Khi đi đến gần đến
điểm giao nhau giữa mái hiên và hành lang phía trước, Lỗ Thiên Liễu quay đầu lại liếc Ngũ Lang một cái. Ngũ Lang lập tức rảo lên hai bước, đến
sát sau lưng Lỗ Thiên Liễu.
Hai người cùng tiếp tục tiến về phía
trước. Trong khi đó, Lỗ Thịnh Nghĩa đi đằng trước họ đã ngoặt vào lối
rẽ, tiến vào hành lang trước mặt. Họ cũng bám theo, ngoặt qua góc lầu,
tiến vào hành lang trước mặt. Vừa bước vào hành lang, họ liền phát hiện
ra rằng, đây là hành lang ngăn đôi. Ở gần phía họ, tại vị trí bằng một
nửa chiều dài của gian phòng xuất hiện một bức vách bằng gỗ lê chạm hoa
văn ngăn chia hành lang thành hai phần. Phần hành lang chỗ họ đang đứng
rất ngắn, chỉ bằng nữa gian phòng. Phía ngoài hành lang là vườn hoa.
Trên bức tường ở bên trái vách ngăn không chỉ có cửa sổ, mà còn có một
cánh cửa nhỏ, có lẽ là dẫn vào trong lầu. Cách ngăn chia như vậy xem ra
là muốn biến đoạn hành lang ở bên này thành một hiên trước.
Họ
vẫn không nhìn thấy Lỗ Ân và Lỗ Thịnh Nghĩa đâu. Thế là hai người bèn
tiếp tục rảo bước, nhanh chóng đi vào bên trong căn lầu hai tầng trước
mặt.
Khi họ vừa bước chân vào bên trong căn lầu, hai cánh cửa
song hoa liền âm thầm khép hờ lại sau lưng. Cánh cửa song hoa ở đây có
vẻ hơi khác với bình thường, phần chấn song hoa rất ít, lại được đẩy lên tít phía trên, chỉ chiếm chừng một phần ba nửa trên của cánh cửa. Phần
phía dưới là nguyên tấm gỗ đặc, cao ngang đầu người.
Không gian
bên trong vô cùng âm u lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ, không khí nồng nặc mùi
ẩm mốc. Trong tiết mùa đông, rất ít khi ngửi thấy thứ mùi ẩm mốc như thế này xuất hiện trong nhà cửa, trừ khi ngôi nhà này đã nhiều năm không có người lai vãng. Đồ dùng trong nhà khá đầy đủ, đều là những đồ cổ kiểu
đời Minh, tạo hình đơn giản, kết cấu chắc chắn. Những đốm sáng lờ mờ lọt qua chấn song hoa chiếu vào loang lổ, khiến chúng càng trở nên cũ kỹ
già nua.
Chỉ có đồ dùng, không một bóng người, không thấy Lỗ Ân và Lỗ Thịnh Nghĩa, cũng không thấy ông Lục đi theo ở phía sau.
– Đây là gian phòng bên, em qua gian trước xem sao! – Lỗ Thiên Liễu nói.
Cô nói “gian trước” tức là gian nhà chính. Nhưng căn lầu này chỉ là một
căn lầu đơn độc ở hậu viện, có lẽ dùng để xem kịch hoặc đọc sách trong
vườn, chứ không phải là căn lầu chính trong các dãy phòng của trạch
viện. Bởi vậy, gian phòng chính giữa trong kết cấu ba gian của nó được
gọi là gian trước.
Từ trước đến giờ, với tất cả mọi lời nói của
Lỗ Thiên Liễu, Ngũ Lang đều răm rắp nghe theo. Vì vậy, sau khi Lỗ Thiên
Liễu bước qua gian trước một hồi lâu vẫn không thấy quay lại, mà anh ta
vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Lỗ Thiên Liễu không cho anh ta đi theo, anh ta cũng sẽ không dám động. Nhưng đột nhiên, anh ta bỗng như linh tính được điều gì đó, nên vội vàng quay người lại, đưa tay đẩy mạnh vào cánh cửa đang khép hờ phía sau lưng.
Rõ ràng ông Lục đã nhìn thấy Lỗ Thiên Liễu và Quan Ngũ Lang rẽ vào căn lầu trước mặt,
nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Ông liền quay lại, đứng ở phía
trước quan sát căn lầu ba gian. Căn lầu này không có biển ngạch, chỉ
thấy trên hai cột trụ ở hai bên cánh cửa của gian nhà chính có treo đôi
câu đối: “Nhất thanh xướng mỵ mãn giang hà hải; Tam bôi trà hương lạc
nhật nguyệt tinh”(*). Nhìn vào ý tứ của câu đối, có thể đoán rằng đây
hẳn là lầu xem kịch, nơi chủ nhân mời anh em bầu bạn đến xem kịch thưởng trà.
(*) Có nghĩa là: Một tiếng hát say đắm khắp sông hồ biển, ba ly trà hương thơm rụng mặt trăng, mặt trời, sao.
Ông bước đến gần cánh cửa, phát hiện ra cả tám cánh cửa đều không có khóa.
Như vậy, chắc hẳn là chúng đang mở sẵn; nếu không, chúng sẽ có then cài ở bên trong. Ông mở hòm mây, lấy ra một quả chuông to cỡ bình rượu tên là “Nhiếp hồn tử phong”. Có nghĩa là gì? Tức là quả cầu dùng để lắc ở bên
trong quả chuông được cố định tại hai điểm, như vậy khi lắc, chuông sẽ
không phát ra tiếng kêu. Mà không, nói chính xác hơn, âm thanh phát ra
từ quả chuông này, con người không nghe thấy được, chỉ có ma quỷ mới
nghe thấy; một số ít động vật có thính giác đặc biệt cũng có thể nghe
thấy. Vì mặc dù quả cầu bên trong đã được cố định tại hai điểm, nhưng
khi lắc vẫn tạo ra những chấn động cực kỳ tinh vi. Như vậy nó sẽ phát ra loại sóng tần số cực cao như sóng siêu âm của còi gọi chó.
Phần
mép của quả chuông được mài sắc bén như dao, ông Lục không hiểu cái mép
sắc bén đó có tích sự gì không. Ông chỉ biết đôi ngón võ mèo què, đó là
khi ông học pháp thuật trên núi Long Hổ, các đạo sĩ trên đó đôi lúc cao
hứng người này dạy một chiêu, người kia dạy một ngón, lộn xộn chẳng ra
trật tự gì. Ông chưa bao giờ nghĩ những ngón đấy là công phu chân chính, dùng để đối phó với ba gã lưu manh nơi ngõ chợ thì còn tàm tạm. Khi ông xuống núi, các đạo sĩ cũng thấy có phần áy náy, bèn tặng ông quả
chuông, dặn dò rằng có thể dùng nó làm vũ khí trong khi cấp bách, cứ
đánh ra theo cách lắc chuông của pháp thu hồn trong Thiên sư pháp là
được. Ông Lục cũng không biết chiêu này có tác dụng gì không, vì trước
nay ông chưa bao giờ thượng cẳng tay với người ta cả.
Ông Lục
đứng thẳng phía trước cây cột, đây là vị trí tương đối an toàn. Sau đó,
ông nghiêng người, giơ tay ra, cầm quả chuông đồng đẩy vào cánh cửa ở
ngoài cùng. Cánh cửa không nhúc nhích. Ông bèn bước ngang sang một bước, tiếp tục dùng quả chuông đẩy vào cánh cửa thứ hai, vẫn không có động
tĩnh gì. Đúng lúc ông định tiếp tục vào cánh cửa thứ ba, bỗng vang lên
một tràng những tiếng đập cánh phành phạch, rồi từ ngã rẽ của con đường
dẫn đến vườn hoa, có một khối đen trùi trũi bay vụt về phía ông. Ông vội vã nghiêng người né sang một bên. Khối đen lao vụt qua ông từ trên cao, nhưng đúng lúc nó bay qua, chợt có một thứ gì đó rơi thẳng vào sau cổ
ông.
Ông Lục hốt hoảng đứng bật dậy, ngoảnh đầu nhìn theo, thấy
khối đen trũi kia đang quạt mạnh đôi cánh, chuyển hướng liệng vòng trên
bầu trời. Ông đã thấy rõ, nó là một con chim lông đen tuyền, mỏ vàng,
vuốt vàng, mắt vàng. Ông không mấy hiểu biết về chim chóc, nhưng trước
đây ông đã từng thấy một số thầy bói dùng chim gắp thẻ cũng có nuôi
giống chim này, hình như nó là chim mỏ sáp. Giống chim này có chiếc mỏ
thô ngắn nhưng rất cứng và khỏe, mổ rất đau. Trong lúc bay, nó có thể
đổi hướng cực nhanh, rất linh hoạt và tốc độ.
Nhưng kỳ thực, đây
là một loài chim rất hiếm người biết tới. Con chim vừa vụt qua đầu ông
có tên là cù thư, là một giống quái điểu rất có linh tính. Bề ngoài khá
giống với chim mỏ sáp, nhưng thực chất lại là một loài khác. Nghe nói
loài này đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi.
Trong “Thượng hoang cầm
kinh”(*) có viết: “Loài chim này ở ven nước, hình dạng giống như quạ,
mỏ, vuốt và mắt đều màu vàng, hay mổ, thích ăn vật độc trong óc xác
chết, tên là cù thư”.
(*) Sách này không biết tác giả là ai, là
một cuốn sách sưu tầm các truyền thuyết dân gian, kể về những loài chim
kỳ quái thời cổ đại, trong đó có rất nhiều nội dung giống trong “Sơn hải kinh”. Các câu chuyện về chim chín đầu, chim Tinh Vệ lấp biển, Hậu Nghệ bắn chín chim đều được ghi chép trong sách này. Có bản khắc gỗ từ đời
Tống, đến thời Dân Quốc còn có thể tìm thấy trong một số tiệm đồ cổ, sau giải phóng không còn nhiều, chỉ có một số rất ít người cất giữ. Sau
phong trào “phá tư cựu” tư nhân cũng rất khó giữ được, bởi vậy cuốn sách có giá trị rất cao trong giới sưu tầm đồ cổ.
Nhưng ông Lục vân
đinh ninh con chim trước mặt ông chính là chim mỏ sáp. Nó đã bay vòng
trở lại, tiếp tục lao thẳng về phía ông. Lần này, ông đang quay mặt đối
diện với con quái điểu, nên ngay lập tức nhận ra rằng nó đang định mổ
vào mắt ông.
Trước cú tấn công, ông Lục vẫn chỉ biết gập lưng cúi đầu thụp xuống tránh. Nhưng lần này không giống lần trước, ông vừa cúi
người, con chim cũng lập tức sà ngay xuống thấp. May mà lần này ông thụp xuống nhiều hơn, nên vẫn tránh được. Con chim mỏ sáp bay đánh vèo qua
sát đỉnh đầu ông, rồi nhẹ nhàng thu cánh đậu lên một bàn tay đang đưa
ra.
Đó là một bàn tay trắng muốt, với những ngón thon dài, ở
trong một tư thái tuyệt đẹp. Con chim mỏ vàng lông đen đậu lên bàn tay
đó, lặng phắc bất động, hệt như một bức tượng đá Thanh Điền(*) tinh xảo.
(*) Thanh Điền tức huyện Thanh Điền thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc,
được mệnh danh là quê hương của nghệ thuật điêu khắc đá Trung Quốc. Nơi
này có nhiều chất đá đẹp, tượng đá Thanh Điền rất nổi tiếng bởi tạo hình sống động, nghệ thuật điêu khắc tinh tế điêu luyện.
Chỉ thấy bàn tay, không thấy người đâu. Người đó đã bị che khuất sau tảng đá hình thanh kiếm phía ngoài lan can.
Ông Lục hít vào hai hơi thật sâu, đưa tay sờ vào thứ mà con chim thả vào
sau gáy. Nó ẩm ướt, dính nhép, xộc ra một thứ mùi thật khó ngửi. Ông Lục bất giác bật cười, ông đã biết đó là thứ gì. Phân chim! Giống súc sinh
này thật biết cách chiếm thế thượng phong, chưa vội mổ ngay, mà phóng
luôn một bãi lên đầu đối thủ. Quả là hiểm ác!
Ông Lục lại liếc
nhìn bàn tay kia, ông biết đó là người bên phía đối phương. Người của
đối phương đã xuất hiện, chứng tỏ họ biết rõ người nhà họ Lỗ đã tới.
Khảm đã bố trí xong, nút cũng đã cài sẵn, giờ đây đã đến lúc hai bên thi thố tài năng kỹ nghệ, sống chết hai đường, định đoạt chỉ trong khoảnh
khắc. Đồng thời, đây cũng là lời cảnh báo cuối cùng, nếu như không sợ
chết, bây giờ quay ra vẫn kịp.
Ông Lục vẫn giữ một nụ cười tự
giễu trên môi thong thả bước tới gần bàn tay đó. Chỉ có điều, bước chân
thong thả của ông mỗi lúc càng thiếu tự nhiên, hơi thở cũng lúc một thêm gấp gáp.
Chỉ thấy con chim mỏ sáp vươn cổ, uốn lưng, nhún chân
một cái, lại tiếp tục lao vụt về phía ông. Ông Lục vẫn chỉ biết có một
chiêu gập lưng, cúi đầu xuống tránh, nhưng lần này ông đã thêm vào một
động tác nữa, đó là vừa thụp xuống vừa xoạc một chân sang trái.
Con chim vụt đến với tốc độ nhanh hơn hẳn lần trước, đổi hướng mau lẹ hơn
nhiều. May mà ông Lục kịp né sang trái, nên con chim bay xẹt qua sượt
ngang má phải ông, luồng gió từ cú đập cánh thốc thẳng vào giữa mặt, ông còn cảm nhận được vẻ mềm mượt của sợi lông vũ phớt qua. Lần này nếu
không tránh kịp, hẳn ông đã trở thành người một mắt.
Ông Lục không dám dừng lại, lập tức tung mình nhảy thẳng về phía tảng đá.
Kỳ thực, ngay lúc con chim tung cánh vụt khỏi bàn tay, một cái bóng màu
xanh đã lặng lẽ lẩn về phía vườn hoa. Tuy ông Lục đang cuống quýt tránh
né con quái điểu, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy cái bóng đó. Chính là cái bóng đó! Ông Lục biết, muốn tìm được Lỗ Thiên Liễu và Ngũ Lang,
nhất định phải bắt được cái bóng đó! Muốn đảm bảo cho mọi người yên ổn
trở ra, cũng phải bắt được cái bóng đó!
Ông Lục lập tức đuổi theo cái bóng, nhanh chóng chìm khuất trong làn khói sương mờ ảo trên lối nhỏ vườn hoa.