Mọi thứ vẫn diễn ra một cách trật tự tuyệt đối, những người được Bộ Bán Thốn sắp đặt đều đã biết rõ mình cần phải làm gì.Cánh bên của buồm chính đã mở ra, giống như một cặp vây giương trên mình cá. Cột buồm phụ được kéo lên hai thước, phát ra những tiếng cót két ghê tai. Chão căng buồm nới lỏng ra ba nút, cánh buồm hứng gió căng phồng, đầy tràn năng lượng.
Lỗ Nhất Khí cảm thấy mũi thuyền như chổng hẳn lên, con thuyền nhẹ vốn đang chòng chành lắc lư, bỗng chốc đã nhảy tưng tưng trên đỉnh sóng. Họ cũng đã tăng tốc, hơn nữa, còn lướt nhanh tới mức tựa như đang bay trên mặt biển. Trước mũi thuyền bọt nước mờ mịt bắn rào rào lên mặt sàn; sau đuôi thuyền sục lên những con sóng trắng xoá dụ bầy hải âu sà tới.
Tuy đã tăng tốc đến mức độ đó, song hai cỗ chiến thuyền cổ lỗ phía sau vẫn không hề tụt lại. Bởi vì con thuyền mũi sắt muốn lợi dụng cách di chuyển theo một đường vòng cung lớn để cắt đuôi hai cỗ chiến thuyền, nên phải liên tục thay đổi phương hướng, khiến hướng gió thổi buồm cũng biến đổi theo. Tuy Bộ Bán Thốn điều chỉnh cánh buồm rất mực khéo léo, cố gắng đảm bảo cánh buồm có được diện tích đón gió lớn nhất, lại thả lỏng cánh buồm để có thể thu được lượng gió nhiều nhất, song dù sao vẫn gây ảnh hưởng đến lực đẩy thuyền của cánh buồm.
Còn hai cỗ chiến thuyền vẫn kiểm soát rất khéo léo các cánh buồm, trong khi hai dãy mái chèo bên mạn thuyền liên tục khuấy nước ào ào không hề ngừng nghỉ, hơn nữa, tần suất khua chèo còn có vẻ mỗi lúc một nhanh hơn.
Vào lúc đó, những tài công lành nghề trên con thuyền mũi sắt còn phát hiện ra rằng, hai cỗ chiến thuyền phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý trong suốt quá trình rượt đuổi. Có lẽ chúng đang chạy theo lộ trình luân phiên theo hai đường đan xen: một thuyền rượt đuổi theo đường thẳng, một thuyền rượt đuổi theo đường vòng cung. Đường thẳng là con đường ngắn nhất, như vậy sẽ có được xung lực mạnh mẽ, tốc độ chóng vánh, mau chóng vượt qua cỗ chiến thuyền còn lại đang chạy theo đường vòng cung, kéo gần khoảng cách với con thuyền mũi sắt. Nhưng khi con thuyền mũi sắt chạy vượt qua được đầu mút của quỹ đạo di chuyển vòng cung của cỗ chiến thuyền, con thuyền chạy thẳng lập tức biến quỹ đạo rượt đuổi thành đường vòng cung, còn con thuyền đang chạy theo đường vòng cung lại chuyển hướng thành chạy thẳng nhằm đến một điểm tiếp theo. Giống hệt như hai tấm lưới liên tục đổi chỗ cho nhau cùng quây bắt một con cá.
Cách phối hợp này họ đều chưa từng gặp. Bởi vì dù khả năng lái thuyền có siêu việt đến đâu đi nữa, họ cũng chỉ là những ngư dân chuyên nghề đánh cá mà thôi. Trong khi hai cỗ chiến thuyền kia đang sử dụng một kiểu phối hợp mang tính chiến thuật – “đâm dùi dưới chén”[7], cục thứ mười ba trong Kỳ môn Độn giáp.
Lúc này, con thuyền mũi sắt về cơ bản đã quay đầu chạy ngược lại, tốc độ cũng giảm bớt, song bọt sóng nơi mũi thuyền lại càng tung mù như bão. Bởi lẽ lúc này nó đang đi ngược sóng.
-Cái gì kia? – Âu Tử kêu lên thất thanh.
Tiếng kêu của gã khiến Bộ Bán Thốn khẽ giật mình. Vì đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Âu Tử bật ra một câu không xác định.
Âu Tử từ nhỏ đã theo sư phụ lê la khắp doanh trại quân Thanh, sư phụ của gã phụ trách việc quan sát địa hình, phác thảo địa thế trong quân đội. Bởi vậy, Âu Tử cũng đã rèn luyện được một nhãn lực tuyệt vời, có khả năng nhìn xa, xác định cự ly rất chuẩn. Năm mười tám, mười chín tuổi đã là “thần mục hiệu đầu”[8] không thể thay thế trong doanh trại. Sau này, do không cầm lòng được trước cám dỗ, đã ngủ với vợ của đô thống, và tiền đồ xán lạn đã bị huỷ hoại hoàn toàn trong tay ả đàn bà sồn sồn kia chỉ sau một khoảnh khắc trên giường. Vị đô thống sợ bị mất mắt, không dám làm to chuyện, chỉ kiếm cớ đuổi gã ra khỏi doanh trại. Sau đó ngầm loan tin trên giang hồ, bỏ ra một món tiền lớn để mua cái đầu của gã. Gã phải chui nhủi trốn chạy khắp nơi, sau lưu lạc tới cảng Nha Đầu đã được Bộ gia cưu mang cho ở lại.
Nếu vì khoảng cách quá xa nên không thể xác định được vật thể, Âu Tử thường sẽ im lặng không nói. Nêu giờ đây, rõ ràng gã đang thông báo với mọi người rằng trong một cự ly có thể gây ra uy hiếp đã xuất hiện một thứ mà gã không thể đoán định.
-Đó là thuyền nhà ai vậy? – Âu Tử lại kêu lên đầy kinh hãi.
Câu nói này khiến Bộ Bán Thốn và hai thuỷ thủ còn lại đều ngây người kinh ngạc. Gã Âu Tử kia có vấn đề gì ư? Vừa nãy còn chưa nhận ra đó là thứ gì, thoắt cái đã nói là thuyền. Lẽ nào nguyên cả một con thuyền mà cũng không nhận ra?
Thứ đang lao thẳng tới trước mặt họ là một con thuyền đánh cá. Tuy nó không thể sánh được với con thuyền mũi sắt của Bộ Bán Thốn, song cũng không phải một ngư thuyền tầm thường. Hai đầu nhô cao, đầu đuôi đều có lỗ hổng, đáy thuyền nhọn hoắt, đây là kiểu ngư thuyền đặc biệt chỉ có ở cảng Nha Đầu.
-Thử xem là thuyền nhà ai!
Không phải đợi Bộ Bán Thốn lên tiếng, Âu Tử cũng đang tìm kiếm đặc điểm nhận dạng của ngư thuyền. Lão Xoa và Sa Khẩu cũng lao bổ tới mũi thuyền quan sát con thuyền mới tới.
Ngư thuyền vẫn lao thẳng tới con thuyền mũi sắt, cự ly mỗi lúc một gần, song chẳng ai nhận ra được đó là thuyền của nhà nào. Tuy tạo hình giống thuyền của cảng Nha Đầu, nhưng màu sắc và ngoài hình lại cũ kỹ mục nát đến quái dị. Bộ Bán Thốn thuộc lòng từng con thuyền trong cảng Nha Đầu, song hắn chỉ cảm thấy con thuyền này có vẻ quen quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Trên thuyền không một bóng người, kể cả ở vị trí cầm lái quan trọng nhất cũng bỏ ngỏ. Tuy nhiên con thuyền vẫn lao đến với tốc độ chóng mặt và vô cùng chuẩn xác.
Chỉ có một người có thể nhìn thấy “người” trên con thuyền trước mặt, đó chính là Lỗ Nhất Khí lúc này đang khép mắt mơ màng. Kỳ thực, thứ đang hiện lên trong cảm giác của cậu cũng không phải là người, mà là một bộ mặt người. Bộ mặt đang hiện hữu ngay trên cánh buồm, rất lớn, không chút sắc màu, vô thần vô cảm, hệt như một bức phác hoạ trắng đen, phảng phất chập chờn, thoắt ẩn thoắt hiện. Trên thuyền ma khí ngùn ngụt, trong đám ma khí thấp thoáng có bóng người trong suốt, song không biết có được tính là người hay không.
-Là thuyền ma! Đúng là thuyền ma lái! – Giọng Lỗ Nhất Khí tuy không lớn, song ngữ điệu có phần kinh ngạc. Lão Xoa và Sa Khẩu đứng kề bên cậu đã nghe thấy, Âu Tử trên lầu thuyền cũng nghe thấy, thậm chí cả Bộ Bán Thốn đang cầm bánh lái cuối thuyền cũng nghe thấy rõ ràng.
Thuyền ma! Họ đã từng nghe thấy trong truyền thuyết về biển cả, song cũng chỉ coi là chuyện đùa cợt lúc trà dư tửu hậu. Thật không ngờ lúc này đây, một con thuyền ma đang lù lù ngay trước mặt họ, hơn nữa, còn đang nhắm thẳng vào họ mà lao tới.
-Buông chão buồm trái ba tấc, người chạy hết sang mạn thuyền bên phải! Thu chão phải ba sải!. Cẩn thận! Xoay! Đi! – Dẫu biết rằng con thuyền đánh cá với kết cấu như thế kia hoàn toàn không phải là đối thủ của thuyền mũi sắt, song Bộ Bán Thốn vẫn quả quyết né tránh. Cũng không có gì là lạ, đã là người không ai muốn đụng đầu với ma quỷ, hơn nữa cho dù nó không phải là con thuyền ma, cũng không được phép đâm vào. Nếu va chạm xảy ra, tốc độ vốn có của con thuyền sẽ bị hãm bớt, muốn tăng tốc trở lại e rằng sẽ mất không ít thời gian. Mà hai cỗ chiến thuyền lớn ở phía sau vẫn đang bám riết không buông, dần dần áp sát.
Trên boong thuyền, lão Xoa, Sa Khẩu và Lỗ Nhất Khí cùng lao sang mạn thuyền bên phải, Âu Tử trên lầu thuyền nhảy vọt khỏi lan can, treo người lơ lửng bên ngoài, cố gắng nhoài người ra xa. Con thuyền mũ sắt phát ra những tiếng cọt kẹt quái dị, rồi thân thuyền lập tức chuyển ngoặt hết biên độ, tựa như đang lướt đi với một nửa đáy thuyền. Cột buồm nghiêng lệch không nhiều, song lại chỉ có một nửa cánh buồm đón gió, còn cánh buồn phụ rũ xuống lủng lẳng.
Một nửa nhờ mặt nước, một nửa nhờ sức gió, con thuyền vốn không hề nhỏ bỗng chốc ngoặt ngược trở lại, thành ra cùng chiều với con thuyền ma, chỉ có điều đã đi trước con thuyền ma quá nửa thân thuyền.
-Buông chão phải, thu chão trái, dựng thẳng cột buồm kéo sang phải! – Hiệu lệnh của Bộ Bán Thốn vừa phát ra, những người trên boong lập tức răm rắp thi hành, động tác vô cùng chuẩn xác, khiến buồm chính, phụ lại một lần nữa được kéo căng tràn gió. Song vì vừa mới hứng gió, muốn tăng tốc vẫn phải cần chút thời gian. Chính trong khoảnh khắc đó, con thuyền ma đã kịp đuổi lên, chạy song song với con thuyền mũi sắt.
Bộ Bán Thốn kéo buồm sang phải, muốn lái con thuyền lướt chếch sang phải, như vậy dù con thuyền ma có đuổi kịp, cũng không thể áp sát thuyền mình. Tuy nhiên, sự việc xảy ra ngay sau đó đã khiến hắn lập tức nhận ra mình đã sai lầm.
Đó là một con thuyền ma! Đã là thuyền ma, chắc chắn sẽ không chạy theo quy tắc thông thường. Con thuyền ma không những có thể lao nhanh về phía trước, đuổi kịp con thuyền mũi sắt, mà trong quá trình rượt đuổi, nó còn liên tục lắc mình nhảy sang bên phải, vừa chạy vừa dịch chuyển sang ngang áp sát con thuyền mũi sắt.
Bộ Bán Thốn kinh ngạc đến trố mắt ngây người. Hắn đã từng điều khiển không biết bao nhiêu loại thuyền, chỉ duy loại thuyền này là chưa từng gặp. Thực không thể hiểu nổi thứ động lực nào đang điều khiển con thuyền kia?
Hai con thuyền chạy song song cùng lao đi với tốc độ chóng mặt nhằm về một hướng, bản thân lực hút của các luồng nước đã đẩy hai con thuyền lại gần nhau, lại thêm cách di chuyển ngang vô cùng kỳ quặc của con thuyền ma, nên chẳng mấy chốc, con thuyền mũi sắt đã bị thuyền ma áp sát.
Lỗ Nhất Khí đang nằm bò trên sàn, vội chống tay đẩy mạnh vào mạn thuyền, đứng bật người dậy. Ngay sau đó, cậu liền tụ khí ngưng thần, thả lỏng cơ thể, đưa mình quay trở lại trạng thái tự nhiên, thuận ứng theo từng biến đổi vi tế của thân thuyền. Tất cả mọi động tác của cậu được hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Trải qua những tháng ngày rèn luyện khốc liệt vừa qua, Lỗ Nhất Khí đã vô cùng thuần thục trong việc kiểm soát trạng thái này.
-Tăng tốc thêm chút nữa được không, đâm thẳng vào cỗ chiến thuyền bên phải kia! – Vừa liếc qua cục thế xung quanh, Lỗ Nhất Khí lập tức lớn giọng nói với Bộ Bán Thốn.
-Âu Tử, Sa Khẩu xuống khoang thuyền, đạp guồng. Lão Xoa đẩy mũi thuyền, đừng để nó chạm vào!
Âu Tử, Sa Khẩu lập tức trượt xuống cửa khoang thuyền. Ngay sau đó, từ bên dưới vọng lên hàng tràng những tiếng lịch kịch.
Sàn thuyền rung lên nhè nhẹ, có lẽ là một vật thể rất lớn nào đó đã khớp vào trong máng. Tiếp đó từ đáy thuyền phát ra tiếng nước rào rào, con thuyền lập tức phóng vọt lên.
Lỗ Nhất Khí ngó đầu nhìn xuống dưới mạn thuyền, phát hiện thấy phía dưới phần đuôi én của con thuyền mũi sắt xuất hiện hai luồng nước ngầm cực mạnh. Lúc này, nếu như cậu bước xuống dưới khoang, sẽ nhìn thấy hai bên phía dưới thuyền xuất hiện hai bánh guồng đang xoay tít. Đây chính là thiết bị trợ lực bằng sức người do Lỗ gia thiết kế cho con thuyền mũi sắt, có tên là guồng đạp nước.
Con thuyền vừa tăng tốc, còn chưa kịp tách khỏi cỗ thuyền ma được ba mặt ghế[9] thì lực hút của luồng nước cũng tăng vụt lên do tốc độ tăng lên. Phần mũi rất nhẹ của con thuyền ma lập tức chếch sang đâm vào mạn con thuyền mũi sắt.
Một cây sào dài đầu đinh gắn móc lưỡi liềm lao vụt ra đâm mạnh vào đầu mũi thuyền ma, người cầm sào chính là lão Xoa. Đôi cánh tay khẳng khiu của lão không dè lại ẩn chứa một sức mạnh khó tưởng tượng. Cây sào trúc to dài trong tay lão nhanh chóng bị uốn cong như một cánh cung cỡ lớn.
Cây sào đã biến thành một cánh cung cỡ lớn, cũng có nghĩa rằng con thuyền bên cạnh đã không bị đẩy ra, hơn nữa, lão Xoa lại bất ngờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hơi thở nhất thời tắc nghẽn, mặt đỏ phừng phừng.
Đáng lẽ khi cây sào lao đi, hoặc sau khi hơi uốn cong lại bật trở lại sẽ tạo nên một lực đạo đủ mạnh để tạm thời chặn đứng mũi thuyền của đối phương. Song lúc này, con thuyền ma vẫn lừ lừ xáp tới mà không hề có dấu hiệu bật trở ra.
Cây sào trúc đã cong vút như một cánh cung giương hết cỡ, nhưng lão Xoa không thể buông tay. Vì lão chỉ cần hơi lơi lỏng, rất có thể bị sào trúc bật ngược lại gây thương tích. Năm xưa khi còn là người dẫn bè[10] trong hội bè[11] trên sông An Mục tỉnh Chiết Giang, lão đã nhiều lần tận mắt chứng kiến đồng bạn bị sào trúc bật ngược đánh phải khiến nội tạng nát bấy. Bởi vậy, lão chỉ còn cách cố sống cố chết giữ chặt cây sào, gắng đợi đến khi con thuyền từ từ tách ra.
Lão Xoa đã không trụ nổi nữa rồi. Hai chân lão bắt đầu rung lên bần bật, đường vận lực từ đùi, đầu gối, bắp chân, mắt cá chân đã cong gập lại dưới sức gồng của toàn bộ cơ thể. Cây sào trúc cũng bắt đầu rung lên kịch liệt.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lỗ Nhất Khí vội bước tới sau lưng lão Xoa, đưa một tay đẩy mạnh vào lưng lão, hai chân xoạc rộng một trước một sau, bàn chân trái phía trước tì chặt lấy gót chân lão Xoa, giúp lão có thêm một điểm tựa cho hạ bàn.
Lão Xoa chớp lấy cơ hội, thở vội một hơi, song vẫn không thể cải thiện được tình hình. Có sự trợ giúp của Lỗ Nhất Khí, cây sào không còn rung lên nữa, song lại càng uốn cong đến dễ sợ.
Lực đàn hồi lớn nhất của cây sào trúc được xác lập dựa trên sự chuyển hoán giữa độ thẳng và độ cong, điều này có liên quan tới điểm chịu lực trên độ cong của sào trúc. Điểm chịu lực càng nhiều, lực tiếp nhận càng lớn thì độ đàn hồi càng nhỏ. Một cây sào trúc thẳng băng, từ đầu tới cuối đều là điểm chịu lực, song chính vì như vậy nên nó chỉ có được sức chống đỡ theo hướng dọc mà thiếu lực đàn hồi theo hướng ngang. Sau khi cây sáo bị uốn cong, số điểm chịu lực sẽ giảm đi, như vậy lực đàn hồi sẽ tăng lên, và lực phải tiếp nhận sẽ giảm bớt. Cũng có nghĩa là đã có đủ lực đàn hồi theo chiều ngang, nhưng lại thiếu lực chống đỡ theo chiều dọc. Chỉ có trong một phạm vi độ cong lý tưởng nhất, hai loại sức mạnh trên mới có thể phối hợp nhịp nhàng, giải phóng được nguồn năng lượng lớn nhất.
Lúc này, độ cong của cây sào trúc đã vượt quá phạm vi giới hạn, điều đó sẽ khiến cho số lượng điểm chịu lực trên cây sào sụt giảm nhanh chóng, sức mạnh của bản thân nó cũng đã gần tới cực điểm.
-Bước lên một bước, bẻ gãy cây sào! – Bộ Bán Thốn hét lên.
Phương pháp là chính xác, song động tác lại không thể nhanh chóng bằng tốc độ của con thuyền cũ kỹ. Mũi thuyền ma chỉ hơi giật ra ngoài một chút, độ cong của cây sào lập tức giảm bớt, sức mạnh tiếp tục gia tăng. Lão Xoa chỉ kịp “hự” khẽ lên một tiếng, rồi hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, bộ mặt đã đỏ gay đỏ gắt.
Bàn chân Lỗ Nhất Khí bắt đầu trượt về phía sau. Cậu không phải là người luyện võ, hạ bàn không đủ vững. Chân cậu vừa trượt đi, lão Xoa cũng bắt đầu trượt theo.
Rất khó nói đây là chuyện tốt hay dở, họ trượt về phía sau khiến cho năng lượng của cây sào trúc dần dần được giải phóng, nhưng cũng khiến mũi thuyền ma tiếp tục xáp lại gần.
Một bàn tay xương xẩu thình lình chụp lấy đầu sào, cây gậy nhọn hoắt cũng đồng thời cắm phập lên sàn gỗ. Lão mù đã xuất hiện! Kỳ thực lão đã chạy ra khỏi cửa khoang thuyền từ lúc nãy, chỉ có điều lão không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết phải trợ giúp bằng cách nào. Lúc này, lão đã nghe ra được một số manh mối, đặc biệt là lão đã nhận ra Lỗ Nhất Khí đang bị một cây sào đẩy bật đi. Lão không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức ra tay hỗ trợ.
Sức mạnh của ba người đã khiến cây sào trúc giữ được độ cong, song vẫn không thể ngăn cản con thuyền ma xáp tới.
Cây sào một lần nữa lại rung lên bần bật, song không phải vì ba người Lỗ Nhất Khí không thể giữ nổi, mà là do con thuyền ma đang lắc lư rùng rùng.
Con thuyền ma rung lắc theo một quy luật nhất định, khiến cây sào trúc biến thành một dải băng truyền, từng đợt chấn động nối tiếp nhau chạy qua cây sào truyền đến cơ thể ba người.
Cơn chấn động đã hất Lỗ Nhất Khí ngã văng đi, song may sao cảm giác siêu phàm đã giúp cậu thuận thế lùi lại ba bước, tiết được xung lực, lại đứng vững vàng trên sàn thuyền.
Lão Xoa lúc này đã ngả hẳn thân người về phía trước, gần như bò rạp trên cây sào trúc, hai bàn tay nắm thật chặt lấy đầu sào, các khớp ngón lồi cả ra, gân xanh co giật, nơi hổ khẩu đã tứa từng tia máu. Nửa thân trên của lão vẫn còn có thể gắng gượng duy trì độ ổn định tương đối với cây sào trúc, song hai bàn chân đã bắt đầu trượt đi trên sàn thuyền trơn bóng.
Hai bàn chân của lão mù vẫn trụ vững không xê dịch lấy một ly, song thứ phải xê dịch lại là bàn tay đang nắm chắc đầu sào của lão. Bàn tay vốn xương xẩu giờ vận lực quá mức đã bợt hết sắc hồng, trắng bệch như tay xác chết. Cây sào trượt qua lòng bàn tay từng chút một, bật ra những tiếng “răng rắc” hệt như xương gãy. Cây gậy thép chống đỡ phía sau cũng đã bắt đầu bị uốn cong, cơ thể lão mù rung lên bần bật theo các đợt chấn động truyền qua cây sào trúc, khiến cái đầu cũng văng qua văng lại như trống bỏi.
-Cố gắng lên! Qua mười quăng lưới nữa[12] sẽ đâm! – Tuy Bộ Bán Thốn không biết sau khi hai con thuyền đâm nhau sẽ có hậu quả ra sao, song hắn vẫn thực hiện đúng theo lời Lỗ Nhất Khí.
Con thuyền ma dường như cũng đoán được ý đồ của bọn họ, nên theo sự dẫn dắt của con thuyền mũi sắt, cùng lao về phía cỗ chiến thuyền gần nhất. Đây không phải là chiêu thức lái thuyền bình thường, nếu một cao thủ lái thuyền hành động như vậy, chỉ có hai khả năng, một là còn có thủ đoạn xảo diệu nào khác, hai là liều mạng muốn chết chung với đối phương. Bởi vậy, con thuyền ma nhất thiết phải áp sát con thuyền mũi sắt trước khi cú va đập xảy ra, để kiểm soát con thuyền.
Trên sàn thuyền ma bỗng nổi lên một đợt âm phong, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy làn gió có màu đen hắc ám, do vài luồng khí hình người trong suốt xoay tít tạo thành. Trong lúc xoay tròn, lại hiện lên vài bộ mặt người khá rõ nét.
Những bộ mặt vừa xuất hiện trông rất giống những khuôn mặt ma trong trạch viện Bắc Bình, chỉ có điều những bộ mặt ở đây trong sắc trắng bệch còn xen lẫn màu xanh lét, trong vẻ đờ đẫn vẫn ánh lên nét hung tợn.
Cơn gió xoáy thốc thẳng tới sàn thuyền mũi sắt. Lúc này, chỉ cần lão Xoa nới lỏng cây sào, con thuyền ma sẽ lập tức áp sát thuyền mũi sắt, mọi chuyện sẽ kết thúc chóng vánh. Tới lúc đó, ma khí nhập tâm, khiến tâm khiếu mê muội, con người bị khống chế, dù có bản lĩnh dời non lấp biển cũng thành vô dụng.
-Thi khí! Ôi không! Ma khí!… – Trong số những người đang có mặt trên thuyền lúc này, kẻ am hiểu ít nhiều về ma quỷ chỉ còn có lão mù. Song lão vừa đánh hơi ra chút ma khí, mới kịp gào lên vài tiếng đã bị cơn gió xoáy chặn họng, không bật thêm nổi nửa lời.
Bộ mặt đỏ phừng phừng của lão Xoa phút chốc đã trở nên tím ngắt.
Cơn gió xoáy không bao trùm lên Lỗ Nhất Khí, vì vừa nãy cậu đã bị sức chấn động của cây sào trúc hất văng đi, giờ đang đứng cách hai người kia ba bước.
-Sao thế? – Một giọng đàn bà vọng lại, liền sau đó từ cửa khoang thuyền thò ra một cái đầu rối bù tổ quạ.
Trong chớp mắt, cơn gió xoáy ma lực đột nhiên khựng lại. Rồi ngay lập tức, gió xoáy biến thành gió thẳng, rít lên chói óc như còi, lao vụt về cỗ thuyền ma, mất tăm mất dạng không thấy đâu nữa.
Trong cảm giác của Lỗ Nhất Khí, những bộ mặt ma trong làn gió xoáy dường như đang rúm lại trong khiếp đảm, sau khi vọt trở về thuyền, lập tức chạy trốn mất hút. Bộ mặt ma chập chờn trên cánh buồm cũng không biết tan biến tự bao giờ, cánh buồm đang căng gió chớp mắt đã buông chùng thõng thượt.
-Hự! – Lão Xoa cuối cùng đã hô lên được một tiếng lớn để vận lực, đẩy bật được mũi thuyền ma ra xa.
-Á! Thuyền to! Sắp đâm! – Thuỷ Băng Hoa vừa bước ra cửa khoang thuyền chưa kịp nhìn đến cỗ thuyền ma bên cạnh, lại càng không biết đã xảy ra sự việc kinh tâm động phách gì. Cô ta chỉ nhìn thấy tình thế phía trước mũi thuyền, một cỗ chiến thuyền cao to ngất ngưởng như trái núi đang ập thẳng tới.
Chú thích
[7] Cách cục thứ mười ba trong Kỳ môn Độn giáp, nguyên văn là “hộc hạ đệ chuỳ”, phân tích theo ý nghĩa của mặt chữ, có nghĩa là trong lúc dâng chén rượu lên, lén đâm mũi dùi vào người khác từ phía dưới chén rượu. Ở đây có nghĩa là dùng một hành động bề ngoài để che đậy mũi tấn công thực sự, cũng chỉ hai mũi tấn công theo hai hình thức khác nhau diễn ra cùng một lúc.
[8] Là chức đầu lĩnh nhỏ phụ trách việc trinh thám, quan sát, báo cáo trong doanh trại trong thời kỳ vũ khí lạnh.
[9] Đơn vị đo độ dài của Lỗ gia, một chiếc ghế tương đương khoảng 2,5 thước.
[10] Trong các dãy bè nối liền thành chuỗi, chiếc bè đi đầu tiên sẽ có một người phụ trách điều khiển phương hướng, tránh để dãy bè rơi vào vòng xoáy hay va phải vật cản, được gọi là người dẫn bè.
[11] Các bang hội dân gian chuyên vận chuyển gỗ, tre trúc bằng bè theo đường song.
[12] Ngư dân trước đây thường dùng tầm quăng lưới để ước lượng cự ly, một quăng lưới dài khoảng 25 -30m.