Linh La Giới

Chương 203: Nhập thần



Tốc độ tấn công của Vương Thiên Hà rất nhanh, mặc dù chỉ đánh bằng vỏ kiếm, nhưng vẫn khiến cho người ta hít thở không thông. Bóng kiếm bao trùm toàn bộ thân thể Hạ Ngôn, không chút khe hở nào. Tuy nhiên, công kích cuối cùng lại chỉ có ngực của Hạ Ngôn, nhưng hiện tại mặc kệ Hạ Ngôn tránh hướng nào thì vẫn bị bóng kiếm vây lấy. Thoạt nhìn thì làm thế nào vẫn bị đánh trúng.

“Vậy mà vẫn không tránh sao?”

Vương Thiên Hà cũng hơi ngây người.

Lúc này vỏ kiếm còn cách ngực Hạ Ngôn một khoảng ngắn, chỉ cần một phần mười cái nháy mắt là sẽ đánh trúng. Một thời gian ngắn như vậy dù là Đại linh sư cũng không thể tránh né hoàn toàn được. Trừ phi cũng dùng kiếm để ngăn trở trường kiếm của Vương Thiên Hà.

– Ôi!

Nhưng, một màn khiến người khác giật mình xuất hiện. Vỏ kiếm dừng ngay trước vị trí trái tim Hạ Ngôn. Tuy vậy Vương Thiên Hà tay nắm trường kiếm lại không cảm nhận được chút lực cản truyền lại, so với đâm vào không khí thì không khác chút nào.

Chỉ thất thần trong chốc lát, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đã thấy rõ, một kiếm này căn bản không thực sự đánh trúng Hạ Ngôn. Vỏ kiếm của Vương Thiên Hà đâm sang bên trái thân thể Hạ Ngôn, mà Hạ Ngôn đang cười khẽ nhìn Vương Thiên Hà.

– Đây.

Vương Thiên Hà sững sờ nói:

– Đây là Ảo Ảnh thân pháp?

– Rất lợi hại!

Mễ Tuyết cũng kinh ngạc nói.

Chờ Vương Thiên Hà lấy lại tinh thần, thu trường kiếm lại, Hạ Ngôn mới cười nói với hai người:

– Thân pháp của ta có biên độ rất nhỏ nhưng hiệu suất lại rất cao, cho nên tiêu hao linh lực rất ít.

– Hạ Ngôn, có thể nói cho chúng ta biết Ảo Ảnh thân pháp này tu luyện như thế nào không?

Mễ Tuyết không nhịn được hỏi. Thực ra nàng cũng biết không nên hỏi, nhưng thật sự là không nhịn được.

Vương Thiên Hà cũng chờ mong. Thân pháp mạnh mẽ đến thế, nếu nói họ không muốn học tập chính là không có khả năng. Chỉ là, Hạ Ngôn có đồng ý dạy lại thân pháp quỷ dị khó lường này cho họ không?

Hạ Ngôn nghe được lời nói của Mễ Tuyết thì lộ ra thần sắc khó xử. Hai người nhìn sắc mặt Hạ Ngôn trong lòng liền khẩn trương lên. Nếu nghĩ một chút thì thân pháp như thế, có thể dễ dàng dạy cho người khác sao?

– Không dối gạt các ngươi, thực ra cùng ngày ta khảo hạch học viên đặc biệt trong cơ quan trận mới lĩnh ngộ ra Ảo Ảnh thân pháp. Trước kia ta vốn không biết trên đời này tồn tại loại Ảo Ảnh thân pháp này.

Hạ Ngôn dùng giọng điệu thành khẩn nói:

– Lúc ấy ta ở trong sơ cấp cơ quan trận, lúc đầu cũng làm động tác tránh né hoặc là đánh lui người cơ quan như các vị thôi. Tuy nhiên, sau đó ta phát hiện, nếu không cố ý khống chế tiết tấu thân thể không ngờ vẫn có thể tránh thoát công kích của người cơ quan. Hơn nữa, loại tránh né này có hiệu suất rất cao, lại càng thoải mái, lúc đó ta mới lĩnh ngộ ra được thân pháp này.

Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trầm giọng nói.

– Cũng không phải dùng suy nghĩ khống chế thân thể, mà là để cho thân thể tự tránh né.

Cuối cùng Hạ Ngôn kiên định nói:

– Đây chính là điều kiện của Ảo Ảnh thân pháp.

– Như vậy.

Mễ Tuyết sửng sốt, lộ ra một tia kinh ngạc.

– Cũng được sao?

Đơn thuần chỉ dựa vào thân thể để tránh công kích? Việc này hiển nhiên là người thường không thể làm được. Thân thể người thường vốn không có khả năng tự động tránh né khi bị công kích. Nếu không dùng đại não để khống chế thì thân thể sẽ bị địch nhân đánh trúng. Mà cách nói của Hạ Ngôn thì đại đa số người tu luyện không dám nếm thử. Thân thể làm sao có thể tự động tránh né được chứ?

Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn, lắc đầu thở dài:

– Xem ra muốn luyện tập Ảo Ảnh thân pháp này đối với chúng ta có phần khó khăn.

– Quên đi, Ảo Ảnh thân pháp được xưng là bộ pháp của Thần, tất nhiên không dễ học như vậy. Ha ha, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Ngày mai gặp lại.

Vương Thiên Hà hít một ngụm khí, chuyển mắt nói với Hạ Ngôn và Mễ Tuyết. Hiển nhiên, hắn có chút thất vọng.

Chẳng qua là Hạ Ngôn thực sự không có cách nào, lời hắn nói đều là thật.

– Ừ, ngày mai gặp lại.

Hạ Ngôn gật đầu nói.

Đối với việc Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết không tin lời mình, Hạ Ngôn cũng hiểu, nhưng hắn cũng chẳng để ý.

Sau khi ba người tách nhau, Hạ Ngôn mau chóng rời khỏi học viện Tử Diệp, trở lại căn tiểu viện bên ngoài của mình, Tiểu Thanh sớm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngạt ngào hương vị rồi. Nếu chỉ có hai người nàng và Hạ Ngôn thì tất nhiên không cần làm nhiều đồ ăn vậy, nhưng còn có Thổ Cẩu nữa nên tất nhiên là khác, sức ăn của Thổ Cẩu thật sự kinh người.

Buổi sáng, xem thêm các loại điển tịch võ kỹ, buổi chiều luyện thân pháp và kỹ xảo chiến đấu, buổi tối vận chuyển tâm pháp Linh La hấp thu linh lực.

Thời gian trôi vội vàng, đảo mắt một cái đã nửa tháng qua đi.

“Đây là quyển cuối cùng rồi!”

Hạ Ngôn cầm một quyển điển tịch màu đen thầm nghĩ trong lòng, trên mặt hiện lên sự vui sướng.

Thời gian nửa tháng, Hạ Ngôn đã đọc hết các điển tịch trong tầng một kinh các của học viện, bản trong tay chính là cuối cùng.

Ánh mắt đảo qua toàn bộ tầng một kinh các.

“Thật là nhanh, còn không có cảm giác được, mà ta đã đọc qua mấy trăm bản bí điển rồi”

.

Tuy rằng chỉ là điển tịch bất nhập lưu, nhưng có thể lưu lại trong kinh các của học viện Tử Diệp thì cũng có chỗ độc đáo. Sau thời gian nửa chén trà, Hạ Ngôn buông quyển bí điển cuối cùng xuống.

“Hiện giờ nên đi lầu hai xem bí điển nhân cấp”

. Tâm niệm Hạ Ngôn vừa chuyển.

Hứa lão đứng trước cửa kinh các nhìn Hạ Ngôn.

“Hạ Ngôn này vì sao lại kiên trì ở lầu một suốt nửa tháng? Nếu nói hắn không thật sự xem những bí điển này thì có thể, nhưng nhìn bộ dáng hắn dường như rất nhập thần. Hơn nữa, không ngờ hắn lại xem hết từng quyển một. Một quyển cũng không hạ xuống”

. Đây chính là nguyên nhân khiến Hứa lão cảm thấy kỳ quái.

“Nhưng, nếu nói hắn xem kỹ thì không thể nào. Những quyển điển tịch đó hắn chỉ xem mất thời gian nửa chén trà đã buông xuống, sao có thể xem cẩn thận được?”

Hứa lão lắc đầu, muốn nói Hạ Ngôn thực sự xem hết thì bất kể thế nào lão cũng không tin.

Tuy rằng cực kỳ nghi ngờ, nhưng Hứa lão cũng không hỏi, mắt nhìn Hạ Ngôn đi lên lầu hai. Một lát sau, Hứa lão cũng đi theo Hạ Ngôn lên lầu hai.

“Bí điển nhân cấp trên lầu hai ít hơn nhiều bí điển bất nhập lưu lầu một”

. Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua một lượt, nhìn các kiểu bí điển nhân cấp trên những giá sách bốn phía, những bí điển này đều được đặt trong những chiếc hộp tinh xảo.

Màu sắc trên mặt khác nhau, trên mỗi bản bí điển đều có ghi lại tên của võ kỹ.

“Đại khái có chừng bảy mươi bản bí điển nhân cấp. Ha ha, đã là rất nhiều rồi. Hạ gia ta tổng cộng cũng chỉ có ba bản bí điển nhân cấp mà thôi”

. Hạ Ngôn vui vẻ trong lòng, lững thững đi đến quyển bí điển nhân cấp gần mình nhất.

Đây là một quyển bí điển có bìa màu lam, mặt trên viết: Tu La Phủ. Hiển nhiên, đây là một quyển phủ kỹ.

Mở quyển bí điển ra, đầu tiên là Hạ Ngôn nhìn thấy một tấm hình, là một người đang cầm búa làm ra một động tác phức tạp. Từng tờ từng tờ một, đầu óc Hạ Ngôn đang tiến hành diễn luyện rất nhanh. Mỗi khi xem xong một tờ, Hạ Ngôn liền diễn luyện xong võ kỹ trong tờ đó. Tốc độ tuy không chậm, tuy nhiên so với bí điển bất nhập lưu thì đã chậm hơn. Khi Hạ Ngôn xem xong bản bí điển đó thì đã qua nửa canh giờ.

Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đã ngồi cạnh đợi Hạ Ngôn được một thời gian khá lâu.

Hạ Ngôn thở ra một hơi, bỏ bí điển xuống, xoay mình áy náy nhìn Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà.

– Hạ Ngôn, ngươi xem thật là mê mẩn.

Mễ Tuyết nói thẳng. Mễ Tuyết hễ nghĩ gì đều sẽ nói thẳng, không chút dấu diếm. Tuy nhiên, đôi khi nàng cũng lười nói chuyện, đối với Hạ Ngôn, lời mà nàng nói ra đã xem như là nhiều rồi.

Hạ Ngôn cười cười nói:

– Đúng vậy, thời gian nhanh quá, thật là ngượng, để hai vị đợi lâu rồi.

– A?

Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía sau Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết. Hắn nhìn thấy, không ngờ Hứa lão lại biến thành hai người. Hai người kia một trái một phải giống nhau như đúc.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà xoay người nhìn lại, rồi nói khẽ với Hạ Ngôn:

– Hứa lão có hai vị, hai người đó là huynh đệ song sinh, chúng ta cũng không biết ai lớn cho nên cứ gọi thẳng là Hứa lão.

Nghe Vương Thiên Hà nói, lập tức Hạ Ngôn đã hiểu. Mấy ngày nay hắn vẫn chỉ thấy một người, cho nên cũng không biết trong kinh các lại có hai vị Hứa lão. Hiện tại quả thực hắn cũng không rõ hai người là ai với ai. Tuy nhiên, ngày mai đến lúc gặp lại, Hạ Ngôn tự tin có thể phân biệt rõ ràng, bởi vì hai người này tuy bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí tức hai người khác nhau. Chỉ cần Hạ Ngôn mở ngũ cảm ra là có thể nhận ra điểm khác giữa hai người.

Mỉm cười, Hạ Ngôn thi lễ với hai người, hai vị Hứa lão gật gật đầu cười cười, cũng không nói gì.

– Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi, ngày mai lại tới kinh các.

Mễ Tuyết nhìn Hạ Ngôn nói.

– Ừ.

Một lát sau, ba người rời khỏi kinh các.

– Lão nhị, đệ xem Hạ Ngôn này thế nào?

Một trong hai Hứa lão hơi híp mắt lại, tinh quang nhẹ nhàng lóe ra.

– Huynh nói là người trẻ tuổi kia sao? Hắn chính là người thứ ba tham gia hội giao lưu học viện sao?

Người còn lại vuốt râu nói.

– Phải, là hắn, mười lăm tuổi.

Hứa lão thứ nhất gật đầu nói.

Tiếng nói của hai người đều gần như nhất trí, quả thật người ta khó có thể phân biệt được.

– Vì sao mấy ngày nay hắn không lên tầng thứ ba?

Hứa lão thứ hai nghi hoặc nói. Mấy ngày này lão cũng chưa từng gặp qua Hạ Ngôn.

– Việc này quả thật là kỳ quái. Hắn đã ở tầng thứ nhất xem bí tịch bất nhập lưu suốt nửa tháng. Hơn nữa, mỗi bản bí tịch đều xem, một buổi sáng có thể xem mấy chục quyển, như thế sao có thể xem cẩn thận được chứ?

Hứa lão thứ nhất lắc đầu, nghiêng người nói tiếp:

– Ta đã từng thử thực lực của hắn, hắn là Linh sư đỉnh, còn cách Đại linh sư không xa.

– Cái gì?

Hứa lão thứ hai đột nhiên cả kinh, thở dốc vì kinh ngạc.

– Mười lăm tuổi, Linh sư đỉnh?

– Nhưng vừa rồi sao đệ không cảm giác được linh lực dao động trên người hắn?

Hứa lão thứ hai nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.

Linh sư, Đại linh sư đều không thể hoàn toàn khống chế được linh lực của bản thân, cho nên không thể che dấu linh lực thực giả của mình được. Nhưng Hạ Ngôn lại đặc biệt.

– Ài, ta cũng không rõ lắm, Hạ Ngôn này quả thực có chút khác biệt. Ừ, nhìn kỹ rồi tính sau.

Hứa lão thứ nhất trầm tư chậm rãi nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.