Vì để cho mình không mất khống chế, hắn chỉ có thể mỗi ngày mỗi đêm ở trong căn nhà gỗ được chế tạo đặc thù này, không được tự do.
Hắn thậm chí còn không biết ngày hắn bị đau đến chết là khi nào.
Mấy ngày đau đến không thể nào ngủ được, hắn cảm thấy mình gần như sụp đổ.
Bach thiếu chủ đang từng chút từng chút thừa nhận đau khổ, đột ngột tứ chi như bị thứ vô hình gì quấn chặt, sau đó là lỗ tai, tiếp theo như một tấm lưới vô hình đem hắn bao phủ lấy toàn bộ.
Sau một khắc, luồng nhiệt ấm áp bao bọc toàn thân hắn, đau đớn như kim châm trong đầu cùng toàn thân chậm rãi biến mất.
Thẳng đến hắn không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì nữa liền khó tin chậm rãi mở mắt, rất nhanh mệt mỏi ập tới, ngủ thiếp đi.
Bạch thành chủ một mực nhìn tình huống bên trong nhà gỗ, hắn phát hiện sau khi người trẻ tuổi phóng thích tinh thần lực không lâu, con trai hắn vốn đang đau đớn run rẩy đột nhiên giống ngư bị cứng lại.
Bạch thành chủ khó tin nhìn xem, không run rẩy nữa rồi? Có phải là bị thương rồi không?
Hắn đem gương mặt dán chặt trên cửa sổ, muốn nhìn rõ hơn.
Sau một khắc, cảnh tượng càng khó tin vào đáy mắt, một cục lông nhỏ trong nhà gỗ không còn run rẩy nữa, thậm chí bốn chân thả lỏng mở ra, lỗ tai dài cũng rủ hai bên người, hô hấp nâng lên hạ xuống, đúng là!.
ngủ rồi?
Bạch thành chủ hốc mắt đỏ bừng, từ khi tinh thần bạo động đến cấp 6, đã rất nhiều ngày hắn trơ mắt nhìn A Thành bởi vì đau đớn mà không hề chợp mắt được một khắc, bây giờ vậy mà có thể ngủ rồi?
Bạch thành chủ nước mắt tuôn đầy mặt, vị tiên sinh này thật không có nói dối, y thật sự là Trị Liệu sư cấp 3S.
Chỉ có Trị Liệu sư đẳng cấp này mới có khả năng chữa trị hiệu quả nhanh chóng như vậy.
Dù cho đẳng cấp bạo động không có hạ xuống, nhưng đau đớn tiêu trừ đây chính là có hiệu quả lớn.
Bởi vì quá mức buông lỏng, cục lông màu trắng bốn chân thả lỏng giang ra vô ý thức bắt đầu khôi phục hình người.
Sau khi cảm thấy không sai biệt lắm, Ninh Vân Dập liền thu tay lại, sợ hiệu quả quá tốt sẽ bị hoài nghi.
Vừa muốn nhìn xem thành quả, thì người lúc nãy đang lệ nóng doanh tròng đột nhiên “xoạt” một cái đóng cửa sổ duy nhất trên tường lại.
Ninh Vân Dập nhíu mày: “Làm sao rồi?”
Bạch thành chủ thấp giọng ho một tiếng, nâng lên tay áo lung tung lau một cái mặt: “A Thành vừa mới ngủ, hiệu quả rất tốt, chính là lúc nãy hắn khôi phục hình người, xem không tiện lắm.
”
Ninh Vân Dập hiểu rõ không tiện ở đâu: “Đã có hiệu quả, sẽ không tiếp tục nữa, hôm nay liền đến đây thôi? Ta lát nữa còn có việc, ngày mai lại tới.
”
Bạch thành chủ lúc này thái độ nhiệt tình vạn phần: “Ta trước tiên đem hối đoái tinh tệ đưa tiên sinh.
”
Ninh Vân Dập không nghĩ tới Bạch thành chủ hào phóng như vậy: “Không vội, chờ chữa dứt điểm hoàn toàn lại lấy cũng không muộn.
”
Bạch thành chủ cảm kích Ninh Vân Dập giúp bệnh con trai ổn định, nhớ đến cái gì, hắn liền lấy từ trong ngực ra một cái hộp: “Không thể để cho tiên sinh đi một chuyến uổng công khổ cực, tiên sinh trước lấy cái này, cái này là ta tặng tiên sinh không liên quan gì đến thù lao lúc trước đã nói.
”
Ninh Vân Dập cũng không có khách khí, nhận lấy mở ra, ngoài ý muốn với độ hào phóng của Bạch thành chủ.
Tiện tay tặng chính là một viên nguồn năng lượng tinh thạch cấp 3S.
Thứ mà khi nãy y tận mắt nhìn thấy người người tranh nhau, ra giá tận bảy trăm vạn tinh tệ mới giành được.
Bạch thành chủ giải thích nói: “Viên này vốn là để ngày mai đấu giá đem ra, nhưng đã tìm được tiên sinh, cũng không cần thiết phải tiếp tục đem ra buổi đấu giá đó nữa, sẽ đấu giá vật phẩm khác.
”
Ninh Vân Dập không có để Bạch thành chủ đưa mình ra, tự y rời đi, đầu tiên là bay một vòng, xác định không có ai theo dõi mới từ đường khác về biệt thự.
Lúc y về đến nhà, thời gian phát trực tiếp chỉ còn nữa giờ.
Trong biệt thự, Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu y như ngày hôm qua ngồi chờ trên bậc thang tiền sảnh.
Lần này nhiều thêm một người máy nhỏ.
Ninh Tiểu Miêu yêu thích không buông tay, huống chi đây là baba cho bé.
Mèo Lớn nghĩ là Ninh Vân Dập chỉ nói đùa, không ngờ y lại đem người máy sử dụng một lần đi cải tạo.
Chỉ có một điểm không tốt chính là lượng điện rất nhiều, từ khi Ninh Vân Dập rời đi, Ninh Tiểu Miêu liên tiếp ấn mở tin nhắn nghe đi nghe lại.
【 Con ngoan, baba có việc đi ra ngoài a, trễ một chút sẽ trở về.
】
Lỗ tai đến mọc mấy cái kén, về sau Ninh Tiểu Miêu để người máy nhỏ phát ra chỉ hai chữ 【 Con ngoan】.
Giờ phút này Mèo Lớn bị hạ knock out tại chỗ, toàn tâm trí chỉ nghe được mỗi tiếng người máy cộc cộc cộc đi tới đi lui.
Ở bên tai nó vờn quanh: “Con —— ngoan.
”
Mèo Lớn thở dài một tiếng, yên lặng nâng lên móng vuốt, che cái lỗ tai lớn.
Vừa che, lại phát giác được không đúng, nó quay sang nhìn bé con, quả nhiên đối diện với ánh mắt khó tin lên án nhìn nó chằm chằm.
Mèo Lớn trở mình, làm ra cái động tác giả, duỗi lưng một cái, đem móng vuốt để xuống.
Ninh Tiểu Miêu hoài nghi nhìn Mèo Lớn, nó vừa nãy không có bịt lỗ tai thật sao?
Thời điểm mãi không thông, đột nhiên nghe tiếng động bên ngoài đứng thẳng người lên, ôm lấy người máy xông thẳng ra ngoài.
Mèo Lớn cũng một lần nữa lật trở về, run lên lông toàn thân, nhìn kỹ phía lớp da lông xám trắng lúc đầu ẩn ẩn đậm lên.
Chỉ là vừa run xong, đột nhiên mũi nó giật giật, khó có thể tin nhìn về phía trước.
Đồng thời cửa từ bên ngoài đẩy ra, Ninh Vân Dập thanh âm vang lên: “Baba trở về.
”
Chỉ là y vừa rảo bước tiến lên, liền thấy bé con ôm lấy người máy hốc mắt hồng hồng nhìn y, thậm chí còn lui về sau một bước.
Ninh Vân Dập:???
Mèo Lớn yên lặng bước chân tới gần, xích lại gần hít hà, thần sắc cũng thay đổi.
Mới đi ra ngoài hai lần, kẻ nào đem đồ bi3n thái nhà nó trộm rồi?
Ninh Tiểu Miêu ôm lấy người máy nhỉ, hai mắt đẫm lệ đáng thương: “Baba, ba thật là có việc cần ra ngoài sao?”
Ninh Vân Dập: “Đương nhiên, baba là đi làm chính sự.
”
Ninh Tiểu Miêu kéo dài thanh âm: “Vậy —— sao?”
Mèo Lớn vẫy vẫy đuôi, giống như là trợ uy: Nhưng trên người ngươi làm sao có mùi thú lạ lẫm vậy?
Ninh Vân Dập rốt cục hậu tri hậu giác phát giác được cái gì, lúc đầu y nghĩ đến toàn bộ hành trình đều không tiếp xúc đến Bạch Thiếu Chủ sẽ không lưu lại mùi, nhưng nghĩ tới nguyên một cái khuông viên đều là mùi của Bạch Thiếu Chủ, đứng lâu như vậy dính vào một chút cũng có thể hiểu.
Chớ đừng nói chi là Mèo Lớn là động vật có khứu giác linh mẫn, bé con là Bán thú nhân cũng khứu giác tốt, trách không được một lớn một nhỏ lúc này như lâm đại địch.
Ninh Vân Dập ôm lấy bé con giải thích, đem Bạch Thiếu Chủ đáng thương biết bao nói một phen, quả nhiên nhóc con liền lo lắng hỏi: “Vậy hắn về sau sẽ khôi phục sao?”
Ninh Vân Dập: “Đương nhiên, có baba ở đây, đương nhiên không có vấn đề.
”
Mèo Lớn như có điều suy nghĩ nhìn Ninh Vân Dập, hắn hóa ra là Trị Liệu sư cấp 2S sao?
Sao nó cảm giác y cùng mấy Trị Liệu sư trước kia không giống nhau lắm?
Nhưng bây giờ tinh thần lực của nó bị áp chế, có lẽ cảm giác sai?
Ninh Vân Dập nhìn xem thời gian chênh lệch không nhiều, xoa bóp khuôn mặt nhỏ, nuôi lâu như vậy mặc dù có thịt, nhưng lúc trước thân thể hư tổn quá nhiều, nhìn vẫn thật gầy, y ôm lấy bé con đi vào trong: “Qua mấy ngày trời sẽ lạnh, hôm nay sẽ ăn món ngon bồi bổ tốt.
”
Bé con cùng Mèo Lớn hai mắt phát sáng, lại được ăn ngon đúng không?
Ninh Vân Dập trước đi tắm rửa một cái, đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra, xử lý tốt thì thời gian phát trực tiếp chỉ còn lại hai phút là đến giờ.
Ninh Vân Dập ấn mở 【 Tinh Bá 】, bắt đầu trực tiếp.
.