Bạch Sở Khiết theo phản xạ, một chân lùi ra sau, đầu quay lại nhìn người đang nói chuyện với mình.
Khuôn mặt người kia mang nét Châu Á với làn da trắng, còn cao hơn cậu một cái đầu. Cách ăn mặc cũng rất có phong độ, chỉ có nụ cười trông không đáng tin cậy là bao.
Bạch Sở Khiết nhìn người kia rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng lại không có ấn tượng bao nhiêu.
Người kia đứng nhìn cậu, cười tít mắt, vẻ mặt rất vui vẻ tiếp tục nói chuyện.
“Không nhận ra tôi sao? Chúng ta từng gặp nhau ở buổi tiệc gần đây. Cậu đi cùng Henry có đúng chứ?”
Thoáng chốc, trong đầu của Bạch Sở Khiết bỗng nhiên nhớ đến người ngày hôm đó đang trêu ghẹo trong buổi tiệc. Bạch Sở Khiết ngập ngừng gọi tên người đó.
“Woojin?”
Woojin lúc này cười càng tươi hơn, nét mặt cũng trở nên vui vẻ, cậu ta tiến lại gần Bạch Sở Khiết, chủ động xoa đầu cậu còn không ngừng khen ngợi.
“Chà! Cái đầu nhỏ này vậy mà nhớ tốt thật. Còn nhớ tôi là được. Nhóc con đi đâu mà một mình vậy?”
Với sự nhiệt tình của Woojin, Bạch Sở Khiết vẫn phòng bị, cậu không thoả mái né tránh bàn tay của người trước mặt. Phòng bị trả lời.
“Tủ lạnh nhà tôi hết thức ăn rồi, cho nên hôm nay tôi đi mua sắm”
Woojin đi song song bên cạnh Sở Khiết, còn cười tươi vươn tay ra như thể muốn giúp đỡ cậu mang hộ những thứ đồ đang cầm trên tay. Bạch Sở Khiết có chút ngại lui người về sau, tiếp tục nói.
“Không… không cần. Tôi có thể tự làm được”
Thoáng chốc Woojin im lặng nhìn Sở Khiết, sau đó dứt khoát giành lấy vài túi đồ trên tay của cậu. Còn không quên nói một câu.
“Trẻ con thì không nên mang nhiều đồ nặng, sẽ ảnh hưởng đến chiều cao”
Dù sao Bạch Sở Khiết cũng đã mười bảy, mười tám tuổi. Cũng xem là thanh niên khoẻ mạnh rồi đi, nhưng đứng với một tên từng là tuyển thủ bóng chày như Woojin thì cảm giác thật sự rất nhỏ bé. Bạch Sở Khiết lầm bầm.
“Tôi không phải trẻ con, là do cậu quá cao”
Woojin thoáng chốc phì cười, đi bên cạnh Bạch Sở Khiết, cậu ta cảm thấy thật khác lạ. Khác với những cậu trai trước cậu ta từng hẹn hò, Wojin lại có một ấn tượng rất tốt với Bạch Sở Khiết.
“Này! Cậu nhóc, vì sao lúc nào cũng phải rụt rè vậy? Cậu có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Tại sao lại phải tự ti vì nó?”
Bạch Sở Khiết ngẩng đầu nhìn Woojin, vẻ mặt ngơ ngác của cậu cũng không quá khó để người khác không nhận ra cảm xúc. Trên gương mặt của cậu thoáng chốc có một sự hốt hoảng, kèm theo đó là một biểu cảm đau lòng.
Bất giác vào vài giây trước, khi nghe lời nói đó Bạch Sở Khiết đã từng tưởng tượng rằng đã có một Trần Duật Đằng đang đi bên cạnh cậu.
Trần Duật Đằng cũng thế, đã từng dùng những lời lẽ này để nói với cậu, đã cho cậu cảm thấy mình thật đặc biệt. Nhưng cuối cùng thì sao? Kết quả vẫn là như cũ, cậu lại quay trở về góc tốt đó. Hơn hết lần này, cậu cũng chẳng thể tin vào lời nói của ai nữa.
Tâm trạng đột nhiên trùng xuống trước sự ngơ ngác của Woojin, Bạch Sở Khiết không nói gì, chỉ lầm lì lấy lại những món đồ trên tay Wojin đang cầm lại sau đó sải bước thật nhanh, trước khi đi còn không quên để lại câu.
“Không liên quan đến anh!”
“Này cậu nhóc? Tôi đã nói gì cơ chứ? Chỉ là đang động viên cậu thôi mà?”
“Tôi không cần!”
Bạch Sở Khiết bỗng chốc nổi giận đáp trả một câu. Sau đó bắt vội một chiếc taxi ở gần mình rồi vội đóng cửa lại. Chiếc xe cũng nhanh chóng khởi động rồi lao đi, để lại Wojin ngơ ngác đứng chửi rủa bằng tiếng Hàn.
“Aishhhh! Nhóc con này, hai lần đều bất lịch sự. Tôi có lòng tốt với cậu, cậu lại dám nổi giận với tôi. Đúng là thằng nhóc xấu tính mà”
Mà Bạch Sở Khiết ngồi trên xe, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì kìm nén sự tức giận. Thật ra cậu không giận Wojin, chỉ là con gà con như Sở Khiết mới đi ra khỏi ổ đã bị con sói đen Trần Duật Đằng doạ chết khiếp.
Vì thế đối với cậu, ngoại trừ hai ba ba ra, Trần Duật Đằng từng nói gì cậu cũng tin, nhưng hiện tại đến cả Trần Duật Đằng cậu còn không tin nữa thì nói gì đến một người xa lạ.
“Trần Duật Đằng đáng ghét!”
Bạch Sở Khiết uất ức mắng thầm một câu.
Mà ở đâu đó xa xôi, Trần Duật Đằng vừa cầm chén cơm còn chưa kịp ăn đã hắt hơi một cái rõ to.
Trần phu nhân lập tức hỏi thăm.
“Làm sao vậy? Bị cảm rồi sao?”
Trần Duật Đằng xoa mũi, tự tin trả lời
“Chắc là Sở Khiết đang mắng yêu con thôi”
Trần ba ba lập tỏ thái độ khinh thường đáp.
“Con xấu tính thì đừng có nghĩ ai cũng xấu tính như con chứ. Con cần gì mắng yêu? cậu bé đó còn chưa mắng thẳng mặt con là may rồi”
Trần Duật Đằng: “…”