Mắt thấy Lưu Hải sắp không kiên trì được, Hạ Ngôn đột nhiên lùi về sau, lại lui ra đứng ở nơi cách Lưu hải khoảng mười thước.
Ở đây, có lẽ rất nhiều người không nhìn ra nhưng Lưu Hải lại biết rõ ràng mình vừa rồi sắp bị đánh bại. Nhưng Hạ Ngôn đường như không có ý đánh bại hắn.
Vào thời khắc mấu chốt, Hạ Ngôn không ngờ lùi ra cho hắn cơ hội thở dốc.
Trong mắt Lưu Hải lộ ra vẻ nghi hoặc, tuy rằng khí huyết dâng trào trong cơ thể, nhưng hắn vẫn còn đang kiên trì khống chế linh lực đã không thể vận chuyển trôi chảy. Chỉ cần có một tia cơ hội, Lưu Hải đương nhiên sẽ không buông tay.
Phải biết rằng, nếu lúc này khiêu chiến bị thua, như vậy đồng nghĩa với việc thua một lọ Tử Quỳnh Tương cùng 400 vạn kim tệ. Không chỉ có vậy, đệ đệ Lưu Dương của hắn còn đặt cược rất nhiều bên ngoài, Lưu Dương thậm chí đã đặt hơn một nửa số tiền tích cóp của hai người mấy năm nay.
Hạ Ngôn lui ra một lúc, đứng ở ngoài mười thước, Thần Hi kiếm tùy tiện cầm trong tay, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Lưu Hải.
Hạ Ngôn lúc này, tuy rằng vừa rồi liên tục công kích Lưu Hải khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nhưng linh lực trong cơ thể không những không yếu bớt, ngược lại còn mạnh hơn so với lúc bắt đầu.
Ngay cả Hạ Ngôn cũng đều có chút kinh ngạc.
“Chẳng qua, hiện tại khó được có bia sống cho ta triển khai công kích, trước tiên cho hắn nghỉ ngơi một hồi, khôi phục một chút linh lực!”
Hạ Ngôn nhìn Lưu Hải, thầm nghĩ trong lòng.
Linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn cần tìm một điểm phát tiết.
Hiện tại công kích Lưu Hải, không thể nghi ngờ chính là một cách thức để giải phóng, cho nên hắn cũng không nóng lòng đánh bại Lưu Hải. Chờ Lưu Hải khôi phục linh lực, lại bắt đầu phát động một đạt công kích mới.
Đám người xung quanh lôi đài đều đang nín thở nhìn lên.
Tuy rằng vừa rồi Lưu Hải bị đánh cho gần như không có cơ hội trả đòn, nhưng những người này vẫn hy vọng Lưu Hải có thể bộc phát đánh bại Hạ Ngôn. Không ít người đều chờ mong Lưu Hải dùng thủ đoạn cường đại ẩn dấu đột nhiên đánh bại Hạ Ngôn.
Nếu không, những người đặt cược Lưu Hải thắng lợi, đều là vốn ra mà không về.
Một lát sau, thân hình Hạ Ngôn lại chợt lóe, hóa thành một luồng sáng đánh về phía Lưu Hải sắc mặt xám trắng.
– Keng!
Vũ khí hai người lại va chạm, phát ra tiếng vang.
Tiếp theo, dường như lặp lại vừa rồi, Hạ Ngôn công kích càng lúc càng nhanh. Lưu Hải chỉ có thể bị động ngăn cản, căn bản không tim được cơ hội trả đòn. Nếu tốc độ ngăn cản của hắn hơi chậm một chút thôi, như vậy thân thể của hắn sẽ bị trường kiếm như tia chớp của Hạ Ngôn đánh trúng.
Lưu Hải không muốn chết, vậy chỉ có thể liều mạng đón đỡ!
Trên mặt, mồ hôi từng giọt không ngừng lăn xuống.
Lưu Hải lúc này, ngay cả ý niệm hối hận khiêu chiến cùng Hạ Ngôn cũng không kịp sinh ra, chỉ có thể hết sức đón đỡ một lần lại một lần công kích sắc bén của Hạ Ngôn. Linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn dường như vô cùng vô tận.
“Đáng giận! Tên khốn này, vì sao không trực tiếp đánh bại ta?”
Lưu Hải đã xác định, Hạ Ngôn cố ý không đánh bại mình. Hắn cảm giác được, lực luợng chân chính của Hạ Ngôn mạnh hơn rất nhiều so với biểu hiện bên ngoài.
“Chết tiệt, rốt cục là sao vậy nhỉ? Hắn mới bao nhiêu tuổi hả? Ta dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát huy ra uy lực võ kỹ 1, 3 vạn độ, nhưng Hạ Ngôn này không ngờ còn mạnh hơn ta?”
Hai mắt Lưu Hải đỏ thẫm, nghiến răng ken két, bất kể thế nào đều nghĩ không ra. Lúc này, hắn thậm chí không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
– Thịch!
Thân hình Lưu Hải rốt cục trong một đợt công kích của Hạ Ngôn bị đánh bay ra, đập vào bên cạnh lôi đài Đại Sảnh Khiêu Chiến.
– Rốt cục thoải mái rồi! Hạ Ngôn thờ phào một hơi.
Sau đó, ánh mắt Hạ Ngôn dừng trên thân thể Lưu Hải bay ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhạt. Chiến đấu thời gian dài như vậy, không ngờ sắc mặt hắn cũng không biến đổi.
“Trải qua trận tỷ đấu này, linh lực của ta lại tăng lên rất nhiêu. Ngày hôm qua cảnh giới của ta tăng lên Đại Linh Sư trung kỳ, ta có thể phát huy ra uy lực võ kỹ 1. 5 vạn độ. Sau đó lại dung hợp bí điển Thiên cấp, uy lực Linh La kiếm pháp lại được tăng lên. Sau khi tăng lên đã có thể phát huy ra uy lực võ kỹ 1. 6 vạn độ. Nhưng hiện tại, ta thấy nếu ta toàn lực thi triển võ kỹ, vậy uy lực cũng khoảng tầm 2 vạn độ”
.
“Dưới Linh Tông, người có thể chiến thắng ta – Không nhiều!”
Cặp mắt Hạ Ngôn khẽ híp lại, nhìn về Cao Minh Nguyệt, Uyển Thu ở phía dưới.
Ngày hôm qua Hạ Ngôn sử dụng đan được, có một bộ phận cùng chưa hấp thu hết mà ẩn chứa trong cơ thể. Vừa rồi một hồi công kích sảng khoái đầm đìa khiến cho dược lực còn ẩn chứa trong cơ thể đều được phát huy ra, tự nhiên linh lực tăng lên một chút. Hiện tại, Hạ Ngôn đã tới gần với mức đột phá Đại Linh Sư hậu kỳ.
– Hạ Ngôn tiên sinh – Thắng! Nhân viên công tác tuyên bố:
– Hạ Ngôn tiên sinh, nhận được Tử Quỳnh Tương cùng với kim phiếu 400 vạn.
Lời nói của nhân viên công tác thật giống như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ yên tĩnh. Đám người vốn đang ngây ngẩn lập tức trở nên sôi trào.
Lưu Dương dường như toàn thân lọt vào hố băng, hắn quả thật nghĩ đây là đang nằm mơ.
Trước khi trận khiêu chiến bắt đầu, hắn còn đang âm thầm may mắn mình lại tìm được một con dê béo. Nhưng hiện tại.
Từ trên lôi đài đi xuống, Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu đi lên đón Hạ Ngôn.
Cao Minh Nguyệt không khỏi lại đánh giá Hạ Ngôn một lần nữa. Từ thực lực Hạ Ngôn biểu hiện ra, Hạ Ngôn khoảng cách Linh Tông cũng không xa. Chỉ sợ không được mấy năm, Hạ Ngôn sẽ trở thành một cường giả Linh Tòng.
Ở trong Thánh thành, hiện tại còn không có cường giả Linh Tông dưới hai mươi tuổi. Nếu Hạ Ngôn trở thành cường giả Linh Tông trước hai mươi tuổi, sẽ khiến cho các thế lực dốc sức tranh đoạt.
– Hạ Ngôn tiên sinh! Xin ra nhận đồ! Nhân viên công tác gọi Hạ Ngôn.
– Ha ha! Cao đại ca, Uyển Thu tỷ, đệ đi lấy những thứ thắng được.
Hạ Ngôn chỉ vào quầy, cười nói với Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu.
Nói xong, hắn liền đi ra quầy Đại Sảnh Khiêu Chiến.
– Ta cũng đi!
Uyển Thu thì lại đi ra hướng nơi đặt cược tư nhân kia.
– Tử Quỳnh Tương!
Đẻ cho Hạ Ngôn vui sướng vẫn là bình được liệu đặc thù Tử Quỳnh Tương, 400 vạn kim tệ tuy nhiều, nhưng nếu không có Tử Quỳnh Tương thì Hạ Ngôn với thực lực vào thời điểm hôm qua sẽ không đồng ý khiêu chiến với Lưu Hải.
Vì Tử Quỳnh Tương, Hạ Ngôn mới mạo hiểm!
Tuy nhiên sau khi sử dụng Súc Linh Đan, thực lực Hạ Ngôn không ngờ trực tiếp tăng lên hơn gấp đôi, thoải mái đánh bại Lưu Hải.
Cất kim tệ cùng Tử Quỳnh Tương vào trong lòng, Hạ Ngôn cầm hai hộp ngọc trở lại bên cạnh Cao Minh Nguyệt.
Hai viên đan dược này là Cao gia cho hắn mượn, tự nhiên phải trả lại. Cao Minh Nguyệt cũng không khách khí. Hạ Ngôn trả lại đan dược thì hắn ta cũng tự nhiên mà thu về. Hai viên đan dược này trị giá 340 vạn kim tệ, cho dù Cao gia cùng không dễ dàng tặng người.
Cho Hạ Ngôn mượn đan dược để sử dụng đã làm cho Hạ Ngôn thiếu một món nợ nhân tình. Nhân tình này tuy không lớn, nhưng ít nhất về sau có thể tạo nên quan hệ tốt đẹp với Hạ Ngôn.
Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người trong đại sảnh, ba người Hạ Ngôn chậm rãi rời đi.
Về phần huynh đệ Lưu Hải, Lưu Dương thì đang khóc không ra nước mắt. Lưu Hải tuy rằng bị thương không nặng, nhưng tổn thất lần này của bọn họ đả kích mạnh hơn bị thương trên thân thể rất nhiều.
– Hạ Ngôn huynh đệ. Đệ thật sự không đi Cao gia ở thêm mấy ngày sao?
Cao Minh Nguyệt mấy lần mời Hạ Ngôn, chẳng qua Hạ Ngôn vẫn từ chối lời mời. Lần này đi Thánh thành, Hạ Ngôn thu hoạch rất lớn. Không chỉ thực lực tăng mạnh, lại còn kiếm được Tử Quỳnh Tương.
Lúc này, tâm tình Hạ Ngôn vô cùng tốt!
– Cao đại ca! Nếu sau này tới Thánh thành, đệ nhất định đi thăm Cao gia. Tuy nhiên, sư phụ đã dặn hai ngày này đi thành Tử Nguyệt hội họp với ông ấy, đệ không thể dừng ở đây quá lâu.
Hạ Ngôn lắc đầu, lại từ chối.
– Được rồi. Một khi đã vậy, chúng ta đưa đệ ra khỏi thành.
Cao Minh Nguyệt bất đắc dĩ gật gật đầu, rồi sau đó đưa mắt nhìn thê tử Uyển Thu. Uyển Thu cũng gật đầu với Hạ Ngôn.
– Hạ Ngôn! 300 vạn kim tệ này, là của đệ!
Uyển Thu vừa rồi vẫn còn đang đếm lại kim phiếu của mình. Lần này nàng đặt cửa Hạ Ngôn thắng lợi, kiếm được không ít. Tỷ lệ một ăn mười, trong Đại Sảnh Khiêu Chiến cũng chỉ khoảng một phần mười số người đặt vào Hạ Ngôn. Những người này trong lòng đại đa số kỳ thật chỉ là đánh liều một lần, cũng không phải coi trọng Hạ Ngôn thật sự có thể thắng. Chỉ bởi vì tỷ lệ cược của Hạ Ngôn rất cao.
– Hả?
Hạ Ngôn sửng sốt, khó hiểu nhìn Uyển Thu. Uyển Thu cười duyên:
– Hạ Ngôn! Đệ quên lời ta nói trước khi đệ khiêu chiến sao? Nếu đệ có thể thắng, vậy tiền thắng cược ta đặt sẽ chia cho đệ một nửa mà!
Nói xong, Uyển Thu đã đưa kim phiếu đến trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lúc này mới nhớ tới, Uyển Thu quả thật nói vậy. Chẳng qua Hạ Ngôn chi cho là nói vui mà thôi.
Hiện tại, Uyển Thu thật sự đưa kim phiếu cho hắn, mà cũng không ít. Tuy rằng là một nửa, cũng đã là 300 vạn rồi.
Nhìn kim phiếu, HạNgôn lắc đầu.
Tiền này, là Uyển Thu thắng được, lúc ấy trong tiền vốn không có phải của Hạ Ngôn, làm sao hắn có thể thu về?
Uyển Thu dường như biết Hạ Ngôn sẽ từ chối, lại nói thêm:
– Hạ Ngôn! Tuy rằng chúng ta mới biết có một ngày, nhưng là đệ hẳn phải biết tính tình của ta rồi! Lời ta nói ra, chẳng lẽ đệ cho là nói chơi sao?
Với tính tình của Uyển Thum quả thật đã nói là làm. Lúc ấy nàng nói nếu Hạ Ngôn thắng, vậy sẽ chia một nửa tiền thắng được. Đó xác định không phải là nói chơi.
Suy nghĩ một chút, Hạ Ngôn nhíu nhíu mày.
– Hạ Ngôn! Nếu đệ cứ khăng khăng không nhận, vậy kim phiếu này, ta sẽ ném đi. Ta nói được là làm được.
Uyển Thu biến sắc, nói như chém đinh chặt sắt.
Cao Minh Nguyệt ở một bên cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Ngôn cùng Uyển Thu.
– Được! Vậy đệ xin nhận. Hạ Ngôn nói.
Đưa tay nhận kim phiếu 300 vạn trong tay Uyển Thu, Hạ Ngôn cười nói:
– 300 vạn kim tệ này, đệ không công mà kiếm được. Đối với người thường, 3 kim tệ đều có thể cho người ta sống được một tháng.
Hạ Ngôn lắc đầu.
Từ sau khi thực lực tăng lên, tốc độ kiếm tiền của Hạ Ngôn không thể nói là không nhanh. Kiếm được mấy trăm vạn dường như không quá khó khăn. Tuy nhiên sau khi vào Nhất Phẩm Đường, Hạ Ngôn cảm thấy được cho dù mấy trăm vạn này cũng thực sự không tính là nhiều.
Ba người ra cửa nam, Hạ Ngôn chào từ biệt Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu.
Bởi vì nơi này cách thành Tử Nguyệt không xa, Hạ Ngôn cũng không thuê xe ngựa. Vận chuyển linh lực, với tốc độ của Hạ Ngôn cũng chỉ mất khoảng một canh giờ có thể trở lại thành Tử Nguyệt.
Cao Minh Nguyệt cùng Uyển Thu đứng ngoài thành nhìn Hạ Ngôn đi xa dần.
– Minh Nguyệt. Muội đưa 300 vạn kim tệ cho Hạ Ngôn, chàng có giận không? Uyển Thu hỏi Cao Minh Nguyệt, mắt sáng như trăng rằm.
– Uyển Thu! Nàng làm vậy, chính hợp ý ta. Có 300 vạn kim tệ này, ích lợi Hạ Ngôn có thể mang đến cho Cao gia chúng ta lại là vô giá!
Cao Minh Nguyệt nhìn Uyển Thu, cười nói:
– Tương lai về sau của Hạ Ngôn khẳng định cao hơn ta rất nhiều. Hắn rất có khả năng sau khi Hội Giao Lưu học viên siêu cấp chấm dứt, đi Thánh địa Thiên Cung tiếp tục tu luyện. Khi đó.
Nghe Cao Minh Nguyệt nói vậy, Uyển Thu bỗng trợn to mắt, không khỏi biến sắc.