Học viện…
Roy lao vào tấn công Kai, anh nhanh chóng né được mọi đòn đánh cận chiến của cậu học trò này.
Kai mở cổng thủy viêm, rồi đánh cho Roy ngã xuống đất.
Yue và Audrey đứng bên ngoài quan sát tình hình.
Trông vẻ mặt lo lắng của Yue, Audrey bật cười: “Em lo lắng sao?”
“Cô Audrey, thầy Kai có vẻ mạnh tay…”- Yue ấp úng.
Audrey khoanh tay:
“Chẳng phải em nói nếu Roy bị thương, em sẽ là người chữa giúp cho em ấy sao? Cô thấy em vẫn chưa thành thạo về y thuật lắm nhỉ?”
“Vâng…bố mẹ em không muốn em thông thạo y thuật, mà muốn em chiến đấu nhiều hơn…” – Yue rầu rĩ nói.
Vốn dĩ cô muốn trở thành một pháp sư chữa thương, cũng là vì Roy, lúc nào anh cũng bị thương do luyện tập, làm cô thấy rất xót…Nhưng bố mẹ cô, Yuri và Dano là những pháp sư có tiếng trong đội cảnh vệ, họ đã lập công trong các trận chiến của tứ quốc, nên họ cũng muốn con gái mình đi theo con đường chiến đấu.
Audrey ngồi xuống, rồi từ tốn nói: “Em thật sự nghĩ, pháp sư chữa thương chỉ cần ra chiến trường trị thương là được sao?”
“Ý cô là..”
“Biết một chút kĩ năng chiến đấu, vẫn tốt hơn chứ.
Thầy Kai đã dạy các em rồi còn gì, nếu như có người hỗ trợ tuyến trên, thì sẽ tốt hơn chứ.
Dân số Fressia chỉ có 30% biết dùng pháp lực, giảm bớt 0.1% khả năng chiến đấu, thì cũng gay go lắm đấy Yue à” – Audrey mỉm cười nói.
Yue gật đầu hiểu ra…
“Vậy, em có thể vừa học cách chiến đấu, vừa học cách chữa thương được, đúng không cô?”
“Ừ, hãy tin vào chính em”- Audrey xoa đầu Yue.
Audrey cũng chính là con gái của Sylvanus Arnold, nên nhãn quan chiến thuật của cô trong thực chiến rất tốt, nhất là kĩ năng dùng đoản đao của mình.
Cô cũng là học trò của Gadfield Lowry, nên kiếm thuật được ông ấy chỉ dạy cũng là một điểm khiến cho các đối thủ khi đụng độ cô cũng phải dè chừng rất nhiều.
“Tới đây thôi, Roy” – Kai đỡ Roy dậy, rồi phủi bụi trên người anh.
Roy lại bị một vết xước hơi sâu ở vai.
Kai áy náy: “Thầy xin lỗi, em có sao không?”
“Như này thì ăn nhằm gì chứ ạ.
Em không sao đâu.
Yue, nhờ cậu”.
Yue ngạc nhiên, lúng túng nói: “Sao…sao lại”.
Roy thở dài: “Chẳng phải cậu ở lại với tớ, để phòng trường hợp này à.
Đừng có lèm bèm nữa, nhanh chân giùm đi”.
Yue đỏ mặt, rồi chạy ngay tới chỗ anh: “Tớ biết rồi”.
Kai thở dài, rồi tiến tới ngồi cạnh Audrey.
“Anh vất vả nhỉ” – Audrey nở nụ cười.
Kai nhún vai nói:
“Còn công chúa điện hạ, chẳng phải giờ này em nên về nhà sao?”
“Công chúa điện hạ gì chứ? Anh lại chọc em đấy à? Cùng trong đội cảnh vệ, phân biệt gì chứ?” – Audrey bĩu môi.
….
Yue cẩn thận triển ma pháp vào vết thương của Roy, lớp da non bắt đầu hình thành…
“Cậu tiến bộ hơn rồi đấy, Yue” – Roy nói.
Yue vẫn đang rất tập trung: “Cậu im lặng chút đi”.
“….”
….
Nhà Riller…
“Tớ về trước nhé, Rina.
Về cẩn thận” – Anders về tới nhà Riller, rồi chào tạm biệt Rina.
Rina mỉm cười: “Cảm ơn cậu rất nhiều, Anders, hẹn mai nhé”- Nói rồi cô chạy thẳng một mạch về nhà.
Anders bước vào nhà, thì Ethan đã ngồi sẵn trong phòng khách: “Chà, hôm nay mới thấy em về trễ thế đấy”.
“À, vâng, bác Amelya chưa về hả anh?”
“À, đi 3 ngày lận.
Ăn gì chưa? Hôm nay nghe thầy Kai bảo, em có tiến bộ rất nhiều đấy, còn đánh gãy cả kiếm gỗ của Roy nữa”.
“Ha ha, chắc là kiếm của cậu ấy bị mục thôi” – Anders phì cười.
Ethan đóng sách lại:
“Không, thanh kiếm đó chắc chắn nhất khi em có thể vận hành ma lực của mình cân bằng với chất liệu làm nên nó.
Trong khi đấu với em, anh dám chắc là Roy đã quên mất điểm đó”.
“Chà, vậy á.
Nếu theo tiến độ này, thì em có thể kiểm soát được sức mạnh của mình đúng không anh?” – Anders mừng rỡ nói.
Ethan vò đầu anh, rồi nói: “Đúng đấy nhóc ạ.
Anh mày cũng sẽ ít bận rộn trong việc huấn luyện em hơn.
À mà, anh có nhờ mấy người đồng đội bên đội cảnh vệ xin cho mấy cuốn sách đấy, để trong phòng cho em rồi”.
“Tuyệt!!” – Anders chạy ào lên phòng, quên luôn việc ăn tối.
Ethan thở dài, anh nhìn về phía khung ảnh trong phòng khách….
Đó là tấm ảnh chụp anh, một người bạn khác và hoàng đế đệ lục Vincentio.
“Thầy, anh Mark…Thời đại nào, cũng có những người nhiệt huyết như vậy nhỉ?.