du, cô
cảm thấy Ngao Du hình như biết gì đó.
“…À Ngao Du này, anh đã nhìn thấy Phượng Hoàng chưa?” Cô cố tình đi
chậm lại, ra phía sau mọi người thì thào nghi hoặc hỏi Ngao Du, “Anh đã
nghe thấy âm thanh kia rồi chứ?”
Ngao Du cảnh giác nhìn cô, không nói lời nào. Đã nói là không nói lời nào, nhưng vẻ mặt anh ta thì lại muốn nói cho Vương Bồi rằng, anh ta
thực đã nhìn thấy. Nhưng mà…được rồi, nếu cô đã từng nhìn thấy rồng, thì Ngao Du từng nhìn thấy phượng hoàng cũng không phải là chuyện lạ gì.
“Nếu không tôi kể với anh về hình dáng của rồng, còn anh nói cho tôi
biết hình dáng Phượng Hoàng thế nào nhé” Vương Bồi cứ tự mình thương
lượng với Ngao Du. Ngao Du bỗng chợt đứng lên cười nhạo: “Vương Bồi Bồi, cô ngốc thế, cô đã kể cho cho tôi nghe không biết bao nhiêu lần về rồng rồi, tôi nghe chán lắm. Chẳng phải là Tiểu Bạch Long, vảy trắng, hình
dạng rất tuấn tú sao!” anh ta còn cố nhấn mạnh từ tuấn tú lên cao vút,
Vương Bồi thì chỉ nghĩ là anh ta đang cười mình nên vô cùng bực mình.
Nếu sớm biết thế không thèm nói với anh ta nữa.
“Nói đi nói lại, con chim kia có gì đẹp chứ” Giọng Ngao Du cười nhạt, “Bộ dạng của nó so với tôi không đẹp bằng. Cô muốn nhìn thì nhìn tôi
đây này”
Trong rừng lại có tiếng Phượng Hoàng kêu, có vẻ rất tức giận, Vương Bồi nghe không biết có đúng vậy không.
Ngao Du nhấc tay lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, trắng đến nỗi nhìn
xuyên qua cả da, có thể bấm ra nước vậy, Vương Bồi tức rồi, bỗng không
nhịn được, đưa tay véo tay anh ta một cái làm cho Ngao Du đau kêu lên
một tiếng.
“Vậy thì….” Trong đầu Vương Bồi bỗng loé lên tia sáng, thần thần bí
bí bảo: ‘Tôi sẽ vẽ cho anh một bức tranh, anh chỉ cần kể cho tôi nghe
xem Phượng Hoàng có hình dạng thế nào là được”
“Không cần” Anh ta cương quyết cự tuyệt, “Cô vẽ không giống tý nào”
Sao mà lại không giống cơ chứ, lần trước vẽ con rồng kia nhìn rất
giống anh ta mà. Vương Bồi sốt ruột túm lấy ba lô sau lưng anh ta, định
tháo lấy hành lý của mình xuống, “Cực kỳ giống, không tin, tôi lấy cho
anh xem xem” Lúc nói, tay đã lôi các bức hoạ trong túi ra, tìm tìm một
lát thì lôi ra được bức hoạ vẽ Tiểu Bạch Long kia.
“Đây rồi…” Vừa mở ra, nét cười trong mắt Vương Bồi trong suốt nhìn anh ta bảo: “Anh xem đi, có giống không hả?”
Ngao Du không nói được gì, trợn mắt há mồm nhìn bức hoạ vẽ Tiểu Bạch
Long cực kỳ sống động, trên mặt hiện vẻ ngốc nghếch đến buồn cười.
“Thế nào?” Vương Bồi đắc ý hỏi, “Biểu hiện của nó có phải là rất
giống anh không, vừa ngốc….à, không phải, tôi muốn nói là, nó thoạt nhìn mơ màng, rất giống lúc anh vừa mới tỉnh ngủ đó”
Ngao Du ngẩn ngơ nhìn bức vẽ, hình như có vẻ choáng váng, lúc Vương
Bồi định đưa tay ra vỗ vỗ vai anh ta thì anh ta lại đưa tay ra cầm lấy
tay Vương Bồi, ánh mắt sáng, biểu hiện rất chân thực, giọng thì cao vút
xúc động, “Vương Bồi Bồi, ..thực ra thì…Tôi….muốn nói cho cô biết
….tôi…”
“Ngao Du!…Vương Bồi…!” Tiếng Lô Lâm ở xa xa gọi tên hai người, “Hai người đang làm gì đó, còn không đi nhanh cho kịp”
Vương Bồi vội vàng đáp lời, nhanh tay thu dọn này nọ, vừa dọn vừa oán giận bảo: “Đều tại anh hết, cứ không chịu nói với tôi, làm hại tôi lôi
hết cái này đến cái kia ra”
Ngao Du không nói gì, cau mày, trông bộ dạng cực kỳ rầu rĩ.
Hai người nhanh chóng đuổi theo đội ngũ, Vương Bồi ngượng ngùng bảo:
“Ngượng quá, Ngao Du cứ thích chơi, anh ấy ngây thơ quá” Nói xong, lại
lén nhìn anh ta, chỉ sợ anh ta giận. Nhưng thái độ Ngao Du thật khác
thường, không phải thở phì phì và cãi nhau ầm ĩ với cô mà ngược lại
trông đầy trầm tư.
Anh ta nghĩ gì nhỉ? Đầu óc ngốc nghếch vậy chả lẽ lại cũng có tâm sự sao?
“Ngao Du à, anh không sao chứ?” Vương Bồi cẩn thận hỏi anh ta.
Ngao Du không đáp lại lời cô mà hỏi ngược lại: “Sao cô lại thích Phượng Hoàng?”
“Tôi đâu có?” Vương Bồi lập tức hiểu rõ, “Tôi chỉ thấy tò mò thôi, âm thanh con chim kia sao khó nghe đến thế chứ”
Mặt mày Ngao Du lại hớn hở, cố ra sức gật đầu, “Đúng vậy ha, âm thanh của nó khó nghe lắm. Vương Bồi Bồi, cô muốn nhìn nó thật không, tý nữa
ăn cơm trưa tôi vẽ hình dáng của nó cho cô nhé”
Sao tự dưng anh ta lại vui sướng thế chứ nhỉ? Vương Bồi vừa nghi hoặc vừa vui sướng, cười tủm tỉm, Ngao Du vẫn là người đáng yêu nhất.
Lúc nghỉ ăn cơm trưa, hai người lẻn ra xa, vì Ngao Du bảo không thể
cho người nào nhìn thấy, nếu không Phượng Hoàng sẽ tức giận. Vương Bồi
làm theo lời anh ta, đưa giấy bút cho anh ta, còn pha màu giúp, trong
lòng tràn đầy vui sướng mong chờ Ngao Du vẽ ra phượng hoàng trong truyền thuyết.
Cô mới uống được vài ngụm nước thì thấy Ngao Du đã nhìn cô nghẹn cười ngoắc ngoắc tay, Vương Bồi kích động chạy nhanh tới giật lấy xem, lúc
nhìn vào thì sửng sốt.
“Không phải đã nói là vẽ Phượng Hoàng sao?”
“Đúng mà” Vẻ mặt Ngao Du thản nhiên trả lời.
Nhìn tổng quan thì kỹ thuật vẽ của anh ta cũng không tồi, từ đường
nét đều miêu tả rất rõ, màu sắc cũng rõ ràng, đến cả thần thái của người trong tranh cũng hiện rõ. Trên bức hoạ Ngao Du đã vẽ một người đàn ông
cực kỳ đẹp trai! Tuy anh ta mặc bộ quần áo nhiều màu sắc nhưng ánh mắt
anh ta cũng rất sắc sảo, nhưng rõ ràng là một người đàn ông không hơn
không kém – thế mà anh ta còn giả vờ giả vịt cãi nữa chứ.
…
“Hai người họ sao lại làm loạn nữa rồi?” Chu Tích Quân ngồi dưới đất
nghe thấy tiếng động náo loạn vang từ xa truyền tới, nhịn không được
cười khổ hỏi.
Lô Lâm liền cười, “Chuyện này không phải quá bình thường hay sao?”