Long Thái Tử Báo Ân

Chương 27



Cửu Tử trở về trước nhóm Ngao Du, trông vô cùng cao hứng, vừa hỏi thì biết trong thôn đã bàn bạc rất kỹ, giờ có thể vào thôn nghỉ là được.
Nhưng sự cao hứng của chú không được lâu, Ngao Du và Chu Tích Quân đã
quay trở lại, đi sau họ là một hàng người trông rất chật vật. Bộ dạng
của Chu Tích Quân thì trông có vẻ thê thảm hơn, đang được Ngao Du cõng
trên lưng, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra khá nhiều mồ hôi lạnh.

Ngao Du nói là anh bị trật khớp chân, đã không thể cử động được rồi.
Lúc anh ta nói chuyện trông có vẻ rất bực nhóm bốn người Cảnh Thích kia, mặt Cảnh Thích thì ngượng ngùng, bộ dạng trông rất áy náy. Trương Mậu
Lâm thì mặt vẫn lạnh lùng như thế, giống như người khác chọc anh ta,
không trả tiền vậy, còn hai cô gái kia thì cắn môi, không nói một lời,
nhìn không ra là đang nghĩ gì.

Con người Cửu Tử vốn rất đơn thuần, không bao giờ che giấu toàn bộ ý
nghĩ của mình, lúc nhìn thấy họ thì vẻ mặt có vẻ rất giận bảo: “Sao họ
lại tới đây rồi, tôi vất vả lắm mới thuyết phục được bác Mục đồng ý cho
chúng ta vào trong thôn, giờ có thêm họ có thể chúng ta không vào được
rồi” Nói xong trừng mắt nhìn họ một cái.

Ngao Du nghe thấy nói vậy thì lập tức bực mình, thả Chu Tích Quân
xuống phía trước rồi xoay người lại quát to: “Các người không nghe thấy
sao, cút đi, đừng có đi theo chúng tôi nữa. Ghét chết lên được”

“Đi thì đi, làm như giỏi lắm đó” Trương Mậu Lâm xem ra là người cao
ngạo, vừa nghe thấy Ngao Du đuổi mình đi thì trên mặt lập tức hiện nét
phẫn nộ, bất bình xoay người hướng theo con đường lúc nãy đi. Anh ta mới đi được vài bước thì bỗng cảm thấy có chút khác lạ quay lại nhìn chỉ
thấy mấy người bạn vẫn đứng im một chỗ như mọc rễ vậy, mặt bỗng đỏ bừng
lên.

“Các người…”

“Trương Mậu Lâm à, anh đừng giận. Chúng ta hiện giờ đến cả đồ ăn còn
không có, nếu đi tiếp, nhất định sẽ không quay trở về được” Từ Khiết nhỏ giọng bảo: “Hơn nữa, người ta vừa mới cứu mạng chúng ta, anh nói một
câu cảm ơn cũng chưa thế mà còn có thái độ như thế, cứ tưởng mình là đại thiếu gia sao. Anh là đại thiếu gia, tôi cũng không phải người hầu của
anh, không nhất thiết phải đi theo anh đâu. Nếu đi thì anh bảo người
khác cùng đi với anh đi” Cô nàng nói xong thì thản nhiên liếc qua Trần
Kỳ Trúc một cái, xem thường.

Cảnh Thích vốn là người hiền lành, cũng nhanh nhẹn nhìn sang phía
Ngao Du xin lỗi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn: “Thực sự xin lỗi, là chúng
tôi đã liên luỵ mọi người. Nhưng hiện giờ thực sự là….đồ ăn của mọi
người đã hết rồi, tinh thần lại mệt mỏi nữa, cho nên…” Anh ta thấy mặt
Ngao Du càng ngày càng tối đen lại thì giọng lại càng nhỏ hơn, nét cười
trên mặt cố cười cũng có vẻ không được nữa.

Vương Bồi tuy không thích mấy người kia nhưng đối với Cảnh Thích thì
cũng không ghét, hiện giờ lại thấy anh ta vì người khác ăn nói khép nép
cầu xin, thì cảm thấy quá tổn thương và bất công. Nhưng đây cũng là
chuyện của bọn họ không phải sao, Vương Bồi cũng hiểu được là không nhất thiết phải xen vào, nhất là Ngao Du đại gia trước mắt đang phát hoả
kia, nếu chọc anh ta giận mà tuỳ tiện vung tay lên sợ rằng sẽ có án mạng xảy ra ngay.

Dù sao chuyện này bây giờ giải quyết thế nào thì nên để cho Ngao Du
và Chu Tích Quân quyết định vậy, cô tốt hơn là đừng xen vào. Chỉ nói một câu cũng không nên, cô quay người đi tìm trong túi thuốc và băng vải,
định đưa cho Chu Tích Quân xử lý miệng vết thương.

Cuốn ống quần của anh lên, Vương Bồi bỗng bị vết thâm tím ở mắt cá
doạ sợ, “Nè…Sao lại thế này? Cái kia..” cô xoay người nhìn về phía Ngả
Đông im lặng hỏi: “Ngả Đông à, anh có biết nối xương không?”

“Ngao Du vừa giúp tôi nối xương rồi” Chu Tích Quân mặt tái nhợt
nghiêm túc bảo. Anh vẫn còn cố không sao, cười cười chống đỡ, lại nhỏ
nhẹ an ủi Vương Bồi: “Sợ là doạ cô rồi, không đau đâu”

Không đau mới là lạ! Người đàn ông này đúng là cậy mạnh, nếu mà là
Ngao Du ý à, chắc lúc này phải kêu gào thảm thiết, làm nũng, náo loạn,
nhất định còn đưa ra nhiều điều vô lý nữa, nếu không đáp ứng thì lại mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn cô, nhìn mãi cho đến khi cô mềm lòng mới
thôi.

“Ngao Du, anh có thuốc trị thương không?” Vương Bồi đứng dậy hỏi anh
ta. Ngao Du mang trên người rất nhiều loại gì đó thần kỳ, lần trước cô
bị thương, Ngao Du bôi thuốc cho cô hiệu quả đúng là kinh người.

Thấy Vương Bồi hỏi mình, Ngao Du lập tức liền thay đổi thái độ, vẻ
mặt tàn khốc lúc nãy biến mất, ánh mắt bỗng trở nên nhu hoà, “Ở trong
túi của tôi đó, lọ nhỏ màu vàng, à, được rồi, để tôi đi lấy cho” Anh ta
đúng là xem trọng Chu Tích Quân nên cũng không muốn cùng đám người kia
cãi nhau, chạy nhanh đi tìm thuốc trong túi.

Một lát sau, anh ta mang từ trong túi ra một bình sứ, trừ màu sắc bên ngoài ra thì kiểu dáng giống hệt lọ thuốc trước anh ta đưa cho Vương
Bồi bôi chân. “Cô tránh ra chút, để tôi bôi cho anh ấy”

“Vậy anh nhẹ tay chút nhé!”

Ba người họ đang xử lý vết thương Chu Tích Quân, còn bốn người kia
thì không biết nói chuyện với ai, đều xấu hổ đứng im một chỗ nhìn nhau.
Trương Mậu Lâm mấy lần định đi thì bị Cảnh Thích kéo lại nhỏ giọng
khuyên bảo một hồi mới yên. Xem ra thì hành lý của họ cũng đã rỗng rồi,
nếu không thái độ cũng sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Lô Lâm cũng không muốn nói chuyện cùng họ, đơn giản tiến gần Chu Tích Quân bên này, nhỏ giọng bảo: “Hay là ném cho họ một ít đồ rồi đuổi họ
đi, nếu không thì đi theo chúng ta. Trên đường nếu họ xảy ra chuyện gì
chúng ta cũng không thể bỏ mặc được.”

Mọi người nghĩ cũng chính là chuyện này, hiện tại tức lên thì không
coi họ ra gì, nhưng nếu họ lâm vào hiểm cảnh, không chống đỡ nổi mà ngất đi, nhất định vẫn phải hỗ trợ rồi. Bây giờ Chu Tích Quân không phải là
hình ảnh tốt nhất để chứng minh sao. Nếu không muốn phiền toái với họ
thì hiện tại cứ cho họ một số đồ rồi bảo họ tự đi không phải tốt hơn
sao.

Chỉ có Ngoa Du là mất hứng nhưng cũng không dám lớn tiếng nói, đến
gần bên tai Vương Bồi, nghiến răng nghiến lợi bảo: ‘Vài người này thật
đáng ghét, cứ cho ăn gì đó rồi đuổi họ đi là tốt nhất. Các người sợ họ
ngất ý à, thì tôi quay lại…..đem nuốt chửng họ hết…”

Anh ta gặp được người đáng ghét như thế thì muốn uy hiếp, nói như
thật vậy, lần trước anh ta ta giận cũng nói muốn nuốt cô đấy thôi. Nhưng với Ngao Du không thể lấy cách bình thường để giải quyết, vẻ mặt Vương
bồi thực thà khuyên bảo: “Anh đừng bực mình, muốn ăn họ ghê lắm, nhất
định là khó tiêu hoá lắm”

Ngao Du nhìn trông có vẻ rất nghiêm túc, lát sau gật đầu bảo: “Cô nói đúng lắm” Mà trong lòng Vương Bồi thì buồn cười sắp chết.

Lô Lâm bảo Ngả Đông và mọi người tìm trong bọc hành lý chút đồ ăn
chia ra cho nhóm Cảnh Thích, trừ Cảnh Thích nói cám ơn ra thì sắc mặt
vài người trong họ lại vô cùng khó chịu, Trần Kỳ Trúc còn định lên tiếng muốn đề nghị đi cùng họ thì bị Ngả Đông kéo đi rồi – tâm tư anh ta nửa
chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.

Đợi bốn người đã đi, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cửu Tử
phá lệ vui sướng, cứ hoa chân múa tay hò hét: “Chúng ta vào trong trại
đi, bác Mục đại đã chuẩn bị rượu chờ chúng ta lâu rồi. Khi nào lên
đườngChuĐại ca sẽ được ngồi lên lưng ngựa nhà họ là con Tiểu Mã câu,
cũng không phải đi bộ nữa, Ngao đại ca cũng không phải cõng nữa”

Vương Bồi bỗng chốc thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Ngựa kia cũng biết leo núi sao? Ngọn núi này sao lại nuôi được ngựa nhỉ? Ngựa kia đều cao
to….” Cô vui quá hỏi liên tục, Cửu Tử vô cùng cao hứng trả lời, còn Ngao Du thì nhìn, nhịn không được cũng chạy lại chen vào khoe: ”Bồi Bồi à,
tôi biết cưỡi ngựa, nhà chúng tôi có ngựa lớn, sau này tôi sẽ dạy cô
cưỡi ngựa. À, trước hết cô nên cưỡi con ngựa mẹ tính ôn hoà…”

Lô Lâm đứng cạnh nhịn không được phì cười, vừa ôm bụng vừa cười bảo: “Ôi ôi Bồi Bồi, sao Ngao Du lại đáng yêu đến thế cơ chứ”

Ngao Du vừa nghe thấy Lô Lâm khen mình đáng yêu, nếu có thêm cái đuôi chắc rằng đã vẫy vẫy rồi, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn Vương Bồi, cười hắc hắc không ngừng. Anh ta đúng là đang nghĩ từ “đáng yêu” thật hay!

Cả nhóm tiến vào trong trại, theo lời Cử Tử nói, Mục đại thúc đã đi
ra nghênh đón. Nói là đại thúc nhưng thực ra tuổi cũng không cao lắm,
ước chừng khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại để râu quai nón, vóc dáng thấp, lúc nói chuyện cứ cười tủm tỉm thoạt nhìn rất hào ái dễ gần.

Trong nhà ông chứa rượu rất thơm, trừ chu Tích Quân bị thương ở chân
không thể uống còn lại ai ai cũng phải uống kể cả Vương Bồi cũng uống
vài bát, kết quả là đầu óc choáng váng, mơ màng nằm bẹp xuống. Vừa cảm
giác nằm xuống mà lúc tỉnh lại thì thấy bên ngoài trời đã tối, anh nhìn
tôi, tôi nhìn anh ai nấy nhịn không nổi ôm bụng cười ha ha.

Tới tối họ dựng trại trong thôn, dân trong thôn thấy có khách tới thì cũng lại gần xem náo nhiệt. Khi thấy Ngao Du, một đám ánh mắt toả sáng
ngời. Nhưng Cửu Tử dùng ngôn ngữ địa phương nói với họ mấy câu một lát
sau họ cũng không dám nhìn anh ta với ánh mắt muốn nuốt chửng nữa, mà
trở nên vô cùng cung kính, lại có e ngại sợ sệt nữa.

Vương Bồi lén hỏi anh ta: “Anh rốt cuộc là có điểm nào mà làm cho mọi người kính sợ vậy hả, chẳng nhẽ là anh có ba đầu sáu tay?”

Ngao Du tủm tỉm cười khoác một tay lên người cô, thần thần bí bí bảo: “Vương Bồi Bồi à, cô có muốn…à….tự mình kiểm tra không….Tôi cam đoan là sẽ không phản kháng đâu”

Vốn tính lịch sự, Vương Bồi đều đã quen nói những lời nghe đến kinh
người, cho nên lần này chỉ là trừng mắt liếc mà cũng chưa giận, sau đó
thì chuyển sang nói chuyện khác hỏi: “Chu Tích Quân thế nào rồi? Chân
anh ấy vẫn còn sưng sao? Không có di chứng gì chứ?’

Ngao Du vừa nghe thế thấy không vui bảo: “Sao lúc nào cô cũng luôn nghĩ về anh ta vậy hở? Cô thích anh ta đến thế sao?”

“Sao đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ chuyện linh tinh như thế chứ? Chúng ta là một nhóm, anh ấy lại là người luôn có trách nhiệm, chả nhẽ tôi
hỏi anh ấy một chút không được hay sao?”

Vương Bồi nhịn không nổi cào cào đầu của anh ta, khuyên răn: “Là một
đàn ông thành thục, thú vị, sao anh lúc nào cứ mở miệng ra là nói từ
ngây ngô thích hay không thích như thế chứ?”

Ngao Du há hốc mồm không nói được gì. Đúng là trừ nói thích và không thích ra thì anh ta cũng chẳng nói lời nào khác cả.

“Đúng rồi, anh ấy sao lại bị thương hả?” Vương Bồi vốn định hỏi lâu rồi “Lúc đi cứu người, người treo trên cây kia là ai vậy?”

Ngao Du bỗng chốc đứng phắt dậy, “Còn không phải là tên mặt trắng
kia, đồ đáng ghét, cứu hắn mà cũng không nói được một câu cảm ơn. Đúng
là đồ vô giáo dục! Lúc ấy tôi tức lắm, định túm cổ áo hắn ta quăng luôn
xuống vách núi đen cho rồi..”

”…” Vương Bồi choáng váng rồi, cô biết rõ tính tình của Ngao Du, lúc lên núi đã sớm ngăn cản. Cho dù lên núi với Ngao Du cũng là chuyện nhỏ,
“Vậy sau thế nào?” Anh ta lại “tốt bụng”…à không….quá tốt bụng mà thả
người kia đi như thế nào nhỉ.

“Chu Tích Quân ngăn lại….” Giọng Ngao Du bỗng nhỏ dần, đầu càng cúi xuống thấp hơn, cả người lộ ra nét chột dạ.

“Không đúng ha, lúc này Chu Tích Quân không hẳn bị trật khớp …..!”
Vương Bồi bỗng dưng hiểu ra, thì ra chu Tích Quân bị gẫy xương là do
Ngao Du ban tặng.

Thảo nào mà anh ta lại tự mình cõng anh ấy xuống núi, lại còn lấy
thuốc bôi chân nữa, làm Vương Bồi còn tưởng anh ta bỗng dưng trở thành
người thành thục, chững chạc nữa chứ.

Ngao Du nhỏ giọng giải thích: “Tôi….không phải cố ý..”Tay anh ta cực
mạnh, nếu là người bình thường thì không chịu được rồi, Chu Tích Quân
chính là thoát chết trong gang tấc, anh ta đã…..rất nhẹ tay lắm rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.