Hằng tuần, Anders đều được Ethan đưa đến hội đồng để kiểm chứng sức mạnh của chính mình.
Đã 3 tháng trôi qua, hội đồng không hề thấy biểu hiện nào của sự rò rỉ sức mạnh Hỏa long ấy, nên cũng buông lỏng cảnh giác với anh.
Dần dà, Anders hòa nhập được với mọi người trong Học viện, trở thành một trong những học viên có thành tích học tập nổi trội dù khóa của anh đã gần kề với ngày thi tuyển chọn pháp sư cảnh vệ.
“Thầy nói sao, em cũng sẽ được thi tuyển chọn giống như các bạn sao?” – Anders mừng rỡ khi nghe thầy Kai báo tin.
“Ừ, Ethan và một số người sắp phải chuyển sang đơn vị khác, nên đội cảnh vệ đang rất cần các pháp sư có khả năng chiến đấu và nhãn quan chiến thuật tốt.
Vậy nên, các em đều phải cố gắng, biết chưa?” – Kai nhìn lướt qua tên trong danh sách.
Rina đứng bên cạnh Mira và Yue, ngáp dài ngáp ngắn.
Mira chợt hỏi:
“Rina, cậu mất ngủ sao?”
Rina dụi dụi mắt: “Ừm, sáng nay chị tớ phải dậy sớm, hôm nay nghe bảo có người của Kerma tới”.
“Kerma? Là vương quốc láng giềng của Fressia? Họ tới đây làm gì nhỉ?”
“Tớ không biết, nhưng đội cảnh vệ đã được điều đi biên giới khá nhiều, nên chắc là có chuyện gì quan trọng lắm.
Ngay cả Ondo hôm nay cũng được triệu tập tới hội nghị mà”.
Rina đảo mắt nhìn, rồi dừng lại ở cánh tay băng bó của Yue.
“Yue? Tay cậu…”
Yue nhìn cánh tay băng bó của mình, rồi nói: “À, cái này hả…chỉ là dùng ma pháp trị thương không đúng cách thôi, đừng lo”.
“Hả? Thế rồi cái người mà cậu trị thương có sao không đấy? Tớ đã bảo rồi, đâu phải cứ chiến đấu nhiều là tốt, phải ráng trung hòa cả 2 thứ chứ? Chúng ta là pháp sư nữ, thể lực sao mà so được với bọn con trai chứ?” – Mira cau mày nói.
Roy đứng gần đó, nghe được Mira trách Yue, thì mỉm cười.
Vết thương trên vai của anh đã lành hẳn, cũng nhờ cô gái vụng về ấy…
….
Cung điện…
Sylvanus cùng với Alice và Audrey đang tiến tới phòng khách lớn, nơi sẽ tiếp đón hoàng tộc Kerma…
Sylvanus đi được nửa đường, thì nói với Audrey: “Audrey, con đi tới đó trước đi”.
“Cha, có chuyện gì sao?”- Audrey hạ kiếm xuống.
“Ta thấy dường như cận vệ thân tín của ta đang có điều gì đó khó nói” – Ông nhìn sang Alice.
Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của ông, Alice không nói gì.
Audrey thở dài, rồi nói: “Rồi, con đi đây”.
….
“Thưa ngài…”- Alice ấp úng.
“Nói đi, Alice”.
“Ethan, đã được điều sang đội ám vệ rồi sao ạ?” – Cô hỏi.
Đang làm đội trưởng đội cảnh vệ, không lý nào Ethan lại đổi sang đội ám vệ mà không có lí do”.
“Alice, ta đã dặn cô đừng nên can dự vào chuyện của gia tộc Riller quá nhiều”- Sylvanus nghiêm nghị nói.
“Nếu điều ngài nói là sự thật, thì…” – Alice định nói gì đó, nhưng một lính gác chạy tới:
“Điện hạ, cô Alice, hoàng tộc Kerma đang chờ hai người”.
Sylvanus hạ lệnh cho lính gác lui xuống, rồi bước đi: “Alice, cô phải nhớ kĩ lời ta nói.
Đừng để bản thân phải hối hận.
Cả gia tộc Lowry đang nằm trong tay cô”.
Alice trùng xuống.
Cô thôi không nghĩ đến nữa, vội đi theo sau Sylvanus.
Bước vào phòng khách lớn, Audrey bước tới chỗ Sylvanus: “Cha, họ tới rồi”.
Trong phòng khách, có 2 người đã chờ sẵn.
Một bên là người đàn ông trung niên lịch lãm, mặc trên mình bộ quân phục đặc trưng của Kerma, bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, có lẽ ngang tuổi với nhóm của Anders.
Cô gái có mái tóc đen nháy, cùng với thần sắc lạnh toát.
Sylvanus trịnh trọng nói: “Ngài tới rồi, hoàng đế đệ tam Conroy”.
Conroy Harper tiến tới, vui vẻ nói: “Lâu rồi không gặp, hoàng đế đệ tứ”.
Alice và Audrey kính cẩn cúi người.
Họ hướng mắt nhìn về cô gái lạnh lùng đứng cạnh Conroy.
Conroy nói tiếp:
“À, đây là con gái của ta, Helen Harper, năm nay tròn 17 tuổi”.
Alice tròn mắt: “Bằng tuổi với Rina sao…Mà khoan, ở con bé này, có một luồng ma lực rất mạnh…”
Chợt sắc mặt của Conroy không vui, ông quay sang Helen:
“Helen, Hailey đâu?”
Helen Harper vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng đó, cô không trả lời cha mình.
Sylvanus thắc mắc: “Thưa ngài…”
“À, thứ lỗi cho ta, Helen đây là con gái thứ 2 của ta, còn đứa con gái đầu là Hailey Harper, đặc trưng của con bé là mái tóc trắng bạc, cảm phiền nhờ các vị có thể tìm con bé giúp tôi được không? Có thể nó đã đi tới xem duyệt binh rồi cũng nên”.
Audrey vội nói: “Cha, con sẽ nói với Ondo tìm cô ấy”.
….
Tại khu vườn phía Tây cung điện…
Ondo ngáp dài, cầm theo thanh kiếm mà cha mình tặng, đi tìm xung quanh.
Thật đúng là xúi quẩy, bản thân là người dòng dõi cao quý, vậy mà phải đi tìm một cô gái quậy phá chạy khắp nơi trong cung điện sao?
Đang mải tìm mà không thấy, Ondo dừng lại ở cây táo gần đó, rồi dựa lưng vào nghỉ một chút.
“Thật là, mình mà tìm được, sẽ cho cô ta một trận.
Biết vậy trốn nhiệm vụ, ở học viện luyện ma pháp với Anders còn sướng hơn”.
Vài chiếc lá trên cây táo rơi xuống chỗ anh.
Ondo nghe được tiếng sột soạt ở trên cây, thì quay lại.
Một cô gái từ trên cây lao xuống, dùng thanh kiếm làm từ băng tấn công Ondo.
Anh nhanh chóng né được, rút thanh kiếm ra đỡ đòn của cô ta.
Đó là cô gái có mái tóc trắng mà anh đang tìm.
Cô lộn người một cái, định đá vào Ondo, anh nhanh chóng xoay người, dùng khuỷu tay khống chế cô, ép cô vào thân cây, tay còn lại giơ kiếm lên:
“Là cô à?”.